Thuận Thiên Kiếm Rồng Không Đuôi
Chương 185: Hồi hai mươi (5)
Nghịch Tử
20/07/2019
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với tay thầy tướng số kì quái không làm chậm vó ngựa của Lê Hổ. Bữa cơm tối đó cậu đã ngồi cùng u, với niêu cơm nong cà giản dị.
Trong lúc dùng bữa, hai người không nói với nhau câu nào. Bà Thương vẫn cứ thong thả ăn, thỉnh thoảng lại đưa bàn tay lên che miệng rồi ho lên mấy cái. Còn Lê Hổ cũng không chủ động mở lời bắt chuyện với u, thành thử không khí giữa hai người họ dưới con mắt đám người ở con sen trong nhà có gì đó kì quái, lại mất tự nhiên…
Kì thực, chỉ đúng một nửa.
Cơm nước xong xuôi, bà Trịnh Ngọc Thương buông đũa, rồi mới nói:
“ Về là tốt rồi. ”
“ U nhớ giữ sức khoẻ. ”
“ Không cần anh nhắc. ”
Bà Thương nói, mặt ngoảnh đi nơi khác. Nhưng lần này, Lê Hổ bắt được một nét cười thoáng vương trên khoé môi bà.
“ Mày mới đánh giặc về, nghỉ sớm đi. Mai u hỏi chuyện… ”
“ U nghỉ sớm. ”
Lê Hổ cũng đứng dậy, rồi ra phía nhà ngoài.
Chỗ bờ rào, cạnh bờ giếng, Trịnh Ngọc Lữ đã đứng chờ từ bao giờ. Thấy cậu chàng đi ra, cô bèn vẫy tay gọi.
Lê Hổ khoan thai đi đến, tựa lưng vào thành giếng, hỏi:
“ Có chuyện gì cần nói với tôi không? ”
“ Thực… thực ra… bà lớn không yên tâm về cậu, mới bảo em đến Khoái Châu trước. Giấu cậu lâu như thế, em… ”
Trịnh Ngọc Lữ đưa ngón tay qua lọn tóc mai, quấn mấy vòng, đầu cúi xuống không dám nhìn sang người thanh niên bên cạnh. Bóng đêm tràn xuống khỏi tán si, mượt như mái tóc giai nhân.
Bây giờ, cô nàng chính thức thừa nhận thân phận là người ở của bà Thương, cũng là phận kẻ tôi kẻ tớ của Lê Hổ. Thành thử xưng hô cũng thay đổi, không còn xuề xoà ngang hàng như trước nữa.
“ Tôi biết lâu rồi… ”
Lê Hổ nhún vai, cười rất nhẹ.
“ Thế… xem ra em lại đánh giá thấp cậu. ”
Trịnh Ngọc Lữ cũng cười theo.
Hai người im lặng một lúc, rồi cô chợt chuyển chủ đề:
“ Chuyện cậu với bà lớn đã tốt hơn chưa? ”
“ Tốt hơn trước nhiều rồi. ”
Lê Hổ đáp ngắn.
Trịnh Ngọc Lữ lại nói:
“ Kẻ hầu người hạ bọn em không nên bép xép chuyện nhà chủ. Nhưng lúc hai người xơi cơm cứ im như thóc, trông mà sợ. ”
Lê Hổ vẫn cười. Đêm nay, chẳng biết vì sao, cậu chàng cười nhiều hơn thường ngày. Có lẽ vì chuyện trước mắt, cũng có thể vì người trước mặt.
“ Trông tôi như thể sắp đập chén đi thẳng lắm à? ”
“ Lần trước cậu làm vậy, bà lớn yếu đi thấy rõ. ”
Trịnh Ngọc Lữ nói.
Lê Hổ cúi đầu, nghĩ về những ngày sốc nổi trẻ con trước đây. Quả thực đến giờ nhớ lại mà tưởng ấy là một giấc mơ. Cái chết của Quận Gió, lúc lang bạt cứu Trần Ngỗi, rồi chuyện ở Khoái Châu… kinh qua những lần như thế, cậu mới trưởng thành, mới nhận ra những thứ mình đinh ninh là đúng ngày trước… chưa hẳn là đúng.
Thấy Hổ im lặng không nói, tưởng mình nói trúng điều làm cậu chàng không vui, Trịnh Ngọc Lữ đã muốn im lặng. Nhưng rồi nhớ lại cảnh bà Thương thở dài trong từng cơn ho, mắt cứ đau đáu nhìn lên ban thờ, cô nàng lại lấy lại can đảm, nói:
“ Cậu cho em nói thẳng, bà lớn thực ra rất thương yêu cậu. Hiếm có người nào quan tâm trăn trở về con nhiều hơn bà lớn đâu. ”
Ngừng một chút, có lẽ do cảm động vì sực nhớ lại chuyện của chính mình, Trịnh Ngọc Lữ lại tiếp:
“ Nhưng bà trước phải lo lắng cho họ Lê, sau phải coi sóc Lam Sơn. Việc công việc tư, vừa tề gia, vừa trị quốc… Gánh trọng trách như thế, thử hỏi bà không cứng rắn sao được?
Cậu đừng nhìn bà lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, cứng cỏi như gỗ đá. Thực ra, sâu bên trong, bà vẫn là phận nữ nhi, chỉ là đang cố gồng mình gánh trọng trách mà ông lớn để lại mà thôi.
Em thân là kẻ dưới trong nhà, không dám sai bảo cậu lớn vì thế là phạm thượng đảo điên phép tắc. Nhưng xin cậu đặt mình vào chỗ của bà lớn mà nghĩ cho bà một chút, nhất là vào lúc này… ”
Cô kết thúc ý nghĩ không may mắn của mình bằng một cái rùng mình.
Lê Hổ đứng nhỏm dậy, ngẩng đầu. Vầng trăng vằng vặc treo cao, soi tỏ gương mặt nay đã nhuốm vị phong sương ngoài sa trường của cậu chàng.
“ Tôi biết chứ. U cũng chỉ muốn tôi nên người, nên mới nghiêm khắc. Nhưng nhà tôi nó lạ thế đấy. Cả u và tôi tạm thời đều không biết nên đối đãi quan tâm nhau ra sao, nhất là sau từng ấy năm khắc khẩu… ”
Nói đến đây, chàng bèn đặt tay lên vai Trịnh Ngọc Lữ, giọng trấn an:
“ Còn hôm nay, chẳng qua u và tôi đều muốn thưởng chút an tĩnh thôi. ”
“ Xem ra là em nghĩ nhiều. ”
Trịnh Ngọc Lữ cúi đầu, thanh âm càng lúc càng khẽ.
Lê Hổ lắc đầu, nói:
“ Không đâu. Có được người nết na như cô lo nghĩ cho u như thế, tôi mừng còn không kịp nữa là. ”
Chợt, cậu chàng đưa tay gãi gãi mía mũi, mặt hơi đỏ lên:
“ Ai mà lấy được Lữ chắc phải tu mấy kiếp đấy nhỉ… ”
“ Cậu… cậu lớn… đừng đùa kiểu đấy… em… em… ”
Mới nói đến đấy thì Trịnh Ngọc Lữ đã ôm cả hai má, chạy vụt đi. Thành thử, cậu chàng chẳng thể nào biết nửa câu sau cô muốn nói gì.
Quay trở lại với đám Tạng Cẩu…
Hồ Phiêu Hương bước lên trước một bước, đoạn cung tay với đối thủ. Kẻ này là một gã to cao, tóc nhuộm đỏ lòm. Nếu chỉ luận về hình thể, thì so với cốc chủ Long Trần trông y cũng không kém cạnh là bao nhiêu. Y lê một cây đại đao sát đất, chỉ nghe tiếng kim loại nện lên mặt đá cũng đủ mường tượng ra thanh đao này nặng tới mức nào.
“ Cẩn thận, tên này cứng cựa hơn Thành Bất Ưu nhiều. ”
Tạng Cẩu nhắc khẽ cô bạn, rồi khoanh tay đứng quan sát động tĩnh. Bàn tay giấu trong vạt áo của nó tươm ra đầy những giọt mồ hôi.
Bốn tên đương gia kia võ công hơn nó một bậc. Cho dù nó liều mạng dùng chiêu sát thủ do Địa Khuyết Thiên Tàn dạy, thì cũng chỉ là thế quân bình một chín một mười. Đồng nghĩa, nó có thể ngăn không cho đối phương cứu người, đối phương cũng có thể cản không để nó ra tay tiếp ứng cho Hồ Phiêu Hương.
Vẻ ngoài thì nó thản nhiên, nhưng kì thực nội tâm căng tựa như dây đàn.
[ Lợi thế duy nhất là tên Quách Phong không hé răng nửa lời về thực lực thật sự của mình cho ba tên còn lại biết. Một lát nữa nếu có biến, mình chỉ việc dùng chiêu Ráng Mỡ Gà là được. ]
Cái tên nghe rất tầm thường, thậm chí còn nực cười, nhưng kì thực Ráng Mỡ Gà lại là một chiêu thức có đến một trăm linh tám biến hoá khác nhau để nhắm vào ba mươi sáu tử huyệt, biến thể nào cũng giết người trong nháy mắt.
Dân gian ta vẫn dạy, khi các ráng mây có mỡ gà là sắp có bão to… Thế mới có câu: “ Ráng mỡ gà, có nhà thì giữ ”. Chiêu thức phát ra cũng như chân trời có mây màu mỡ gà. Chiêu đánh đến người là ráng mỡ đến đỉnh đầu, bão sắp trút xuống. Có nhà thì giữ, là bảo đối phương liệu mà giữ mạng!
Lại nói đến chuyện Hồ Phiêu Hương thấy đối thủ vác một thanh đao lớn như thế, đoán chừng lực đạo của hắn sẽ lớn vô cùng. Cô bé từ từ rút thanh Lĩnh Nam ra khỏi vỏ, rồi thủ thế. Bảo đao chém sắt như bùn nơi tay, nhưng lần này cô bé cũng không dám cậy vào độ sắc bén của nó mà chém vũ khí đối thủ như bình thường…
Gã nọ không khách khí, vừa ra tay là bổ ngang ngay một đao mạnh như sấm sét. Thế đao đi càng ngày càng đầm, càng lúc càng nhanh. Đao phong rít lên chỉ nghe đánh soạt một cái. Đám người Chung tiêu đầu cùng kêu lên “ ối chà ” một tiếng, quay mặt đi không nỡ nhìn. Đại đao chém xuống đất, làm một đám bụi tung lên.
Gã trung niên nọ cũng tưởng mình đã ăn chắc, đang định nở nụ cười khoái trá. Thế rồi, hắn phát hiện một chuyện…
Không có mùi máu.
“ Ngươi nhìn đi đâu vậy? ”
Trước khi gã kịp định thần, thì sau lưng đã vang lên tiếng ai thánh thót như băng rơi xuống mâm bạc. Một lưỡi đao còn lạnh hơn giọng người đã dí sát vào hậu tâm hắn tự bao giờ.
Tên nọ nghiến răng, quát:
“ Nhóc con hỉ mũi chưa sạch, mày có dám giết ông mày không? ”
“ Ngươi tưởng ta không dám? ”
Hồ Phiêu Hương quát lạnh, sát ý bắt đầu toả ra càng lúc càng đượm.
Khác với Tạng Cẩu, cô bé thực tế đã ra trận từ lúc còn bé tí. Thành thử, dù võ công kém hơn Cẩu, nhưng Phiêu Hương cũng ít chùn tay khi xuống đao giết người hơn. Cũng chính vì lí do này, mà cô bé không muốn thấy thằng nhóc thay đổi…
Tạng Cẩu thấy Phiêu Hương thắng một chiêu, nhưng đao báu đã lộ ra dưới con mắt của đối thủ. Thằng bé bèn thấp giọng:
“ Lão Chung, lát nữa tôi ra tay chớ có quay đầu! Bỏ hàng lại mà chạy! ”
Chung tiêu đầu không chần chờ, gật nhanh một cái.
Thực ra, kể từ bốn đại đương gia xuất hiện thì y đã quăng cái ý định giữ lại xe hàng ra khỏi đầu rồi. Chỉ là đối phương quá hung ác, cho dù y để lại hàng chúng cũng sẽ giết cả tiêu đội.
Ngay cả khi Tạng Cẩu lộ ra chiến lực xấp xỉ Quách Phong, y cũng không dám vọng động.
Kẻ không có kinh nghiệm đi lại giang hồ sẽ nói y hèn nhát, không quyết đoán. Những lúc ấy đáng lẽ nên chủ động để lại hàng, từ từ lui lại. Chỉ cần Tạng Cẩu chặn hậu…
Ấy là hạ sách trong hạ sách!
Vì một khi Chung tiêu đầu mở miệng ra điều kiện, chắc chắn bốn tên hung đồ sẽ vây công Tạng Cẩu. Chưa nói đến chuyện y chắc chắn không vô sỉ đến mức chủ động liên luỵ đến người nghĩa khí như nó. Cho dù y thực sự là kẻ lòng lang dạ sói đi, thì một khi thằng nhóc chết, lấy ai ngăn sóng dữ.
Trong lúc dùng bữa, hai người không nói với nhau câu nào. Bà Thương vẫn cứ thong thả ăn, thỉnh thoảng lại đưa bàn tay lên che miệng rồi ho lên mấy cái. Còn Lê Hổ cũng không chủ động mở lời bắt chuyện với u, thành thử không khí giữa hai người họ dưới con mắt đám người ở con sen trong nhà có gì đó kì quái, lại mất tự nhiên…
Kì thực, chỉ đúng một nửa.
Cơm nước xong xuôi, bà Trịnh Ngọc Thương buông đũa, rồi mới nói:
“ Về là tốt rồi. ”
“ U nhớ giữ sức khoẻ. ”
“ Không cần anh nhắc. ”
Bà Thương nói, mặt ngoảnh đi nơi khác. Nhưng lần này, Lê Hổ bắt được một nét cười thoáng vương trên khoé môi bà.
“ Mày mới đánh giặc về, nghỉ sớm đi. Mai u hỏi chuyện… ”
“ U nghỉ sớm. ”
Lê Hổ cũng đứng dậy, rồi ra phía nhà ngoài.
Chỗ bờ rào, cạnh bờ giếng, Trịnh Ngọc Lữ đã đứng chờ từ bao giờ. Thấy cậu chàng đi ra, cô bèn vẫy tay gọi.
Lê Hổ khoan thai đi đến, tựa lưng vào thành giếng, hỏi:
“ Có chuyện gì cần nói với tôi không? ”
“ Thực… thực ra… bà lớn không yên tâm về cậu, mới bảo em đến Khoái Châu trước. Giấu cậu lâu như thế, em… ”
Trịnh Ngọc Lữ đưa ngón tay qua lọn tóc mai, quấn mấy vòng, đầu cúi xuống không dám nhìn sang người thanh niên bên cạnh. Bóng đêm tràn xuống khỏi tán si, mượt như mái tóc giai nhân.
Bây giờ, cô nàng chính thức thừa nhận thân phận là người ở của bà Thương, cũng là phận kẻ tôi kẻ tớ của Lê Hổ. Thành thử xưng hô cũng thay đổi, không còn xuề xoà ngang hàng như trước nữa.
“ Tôi biết lâu rồi… ”
Lê Hổ nhún vai, cười rất nhẹ.
“ Thế… xem ra em lại đánh giá thấp cậu. ”
Trịnh Ngọc Lữ cũng cười theo.
Hai người im lặng một lúc, rồi cô chợt chuyển chủ đề:
“ Chuyện cậu với bà lớn đã tốt hơn chưa? ”
“ Tốt hơn trước nhiều rồi. ”
Lê Hổ đáp ngắn.
Trịnh Ngọc Lữ lại nói:
“ Kẻ hầu người hạ bọn em không nên bép xép chuyện nhà chủ. Nhưng lúc hai người xơi cơm cứ im như thóc, trông mà sợ. ”
Lê Hổ vẫn cười. Đêm nay, chẳng biết vì sao, cậu chàng cười nhiều hơn thường ngày. Có lẽ vì chuyện trước mắt, cũng có thể vì người trước mặt.
“ Trông tôi như thể sắp đập chén đi thẳng lắm à? ”
“ Lần trước cậu làm vậy, bà lớn yếu đi thấy rõ. ”
Trịnh Ngọc Lữ nói.
Lê Hổ cúi đầu, nghĩ về những ngày sốc nổi trẻ con trước đây. Quả thực đến giờ nhớ lại mà tưởng ấy là một giấc mơ. Cái chết của Quận Gió, lúc lang bạt cứu Trần Ngỗi, rồi chuyện ở Khoái Châu… kinh qua những lần như thế, cậu mới trưởng thành, mới nhận ra những thứ mình đinh ninh là đúng ngày trước… chưa hẳn là đúng.
Thấy Hổ im lặng không nói, tưởng mình nói trúng điều làm cậu chàng không vui, Trịnh Ngọc Lữ đã muốn im lặng. Nhưng rồi nhớ lại cảnh bà Thương thở dài trong từng cơn ho, mắt cứ đau đáu nhìn lên ban thờ, cô nàng lại lấy lại can đảm, nói:
“ Cậu cho em nói thẳng, bà lớn thực ra rất thương yêu cậu. Hiếm có người nào quan tâm trăn trở về con nhiều hơn bà lớn đâu. ”
Ngừng một chút, có lẽ do cảm động vì sực nhớ lại chuyện của chính mình, Trịnh Ngọc Lữ lại tiếp:
“ Nhưng bà trước phải lo lắng cho họ Lê, sau phải coi sóc Lam Sơn. Việc công việc tư, vừa tề gia, vừa trị quốc… Gánh trọng trách như thế, thử hỏi bà không cứng rắn sao được?
Cậu đừng nhìn bà lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, cứng cỏi như gỗ đá. Thực ra, sâu bên trong, bà vẫn là phận nữ nhi, chỉ là đang cố gồng mình gánh trọng trách mà ông lớn để lại mà thôi.
Em thân là kẻ dưới trong nhà, không dám sai bảo cậu lớn vì thế là phạm thượng đảo điên phép tắc. Nhưng xin cậu đặt mình vào chỗ của bà lớn mà nghĩ cho bà một chút, nhất là vào lúc này… ”
Cô kết thúc ý nghĩ không may mắn của mình bằng một cái rùng mình.
Lê Hổ đứng nhỏm dậy, ngẩng đầu. Vầng trăng vằng vặc treo cao, soi tỏ gương mặt nay đã nhuốm vị phong sương ngoài sa trường của cậu chàng.
“ Tôi biết chứ. U cũng chỉ muốn tôi nên người, nên mới nghiêm khắc. Nhưng nhà tôi nó lạ thế đấy. Cả u và tôi tạm thời đều không biết nên đối đãi quan tâm nhau ra sao, nhất là sau từng ấy năm khắc khẩu… ”
Nói đến đây, chàng bèn đặt tay lên vai Trịnh Ngọc Lữ, giọng trấn an:
“ Còn hôm nay, chẳng qua u và tôi đều muốn thưởng chút an tĩnh thôi. ”
“ Xem ra là em nghĩ nhiều. ”
Trịnh Ngọc Lữ cúi đầu, thanh âm càng lúc càng khẽ.
Lê Hổ lắc đầu, nói:
“ Không đâu. Có được người nết na như cô lo nghĩ cho u như thế, tôi mừng còn không kịp nữa là. ”
Chợt, cậu chàng đưa tay gãi gãi mía mũi, mặt hơi đỏ lên:
“ Ai mà lấy được Lữ chắc phải tu mấy kiếp đấy nhỉ… ”
“ Cậu… cậu lớn… đừng đùa kiểu đấy… em… em… ”
Mới nói đến đấy thì Trịnh Ngọc Lữ đã ôm cả hai má, chạy vụt đi. Thành thử, cậu chàng chẳng thể nào biết nửa câu sau cô muốn nói gì.
Quay trở lại với đám Tạng Cẩu…
Hồ Phiêu Hương bước lên trước một bước, đoạn cung tay với đối thủ. Kẻ này là một gã to cao, tóc nhuộm đỏ lòm. Nếu chỉ luận về hình thể, thì so với cốc chủ Long Trần trông y cũng không kém cạnh là bao nhiêu. Y lê một cây đại đao sát đất, chỉ nghe tiếng kim loại nện lên mặt đá cũng đủ mường tượng ra thanh đao này nặng tới mức nào.
“ Cẩn thận, tên này cứng cựa hơn Thành Bất Ưu nhiều. ”
Tạng Cẩu nhắc khẽ cô bạn, rồi khoanh tay đứng quan sát động tĩnh. Bàn tay giấu trong vạt áo của nó tươm ra đầy những giọt mồ hôi.
Bốn tên đương gia kia võ công hơn nó một bậc. Cho dù nó liều mạng dùng chiêu sát thủ do Địa Khuyết Thiên Tàn dạy, thì cũng chỉ là thế quân bình một chín một mười. Đồng nghĩa, nó có thể ngăn không cho đối phương cứu người, đối phương cũng có thể cản không để nó ra tay tiếp ứng cho Hồ Phiêu Hương.
Vẻ ngoài thì nó thản nhiên, nhưng kì thực nội tâm căng tựa như dây đàn.
[ Lợi thế duy nhất là tên Quách Phong không hé răng nửa lời về thực lực thật sự của mình cho ba tên còn lại biết. Một lát nữa nếu có biến, mình chỉ việc dùng chiêu Ráng Mỡ Gà là được. ]
Cái tên nghe rất tầm thường, thậm chí còn nực cười, nhưng kì thực Ráng Mỡ Gà lại là một chiêu thức có đến một trăm linh tám biến hoá khác nhau để nhắm vào ba mươi sáu tử huyệt, biến thể nào cũng giết người trong nháy mắt.
Dân gian ta vẫn dạy, khi các ráng mây có mỡ gà là sắp có bão to… Thế mới có câu: “ Ráng mỡ gà, có nhà thì giữ ”. Chiêu thức phát ra cũng như chân trời có mây màu mỡ gà. Chiêu đánh đến người là ráng mỡ đến đỉnh đầu, bão sắp trút xuống. Có nhà thì giữ, là bảo đối phương liệu mà giữ mạng!
Lại nói đến chuyện Hồ Phiêu Hương thấy đối thủ vác một thanh đao lớn như thế, đoán chừng lực đạo của hắn sẽ lớn vô cùng. Cô bé từ từ rút thanh Lĩnh Nam ra khỏi vỏ, rồi thủ thế. Bảo đao chém sắt như bùn nơi tay, nhưng lần này cô bé cũng không dám cậy vào độ sắc bén của nó mà chém vũ khí đối thủ như bình thường…
Gã nọ không khách khí, vừa ra tay là bổ ngang ngay một đao mạnh như sấm sét. Thế đao đi càng ngày càng đầm, càng lúc càng nhanh. Đao phong rít lên chỉ nghe đánh soạt một cái. Đám người Chung tiêu đầu cùng kêu lên “ ối chà ” một tiếng, quay mặt đi không nỡ nhìn. Đại đao chém xuống đất, làm một đám bụi tung lên.
Gã trung niên nọ cũng tưởng mình đã ăn chắc, đang định nở nụ cười khoái trá. Thế rồi, hắn phát hiện một chuyện…
Không có mùi máu.
“ Ngươi nhìn đi đâu vậy? ”
Trước khi gã kịp định thần, thì sau lưng đã vang lên tiếng ai thánh thót như băng rơi xuống mâm bạc. Một lưỡi đao còn lạnh hơn giọng người đã dí sát vào hậu tâm hắn tự bao giờ.
Tên nọ nghiến răng, quát:
“ Nhóc con hỉ mũi chưa sạch, mày có dám giết ông mày không? ”
“ Ngươi tưởng ta không dám? ”
Hồ Phiêu Hương quát lạnh, sát ý bắt đầu toả ra càng lúc càng đượm.
Khác với Tạng Cẩu, cô bé thực tế đã ra trận từ lúc còn bé tí. Thành thử, dù võ công kém hơn Cẩu, nhưng Phiêu Hương cũng ít chùn tay khi xuống đao giết người hơn. Cũng chính vì lí do này, mà cô bé không muốn thấy thằng nhóc thay đổi…
Tạng Cẩu thấy Phiêu Hương thắng một chiêu, nhưng đao báu đã lộ ra dưới con mắt của đối thủ. Thằng bé bèn thấp giọng:
“ Lão Chung, lát nữa tôi ra tay chớ có quay đầu! Bỏ hàng lại mà chạy! ”
Chung tiêu đầu không chần chờ, gật nhanh một cái.
Thực ra, kể từ bốn đại đương gia xuất hiện thì y đã quăng cái ý định giữ lại xe hàng ra khỏi đầu rồi. Chỉ là đối phương quá hung ác, cho dù y để lại hàng chúng cũng sẽ giết cả tiêu đội.
Ngay cả khi Tạng Cẩu lộ ra chiến lực xấp xỉ Quách Phong, y cũng không dám vọng động.
Kẻ không có kinh nghiệm đi lại giang hồ sẽ nói y hèn nhát, không quyết đoán. Những lúc ấy đáng lẽ nên chủ động để lại hàng, từ từ lui lại. Chỉ cần Tạng Cẩu chặn hậu…
Ấy là hạ sách trong hạ sách!
Vì một khi Chung tiêu đầu mở miệng ra điều kiện, chắc chắn bốn tên hung đồ sẽ vây công Tạng Cẩu. Chưa nói đến chuyện y chắc chắn không vô sỉ đến mức chủ động liên luỵ đến người nghĩa khí như nó. Cho dù y thực sự là kẻ lòng lang dạ sói đi, thì một khi thằng nhóc chết, lấy ai ngăn sóng dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.