Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 73: Dao dao bị bắt cóc
Tề Thành Côn
14/08/2018
Tập đoàn Bác Sâm.
Gửi cà vạt xong, Dao Dao liền đi thẳng tới văn phòng của Ngự Ngạo Thiên, mới vừa mới đi vào...
“Bảo bối, hôm nay em thu hoạch không ít chiến lợi phẩm nha?”
Xem ra Ngự Ngạo Thiên đã đã biết.
“Thực ra thì hôm nay tôi tới... Là muốn trả tấm thẻ này lại cho anh.”
Nói xong, cô đem tấm chi phiếu kia đặt ở trên bàn Ngự Ngạo Thiên.
Con ngươi thâm thúy liền quét, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười tà nói: “Không có sao bảo bối, em không cần phải ngại. Tấm thẻ này anh đã cho em rồi thì em có thể thỏa thích mua sắm. Anh sẽ không lưu tâm chuyện đó.”
“Nhưng em lại để tâm!”
“Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng em thật sự không cần.”
Dứt lời, cô bước nhanh ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Ai ngờ cô vừa rời đi, điện thoại của Ngự Ngạo Thiên vang lên liên tục, anh mở ra xem liền thấy toàn bộ đều là tin nhắn báo tiền đã được trả lại.
“Hóa ra chỉ là làm bao nhiêu chuyện chỉ là công cóc.”
Xem ra lần này hắn lại đánh giá thấp cô rồi nhưng mà...
“Đến cùng là chuyện gì đã kích động bảo bối muốn mạnh dạng tiêu tiền?”
Dao Dao đã đi ra khỏi tập đoàn Bác Sâm liền thuận đường bên cạnh mò mẫm đi bộ một cách vô định.
Mới một ngày không đi làm thôi mà trong lòng đã có cảm giác không yên rồi, cuộc sống sau này sẽ ra sao đây? Thực hi vọng thời gian trôi qua nhanh đến lúc khai giảng đi.
Bất tri bất giác, Dao Dao lại đi tới quán ăn đêm, chỗ làm cũ của cô trước kia: “Nơi này là?”
Từ lần trước bị tên xã hội đen kia đánh thì cô không còn lui tới nơi này nữa, nếu như hiện tại muốn đi làm lại thì không biết bọn họ có chịu nhận mình không?
“Thôi được rồi... Chỗ này không còn thích hợp với mình nữa.”
Đôi chân tiếp tục lê bước đi về phía trước trong vô định, cứ tiếp tục như thế này thật không phải là cách hay. Hôm nay không dùng đến tiền của Ngự Ngạo Thiên nhưng còn ngày mai thì sao? Rồi còn ngày kia nữa thì sao? Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mình vi phạm với lời hứa trước kia của mình.
“Không được, phải đi tìm việc làm thôi cho dù là việc gì cũng sẽ làm!”
Hai ngày sau...
“Kính chào quý khách. Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Tại một quán ăn nhanh, Dao Dao người mặc đồng phục đang nhiệt tình tiếp đãi khách hàng.
Cô đã làm việc ở quán ăn nhanh này được hai ngày rồi, tiền lương tuy nhiên không phải nhiều nhưng là lương trả theo giờ nên vô cùng thuận tiện, ít nhất là cũng đủ để trang trải cuộc sống hằng ngày rồi.
“Cho tôi một phần đặc biệt.”
“Xin chờ một chút.”
Thành thạo trả lời cùng với phục vụ đồ ăn, cô mỉm cười nhẹ gật đầu: “Cảm ơn quý khách, đi thong thả. Người kế tiếp, anh khỏe chứ, xin hỏi ách... Muốn, dùng gì?”
Trước mắt đột nhiên xuất hiện khách hàng mặc một bộ vest màu đen, đeo cặp kính râm đen, bộ dạng hung thần ác sát dọa người.
“Cho tôi một phần bình thường.”
“Tốt, tốt, chờ một chút.”
Vội vàng đặt món, lúc cô vừa đưa đồ ăn cho người nọ...
“Tiểu thư, nếu muốn sống tốt nhất nên giữ im lặng.”
Tay trái tên đồ đen kia cầm khay thức ăn, tay phải cầm súng chĩa vào lưng cô.
Trên trán cô đổ mồ hôi lạnh, mắt Dao Dao nhìn khách hàng xung quanh rồi cố sức giữ tỉnh táo nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Xin đi thôi tôi một chuyến.”
Rốt cuộc là người này muốn làm gì đây? Xem ra không phải là ăn cướp. Mắt Dao Dao đảo xuống, xuyên qua dòng người mà nhanh chóng đi ra khỏi quán ăn.
“Lạc Dao Dao, cô không lo tiếp khách hàng mà lại chạy đi đâu?”
Đang lúc họ đi ra ngoài, quản lý quán ăn liền phẫn nộ đuổi đi theo.
Cơ hội tới! Cô bất ngờ quay đầu, không ngừng nhìn về phía quản lý nói: “Quản lý tôi đang chút chuyện, phải, phải làm.”
“Bây giờ đang trong giờ làm việc cô có biết hay không? Cô có chuyện gì muốn làm? Hơn nữa, tại sao lại đột ngột bỏ đi như vậy?”
“...”
Ông trời ơi, phản ứng của quản lý cũng hơi bị chậm tiêu nha? Không lẽ nhìn không ra là mình đang bị cưỡng ép sao?
Lúc này, tên vest đen kia giữ chặt lưng Dao Dao trừng mắt liếc tên quản ký kia, sau đó quơ quơ cây súng trong tay.
Quản lý kia nhìn lên...
“Lạc, Lạc Dao Dao, có, có chuyện gì thì đi xử lý nhanh đi, nơi này có, có tôi trông coi rồi. Cô, cô cứ yên tâm đi.”
Yên tâm... Mà đi? Chẳng ý là đuổi cô đi sao, tuy cô chỉ mới đi làm được hai ngày nhưng quản lý này không phải là quá bạc tình bạc nghĩa sao? Hi vọng... hắn thấy chuyện này liền gọi cảnh sát đến cứu là được rồi...
Trong một căn hộ bình thường, Ngự Ngạo Thiên ngồi trong phòng khách vừa nhìn tờ tài liệu, bên cạnh nhấm nháp hương thơm ly rượu đỏ trên tay.
“Linh...” Tiếng điện thoại phá vỡ không khí. Vừa mới nghe điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói gì mà mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên sâu sắc, khóe miệng mơ hồ vạch ra một nụ cười tà:
“Tôi biết rồi, làm tốt lắm.”
Cúp điện thoại, hắn liền thay đổi, thay một bộ âu phục rồi lên thang máy đi về phía căn hộ của Long gia.
“Ngạo Thiên, đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì?”
Mở cửa chính là Long Diệp.
“Em trai cậu đâu?”
“Chờ một chút.”
Chỉ chốc lát sau Long Diệp đã lôi Long kỳ vẫn còn say ngủ đến trước mặt Ngự Ngạo Thiên.
Hắn lười nhác ngáp một cái: “Ngạo Thiên, làm sao vậy?”
“Cậu bây giờ lập tức phái người đi đến Xích Long bang giúp tôi.”
“Hả?”
Long Kỳ nghe xong lời này liền bừng tỉnh, hưng phấn mà hỏi: “Muốn, muốn đánh nhau sao? Ngạo Thiên, anh rốt cục... rốt cục cùng với Xích Long bang trở mặt nhau sao? Anh nói xem tôi nên mang theo bao nhiêu người đây? Năm trăm đủ không? Không, chắc ba trăm là đủ rồi. Ha ha ha ha ha.”
Nhìn bộ dạng nói năng lộn xộn của Long Kỳ, Ngự Ngạo Thiên nhíu mày, lo lắng nói: “Lạc Dao Dao bị bắt cóc rồi, cậu tranh thủ thời gian mang năm sáu người tới cứu cô ấy đi!”
“À? Tôi, tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay.”
“Đợi một chút.”
Ngự Ngạo Thiên cúi xuống dặn dò bên tai Long Kỳ dặn dò mấy câu. Long Kỳ nhẹ gật đầu liền nhanh chóng thay quần áo rồi lo lắng rời đi.
Long Kỳ vừa rời đi, bộ dạng lo lắng trên mặt Ngự Ngạo Thiên lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện mà chuyển thành một nụ cười âm lãnh.
Long Diệp đứng lẳng lặng một bên thấy một màn này, ngầm hiểu nở nụ cười: “Ngạo thiên, cậu cần tôi làm gì?”
“Đương nhiên.”
Quay người, đôi mắt âm lãnh của Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, chậm rãi nói: “Báo cho Tuyết Đồng, kế hoạch lúc trước... có thể tiến hành rồi!”
“Vâng!”
Một gian sảnh chứa toàn trang thiết bị, ngồi trên ghế chính giữa có một vị thái sư tuổi chừng hơn sáu mươi, hai mươi mấy tên vệ sĩ vest đen đứng hai bên canh gác, ai nấy cũng thân hình to lớn đáng sợ.
“Trưởng bối đại nhân, cô gái ngài muốn gặp đã đến.”
Một tên đàn em vừa báo cáo xong, Dao Dao liền bị một gã áo đen khác dắt đi vào trong sảnh.
“Thật là cô gái này sao?”
Tên trưởng bối khác nhìn Dao Dao đánh giá, phát ra giọng nói ngạc nhiên đến không thể tưởng tượng nổi nói với tên đàn em bên cạnh.
“Đúng vậy. Tôi đã hỏi quản lý Thiên Thượng Nhân Gian với thiếu gia rồi, chính xác là cô gái này.”
“Có thể nào... cô gái này thoạt nhìn chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, chẳng lẽ Ngự Ngạo Thiên ưa thích gặm cỏ non sao?”
Trưởng bối đại nhân âm thầm thì thầm xong, vì để tránh sai sót:
“Kêu con trai ta ra xác nhận lại đi!”
“Vâng.”
Gửi cà vạt xong, Dao Dao liền đi thẳng tới văn phòng của Ngự Ngạo Thiên, mới vừa mới đi vào...
“Bảo bối, hôm nay em thu hoạch không ít chiến lợi phẩm nha?”
Xem ra Ngự Ngạo Thiên đã đã biết.
“Thực ra thì hôm nay tôi tới... Là muốn trả tấm thẻ này lại cho anh.”
Nói xong, cô đem tấm chi phiếu kia đặt ở trên bàn Ngự Ngạo Thiên.
Con ngươi thâm thúy liền quét, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười tà nói: “Không có sao bảo bối, em không cần phải ngại. Tấm thẻ này anh đã cho em rồi thì em có thể thỏa thích mua sắm. Anh sẽ không lưu tâm chuyện đó.”
“Nhưng em lại để tâm!”
“Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng em thật sự không cần.”
Dứt lời, cô bước nhanh ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Ai ngờ cô vừa rời đi, điện thoại của Ngự Ngạo Thiên vang lên liên tục, anh mở ra xem liền thấy toàn bộ đều là tin nhắn báo tiền đã được trả lại.
“Hóa ra chỉ là làm bao nhiêu chuyện chỉ là công cóc.”
Xem ra lần này hắn lại đánh giá thấp cô rồi nhưng mà...
“Đến cùng là chuyện gì đã kích động bảo bối muốn mạnh dạng tiêu tiền?”
Dao Dao đã đi ra khỏi tập đoàn Bác Sâm liền thuận đường bên cạnh mò mẫm đi bộ một cách vô định.
Mới một ngày không đi làm thôi mà trong lòng đã có cảm giác không yên rồi, cuộc sống sau này sẽ ra sao đây? Thực hi vọng thời gian trôi qua nhanh đến lúc khai giảng đi.
Bất tri bất giác, Dao Dao lại đi tới quán ăn đêm, chỗ làm cũ của cô trước kia: “Nơi này là?”
Từ lần trước bị tên xã hội đen kia đánh thì cô không còn lui tới nơi này nữa, nếu như hiện tại muốn đi làm lại thì không biết bọn họ có chịu nhận mình không?
“Thôi được rồi... Chỗ này không còn thích hợp với mình nữa.”
Đôi chân tiếp tục lê bước đi về phía trước trong vô định, cứ tiếp tục như thế này thật không phải là cách hay. Hôm nay không dùng đến tiền của Ngự Ngạo Thiên nhưng còn ngày mai thì sao? Rồi còn ngày kia nữa thì sao? Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mình vi phạm với lời hứa trước kia của mình.
“Không được, phải đi tìm việc làm thôi cho dù là việc gì cũng sẽ làm!”
Hai ngày sau...
“Kính chào quý khách. Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Tại một quán ăn nhanh, Dao Dao người mặc đồng phục đang nhiệt tình tiếp đãi khách hàng.
Cô đã làm việc ở quán ăn nhanh này được hai ngày rồi, tiền lương tuy nhiên không phải nhiều nhưng là lương trả theo giờ nên vô cùng thuận tiện, ít nhất là cũng đủ để trang trải cuộc sống hằng ngày rồi.
“Cho tôi một phần đặc biệt.”
“Xin chờ một chút.”
Thành thạo trả lời cùng với phục vụ đồ ăn, cô mỉm cười nhẹ gật đầu: “Cảm ơn quý khách, đi thong thả. Người kế tiếp, anh khỏe chứ, xin hỏi ách... Muốn, dùng gì?”
Trước mắt đột nhiên xuất hiện khách hàng mặc một bộ vest màu đen, đeo cặp kính râm đen, bộ dạng hung thần ác sát dọa người.
“Cho tôi một phần bình thường.”
“Tốt, tốt, chờ một chút.”
Vội vàng đặt món, lúc cô vừa đưa đồ ăn cho người nọ...
“Tiểu thư, nếu muốn sống tốt nhất nên giữ im lặng.”
Tay trái tên đồ đen kia cầm khay thức ăn, tay phải cầm súng chĩa vào lưng cô.
Trên trán cô đổ mồ hôi lạnh, mắt Dao Dao nhìn khách hàng xung quanh rồi cố sức giữ tỉnh táo nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Xin đi thôi tôi một chuyến.”
Rốt cuộc là người này muốn làm gì đây? Xem ra không phải là ăn cướp. Mắt Dao Dao đảo xuống, xuyên qua dòng người mà nhanh chóng đi ra khỏi quán ăn.
“Lạc Dao Dao, cô không lo tiếp khách hàng mà lại chạy đi đâu?”
Đang lúc họ đi ra ngoài, quản lý quán ăn liền phẫn nộ đuổi đi theo.
Cơ hội tới! Cô bất ngờ quay đầu, không ngừng nhìn về phía quản lý nói: “Quản lý tôi đang chút chuyện, phải, phải làm.”
“Bây giờ đang trong giờ làm việc cô có biết hay không? Cô có chuyện gì muốn làm? Hơn nữa, tại sao lại đột ngột bỏ đi như vậy?”
“...”
Ông trời ơi, phản ứng của quản lý cũng hơi bị chậm tiêu nha? Không lẽ nhìn không ra là mình đang bị cưỡng ép sao?
Lúc này, tên vest đen kia giữ chặt lưng Dao Dao trừng mắt liếc tên quản ký kia, sau đó quơ quơ cây súng trong tay.
Quản lý kia nhìn lên...
“Lạc, Lạc Dao Dao, có, có chuyện gì thì đi xử lý nhanh đi, nơi này có, có tôi trông coi rồi. Cô, cô cứ yên tâm đi.”
Yên tâm... Mà đi? Chẳng ý là đuổi cô đi sao, tuy cô chỉ mới đi làm được hai ngày nhưng quản lý này không phải là quá bạc tình bạc nghĩa sao? Hi vọng... hắn thấy chuyện này liền gọi cảnh sát đến cứu là được rồi...
Trong một căn hộ bình thường, Ngự Ngạo Thiên ngồi trong phòng khách vừa nhìn tờ tài liệu, bên cạnh nhấm nháp hương thơm ly rượu đỏ trên tay.
“Linh...” Tiếng điện thoại phá vỡ không khí. Vừa mới nghe điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói gì mà mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên sâu sắc, khóe miệng mơ hồ vạch ra một nụ cười tà:
“Tôi biết rồi, làm tốt lắm.”
Cúp điện thoại, hắn liền thay đổi, thay một bộ âu phục rồi lên thang máy đi về phía căn hộ của Long gia.
“Ngạo Thiên, đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì?”
Mở cửa chính là Long Diệp.
“Em trai cậu đâu?”
“Chờ một chút.”
Chỉ chốc lát sau Long Diệp đã lôi Long kỳ vẫn còn say ngủ đến trước mặt Ngự Ngạo Thiên.
Hắn lười nhác ngáp một cái: “Ngạo Thiên, làm sao vậy?”
“Cậu bây giờ lập tức phái người đi đến Xích Long bang giúp tôi.”
“Hả?”
Long Kỳ nghe xong lời này liền bừng tỉnh, hưng phấn mà hỏi: “Muốn, muốn đánh nhau sao? Ngạo Thiên, anh rốt cục... rốt cục cùng với Xích Long bang trở mặt nhau sao? Anh nói xem tôi nên mang theo bao nhiêu người đây? Năm trăm đủ không? Không, chắc ba trăm là đủ rồi. Ha ha ha ha ha.”
Nhìn bộ dạng nói năng lộn xộn của Long Kỳ, Ngự Ngạo Thiên nhíu mày, lo lắng nói: “Lạc Dao Dao bị bắt cóc rồi, cậu tranh thủ thời gian mang năm sáu người tới cứu cô ấy đi!”
“À? Tôi, tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay.”
“Đợi một chút.”
Ngự Ngạo Thiên cúi xuống dặn dò bên tai Long Kỳ dặn dò mấy câu. Long Kỳ nhẹ gật đầu liền nhanh chóng thay quần áo rồi lo lắng rời đi.
Long Kỳ vừa rời đi, bộ dạng lo lắng trên mặt Ngự Ngạo Thiên lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện mà chuyển thành một nụ cười âm lãnh.
Long Diệp đứng lẳng lặng một bên thấy một màn này, ngầm hiểu nở nụ cười: “Ngạo thiên, cậu cần tôi làm gì?”
“Đương nhiên.”
Quay người, đôi mắt âm lãnh của Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, chậm rãi nói: “Báo cho Tuyết Đồng, kế hoạch lúc trước... có thể tiến hành rồi!”
“Vâng!”
Một gian sảnh chứa toàn trang thiết bị, ngồi trên ghế chính giữa có một vị thái sư tuổi chừng hơn sáu mươi, hai mươi mấy tên vệ sĩ vest đen đứng hai bên canh gác, ai nấy cũng thân hình to lớn đáng sợ.
“Trưởng bối đại nhân, cô gái ngài muốn gặp đã đến.”
Một tên đàn em vừa báo cáo xong, Dao Dao liền bị một gã áo đen khác dắt đi vào trong sảnh.
“Thật là cô gái này sao?”
Tên trưởng bối khác nhìn Dao Dao đánh giá, phát ra giọng nói ngạc nhiên đến không thể tưởng tượng nổi nói với tên đàn em bên cạnh.
“Đúng vậy. Tôi đã hỏi quản lý Thiên Thượng Nhân Gian với thiếu gia rồi, chính xác là cô gái này.”
“Có thể nào... cô gái này thoạt nhìn chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, chẳng lẽ Ngự Ngạo Thiên ưa thích gặm cỏ non sao?”
Trưởng bối đại nhân âm thầm thì thầm xong, vì để tránh sai sót:
“Kêu con trai ta ra xác nhận lại đi!”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.