Chương 1075: Các chủ có lệnh (2)
Mặc Linh
27/09/2022
Tiếng sói tru lên nghe đầy bi thương, vang vọng cả vùng núi rừng hoang dã.
Một thân ảnh gầy gò, đang vật vã trèo lên trên núi. Tiếng sói tru ghê rợn khiến từng sợi dây thần kinh của cậu ta căng lên.
“Tỷ tỷ …” Cậu ta nắm lấy cành cây bên cạnh, cắn chặt răng trèo lên trên. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống qua những chỗ hở của rừng cây, soi rọi cả những vệt máu do cậu ta để lại.
Cậu ta trượt chân một cái, cả người liền lăn xuống dưới một đoạn.
“Tỷ tỷ… tỷ nhất định phải còn sống.”
Cậu nức nở một tiếng, tiếp tục trèo lên trên núi. Cậu không nhớ mình đã trèo bao lâu mới lên được đến đây.
Tiếng sói tru đã dừng lại, bốn phía xung quanh chỉ còn lại tiếng gió đêm lướt qua lá cây.
Xoạt xoạt xoạt …
Không có người.
Không có thi thể.
Không có gì hết.
Lâu Lân bỗng nhiên ngồi phịch xuống đất, thất thanh hét lớn: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ… tỷ đang ở đâu? Tỷ đừng dọa Lân Nhi mà.”
Thanh âm của cậu ta truyền đi khắp vùng núi.
Thời Sênh đang đứng trong một đống xác sói nằm vương vãi, tay cầm kiếm nhìn lên trên. Lâu Lân?
Người nguyên chủ muốn bảo vệ…
À, một gánh nợ.
Thời Sênh thở dài, cầm kiếm tiến lên phía trước, vừa đi được hai bước thì cô liền buông kiếm ra, ngồi xuống.
Tại sao trong khi có kiếm để ngồi thì cô lại phải đi bộ làm gì, có bệnh à!
Thiết kiếm dễ dàng đưa cô lên trên.
“Tỷ tỷ… tỷ tỷ…” Tiếng hét của Lâu Lân vẫn còn đó.
Thời Sênh đi theo hướng âm thanh mà tìm đến, đúng lúc nhìn thấy Lân Lân đang chuẩn bị leo xuống vách núi, cậu ta bám lấy cái cây ở bên cạnh, cẩn thận di chuyển xuống dưới.
“Lâu Lân.”
Lâu Lân hơi cứng đờ người, sau đó quay đầu mừng rỡ hét lên, “Tỷ tỷ!”
Động tác của cậu ta quá mạnh, chân còn chưa đứng vững được đã đột nhiên bị trượt xuống dưới.
Thời Sênh nhanh chóng điều khiển kiếm đuổi theo, nắm được quần áo cậu ta. Cơn đau trên tay lại ập đến như kim châm vào.
“Tỷ tỷ, tỷ còn sống thật tốt quá…” Trên mặt Lâu Lân tràn ngập vui sướng, nhưng âm thanh lại vô cùng nghẹn ngào, “Đệ biết là tỷ sẽ không có chuyện gì đâu mà. Tỷ tỷ của đệ lợi hại như vậy.”
“Lên đi.” Nếu còn không lên thì tay ông đây đau chết mất.
Lâu Lân gật đầu, nắm lấy thân cây bên cạnh để ổn định thân thể rồi chầm chậm trèo lên trên.
Vừa lên tới cậu đã nhào ngay vào người Thời Sênh, “Tỷ tỷ, tỷ không sao thật tốt quá.”
Thời Sênh bị ôm đến không kịp trở tay, cô hít một hơi lạnh, “Ui…”
Cảm giác như bụng bị người ta đâm thẳng một đao.
“Tỷ tỷ?” Lâu Lân thả ra, vội vã nắm lấy bả vai cô, “Tỷ tỷ, có phải tỷ bị thương không?”
“Đệ nói xem?” Thời Sênh cắn răng.
Ông đây sắp chết rồi!
Lâu Lân lúng túng, cẩn thận từng tí hỏi, “Tỷ tỷ bị thương ở đâu? Lân Nhi đưa tỷ đi tìm đại phu.”
Lâu Lân dìu Thời Sênh xuống núi, nửa đêm gõ cửa mấy y quán liền thì mới có một đại phu thấy họ đáng thương mà cho họ vào trong.
“Ai yo, vị công tử này bị sao vậy?” Người đầu tiên đại phu nhìn không phải Thời Sênh mà là Lâu Lân.
Có ánh sáng, Thời Sênh mới nhìn rõ trên người Lâu Lân cũng toàn là máu, quần áo bị cắt tơi tả, đầu tóc hỗn loạn, trên mặt còn có vài vết thương.
“Xem cho đệ ấy trước đi.” Thời Sênh chống tay lên chiếc bàn bên cạnh, nói với đại phu.
“Tỷ tỷ, đệ không sao. Đại phu, ngài mau xem cho tỷ tỷ của ta đi.” Lâu Lân lắc đầu, kéo đại phu đến trước mặt Thời Sênh.
Đại phu vội nói: “Ai, đừng rối, ta gọi con gái ta dậy giúp đỡ. Hai người ngồi xuống trước đã.”
Đại phu đi gọi con gái ông ta dậy, kêu cô ấy chăm sóc Thời Sênh, còn ông đưa Lâu Lân đến căn phòng bên cạnh kiểm tra.
Trên người Lâu Lân có rất nhiều vết thương, đa số đều là do bị nam chính giày vò mà nên.
Vết thương cũ và mới chồng lên nhau, toàn thân từ trên xuống dưới xem ra chẳng có chỗ nào ổn cả.
Đại phu chẩn đoán cho Lâu Lân xong mới ra xem bệnh cho Thời Sênh, “Cô nương, thứ cho lão phu nói thẳng, tay của cô…”
“Gãy rồi à?” Chẳng lẽ là phải bó bột? Hình như thời cổ đại vẫn chưa có kỹ thuật này thì phải!
Đại phu lắc đầu, “Vậy thì cũng chưa đến nỗi ấy, chỉ là sau này không thể cầm nắm đồ vật quá nặng, nếu không sẽ dẫn đến đau nhức ở cổ tay.”
Vẻ mặt Thời Sênh thả lỏng, “Không phải gãy là được rồi.”
Khóe miệng đại phu co giật. Ông ta còn đang lo vị cô nương này không chấp nhận được sự thật, kết quả cô ta chẳng hề để ý. Đại phu cũng không ngần ngại nữa, nói tiếp: “Tuy bình thường cũng không có vấn đề gì, nhưng mỗi khi trời mưa hoặc có tuyết rơi sẽ vô cùng đau đớn.”
“À.”
Đại phu bị khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Thời Sênh khiến cho có chút ngẩn ngơ. Lần đầu tiên ông gặp một bệnh nhân bình tĩnh đến vậy, hơn nữa lại còn là một cô nương…
Không giống như những bệnh nhân giả vờ bình tĩnh trước mặt ông, mà cô ta thật sự không có một chút cảm xúc nào. Vẻ mặt đó cứ như là đang nói đến chuyện của người khác, không hề liên quan gì đến mình vậy.
“Cũng muộn rồi, cô nương và công tử ở tạm đây một đêm đi.” Đại phu tốt bụng sắp xếp chỗ ngủ cho Thời Sênh và Lâu Lân.
Thời Sênh cong khóe môi nở nụ cười, khẽ gật đầu.
Đại phu dường như cảm thấy có chút được để ý mà cảm thấy lo sợ. Ông thấy cô nương này có vẻ là người kiêu ngạo, nhưng không ngờ cũng thân thiện như vậy.
Đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong được.
Thời Sênh đưa cho đại phu không ít đồ, để bọn họ dưỡng bệnh ở đây một khoảng thời gian.
Đợi cho vết thương đã tốt lên nhiều thì Thời Sênh mới đưa Lâu Lân rời khỏi đây. Trên người cô không có bạc, đành dùng đồ vật để trả, còn nhân tiện nhờ đại phu tìm giúp họ một chiếc xe ngựa.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu bây giờ?” Lâu Lân trèo lên xe ngựa.
“Trở về Khiên Vũ Các.”
Sắc mặt Lâu Lân thay đổi, ấp úng nói: “Chúng ta… không về đó được không?”
Thời Sênh chau mày nhìn cậu, “Tại sao?”
“Lần này tỷ làm nhiệm vụ thất bại thì trở về sẽ phải chịu phạt.” Giọng Lâu Lân càng thấp hơn, “Bây giờ chúng ta bỏ đi, họ sẽ tưởng rằng chúng ta chết rồi… Tỷ tỷ, đừng về đó nữa.”
Cậu không muốn tỷ phải chịu khổ vì chính mình nhiều như thế.
“Họ không dám làm gì tỷ đâu.” Thời Sênh vỗ đầu Lâu Lân.
“Tỷ tỷ…”
Thời Sênh cưỡng ép đẩy cậu vào trong, sau đó cũng nhảy lên xe.
Bền ngoài Khiên Vũ Các là một sơn trang, nhưng những người bên trong, ngay cả một tiểu nha hoàn quét sân cũng là sát thủ.
Trong số những tổ chức sát thủ trên giang hồ, Khiên Vũ Các tuyệt đối xếp hạng đệ nhất.
Thời Sênh đưa Lâu Lân trở về, người của Khiên Vũ Các đều vô cùng bất ngờ.
Họ nhận được tin Lâu Nguyệt đã chết, còn Lâu Lân không rõ tung tích.
Thời Sênh vừa xuống xe, liền có một âm thanh chói tai vang lên, “Lâu Nguyệt, ngươi thế mà không chết?”
Thời Sênh quay đầu nhìn, một thiếu nữ thân hình uyển chuyển dịu dàng đứng ở cửa lớn, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự chán ghét và căm hận.
Thời Sênh quét một vòng trong ký ức, tìm được một cái tên khớp với nữ nhân này – Khiên Mạn.
Các sát thủ của Khiên Vũ Các đều có tên bắt đầu bằng chữ Khiên, Lâu Nguyệt và Lâu Lân cũng vậy. Nhưng năm xưa khi vào Khiên Vũ Các, Lâu Nguyệt nhớ được tên mình, nên xưa nay khi ra ngoài cô đều không báo tên do Khiên Vũ Các đã đặt cho mà chỉ báo tên của mình.
Sau đó Lâu Nguyệt ngày càng lợi hại, tiếng tăm cũng được truyền xa. Dần dần, Khiên Vũ Các cũng để mặc cô sử dụng cái tên Lâu Nguyệt này.
Từ khi cô ta có một cái tên khác với những người còn lại thì địa vị của cô cũng liền không giống như trước kia nữa.
Khi đó chắc chắn sẽ có người ghen ghét đố kỵ.
Khiên Mạn vẫn luôn bị Lâu Nguyệt áp chế. Cô ta sớm đã nhìn Lâu Nguyệt không vừa mắt. Mới nghe tin Lâu Nguyệt chết, cô ta còn chưa kịp vui mừng thì người đã trở về.
Một thân ảnh gầy gò, đang vật vã trèo lên trên núi. Tiếng sói tru ghê rợn khiến từng sợi dây thần kinh của cậu ta căng lên.
“Tỷ tỷ …” Cậu ta nắm lấy cành cây bên cạnh, cắn chặt răng trèo lên trên. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống qua những chỗ hở của rừng cây, soi rọi cả những vệt máu do cậu ta để lại.
Cậu ta trượt chân một cái, cả người liền lăn xuống dưới một đoạn.
“Tỷ tỷ… tỷ nhất định phải còn sống.”
Cậu nức nở một tiếng, tiếp tục trèo lên trên núi. Cậu không nhớ mình đã trèo bao lâu mới lên được đến đây.
Tiếng sói tru đã dừng lại, bốn phía xung quanh chỉ còn lại tiếng gió đêm lướt qua lá cây.
Xoạt xoạt xoạt …
Không có người.
Không có thi thể.
Không có gì hết.
Lâu Lân bỗng nhiên ngồi phịch xuống đất, thất thanh hét lớn: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ… tỷ đang ở đâu? Tỷ đừng dọa Lân Nhi mà.”
Thanh âm của cậu ta truyền đi khắp vùng núi.
Thời Sênh đang đứng trong một đống xác sói nằm vương vãi, tay cầm kiếm nhìn lên trên. Lâu Lân?
Người nguyên chủ muốn bảo vệ…
À, một gánh nợ.
Thời Sênh thở dài, cầm kiếm tiến lên phía trước, vừa đi được hai bước thì cô liền buông kiếm ra, ngồi xuống.
Tại sao trong khi có kiếm để ngồi thì cô lại phải đi bộ làm gì, có bệnh à!
Thiết kiếm dễ dàng đưa cô lên trên.
“Tỷ tỷ… tỷ tỷ…” Tiếng hét của Lâu Lân vẫn còn đó.
Thời Sênh đi theo hướng âm thanh mà tìm đến, đúng lúc nhìn thấy Lân Lân đang chuẩn bị leo xuống vách núi, cậu ta bám lấy cái cây ở bên cạnh, cẩn thận di chuyển xuống dưới.
“Lâu Lân.”
Lâu Lân hơi cứng đờ người, sau đó quay đầu mừng rỡ hét lên, “Tỷ tỷ!”
Động tác của cậu ta quá mạnh, chân còn chưa đứng vững được đã đột nhiên bị trượt xuống dưới.
Thời Sênh nhanh chóng điều khiển kiếm đuổi theo, nắm được quần áo cậu ta. Cơn đau trên tay lại ập đến như kim châm vào.
“Tỷ tỷ, tỷ còn sống thật tốt quá…” Trên mặt Lâu Lân tràn ngập vui sướng, nhưng âm thanh lại vô cùng nghẹn ngào, “Đệ biết là tỷ sẽ không có chuyện gì đâu mà. Tỷ tỷ của đệ lợi hại như vậy.”
“Lên đi.” Nếu còn không lên thì tay ông đây đau chết mất.
Lâu Lân gật đầu, nắm lấy thân cây bên cạnh để ổn định thân thể rồi chầm chậm trèo lên trên.
Vừa lên tới cậu đã nhào ngay vào người Thời Sênh, “Tỷ tỷ, tỷ không sao thật tốt quá.”
Thời Sênh bị ôm đến không kịp trở tay, cô hít một hơi lạnh, “Ui…”
Cảm giác như bụng bị người ta đâm thẳng một đao.
“Tỷ tỷ?” Lâu Lân thả ra, vội vã nắm lấy bả vai cô, “Tỷ tỷ, có phải tỷ bị thương không?”
“Đệ nói xem?” Thời Sênh cắn răng.
Ông đây sắp chết rồi!
Lâu Lân lúng túng, cẩn thận từng tí hỏi, “Tỷ tỷ bị thương ở đâu? Lân Nhi đưa tỷ đi tìm đại phu.”
Lâu Lân dìu Thời Sênh xuống núi, nửa đêm gõ cửa mấy y quán liền thì mới có một đại phu thấy họ đáng thương mà cho họ vào trong.
“Ai yo, vị công tử này bị sao vậy?” Người đầu tiên đại phu nhìn không phải Thời Sênh mà là Lâu Lân.
Có ánh sáng, Thời Sênh mới nhìn rõ trên người Lâu Lân cũng toàn là máu, quần áo bị cắt tơi tả, đầu tóc hỗn loạn, trên mặt còn có vài vết thương.
“Xem cho đệ ấy trước đi.” Thời Sênh chống tay lên chiếc bàn bên cạnh, nói với đại phu.
“Tỷ tỷ, đệ không sao. Đại phu, ngài mau xem cho tỷ tỷ của ta đi.” Lâu Lân lắc đầu, kéo đại phu đến trước mặt Thời Sênh.
Đại phu vội nói: “Ai, đừng rối, ta gọi con gái ta dậy giúp đỡ. Hai người ngồi xuống trước đã.”
Đại phu đi gọi con gái ông ta dậy, kêu cô ấy chăm sóc Thời Sênh, còn ông đưa Lâu Lân đến căn phòng bên cạnh kiểm tra.
Trên người Lâu Lân có rất nhiều vết thương, đa số đều là do bị nam chính giày vò mà nên.
Vết thương cũ và mới chồng lên nhau, toàn thân từ trên xuống dưới xem ra chẳng có chỗ nào ổn cả.
Đại phu chẩn đoán cho Lâu Lân xong mới ra xem bệnh cho Thời Sênh, “Cô nương, thứ cho lão phu nói thẳng, tay của cô…”
“Gãy rồi à?” Chẳng lẽ là phải bó bột? Hình như thời cổ đại vẫn chưa có kỹ thuật này thì phải!
Đại phu lắc đầu, “Vậy thì cũng chưa đến nỗi ấy, chỉ là sau này không thể cầm nắm đồ vật quá nặng, nếu không sẽ dẫn đến đau nhức ở cổ tay.”
Vẻ mặt Thời Sênh thả lỏng, “Không phải gãy là được rồi.”
Khóe miệng đại phu co giật. Ông ta còn đang lo vị cô nương này không chấp nhận được sự thật, kết quả cô ta chẳng hề để ý. Đại phu cũng không ngần ngại nữa, nói tiếp: “Tuy bình thường cũng không có vấn đề gì, nhưng mỗi khi trời mưa hoặc có tuyết rơi sẽ vô cùng đau đớn.”
“À.”
Đại phu bị khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Thời Sênh khiến cho có chút ngẩn ngơ. Lần đầu tiên ông gặp một bệnh nhân bình tĩnh đến vậy, hơn nữa lại còn là một cô nương…
Không giống như những bệnh nhân giả vờ bình tĩnh trước mặt ông, mà cô ta thật sự không có một chút cảm xúc nào. Vẻ mặt đó cứ như là đang nói đến chuyện của người khác, không hề liên quan gì đến mình vậy.
“Cũng muộn rồi, cô nương và công tử ở tạm đây một đêm đi.” Đại phu tốt bụng sắp xếp chỗ ngủ cho Thời Sênh và Lâu Lân.
Thời Sênh cong khóe môi nở nụ cười, khẽ gật đầu.
Đại phu dường như cảm thấy có chút được để ý mà cảm thấy lo sợ. Ông thấy cô nương này có vẻ là người kiêu ngạo, nhưng không ngờ cũng thân thiện như vậy.
Đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong được.
Thời Sênh đưa cho đại phu không ít đồ, để bọn họ dưỡng bệnh ở đây một khoảng thời gian.
Đợi cho vết thương đã tốt lên nhiều thì Thời Sênh mới đưa Lâu Lân rời khỏi đây. Trên người cô không có bạc, đành dùng đồ vật để trả, còn nhân tiện nhờ đại phu tìm giúp họ một chiếc xe ngựa.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu bây giờ?” Lâu Lân trèo lên xe ngựa.
“Trở về Khiên Vũ Các.”
Sắc mặt Lâu Lân thay đổi, ấp úng nói: “Chúng ta… không về đó được không?”
Thời Sênh chau mày nhìn cậu, “Tại sao?”
“Lần này tỷ làm nhiệm vụ thất bại thì trở về sẽ phải chịu phạt.” Giọng Lâu Lân càng thấp hơn, “Bây giờ chúng ta bỏ đi, họ sẽ tưởng rằng chúng ta chết rồi… Tỷ tỷ, đừng về đó nữa.”
Cậu không muốn tỷ phải chịu khổ vì chính mình nhiều như thế.
“Họ không dám làm gì tỷ đâu.” Thời Sênh vỗ đầu Lâu Lân.
“Tỷ tỷ…”
Thời Sênh cưỡng ép đẩy cậu vào trong, sau đó cũng nhảy lên xe.
Bền ngoài Khiên Vũ Các là một sơn trang, nhưng những người bên trong, ngay cả một tiểu nha hoàn quét sân cũng là sát thủ.
Trong số những tổ chức sát thủ trên giang hồ, Khiên Vũ Các tuyệt đối xếp hạng đệ nhất.
Thời Sênh đưa Lâu Lân trở về, người của Khiên Vũ Các đều vô cùng bất ngờ.
Họ nhận được tin Lâu Nguyệt đã chết, còn Lâu Lân không rõ tung tích.
Thời Sênh vừa xuống xe, liền có một âm thanh chói tai vang lên, “Lâu Nguyệt, ngươi thế mà không chết?”
Thời Sênh quay đầu nhìn, một thiếu nữ thân hình uyển chuyển dịu dàng đứng ở cửa lớn, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự chán ghét và căm hận.
Thời Sênh quét một vòng trong ký ức, tìm được một cái tên khớp với nữ nhân này – Khiên Mạn.
Các sát thủ của Khiên Vũ Các đều có tên bắt đầu bằng chữ Khiên, Lâu Nguyệt và Lâu Lân cũng vậy. Nhưng năm xưa khi vào Khiên Vũ Các, Lâu Nguyệt nhớ được tên mình, nên xưa nay khi ra ngoài cô đều không báo tên do Khiên Vũ Các đã đặt cho mà chỉ báo tên của mình.
Sau đó Lâu Nguyệt ngày càng lợi hại, tiếng tăm cũng được truyền xa. Dần dần, Khiên Vũ Các cũng để mặc cô sử dụng cái tên Lâu Nguyệt này.
Từ khi cô ta có một cái tên khác với những người còn lại thì địa vị của cô cũng liền không giống như trước kia nữa.
Khi đó chắc chắn sẽ có người ghen ghét đố kỵ.
Khiên Mạn vẫn luôn bị Lâu Nguyệt áp chế. Cô ta sớm đã nhìn Lâu Nguyệt không vừa mắt. Mới nghe tin Lâu Nguyệt chết, cô ta còn chưa kịp vui mừng thì người đã trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.