Chương 11
Nhị Hắc Tối Khả Ái Liễu
13/05/2022
Bên trái cổ của y hiện lên hai vết sẹo nho nhỏ bởi dấu răng của nó.
Máu đã ngưng chảy, miệng vết thương kết vảy sau đó rơi xuống, vết sẹo cứ thế mà lưu lại trên cổ y.
Y nghiêng mặt nhìn nó, ngón tay vuốt ve nơi vết cắn mà rắn nhỏ để lại, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Tuy rằng nhìn nó có vẻ nhỏ yếu, nhưng thật ra hàm răng rất sắc nhọn. Thời điểm nó tức giận cắn y dùng lực rất mạnh, một chút cũng không lưu tình, nếu lại cắn mạnh một chút, sâu thêm một chút là chạm đến mạch máu.
Y tưởng tượng một chút nếu rắn nhỏ cắn mạnh vào mạch máu rồi rút nanh ra thì nó sẽ có bộ dáng kinh hoảng thất thố như thế nào khi thấy trên cổ y chảy máu không ngừng, y bật cười, y nghĩ nếu lúc ở trên giường thách thức nó cắn y, cũng có thể xem như đó là một loại tình thú.
Tất nhiên nó cũng phát hiện trên cổ y có hai dấu răng do nó để lại, khi y tìm đến bác sĩ để kiểm tra cơ thể cho nó, nó theo bản năng mà nhìn về phía chỗ cổ vai của y, trên mặt biểu tình biến hóa tới lui, bộ dáng rất lúng túng còn có chút rối rắm.
Trong lúc bác sĩ kiểm tra cho nó thì y đứng dựa vào bên cửa sổ, thời điểm rắn nhỏ nhìn chằm chằm cổ y, cùng lúc đó y cũng nhìn nó.
Ở trong nhà lâu rồi không thấy ánh mặt trời, làn da nó vốn trắng nõn nay càng thêm tái nhợt, dáng vẻ luôn có chút ngây thơ, thoạt nhìn rất lừa người, khiến người đắn đo. Nó cũng sẽ không giấu suy nghĩ của mình, trong lòng nghĩ cái gì thì tất cả đều viết ở trên mặt. Ở trên giường luôn khóc, lại không biết gương mặt xinh đẹp này mang theo nước mắt càng có thể kích thích y muốn chà đạp nó hơn, đặc biệt là biểu cảm khi nó bị y chơi đến thất thần là xinh đẹp nhất.
Sau đó y đem đôi mắt chuyển qua cái bụng trên người nó. Có một cái rốn nhỏ xinh, thai còn chưa lớn cho nên không lộ rõ ràng, nhưng eo có chút hơi dư thịt. Hình như vì nó không thói quen trước mặt người ngoài lõa lồ thân thể, điều này khiến nó có chút khẩn trương, cho nên cả người nó thoạt nhìn căng thẳng.
Yết hầu của y hơi giật giật, cảm thấy dưới bụng có chút khô nóng.
Bác sĩ ở ngoài cửa nói cho y kết quả kiểm tra.
Bác sĩ khúm núm hướng về phía y giải thích, nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Tình huống cơ thể của rắn nhỏ rất đặc thù, chu kỳ mang thai có lẽ so với con người bình thường mà nói sẽ ngắn hơn, hắn đưa kết quả kiểm tra trong thân thể rắn nhỏ chỉ có một phôi thai đưa cho y xem, nhưng cho dù có sinh ra, chỉ sợ cũng sẽ chỉ là trứng rắn mà không phải hình dáng con người.
Nghe đến đó y nhíu nhíu mày, hỏi: “Một quả… Trứng?”
Bác sĩ nắm chặt tờ khăn giấy ướt sũng: “Vâng… Đúng vậy, một quả trứng.”
Mặt y không biểu cảm, không nói chuyện nữa, bác sĩ thấy vậy cũng không dám tiếp tục nói nữa. Qua một lát, y nói: “Nói tiếp.”
Sinh một quả trứng cũng không có gì, đem trứng ấp nở là được.
Có lẽ người như y thoạt nhìn biết chuyện không bình thường nhưng vẫn tỏ ra bình thường chính xác là hiếm thấy, thời điểm bác sĩ nói chuyện với y khiến hắn không khỏi nơm nớp lo sợ, cuối cùng là đem chuyện nên nói đem ra nói hết, sau khi nhận được tiền tiền liền nhanh chân chạy mất dép.
Hắn mở cửa định đi ra ngoài trước, lại bị y gọi trở về.
“Về sau kiểm tra này giao hết cho anh, có được không, bác sĩ?”
“Đương nhiên, đương nhiên là được.” Chuyện này lại quỷ dị như vậy, cũng không phải ai cũng biết, huống hồ số tiền y thưởng cho hắn thật sự quá nhiều.
“Tốt” Y hơi hơi mỉm cười, nói: “Vậy mong anh bảo mật tốt quyền riêng tư của bệnh nhân.”
Máu đã ngưng chảy, miệng vết thương kết vảy sau đó rơi xuống, vết sẹo cứ thế mà lưu lại trên cổ y.
Y nghiêng mặt nhìn nó, ngón tay vuốt ve nơi vết cắn mà rắn nhỏ để lại, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Tuy rằng nhìn nó có vẻ nhỏ yếu, nhưng thật ra hàm răng rất sắc nhọn. Thời điểm nó tức giận cắn y dùng lực rất mạnh, một chút cũng không lưu tình, nếu lại cắn mạnh một chút, sâu thêm một chút là chạm đến mạch máu.
Y tưởng tượng một chút nếu rắn nhỏ cắn mạnh vào mạch máu rồi rút nanh ra thì nó sẽ có bộ dáng kinh hoảng thất thố như thế nào khi thấy trên cổ y chảy máu không ngừng, y bật cười, y nghĩ nếu lúc ở trên giường thách thức nó cắn y, cũng có thể xem như đó là một loại tình thú.
Tất nhiên nó cũng phát hiện trên cổ y có hai dấu răng do nó để lại, khi y tìm đến bác sĩ để kiểm tra cơ thể cho nó, nó theo bản năng mà nhìn về phía chỗ cổ vai của y, trên mặt biểu tình biến hóa tới lui, bộ dáng rất lúng túng còn có chút rối rắm.
Trong lúc bác sĩ kiểm tra cho nó thì y đứng dựa vào bên cửa sổ, thời điểm rắn nhỏ nhìn chằm chằm cổ y, cùng lúc đó y cũng nhìn nó.
Ở trong nhà lâu rồi không thấy ánh mặt trời, làn da nó vốn trắng nõn nay càng thêm tái nhợt, dáng vẻ luôn có chút ngây thơ, thoạt nhìn rất lừa người, khiến người đắn đo. Nó cũng sẽ không giấu suy nghĩ của mình, trong lòng nghĩ cái gì thì tất cả đều viết ở trên mặt. Ở trên giường luôn khóc, lại không biết gương mặt xinh đẹp này mang theo nước mắt càng có thể kích thích y muốn chà đạp nó hơn, đặc biệt là biểu cảm khi nó bị y chơi đến thất thần là xinh đẹp nhất.
Sau đó y đem đôi mắt chuyển qua cái bụng trên người nó. Có một cái rốn nhỏ xinh, thai còn chưa lớn cho nên không lộ rõ ràng, nhưng eo có chút hơi dư thịt. Hình như vì nó không thói quen trước mặt người ngoài lõa lồ thân thể, điều này khiến nó có chút khẩn trương, cho nên cả người nó thoạt nhìn căng thẳng.
Yết hầu của y hơi giật giật, cảm thấy dưới bụng có chút khô nóng.
Bác sĩ ở ngoài cửa nói cho y kết quả kiểm tra.
Bác sĩ khúm núm hướng về phía y giải thích, nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Tình huống cơ thể của rắn nhỏ rất đặc thù, chu kỳ mang thai có lẽ so với con người bình thường mà nói sẽ ngắn hơn, hắn đưa kết quả kiểm tra trong thân thể rắn nhỏ chỉ có một phôi thai đưa cho y xem, nhưng cho dù có sinh ra, chỉ sợ cũng sẽ chỉ là trứng rắn mà không phải hình dáng con người.
Nghe đến đó y nhíu nhíu mày, hỏi: “Một quả… Trứng?”
Bác sĩ nắm chặt tờ khăn giấy ướt sũng: “Vâng… Đúng vậy, một quả trứng.”
Mặt y không biểu cảm, không nói chuyện nữa, bác sĩ thấy vậy cũng không dám tiếp tục nói nữa. Qua một lát, y nói: “Nói tiếp.”
Sinh một quả trứng cũng không có gì, đem trứng ấp nở là được.
Có lẽ người như y thoạt nhìn biết chuyện không bình thường nhưng vẫn tỏ ra bình thường chính xác là hiếm thấy, thời điểm bác sĩ nói chuyện với y khiến hắn không khỏi nơm nớp lo sợ, cuối cùng là đem chuyện nên nói đem ra nói hết, sau khi nhận được tiền tiền liền nhanh chân chạy mất dép.
Hắn mở cửa định đi ra ngoài trước, lại bị y gọi trở về.
“Về sau kiểm tra này giao hết cho anh, có được không, bác sĩ?”
“Đương nhiên, đương nhiên là được.” Chuyện này lại quỷ dị như vậy, cũng không phải ai cũng biết, huống hồ số tiền y thưởng cho hắn thật sự quá nhiều.
“Tốt” Y hơi hơi mỉm cười, nói: “Vậy mong anh bảo mật tốt quyền riêng tư của bệnh nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.