Chương 5: Chương 2.2
Điểm Tâm
13/04/2017
Trong đại sảnh, các nam nhân lúc này mới no cái bụng, một chén tiếp một chén uống rượu,mùi rượu tràn khắp phòng.
Tần Bất Hoán ngồi bên cạnh vị trí chủ vị vẫn duy trì một thân sạch sẽ, nguyệt nha bạch sam tử không dính nửa điểm dầu mỡ hay giọt rượu. Hắn ăn cơm khi bình tĩnh,lúc chậm rãi, so với các vị chiến hữu quả thực là nhã nhặn hơn.
“Lão đại, ăn uống no đủ, nên phiền toái ngươi trả tiền rồi.” Hắn buông bát rượu, khóe miệng lộ ra cười yếu ớt.
“Trả tiền?” Hạ Đạo Nhân còn đang cắn dở một cái đùi gà, hoang mang ngẩng đầu.” Như thế nào trả? Chúng ta sớm không có bạc nha.” Quân lương tiêu hết, chiến bào cũng đã sớm vào hiệu cầm đồ, Hắc Sam quân túi tiền sớm trống trơn rồi, muốn đem gì đến trả đây (S : Mang anh tướng quân a)
Sau khi bụng được lấp đầy hắn mới có biện pháp quan sát bốn phía. Lúc trước đói choáng đầu, vội vàng cúi mặt vào đồ ăn, bây giờ mới phát hiện…. căn phòng này cực kỳ đẹp , không hề thua kém vương giả dù chỉ một phân.
Không phải là chủ nhân mời khách sao, thế mà còn muốn bọn hắn trả tiền.
Hạ Thủy Nhân cầm sườn heo gõ lên đầu đệ đệ. “Ngu ngốc, ngươi quên bức thư của Phương Tứ rồi à?” Vì sao ngoại hình giống nhau, đầu óc lại kém nhau nhiều như vậy?
Hạ Đạo Nhân bừng tỉnh đại ngộ. “A, đúng rồi, lão đại muốn kết hôn cái kia trên mũi dài –” Nói chưa xong,miếng sườn kia đã muốn nhét vào miệng hắn
Trên mũi dài cái gì?
Vũ Y vểnh tai nghe, thập phần tò mò, lại chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ ô ô, không có cách nghe được nửa câu sau. Bất quá theo phản ứng những người đó , nàng đoán những lời đấy không hề hay ho a.
Các nam nhân đồng bộ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Sở Cuồng,chuyện này xuất phát dọc theo đường đi, huynh đệ Hạ gia luôn nói hưu nói vượn, đem một số người nảy sinh bất an trong lòng.
Sở Cuồng uống rượu, mày rậm lại lần nữa tụ ninh, tâm tình tốt đẹp đã tan thành mây khói.
“Nhanh chút đem cái nữ nhân kia kêu ra đi.” Hắn thanh âm cứng rắn, sắc mặt khó coi.
“Ách, nữ nhân nào?”
“Phương Vũ Y.” Hắn phun ra cái kia tên.
Từ Hương súc súc cổ, lần đầu nghe thấy có người dám gọi tên tiểu thư như vậy. Cả tòa Thành Cán Sa nhắc tới tiểu thư Vũ Y, người nào không phải khóe miệng cũng mỉm cười?
“Ân.” Nàng phúc thân, đi đến cửa phòng.
“Vội vã hi sinh như vậy?” Tần Bất Hoán nhíu mày, lại rót một chén rượu. Này hương rượu thuần tuý, khẳng định giá trị xa xỉ.
“Việc này càng nhanh chấm dứt càng tốt.”
“Đừng quên, thành thân không phải bái đường liền xong việc, ngươi còn phải cùng nữ nhân kia trên giường.” Tần Bất Hoán mỉm cười nhắc nhở.
Sở Cuồng quay đầu, nheo lại con ngươi đen. Tuy rằng cùng Tần Bất Hoán có hơn mười năm giao tình, hắn lúc này đã có xúc động muốn bóp chết Tần Bất Hoán. Người này tựa hồ cảm thấy hắn thú một nữ nhân không quen biết là chuyện rất thú vị…
Thanh âm trầm thấp truyền đến từ cái góc sáng sủa.
“Nếu ngươi không muốn, không ai có thể bắt buộc ngươi.” Bắc Hải Liệt kiệm lời đã buông vò rượu mở miệng. Hắc Sam quân tôn xưng hắn một tiếng Liệt thúc, đối hắn tôn kính đứng thứ 2 sau vu Sở Cuồng.
“Đây là biện pháp tốt nhất.” Sở Cuồng lạnh lùng nói, không tính thay đổi chủ ý. Hắn là thủ lĩnh, không thể để cho các huynh đệ chết đói.
“Vậy vất vả ngươi.” Tần Bất Hoán giơ bát mỉm cười không giảm chỉ có tăng.
“Lão đại, uống nhiều rượu chút, say, có vẻ không đáng sợ như vậy.” Hổ trướng trướng chủ đưa ra đề nghị, khiêng một vò rượu tới trước mặt Sở Cuồng.
“Vạn nhất say, nên như thế nào bái đường?” Long trướng trướng chủ hỏi, nhắc nhở hắn.
Ngoài cửa phát ra âm thanh cười lạnh của nữ nhân cùng với giọng điệu mỉa mai, như cây kim chích vào khiến các nam nhân không hề thoải mái. Bọn họ quay đầu, kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào trước cửa đã chật ních nữ nhân.
“Tỉnh tỉnh đi! Ngay cả Nam Lăng vương muốn làm cô gia của Phương gia cũng không có cơ hội nha!” Chức di nói.
Ăn no bụng còn vọng tưởng thú Vũ Y! Bái đường? Hừ, đi bái tổ tông đi!
“Xem bọn họ còn nói ủy khuất như vậy, hừ!” Xuân Bộ hừ nói.
“Câm mồm.” Vũ Y thấp giọng nói, không cho nha hoàn đổ thêm dầu vào lửa.
Vài vị a di nàng phải đối phó cũng đủ mệt, thật sự không cần hai cái nha hoàn này đến tiếp lời giúp vui.
“Nhưng là, tiểu thư, người muốn thú tiểu thư có thế lấp đầy hồ Cán Sa, bọn họ lại nói như vậy giống như tiểu thư không gả đi nổi a.” Thu Ý cũng không phục.
Vũ Y lắc đầu, muốn hai nha hoàn chớ có lên tiếng, thế này mới quay đầu nhìn về phía Sở Cuồng.
Hắn đang nhìn nàng.
Cặp con ngươi đen thâm thúy dừng ở trên người nàng, một cái chớp mắt cũng không có,lần đầu tiên nhìn đến nàng liền không dời nổi tầm mắt. Có một khắc vậy thôi mà nàng đã bị hắn làm kinh sợ, bối rối khác thường. Ánh mắt ấy rất lợi hại,khóa chặt nàng không tha, như thú dữ rình rập con mồi —
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, ánh mắt trừng lớn, biểu tình vừa kinh diễm vừa kinh ngạc.
Đại sảnh lại lần nữa bị yên lặng bao phủ, chính là, lúc này không phải bởi vì đồ ăn, mà là vì Vũ Y.
“A, mũi nàng không dài!” Hạ Đạo Nhân phun ra sườn heo kêu lên .
Trên thực tế, Phương Vũ Y mũi không những không dài, còn xinh đẹp tựa thiên tiên, so với mọi nữ nhân hắn từng gặp thì nàng là xinh đẹp nhất. Nàng ngày thường tinh tế kiều nhỏ, đôi vai phấn nộn mảnh mai, phảng phất như sờ nhẹ thôi cũng nát, lông mày không vẽ mà vẫn uyển chuyển, môi không điểm mà chu chu, con ngươi trong suốt như thu thủy, bất cứ nam nhân nào nhìn thấy nàng ,ba hồn bảy vía cũng sẽ bay hết.
Muội muội Phương Tứ cư nhiên là một mỹ nữ tuyệt sắc!
Hạ Đạo Nhân ánh mắt tỏa sáng, lấy khuỷu tay chọc chọc Sở Cuồng, cười đến toe toét.
“Lão đại lão đại, kiếm được rồi.” Hắn thật sự hưng phấn, thình lình trên mũi bị trúng một quyền thật mạnh, cả người bay ra ngoài.
Bắc Hải Liệt nghiêng người tránh né, không có chặn đường, còn giơ lên vò rượu, miễn cho cái bình bị đụng đoor, đạp hư hảo tửu của hắn. Không ai thèm cứu Hạ Đạo Nhân chật vật ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh lớn…
Chúng nữ tử thở hốc vì kinh ngạc, bị cử chỉ này làm cho hoảng sợ.
“Hảo dã man nha!” Xuân Bộ nhỏ giọng nói, đoán rằng người nọ nhất định ngã đau lắm.
“Bất quá, đáng đánh.” Thu Ý nói. Quyền vừa rồi coi như thay tiểu thư xả khí.
Những lời này được tất cả đồng ý, nhất trí gật đầu.
Có vết xe đổ ngay trước mắt, không ai còn dám làm càn, chỉ có Tần Bất Hoán không sợ chết, vẫn tán thưởng không thôi, ngồi một bên rung đùi đắc ý.
“Chậc chậc.” Khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, lộ ra vẻ mặt say mê, bộ dáng ấy làm cho trái tim nữ nhân nhảy dựng, cho dù là Vũ Y cũng có nháy mắt bị mỹ mạo của hắn mê hoặc.
Chính là, Tần Bất Hoán căn bản không có xem diện mạo Vũ Y, một đôi mắt mê đảo chúng sinh dừng trên làn váy cùng đôi giày của nàng.
“Kiếm được kiếm được.” Hắn cuối cùng có kết luận, còn tham lam nuốt nước miếng.
Sở Cuồng quay đầu, giơ quyền nguy hiểm nheo mắt, hoài nghi hắn cũng một quyền.
Tần Bất Hoán vươn tay, ngăn Sở Cuồng trước đừng tức giận.
“Ta nói là váy cùng giày. Chỉ là kiện váy kia có giá trị vạn kim, đủ nuôi chúng ta bốn, năm năm nha.” Không xong, ánh mắt hắn dời không ra!
Đồn thổi tây xuyên Chức Thự từng dùng hàng trăm cái điểu vũ (Điểu = chim , vũ = lông)giáp nhập với sợi tơ thành hai kiện váy, khi đi lại váy dập dờn bồng bềnh , có thể biến hóa ra các màu sắc bất đồng. Ban ngày dưới ánh mặt trời là một màu, ban đêm dưới ánh đèn lại là một màu khác.
Chức Thự còn dùng lông mao các loài thú kết hợp cùng lụa thêu hai đôi giày, trên mặt hài lại có tư thái của bách thú.
“Lúc trước, ái phi của Hoàng Thượng đi mua một cái váy một đôi hài, mà hai thứ đó sau này không còn biết tung tích nguồn gốc. Nguyên lai, đều là cho Phương gia mua.” Tần Bất Hoán bừng tỉnh đại ngộ.
Thu Ý lắc đầu, thần thái có chút tự hào. Nhóm người này thật sự chán ghét, nhưng bộ dạng tuấn tú như vậy, nàng đành gắng gượng trả lời:” Không, váy cùng hài này căn bản không bán.”
Tần Bất Hoán nhíu mày, càng cảm thấy hứng thú.
“Không bán?”
“Tây xuyên Chức Thự thuộc Cán Sa Thành, nhóm chức công lúc trước làm bộ quần áo này là dành cho tiểu thư, bị mua đi chỉ là tác phẩm thử, không thể so sánh với cái tiểu thư mặc.” Xuân Bộ đáp lời.
Vũ Y lắc đầu, nhẹ giọng ngăn lại. “Xuân Bộ, đừng nói bậy.” Cái này mà truyền ra sẽ phạm tội lớn a.
Tần Bất Hoán cười đến càng mê người, vốn biết Cán Sa Thành giàu có và đông đúc, nhưng hắn không nghĩ tới giàu đến mức này. Chỉ là một kiện váy của Phương Vũ Y đã khiến hắn trong lòng kinh hoàng, so với thấy núi vàng núi bạc càng hưng phấn.
Xem ra, Sở Cuồng cùng Phương Vũ Y sau khi thành thân, Hắc Sam quân tuyệt đối là sung sướng an nhàn không bao giờ lo lắng đói bụng nữa.
Thừa dịp thời điểm thảo luận quần áo, Chức di tiến vào đại sảnh, đem Ưng trướng trướng chủ đá khỏi cái gối đầu, thận trọng ôm lấy nó vô hạn thương tiếc vừa phủi vừa thổi, còn chưa hả giận mà đạp tiếp Ưng trướng trướng chủ một cước.
“Này gấm chẩm ngay cả Vũ Y cũng luyến tiếc dùng, thế mà ngươi lại lấy đến ngủ?!” Nàng thở phì phì nói, lại bổ thêm một cước.
Ưng trướng trướng chủ mơ mơ màng màng, vừa trúng một cước, ngồi ở tại chỗ hoang mang xoa đầu, tiếp theo không địch lại chu công triệu hồi, hai tay vòng lại nằm lại xuống đất ,tiếng ngáy như sấm lần nữa vang lên.
Vũ Y không thể đi ngăn cản Chức di “Hung ác”, tầm mắt của nàng bị Sở Cuồng khóa trụ đông cứng tại chỗ, không thể động đậy. Bàn tay nhỏ bé trong lớp vải áo miết nhanh chóng.
Sở Cuồng nhìn nàng, ngũ quan nghiêm khắc không nhận ra biểu tình gì. Hắn là thủ lĩnh trời sinh, không giận mà uy, ngay cả yên lặng cũng có thể làm cho người ta kinh sợ.
Trong phòng bất chợt yên tĩnh,mọi người không hẹn mà cùng nhìn hắn. Yên lặng càng yên lặng, mọi người ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, yên lặng đến ngay cả cái kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Sau một lúc lâu, tiếng nói thấp trầm hùng hậu mới vang lên.
“Nàng là Phương Vũ Y.” Hắn hỏi, tầm mắt vẫn không dời nàng.
“Đúng.” Nàng gật đầu, dưới ánh mắt chăm chú không hề che giấu của hắn, chỉ cảm thấy hai bên má nóng hồng.
“Phương Tứ đâu?”
“Gia huynh đã qua đời hai tuần trước.” Nàng gục đầu, lộ ra cần cổ phấn nộn , cố ý tránh né cái nhìn của hắn.
Nàng có thể đối mặt với bất cứ kẻ nào, thậm chí đối mặt đương kim hoàng thượng, đều có thể mặt không đổi sắc. Nhưng đôi mặt với hắn, bình tĩnh liền tan thành mây khói, trái tim nàng đập loạn, cực kỳ khẩn trương.
Thế duệ mày kiếm giơ lên, liệp ưng bàn tầm mắt từ của nàng điền thúy, nhìn quét đến y áo, ti váy, cùng cặp kia bách thú hài. Con ngươi đen ở chỗ sâu trong, hiện lên một chút ánh sáng.
“Tang gia ăn mặc hoa lệ như vậy?” Hắn hỏi, thần sắc bất động.
Tuyết di bước vào đại sảnh chủ động thuyết minh.
“Thành chủ khi bệnh tình nguy kịch đã dặn dò, sau khi chết không cho phép tang cấm, tốt nhất có thể kéo dài tới lúc Hắc Sam quân đến, miễn cho trong khoảng thời gian này, rước lấy đạo phỉ thèm nhỏ dãi.” Nàng giải thích.
“Cũng đúng, tình huống vừa rồi xem ra, chúng ta nếu không đúng lúc đuổi tới, Cán Sa Thành chắc chắn đã bị chiếm.” Tần Bất Hoán xen mồm, lấy ra chiết phiến từ trong tay áo chậm rãi quạt, đôi mắt hoa đào nhìn Vũ Y.
Xuân Bộ hé miệng, muốn thay Cán Sa Thành nói mấy câu, lại thấy Vũ Y nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo nàng chớ có lên tiếng. Nàng đô khởi môi, nuốt xuống bực tức đầy bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, đứng bên cạnh sinh hờn dỗi.
Vũ Y vén váy, xoay người phúc thân, bộ dáng ôn thuần hữu lễ, lóe một chút ý cười. “Vũ Y thay mặt nhân dân Cán Sa Thành, cảm ơn Sở tướng quân cùng chư vị cứu giúp.”
Thanh thúy thanh âm truyền tiến vào trong tai các nam nhân, làm cho bọn họ như được tắm gió xuân, khóe miệng mỉm cười. Được một tuyệt đại mỹ nhân phúc thân tạ ơn, dĩ nhiên sẽ làm tâm tình người ta khoái trá.
Sở Cuồng là người duy nhất không có mỉm cười, từ khi Vũ Y xuất hiện, mặt hắn liền không chút thay đổi, chỉ có nương theo mày rậm không nhăn nhíu mà đoán ra hắn không phải là tâm tình tồi tệ.
“Ta một tuần trước mới nhận được hộp gấm.”
“Hộp gấm là hai tháng trước, gia huynh còn đang thế(đang sống) liền phái người đem đi. Sở tướng quân hành tung mơ hồ nên tốn không ít thời gian tìm kiếm, hộp gấm mới có thể chậm trễ đến tay.” Vũ Y nói, ngẩng đầu nhìn hắn. Lúc này, nàng cố lấy dũng khí nghênh thị hắn, thu thủy đồng mâu sáng trong nhìn chăm chú vào con ngươi đen u ám thâm thúy.
“Ngươi có biết nội dung giấy viết thư trong hộp gấm không?” Hắn hỏi, ngữ khí bình thản.
Vũ Y gật đầu.
Trong góc có bóng người đứng ra, rõ ràng là Hỉ di. Nàng lãnh mặt đem Vũ Y kéo ra đằng sau.
“Bức thư ấy chính là do Phương Tứ bệnh tình nguy kịch nên hồ ngôn loạn ngữ.” Nàng lạnh giọng nói, còn nghĩ Vũ Y sau này, phảng phất chỉ cần tới gần Sở Cuồng, sẽ bị nhiễm quái bệnh.
Sở Cuồng bất động thanh sắc, thậm chí ngay cả mày cũng chưa giơ lên. Các nam nhân khác sắc mặt cũng trầm xuống, bỗng nhiên đứng dậy, lặng yên nhìn chằm chằm Hỉ di, không khí trong phòng chuyển sang căng thẳng, làm cho người ta sợ tới mức chảy ra mồ hôi lạnh.
“Ý tứ là… đó là một vui đùa?” Sở Cuồng đạm mạc hỏi, tầm mắt lướt qua Hỉ di, nhìn về phía Vũ Y.
Vũ Y muốn lắc đầu, nhưng Hỉ di nắm chặt cằm nàng, không cho nàng nhúc nhích. Nàng còn không có há mồm, Tuyết di ở một bên đã bước ra hoà giải.
“Là thật. Chỉ có điều cái này là một chuyện lớn, Sở tướng quân đường xa đến đây, lại trải qua một hồi chiến đấu, chắc là mệt mỏi. Không bằng trước nghỉ ngơi một chút, chuyện kia sẽ trao đổi sau.” Tuyết di mỉm cười, nhìn thần sắc dần dần thả lỏng của các nam nhân.
Mấy ngày nay bôn ba,cái giường ấm áp đối bọn họ mà nói, là dụ hoặc hạng nhất khó có thể cự tuyệt. Các nam nhân ở trong lòng dùng sức gật đầu,dùng ánh mắt khát vọng nhìn Sở Cuồng.
Tầm mắt của hắn lướt qua Hỉ di, nhìn về phía Vũ Y, sâu trong con ngươi đen lóe ra ánh sáng thần bí.
Sau một lúc lâu, Sở Cuồng mới mở miệng.
“Được.”
Tần Bất Hoán ngồi bên cạnh vị trí chủ vị vẫn duy trì một thân sạch sẽ, nguyệt nha bạch sam tử không dính nửa điểm dầu mỡ hay giọt rượu. Hắn ăn cơm khi bình tĩnh,lúc chậm rãi, so với các vị chiến hữu quả thực là nhã nhặn hơn.
“Lão đại, ăn uống no đủ, nên phiền toái ngươi trả tiền rồi.” Hắn buông bát rượu, khóe miệng lộ ra cười yếu ớt.
“Trả tiền?” Hạ Đạo Nhân còn đang cắn dở một cái đùi gà, hoang mang ngẩng đầu.” Như thế nào trả? Chúng ta sớm không có bạc nha.” Quân lương tiêu hết, chiến bào cũng đã sớm vào hiệu cầm đồ, Hắc Sam quân túi tiền sớm trống trơn rồi, muốn đem gì đến trả đây (S : Mang anh tướng quân a)
Sau khi bụng được lấp đầy hắn mới có biện pháp quan sát bốn phía. Lúc trước đói choáng đầu, vội vàng cúi mặt vào đồ ăn, bây giờ mới phát hiện…. căn phòng này cực kỳ đẹp , không hề thua kém vương giả dù chỉ một phân.
Không phải là chủ nhân mời khách sao, thế mà còn muốn bọn hắn trả tiền.
Hạ Thủy Nhân cầm sườn heo gõ lên đầu đệ đệ. “Ngu ngốc, ngươi quên bức thư của Phương Tứ rồi à?” Vì sao ngoại hình giống nhau, đầu óc lại kém nhau nhiều như vậy?
Hạ Đạo Nhân bừng tỉnh đại ngộ. “A, đúng rồi, lão đại muốn kết hôn cái kia trên mũi dài –” Nói chưa xong,miếng sườn kia đã muốn nhét vào miệng hắn
Trên mũi dài cái gì?
Vũ Y vểnh tai nghe, thập phần tò mò, lại chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ ô ô, không có cách nghe được nửa câu sau. Bất quá theo phản ứng những người đó , nàng đoán những lời đấy không hề hay ho a.
Các nam nhân đồng bộ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Sở Cuồng,chuyện này xuất phát dọc theo đường đi, huynh đệ Hạ gia luôn nói hưu nói vượn, đem một số người nảy sinh bất an trong lòng.
Sở Cuồng uống rượu, mày rậm lại lần nữa tụ ninh, tâm tình tốt đẹp đã tan thành mây khói.
“Nhanh chút đem cái nữ nhân kia kêu ra đi.” Hắn thanh âm cứng rắn, sắc mặt khó coi.
“Ách, nữ nhân nào?”
“Phương Vũ Y.” Hắn phun ra cái kia tên.
Từ Hương súc súc cổ, lần đầu nghe thấy có người dám gọi tên tiểu thư như vậy. Cả tòa Thành Cán Sa nhắc tới tiểu thư Vũ Y, người nào không phải khóe miệng cũng mỉm cười?
“Ân.” Nàng phúc thân, đi đến cửa phòng.
“Vội vã hi sinh như vậy?” Tần Bất Hoán nhíu mày, lại rót một chén rượu. Này hương rượu thuần tuý, khẳng định giá trị xa xỉ.
“Việc này càng nhanh chấm dứt càng tốt.”
“Đừng quên, thành thân không phải bái đường liền xong việc, ngươi còn phải cùng nữ nhân kia trên giường.” Tần Bất Hoán mỉm cười nhắc nhở.
Sở Cuồng quay đầu, nheo lại con ngươi đen. Tuy rằng cùng Tần Bất Hoán có hơn mười năm giao tình, hắn lúc này đã có xúc động muốn bóp chết Tần Bất Hoán. Người này tựa hồ cảm thấy hắn thú một nữ nhân không quen biết là chuyện rất thú vị…
Thanh âm trầm thấp truyền đến từ cái góc sáng sủa.
“Nếu ngươi không muốn, không ai có thể bắt buộc ngươi.” Bắc Hải Liệt kiệm lời đã buông vò rượu mở miệng. Hắc Sam quân tôn xưng hắn một tiếng Liệt thúc, đối hắn tôn kính đứng thứ 2 sau vu Sở Cuồng.
“Đây là biện pháp tốt nhất.” Sở Cuồng lạnh lùng nói, không tính thay đổi chủ ý. Hắn là thủ lĩnh, không thể để cho các huynh đệ chết đói.
“Vậy vất vả ngươi.” Tần Bất Hoán giơ bát mỉm cười không giảm chỉ có tăng.
“Lão đại, uống nhiều rượu chút, say, có vẻ không đáng sợ như vậy.” Hổ trướng trướng chủ đưa ra đề nghị, khiêng một vò rượu tới trước mặt Sở Cuồng.
“Vạn nhất say, nên như thế nào bái đường?” Long trướng trướng chủ hỏi, nhắc nhở hắn.
Ngoài cửa phát ra âm thanh cười lạnh của nữ nhân cùng với giọng điệu mỉa mai, như cây kim chích vào khiến các nam nhân không hề thoải mái. Bọn họ quay đầu, kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào trước cửa đã chật ních nữ nhân.
“Tỉnh tỉnh đi! Ngay cả Nam Lăng vương muốn làm cô gia của Phương gia cũng không có cơ hội nha!” Chức di nói.
Ăn no bụng còn vọng tưởng thú Vũ Y! Bái đường? Hừ, đi bái tổ tông đi!
“Xem bọn họ còn nói ủy khuất như vậy, hừ!” Xuân Bộ hừ nói.
“Câm mồm.” Vũ Y thấp giọng nói, không cho nha hoàn đổ thêm dầu vào lửa.
Vài vị a di nàng phải đối phó cũng đủ mệt, thật sự không cần hai cái nha hoàn này đến tiếp lời giúp vui.
“Nhưng là, tiểu thư, người muốn thú tiểu thư có thế lấp đầy hồ Cán Sa, bọn họ lại nói như vậy giống như tiểu thư không gả đi nổi a.” Thu Ý cũng không phục.
Vũ Y lắc đầu, muốn hai nha hoàn chớ có lên tiếng, thế này mới quay đầu nhìn về phía Sở Cuồng.
Hắn đang nhìn nàng.
Cặp con ngươi đen thâm thúy dừng ở trên người nàng, một cái chớp mắt cũng không có,lần đầu tiên nhìn đến nàng liền không dời nổi tầm mắt. Có một khắc vậy thôi mà nàng đã bị hắn làm kinh sợ, bối rối khác thường. Ánh mắt ấy rất lợi hại,khóa chặt nàng không tha, như thú dữ rình rập con mồi —
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, ánh mắt trừng lớn, biểu tình vừa kinh diễm vừa kinh ngạc.
Đại sảnh lại lần nữa bị yên lặng bao phủ, chính là, lúc này không phải bởi vì đồ ăn, mà là vì Vũ Y.
“A, mũi nàng không dài!” Hạ Đạo Nhân phun ra sườn heo kêu lên .
Trên thực tế, Phương Vũ Y mũi không những không dài, còn xinh đẹp tựa thiên tiên, so với mọi nữ nhân hắn từng gặp thì nàng là xinh đẹp nhất. Nàng ngày thường tinh tế kiều nhỏ, đôi vai phấn nộn mảnh mai, phảng phất như sờ nhẹ thôi cũng nát, lông mày không vẽ mà vẫn uyển chuyển, môi không điểm mà chu chu, con ngươi trong suốt như thu thủy, bất cứ nam nhân nào nhìn thấy nàng ,ba hồn bảy vía cũng sẽ bay hết.
Muội muội Phương Tứ cư nhiên là một mỹ nữ tuyệt sắc!
Hạ Đạo Nhân ánh mắt tỏa sáng, lấy khuỷu tay chọc chọc Sở Cuồng, cười đến toe toét.
“Lão đại lão đại, kiếm được rồi.” Hắn thật sự hưng phấn, thình lình trên mũi bị trúng một quyền thật mạnh, cả người bay ra ngoài.
Bắc Hải Liệt nghiêng người tránh né, không có chặn đường, còn giơ lên vò rượu, miễn cho cái bình bị đụng đoor, đạp hư hảo tửu của hắn. Không ai thèm cứu Hạ Đạo Nhân chật vật ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh lớn…
Chúng nữ tử thở hốc vì kinh ngạc, bị cử chỉ này làm cho hoảng sợ.
“Hảo dã man nha!” Xuân Bộ nhỏ giọng nói, đoán rằng người nọ nhất định ngã đau lắm.
“Bất quá, đáng đánh.” Thu Ý nói. Quyền vừa rồi coi như thay tiểu thư xả khí.
Những lời này được tất cả đồng ý, nhất trí gật đầu.
Có vết xe đổ ngay trước mắt, không ai còn dám làm càn, chỉ có Tần Bất Hoán không sợ chết, vẫn tán thưởng không thôi, ngồi một bên rung đùi đắc ý.
“Chậc chậc.” Khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, lộ ra vẻ mặt say mê, bộ dáng ấy làm cho trái tim nữ nhân nhảy dựng, cho dù là Vũ Y cũng có nháy mắt bị mỹ mạo của hắn mê hoặc.
Chính là, Tần Bất Hoán căn bản không có xem diện mạo Vũ Y, một đôi mắt mê đảo chúng sinh dừng trên làn váy cùng đôi giày của nàng.
“Kiếm được kiếm được.” Hắn cuối cùng có kết luận, còn tham lam nuốt nước miếng.
Sở Cuồng quay đầu, giơ quyền nguy hiểm nheo mắt, hoài nghi hắn cũng một quyền.
Tần Bất Hoán vươn tay, ngăn Sở Cuồng trước đừng tức giận.
“Ta nói là váy cùng giày. Chỉ là kiện váy kia có giá trị vạn kim, đủ nuôi chúng ta bốn, năm năm nha.” Không xong, ánh mắt hắn dời không ra!
Đồn thổi tây xuyên Chức Thự từng dùng hàng trăm cái điểu vũ (Điểu = chim , vũ = lông)giáp nhập với sợi tơ thành hai kiện váy, khi đi lại váy dập dờn bồng bềnh , có thể biến hóa ra các màu sắc bất đồng. Ban ngày dưới ánh mặt trời là một màu, ban đêm dưới ánh đèn lại là một màu khác.
Chức Thự còn dùng lông mao các loài thú kết hợp cùng lụa thêu hai đôi giày, trên mặt hài lại có tư thái của bách thú.
“Lúc trước, ái phi của Hoàng Thượng đi mua một cái váy một đôi hài, mà hai thứ đó sau này không còn biết tung tích nguồn gốc. Nguyên lai, đều là cho Phương gia mua.” Tần Bất Hoán bừng tỉnh đại ngộ.
Thu Ý lắc đầu, thần thái có chút tự hào. Nhóm người này thật sự chán ghét, nhưng bộ dạng tuấn tú như vậy, nàng đành gắng gượng trả lời:” Không, váy cùng hài này căn bản không bán.”
Tần Bất Hoán nhíu mày, càng cảm thấy hứng thú.
“Không bán?”
“Tây xuyên Chức Thự thuộc Cán Sa Thành, nhóm chức công lúc trước làm bộ quần áo này là dành cho tiểu thư, bị mua đi chỉ là tác phẩm thử, không thể so sánh với cái tiểu thư mặc.” Xuân Bộ đáp lời.
Vũ Y lắc đầu, nhẹ giọng ngăn lại. “Xuân Bộ, đừng nói bậy.” Cái này mà truyền ra sẽ phạm tội lớn a.
Tần Bất Hoán cười đến càng mê người, vốn biết Cán Sa Thành giàu có và đông đúc, nhưng hắn không nghĩ tới giàu đến mức này. Chỉ là một kiện váy của Phương Vũ Y đã khiến hắn trong lòng kinh hoàng, so với thấy núi vàng núi bạc càng hưng phấn.
Xem ra, Sở Cuồng cùng Phương Vũ Y sau khi thành thân, Hắc Sam quân tuyệt đối là sung sướng an nhàn không bao giờ lo lắng đói bụng nữa.
Thừa dịp thời điểm thảo luận quần áo, Chức di tiến vào đại sảnh, đem Ưng trướng trướng chủ đá khỏi cái gối đầu, thận trọng ôm lấy nó vô hạn thương tiếc vừa phủi vừa thổi, còn chưa hả giận mà đạp tiếp Ưng trướng trướng chủ một cước.
“Này gấm chẩm ngay cả Vũ Y cũng luyến tiếc dùng, thế mà ngươi lại lấy đến ngủ?!” Nàng thở phì phì nói, lại bổ thêm một cước.
Ưng trướng trướng chủ mơ mơ màng màng, vừa trúng một cước, ngồi ở tại chỗ hoang mang xoa đầu, tiếp theo không địch lại chu công triệu hồi, hai tay vòng lại nằm lại xuống đất ,tiếng ngáy như sấm lần nữa vang lên.
Vũ Y không thể đi ngăn cản Chức di “Hung ác”, tầm mắt của nàng bị Sở Cuồng khóa trụ đông cứng tại chỗ, không thể động đậy. Bàn tay nhỏ bé trong lớp vải áo miết nhanh chóng.
Sở Cuồng nhìn nàng, ngũ quan nghiêm khắc không nhận ra biểu tình gì. Hắn là thủ lĩnh trời sinh, không giận mà uy, ngay cả yên lặng cũng có thể làm cho người ta kinh sợ.
Trong phòng bất chợt yên tĩnh,mọi người không hẹn mà cùng nhìn hắn. Yên lặng càng yên lặng, mọi người ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, yên lặng đến ngay cả cái kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Sau một lúc lâu, tiếng nói thấp trầm hùng hậu mới vang lên.
“Nàng là Phương Vũ Y.” Hắn hỏi, tầm mắt vẫn không dời nàng.
“Đúng.” Nàng gật đầu, dưới ánh mắt chăm chú không hề che giấu của hắn, chỉ cảm thấy hai bên má nóng hồng.
“Phương Tứ đâu?”
“Gia huynh đã qua đời hai tuần trước.” Nàng gục đầu, lộ ra cần cổ phấn nộn , cố ý tránh né cái nhìn của hắn.
Nàng có thể đối mặt với bất cứ kẻ nào, thậm chí đối mặt đương kim hoàng thượng, đều có thể mặt không đổi sắc. Nhưng đôi mặt với hắn, bình tĩnh liền tan thành mây khói, trái tim nàng đập loạn, cực kỳ khẩn trương.
Thế duệ mày kiếm giơ lên, liệp ưng bàn tầm mắt từ của nàng điền thúy, nhìn quét đến y áo, ti váy, cùng cặp kia bách thú hài. Con ngươi đen ở chỗ sâu trong, hiện lên một chút ánh sáng.
“Tang gia ăn mặc hoa lệ như vậy?” Hắn hỏi, thần sắc bất động.
Tuyết di bước vào đại sảnh chủ động thuyết minh.
“Thành chủ khi bệnh tình nguy kịch đã dặn dò, sau khi chết không cho phép tang cấm, tốt nhất có thể kéo dài tới lúc Hắc Sam quân đến, miễn cho trong khoảng thời gian này, rước lấy đạo phỉ thèm nhỏ dãi.” Nàng giải thích.
“Cũng đúng, tình huống vừa rồi xem ra, chúng ta nếu không đúng lúc đuổi tới, Cán Sa Thành chắc chắn đã bị chiếm.” Tần Bất Hoán xen mồm, lấy ra chiết phiến từ trong tay áo chậm rãi quạt, đôi mắt hoa đào nhìn Vũ Y.
Xuân Bộ hé miệng, muốn thay Cán Sa Thành nói mấy câu, lại thấy Vũ Y nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo nàng chớ có lên tiếng. Nàng đô khởi môi, nuốt xuống bực tức đầy bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, đứng bên cạnh sinh hờn dỗi.
Vũ Y vén váy, xoay người phúc thân, bộ dáng ôn thuần hữu lễ, lóe một chút ý cười. “Vũ Y thay mặt nhân dân Cán Sa Thành, cảm ơn Sở tướng quân cùng chư vị cứu giúp.”
Thanh thúy thanh âm truyền tiến vào trong tai các nam nhân, làm cho bọn họ như được tắm gió xuân, khóe miệng mỉm cười. Được một tuyệt đại mỹ nhân phúc thân tạ ơn, dĩ nhiên sẽ làm tâm tình người ta khoái trá.
Sở Cuồng là người duy nhất không có mỉm cười, từ khi Vũ Y xuất hiện, mặt hắn liền không chút thay đổi, chỉ có nương theo mày rậm không nhăn nhíu mà đoán ra hắn không phải là tâm tình tồi tệ.
“Ta một tuần trước mới nhận được hộp gấm.”
“Hộp gấm là hai tháng trước, gia huynh còn đang thế(đang sống) liền phái người đem đi. Sở tướng quân hành tung mơ hồ nên tốn không ít thời gian tìm kiếm, hộp gấm mới có thể chậm trễ đến tay.” Vũ Y nói, ngẩng đầu nhìn hắn. Lúc này, nàng cố lấy dũng khí nghênh thị hắn, thu thủy đồng mâu sáng trong nhìn chăm chú vào con ngươi đen u ám thâm thúy.
“Ngươi có biết nội dung giấy viết thư trong hộp gấm không?” Hắn hỏi, ngữ khí bình thản.
Vũ Y gật đầu.
Trong góc có bóng người đứng ra, rõ ràng là Hỉ di. Nàng lãnh mặt đem Vũ Y kéo ra đằng sau.
“Bức thư ấy chính là do Phương Tứ bệnh tình nguy kịch nên hồ ngôn loạn ngữ.” Nàng lạnh giọng nói, còn nghĩ Vũ Y sau này, phảng phất chỉ cần tới gần Sở Cuồng, sẽ bị nhiễm quái bệnh.
Sở Cuồng bất động thanh sắc, thậm chí ngay cả mày cũng chưa giơ lên. Các nam nhân khác sắc mặt cũng trầm xuống, bỗng nhiên đứng dậy, lặng yên nhìn chằm chằm Hỉ di, không khí trong phòng chuyển sang căng thẳng, làm cho người ta sợ tới mức chảy ra mồ hôi lạnh.
“Ý tứ là… đó là một vui đùa?” Sở Cuồng đạm mạc hỏi, tầm mắt lướt qua Hỉ di, nhìn về phía Vũ Y.
Vũ Y muốn lắc đầu, nhưng Hỉ di nắm chặt cằm nàng, không cho nàng nhúc nhích. Nàng còn không có há mồm, Tuyết di ở một bên đã bước ra hoà giải.
“Là thật. Chỉ có điều cái này là một chuyện lớn, Sở tướng quân đường xa đến đây, lại trải qua một hồi chiến đấu, chắc là mệt mỏi. Không bằng trước nghỉ ngơi một chút, chuyện kia sẽ trao đổi sau.” Tuyết di mỉm cười, nhìn thần sắc dần dần thả lỏng của các nam nhân.
Mấy ngày nay bôn ba,cái giường ấm áp đối bọn họ mà nói, là dụ hoặc hạng nhất khó có thể cự tuyệt. Các nam nhân ở trong lòng dùng sức gật đầu,dùng ánh mắt khát vọng nhìn Sở Cuồng.
Tầm mắt của hắn lướt qua Hỉ di, nhìn về phía Vũ Y, sâu trong con ngươi đen lóe ra ánh sáng thần bí.
Sau một lúc lâu, Sở Cuồng mới mở miệng.
“Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.