Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 74: Cô gái thông minh
Tề Thành Côn
14/08/2018
Chỉ chốc lát sau, một người tay quấn đầy băng bó đi tới bên người Dao Dao.
Cô càng nhìn càng cảm thấy người này nhìn quen mắt hắn phải chăng là người ở quán ăn đêm hôm ấy...
Nguy rồi! Nếu như chính là hắn! Xong đời, hắn không phải là đang muốn trả thù sao? Ban đầu còn nghi ngờ là tại sao tên áo đen kia bắt cóc mình, hiện tại thì Dao Dao rốt cục cũng hiểu được. Có thể...
Cho dù trả thù cũng phải là cô trả thù mới đúng chứ? Vân...vân, đợi một tý...
Mơ hồ nhớ lại, trước khi mình ngất đi hình như đã dùng bình rượu đập đầu hắn ta thì phải? Chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện này? Hư mất!
"Cha, đúng là tên tiểu quỷ này rồi."
Tông Thiếu khẳng định nói xong.
Dao Dao không khỏi rùng mình một cái: "Này, lần trước tôi sở dĩ dùng bình rượu nện đầu của anh, là vì... Là vì anh... Anh..."
"Ha ha, tiểu cô nương, không cần khẩn trương." Trưởng bối đại nhân đã cắt ngang lời cô..., chậm rãi đứng người lên đi tới trước mặt của cô, nói: "Tôi đem cô tới đây, cũng không muốn làm khó dễ cô. Cô chỉ cần thành thật nói cho tôi biết, cô có phải là nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên là được rồi."
Hả? Chuyện này có quan hệ gì với tên Ngự Ngạo Thiên? Ánh mắt liếc trộm đến tên Tông Thiếu đang đứng bên cạnh ghế bành, tay của hắn... Chẳng lẽ là do Ngự Ngạo Thiên chém đứt hay sao?
"Ngự? Ngạo Thiên là ai?"
"Con quỷ nhỏ, cô đừng hòng giả vờ ngây ngốc với tôi, nếu như không phải bởi vì cô mà Ngự Ngạo Thiên lại đi chém đứt tay của ta sao?"
Ờ! Tay của hắn thật sự là do Ngự Ngạo Thiên chém đứt đó sao? Cô càng nghĩ lại càng thêm không thể nhận thức được tên Ngự Ngạo Thiên này: "Tôi thật sự không biết ai tên Ngự Ngạo Thiên cả, các người gây khó xử cho tôi rồi."
“Tiểu quỷ, vậy tên của hắn cô cũng chưa bao giờ nghe qua?”
So về đứa con trai thô bạo kia thì trưởng bối đại nhân nói chuyện khẩu khí rất là hòa ái.
"Không có!" Dao Dao khẳng định nhẹ gật đầu.
"A." Ai ngờ, trưởng bối đại nhân hừ lạnh một tiếng, khoát tay áo: "Bắt lại cô ta lại!"
"Khoan đã! Tại sao lại bắt tôi? Tôi đã khai hết rồi, tôi không biết ai tên là Ngự Ngạo Thiên hết, vì cái gì còn muốn bắt tôi?"
"Tiểu quỷ, cô cũng đang nói dối rồi, Ngự Ngạo Thiên nổi tiếng như vậy, cô cho dù không biết hắn nhưng cũng phải nghe qua tên của hắn rồi chứ?"
Hóa ra tên lão gia này là một lão hồ ly, khó trách lại hỏi mình nghe qua cái tên Ngự Ngạo Thiên chưa. Dao Dao ra vẻ khó xử nhếch miệng: "Tôi là mới từ... Việt Nam trở về đấy, khẳng định không biết rõ người các ông đang nói là ai hết. Huống hồ, nếu đúng như lời các ông nói, tôi cùng hắn nếu có quan hệ gì thì tại sao tôi lại khổ cực đi làm ở quán ăn đêm chứ?"
"Hử? Điều này cũng đúng." Nhãn châu trưởng bối đại nhân xoay động: "Thả cô ấy ra."
"Lão đại, cái kia làm sao bây giờ?" Một tên đệ tử đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi.
"Mặc kệ cô bé này đi, cho Ngự Ngạo Thiên gọi điện thoại."
"Vâng."
Một tên đàn em mở loa lớn, trực tiếp bấm số gọi cho Ngự Ngạo Thiên. Chỉ chốc lát sau, điện thoại tiếp lên. "Alo?"
"Ngạo Thiên, là tôi, Tông Khánh Thụy đây."
"Là trưởng bối đại nhân à, có chuyện gì không?"
"Ha ha, cũng là không có việc gì. Chỉ là... Bạn gái của anh hiện tại đang ở chỗ của tôi."
Nguy rồi! Dao Dao khẩn trương nuốt nước miếng, không khỏi lại giấu đầu lòi đuôi đây, cô chỉ có thể cố giả bộ giữ bình tỉnh rồi.
"Bạn gái của tôi sao? Ý của ông là đang nói đến ai?"
"Là Lạc Dao Dao."
"Lạc Dao Dao? Tôi không biết." Ngữ khí ở phía bên kia điện thoại của Ngự Ngạo Thiên rất là lãnh đạm.
Nghe nói như thế Dao Dao không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra suy nghĩ của mình và Ngự Ngạo Thiên đều giống nhau. Nhưng ai biết được... "Không biết? Làm sao có thể như vậy, Lạc Dao Dao đã nói là cô ấy là nữ nhân của anh nha. Nếu như anh nói không biết cô ấy thì tôi sẽ... Lập tức giết cô ấy!"
Khốn nạn! Cái này lão hồ ly này lại bịa đặt, cô rõ ràng không nói như vậy, Ngự Ngạo Thiên hắn ngàn vạn lần cũng không trúng kế lão ta.
Đúng lúc này Dao Dao quả thực như kiến bò trên chảo nóng, cô thật sự muốn đi nói cho Ngự Ngạo Thiên biết nhưng lại nghĩ đến hậu quả nếu mình làm như vậy, chính mình một khi hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ trúng kế của người khác!
"A, lá gan của cô Lạc Dao Dao kia quả không nhỏ, dám giả mạo nữ nhân của tôi sao? Vậy thì phiền trưởng bối đại nhân ông thay tôi dạy dỗ người này đi." Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên quyết đoán cúp điện thoại.
Bên kia...
Bên đường, từng chiếc hơi màu đen xe chỉnh tề đổ bên đường, Ngự Ngạo Thiên ngồi ở chiếc xe đầu tiên dẫn đầu.
Thấy hắn cúp điện thoại, Long Diệp càng nghĩ càng cảm thấy không ổn: "Ngạo Thiên, khẩu khí của hắn cứng rắn như vậy, có thể cô ấy đã nhận tội với lão ta rồi, theo tính tình của lão gia hỏa kia chắc có lẽ hắn sẽ không buông tha cho cô ấy rồi?"
Hoàn toàn chính xác, thân là lão đại của một trong Tứ đại bang phái khắp cả nước thì sao có thể phân biệt nam nữ? Nhưng...
Hai con ngươi Ngự Ngạo Thiên hiện lên một tia giảo hoạt, tà tà cười nói: "Yên tâm, theo chỉ số thông minh của bảo bối thì cô ấy sẽ không thừa nhận."
Một câu liền phá vỡ mọi sự nghi ngờ.
Đã tiếp xúc với Lạc Dao Dao trong khoảng thời gian này, Ngự Ngạo Thiên liền sớm đã phát hiện phản ứng của cô, phán đoán được năng lực của cô tới đâu rồi, mặc dù có đôi khi cô hơi mơ màng, ngây ngốc hề hề đấy nhưng nếu như đụng phải chuyện thì cô bé này lại không bao giờ phải chịu thua thiệt!
Xích Long bang...
"Tôi đã nói tất cả rồi, tôi thật sự không biết tên Ngự Ngạo Thiên các người nói là ai cả. Sao ông không thả tôi ra?" Dao Dao vẻ mặt người vô tội hướng Tông Khánh Thụy “chứng minh” lấy trong sạch của mình.
"Lão đại, làm sao bây giờ?" Tiểu đệ không biết làm sao hỏi đến.
Tông Khánh Thụy thở sâu, mắt liếc Dao Dao, tự nhủ: "Xem ra cô ấy thật sự cùng Ngự Ngạo Thiên không có quan hệ, vậy thì..."
"Cha, mặc kệ cô ta cùng Ngự Ngạo Thiên có quan hệ hay không, cô ta đã đập đầu của con, cho nên..." Nói đến đây, Tông Thiếu tà tà nở nụ cười. Xem ra hắn sớm có chủ ý xấu với Dao Dao.
"Tùy, dù sao cô ta đã vô dụng."
Nghe xong lời này, Dao Dao thoáng chốc trong lòng xiết chặt, hắn như thế nào có thể dung túng cho con của mình muốn làm gì thì làm?
"Hừ, tiểu quỷ, xem ra bất kể như thế nào, cô đều sẽ rơi vào tay của tôi." Tông Thiếu chậm rãi đe dọa Dao Dao.
Đúng lúc này...
"Lão đại, một tên tự xưng là thuộc hạ của Ngự Ngạo Thiên tìm ngài."
"Hả? Thuộc hạ của Ngự Ngạo Thiên? Gọi hắn đến đây!"
"Cha, còn con?" Tông Thiếu dừng bước lại, thất lạc nhìn về phía phụ thân của mình.
"Con ở lại một bên đó trước đi, đừng có cả ngày suy nghĩ bằng chân giữa nữa. Xem xem tên thuộc hạ của Ngự Ngạo Thiên này muốn gì."
"Ah." Tông Thiếu chỉ biết không cam lòng mà đứng qua một bên.
Thấy vậy, Dao Dao thở phào nhẹ nhỏm, không biết Ngự Ngạo Thiên phái ai tới đây?
"Trưởng bối đại nhân."
Theo thanh âm quen thuộc truyền đến, cô vô ý thức quay đầu lại, là Long Kỳ?
Chỉ thấy, hai tay của hắn bỏ vào túi, đi theo phía sau là năm sáu tên đàn em cà lơ phất phơ đi đến.
Tông Khánh Thụy nhìn lên..."Ngươi?"
"Cha! Chính là hắn! Chính là hắn đã chém đứt tay của con! Hắn hình như là Long Kỳ!"
"Long Kỳ?" Tông Khánh Thụy nghe thấy cái tên này, không khỏi sững sờ: "Ha ha, ta sớm nghe nói thuộc hạ của Ngự lão đại có một vị mãnh tướng tên là Long Kỳ, lại không nghĩ tuổi lại nhỏ như vậy? Thật sự là từ xưa anh hùng xuất thiếu niên!"
Cô càng nhìn càng cảm thấy người này nhìn quen mắt hắn phải chăng là người ở quán ăn đêm hôm ấy...
Nguy rồi! Nếu như chính là hắn! Xong đời, hắn không phải là đang muốn trả thù sao? Ban đầu còn nghi ngờ là tại sao tên áo đen kia bắt cóc mình, hiện tại thì Dao Dao rốt cục cũng hiểu được. Có thể...
Cho dù trả thù cũng phải là cô trả thù mới đúng chứ? Vân...vân, đợi một tý...
Mơ hồ nhớ lại, trước khi mình ngất đi hình như đã dùng bình rượu đập đầu hắn ta thì phải? Chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện này? Hư mất!
"Cha, đúng là tên tiểu quỷ này rồi."
Tông Thiếu khẳng định nói xong.
Dao Dao không khỏi rùng mình một cái: "Này, lần trước tôi sở dĩ dùng bình rượu nện đầu của anh, là vì... Là vì anh... Anh..."
"Ha ha, tiểu cô nương, không cần khẩn trương." Trưởng bối đại nhân đã cắt ngang lời cô..., chậm rãi đứng người lên đi tới trước mặt của cô, nói: "Tôi đem cô tới đây, cũng không muốn làm khó dễ cô. Cô chỉ cần thành thật nói cho tôi biết, cô có phải là nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên là được rồi."
Hả? Chuyện này có quan hệ gì với tên Ngự Ngạo Thiên? Ánh mắt liếc trộm đến tên Tông Thiếu đang đứng bên cạnh ghế bành, tay của hắn... Chẳng lẽ là do Ngự Ngạo Thiên chém đứt hay sao?
"Ngự? Ngạo Thiên là ai?"
"Con quỷ nhỏ, cô đừng hòng giả vờ ngây ngốc với tôi, nếu như không phải bởi vì cô mà Ngự Ngạo Thiên lại đi chém đứt tay của ta sao?"
Ờ! Tay của hắn thật sự là do Ngự Ngạo Thiên chém đứt đó sao? Cô càng nghĩ lại càng thêm không thể nhận thức được tên Ngự Ngạo Thiên này: "Tôi thật sự không biết ai tên Ngự Ngạo Thiên cả, các người gây khó xử cho tôi rồi."
“Tiểu quỷ, vậy tên của hắn cô cũng chưa bao giờ nghe qua?”
So về đứa con trai thô bạo kia thì trưởng bối đại nhân nói chuyện khẩu khí rất là hòa ái.
"Không có!" Dao Dao khẳng định nhẹ gật đầu.
"A." Ai ngờ, trưởng bối đại nhân hừ lạnh một tiếng, khoát tay áo: "Bắt lại cô ta lại!"
"Khoan đã! Tại sao lại bắt tôi? Tôi đã khai hết rồi, tôi không biết ai tên là Ngự Ngạo Thiên hết, vì cái gì còn muốn bắt tôi?"
"Tiểu quỷ, cô cũng đang nói dối rồi, Ngự Ngạo Thiên nổi tiếng như vậy, cô cho dù không biết hắn nhưng cũng phải nghe qua tên của hắn rồi chứ?"
Hóa ra tên lão gia này là một lão hồ ly, khó trách lại hỏi mình nghe qua cái tên Ngự Ngạo Thiên chưa. Dao Dao ra vẻ khó xử nhếch miệng: "Tôi là mới từ... Việt Nam trở về đấy, khẳng định không biết rõ người các ông đang nói là ai hết. Huống hồ, nếu đúng như lời các ông nói, tôi cùng hắn nếu có quan hệ gì thì tại sao tôi lại khổ cực đi làm ở quán ăn đêm chứ?"
"Hử? Điều này cũng đúng." Nhãn châu trưởng bối đại nhân xoay động: "Thả cô ấy ra."
"Lão đại, cái kia làm sao bây giờ?" Một tên đệ tử đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi.
"Mặc kệ cô bé này đi, cho Ngự Ngạo Thiên gọi điện thoại."
"Vâng."
Một tên đàn em mở loa lớn, trực tiếp bấm số gọi cho Ngự Ngạo Thiên. Chỉ chốc lát sau, điện thoại tiếp lên. "Alo?"
"Ngạo Thiên, là tôi, Tông Khánh Thụy đây."
"Là trưởng bối đại nhân à, có chuyện gì không?"
"Ha ha, cũng là không có việc gì. Chỉ là... Bạn gái của anh hiện tại đang ở chỗ của tôi."
Nguy rồi! Dao Dao khẩn trương nuốt nước miếng, không khỏi lại giấu đầu lòi đuôi đây, cô chỉ có thể cố giả bộ giữ bình tỉnh rồi.
"Bạn gái của tôi sao? Ý của ông là đang nói đến ai?"
"Là Lạc Dao Dao."
"Lạc Dao Dao? Tôi không biết." Ngữ khí ở phía bên kia điện thoại của Ngự Ngạo Thiên rất là lãnh đạm.
Nghe nói như thế Dao Dao không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra suy nghĩ của mình và Ngự Ngạo Thiên đều giống nhau. Nhưng ai biết được... "Không biết? Làm sao có thể như vậy, Lạc Dao Dao đã nói là cô ấy là nữ nhân của anh nha. Nếu như anh nói không biết cô ấy thì tôi sẽ... Lập tức giết cô ấy!"
Khốn nạn! Cái này lão hồ ly này lại bịa đặt, cô rõ ràng không nói như vậy, Ngự Ngạo Thiên hắn ngàn vạn lần cũng không trúng kế lão ta.
Đúng lúc này Dao Dao quả thực như kiến bò trên chảo nóng, cô thật sự muốn đi nói cho Ngự Ngạo Thiên biết nhưng lại nghĩ đến hậu quả nếu mình làm như vậy, chính mình một khi hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ trúng kế của người khác!
"A, lá gan của cô Lạc Dao Dao kia quả không nhỏ, dám giả mạo nữ nhân của tôi sao? Vậy thì phiền trưởng bối đại nhân ông thay tôi dạy dỗ người này đi." Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên quyết đoán cúp điện thoại.
Bên kia...
Bên đường, từng chiếc hơi màu đen xe chỉnh tề đổ bên đường, Ngự Ngạo Thiên ngồi ở chiếc xe đầu tiên dẫn đầu.
Thấy hắn cúp điện thoại, Long Diệp càng nghĩ càng cảm thấy không ổn: "Ngạo Thiên, khẩu khí của hắn cứng rắn như vậy, có thể cô ấy đã nhận tội với lão ta rồi, theo tính tình của lão gia hỏa kia chắc có lẽ hắn sẽ không buông tha cho cô ấy rồi?"
Hoàn toàn chính xác, thân là lão đại của một trong Tứ đại bang phái khắp cả nước thì sao có thể phân biệt nam nữ? Nhưng...
Hai con ngươi Ngự Ngạo Thiên hiện lên một tia giảo hoạt, tà tà cười nói: "Yên tâm, theo chỉ số thông minh của bảo bối thì cô ấy sẽ không thừa nhận."
Một câu liền phá vỡ mọi sự nghi ngờ.
Đã tiếp xúc với Lạc Dao Dao trong khoảng thời gian này, Ngự Ngạo Thiên liền sớm đã phát hiện phản ứng của cô, phán đoán được năng lực của cô tới đâu rồi, mặc dù có đôi khi cô hơi mơ màng, ngây ngốc hề hề đấy nhưng nếu như đụng phải chuyện thì cô bé này lại không bao giờ phải chịu thua thiệt!
Xích Long bang...
"Tôi đã nói tất cả rồi, tôi thật sự không biết tên Ngự Ngạo Thiên các người nói là ai cả. Sao ông không thả tôi ra?" Dao Dao vẻ mặt người vô tội hướng Tông Khánh Thụy “chứng minh” lấy trong sạch của mình.
"Lão đại, làm sao bây giờ?" Tiểu đệ không biết làm sao hỏi đến.
Tông Khánh Thụy thở sâu, mắt liếc Dao Dao, tự nhủ: "Xem ra cô ấy thật sự cùng Ngự Ngạo Thiên không có quan hệ, vậy thì..."
"Cha, mặc kệ cô ta cùng Ngự Ngạo Thiên có quan hệ hay không, cô ta đã đập đầu của con, cho nên..." Nói đến đây, Tông Thiếu tà tà nở nụ cười. Xem ra hắn sớm có chủ ý xấu với Dao Dao.
"Tùy, dù sao cô ta đã vô dụng."
Nghe xong lời này, Dao Dao thoáng chốc trong lòng xiết chặt, hắn như thế nào có thể dung túng cho con của mình muốn làm gì thì làm?
"Hừ, tiểu quỷ, xem ra bất kể như thế nào, cô đều sẽ rơi vào tay của tôi." Tông Thiếu chậm rãi đe dọa Dao Dao.
Đúng lúc này...
"Lão đại, một tên tự xưng là thuộc hạ của Ngự Ngạo Thiên tìm ngài."
"Hả? Thuộc hạ của Ngự Ngạo Thiên? Gọi hắn đến đây!"
"Cha, còn con?" Tông Thiếu dừng bước lại, thất lạc nhìn về phía phụ thân của mình.
"Con ở lại một bên đó trước đi, đừng có cả ngày suy nghĩ bằng chân giữa nữa. Xem xem tên thuộc hạ của Ngự Ngạo Thiên này muốn gì."
"Ah." Tông Thiếu chỉ biết không cam lòng mà đứng qua một bên.
Thấy vậy, Dao Dao thở phào nhẹ nhỏm, không biết Ngự Ngạo Thiên phái ai tới đây?
"Trưởng bối đại nhân."
Theo thanh âm quen thuộc truyền đến, cô vô ý thức quay đầu lại, là Long Kỳ?
Chỉ thấy, hai tay của hắn bỏ vào túi, đi theo phía sau là năm sáu tên đàn em cà lơ phất phơ đi đến.
Tông Khánh Thụy nhìn lên..."Ngươi?"
"Cha! Chính là hắn! Chính là hắn đã chém đứt tay của con! Hắn hình như là Long Kỳ!"
"Long Kỳ?" Tông Khánh Thụy nghe thấy cái tên này, không khỏi sững sờ: "Ha ha, ta sớm nghe nói thuộc hạ của Ngự lão đại có một vị mãnh tướng tên là Long Kỳ, lại không nghĩ tuổi lại nhỏ như vậy? Thật sự là từ xưa anh hùng xuất thiếu niên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.