Quyển 1 - Chương 56: TRANG BỨC* SẼ BỊ SÉT ĐÁNH
Doãn Gia
19/02/2022
*Trang bức: là giả bộ, giả vờ hay lừa đảo, thường có nghĩa xấu. Có 2
nghĩa chính, một là giả vờ là mình là chuyên gia trong lĩnh vực này nọ,
mình rất là trâu bò. Nhằm mục đích kiếm hư vinh hoặc lừa đảo. Một nghĩa
khác là giả nai ăn thịt hổ, giả vờ nhún nhường để dụ người khác rơi vào
bẫy.
"Ta tham gia hay không liên quan gì đến ông?" Trong mắt Rex hiện lên một tia chán ghét, nếu vừa rồi chỉ có ba phần không kiên nhẫn thì hiện tại là mười phần.
Sidney không vui mà nói: "Sao lại không liên quan, ta là phụ thân ngươi, lời của ta, thân là nhi tử ngươi không thể không nghe. Tình hình trong gia tộc ngươi cũng biết, trong nhà không dư thừa tài lực và nhân mạch để chuẩn bị cho ngươi. Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi tham gia là có thể được chọn sao? Đừng có nằm mơ, ngươi có mấy cân mấy lượng ta còn không biết sao."
Mấy nămnay, mẫu tử Aviva và quản gia Mason thường thổi gió bên gối gã làm sự yêu thích của gã với đại nhi tử sớm đã biến mất, hiện giờ chỉ còn lại không kiên nhẫn. Đặc biệt là sau khi Dora - mẫu thân của Rex - qua đời, ý thức tồn tại kém cỏi và biểu hiện bình thường của đại nhi tử làm gã vô cùng tin tưởng đại nhi tử chỉ là một người tầm thường, nếu muốn trở thành Kỵ Sĩ Rồng thì chỉ có thể dựa vào gia tộc.
"Ngoài ra, quản gia nói không sai, không phải ai cũng tùy tiện kết giao, đặc biệt là ngươi còn đem loại người không đứng đắn kia về, nhà của chúng ta không có thừa đồ ăn để chiêu đãi loại người này." Sidney khinh miệt liếc Cách Ngôn một cái, quần áo vải vóc trên người cậu vừa nhìn là biết chỉ là mặt hàng bình dân, tiếp xúc với loại người này chỉ tổ phí thời gian.
Cách Ngôn cuối cùng cũng minh bạch, gia tộc Carol trừ Rex thì những người còn lại đều là cực phẩm, cậu quay đầu nói với Rex: "Mấy ngày nay vẫn luôn ăn đồ ăn của Tây Trai, tôi ăn chán rồi, không phải anh nói có một chỗ bán đồ ăn cũng ngang ngửa với Tây Trai sao, bữa trưa hôm nay đổi sang chỗ này đi. Còn về đồng vàng, nếu không đủ thì đi tìm tôi lấy."
Cậu lấy ra một túi đầy đồng vàng nặng trĩu, vừa nhìn liền biết bên trong có không ít, âm thanh đồng vàng va chạm nhau truyền ra.
Rex nhìn cậu một cái, lúc nhận lấy túi đồng vàng y cảm nhận được rõ ràng có một chút kháng cự, nơi đáy mắt xanh thẳm nhanh chóng hiện lên ý cười, "Ngươi đang nói đến Jones's House à, ta biết."
Jones's House có danh khí tương đương với Tây Trai, giá cả tất nhiên cũng tương đương. Đồ ăn của bọn họ chỉ có quý tộc và phú thương mới nếm được nên rất nổi tiếng.
Sidney sao có thể không biết, đã rất lâu rồi gã không được ăn đồ ăn của hai nơi này, lần cuối cùng đã là một tháng trước. Bên trong gia tộc Carol đã bị đào rỗng, bây giờ tiêu dùng mỗi ngày đều phải tính toán tỉ mỉ, trước kia còn có thể một tháng đi ăn một lần, hiện tại tình hình thu không đủ chi ngày càng đáng báo động, Jones's House và Tây Trai đã trở nên xa xôi không thể với tới.
Ánh mắt Sidney gắt gao nhìn chằm chằm túi đồng vàng trong tay Rex, hận không thể biến túi đồng vàng này thành của gã.
Mason cũng nhìn nó một cách thèm thuồng, theo sự xuống dốc của gia tộc Carol, những món lợi béo bở lão thu được cũng càng ngày càng ít đi.
banhmidaudo.wordpress.com
Đến khi Rex thu đồng vàng lại bọn chúng mới thu hồi ánh mắt.
"Phụ thân, ông còn nhớ một thị nữ của mẫu thân trước kia tên là Susan không?" Rex đột nhiên hỏi.
Sidney và quản gia cùng sửng sốt.
Susan là ai? Thời gian trôi qua quá nhanh, kể từ lúc Dora qua đời cũng đã mười mấy năm rồi. Sidney cũng phải nghĩ một chút mới nhớ được người này là ai. Susan là thị nữ hồi môn được Dora mang theo khi gả đến gia tộc Carol, như tỉ muội với Dora, tình cảm rất thâm hậu. Sau khi Dora qua đời, địa vị của Susan tất nhiên càng ngày càng thấp, hai năm sau nàng bỗng rời khỏi gia tộc Carol, không ai biết nàng đi nơi nào.
Ký ức của Sidney về Dora cũng chỉ có nhiêu đó, đối với gã, Susan là thị nữ nhiều thăng trầm nhất, lúc đầu ỷ vào việc Dora được sủng ái mà không thèm kiềm chế sai sử người hầu khác, xem mình như một nửa chủ nhân. Cho nên sau khi Dora chết, nàng bị phân đến nhà bếp làm việc nặng, kết quả không đến hai năm thì đi. Khi đó gia tộc Carol đã suy bại, nếu không phải khế bán mình của nàng sớm đã bị Dora thiêu hủy, sao gã có thể dễ dàng buông tha sức lao động miễn phí như Susan chứ.
"Ngươi vô duyên vô cớ nhắc đến ả làm gì?" Sidney nhíu mày hỏi.
"Ta có việc muốn tìm nàng." Rex nói.
Sidney nghe vậy hừ lạnh một tiếng, "Nữ nhân này có gì hay mà tìm, lúc trước thì phụng dưỡng mẫu thân ngươi ân cần như vậy, sau khi mẫu thân ngươi chết, ả lại không rên một tiếng mà bỏ chạy, chẳng qua chỉ là một người hầu hạ tiện vong ân phụ nghĩa mà thôi. Khi mẫu thân người còn tại thế đối đãi với ả như tỉ muội, trước khi qua đời còn đem ngươi phó thác cho ả, lúc ở thì ở đến tự do, lúc đi thì vô tung vô ảnh. Nhiều năm như vậy rồi ả vẫn không xuất hiện, chắc chắn đã chết ở xó xỉnh nào đó rồi."
Sidney không muốn nói chuyện về một người đã rời đi mười mấy năm với y, ném xuống một câu, "Nhớ kỹ lời ta vừa nói" thì đi luôn. Gã cho rằng Rex không phản bác chính là đồng ý với an bài của gã, lại không biết Rex còn không thèm để ý đến gã. Nghe lời gã? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
"Bọn họ đi rồi." Cách Ngôn lăng lăng nhìn Rex như thể đang ám chỉ cái gì.
Rex gật đầu, "Ta nhìn được."
Cách Ngôn nhịn không được hỏi: "Túi đồng vàng kia đâu?"
Rex nhướng mày nói: "Không phải ngươi bảo ta cầm nó đi mua đồ ăn ở Jones's House sao?"
Cách Ngôn khóc, lão tử chỉ trang bức, trang bức thôi được không. Ai thật sự muốn ăn đồ ăn của Jones's House chứ. Cậu căn bản không biết có một nơi có thể so với Tây Trai, cậu chỉ bịa chuyện thôi, ai ngờ nó thật sự có chứ.
"Ngươi còn nói nếu không đủ thì lại tìm ngươi lấy."
"..." Cách Ngôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Rex, đột nhiên có chút hoài nghi nhân sinh. Lúc trước cậu nói phải cho Rex ba phần tư đồng vàng, nhưng cuối cùng y không tìm cậu lấy, cậu còn đang đắc chí đây. Kết quả chỉ vì trang bức có một chút, đảo mắt cậu đã đem toàn bộ đồng vàng bán thẻ phòng kiếm được chắp tay dâng cho Rex. Lúc này cậu nhận thức sâu sắc hai đạo lý, thứ nhất, đừng trang bức, vì trang bức sẽ bị sét đánh, thứ hai, vận may của vận mệnh chi tử đúng là không thể chống cự được, như chỗ đồng vàng này chẳng hạn, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn rơi vào tay y đấy thôi.
Cách Ngôn dứt khoát thay đổi chủ đề, "Anh thật sự không định tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng sao? Bằng thực lực của anh chắc chắn có thể thông qua mà đúng không? Tên đệ đệ cùng cha khác mẹ kia và phụ thân anh đều không muốn anh đi, anh không đi chẳng phải đang làm vừa lòng chúng hay sao, anh cam tâm à?"
"Ta đã có sắp xếp." Nghĩ đến bọn chúng, Rex nhàn nhạt nheo mắt lại, đáy mắt lóe qua một tia đỏ tươi, vừa vặn bị Cách Ngôn bắt được. Nghĩ đến kế hoạch kín không một kẽ hở lúc trước, cậu có chút đồng tình cho chúng, bị một tên bạo quân hung tàn theo dõi, mạng nhỏ có thể đi bất cứ lúc nào đó.
Sidney vốn dĩ định về thư phòng, nhưng nửa đường gã đột nhiên nhớ tới một việc nên đổi hướng đi đến chỗ Aviva. Chuyện gã đi tìm Rex sớm đã truyền đến tai Aviva, biết được gã đang đến đây Aviva còn tưởng chuyện thành rồi, ả vô cùng cao hứng đi tới cửa chờ, đúng lúc gặp được Sidney đang đi vào.
"Lão gia, có chuyện gì sao?" Aviva chú ý tới vẻ mặt còn chưa hết tức giận của gã, tươi cười trên mặt thoáng chốc thu liễm, ánh mắt nhìn về phía Mason đi đằng sau gã.
Mason lắc đầu với ả.
Sắc mặt Aviva hơi trầm xuống.
"Vẫn là phu nhân nói đúng. Rex đi ra ngoài một năm, tính tình càng lúc càng tự đại, vậy mà không thèm để phụ thân như ta vào mắt." Sidney bắt đầu oán giận Rex với Aviva. Hiện tại gã thấy những điều Aviva nói về Rex lúc trước không sai, tính cách của thằng con lớn này hoàn toàn giống với mẫu thân nó, cực kỳ khó ưa.
Aviva ngoài miệng thì phụ họa, tươi cười trên mặt lại ngày càng gượng ép. Từ những lời này ả biết Rex căn bản không đáp ứng, y nhất định cũng có tính toán của chính mình, tuy y không trực tiếp nói ra nhưng ả tin chắc chắn Rex sẽ không bỏ qua cơ hội này. Không nghĩ tới ngay cả Sidney cũng không làm gì được Rex, sau khi ra ngoài rèn luyện một năm, dường như Rex đã thay đổi rất nhiều. Ả cần phải nghĩ biện pháp khác.
"Phu nhân?" Sidney gọi ả hai tiếng nhưng không được đáp lại, gã quơ quơ tay trước mặt ả.
wattpad.com/user/daudo0902
Aviva định thần lại, khuôn mặt kiều mị lập tức treo lên nụ cười, ả rúc vào người gã, nói: "Lão gia, theo ý ta, ngài không thể mặc kệ nó. Nghe nói ngày mai chính là ngày báo danh cuối cùng rồi, nếu chúng ta có thể ngăn nó xuống núi trước khi mặt trời lặn, làm nó không thể báo danh, vậy thì không chỉ giúp chúng ta đạt được mục đích, mà còn để nó kiến thức một chút uy nghiêm của người làm cha là ngài, ngài nói có phải hay không?"
"Biện pháp này rất tốt, phu nhân quả nhiên rất hợp lòng ta." Sidney cao hứng vỗ tay khen ngợi, đột nhiên gã lại có chút chần chờ, "Nhưng chúng ta ngăn được sao? Rốt cuộc nó cũng đã rèn luyện bên ngoài một năm, thực lực chắc chắn không thể vẫn như lúc trước."
Thậm chí một năm trước thực lực của y còn cao hơn Stanley một ít. Dù vậy, Sidney cũng chưa bao giờ coi đây là điều đáng tự hào, bởi vì không có một người cha nào thích một đứa con không thèm để mình vào mắt, huống chi Rex và Dora lại có tính cách giống nhau. Khi y còn nhỏ, gã cũng không phải rất thích đứa con này, sau khi lớn lên thì lại càng không thích.
"Lão gia không cần lo lắng, chỉ là một năm mà thôi, thực lực của nó có thể tăng lên bao nhiêu. Nếu chúng ta không ngăn được, vậy thì bỏ chút thù lao mời người tới, vừa lúc ta biết một kiếm sĩ, thực lực thấp nhất cũng phải là Kiếm Sĩ Cao Cấp, nhìn trên việc quen biết, có lẽ hắn sẽ nhận thù lao thấp hơn một chút."
Nghe phải tốn đồng vàng để mời người, Sidney có hơi không muốn, tốn càng nhiều đại biểu gã sẽ càng nghèo, sau này cũng không thể tiêu pha vào mấy trò giải trí xã giao để duy trì thể diện.
Aviva biết rõ gã đang nghĩ gì, lại lấy chuyện Stanley ra nói, bằng ba tấc lưỡi không xương của ả cuối cùng cũng thuyết phục được gã.
Sidney không muốn phiền lòng về việc này nữa, gã giao toàn quyền làm chuyện này cho Aviva thì đi luôn, Mason cũng theo gã rời đi. Chỉ là mười phút sau lão lại quay lại.
Lúc Lausa đi vào thông báo, Aviva hơi kinh ngạc, "Quản gia Mason? Để lão vào đi, xem lão muốn nói gì."
"Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân." Mason vừa vào cửa liền chúc mừng Aviva khiến ả phát ngốc.
"Quản gia Mason có ý gì đây, bổn phu nhân có chuyện vui nào đâu?" Aviva bình tĩnh hỏi lại.
Mason cười tủm tỉm nói: "Phu nhân có chuyện không biết, lúc nãy khi lão gia đi tìm đại thiếu gia có nói sau này muốn đem gia tộc Carol giao cho tiểu thiếu gia. Đây không phải chuyện vui sao?"
"Lời này là thật?" Aviva đứng bật dậy, ánh mắt tỏa ra quang mang kinh hỉ.
"Tất nhiên, chính tai ta nghe thấy lão gia nói." Mason nói xong thì nhăn mày lại, "Chỉ là có một tin tức đối với phu nhân có lẽ không tốt lắm."
"Quản gia Mason có việc cứ nói thẳng." Hiện tại tâm tình Aviva rất tốt, đối với tin tức xấu trong miệng lão cũng không để bụng, chỉ cần giải quyết được Rex, những tin tức khác không còn là tin không tốt nữa.
Nếu là quá khứ, muốn Mason nói Aviva chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ. Nhưng lần này, để lấy lòng mẫu tử Aviva, Mason không cần bất luận thù lao gì, lão dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói một câu.
Sắc mặt Aviva có chút thay đổi.
"Ta tham gia hay không liên quan gì đến ông?" Trong mắt Rex hiện lên một tia chán ghét, nếu vừa rồi chỉ có ba phần không kiên nhẫn thì hiện tại là mười phần.
Sidney không vui mà nói: "Sao lại không liên quan, ta là phụ thân ngươi, lời của ta, thân là nhi tử ngươi không thể không nghe. Tình hình trong gia tộc ngươi cũng biết, trong nhà không dư thừa tài lực và nhân mạch để chuẩn bị cho ngươi. Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi tham gia là có thể được chọn sao? Đừng có nằm mơ, ngươi có mấy cân mấy lượng ta còn không biết sao."
Mấy nămnay, mẫu tử Aviva và quản gia Mason thường thổi gió bên gối gã làm sự yêu thích của gã với đại nhi tử sớm đã biến mất, hiện giờ chỉ còn lại không kiên nhẫn. Đặc biệt là sau khi Dora - mẫu thân của Rex - qua đời, ý thức tồn tại kém cỏi và biểu hiện bình thường của đại nhi tử làm gã vô cùng tin tưởng đại nhi tử chỉ là một người tầm thường, nếu muốn trở thành Kỵ Sĩ Rồng thì chỉ có thể dựa vào gia tộc.
"Ngoài ra, quản gia nói không sai, không phải ai cũng tùy tiện kết giao, đặc biệt là ngươi còn đem loại người không đứng đắn kia về, nhà của chúng ta không có thừa đồ ăn để chiêu đãi loại người này." Sidney khinh miệt liếc Cách Ngôn một cái, quần áo vải vóc trên người cậu vừa nhìn là biết chỉ là mặt hàng bình dân, tiếp xúc với loại người này chỉ tổ phí thời gian.
Cách Ngôn cuối cùng cũng minh bạch, gia tộc Carol trừ Rex thì những người còn lại đều là cực phẩm, cậu quay đầu nói với Rex: "Mấy ngày nay vẫn luôn ăn đồ ăn của Tây Trai, tôi ăn chán rồi, không phải anh nói có một chỗ bán đồ ăn cũng ngang ngửa với Tây Trai sao, bữa trưa hôm nay đổi sang chỗ này đi. Còn về đồng vàng, nếu không đủ thì đi tìm tôi lấy."
Cậu lấy ra một túi đầy đồng vàng nặng trĩu, vừa nhìn liền biết bên trong có không ít, âm thanh đồng vàng va chạm nhau truyền ra.
Rex nhìn cậu một cái, lúc nhận lấy túi đồng vàng y cảm nhận được rõ ràng có một chút kháng cự, nơi đáy mắt xanh thẳm nhanh chóng hiện lên ý cười, "Ngươi đang nói đến Jones's House à, ta biết."
Jones's House có danh khí tương đương với Tây Trai, giá cả tất nhiên cũng tương đương. Đồ ăn của bọn họ chỉ có quý tộc và phú thương mới nếm được nên rất nổi tiếng.
Sidney sao có thể không biết, đã rất lâu rồi gã không được ăn đồ ăn của hai nơi này, lần cuối cùng đã là một tháng trước. Bên trong gia tộc Carol đã bị đào rỗng, bây giờ tiêu dùng mỗi ngày đều phải tính toán tỉ mỉ, trước kia còn có thể một tháng đi ăn một lần, hiện tại tình hình thu không đủ chi ngày càng đáng báo động, Jones's House và Tây Trai đã trở nên xa xôi không thể với tới.
Ánh mắt Sidney gắt gao nhìn chằm chằm túi đồng vàng trong tay Rex, hận không thể biến túi đồng vàng này thành của gã.
Mason cũng nhìn nó một cách thèm thuồng, theo sự xuống dốc của gia tộc Carol, những món lợi béo bở lão thu được cũng càng ngày càng ít đi.
banhmidaudo.wordpress.com
Đến khi Rex thu đồng vàng lại bọn chúng mới thu hồi ánh mắt.
"Phụ thân, ông còn nhớ một thị nữ của mẫu thân trước kia tên là Susan không?" Rex đột nhiên hỏi.
Sidney và quản gia cùng sửng sốt.
Susan là ai? Thời gian trôi qua quá nhanh, kể từ lúc Dora qua đời cũng đã mười mấy năm rồi. Sidney cũng phải nghĩ một chút mới nhớ được người này là ai. Susan là thị nữ hồi môn được Dora mang theo khi gả đến gia tộc Carol, như tỉ muội với Dora, tình cảm rất thâm hậu. Sau khi Dora qua đời, địa vị của Susan tất nhiên càng ngày càng thấp, hai năm sau nàng bỗng rời khỏi gia tộc Carol, không ai biết nàng đi nơi nào.
Ký ức của Sidney về Dora cũng chỉ có nhiêu đó, đối với gã, Susan là thị nữ nhiều thăng trầm nhất, lúc đầu ỷ vào việc Dora được sủng ái mà không thèm kiềm chế sai sử người hầu khác, xem mình như một nửa chủ nhân. Cho nên sau khi Dora chết, nàng bị phân đến nhà bếp làm việc nặng, kết quả không đến hai năm thì đi. Khi đó gia tộc Carol đã suy bại, nếu không phải khế bán mình của nàng sớm đã bị Dora thiêu hủy, sao gã có thể dễ dàng buông tha sức lao động miễn phí như Susan chứ.
"Ngươi vô duyên vô cớ nhắc đến ả làm gì?" Sidney nhíu mày hỏi.
"Ta có việc muốn tìm nàng." Rex nói.
Sidney nghe vậy hừ lạnh một tiếng, "Nữ nhân này có gì hay mà tìm, lúc trước thì phụng dưỡng mẫu thân ngươi ân cần như vậy, sau khi mẫu thân ngươi chết, ả lại không rên một tiếng mà bỏ chạy, chẳng qua chỉ là một người hầu hạ tiện vong ân phụ nghĩa mà thôi. Khi mẫu thân người còn tại thế đối đãi với ả như tỉ muội, trước khi qua đời còn đem ngươi phó thác cho ả, lúc ở thì ở đến tự do, lúc đi thì vô tung vô ảnh. Nhiều năm như vậy rồi ả vẫn không xuất hiện, chắc chắn đã chết ở xó xỉnh nào đó rồi."
Sidney không muốn nói chuyện về một người đã rời đi mười mấy năm với y, ném xuống một câu, "Nhớ kỹ lời ta vừa nói" thì đi luôn. Gã cho rằng Rex không phản bác chính là đồng ý với an bài của gã, lại không biết Rex còn không thèm để ý đến gã. Nghe lời gã? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
"Bọn họ đi rồi." Cách Ngôn lăng lăng nhìn Rex như thể đang ám chỉ cái gì.
Rex gật đầu, "Ta nhìn được."
Cách Ngôn nhịn không được hỏi: "Túi đồng vàng kia đâu?"
Rex nhướng mày nói: "Không phải ngươi bảo ta cầm nó đi mua đồ ăn ở Jones's House sao?"
Cách Ngôn khóc, lão tử chỉ trang bức, trang bức thôi được không. Ai thật sự muốn ăn đồ ăn của Jones's House chứ. Cậu căn bản không biết có một nơi có thể so với Tây Trai, cậu chỉ bịa chuyện thôi, ai ngờ nó thật sự có chứ.
"Ngươi còn nói nếu không đủ thì lại tìm ngươi lấy."
"..." Cách Ngôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Rex, đột nhiên có chút hoài nghi nhân sinh. Lúc trước cậu nói phải cho Rex ba phần tư đồng vàng, nhưng cuối cùng y không tìm cậu lấy, cậu còn đang đắc chí đây. Kết quả chỉ vì trang bức có một chút, đảo mắt cậu đã đem toàn bộ đồng vàng bán thẻ phòng kiếm được chắp tay dâng cho Rex. Lúc này cậu nhận thức sâu sắc hai đạo lý, thứ nhất, đừng trang bức, vì trang bức sẽ bị sét đánh, thứ hai, vận may của vận mệnh chi tử đúng là không thể chống cự được, như chỗ đồng vàng này chẳng hạn, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn rơi vào tay y đấy thôi.
Cách Ngôn dứt khoát thay đổi chủ đề, "Anh thật sự không định tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng sao? Bằng thực lực của anh chắc chắn có thể thông qua mà đúng không? Tên đệ đệ cùng cha khác mẹ kia và phụ thân anh đều không muốn anh đi, anh không đi chẳng phải đang làm vừa lòng chúng hay sao, anh cam tâm à?"
"Ta đã có sắp xếp." Nghĩ đến bọn chúng, Rex nhàn nhạt nheo mắt lại, đáy mắt lóe qua một tia đỏ tươi, vừa vặn bị Cách Ngôn bắt được. Nghĩ đến kế hoạch kín không một kẽ hở lúc trước, cậu có chút đồng tình cho chúng, bị một tên bạo quân hung tàn theo dõi, mạng nhỏ có thể đi bất cứ lúc nào đó.
Sidney vốn dĩ định về thư phòng, nhưng nửa đường gã đột nhiên nhớ tới một việc nên đổi hướng đi đến chỗ Aviva. Chuyện gã đi tìm Rex sớm đã truyền đến tai Aviva, biết được gã đang đến đây Aviva còn tưởng chuyện thành rồi, ả vô cùng cao hứng đi tới cửa chờ, đúng lúc gặp được Sidney đang đi vào.
"Lão gia, có chuyện gì sao?" Aviva chú ý tới vẻ mặt còn chưa hết tức giận của gã, tươi cười trên mặt thoáng chốc thu liễm, ánh mắt nhìn về phía Mason đi đằng sau gã.
Mason lắc đầu với ả.
Sắc mặt Aviva hơi trầm xuống.
"Vẫn là phu nhân nói đúng. Rex đi ra ngoài một năm, tính tình càng lúc càng tự đại, vậy mà không thèm để phụ thân như ta vào mắt." Sidney bắt đầu oán giận Rex với Aviva. Hiện tại gã thấy những điều Aviva nói về Rex lúc trước không sai, tính cách của thằng con lớn này hoàn toàn giống với mẫu thân nó, cực kỳ khó ưa.
Aviva ngoài miệng thì phụ họa, tươi cười trên mặt lại ngày càng gượng ép. Từ những lời này ả biết Rex căn bản không đáp ứng, y nhất định cũng có tính toán của chính mình, tuy y không trực tiếp nói ra nhưng ả tin chắc chắn Rex sẽ không bỏ qua cơ hội này. Không nghĩ tới ngay cả Sidney cũng không làm gì được Rex, sau khi ra ngoài rèn luyện một năm, dường như Rex đã thay đổi rất nhiều. Ả cần phải nghĩ biện pháp khác.
"Phu nhân?" Sidney gọi ả hai tiếng nhưng không được đáp lại, gã quơ quơ tay trước mặt ả.
wattpad.com/user/daudo0902
Aviva định thần lại, khuôn mặt kiều mị lập tức treo lên nụ cười, ả rúc vào người gã, nói: "Lão gia, theo ý ta, ngài không thể mặc kệ nó. Nghe nói ngày mai chính là ngày báo danh cuối cùng rồi, nếu chúng ta có thể ngăn nó xuống núi trước khi mặt trời lặn, làm nó không thể báo danh, vậy thì không chỉ giúp chúng ta đạt được mục đích, mà còn để nó kiến thức một chút uy nghiêm của người làm cha là ngài, ngài nói có phải hay không?"
"Biện pháp này rất tốt, phu nhân quả nhiên rất hợp lòng ta." Sidney cao hứng vỗ tay khen ngợi, đột nhiên gã lại có chút chần chờ, "Nhưng chúng ta ngăn được sao? Rốt cuộc nó cũng đã rèn luyện bên ngoài một năm, thực lực chắc chắn không thể vẫn như lúc trước."
Thậm chí một năm trước thực lực của y còn cao hơn Stanley một ít. Dù vậy, Sidney cũng chưa bao giờ coi đây là điều đáng tự hào, bởi vì không có một người cha nào thích một đứa con không thèm để mình vào mắt, huống chi Rex và Dora lại có tính cách giống nhau. Khi y còn nhỏ, gã cũng không phải rất thích đứa con này, sau khi lớn lên thì lại càng không thích.
"Lão gia không cần lo lắng, chỉ là một năm mà thôi, thực lực của nó có thể tăng lên bao nhiêu. Nếu chúng ta không ngăn được, vậy thì bỏ chút thù lao mời người tới, vừa lúc ta biết một kiếm sĩ, thực lực thấp nhất cũng phải là Kiếm Sĩ Cao Cấp, nhìn trên việc quen biết, có lẽ hắn sẽ nhận thù lao thấp hơn một chút."
Nghe phải tốn đồng vàng để mời người, Sidney có hơi không muốn, tốn càng nhiều đại biểu gã sẽ càng nghèo, sau này cũng không thể tiêu pha vào mấy trò giải trí xã giao để duy trì thể diện.
Aviva biết rõ gã đang nghĩ gì, lại lấy chuyện Stanley ra nói, bằng ba tấc lưỡi không xương của ả cuối cùng cũng thuyết phục được gã.
Sidney không muốn phiền lòng về việc này nữa, gã giao toàn quyền làm chuyện này cho Aviva thì đi luôn, Mason cũng theo gã rời đi. Chỉ là mười phút sau lão lại quay lại.
Lúc Lausa đi vào thông báo, Aviva hơi kinh ngạc, "Quản gia Mason? Để lão vào đi, xem lão muốn nói gì."
"Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân." Mason vừa vào cửa liền chúc mừng Aviva khiến ả phát ngốc.
"Quản gia Mason có ý gì đây, bổn phu nhân có chuyện vui nào đâu?" Aviva bình tĩnh hỏi lại.
Mason cười tủm tỉm nói: "Phu nhân có chuyện không biết, lúc nãy khi lão gia đi tìm đại thiếu gia có nói sau này muốn đem gia tộc Carol giao cho tiểu thiếu gia. Đây không phải chuyện vui sao?"
"Lời này là thật?" Aviva đứng bật dậy, ánh mắt tỏa ra quang mang kinh hỉ.
"Tất nhiên, chính tai ta nghe thấy lão gia nói." Mason nói xong thì nhăn mày lại, "Chỉ là có một tin tức đối với phu nhân có lẽ không tốt lắm."
"Quản gia Mason có việc cứ nói thẳng." Hiện tại tâm tình Aviva rất tốt, đối với tin tức xấu trong miệng lão cũng không để bụng, chỉ cần giải quyết được Rex, những tin tức khác không còn là tin không tốt nữa.
Nếu là quá khứ, muốn Mason nói Aviva chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ. Nhưng lần này, để lấy lòng mẫu tử Aviva, Mason không cần bất luận thù lao gì, lão dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói một câu.
Sắc mặt Aviva có chút thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.