Chương 15: Kẻ trộm?
No_dance8x
23/04/2013
Á!
Thuận Thiên đang tụng kinh, chợt nghe một tiếng rú từ bên trong suy nghĩ.
Hóa ra lúc này, cầm thú đã thành công lợi dụng sơ hở của thánh nhân rồi chém chết hắn.
1-0 cho cầm thú
Thuận Thiên thấy vậy, kinh cũng không thèm đọc tiếp, miệng than một câu kinh điển của nhà Phật: "Ta không vào địa ngục thì ai vào!"
Sau đó liền mở mắt ra, nhìn về con suối.
Nhưng bóng dáng của những cô gái Xơ-Đăng đã khuất ở phía xa rồi.
Hóa ra trong lúc hắn đấu tranh trong suy nghĩ và đọc kinh, những cô gái kia lại đã tắm xong và thay đồ đi mất.
Thuận Thiên mồm chữ A, miệng chữ O. Mãi mới khép lại được. Sau một hồi ngó trái nhìn phải, hắn mới rời khỏi bụi cây rồi tiến lại bờ suối.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Thuận Thiên cởi quần áo ra, nhẹ nhàng bước xuống suối. Lúc này, trời se se lạnh nhưng nước suối lại khá ấm áp.
Thuận Thiên nhắm mắt lại, bơi ngửa đầu, vừa suy nghĩ những chuyện vừa xảy ra mấy ngày hôm nay vừa nghĩ cách đối phó như thế nào khi đến thành phố gặp ông chú.
Sau một hồi, hắn mới choàng tỉnh, bơi lại bờ suối mặc quần áo.
Nhưng, quần áo hắn để trên bờ đã biến mất từ lúc nào rồi!
Chết tiệt!
Thuận Thiên rủa thầm. Đôi mắt láo liên nhìn khắp mọi phía.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, thường thì người Xơ-Đăng sẽ dậy sớm làm rẫy. Nhưng vì hôm qua đã nhậu suốt khuya nên hôm nay họ sẽ nghỉ ngơi ở nhà.
Thuận Thiên thở ra một hơi, cầm kem đánh răng và bàn chải, hai vật dụng còn sót lại, chạy như bay về lại nhà rông.
Hắn thở hồng hộc, lục lọi ba lô. Lúc này, trong ba lô chỉ còn một bộ đồ cuối cùng.
Thuận Thiên thở ra một cái rồi nhanh chóng mặc vào.
Sau khi mặc xong quần áo, hắn mới lại bước ra khỏi căn nhà rông. Bước từng bước dạo quanh một chút, trong lòng suy nghĩ về người trộm quần áo kia.
Lắc lắc đầu, Thuận Thiên thở ra một hơi, bỏ qua chuyện này, tiếp tục chuyên tâm tham quan bản làng.
Người Xơ Đăng ở đây định cư ở lưng chừng những sườn núi trọc hình bầu dục, mỗi nóc có khoảng vài chục hộ gia đình bố trí vây quanh nhà rông. Mỗi nhà sàn được bảo vệ bằng hàng rào lồ ô khép kín có lối ra và cổng vào. Họ ở nhà sàn thấp vừa hình chữ nhật, mái lợp tranh, vách bằng gỗ, sàn trên dùng để ở và sinh hoạt, phần dưới để đồ dùng và nuôi gia súc.
Ó ó o o...
Lúc này, gà cũng đã gáy báo hiệu một ngày mới đã đến, đâu đó cũng xuất hiện bóng dáng những người phụ nữ dân tộc Xơ-Đăng đang giã gạo.
Thuận Thiên thấy vậy, cười cười tiến lại phụ giúp, dù sao đã ăn không của người ta, âu cũng nên giúp chút gì đó.
Nhìn thấy Thuận Thiên tiến tới, người phụ nữ Xơ-Đăng kia cũng hơi bất ngờ. Nhưng nhìn thấy hắn muốn phụ, lại có vẻ mặt rất có thành ý nên cũng vui vẻ đưa cây chày giã gạo cho hắn.
Ban đầu, Thuận Thiên giã gạo khá đều, liên tục giã hết hai bồ thóc, nhưng đến bồ thóc thứ ba. Hắn lại không thể tiếp tục giã tiếp.
Người phụ nữ kia thấy vậy cũng chỉ cười cười, nhận lấy chày từ tay của Thuận Thiên rồi tiếp tục công việc.
Thuận Thiên cười ngượng ngùng, miệng huýt gió giả lảng rồi bỏ đi chỗ khác.
"Này, cậu trai trẻ!" Một giọng nói từ đâu đó gọi hắn.
Thuận Thiên xoay người, tìm nơi phát ra tiếng nói.
"Ta ở đây!" Người kia lại lên tiếng.
Hóa ra người gọi hắn chính là già làng.
"A, chào ông!"
Thuận Thiên thấy già làng gọi thì cười cười rồi bước đến chào một tiếng.
"Hì hì, chào cậu bé! Hôm qua ngủ có ngon không?" Già làng hỏi thăm hắn.
"Vâng, tuy chưa quen với nơi đây nhưng cháu vẫn ngủ khá ngon giấc." Thuận Thiên cũng thành thật trả lời.
"Ừ, cậu đã đói chưa, chúng ta cùng vào ăn sáng nào." Già làng mời hắn.
"Làm phiền ông vậy." Thuận Thiên mỉm cười, cũng không từ chối.
Già làng gật đầu, sau đó lại đi tới một căn nhà rông lớn rồi tiến vào đó.
Thuận Thiên đi theo phía sau, ánh mắt ngó nghiêng nhìn căn nhà rông này. So với căn nhà rông đêm qua hắn ở quả là khác nhau một trời một vực. Bỏ qua độ lớn cùng cách sắp đặt và bố trí nề nếp những vật dụng sinh hoạt. Căn nhà này được trang trí bằng kỷ vật gia truyền quý báu của cả bản như: cồng chiêng, choé, trống, nồi đồng tại một giá kỹ lưỡng nằm sát phía bên trên vách.
Thuận Thiên trầm trồ những vật này. Lòng lại thêm kính phục những nghệ nhân đã làm nên những đồ vật tinh xảo như thế.
Chốc lát sau, hắn cũng tạm rời mắt khỏi những vật mĩ nghệ này, cùng già làng bắt đầu bữa ăn sáng.
Bữa ăn này gồm hai món chính là thịt con Dúi nướng ống(1) cùng rau dớn bóp chua(2) ăn kèm với cơm lam(3). Do lạ miệng nên Thuận Thiên ăn rất nhiều.
Sau bữa ăn, hắn lại tán dóc với già làng vài câu rồi tiếp tục tham quan bản.
-----o Chú thích o-----
(1)Thịt con Dúi nướng ống: Con Dúi là đặc sản của Tây nguyên, con Dúi thường sống dưới ống le, thức ăn chính của Dúi là rễ cây le, vì thế thịt Dúi săn chắc, thịt Dúi tẩm gia vị, bỏ vào ống nứa để nấu.
(2)Rau dớn: thường mọc ở ven suối, hái rau về chần sơ với nước sôi, cho gia vị vào bóp chua, ăn kèm với thịt Dúi nướng và cơm lam tạo cảm giác ngon miệng, bổ dưỡng.
(2)Cơm lam: là món ăn cơ bản của người Xơ-Đăng. Do nấu cùng nước dừa tươi và nếp hương trong ống nứa nên tạo ra hương vị đậm đà.
-----o0o-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.