Chương 1074: Các chủ có lệnh (1)
Mặc Linh
27/09/2022
Tất cả mọi người đều biết Kỳ Ám là tính mạng của Lâu Nguyệt.
*
Yên tĩnh.
Một sự yên tĩnh chết chóc.
Tình trạng yên tĩnh như thế này rất ít khi gặp lúc mới tới một vị diện nào đó, nhưng đau đớn vẫn trước sau như một mà trào tới.
Sắp chết rồi! Sắp chết rồi!
Lại cứ thế mà chết à! Tức quá! Không thể để ông đây yên bình mà tới, rồi giả bộ làm một thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ được sao?
Cơn đau từ vùng bụng truyền tới, xua đi những ý nghĩ vẩn vơ của Thời Sênh.
Chẳng cần phải nghĩ, lần này chắc chắn là do cái bụng trúng thưởng rồi.
Hệ thống thiểu năng! A a a a a!
Nội tâm Thời Sênh phát điên, một lúc sau mới từ từ mà mở mắt ra, trước mắt là một mảng trắng xóa, không nhìn thấy gì hết.
Thời Sênh thử chớp mắt, xua đi cảm giác chua sót trong mắt, nhưng trước mặt vẫn là một mảng trắng xóa không nhìn thấy gì hết.
Thời Sênh: “…” Đệch! Đệch! Đệch!
Mù à?
Thế này thì làm được cái lông gì! Không nhìn thấy thì giả bộ ngây thơ làm sao? Offline đổi địa điểm!
[…] Ký chủ, mắt của cô rất tốt, không có vấn đề gì cả.
Nếu hệ thống là người thì chắc chắn lúc này nó đang nghiến răng nghiến lợi.
Vị diện là thứ cô nói đổi là đổi sao? Cô cho rằng đây là mua rau ngoài chợ hả!
Không mù thì tại sao ta không nhìn thấy gì?
[…] Cô thử lại xem.
Thời Sênh lại chớp mắt mấy cái, ánh sáng màu trắng trước mắt dần dần biến thành một khung cảnh mơ hồ. Cô phải chớp mắt một lúc lâu mới có thể nhìn rõ được khung cảnh.
Ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu rọi trên đầu, có lẽ là vì nguyên chủ bị thương, lại bị ánh mặt trời chiếu vào, cho nên mới tạm thời không nhìn thấy được.
Thời Sênh giơ tay sờ bụng.
Một chữ, đau.
Hai chữ, đau quá.
Ba chữ, muốn chém người.
[…] Tại sao từ vấn đề đau mà Ký chủ lại nhảy sang vấn đề muốn chém người được vậy?
Thời Sênh dùng khuỷu tay chống trên người rồi đánh giá xung quanh. Nơi đây là một sườn dốc, phía trên là cây cối rậm rạp tươi tốt. Có lẽ là nguyên chủ bị lăn từ trên đó xuống sau đó bị tảng đá chặn lại nên mới không lăn tiếp xuống dưới.
“Mẹ nó, Hệ thống thiểu năng, ngươi có dám phát quà của tân thủ cho ông đây không hả?” Thời Sênh tức giận đến mức hỏi thăm hết một lượt gia phả nhà Hệ thống.
[…] Tại sao Ký chủ cứ luôn nhớ mãi không quên quà tân thủ vậy chứ?
Nó thật sự là chẳng có quà tân thủ gì đó được không hả!? Không có! Nên đừng có hỏi quà tân thủ nữa!
Thời Sênh dựa vào tảng đá, cúi đầu nhìn bụng mình. Quần áo trên người là thời cổ đại, như vậy có nghĩa đây là vị diện cổ đại.
Thời Sênh thử linh khí, tốt lắm, linh khí rất dồi dào.
Có linh khí, cô cũng sẽ rất nhanh là có thể hồi phục lại được.
Vùng bụng của cô là trực tiếp bị xuyên qua, nếu không phải chưa bị đâm trúng nơi nguy hiểm, thì chỉ e lúc cô vừa xuyên tới cũng tắt thở luôn rồi.
Nhưng dựa vào vết thương thế này, chỉ e nguyên chủ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thời Sênh che vết thương, cắn chặt răng, dựa vào người chi bằng tự dựa vào bản thân.
“Ui …” Lật bàn, người đâu mau đến cứu ông đây với!!
Tại sao khi nữ chính bị thương, nếu không phải là nam chính bá đạo thì cũng có nam phụ trung thành đến cứu. Còn bia đỡ đạn bị thương, nếu như sống được thì là do họ mạng lớn, còn nếu không sống được thì là đáng đời.
Chẳng lẽ bia đỡ đạn thì không phải là người hả? Bia đỡ đạn cũng cần được yêu thương!
Đau quá…
Đau đến mức bản tiểu thư muốn chém người.
Kiếm của ông đâu!
Thời Sênh cảm thấy nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài thì chắc chắn cô sẽ khô máu mà chết. Cô muốn cởi bỏ áo ngoài, nhưng móng vuốt vừa nhấc lên đưa đến trước mặt mới phát hiện khắp nơi đều là vết thương, sưng vù lên như giò heo, thảm thương vô cùng.
Thời Sênh: “…”
Túm lại là nguyên chủ đã trải qua những gì thế này hả mẹ nó!
Vì móng vuốt bị thương, nên Thời Sênh phải tốn mất mấy giờ đồng hồ mới xử lý xong vết thương. Lúc này đã không còn nhìn rõ ánh sáng nữa, bốn bề chỉ một màu đen kịt như mực tàu.
Ban đêm ở vùng hoang vu hẻo lánh này vẫn luôn khiến cho người ta thấy rợn tóc gáy.
Trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang ẩn nấp chờ sẵn, chuẩn bị nhảy ra bất cứ lúc nào.
Thời Sênh tùy tiện đánh giá xung quanh một lượt. Mỗi lần xuyên đến đều trớ trêu thế này, thôi thì trước tiên cứ xem nội dung truyện đã.
Nguyên chủ tên là Lâu Nguyệt, sát thủ kim bài của Khiên Vũ Các.
Cô ra tay thì xưa nay chưa từng thất bại bao giờ.
Tết Trung thu cô ta nhận được một nhiệm vụ, chính là đi gϊếŧ chết Tư Không Phong, là tiểu công tử của võ lâm thế gia Tư Không gia.
Nghe đồn cái vị công tử này từ nhỏ thân thể yếu ớt nên không thể luyện võ, nhưng hắn ta lại vô cùng thông minh tuấn tú.
Lâu Nguyệt vốn cho rằng nhiệm vụ lần này không có gì khó khăn cả. Nhưng ai ngờ rằng chính nhiệm vụ này đã mở ra những bi kịch tiếp đó của cô.
Tư Không Phong là nam chính trong bộ truyện này, nhưng người nam chính này không phải là Tư Không Phong thực sự.
Nam chính đã thay thế Tư Không Phong. Mục đích của hắn chính là thống nhất giang hồ.
Nguyên chủ đi ám sát hắn. Đương nhiên cô bị cái người nam chính có võ công này bắt sống. Hắn ép hỏi nguyên chủ tung tích của Thiên Ti Băng Tàm. Thủ đoạn của hắn vô cùng tàn nhẫn lạnh lùng.
Thiên Ti Băng Tàm vẫn luôn nằm trong tay Các chủ của Khiên Vũ Các, nghe đồn rằng thứ đồ chơi này có thể giải được bách độc… tóm lại là một bảo bối.
Nam chính muốn có được Thiên Ti Băng Tàm, hơn nữa lại bắt được sát thủ kim bài của Khiên Vũ Các, tất nhiên là hắn sẽ ép hỏi cô bằng được Thiên Ti Băng Tàm được Các chủ Khiên Vũ Các giấu ở đâu.
Nhưng nguyên chủ đâu có biết, ngay cả Các chủ cô còn chưa từng được gặp mặt.
Cô nói như vậy thì chắc chắn nam chính không chịu tin.
Nguyên chủ được huấn luyện từ nhỏ. Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái chết.
Nhưng không ngờ nam chính lại bắt đệ đệ của cô ta – Lâu Lân.
Lâu Lân là đệ đệ ruột của nguyên chủ. Năm xưa khi họ cùng gia nhập Khiên Vũ Các, do Lâu Nguyệt có thiên phú xuất chúng nên cô nhanh chóng trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.
Cô bảo vệ Lâu Lân rất kỹ. Khiên Vũ Các vì muốn khống chế cỗ máy gϊếŧ người này nên cũng công nhận sự tồn tại điểm yếu này của cô.
Nam chính bắt được Lâu Lân, giày vò hắn trước mặt nguyên chủ.
Trong cơn đau khổ tuyệt vọng, nguyên chủ muốn đồng quy vu tận với nam chính. Cô nghĩ cách dẫn dụ nam chính đi, nhằm cho Lâu Lân cơ hội chạy trốn.
Kết quả đương nhiên là nguyên chủ chết, còn nam chính vẫn sống vô cùng tốt.
Thời điểm cô đến đây chính là đoạn nội dung khi nguyên chủ muốn đồng quy vu tận với nam chính, nhưng kết quả ngược lại là bị nam chính gϊếŧ.
Di nguyện của nguyên chủ là bảo vệ được Lâu Lân, sau đó báo thù.
Nguyên chủ hiểu rõ chuyện bị bắt chỉ là sớm muộn, cho nên cô ta không hề oán hận nam chính. Nhưng nam chính dùng Lâu Lân để uy hϊếp Lâu Nguyệt, điều này đã chạm đến vảy ngược của cô.
Mỗi người đều có vảy ngược và cho dù là bia đỡ đạn cũng sẽ có.
Thời Sênh lại thở dài, nguyên chủ này đúng là bia đỡ đạn thật nha.
Lúc này nam chính còn chưa gặp gỡ nữ chính, sau khi giao chiến với cô ta, nam chính bị thương rồi mới gặp được nữ chính.
Kịch bản của nhân vật chính còn chưa bắt đầu, thì kịch bản của cô ta đã đi đến hồi kết rồi.
Đúng là hòn đá lót đường tốt để mở màn.
Thực sự là quỳ một tập luôn.
Bia đỡ đạn nguyên chủ không làm gì sai cả, cô ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ do cấp trên giao phó, cũng chỉ vì muốn sống sót, và vì muốn em trai sống sót.
Sự không cam lòng của cô ta là nên có.
Thời Sênh tiếp nhận cốt truyện, thở dài một cái không biết làm sao.
Cái bia đỡ đạn này khó làm lắm!
Đều chỉ là viên đá lót đường cho nam nữ chính thôi.
Mẹ nó chứ thằng cha nam chính thiểu năng còn muốn thống nhất giang hồ, nằm mơ!
“Hú…”
Tiếng sói tru lên khiến Thời Sênh giật mình sợ hãi. Cô nhìn về phía xa nơi phát ra âm thanh, ở cánh rừng phía trên, có mấy đôi mắt ánh xanh đang chầm chậm lại gần cô.
Có… có sói!
[…] Ký chủ cô nói lắp cái gì? Chưa từng gặp sói à?
Thời Sênh động đậy cái cổ, nói giọng âm u: “Không có người để chém, thì ta chém tạm sói cũng được.”
[…] Nó biết ngay mà, Ký chủ sao lại sợ loài động vật yếu ớt như sói được chứ.
#Ký chủ thiểu năng lại muốn làm chuyện gì#
#Ký chủ mà không gây chuyện thì chắc chắn là giả#
*
Yên tĩnh.
Một sự yên tĩnh chết chóc.
Tình trạng yên tĩnh như thế này rất ít khi gặp lúc mới tới một vị diện nào đó, nhưng đau đớn vẫn trước sau như một mà trào tới.
Sắp chết rồi! Sắp chết rồi!
Lại cứ thế mà chết à! Tức quá! Không thể để ông đây yên bình mà tới, rồi giả bộ làm một thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ được sao?
Cơn đau từ vùng bụng truyền tới, xua đi những ý nghĩ vẩn vơ của Thời Sênh.
Chẳng cần phải nghĩ, lần này chắc chắn là do cái bụng trúng thưởng rồi.
Hệ thống thiểu năng! A a a a a!
Nội tâm Thời Sênh phát điên, một lúc sau mới từ từ mà mở mắt ra, trước mắt là một mảng trắng xóa, không nhìn thấy gì hết.
Thời Sênh thử chớp mắt, xua đi cảm giác chua sót trong mắt, nhưng trước mặt vẫn là một mảng trắng xóa không nhìn thấy gì hết.
Thời Sênh: “…” Đệch! Đệch! Đệch!
Mù à?
Thế này thì làm được cái lông gì! Không nhìn thấy thì giả bộ ngây thơ làm sao? Offline đổi địa điểm!
[…] Ký chủ, mắt của cô rất tốt, không có vấn đề gì cả.
Nếu hệ thống là người thì chắc chắn lúc này nó đang nghiến răng nghiến lợi.
Vị diện là thứ cô nói đổi là đổi sao? Cô cho rằng đây là mua rau ngoài chợ hả!
Không mù thì tại sao ta không nhìn thấy gì?
[…] Cô thử lại xem.
Thời Sênh lại chớp mắt mấy cái, ánh sáng màu trắng trước mắt dần dần biến thành một khung cảnh mơ hồ. Cô phải chớp mắt một lúc lâu mới có thể nhìn rõ được khung cảnh.
Ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu rọi trên đầu, có lẽ là vì nguyên chủ bị thương, lại bị ánh mặt trời chiếu vào, cho nên mới tạm thời không nhìn thấy được.
Thời Sênh giơ tay sờ bụng.
Một chữ, đau.
Hai chữ, đau quá.
Ba chữ, muốn chém người.
[…] Tại sao từ vấn đề đau mà Ký chủ lại nhảy sang vấn đề muốn chém người được vậy?
Thời Sênh dùng khuỷu tay chống trên người rồi đánh giá xung quanh. Nơi đây là một sườn dốc, phía trên là cây cối rậm rạp tươi tốt. Có lẽ là nguyên chủ bị lăn từ trên đó xuống sau đó bị tảng đá chặn lại nên mới không lăn tiếp xuống dưới.
“Mẹ nó, Hệ thống thiểu năng, ngươi có dám phát quà của tân thủ cho ông đây không hả?” Thời Sênh tức giận đến mức hỏi thăm hết một lượt gia phả nhà Hệ thống.
[…] Tại sao Ký chủ cứ luôn nhớ mãi không quên quà tân thủ vậy chứ?
Nó thật sự là chẳng có quà tân thủ gì đó được không hả!? Không có! Nên đừng có hỏi quà tân thủ nữa!
Thời Sênh dựa vào tảng đá, cúi đầu nhìn bụng mình. Quần áo trên người là thời cổ đại, như vậy có nghĩa đây là vị diện cổ đại.
Thời Sênh thử linh khí, tốt lắm, linh khí rất dồi dào.
Có linh khí, cô cũng sẽ rất nhanh là có thể hồi phục lại được.
Vùng bụng của cô là trực tiếp bị xuyên qua, nếu không phải chưa bị đâm trúng nơi nguy hiểm, thì chỉ e lúc cô vừa xuyên tới cũng tắt thở luôn rồi.
Nhưng dựa vào vết thương thế này, chỉ e nguyên chủ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thời Sênh che vết thương, cắn chặt răng, dựa vào người chi bằng tự dựa vào bản thân.
“Ui …” Lật bàn, người đâu mau đến cứu ông đây với!!
Tại sao khi nữ chính bị thương, nếu không phải là nam chính bá đạo thì cũng có nam phụ trung thành đến cứu. Còn bia đỡ đạn bị thương, nếu như sống được thì là do họ mạng lớn, còn nếu không sống được thì là đáng đời.
Chẳng lẽ bia đỡ đạn thì không phải là người hả? Bia đỡ đạn cũng cần được yêu thương!
Đau quá…
Đau đến mức bản tiểu thư muốn chém người.
Kiếm của ông đâu!
Thời Sênh cảm thấy nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài thì chắc chắn cô sẽ khô máu mà chết. Cô muốn cởi bỏ áo ngoài, nhưng móng vuốt vừa nhấc lên đưa đến trước mặt mới phát hiện khắp nơi đều là vết thương, sưng vù lên như giò heo, thảm thương vô cùng.
Thời Sênh: “…”
Túm lại là nguyên chủ đã trải qua những gì thế này hả mẹ nó!
Vì móng vuốt bị thương, nên Thời Sênh phải tốn mất mấy giờ đồng hồ mới xử lý xong vết thương. Lúc này đã không còn nhìn rõ ánh sáng nữa, bốn bề chỉ một màu đen kịt như mực tàu.
Ban đêm ở vùng hoang vu hẻo lánh này vẫn luôn khiến cho người ta thấy rợn tóc gáy.
Trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang ẩn nấp chờ sẵn, chuẩn bị nhảy ra bất cứ lúc nào.
Thời Sênh tùy tiện đánh giá xung quanh một lượt. Mỗi lần xuyên đến đều trớ trêu thế này, thôi thì trước tiên cứ xem nội dung truyện đã.
Nguyên chủ tên là Lâu Nguyệt, sát thủ kim bài của Khiên Vũ Các.
Cô ra tay thì xưa nay chưa từng thất bại bao giờ.
Tết Trung thu cô ta nhận được một nhiệm vụ, chính là đi gϊếŧ chết Tư Không Phong, là tiểu công tử của võ lâm thế gia Tư Không gia.
Nghe đồn cái vị công tử này từ nhỏ thân thể yếu ớt nên không thể luyện võ, nhưng hắn ta lại vô cùng thông minh tuấn tú.
Lâu Nguyệt vốn cho rằng nhiệm vụ lần này không có gì khó khăn cả. Nhưng ai ngờ rằng chính nhiệm vụ này đã mở ra những bi kịch tiếp đó của cô.
Tư Không Phong là nam chính trong bộ truyện này, nhưng người nam chính này không phải là Tư Không Phong thực sự.
Nam chính đã thay thế Tư Không Phong. Mục đích của hắn chính là thống nhất giang hồ.
Nguyên chủ đi ám sát hắn. Đương nhiên cô bị cái người nam chính có võ công này bắt sống. Hắn ép hỏi nguyên chủ tung tích của Thiên Ti Băng Tàm. Thủ đoạn của hắn vô cùng tàn nhẫn lạnh lùng.
Thiên Ti Băng Tàm vẫn luôn nằm trong tay Các chủ của Khiên Vũ Các, nghe đồn rằng thứ đồ chơi này có thể giải được bách độc… tóm lại là một bảo bối.
Nam chính muốn có được Thiên Ti Băng Tàm, hơn nữa lại bắt được sát thủ kim bài của Khiên Vũ Các, tất nhiên là hắn sẽ ép hỏi cô bằng được Thiên Ti Băng Tàm được Các chủ Khiên Vũ Các giấu ở đâu.
Nhưng nguyên chủ đâu có biết, ngay cả Các chủ cô còn chưa từng được gặp mặt.
Cô nói như vậy thì chắc chắn nam chính không chịu tin.
Nguyên chủ được huấn luyện từ nhỏ. Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái chết.
Nhưng không ngờ nam chính lại bắt đệ đệ của cô ta – Lâu Lân.
Lâu Lân là đệ đệ ruột của nguyên chủ. Năm xưa khi họ cùng gia nhập Khiên Vũ Các, do Lâu Nguyệt có thiên phú xuất chúng nên cô nhanh chóng trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.
Cô bảo vệ Lâu Lân rất kỹ. Khiên Vũ Các vì muốn khống chế cỗ máy gϊếŧ người này nên cũng công nhận sự tồn tại điểm yếu này của cô.
Nam chính bắt được Lâu Lân, giày vò hắn trước mặt nguyên chủ.
Trong cơn đau khổ tuyệt vọng, nguyên chủ muốn đồng quy vu tận với nam chính. Cô nghĩ cách dẫn dụ nam chính đi, nhằm cho Lâu Lân cơ hội chạy trốn.
Kết quả đương nhiên là nguyên chủ chết, còn nam chính vẫn sống vô cùng tốt.
Thời điểm cô đến đây chính là đoạn nội dung khi nguyên chủ muốn đồng quy vu tận với nam chính, nhưng kết quả ngược lại là bị nam chính gϊếŧ.
Di nguyện của nguyên chủ là bảo vệ được Lâu Lân, sau đó báo thù.
Nguyên chủ hiểu rõ chuyện bị bắt chỉ là sớm muộn, cho nên cô ta không hề oán hận nam chính. Nhưng nam chính dùng Lâu Lân để uy hϊếp Lâu Nguyệt, điều này đã chạm đến vảy ngược của cô.
Mỗi người đều có vảy ngược và cho dù là bia đỡ đạn cũng sẽ có.
Thời Sênh lại thở dài, nguyên chủ này đúng là bia đỡ đạn thật nha.
Lúc này nam chính còn chưa gặp gỡ nữ chính, sau khi giao chiến với cô ta, nam chính bị thương rồi mới gặp được nữ chính.
Kịch bản của nhân vật chính còn chưa bắt đầu, thì kịch bản của cô ta đã đi đến hồi kết rồi.
Đúng là hòn đá lót đường tốt để mở màn.
Thực sự là quỳ một tập luôn.
Bia đỡ đạn nguyên chủ không làm gì sai cả, cô ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ do cấp trên giao phó, cũng chỉ vì muốn sống sót, và vì muốn em trai sống sót.
Sự không cam lòng của cô ta là nên có.
Thời Sênh tiếp nhận cốt truyện, thở dài một cái không biết làm sao.
Cái bia đỡ đạn này khó làm lắm!
Đều chỉ là viên đá lót đường cho nam nữ chính thôi.
Mẹ nó chứ thằng cha nam chính thiểu năng còn muốn thống nhất giang hồ, nằm mơ!
“Hú…”
Tiếng sói tru lên khiến Thời Sênh giật mình sợ hãi. Cô nhìn về phía xa nơi phát ra âm thanh, ở cánh rừng phía trên, có mấy đôi mắt ánh xanh đang chầm chậm lại gần cô.
Có… có sói!
[…] Ký chủ cô nói lắp cái gì? Chưa từng gặp sói à?
Thời Sênh động đậy cái cổ, nói giọng âm u: “Không có người để chém, thì ta chém tạm sói cũng được.”
[…] Nó biết ngay mà, Ký chủ sao lại sợ loài động vật yếu ớt như sói được chứ.
#Ký chủ thiểu năng lại muốn làm chuyện gì#
#Ký chủ mà không gây chuyện thì chắc chắn là giả#
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.