Chương 12
Nhị Hắc Tối Khả Ái Liễu
13/05/2022
Sau khi tiễn đi bác sĩ đi, y trở lại trong phòng.
Rắn nhỏ nhìn y trở lại, lập tức đứng thẳng người, ngay từ đầu rõ ràng là nó không muốn vật nhỏ trong bụng, hiện tại lại khẩn trương, chờ mong hỏi y: “Bác sĩ nói như thế nào?”
Y không trả lời nó mà đi đến mép giường nâng mặt nó lên rồi hôn, môi lưỡi triền miên không ngừng, chỉ chốc lát sau thân thể nó đã mềm oặt, ánh mắt mê ly bắt lấy ống tay áo của y, vô thức mà dùng nửa người dưới cọ vào y.
Bác sĩ nói, rắn nhỏ trong khoảng thời gian mang thai thì nhu cầu sinh lý rất mãnh liệt, vì thể chất đặc thù cho nên dương v*t đi vào sẽ không ảnh hưởng đến phôi thai, đường sinh sản của nó hơi hẹp, vốn dĩ là không thích hợp để sinh sản, trong thời gian nó mang thai nên làm nhiều hơn… đặc biệt là trong trạng thái loài rắn.
Y lui về sau một chút, ngón cái cọ qua mặt nó, nói cho nó biết: “Nếu không muốn giữ thì nhân lúc này thai chưa phát triển mà phá đi. Chờ em chuẩn bị tốt, sau hai ngày tới tôi sẽ đến làm giải phẫu cho em.”
Nó khẽ nhếch miệng, dáng vẻ có chút mờ mịt, mở to cặp mắt phản chiếu bóng hình y nơi đáy mắt, nó ngồi tiêu hóa mọi chuyện một hồi lâu mới lắp bắp nói: “Phá, phá đi cũng tốt…”
Y nhìn biểu hiện trên mặt nó không có chút mất mát, cảm thấy rắn nhỏ này thật là kỳ quái. Thời điểm nói hận y mà trên mặt lại tình ý chân thành, còn nghiến răng nghiến lợi, nghiệt chủng này là của y và nó, hiện tại y nói muốn phá bỏ, thế mà nó lại không xin tha.
Tay y luồn vào vạt áo phía dưới nó sờ đi vào, sờ vào làn da non mềm được y dưỡng đến bóng loáng, một lần nữa hôn lấy miệng nó: “Dù sao cũng phải phá bỏ, vậy thì chúng ta mặc kệ nó tiếp tục làm đi.”
Nghe thấy điều đó khiến nó sợ hãi xen lẫn kinh ngạc, kịch liệt giãy giụa lên: “Từ từ…”
“Chờ gì?” Y ở một bên mút hôn lên làn da trắng mịn trên gương mặt nó, một bên ung dung thong thả đem tay đến lột sạch sẽ quần áo trên người nó, thì thầm: “Tôi chờ không được.”
Lỗ nhỏ của nó đã ướt đẫm, y tùy ý dùng ngón tay cắm vào rút ra, rồi đổi thành đồ vật của mình, phẫn nộ đem dương v*t đâm vào rút ra một chút, không kịp chờ nó thích ứng y bắt đầu mất khống chế, nó cố giãy giụa, trong đầu xuất hiện suy nghĩ muốn chạy trốn nhưng lại bị y ấn ở dưới thân mà xuyên xỏ, nó cảm giác được lúc này đây so với vài lần trước không giống nhau, càng giống như lúc ban đầu y bắt ép nó quan hệ thể xác, nó càng sợ hãi, khụt khịt xin y dừng lại: “A… Trong bụng tôi còn có con của chúng ta…”
Y từng chút, từng chút một đụng vào người nó, ngậm vào sau cổ nó, tham lam hít lấy mùi hương trên da rồi dùng răng ma sát, hỏi: “Không phải em muốn phá bỏ nó à? Còn lo cho nó làm gì.”
Lỗ nhỏ của nó lại trở nên mềm mềm ướt đẫm, bởi vì khẩn trương và sợ hãi nên gắt gao kẹp lấy dương v*t của y, mục đích là muốn y lui ra ngoài, nhưng điều này sẽ chỉ làm càng y muốn bạo lực mà trừng phạt trong thân thể nó.
“A… Không… Ưm. Tôi… Aaaa…” Nó đẩy y ra một khoảng vì muốn chống đối y, nức nở suy nghĩ muốn nói ra một câu hoàn chỉnh, nhưng khi mở miệng ra lại là tiếng rên rỉ gợi tình.
“Em có gì muốn nói cho tôi nghe hửm?” Y đè eo nó lại hung hăng làm, y lặp lại câu hỏi nhưng lại không cho nó cơ hội trả lời, thì thầm: “Nói đi, nói cho tôi biết em đang nghĩ gì.”
Khi y bắn vào lỗ nhỏ của nó xong thì đem dương v*t rút ra, dùng tay xóc dương v*t bắn lên bụng nó, banh rộng hai chân, chỗ bắp đùi hỗn độn một mảng, nó nằm thừ người chảy nước mắt hỏi y: “Có phải tôi sẽ chảy máu đúng không…”
Thì ra nó sợ hãi quả trứng nhỏ sẽ bị y làm cho sinh non, nhìn biểu hiện trên gương mặt nó cùng động tác luống cuống, ngốc ngốc hướng về phía y biểu đạt rằng nó muốn giữ lại cái thai, nhưng rắn nhỏ này lại rất ngoan cường, nó không chịu nói ra.
Vẻ mặt của nó yếu ớt đến đáng thương, y không nói lời nào, rũ mắt nhìn nó một lát rồi cúi xuống nằm lên người nó, ở bên tai thì thầm: “Được rồi, đừng khóc, là tôi gạt em. Nếu em không muốn giữ lại đứa nhỏ này, tôi cũng sẽ không chiều theo ý của em.”
Nó sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ý y muốn nói, oán hận mà cắn cổ y, miệng nói không rõ chữ: “Ngài… Ngài chính là kẻ khốn nạn.”
Y cúi thấp đầu cười, tùy tiện cho nó cắn cổ mình, nói: “Tôi chính là kẻ khốn nạn như vậy.”
Rắn nhỏ hình như nhớ tới chuyện gì, cắn một hồi thì buông y ra, chột dạ mà liếc liếc mắt lên trên cổ y xem dấu vết mới mà nó tạo ra, phát hiện nơi đó không xuất huyết, mới thở dài nhẹ nhõm.
Rắn nhỏ nhìn y trở lại, lập tức đứng thẳng người, ngay từ đầu rõ ràng là nó không muốn vật nhỏ trong bụng, hiện tại lại khẩn trương, chờ mong hỏi y: “Bác sĩ nói như thế nào?”
Y không trả lời nó mà đi đến mép giường nâng mặt nó lên rồi hôn, môi lưỡi triền miên không ngừng, chỉ chốc lát sau thân thể nó đã mềm oặt, ánh mắt mê ly bắt lấy ống tay áo của y, vô thức mà dùng nửa người dưới cọ vào y.
Bác sĩ nói, rắn nhỏ trong khoảng thời gian mang thai thì nhu cầu sinh lý rất mãnh liệt, vì thể chất đặc thù cho nên dương v*t đi vào sẽ không ảnh hưởng đến phôi thai, đường sinh sản của nó hơi hẹp, vốn dĩ là không thích hợp để sinh sản, trong thời gian nó mang thai nên làm nhiều hơn… đặc biệt là trong trạng thái loài rắn.
Y lui về sau một chút, ngón cái cọ qua mặt nó, nói cho nó biết: “Nếu không muốn giữ thì nhân lúc này thai chưa phát triển mà phá đi. Chờ em chuẩn bị tốt, sau hai ngày tới tôi sẽ đến làm giải phẫu cho em.”
Nó khẽ nhếch miệng, dáng vẻ có chút mờ mịt, mở to cặp mắt phản chiếu bóng hình y nơi đáy mắt, nó ngồi tiêu hóa mọi chuyện một hồi lâu mới lắp bắp nói: “Phá, phá đi cũng tốt…”
Y nhìn biểu hiện trên mặt nó không có chút mất mát, cảm thấy rắn nhỏ này thật là kỳ quái. Thời điểm nói hận y mà trên mặt lại tình ý chân thành, còn nghiến răng nghiến lợi, nghiệt chủng này là của y và nó, hiện tại y nói muốn phá bỏ, thế mà nó lại không xin tha.
Tay y luồn vào vạt áo phía dưới nó sờ đi vào, sờ vào làn da non mềm được y dưỡng đến bóng loáng, một lần nữa hôn lấy miệng nó: “Dù sao cũng phải phá bỏ, vậy thì chúng ta mặc kệ nó tiếp tục làm đi.”
Nghe thấy điều đó khiến nó sợ hãi xen lẫn kinh ngạc, kịch liệt giãy giụa lên: “Từ từ…”
“Chờ gì?” Y ở một bên mút hôn lên làn da trắng mịn trên gương mặt nó, một bên ung dung thong thả đem tay đến lột sạch sẽ quần áo trên người nó, thì thầm: “Tôi chờ không được.”
Lỗ nhỏ của nó đã ướt đẫm, y tùy ý dùng ngón tay cắm vào rút ra, rồi đổi thành đồ vật của mình, phẫn nộ đem dương v*t đâm vào rút ra một chút, không kịp chờ nó thích ứng y bắt đầu mất khống chế, nó cố giãy giụa, trong đầu xuất hiện suy nghĩ muốn chạy trốn nhưng lại bị y ấn ở dưới thân mà xuyên xỏ, nó cảm giác được lúc này đây so với vài lần trước không giống nhau, càng giống như lúc ban đầu y bắt ép nó quan hệ thể xác, nó càng sợ hãi, khụt khịt xin y dừng lại: “A… Trong bụng tôi còn có con của chúng ta…”
Y từng chút, từng chút một đụng vào người nó, ngậm vào sau cổ nó, tham lam hít lấy mùi hương trên da rồi dùng răng ma sát, hỏi: “Không phải em muốn phá bỏ nó à? Còn lo cho nó làm gì.”
Lỗ nhỏ của nó lại trở nên mềm mềm ướt đẫm, bởi vì khẩn trương và sợ hãi nên gắt gao kẹp lấy dương v*t của y, mục đích là muốn y lui ra ngoài, nhưng điều này sẽ chỉ làm càng y muốn bạo lực mà trừng phạt trong thân thể nó.
“A… Không… Ưm. Tôi… Aaaa…” Nó đẩy y ra một khoảng vì muốn chống đối y, nức nở suy nghĩ muốn nói ra một câu hoàn chỉnh, nhưng khi mở miệng ra lại là tiếng rên rỉ gợi tình.
“Em có gì muốn nói cho tôi nghe hửm?” Y đè eo nó lại hung hăng làm, y lặp lại câu hỏi nhưng lại không cho nó cơ hội trả lời, thì thầm: “Nói đi, nói cho tôi biết em đang nghĩ gì.”
Khi y bắn vào lỗ nhỏ của nó xong thì đem dương v*t rút ra, dùng tay xóc dương v*t bắn lên bụng nó, banh rộng hai chân, chỗ bắp đùi hỗn độn một mảng, nó nằm thừ người chảy nước mắt hỏi y: “Có phải tôi sẽ chảy máu đúng không…”
Thì ra nó sợ hãi quả trứng nhỏ sẽ bị y làm cho sinh non, nhìn biểu hiện trên gương mặt nó cùng động tác luống cuống, ngốc ngốc hướng về phía y biểu đạt rằng nó muốn giữ lại cái thai, nhưng rắn nhỏ này lại rất ngoan cường, nó không chịu nói ra.
Vẻ mặt của nó yếu ớt đến đáng thương, y không nói lời nào, rũ mắt nhìn nó một lát rồi cúi xuống nằm lên người nó, ở bên tai thì thầm: “Được rồi, đừng khóc, là tôi gạt em. Nếu em không muốn giữ lại đứa nhỏ này, tôi cũng sẽ không chiều theo ý của em.”
Nó sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ý y muốn nói, oán hận mà cắn cổ y, miệng nói không rõ chữ: “Ngài… Ngài chính là kẻ khốn nạn.”
Y cúi thấp đầu cười, tùy tiện cho nó cắn cổ mình, nói: “Tôi chính là kẻ khốn nạn như vậy.”
Rắn nhỏ hình như nhớ tới chuyện gì, cắn một hồi thì buông y ra, chột dạ mà liếc liếc mắt lên trên cổ y xem dấu vết mới mà nó tạo ra, phát hiện nơi đó không xuất huyết, mới thở dài nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.