Chương 31: Trấn Hồn Bát Âm
Ngọc Trảo Tuấn
28/03/2014
Chung Nguyên cũng không phải không có cách nào thu những thiên tài địa bảo lại. Bên hông hắn có túi da báo, cũng là một kiện pháp khí trữ vật. Mặc dù nói, đây chỉ là kiện thô thiển nhất, không gian rất nhỏ, nhưng mà thu bụi cây nhỏ này vẫn còn dư dả.
Sở dĩ không muốn thu lại bởi vì hắn lo lắng, một khi thu hồi lại, túi da báo ngăn cách hương thơm do cây nhỏ này tản ra, khiến cho đã yêu xà bên ngoài đều cảm ứng được thiên tài địa bảo xảy ra vấn đề, không lòng dạ tiếp tục ngăn cản con rắn vàng xanh kia nữa. Nên biết rằng, tốc độ con rắn nhỏ vàng xanh kia cũng siêu phàm tuyệt luân, khoảng cách mấy trăm trượng nếu không có trở ngại thì trong nháy mắt là tới.
Mà vừa rồi, lúc Chung Nguyên phá tầng kia cấm chế kia, lập tức hiểu được, muốn giấu diếm được nó, vậy thì không thể nào. Mà một khi nó quay trở về thì sẽ ngăn mình ở trong mộ đất này, vậy hy vọng sống của mình sẽ là con số 0. Cho nên, chỉ có thể để cho mùi hương kia kích thích, thì đám yêu xà bên ngoài kia mới càng hăng hái chiến đấu.
Chung Nguyên xâm nhập địa huyệt chỉ hơn mười trượng, có thể nói rất thấp. Nhưng mà giờ khắc này, hắn bước đi lại cảm thấy rất lâu. Tim cũng nhảy loạn lên, cực kỳ khẩn trương.
Khi Chung Nguyên sắp tới chỗ cây nhỏ kia thì áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Giờ phút này, hắn muốn nghỉ một chút nhưng mà lại không dám. Bởi vì, hắn hiểu được, với tình cảnh hiện tại, thời gian chính là sinh mạng! Một chút cũng không được lãng phí.
Chung Nguyên bay nhanh tới chỗ cây nhỏ, nhét nó vào trong túi da, tiếp theo đó, thêm vào Vạn Lý Thần Hành Phù, thao túng cấp tốc bay vọt ra ngoài Vạn Xà Cốc.
Trong nháy mắt cây nhỏ bị nhét vào trong túi da nhỏ, hương thơm hơi đứt đoạn, đám yêu xà bên ngoài đều có chút bối rối, cũng không tiếp tục chặn lại con rắn nhỏ vàng xanh, nhao nhao phát huy tốc độ của mình đến cực hạn, nhanh chóng vọt về phía trước, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra biến cố sinh mệnh gì. Mà lúc này, con rắn nhỏ vàng xanh kia đã sớm cực kỳ nổi giận rồi, cũng không đi tru diệt đám rắn ngoài lai ghê tởm này, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng bay đi.
Hoàn toàn phát huy Vạn Lý Thần Hành Phù, tốc độ không thể nói là không nhanh, nhưng mà trong thời gian ngắn, con rắn nhỏ vàng xanh đã nhanh hơn. Chung Nguyên khó khăn lắm tới được cửa cốc, con rắn nhỏ vàng xanh đã đuổi kịp, ánh sánh xinh đẹp bắn vọt lại.
Con rắn nhỏ vàng xanh thân thể cường hãn, Chung Nguyên tận mắt nhìn thấy, nhưng mà làm sao so được với một thanh phi kiếm đây? Lập tức, Thái Âm Thứ cấp tốc đâm ra nghênh đón.
- Đinh!
- - - - -
Hai bên va chạm, không ngờ phát ra một tiếng kim loại. Con rắn nhỏ vàng xanh kia, ngay cả vảy cũng rơi xuống. Mà sát khí màu đen có lực ăn mòn kinh người, cả người cũng bị ánh sáng màu xám chặn lại, không có chút hao tổn mảy may.
Lúc này, Chung Nguyên tay cầm Hóa Huyết Tu La Phiên lắc lắc, thanh âm đoạt phách thần hồn vang lên.
Loại pháp thuật này chuyên nhằm vào linh hồn tấn công. Lúc con rắn nhỏ vàng xanh dừng lại một chút, chân khí hóa huyết trong cơ thể Chung Nguyên tuôn ra, trong nháy mắt khô kiệt, 21 giọt Tu La Huyết Diễm bay vụt ra ngoài, đánh về phía con rắn nhỏ vàng xanh.
Tu La Huyết Diễm vừa ra, Chung Nguyên liền triệu hồi Thái Âm Thứ, bay nhanh về phía Hồng Mộc Lĩnh chạy trốn.
Tu La Huyết Diễm mạnh mẽ vô cùng. Ánh sáng bên ngoài cơ thể con rắn nhỏ vàng xanh kia đã rất mờ, lần này lại thiêu đốt nữa trở nên tiêu tán rất nhanh. Tuy nhiên, lúc này con rắn nhỏ vàng xanh cũng đã khôi phục lại bình thường, nó gào lên, nội đan lại lần nữa bay ra, xoay tròn trong hư không, từng vòng ánh sáng màu xám, hoặc chính hoặc tà, hoặc ngang hoặc đứng quét ngang ra, dưới công kích liên hoàn, rất nhanh Tu La Huyết Diễm cũng đã bị diệt không còn.
Tuy nhiên, lúc này con rắn nhỏ vàng xanh, hiển nhiên cũng hiểu được, tên tiểu tặc trộm thiên tài địa bảo của nó, nó không bao giờ còn đuổi kịp nữa rồi. Cho nên, nó cũng không tiếp tục đuổi theo, mà lại uốn người quay trở về Vạn Xà Cốc. Sau đó, bắt đầu thanh lý đám yêu xà gây rối xâm phạm lãnh địa của nó, đuổi giết từng con một.
Cuối cùng, bao gồm cả con hóa long kia, tất cả yêu xà đến địa bàn của nó, trong một ngày đều chết thảm.
Con rắn nhỏ vàng xanh giết chóc chút giận, nhưng Chung Nguyên lại không rõ. Tuy nhiên, hắn đối với chuyện này cũng không có hứng thú, hiện tại, trong đầu hắn đều nghĩ về cái cây nhỏ trong túi da kia, ảo tưởng nó là loại có công hiệu kỳ diệu, ảo tưởng chính sau khi mình nướt trái cây kia, có thể nhất phi trùng thiên, tu thành đại thần thông, đại pháp lực.
Loại tâm tình hưng phấn này, sôi trào trong lòng, nhiệt huyết không thôi. Cho tới tận khi đến gần Hồng Mộc Lĩnh hắn mới mạnh mẽ khắc chế xuống. Bởi vì, trải qua hành vi đám người Phan Đức, Liễu Nguyên lúc trước, Chung Nguyên đã hiểu được, Hồng Mộc Lĩnh này, mức độ ngư long hỗn tạp, còn vượt xa mình tưởng tượng.
Nếu như cứ mang cái bộ dáng lúc trước của hắn, bất cứ người nào thấy, đều biết chắc là rất có thu hoạch, khó cam đoan không có người nổi lòng tham. Sau khi Chung Nguyên trấn định lại, không nhanh không chậm, không chút hoang mang trả lời Thiên Cẩu Bình. Hắn cũng không về động phủ của mình, mà lại đi đến Chấp Sự Điện, bàn giao nhiệm vụ.
Hôm nay trực ca, vẫn là vị sư huynh giúp đề cử nhiệm vụ.
Thái độ của hắn, trước sau như một ôn hòa, hữu hảo.
- Chung sư đệ hôm nay đến, chắc là đã hoàn thành nhiệm vụ sao?
- Vâng!
Chung Nguyên cũng không vô nghĩa, gật gật đầu.
- Vậy ta phải chúc mừng sư đệ. Ngươi là người đầu tiên tới bàn giao nhiệm vụ tiếp nhận, cho nên, bất luận ngươi tìm được con rắn độc gì, thì cũng được tính là loại ưu.
- Ồ, vậy thì thật tốt quá!
Chung Nguyên nói xong, đem 127 loại nọc độc mình đoạt được lấy ra ngoài, bày ra trên án mây.
Hắn cũng không có hẹp hòi chỉ lấy 100 loại, bởi vì, nói vậy cũng không quá ý nghĩa, mà nếu truyền ra, nói không chừng lại là một mối họa. Tuy nhiên, hắn làm như thế, vị chấp sự này cũng dùng ánh mắt khác thường quét hắn.
Chung Nguyên tự nhiên sẽ không để cho vị sư huynh này hiểu lầm mình, lập tức nói thẳng:
- Sư huynh, ta cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, sư huynh xem qua là hiểu.
Vị chấp sự kia nghe vậy, cũng không dài dòng, trực tiếp kiểm tra từng cái. Sau khi kiểm tra xong, lập tức thở dài nói:
- Ta nói này, sư đệ làm sao chỉ dám lấy loại nhiệm vụ 100, thì ra phần lớn đều là yêu xà.
- Sư huynh, không biết ta đạt được đẳng cấp đánh giá nào?
Chung Nguyên không tiếp nhận lời nói kia, mà lại trực tiếp hỏi cái mình muốn biết.
Vị chấp sự kia cũng không nổi giận mà lại cười nói:
- Mức độ của ngươi, đủ để xếp vào trong ngũ phẩm bậc trung, tâm pháp trấn định tâm thần hoặc là pháp khí, không thành vấn đề! Chỉ là không biết, sư đệ chuẩn bị lấy thứ gì?
- Đây là nhiệm vụ cá nhân, chẳng lẽ không phải tìm Tần Giai sư thúc sao?
Chung Nguyên hỏi.
- Chuyện này cũng phân ra tình huống, đi cũng được, không đi cũng được!
Chấp sự giải thích:
- Ngươi nếu như muốn pháp khí, cũng chỉ có thể đi tìm Tần Giai sư thúc để lấy, nếu như muốn pháp thuật thì không cần. Các loại pháp môn của Tần sư thúc đều có ghi lại trong bảo các, ngươi cầm ngọc phù đi bảo khố là được.
Chung Nguyên nghĩ nghĩ, quyết định không tới chỗ Tần Giai, lập tức trả lời:
- Ta sẽ không quấy rầy Tần sư thúc, đi bảo khố học tập pháp thuật đi!
- Như thế cũng tốt!
Chấp sự nghe vậy liền đưa ngọc phù đánh giá cho Chung Nguyên.
Chung Nguyên từng có một lần kinh nghiệm, ngựa quen đường cũ đi lĩnh thưởng. Hắn lấy được pháp thuật, tên là Trấn Hồn Bát Âm, lúc trước Liễu Nguyên nói Trấn Hồn Pháp Chú, chỉ là một loại trong đó mà thôi.
- - - - - oOo- - - - -
Sở dĩ không muốn thu lại bởi vì hắn lo lắng, một khi thu hồi lại, túi da báo ngăn cách hương thơm do cây nhỏ này tản ra, khiến cho đã yêu xà bên ngoài đều cảm ứng được thiên tài địa bảo xảy ra vấn đề, không lòng dạ tiếp tục ngăn cản con rắn vàng xanh kia nữa. Nên biết rằng, tốc độ con rắn nhỏ vàng xanh kia cũng siêu phàm tuyệt luân, khoảng cách mấy trăm trượng nếu không có trở ngại thì trong nháy mắt là tới.
Mà vừa rồi, lúc Chung Nguyên phá tầng kia cấm chế kia, lập tức hiểu được, muốn giấu diếm được nó, vậy thì không thể nào. Mà một khi nó quay trở về thì sẽ ngăn mình ở trong mộ đất này, vậy hy vọng sống của mình sẽ là con số 0. Cho nên, chỉ có thể để cho mùi hương kia kích thích, thì đám yêu xà bên ngoài kia mới càng hăng hái chiến đấu.
Chung Nguyên xâm nhập địa huyệt chỉ hơn mười trượng, có thể nói rất thấp. Nhưng mà giờ khắc này, hắn bước đi lại cảm thấy rất lâu. Tim cũng nhảy loạn lên, cực kỳ khẩn trương.
Khi Chung Nguyên sắp tới chỗ cây nhỏ kia thì áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Giờ phút này, hắn muốn nghỉ một chút nhưng mà lại không dám. Bởi vì, hắn hiểu được, với tình cảnh hiện tại, thời gian chính là sinh mạng! Một chút cũng không được lãng phí.
Chung Nguyên bay nhanh tới chỗ cây nhỏ, nhét nó vào trong túi da, tiếp theo đó, thêm vào Vạn Lý Thần Hành Phù, thao túng cấp tốc bay vọt ra ngoài Vạn Xà Cốc.
Trong nháy mắt cây nhỏ bị nhét vào trong túi da nhỏ, hương thơm hơi đứt đoạn, đám yêu xà bên ngoài đều có chút bối rối, cũng không tiếp tục chặn lại con rắn nhỏ vàng xanh, nhao nhao phát huy tốc độ của mình đến cực hạn, nhanh chóng vọt về phía trước, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra biến cố sinh mệnh gì. Mà lúc này, con rắn nhỏ vàng xanh kia đã sớm cực kỳ nổi giận rồi, cũng không đi tru diệt đám rắn ngoài lai ghê tởm này, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng bay đi.
Hoàn toàn phát huy Vạn Lý Thần Hành Phù, tốc độ không thể nói là không nhanh, nhưng mà trong thời gian ngắn, con rắn nhỏ vàng xanh đã nhanh hơn. Chung Nguyên khó khăn lắm tới được cửa cốc, con rắn nhỏ vàng xanh đã đuổi kịp, ánh sánh xinh đẹp bắn vọt lại.
Con rắn nhỏ vàng xanh thân thể cường hãn, Chung Nguyên tận mắt nhìn thấy, nhưng mà làm sao so được với một thanh phi kiếm đây? Lập tức, Thái Âm Thứ cấp tốc đâm ra nghênh đón.
- Đinh!
- - - - -
Hai bên va chạm, không ngờ phát ra một tiếng kim loại. Con rắn nhỏ vàng xanh kia, ngay cả vảy cũng rơi xuống. Mà sát khí màu đen có lực ăn mòn kinh người, cả người cũng bị ánh sáng màu xám chặn lại, không có chút hao tổn mảy may.
Lúc này, Chung Nguyên tay cầm Hóa Huyết Tu La Phiên lắc lắc, thanh âm đoạt phách thần hồn vang lên.
Loại pháp thuật này chuyên nhằm vào linh hồn tấn công. Lúc con rắn nhỏ vàng xanh dừng lại một chút, chân khí hóa huyết trong cơ thể Chung Nguyên tuôn ra, trong nháy mắt khô kiệt, 21 giọt Tu La Huyết Diễm bay vụt ra ngoài, đánh về phía con rắn nhỏ vàng xanh.
Tu La Huyết Diễm vừa ra, Chung Nguyên liền triệu hồi Thái Âm Thứ, bay nhanh về phía Hồng Mộc Lĩnh chạy trốn.
Tu La Huyết Diễm mạnh mẽ vô cùng. Ánh sáng bên ngoài cơ thể con rắn nhỏ vàng xanh kia đã rất mờ, lần này lại thiêu đốt nữa trở nên tiêu tán rất nhanh. Tuy nhiên, lúc này con rắn nhỏ vàng xanh cũng đã khôi phục lại bình thường, nó gào lên, nội đan lại lần nữa bay ra, xoay tròn trong hư không, từng vòng ánh sáng màu xám, hoặc chính hoặc tà, hoặc ngang hoặc đứng quét ngang ra, dưới công kích liên hoàn, rất nhanh Tu La Huyết Diễm cũng đã bị diệt không còn.
Tuy nhiên, lúc này con rắn nhỏ vàng xanh, hiển nhiên cũng hiểu được, tên tiểu tặc trộm thiên tài địa bảo của nó, nó không bao giờ còn đuổi kịp nữa rồi. Cho nên, nó cũng không tiếp tục đuổi theo, mà lại uốn người quay trở về Vạn Xà Cốc. Sau đó, bắt đầu thanh lý đám yêu xà gây rối xâm phạm lãnh địa của nó, đuổi giết từng con một.
Cuối cùng, bao gồm cả con hóa long kia, tất cả yêu xà đến địa bàn của nó, trong một ngày đều chết thảm.
Con rắn nhỏ vàng xanh giết chóc chút giận, nhưng Chung Nguyên lại không rõ. Tuy nhiên, hắn đối với chuyện này cũng không có hứng thú, hiện tại, trong đầu hắn đều nghĩ về cái cây nhỏ trong túi da kia, ảo tưởng nó là loại có công hiệu kỳ diệu, ảo tưởng chính sau khi mình nướt trái cây kia, có thể nhất phi trùng thiên, tu thành đại thần thông, đại pháp lực.
Loại tâm tình hưng phấn này, sôi trào trong lòng, nhiệt huyết không thôi. Cho tới tận khi đến gần Hồng Mộc Lĩnh hắn mới mạnh mẽ khắc chế xuống. Bởi vì, trải qua hành vi đám người Phan Đức, Liễu Nguyên lúc trước, Chung Nguyên đã hiểu được, Hồng Mộc Lĩnh này, mức độ ngư long hỗn tạp, còn vượt xa mình tưởng tượng.
Nếu như cứ mang cái bộ dáng lúc trước của hắn, bất cứ người nào thấy, đều biết chắc là rất có thu hoạch, khó cam đoan không có người nổi lòng tham. Sau khi Chung Nguyên trấn định lại, không nhanh không chậm, không chút hoang mang trả lời Thiên Cẩu Bình. Hắn cũng không về động phủ của mình, mà lại đi đến Chấp Sự Điện, bàn giao nhiệm vụ.
Hôm nay trực ca, vẫn là vị sư huynh giúp đề cử nhiệm vụ.
Thái độ của hắn, trước sau như một ôn hòa, hữu hảo.
- Chung sư đệ hôm nay đến, chắc là đã hoàn thành nhiệm vụ sao?
- Vâng!
Chung Nguyên cũng không vô nghĩa, gật gật đầu.
- Vậy ta phải chúc mừng sư đệ. Ngươi là người đầu tiên tới bàn giao nhiệm vụ tiếp nhận, cho nên, bất luận ngươi tìm được con rắn độc gì, thì cũng được tính là loại ưu.
- Ồ, vậy thì thật tốt quá!
Chung Nguyên nói xong, đem 127 loại nọc độc mình đoạt được lấy ra ngoài, bày ra trên án mây.
Hắn cũng không có hẹp hòi chỉ lấy 100 loại, bởi vì, nói vậy cũng không quá ý nghĩa, mà nếu truyền ra, nói không chừng lại là một mối họa. Tuy nhiên, hắn làm như thế, vị chấp sự này cũng dùng ánh mắt khác thường quét hắn.
Chung Nguyên tự nhiên sẽ không để cho vị sư huynh này hiểu lầm mình, lập tức nói thẳng:
- Sư huynh, ta cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, sư huynh xem qua là hiểu.
Vị chấp sự kia nghe vậy, cũng không dài dòng, trực tiếp kiểm tra từng cái. Sau khi kiểm tra xong, lập tức thở dài nói:
- Ta nói này, sư đệ làm sao chỉ dám lấy loại nhiệm vụ 100, thì ra phần lớn đều là yêu xà.
- Sư huynh, không biết ta đạt được đẳng cấp đánh giá nào?
Chung Nguyên không tiếp nhận lời nói kia, mà lại trực tiếp hỏi cái mình muốn biết.
Vị chấp sự kia cũng không nổi giận mà lại cười nói:
- Mức độ của ngươi, đủ để xếp vào trong ngũ phẩm bậc trung, tâm pháp trấn định tâm thần hoặc là pháp khí, không thành vấn đề! Chỉ là không biết, sư đệ chuẩn bị lấy thứ gì?
- Đây là nhiệm vụ cá nhân, chẳng lẽ không phải tìm Tần Giai sư thúc sao?
Chung Nguyên hỏi.
- Chuyện này cũng phân ra tình huống, đi cũng được, không đi cũng được!
Chấp sự giải thích:
- Ngươi nếu như muốn pháp khí, cũng chỉ có thể đi tìm Tần Giai sư thúc để lấy, nếu như muốn pháp thuật thì không cần. Các loại pháp môn của Tần sư thúc đều có ghi lại trong bảo các, ngươi cầm ngọc phù đi bảo khố là được.
Chung Nguyên nghĩ nghĩ, quyết định không tới chỗ Tần Giai, lập tức trả lời:
- Ta sẽ không quấy rầy Tần sư thúc, đi bảo khố học tập pháp thuật đi!
- Như thế cũng tốt!
Chấp sự nghe vậy liền đưa ngọc phù đánh giá cho Chung Nguyên.
Chung Nguyên từng có một lần kinh nghiệm, ngựa quen đường cũ đi lĩnh thưởng. Hắn lấy được pháp thuật, tên là Trấn Hồn Bát Âm, lúc trước Liễu Nguyên nói Trấn Hồn Pháp Chú, chỉ là một loại trong đó mà thôi.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.