Chương 10: Chương 5.2
Điểm Tâm
13/04/2017
Hoàng hôn , thời điểm dùng xong bữa tối , ở góc sân xuất hiện một thân ảnh.
Từ Hương vuốt thoa cài trên tóc, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, đi đến chỗ rẽ, lại bị Xuân Bộ đứng ở đó làm hoảng sợ.
Chỉ thấy Xuân Bộ sầu mi khổ kiểm, lệ long lanh trong mắt, trên đỉnh đầu bưng chậu đồng đựng đầy nước. Hai tay nàng chống đỡ chiếc chậu run run lo sợ, sợ hơi chút lay động nước bên trong sẽ tràn ra.
“Ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?” Từ Hương kinh ngạc hỏi.
Xuân Bộ cúi đầu, cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lộ vẻ ủy khuất.
“Bị tiểu thư phạt.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
Từ Hương nhíu mày càng thêm kinh ngạc. Vũ Y trời sinh tính tình rộng lượng, không khắt khe với người khác, Xuân Bộ lại là nha hoàn thân cận, nếu không phải làm thiên đại lỗi sự(chuyện tày trời), Vũ Y làm sao phạt nàng?
“Ngươi làm cái gì?”
Xuân Bộ càng cắn chặt môi dưới. “ Tiểu thư dặn dò, không cho nói.”
Từ Hương lực bất tòng tâm, vỗ vỗ bả vai tiểu nha hoàn, thế này mới xoay người đi trở về phòng. Vũ Y tuy rằng thiện lương, nhưng thưởng phạt cực kỳ phân minh, một khi hạ lệnh liền không ai khuyên bảo được, mặc dù là nàng tổng quản đi nói đỡ đại khái cũng không có tác dụng nha.
Mặt trời xuống núi, vầng trăng lên cao, bốn phía trở nên u ám, ngay cả trong nhà cũng dần dần không có thanh âm, tất cả mọi người đã đi vào giấc ngủ. Xuân Bộ nâng chậu đồng ở vườn hoa đứng sau ba canh giờ, Thu Ý mới hiện thân.
“Được rồi, bỏ xuống đi.”
Xuân Bộ cắn môi, hốc mắt rưng rưng, còn không dám buông tay.
“Bỏ đi, là tiểu thư muốn ta đến.” Thu Ý nói.
Nghe thấy là Vũ Y cho phép, Xuân Bộ toàn thân buông lỏng, vội vã muốn đem cái chậu đặt xuống. Nhưng giơ đã lâu, hai tay đều phát run mềm nhũn, nước trong chậu sóng sánh khiến nàng ẩm ướt.
Thân thể vất vả, trong lòng khó chịu, Xuân Bộ nhất thời ủy khuất ngồi dưới đất bật khóc, bả vai mảnh khảnh không ngừng rung rung.
“Sau này nhưng đừng bướng bỉnh như vậy, tiểu thư tâm địa tốt, không có nghĩa là nàng có thể mặc ngươi hồ nháo.” Thu Ý giận dữ nói, cầm lấy chậu đồng.
Xuân Bộ khóc thút thít nghẹn ngào gật đầu, toàn thân ướt đẫm, xem ra thập phần chật vật.
“Đừng khóc, ta đã thay ngươi đun nước ấm, trước đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm thôi.” Nàng nâng Xuân Bộ dậy.
Cán Sa khắp nơi có nước, quanh năm mạch thủy không dứt, chỉ cần làm một cái ống trúc dẫn nước là xong.
Bên trong Phương phủ cũng có một suối nước, nước trong nhìn thấy rõ đáy, thủy chất cam liệt(nước ngọt), chủ mẫu đương gia trước đây từng dặn dò làm như vậy để nhóm các nàng có thể tắm rửa.
Đêm dài nhân tĩnh, thủy tuyền nửa bóng người đều không có. Thu Ý thắp nến, đem chậu đồng đặt xuống , đi bưng nước ấm.
Xuân Bộ nước mắt chưa cạn, hơn nữa hai tay phát run, làm hơn nữa ngày mới có thể cởi xiêm y. Dưới ánh nến là một thân hình da thịt phấn nộn mặc duy nhất bộ đồ màu đỏ, tinh tế mà đáng yêu.
Một lúc sau , nước ấm chợt hạ nhiệt, nàng không dám xuống nước, chỉ dám trước dùng nước suối rửa mặt, một mặt tháo nút buộc đến một nửa, da thịt đã muốn bại lộ trong không khí. Nàng một mặt thoát xiêm y, một mặt ủy khuất khóc.
Đều là cái xú nam nhân kia, đều là thối thư này, hại nàng — hại nàng –
Sau lưng có thanh âm vang lên, nàng quay đầu lại,tưởng Thu Ý bưng nước ấm tới.
“Thu Ý, ta –” Nói còn chưa xong, nàng trợn mắt há hốc mồm.
Đi vào thủy tuyền không phải Thu Ý, mà là hai nam nhân cao lớn, nàng nhận ra được, hai người này là Hạ gia huynh đệ bên cạnh Sở Cuồng. Nay, bọn họ trừng lớn mắt, mãnh liệt nhìn chằm chằm nàng.
Tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến, Thu Ý bây giờ mới xuất hiện, bưng đầy một bồn nước ấm, một bên mở ống trúc.” Nhanh chút tắm rửa, đợi lát nữa –” Di, nơi này sao lại nhiều người hơn?
Bốn người đồng thời bị điểm huyệt đều cương tại chỗ.
“Ngươi, các ngươi –” Thu Ý dẫn đầu khôi phục, quá mức chấn kinh, trí tuệ như nàng nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào.
“Ta, chúng ta –” Hạ Thủy Nhân quên nên nói cái gì, rất muốn lễ phép dời tầm mắt, nhưng ánh mắt lại hắn cực khát vọng nhìn thêm một chút cảnh đẹp hiếm có.
Thu Ý vội vàng che ở đằng trước, không cho hai người dùng ánh mắt làm càn.” Xuân Bộ, mau lấy quần áo mặc vào!”
Xuân Bộ bấy giờ mới phục hồi tinh thần, run run ngồi xổm cầm lấy tiểu áo bào, nhưng xiêm y đã sớm ướt đẫm, mà nàng lần đầu bị nam nhân nhìn thấy liền khẩn trương không biết làm sao, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn là khó có thể mặc vào.
“Ta — ta –” Nàng hảo lạnh, hảo ủy khuất,mấy tên xú nam nhân đó chẳng những hại nàng bị phạt, lại còn chạy tới nhìn lén nàng tắm rửa –
Càng nghĩ càng khổ sở, Xuân Bộ mím môi nhướng mày, sau đó oa một tiếng òa khóc, hai tay ôm ngực, xoay người cầm ngoại bào choàng tạm chạy đi.
Thu Ý vừa sợ vừa hoảng, nhanh chóng đuổi theo.
“Xuân Bộ, chờ ta a! Ngươi đừng khóc a, ta lập tức đi báo tiểu thư, đem hai tên vô lại rình trộm ném ra khỏi thành.” Nàng vội vàng hô.
Hạ Thủy Nhân đuổi theo, chau mày.” Uy, ngươi nói như vậy, giống chúng ta ý định trốn ở chỗ này lén nhìn a.” Bọn họ cũng không phải là cố ý nha! Chính là nghĩ đến tắm rửa một cái, nào biết đâu tiểu nha hoàn này đã tới trước cởi xiêm y?
Thu Ý chân liến thoắng, quăng bọn họ ra sau đầu. “ Các ngươi chính là cố ý!”
Hạ Đạo Nhân đi theo ca ca cũng kêu lên: “Nói có sách , mách có chứng,đừng oan uổng người tốt a!”
“Người tốt?!”Thu Ý hừ một tiếng,cảm thấy cực kỳ mất hảo cảm,làm chuyện xấu còn không chịu nhận!
Xuân Bộ chạy đằng trước tay che ngực , mắt không ngừng rơi lệ.
“Ô — ô ô — ta xong rồi, bị bọn họ thấy — ta, ta gả không nổi rồi –” Nàng càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt lại càng tuôn chảy.
“Ngươi đừng khóc, tiểu thư sẽ làm chủ cho ngươi, đừng khóc a!” Thu Ý liên thanh nói, còn quay đầu trừng mắt nhìn huynh đệ Hạ gia.
Hai huynh đệ đứng ở hành lang gấp khúc, bị trừng mà không dám theo sau, chỉ dám nhìn hai tiểu nữ nhân càng chạy càng xa.
Hạ Đạo Nhân gãi gãi đầu, tuy rằng bị oan uổng có chút không phải tư vị, nhưng nghĩ đến nha hoàn kia khóc thương tâm như vậy, trong lòng liền khó chịu.
“Ca, nàng vì sao khóc lợi hại như thế? Nữ nhân bị nhìn đến bộ ngực rất nghiêm trọng sao?” Trong quân doanh , huynh đệ đều là đản ngực lộ lưng, đã sớm thành thói quen, nếu bị nhìn thấy bộ ngực liền khóc, kia cả tòa quân doanh chẳng phải là tiếng khóc chấn động một vùng trời sao?
Hạ Thủy Nhân mày nhăn lại, vì Thu Ý lên án mà canh cánh trong lòng. “Ta nào biết? Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn nha.” Kỳ thật, ánh nến mỏng manh, hắn cũng không thấy rõ ràng cho lắm.
Hai huynh đệ quay lại , trên đường đi không ai nói câu gì.
Chờ trở lại trong phòng, chen chân lên giường giữa các huynh đệ đang ngủ say , bọn họ yên ổn nằm xuống.
Chính là, đêm nay thật kỳ lạ , trằn trọc mãi mới chìm vào giấc mộng.
Từ Hương vuốt thoa cài trên tóc, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, đi đến chỗ rẽ, lại bị Xuân Bộ đứng ở đó làm hoảng sợ.
Chỉ thấy Xuân Bộ sầu mi khổ kiểm, lệ long lanh trong mắt, trên đỉnh đầu bưng chậu đồng đựng đầy nước. Hai tay nàng chống đỡ chiếc chậu run run lo sợ, sợ hơi chút lay động nước bên trong sẽ tràn ra.
“Ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?” Từ Hương kinh ngạc hỏi.
Xuân Bộ cúi đầu, cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lộ vẻ ủy khuất.
“Bị tiểu thư phạt.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
Từ Hương nhíu mày càng thêm kinh ngạc. Vũ Y trời sinh tính tình rộng lượng, không khắt khe với người khác, Xuân Bộ lại là nha hoàn thân cận, nếu không phải làm thiên đại lỗi sự(chuyện tày trời), Vũ Y làm sao phạt nàng?
“Ngươi làm cái gì?”
Xuân Bộ càng cắn chặt môi dưới. “ Tiểu thư dặn dò, không cho nói.”
Từ Hương lực bất tòng tâm, vỗ vỗ bả vai tiểu nha hoàn, thế này mới xoay người đi trở về phòng. Vũ Y tuy rằng thiện lương, nhưng thưởng phạt cực kỳ phân minh, một khi hạ lệnh liền không ai khuyên bảo được, mặc dù là nàng tổng quản đi nói đỡ đại khái cũng không có tác dụng nha.
Mặt trời xuống núi, vầng trăng lên cao, bốn phía trở nên u ám, ngay cả trong nhà cũng dần dần không có thanh âm, tất cả mọi người đã đi vào giấc ngủ. Xuân Bộ nâng chậu đồng ở vườn hoa đứng sau ba canh giờ, Thu Ý mới hiện thân.
“Được rồi, bỏ xuống đi.”
Xuân Bộ cắn môi, hốc mắt rưng rưng, còn không dám buông tay.
“Bỏ đi, là tiểu thư muốn ta đến.” Thu Ý nói.
Nghe thấy là Vũ Y cho phép, Xuân Bộ toàn thân buông lỏng, vội vã muốn đem cái chậu đặt xuống. Nhưng giơ đã lâu, hai tay đều phát run mềm nhũn, nước trong chậu sóng sánh khiến nàng ẩm ướt.
Thân thể vất vả, trong lòng khó chịu, Xuân Bộ nhất thời ủy khuất ngồi dưới đất bật khóc, bả vai mảnh khảnh không ngừng rung rung.
“Sau này nhưng đừng bướng bỉnh như vậy, tiểu thư tâm địa tốt, không có nghĩa là nàng có thể mặc ngươi hồ nháo.” Thu Ý giận dữ nói, cầm lấy chậu đồng.
Xuân Bộ khóc thút thít nghẹn ngào gật đầu, toàn thân ướt đẫm, xem ra thập phần chật vật.
“Đừng khóc, ta đã thay ngươi đun nước ấm, trước đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm thôi.” Nàng nâng Xuân Bộ dậy.
Cán Sa khắp nơi có nước, quanh năm mạch thủy không dứt, chỉ cần làm một cái ống trúc dẫn nước là xong.
Bên trong Phương phủ cũng có một suối nước, nước trong nhìn thấy rõ đáy, thủy chất cam liệt(nước ngọt), chủ mẫu đương gia trước đây từng dặn dò làm như vậy để nhóm các nàng có thể tắm rửa.
Đêm dài nhân tĩnh, thủy tuyền nửa bóng người đều không có. Thu Ý thắp nến, đem chậu đồng đặt xuống , đi bưng nước ấm.
Xuân Bộ nước mắt chưa cạn, hơn nữa hai tay phát run, làm hơn nữa ngày mới có thể cởi xiêm y. Dưới ánh nến là một thân hình da thịt phấn nộn mặc duy nhất bộ đồ màu đỏ, tinh tế mà đáng yêu.
Một lúc sau , nước ấm chợt hạ nhiệt, nàng không dám xuống nước, chỉ dám trước dùng nước suối rửa mặt, một mặt tháo nút buộc đến một nửa, da thịt đã muốn bại lộ trong không khí. Nàng một mặt thoát xiêm y, một mặt ủy khuất khóc.
Đều là cái xú nam nhân kia, đều là thối thư này, hại nàng — hại nàng –
Sau lưng có thanh âm vang lên, nàng quay đầu lại,tưởng Thu Ý bưng nước ấm tới.
“Thu Ý, ta –” Nói còn chưa xong, nàng trợn mắt há hốc mồm.
Đi vào thủy tuyền không phải Thu Ý, mà là hai nam nhân cao lớn, nàng nhận ra được, hai người này là Hạ gia huynh đệ bên cạnh Sở Cuồng. Nay, bọn họ trừng lớn mắt, mãnh liệt nhìn chằm chằm nàng.
Tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến, Thu Ý bây giờ mới xuất hiện, bưng đầy một bồn nước ấm, một bên mở ống trúc.” Nhanh chút tắm rửa, đợi lát nữa –” Di, nơi này sao lại nhiều người hơn?
Bốn người đồng thời bị điểm huyệt đều cương tại chỗ.
“Ngươi, các ngươi –” Thu Ý dẫn đầu khôi phục, quá mức chấn kinh, trí tuệ như nàng nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào.
“Ta, chúng ta –” Hạ Thủy Nhân quên nên nói cái gì, rất muốn lễ phép dời tầm mắt, nhưng ánh mắt lại hắn cực khát vọng nhìn thêm một chút cảnh đẹp hiếm có.
Thu Ý vội vàng che ở đằng trước, không cho hai người dùng ánh mắt làm càn.” Xuân Bộ, mau lấy quần áo mặc vào!”
Xuân Bộ bấy giờ mới phục hồi tinh thần, run run ngồi xổm cầm lấy tiểu áo bào, nhưng xiêm y đã sớm ướt đẫm, mà nàng lần đầu bị nam nhân nhìn thấy liền khẩn trương không biết làm sao, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn là khó có thể mặc vào.
“Ta — ta –” Nàng hảo lạnh, hảo ủy khuất,mấy tên xú nam nhân đó chẳng những hại nàng bị phạt, lại còn chạy tới nhìn lén nàng tắm rửa –
Càng nghĩ càng khổ sở, Xuân Bộ mím môi nhướng mày, sau đó oa một tiếng òa khóc, hai tay ôm ngực, xoay người cầm ngoại bào choàng tạm chạy đi.
Thu Ý vừa sợ vừa hoảng, nhanh chóng đuổi theo.
“Xuân Bộ, chờ ta a! Ngươi đừng khóc a, ta lập tức đi báo tiểu thư, đem hai tên vô lại rình trộm ném ra khỏi thành.” Nàng vội vàng hô.
Hạ Thủy Nhân đuổi theo, chau mày.” Uy, ngươi nói như vậy, giống chúng ta ý định trốn ở chỗ này lén nhìn a.” Bọn họ cũng không phải là cố ý nha! Chính là nghĩ đến tắm rửa một cái, nào biết đâu tiểu nha hoàn này đã tới trước cởi xiêm y?
Thu Ý chân liến thoắng, quăng bọn họ ra sau đầu. “ Các ngươi chính là cố ý!”
Hạ Đạo Nhân đi theo ca ca cũng kêu lên: “Nói có sách , mách có chứng,đừng oan uổng người tốt a!”
“Người tốt?!”Thu Ý hừ một tiếng,cảm thấy cực kỳ mất hảo cảm,làm chuyện xấu còn không chịu nhận!
Xuân Bộ chạy đằng trước tay che ngực , mắt không ngừng rơi lệ.
“Ô — ô ô — ta xong rồi, bị bọn họ thấy — ta, ta gả không nổi rồi –” Nàng càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt lại càng tuôn chảy.
“Ngươi đừng khóc, tiểu thư sẽ làm chủ cho ngươi, đừng khóc a!” Thu Ý liên thanh nói, còn quay đầu trừng mắt nhìn huynh đệ Hạ gia.
Hai huynh đệ đứng ở hành lang gấp khúc, bị trừng mà không dám theo sau, chỉ dám nhìn hai tiểu nữ nhân càng chạy càng xa.
Hạ Đạo Nhân gãi gãi đầu, tuy rằng bị oan uổng có chút không phải tư vị, nhưng nghĩ đến nha hoàn kia khóc thương tâm như vậy, trong lòng liền khó chịu.
“Ca, nàng vì sao khóc lợi hại như thế? Nữ nhân bị nhìn đến bộ ngực rất nghiêm trọng sao?” Trong quân doanh , huynh đệ đều là đản ngực lộ lưng, đã sớm thành thói quen, nếu bị nhìn thấy bộ ngực liền khóc, kia cả tòa quân doanh chẳng phải là tiếng khóc chấn động một vùng trời sao?
Hạ Thủy Nhân mày nhăn lại, vì Thu Ý lên án mà canh cánh trong lòng. “Ta nào biết? Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn nha.” Kỳ thật, ánh nến mỏng manh, hắn cũng không thấy rõ ràng cho lắm.
Hai huynh đệ quay lại , trên đường đi không ai nói câu gì.
Chờ trở lại trong phòng, chen chân lên giường giữa các huynh đệ đang ngủ say , bọn họ yên ổn nằm xuống.
Chính là, đêm nay thật kỳ lạ , trằn trọc mãi mới chìm vào giấc mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.