Chương 11: Chương 5.3
Điểm Tâm
13/04/2017
Sở Cuồng phát hiện, muốn tìm Phương Vũ Y là chuyện cực kỳ khó khăn.
Từ sáng tinh mơ đã không thấy bóng dáng của nàng. Hắn vốn cũng không để ý cho lắm, ôm hai vò rượu ngon đến đại thính, tính cùng Tần Bất Hoán, Bắc Hải Liệt làm vài chén, nhưng hai người bọn họ lại không có trong phủ.
Gia nô còn đem tới hai cuốn sách cho hắn.
“Tiểu thư nói, sợ Sở tướng quân khi uống rượu khó chịu, cho nên có dặn dò đem hai quyển sổ tới cho ngài nhắm rượu.” Vừa nói vừa cung kính thay hắn lật sách.
Sở Cuồng sắc mặt trầm xuống, nhìn thấy chúng hưng trí uống rượu liền tan thành mây khói.
Hắn ném tất cả sang một bên, quyết định đi tìm Vũ Y. Nếu không có nàng làm bạn, thiếu thanh âm của nàng, hắn cự tuyệt cùng này đống sổ này chung sống dưới một bầu trời.
Đi khá nhiều nơi, lại không phát hiện thiên hạ tinh tế kiều nhỏ, hắn dần dần mất kiên nhẫn, mày nhăn lại, tùy ý bắt lại một tiểu nha hoàn ở hành lang gấp khúc hỏi thăm.
Nha hoàn thấy hắn, có vài phần kinh hoảng nhưng lập tức trấn định thi lễ. “ Tiểu thư ra ngoài.” Nàng nói.
“Đi đâu?”
“Chức hán. Mỗi tháng ba lần, nàng phải đi chức hán tuần tra, nhìn xem tiến độ các chức công nơi đó.”
Sở Cuồng gật đầu, cất bước đi ra khỏi Phương phủ. Hắn đi coi tình hình Hắc Sam quân trước, xác định hết thảy mạnh khỏe mới đi chức hán tìm Phương Vũ Y.
Nới đó thanh âm dệt vải vang lên không ngừng, nhóm nữ công nhìn thấy thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, ánh mắt theo dõi nhưng động tác trên tay thì không có ngừng.
Con ngươi đen sắc lẻm như loài chim ưng đảo quanh một vòng, không thấy bóng dáng Vũ Y. Hắn nhíu mày, tìm người quản lý.
“Tiểu thư đi ti hán, hôm nay con tằm nhả tơ, nàng nói muốn đi xem.” Đốc công nói.
Sở Cuồng xoay người bước đi, xuyên qua ngã tư đường rộng lớn, dễ dàng tìm đến ti hán. Hắn như vào chỗ không người, lặng yên đi khắp cả tòa ti hán, thậm chí xâm nhập cả vào phòng nuôi tằm. Đi một vòng sau, hắn đứng ở trước đại môn ti hán nhíu mày.
“Tiểu thư đến khúc viện bên hồ Cán Sa, nói là muốn thay Sở tướng quân ngài lấy rượu tốt hồi phủ.” Có người chủ động tiến lên nói.
Hắn gật đầu, hướng Cán Sa hồ đi đến.
Sở Cuồng cho tới hôm nay mới biết, sản nghiệp Phương gia không chỉ ở trong phủ, mà là ở toàn Cán Sa Thành, tất cả đều là tài sản của Phương gia, mà đình đài lầu các tinh xảo bên trong phủ chính là dùng để nương trú mà thôi. Phương phủ phú khả địch quốc địa, diện tích rộng lớn, đem so sánh với phú hào quả là phải gọi bằng sư phụ.
Bên cạnh Cán Sa Thành có một kênh đào lớn, trong thành dầy đặc kênh đào nhỏ, rất nhiều gia đình định cư ở đây, xuất nhập đều chống thuyền nhỏ. Chống thuyền đến bên cạnh cầu hình vòm, đem dây thừng buộc lại là có thể lên bờ buôn bán, thật sự tiện nghi.
Hắn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, đi qua đâu nơi đó liền im lặng, trừng lớn ánh mắt tò mò nhìn hắn, muốn cẩn thận ngắm thành chủ tương lai một chút.
Hồ Cán Sa mặt nước im lìm, phong cảnh tươi đẹp, cách hồ ba bước có một cây đào, năm bước là cây cổ thụ, phía sau hồ là núi non hùng vĩ.
Khúc viện dựa vào bên cạnh hồ, lấy khe núi thủy sản xuất hảo tửu, trừ bỏ đem đi cống nạp còn bán lại cho các thương gia.
“Tiểu thư vừa ly khai nơi này, đi xem mọi người thu hoạch củ sen .” Khúc viện người ta nói.
Hắn sắc mặt cứng đờ, xoay người tiếp tục đi.
“Tiểu thư trở về thành bàn bạc với nhóm thêu công số thu hoạch mùa này.” Hà nông một bên lấy củ sen, một bên nhiệt tâm thông báo cho hắn.
Thêu công nói:” Tiểu thư đi phòng nhuộm xem màu rồi.”
Thợ nhuộm nói:” Tiểu thư đi ti phường chọn xiêm y rồi.”
Thợ dệt nói:” Tiểu thư vừa mới đi giám sát công trình đắp đê rồi.”
Đi hết một vòng Cán Sa thành, khi sắc mặt hắn khó nhìn đến cực điểm mới thấy thân ảnh mình mong đợi đập vào mí mắt. Nàng ở thuyền nhỏ, nắm cây dù đứng ở đầu thuyền, thuyền nhỏ theo kênh đào chuẩn bị rời đi.
Một tiếng rít gào thật lớn vang lên, chấn động hai bờ sông khiến mọi người ngây dại.
“Phương Vũ Y, không được nhúc nhích!” Sở Cuồng hét lớn.
Nàng cũng bị thanh âm gầm rú kia làm hoảng sợ, quay đầu nhìn lại vừa lúc thấy Sở Cuồng. Hắn một thân hắc y cao lớn đứng giữa biển người , phảng phất như con hạc lạc vào giữa bầy gà. Bộ dáng của hắn thật giống chiến thần cao lớn chờ mọi người quỳ xuống cúng bái.
Dưới cái nhìn chăm chú của dân chúng, hắn bỗng điểm mũi chân một chút, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, thân hình nhanh nhẹn như loài ưng thẳng tắp đánh về phía đầu thuyền, dễ dàng liền phóng qua khoảng cách đến mười trượng.
Tiếng vang sợ hãi vang lên từ hai bên bờ sông,lúc ấy Sở Cuồng đã muốn lên thuyền. Thuyền nhỏ vì chịu sức nặng mà hơi chút lay động trong chốc lát, thuyền phu kỹ thuật cao siêu lập tức ổn định, thế này mới không lật thuyền.
Vũ Y còn chưa kịp chớp mắt, hắn đã muốn giống toà núi nhỏ đứng sừng sững trước mặt nàng. Nàng hơi chút di chuyển cây dù nhìn hắn, phát hiện hắn mày rậm nhăn lại tràn đầy buồn bực.(S : Nhớ vợ đây , còn ta … nhớ máu , vầng … máu bị muỗi đốt chứ đã có H đâu :)) )
Hắn đang lườm nàng, không nói tiếng nào nâng tay đặt lên ngang hông.
Ông trời, thời điểm hắn phụng phịu thực dọa người!
Bất quá, Vũ Y cũng phát hiện, không chỉ khi hắn nhíu mày có thể làm nàng mê muội, liền ngay cả bộ dáng hắn khi uất giận cũng có thể khiến nàng ngây ngốc, cơ hồ di dời không nổi tầm mắt.
“Phương Vũ Y!” Sở Cuồng mở miệng, thanh âm ở bên tai nàng rầm rầm rung động, tựa như lôi minh.
Nàng mỉm cười, đem cây dù đặt lên bả vai, nửa xoay người, nhìn mặt hồ trong như gương.
“Sở tướng quân, lỗ tai của ta vẫn còn tốt.”
“Kia thì thế nào?” Hắn trừng mắt nàng, hoài nghi đầu nàng có vấn đề.
“Mời ngươi không nên gầm rú, ta nghe được mà.” Nàng ý cười sâu sắc, vẫn là không có nhìn hắn.
Hắn nheo mắt, hoài nghi nàng có phải hay không muốn chọc hắn.
Phương Vũ Y thủy chung biểu hiện ôn thuần, đối hắn nói gì nghe nấy, chỉ vào một số thời điểm mới thốt lên vài lời, hắn ban đầu lơ đễnh,sau thong thả chậm phát hiện mấy lời này đã được nàng nhắc đi nhắc lại.
Sở Cuồng âm thầm hạ quyết định, sau khi thành thân phải tìm thời gian dạy bảo nàng, cho nàng biết chút quy củ. Nữ nhân nên nghe lời!
“Ngươi tìm ta?” Vũ Y thản nhiên hỏi, cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn, con ngươi trong suốt mang theo ý cười.
“Đúng.”
“Có chuyện gì sao?”
Xem bộ dáng, biểu tình của Sở Cuồng đại khái đã muốn tìm nàng hồi lâu, nói không chừng khi nàng vừa ra phủ, hắn liền đuổi theo. Bôn ba nửa ngày trong gió, con ngươi đen càng trở nên lóe sáng, quần áo hỗn độn càng hiển lộ khí thế ương ngạnh bá đạo.
Hắn chủ động tìm đến khiến nàng thật cao hứng. Đó là một tiến triển tốt nha, hắn bắt đầu chú ý tới tồn tại của nàng, không thấy nàng liền đi khắp thành tìm nàng.
Tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng trong mắt Vũ Y tràn ngập tia vui sướng, ngọt ngào .
Sở Cuồng bắt đầu để ý nàng sao?
Vũ Y chuyển động cây dù, đóa hoa theo gió bay loạn, lòng của nàng cũng đang loạn chuyển theo.
Hắn nhìn nàng, cẩn thận từ giầy thêu, làn váy tơ một đường hướng lên trên, con ngươi đen như đuốc lửa, sau một lúc lâu mới dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ.
Rồi Sở Cuồng mới phun ra ba chữ.
“Ta đói bụng.”
Từ sáng tinh mơ đã không thấy bóng dáng của nàng. Hắn vốn cũng không để ý cho lắm, ôm hai vò rượu ngon đến đại thính, tính cùng Tần Bất Hoán, Bắc Hải Liệt làm vài chén, nhưng hai người bọn họ lại không có trong phủ.
Gia nô còn đem tới hai cuốn sách cho hắn.
“Tiểu thư nói, sợ Sở tướng quân khi uống rượu khó chịu, cho nên có dặn dò đem hai quyển sổ tới cho ngài nhắm rượu.” Vừa nói vừa cung kính thay hắn lật sách.
Sở Cuồng sắc mặt trầm xuống, nhìn thấy chúng hưng trí uống rượu liền tan thành mây khói.
Hắn ném tất cả sang một bên, quyết định đi tìm Vũ Y. Nếu không có nàng làm bạn, thiếu thanh âm của nàng, hắn cự tuyệt cùng này đống sổ này chung sống dưới một bầu trời.
Đi khá nhiều nơi, lại không phát hiện thiên hạ tinh tế kiều nhỏ, hắn dần dần mất kiên nhẫn, mày nhăn lại, tùy ý bắt lại một tiểu nha hoàn ở hành lang gấp khúc hỏi thăm.
Nha hoàn thấy hắn, có vài phần kinh hoảng nhưng lập tức trấn định thi lễ. “ Tiểu thư ra ngoài.” Nàng nói.
“Đi đâu?”
“Chức hán. Mỗi tháng ba lần, nàng phải đi chức hán tuần tra, nhìn xem tiến độ các chức công nơi đó.”
Sở Cuồng gật đầu, cất bước đi ra khỏi Phương phủ. Hắn đi coi tình hình Hắc Sam quân trước, xác định hết thảy mạnh khỏe mới đi chức hán tìm Phương Vũ Y.
Nới đó thanh âm dệt vải vang lên không ngừng, nhóm nữ công nhìn thấy thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, ánh mắt theo dõi nhưng động tác trên tay thì không có ngừng.
Con ngươi đen sắc lẻm như loài chim ưng đảo quanh một vòng, không thấy bóng dáng Vũ Y. Hắn nhíu mày, tìm người quản lý.
“Tiểu thư đi ti hán, hôm nay con tằm nhả tơ, nàng nói muốn đi xem.” Đốc công nói.
Sở Cuồng xoay người bước đi, xuyên qua ngã tư đường rộng lớn, dễ dàng tìm đến ti hán. Hắn như vào chỗ không người, lặng yên đi khắp cả tòa ti hán, thậm chí xâm nhập cả vào phòng nuôi tằm. Đi một vòng sau, hắn đứng ở trước đại môn ti hán nhíu mày.
“Tiểu thư đến khúc viện bên hồ Cán Sa, nói là muốn thay Sở tướng quân ngài lấy rượu tốt hồi phủ.” Có người chủ động tiến lên nói.
Hắn gật đầu, hướng Cán Sa hồ đi đến.
Sở Cuồng cho tới hôm nay mới biết, sản nghiệp Phương gia không chỉ ở trong phủ, mà là ở toàn Cán Sa Thành, tất cả đều là tài sản của Phương gia, mà đình đài lầu các tinh xảo bên trong phủ chính là dùng để nương trú mà thôi. Phương phủ phú khả địch quốc địa, diện tích rộng lớn, đem so sánh với phú hào quả là phải gọi bằng sư phụ.
Bên cạnh Cán Sa Thành có một kênh đào lớn, trong thành dầy đặc kênh đào nhỏ, rất nhiều gia đình định cư ở đây, xuất nhập đều chống thuyền nhỏ. Chống thuyền đến bên cạnh cầu hình vòm, đem dây thừng buộc lại là có thể lên bờ buôn bán, thật sự tiện nghi.
Hắn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, đi qua đâu nơi đó liền im lặng, trừng lớn ánh mắt tò mò nhìn hắn, muốn cẩn thận ngắm thành chủ tương lai một chút.
Hồ Cán Sa mặt nước im lìm, phong cảnh tươi đẹp, cách hồ ba bước có một cây đào, năm bước là cây cổ thụ, phía sau hồ là núi non hùng vĩ.
Khúc viện dựa vào bên cạnh hồ, lấy khe núi thủy sản xuất hảo tửu, trừ bỏ đem đi cống nạp còn bán lại cho các thương gia.
“Tiểu thư vừa ly khai nơi này, đi xem mọi người thu hoạch củ sen .” Khúc viện người ta nói.
Hắn sắc mặt cứng đờ, xoay người tiếp tục đi.
“Tiểu thư trở về thành bàn bạc với nhóm thêu công số thu hoạch mùa này.” Hà nông một bên lấy củ sen, một bên nhiệt tâm thông báo cho hắn.
Thêu công nói:” Tiểu thư đi phòng nhuộm xem màu rồi.”
Thợ nhuộm nói:” Tiểu thư đi ti phường chọn xiêm y rồi.”
Thợ dệt nói:” Tiểu thư vừa mới đi giám sát công trình đắp đê rồi.”
Đi hết một vòng Cán Sa thành, khi sắc mặt hắn khó nhìn đến cực điểm mới thấy thân ảnh mình mong đợi đập vào mí mắt. Nàng ở thuyền nhỏ, nắm cây dù đứng ở đầu thuyền, thuyền nhỏ theo kênh đào chuẩn bị rời đi.
Một tiếng rít gào thật lớn vang lên, chấn động hai bờ sông khiến mọi người ngây dại.
“Phương Vũ Y, không được nhúc nhích!” Sở Cuồng hét lớn.
Nàng cũng bị thanh âm gầm rú kia làm hoảng sợ, quay đầu nhìn lại vừa lúc thấy Sở Cuồng. Hắn một thân hắc y cao lớn đứng giữa biển người , phảng phất như con hạc lạc vào giữa bầy gà. Bộ dáng của hắn thật giống chiến thần cao lớn chờ mọi người quỳ xuống cúng bái.
Dưới cái nhìn chăm chú của dân chúng, hắn bỗng điểm mũi chân một chút, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, thân hình nhanh nhẹn như loài ưng thẳng tắp đánh về phía đầu thuyền, dễ dàng liền phóng qua khoảng cách đến mười trượng.
Tiếng vang sợ hãi vang lên từ hai bên bờ sông,lúc ấy Sở Cuồng đã muốn lên thuyền. Thuyền nhỏ vì chịu sức nặng mà hơi chút lay động trong chốc lát, thuyền phu kỹ thuật cao siêu lập tức ổn định, thế này mới không lật thuyền.
Vũ Y còn chưa kịp chớp mắt, hắn đã muốn giống toà núi nhỏ đứng sừng sững trước mặt nàng. Nàng hơi chút di chuyển cây dù nhìn hắn, phát hiện hắn mày rậm nhăn lại tràn đầy buồn bực.(S : Nhớ vợ đây , còn ta … nhớ máu , vầng … máu bị muỗi đốt chứ đã có H đâu :)) )
Hắn đang lườm nàng, không nói tiếng nào nâng tay đặt lên ngang hông.
Ông trời, thời điểm hắn phụng phịu thực dọa người!
Bất quá, Vũ Y cũng phát hiện, không chỉ khi hắn nhíu mày có thể làm nàng mê muội, liền ngay cả bộ dáng hắn khi uất giận cũng có thể khiến nàng ngây ngốc, cơ hồ di dời không nổi tầm mắt.
“Phương Vũ Y!” Sở Cuồng mở miệng, thanh âm ở bên tai nàng rầm rầm rung động, tựa như lôi minh.
Nàng mỉm cười, đem cây dù đặt lên bả vai, nửa xoay người, nhìn mặt hồ trong như gương.
“Sở tướng quân, lỗ tai của ta vẫn còn tốt.”
“Kia thì thế nào?” Hắn trừng mắt nàng, hoài nghi đầu nàng có vấn đề.
“Mời ngươi không nên gầm rú, ta nghe được mà.” Nàng ý cười sâu sắc, vẫn là không có nhìn hắn.
Hắn nheo mắt, hoài nghi nàng có phải hay không muốn chọc hắn.
Phương Vũ Y thủy chung biểu hiện ôn thuần, đối hắn nói gì nghe nấy, chỉ vào một số thời điểm mới thốt lên vài lời, hắn ban đầu lơ đễnh,sau thong thả chậm phát hiện mấy lời này đã được nàng nhắc đi nhắc lại.
Sở Cuồng âm thầm hạ quyết định, sau khi thành thân phải tìm thời gian dạy bảo nàng, cho nàng biết chút quy củ. Nữ nhân nên nghe lời!
“Ngươi tìm ta?” Vũ Y thản nhiên hỏi, cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn, con ngươi trong suốt mang theo ý cười.
“Đúng.”
“Có chuyện gì sao?”
Xem bộ dáng, biểu tình của Sở Cuồng đại khái đã muốn tìm nàng hồi lâu, nói không chừng khi nàng vừa ra phủ, hắn liền đuổi theo. Bôn ba nửa ngày trong gió, con ngươi đen càng trở nên lóe sáng, quần áo hỗn độn càng hiển lộ khí thế ương ngạnh bá đạo.
Hắn chủ động tìm đến khiến nàng thật cao hứng. Đó là một tiến triển tốt nha, hắn bắt đầu chú ý tới tồn tại của nàng, không thấy nàng liền đi khắp thành tìm nàng.
Tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng trong mắt Vũ Y tràn ngập tia vui sướng, ngọt ngào .
Sở Cuồng bắt đầu để ý nàng sao?
Vũ Y chuyển động cây dù, đóa hoa theo gió bay loạn, lòng của nàng cũng đang loạn chuyển theo.
Hắn nhìn nàng, cẩn thận từ giầy thêu, làn váy tơ một đường hướng lên trên, con ngươi đen như đuốc lửa, sau một lúc lâu mới dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ.
Rồi Sở Cuồng mới phun ra ba chữ.
“Ta đói bụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.