Thuận Thiên Kiếm Rồng Không Đuôi
Chương 186: Hồi hai mươi (6)
Nghịch Tử
20/07/2019
Tên trung niên nọ lao về phía Phiêu Hương, chém một đao, rồi cô bé mới vòng ra sau lưng chế trụ hắn.
Thành ra bấy giờ, mặc dầu lưng cô bé để hở ra phía Long Trần và đám người Thánh Hoả cốc, nhưng nhìn chung lại đứng gần Tạng Cẩu hơn.
Hồ Phiêu Hương đảo mắt, chợt nghĩ ra một cách. Cô bé cứ từ từ, nhẹ nhàng, chậm rãi bước lên từng bước từng bước một. Lưỡi đao Lĩnh Nam sắc bén kinh thế hãi tục dí sát vào tử huyệt ở hậu tâm, thành thử gã trung niên nọ cũng cất bước theo theo bản năng. Từ từ, từ từ, hai người bước gần hơn về phía Tạng Cẩu.
Trung niên xách đao nghẹn uất vô cùng, biết mình đang chậm rãi vào tử địa, chốn hang hổ đầm rồng mà không dám vùng chạy. Vì lúc Hồ Phiêu Hương thi triển khinh công vòng ra sau lưng hắn đã chứng minh, tốc độ của cô nhóc nhanh hơn gã.
Còn trước mặt, lại có một thiếu niên thần bí võ công cũng sàn sàn với đương gia nhà hắn.
Hắn xong rồi!
Trung niên nọ vốn là kẻ cùng hung cực ác. Nay y biết mình khó sống, chỉ đảo mắt một cái, rồi quát to:
“ Cốc chủ! Con bé này có hảo đao tuyệt thế đấy! ”
Cốp!
Tạng Cẩu thấy thần sắc hắn quái lạ lập tức phóng phi châu muốn cản lời hắn nói, nhưng đã muộn! Phi châu đập trúng mồm hắn đánh cốp một cái, răng lẫn máu văng ra, nhưng gã thì vẫn đang cười sặc sụa.
“ Khốn nạn! Đến chết cũng muốn cắn người ta một cái! ”
Hồ Phiêu Hương lia đao qua cổ tên nọ, gắt lên.
Quả nhiên, Long Trần đã chú ý tới thanh Lĩnh Nam. Mắt hắn sáng quắc lên, chòng chọc nhìn thanh đao với vẻ thèm thuồng. Hắn cả đời làm bạn với đao kiếm. Thành thử, chỉ cần liếc qua một cái thôi, nếu ấy thực là đao tốt kiếm báu thì sống lưng đã như có điện chạy dọc rồi.
Nói đoạn, hắn hắng giọng:
“ Ba vị, hàng này Long mỗ không cần! Thanh đao là của ta! ”
“ Hương… đao… ”
Tạng Cẩu nghiến răng.
Sau cùng, nó vẫn buộc phải dùng đến chiêu thức của bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn để giữ mạng.
Long Trần tuốt đao, rút kiếm, gằn giọng:
“ Muốn dâng đao cho bản toạ để giữ mạng hay sao? Lựa chọn đúng đấy. ”
Tất nhiên, chỉ ngoài miệng hắn nói khích vậy, chứ trong lòng biết tỏng là chả đời nào Tạng Cẩu lại dâng Lĩnh Nam lên đâu. Long Trần hạ thấp người, đứng theo thế đinh tấn, tay kiếm tay đao sáng loà trong ráng chiều đỏ ối.
Tạng Cẩu chẳng thèm đáp, cũng không để tâm đến lời khiêu khích của họ Long. Nó lặng lẽ cầm ngược thanh đao, sống đao gác dọc theo cách tay.
Long Trần cười gằn, đoạn quát:
“ Xem chiêu! ”
Đao xoè thành đoá sen, kiếm nở thành hoa cúc, từ hai bên trái phải đánh úp vào mặt Tạng Cẩu… Cả tiêu đội ngơ ngác, thầm kinh hãi trước lối đánh đao kiếm song thủ của Long Trần. Hai đoá hoa che hết đường lui của Tạng Cẩu, lại đan xen phối hợp kín kẽ hệt như áo trời liền chỉ. Tất cả kẻ hỡ của đao chiêu kiếm thức cơ hồ bị che đi, hoá thành một chiêu thức hoàn mĩ vô khuyết. Khó mà tưởng tượng được, một kẻ trông thô kệch như thế mà lại đánh ra được một chiêu mĩ diệu đến vậy.
Nhưng thảm trạng của Tạng Cẩu nếu bị tóm vào thiên la địa võng do đao kiếm dệt thành thì ai cũng dễ dàng mường tượng ra được. Bên phía tiêu cục Đồng Sư ai nấy đều thấp thỏm lo lắng cho thằng nhóc.
Tạng Cẩu chợt động thân…
Xoạt!
Lưỡi đao Lĩnh Nam xẹt qua không trung, vẽ nên một đường vòng cung rất nhẹ. Đao động, ma mị như khói, lại nhanh như điện chớp. Không có ánh đao, chỉ có máu tươi lấp lánh như ngọc trào ra theo đầu mũi đao…
Loảng xoảng…
Kiếm gãy, đao đoạn, đầu đao mũi kiếm nhất tề rơi xuống cắm lên mặt đất. Hoa sen khép cánh, hoa cúc úa tàn, bóng đao ánh kiếm cùng biến mất, tựa như rơi xuống theo nửa đoạn kiếm, nửa lưỡi đao.
Tạng Cẩu dùng một chiêu Ráng Mỡ Gà, dựa vào sự sắc bén vô song của đao Lĩnh Nam chém gãy đao kiếm của đối phương, lại trảm rụng bốn ngón của Long Trần. Đao lướt qua ngón tay nhẹ như làn sương sớm, phá xương xé thịt mà không có đến một chút cảm giác nào. Đến lúc cốc chủ của Thánh Hoả cốc thấy đau nhói, thì ngón tay đã rụng xuống đất. Y thầm hô kinh hãi, nếu không phải lúc lưỡi đao đen sì lướt qua đao kiếm của y y đã rụt tay lại theo bản năng của người luyện võ, thì giờ đã mất mạng.
Tạng Cẩu dùng đúng một nhát đao để thủ thắng, song cũng không dám lưu lại lâu. Nó bèn chạy vọt đi, thi triển khinh công cùng Hồ Phiêu Hương rút nhanh về phương xa, thoắt cái đã không thấy bóng dáng. Tiêu đội của Chung tiêu đầu cũng đã sớm quăng hàng bỏ ngựa mà chạy.
Đám người Thánh Hoả cốc thì chẳng có cái may mắn ấy. Ba kẻ Đào Khiêm, Quách Phong và Khô Mộc lão quái thấy Long Trần mất đao gãy kiếm, tay lại bị thương thì đồng thời ra hiệu cho thủ hạ xâu xé đám người Thánh Hoả cốc. Còn bản thân ba người thì vây công Long Trần.
Quách Phong vừa tung Tàn Vân chưởng đánh, vừa nuốt nước bọt. Ban nãy nếu y dùng chưởng đánh thằng nhóc, mà nó thi triển một đao vừa rồi, thì bây giờ kẻ đang chật vật lúc này e không phải Long Trần.
Long Trần bị Tạng Cẩu chém rụng bốn ngón, là ngón trỏ và ngón giữa ở cả hai bàn tay. Chẳng những đau thấu xương, máu tuôn không ngừng, mà còn không tài nào cầm chắc được khí giới. Thành thử, y chỉ có nước là dựa vào thứ quyền cước tầm thường từng luyện qua loa để cự địch.
Nếu đối thủ là ba kẻ võ công bình bình thì cũng thôi, hắn còn có thể dựa vào công lực và kinh nghiệm tìm cơ thắng hiểm. Nhưng ba người Đào Khiêm, Quách Phong và Khô Mộc lão quái có ai võ công ở dưới hắn?
Chỉ được ba chiêu, lưng Long Trần trúng một đòn Tàn Vân chưởng của Quách Phong, hai huyệt Kiên Tỉnh ở vai đồng thời bị tám mũi thấu cốt đinh bắn trúng. Gã loạng choạng gào lên, đang định liều mạng, thì sau cổ nhói lên một cái. Miệng hắn ú ớ chẳng ra tiếng, rồi đổ gục…
Chỉ thấy Khô Mộc lão quái hơi ngồi xổm xuống, tay gõ vào cái hồ lô sơn trắng ba cái. Nói đoạn đám cỏ khẽ động, một con rắn nhỏ đột nhiên lao đến như điện xẹt, chui tọt vào hồ lô. Lão đậy nắp, đứng dậy vuốt chòm râu lởm chởm, cười khà.
Bấy giờ thì nhân mã Thánh Hoả cốc đã bị vây công đến độ kẻ cứng cỏi thì đã chết, người bị thương thì quy hàng. Ba phe Âm Hồn Giản, Bạch Vân Bang và Ác Nhân Trại thì bàn nhau việc chia chác tiêu xa.
“ Khô Mộc lão huynh, Quách lão đệ, chi bằng chúng ta đổ hết đồ quý ra, rồi chia nhau tại đây để cho được công bằng… ”
Quách Phong bèn xua tay:
“ Nơi đây gần chỗ ở của Trấn Tam Giới. Họ Tất kia dù sao cũng là minh chủ võ lâm Sơn Tây, tất không để yên đâu. Cứ chia theo thùng là hay nhất. ”
“ Được. Cứ làm vậy đi! ”
Khô Mộc lão quái nói.
Đào Khiêm lại tiếp:
“ Đến nước này cũng không giấu các vị nữa. Từ khi Trấn Tam Giới Tất Thắng lên làm minh chủ võ lâm, bọn hắc đạo chúng ta ngày càng khó làm ăn. Đào Khiêm ta hằng đêm vắt tay lên trán nghĩ, kì thực hắc đạo yếu thế cũng vì đối phương người đông thế mạnh. Ta thấy chi bằng liên hợp ba nhà, đối kháng Trấn Tam Giới! ”
Quách Phong bèn nói:
“ Liên minh không phải chuyện một sớm một chiều mà thành. Đào huynh có thể để bọn ta thư thư mấy ngày, suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết? ”
Khô Mộc lão quái thì vuốt râu mà rằng:
“ Ý của Đào lão đệ ta thấy rất hợp, nhưng hễ có liên minh thì phải có minh chủ. Theo lão đệ trong ba chúng ta ai xứng lên làm? ”
Đào Khiêm bèn cung tay:
“ Luận về tuổi tác, Khô Mộc lão huynh trên bọn ta một lứa, kinh nghiệm đi lại giang hồ cũng nhiều nhất. Để huynh đối trí đấu dũng với lão súc sinh Trấn Tam Giới thực là xứng tầm. Tại hạ không có ý kiến, nhưng còn phải xem Quách lão đệ. ”
Nói rồi đánh mắt ra hiệu. Tức thì, bốn con mắt khát máu của hai tên ác nhân đã khoá chặt lấy tên béo. Quách Phong đánh hơi thấy mùi không ổn… Tại sao Đào Khiêm bỗng dưng nhún nhường Khô Mộc lão quái, khiến hai phe này ẩn ước đã kết minh với nhau?
Hắn lấy làm hoài nghi, nhưng hiện giờ đã là thế cưỡi trên lưng hổ, không lên thuyền giặc không được. Bởi… nếu không có động thái gì, dám chắc hai phe Ác Nhân trại Âm Hồn giản sẽ vây công Bạch Vân bang của hắn. Đến khi đó, thảm trạng ban nãy của Long Trần sẽ tái diễn trên Quách Phong hắn.
Gã béo hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười gượng gạo:
“ Ý của Đào huynh thực quá hay, sao ta có thể không đồng tình? ”
Thấy Bạch Vân bang cũng phải nhận mệnh, Khô Mộc lão quái bèn cười vang:
“ Tốt! Tốt! Quách lão đệ đúng là người trong nhà, không có dị tâm. ”
“ Lão ca, bây giờ ba ta đã một nhà, chi bằng mở hết đống tài vật này ngay tại chỗ. Một là để việc chia chác minh bạch, đốt nóng quân tâm, đoàn kết trên dưới lại đối kháng Trấn Tam Giới. Sau là tỏ rõ cái thành ý của ta và Quách lão đệ. Lão đệ, ngươi thấy sao? ”
Đào Khiêm vừa nói, vừa lườm Quách Phong một cái.
Họ Quách thầm chửi tên này không có cốt khí, chỉ biết cong lưng uốn gối mà hút mủ liếm trĩ… Song giờ y là người dưới mái hiên, chẳng lẽ không cúi đầu?
“ Tất nhiên là không rồi. ”
Ba người lấy đao chặt vỡ ổ khoá, mở toang một rương hòm lớn. Từng thỏi từng thỏi vàng hiện lên đầy ăm ắp, ánh vàng sáng choang khiến đám hoa cả mắt, nước miếng thèm thuồng như chỉ chực chảy ra mỗi khi bọn chúng nghĩ về những thứ có thể mua được với số vàng này.
Đào Khiêm đột nhiên nói:
“ Chờ đã! Khô Mộc lão huynh, huynh có thấy cái rương này hơi nhẹ không? ”
“ Cũng đúng. ”
Khô Mộc lão quái trầm giọng. Giờ nghĩ lại mới thấy, cái rương nọ quả thực có phần quá nhẹ.
Lão vung tay gạt hết lớp vàng trên cùng xuống, thì thấy bên dưới lộ ra một tầng bạc trắng.
Thành ra bấy giờ, mặc dầu lưng cô bé để hở ra phía Long Trần và đám người Thánh Hoả cốc, nhưng nhìn chung lại đứng gần Tạng Cẩu hơn.
Hồ Phiêu Hương đảo mắt, chợt nghĩ ra một cách. Cô bé cứ từ từ, nhẹ nhàng, chậm rãi bước lên từng bước từng bước một. Lưỡi đao Lĩnh Nam sắc bén kinh thế hãi tục dí sát vào tử huyệt ở hậu tâm, thành thử gã trung niên nọ cũng cất bước theo theo bản năng. Từ từ, từ từ, hai người bước gần hơn về phía Tạng Cẩu.
Trung niên xách đao nghẹn uất vô cùng, biết mình đang chậm rãi vào tử địa, chốn hang hổ đầm rồng mà không dám vùng chạy. Vì lúc Hồ Phiêu Hương thi triển khinh công vòng ra sau lưng hắn đã chứng minh, tốc độ của cô nhóc nhanh hơn gã.
Còn trước mặt, lại có một thiếu niên thần bí võ công cũng sàn sàn với đương gia nhà hắn.
Hắn xong rồi!
Trung niên nọ vốn là kẻ cùng hung cực ác. Nay y biết mình khó sống, chỉ đảo mắt một cái, rồi quát to:
“ Cốc chủ! Con bé này có hảo đao tuyệt thế đấy! ”
Cốp!
Tạng Cẩu thấy thần sắc hắn quái lạ lập tức phóng phi châu muốn cản lời hắn nói, nhưng đã muộn! Phi châu đập trúng mồm hắn đánh cốp một cái, răng lẫn máu văng ra, nhưng gã thì vẫn đang cười sặc sụa.
“ Khốn nạn! Đến chết cũng muốn cắn người ta một cái! ”
Hồ Phiêu Hương lia đao qua cổ tên nọ, gắt lên.
Quả nhiên, Long Trần đã chú ý tới thanh Lĩnh Nam. Mắt hắn sáng quắc lên, chòng chọc nhìn thanh đao với vẻ thèm thuồng. Hắn cả đời làm bạn với đao kiếm. Thành thử, chỉ cần liếc qua một cái thôi, nếu ấy thực là đao tốt kiếm báu thì sống lưng đã như có điện chạy dọc rồi.
Nói đoạn, hắn hắng giọng:
“ Ba vị, hàng này Long mỗ không cần! Thanh đao là của ta! ”
“ Hương… đao… ”
Tạng Cẩu nghiến răng.
Sau cùng, nó vẫn buộc phải dùng đến chiêu thức của bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn để giữ mạng.
Long Trần tuốt đao, rút kiếm, gằn giọng:
“ Muốn dâng đao cho bản toạ để giữ mạng hay sao? Lựa chọn đúng đấy. ”
Tất nhiên, chỉ ngoài miệng hắn nói khích vậy, chứ trong lòng biết tỏng là chả đời nào Tạng Cẩu lại dâng Lĩnh Nam lên đâu. Long Trần hạ thấp người, đứng theo thế đinh tấn, tay kiếm tay đao sáng loà trong ráng chiều đỏ ối.
Tạng Cẩu chẳng thèm đáp, cũng không để tâm đến lời khiêu khích của họ Long. Nó lặng lẽ cầm ngược thanh đao, sống đao gác dọc theo cách tay.
Long Trần cười gằn, đoạn quát:
“ Xem chiêu! ”
Đao xoè thành đoá sen, kiếm nở thành hoa cúc, từ hai bên trái phải đánh úp vào mặt Tạng Cẩu… Cả tiêu đội ngơ ngác, thầm kinh hãi trước lối đánh đao kiếm song thủ của Long Trần. Hai đoá hoa che hết đường lui của Tạng Cẩu, lại đan xen phối hợp kín kẽ hệt như áo trời liền chỉ. Tất cả kẻ hỡ của đao chiêu kiếm thức cơ hồ bị che đi, hoá thành một chiêu thức hoàn mĩ vô khuyết. Khó mà tưởng tượng được, một kẻ trông thô kệch như thế mà lại đánh ra được một chiêu mĩ diệu đến vậy.
Nhưng thảm trạng của Tạng Cẩu nếu bị tóm vào thiên la địa võng do đao kiếm dệt thành thì ai cũng dễ dàng mường tượng ra được. Bên phía tiêu cục Đồng Sư ai nấy đều thấp thỏm lo lắng cho thằng nhóc.
Tạng Cẩu chợt động thân…
Xoạt!
Lưỡi đao Lĩnh Nam xẹt qua không trung, vẽ nên một đường vòng cung rất nhẹ. Đao động, ma mị như khói, lại nhanh như điện chớp. Không có ánh đao, chỉ có máu tươi lấp lánh như ngọc trào ra theo đầu mũi đao…
Loảng xoảng…
Kiếm gãy, đao đoạn, đầu đao mũi kiếm nhất tề rơi xuống cắm lên mặt đất. Hoa sen khép cánh, hoa cúc úa tàn, bóng đao ánh kiếm cùng biến mất, tựa như rơi xuống theo nửa đoạn kiếm, nửa lưỡi đao.
Tạng Cẩu dùng một chiêu Ráng Mỡ Gà, dựa vào sự sắc bén vô song của đao Lĩnh Nam chém gãy đao kiếm của đối phương, lại trảm rụng bốn ngón của Long Trần. Đao lướt qua ngón tay nhẹ như làn sương sớm, phá xương xé thịt mà không có đến một chút cảm giác nào. Đến lúc cốc chủ của Thánh Hoả cốc thấy đau nhói, thì ngón tay đã rụng xuống đất. Y thầm hô kinh hãi, nếu không phải lúc lưỡi đao đen sì lướt qua đao kiếm của y y đã rụt tay lại theo bản năng của người luyện võ, thì giờ đã mất mạng.
Tạng Cẩu dùng đúng một nhát đao để thủ thắng, song cũng không dám lưu lại lâu. Nó bèn chạy vọt đi, thi triển khinh công cùng Hồ Phiêu Hương rút nhanh về phương xa, thoắt cái đã không thấy bóng dáng. Tiêu đội của Chung tiêu đầu cũng đã sớm quăng hàng bỏ ngựa mà chạy.
Đám người Thánh Hoả cốc thì chẳng có cái may mắn ấy. Ba kẻ Đào Khiêm, Quách Phong và Khô Mộc lão quái thấy Long Trần mất đao gãy kiếm, tay lại bị thương thì đồng thời ra hiệu cho thủ hạ xâu xé đám người Thánh Hoả cốc. Còn bản thân ba người thì vây công Long Trần.
Quách Phong vừa tung Tàn Vân chưởng đánh, vừa nuốt nước bọt. Ban nãy nếu y dùng chưởng đánh thằng nhóc, mà nó thi triển một đao vừa rồi, thì bây giờ kẻ đang chật vật lúc này e không phải Long Trần.
Long Trần bị Tạng Cẩu chém rụng bốn ngón, là ngón trỏ và ngón giữa ở cả hai bàn tay. Chẳng những đau thấu xương, máu tuôn không ngừng, mà còn không tài nào cầm chắc được khí giới. Thành thử, y chỉ có nước là dựa vào thứ quyền cước tầm thường từng luyện qua loa để cự địch.
Nếu đối thủ là ba kẻ võ công bình bình thì cũng thôi, hắn còn có thể dựa vào công lực và kinh nghiệm tìm cơ thắng hiểm. Nhưng ba người Đào Khiêm, Quách Phong và Khô Mộc lão quái có ai võ công ở dưới hắn?
Chỉ được ba chiêu, lưng Long Trần trúng một đòn Tàn Vân chưởng của Quách Phong, hai huyệt Kiên Tỉnh ở vai đồng thời bị tám mũi thấu cốt đinh bắn trúng. Gã loạng choạng gào lên, đang định liều mạng, thì sau cổ nhói lên một cái. Miệng hắn ú ớ chẳng ra tiếng, rồi đổ gục…
Chỉ thấy Khô Mộc lão quái hơi ngồi xổm xuống, tay gõ vào cái hồ lô sơn trắng ba cái. Nói đoạn đám cỏ khẽ động, một con rắn nhỏ đột nhiên lao đến như điện xẹt, chui tọt vào hồ lô. Lão đậy nắp, đứng dậy vuốt chòm râu lởm chởm, cười khà.
Bấy giờ thì nhân mã Thánh Hoả cốc đã bị vây công đến độ kẻ cứng cỏi thì đã chết, người bị thương thì quy hàng. Ba phe Âm Hồn Giản, Bạch Vân Bang và Ác Nhân Trại thì bàn nhau việc chia chác tiêu xa.
“ Khô Mộc lão huynh, Quách lão đệ, chi bằng chúng ta đổ hết đồ quý ra, rồi chia nhau tại đây để cho được công bằng… ”
Quách Phong bèn xua tay:
“ Nơi đây gần chỗ ở của Trấn Tam Giới. Họ Tất kia dù sao cũng là minh chủ võ lâm Sơn Tây, tất không để yên đâu. Cứ chia theo thùng là hay nhất. ”
“ Được. Cứ làm vậy đi! ”
Khô Mộc lão quái nói.
Đào Khiêm lại tiếp:
“ Đến nước này cũng không giấu các vị nữa. Từ khi Trấn Tam Giới Tất Thắng lên làm minh chủ võ lâm, bọn hắc đạo chúng ta ngày càng khó làm ăn. Đào Khiêm ta hằng đêm vắt tay lên trán nghĩ, kì thực hắc đạo yếu thế cũng vì đối phương người đông thế mạnh. Ta thấy chi bằng liên hợp ba nhà, đối kháng Trấn Tam Giới! ”
Quách Phong bèn nói:
“ Liên minh không phải chuyện một sớm một chiều mà thành. Đào huynh có thể để bọn ta thư thư mấy ngày, suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết? ”
Khô Mộc lão quái thì vuốt râu mà rằng:
“ Ý của Đào lão đệ ta thấy rất hợp, nhưng hễ có liên minh thì phải có minh chủ. Theo lão đệ trong ba chúng ta ai xứng lên làm? ”
Đào Khiêm bèn cung tay:
“ Luận về tuổi tác, Khô Mộc lão huynh trên bọn ta một lứa, kinh nghiệm đi lại giang hồ cũng nhiều nhất. Để huynh đối trí đấu dũng với lão súc sinh Trấn Tam Giới thực là xứng tầm. Tại hạ không có ý kiến, nhưng còn phải xem Quách lão đệ. ”
Nói rồi đánh mắt ra hiệu. Tức thì, bốn con mắt khát máu của hai tên ác nhân đã khoá chặt lấy tên béo. Quách Phong đánh hơi thấy mùi không ổn… Tại sao Đào Khiêm bỗng dưng nhún nhường Khô Mộc lão quái, khiến hai phe này ẩn ước đã kết minh với nhau?
Hắn lấy làm hoài nghi, nhưng hiện giờ đã là thế cưỡi trên lưng hổ, không lên thuyền giặc không được. Bởi… nếu không có động thái gì, dám chắc hai phe Ác Nhân trại Âm Hồn giản sẽ vây công Bạch Vân bang của hắn. Đến khi đó, thảm trạng ban nãy của Long Trần sẽ tái diễn trên Quách Phong hắn.
Gã béo hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười gượng gạo:
“ Ý của Đào huynh thực quá hay, sao ta có thể không đồng tình? ”
Thấy Bạch Vân bang cũng phải nhận mệnh, Khô Mộc lão quái bèn cười vang:
“ Tốt! Tốt! Quách lão đệ đúng là người trong nhà, không có dị tâm. ”
“ Lão ca, bây giờ ba ta đã một nhà, chi bằng mở hết đống tài vật này ngay tại chỗ. Một là để việc chia chác minh bạch, đốt nóng quân tâm, đoàn kết trên dưới lại đối kháng Trấn Tam Giới. Sau là tỏ rõ cái thành ý của ta và Quách lão đệ. Lão đệ, ngươi thấy sao? ”
Đào Khiêm vừa nói, vừa lườm Quách Phong một cái.
Họ Quách thầm chửi tên này không có cốt khí, chỉ biết cong lưng uốn gối mà hút mủ liếm trĩ… Song giờ y là người dưới mái hiên, chẳng lẽ không cúi đầu?
“ Tất nhiên là không rồi. ”
Ba người lấy đao chặt vỡ ổ khoá, mở toang một rương hòm lớn. Từng thỏi từng thỏi vàng hiện lên đầy ăm ắp, ánh vàng sáng choang khiến đám hoa cả mắt, nước miếng thèm thuồng như chỉ chực chảy ra mỗi khi bọn chúng nghĩ về những thứ có thể mua được với số vàng này.
Đào Khiêm đột nhiên nói:
“ Chờ đã! Khô Mộc lão huynh, huynh có thấy cái rương này hơi nhẹ không? ”
“ Cũng đúng. ”
Khô Mộc lão quái trầm giọng. Giờ nghĩ lại mới thấy, cái rương nọ quả thực có phần quá nhẹ.
Lão vung tay gạt hết lớp vàng trên cùng xuống, thì thấy bên dưới lộ ra một tầng bạc trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.