Thục Sơn Tiếu

Chương 15: Có tài a có tài

Minh Nguyệt Hưu

30/12/2013

Edit: Tử Sa

Beta: A Tử

Vào thôn, liền nhìn thấy một đám NPC thôn dân cầm cuốc tại ruộng trồng trọt, trong ruộng có con trâu kéo cày qua lại, lúc này là lúc mặt trời lên đỉnh, những thôn dân kia mặc dù mồ hôi rơi như mưa, nhưng vẫn giữ y nguyên hình tượng người nông dân tiêu chuẩn làm việc từ lúc mặt trời mọc, đến tận khi mặt trời lặn mới nghỉ.

Thấy một cảnh như vậy, thi hứng của ta lại nổi dậy, kiềm chế không được nói với Hòa Tảo: “Tiểu bằng hữu, ta ngâm cho ngươi nghe một bài thơ ta tự nghĩ ra thế nào?”

Tiểu bằng hữu… Hắc tuyến như thác nước đem Hòa Tảo vùi lấp, nhưng trước dáng vẻ khí thế độc ác của ta, hắn cố gắng thoát khỏi đám hắc tuyến đang vùi lấp hắn, ở một bên làm bộ khiêm tốn lắng nghe.

Ta rất hài lòng gật gật đầu, tiêu sái vén vén tóc mai, sau đó giao hai tay sau lưng, lắc đầu ngâm thơ: (A Sa: y như ng` ta học bài trong mí kai’ phim TQ ý nhỉ *hắc hắc*)

“Sừ hòa nhật đương ngọ,

Hãn tích hòa hạ thổ.

Thùy tri bàn trung xan.

Lạp lạp giai bất dịch!”

(A Sa: aizz thơ văn ta dốt ta dở nên ta… chỉ biết cố gắng hết sức thuj ><:

Cuốc lúa giữa ngày trưa

Giọt mồ hôi thấm đất



Ai biết bàn cơm Trung

Cơm trắng không thể đổi!)

“Bịch!” Hòa Tảo miễn cưỡng đứng thẳng nãy giờ rốt cuộc nhịn không được nữa, một đầu cắm xuống chỗ đất mà NPC thôn dân vừa mới cuốc xong, hồi lâu mới mặt xám mày tro đứng lên: “Cái đó hình như là thơ của cổ nhân mà? Lúc nào lại thành của ngươi tự nghĩ ra rồi?”

“Ai nói không phải? Thơ kia của cổ nhân, câu cuối là “Lạp lạp giai tân khổ” (Cơm trắng vị nhọc nhằn), mà của ta là “Lạp lạp giai bất dịch” (Cơm trắng không thể đổi), bất đồng rõ ràng như vậy ngươi không nghe ra sao?” Ta nói một cách nghiêm trang, xong rồi còn không quên hỏi: “Thấy không, thấy không, ta không phải là rất có thiên phú thi nhân sao? Thơ khó như vậy ta cũng nghĩ ra được, ta thật sự là thiên tài mà!”

“Đúng đúng đúng, ngươi đúng là thiên tài!” Hòa Tảo một bên nói một bên lau mồ hôi trên đầu đang không ngừng trào ra, hắn chưa từng gặp qua một con người không biết xấu hổ như vậy, đạo thành quả văn học của người khác cư nhiên còn một bộ đắc chí, mười phần mười một là tiện nhân, mà thật đáng buồn là, hắn còn phải cùng một kẻ tiện nhân như vậy làm bạn.

Ông trời a, ngươi tại sao không giáng một ngàn tia sét xuống đánh chết hắn, như vậy ta sẽ không cần cùng hắn làm nhiệm vụ rồi!

Hòa Tảo trong lòng kêu gào, thỉnh thoảng lại nghển cổ lên trời xuất ra vô thanh, bất quá ông trời nhà ta hiển nhiên không nghe thấy lời khẩn cầu của hắn. Mặt trời vẫn gay gắt như vậy, không gió cũng không mưa, càng không thể có sấm có sét.

Đang ở trong tâm trạng như vậy, chúng ta nhìn thấy NPC thôn trưởng của thôn, là một lão nhân chừng bảy mươi tuổi mặt mũi hiền lành, râu tóc bạc phơ tay cầm quải trượng, nếu là cầm theo thọ đào là có thể giả thành Nam Cực Tiên Ông rồi.

“Lão trượng hảo, chúng ta là người của Thanh Thành phái phái tới giúp ngươi tiêu diệt bạch hổ tinh.” Ta cứ như thế mà nói, đây là thuyết thoại do hệ thống quy định, chỉ có như vậy mới có thể kích hoạt nhiệm vụ, nếu không thôn trưởng này chỉ biết cùng bạn nhàn thoại gia trường.

Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, NPC thôn trưởng ngay lập tức lệ rơi như mưa, nắm lấy tay chúng ta, nói không ngừng: “Hảo nhân a, hảo nhân, Thanh Thành phái thật sự là hảo nhân a, canh nhiên đến đến giúp chúng ta tiêu diệt lão hổ gây họa kia.”

Sau khi nói xong phế thoại như thường lệ, hắn mang chúng ta đi nhìn những thôn dân bị lão hổ cắn đứt cánh tay hay vế đùi, không thể không nói, phương diện ảo của phiên bản quốc tế làm rất chân thật, biểu tình thống khổ của đám thôn dân kia cùng với tứ chi bị gãy lìa đều làm không gì sai sót, không gì không giống, làm cho Tiểu Bạch chúng ta nhìn mà muốn buồn nôn.

Việc kế tiếp liền đơn giản, theo NPC thôn trưởng nói, lão hổ tinh này cứ nửa tháng lại đến một lần, hôm nay lại vừa đúng kỳ nửa tháng, sau khi trời tối, lão hổ tinh kia liền sẽ xuất hiện, hy vọng chúng ta đến lúc đó có thể diệt trừ, để tránh cho bọn họ mối lo về nó từ trước đến giờ.

Hòa Tảo đã sớm vỗ ngực cam đoan nói, hổ tinh nhãi nhép đó hoàn toàn không có gì khó khăn, ta không có lên tiếng, ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, NPC thôn trưởng cũng không nói gì về cấp bậc lão hổ, cũng không có nói có bao nhiêu con, vạn nhất nếu cấp bậc và số lượng cao hơn hai chúng ta nhiều, vậy thì không phải chúng ta giết hổ, mà là hổ giết chúng ta rồi.

Tuy rằng tục ngữ có nói: Một núi không thể chứa hai hổ. Nhưng đây là tại Thục Sơn, ai mà biết được bọn thiết kế sư của ảo tưởng quốc tế làm cái gì, nói không chừng có đến cả trăm con hổ bao vây thôn, kia cũng là rất có thể.



Hơn nữa cho dù là trong thế giới hiện thực cũng không phải không có khả năng, lần trước khi ta xem báo, còn nhìn thấy tin thế này, nói là ở thế kỷ trước, cũng chính là những năm 50 thế kỷ 19, có một thôn ở Trung Quốc bị một đám lão hổ đói khát vây khốn, không chỉ súc vật nuôi trong nhà gặp họa, mà ngay cả những hài tử không cẩn thẩn bước ra cửa cũng bị đàn hổ ngoặm mang đi, càng huống chi là ở trong game.

Màn đêm buông xuống ngay sau khi mặt trời vừa lặn, trong thôn, nhà nhà hộ hộ đều vội vã đóng cửa cài then, không dám bước nửa bước ra ngoài, về phần ta cùng Hòa Tảo ẩn tại một chỗ nhìn không chớp mắt, lắng nghe tiếng hổ gầm vọng đến ngày càng gần, âm thanh kia đúng là xuyên qua cả đỉnh núi, nói cách khác lão hổ tinh có khắp cả đỉnh núi, kia có số lượng bao nhiêu a…

Mang theo nghi vấn này, ta nhìn về phía Hòa Tảo, lúc trước hằn còn bừng bừng hào khí, giờ phút này sắc mặt có chút không quá thích hợp, ta hỏi: “Ngươi đoán thử xem số lượng của lão hổ tinh kia khoảng bao nhiêu?”

Hòa Tảo sắc mặt vốn là không được tốt lắm nghe ta nói như vậy càng khó nhìn hơn, nắm chặt nhị giai phi kiếm của mình nói: “Chỉ cần số lượng không nhiều lắm, đẳng cấp không quá cao, bằng kiếm quyết của tầng thứ năm Thanh Thành phái hẳn là có thể đối phó.”

Sau khi thưởng cho câu nói của hắn một đôi mắt trợn tròn, ta thu hồi ánh mắt, nói thế cũng như không nói, nếu số lượng đám hổ này không nhiều cấp bậc không cao lắm, bọn họ cần thiết phải ở đây lo lắng sao? Xem ra phi kiếm của môn phái cũng không tốt a, chỉ mong bọn họ lúc này đây đừng bị nuốt vào bụng hổ.

Đang trong thời điểm lo lắng, tiếng hổ gầm đột nhiên lắng dần xuống, nhưng chỉ một lát sau, bọn họ đã có thể nhìn thấy bóng dáng lão hổ, không tính là nhiều, ước chừng chỉ hai mươi mấy, xem ra cũng không phải tất cả lão hổ trên núi đều xuống đây, rất có thể là phân thành từng nhóm.

Trên đầu đám lão hổ này có đính hàng chữ giống nhau: Lão Hổ tinh, cấp 14.

Luận về cấp bậc bọn nó thấp hơn so với ta cùng Hòa Tảo, nhưng số lượng bọn nó rất nhiều a, bọn nó mà nổi khùng lên, không đem bọn họ ăn tươi nuốt sống mới là lạ, xem ra phải diệt từng ít một mới được.

Mùi tanh hôi theo gió thổi đến ngày càng đậm, ta cùng Hòa Tảo định ra kế sách, tuy rằng ấn tượng của hắn cho ta vẫn không được tốt lắm, nhưng trong thời khắc sinh tử này hắn cũng không thể không chấp nhận.

Lão hổ tiến vào sau thôn, liền phân tán ra tiến hành phá hoại nhà cửa, ước chừng mỗi nhóm khoảng hai ba con, chỉ cần không có gì bất thường, tránh kinh động đến các nhóm hổ khác để bọn họ tiến sát đến, hẳn là có thể tiêu diệt.

Lợi dụng sự che dấu của màn đêm, chúng ta đi vòng đến chỗ phía sau ngôi nhà đang bị lão hổ vây khốn, thừa nhận là hai người bọn ta sự thật là chưa từng có qua kinh nghiệm đối phó lão hổ, cho nên mặc dù biết đám lão hổ này tại Thục Sơn bất quá chỉ là tinh quái cấp thấp, nhưng vẫn là trong lòng không tránh khỏi run sợ a, sợ nhất là lỡ may không cẩn thận vào trong bụng hổ thì có mà đi đời. Ta cùng với Hòa Tảo thủ thế, sau đó dựa theo kế hoạch mà phân công làm việc.

Bên này hai lão hổ tinh đang dùng đuôi quất mạnh vào cửa, răng nanh cắn xé, húc đầu, thích thú phá cửa, đột nhiên phát hiện bên trái bọn nó xuất hiện một tiểu phá nhân râu dài đang đến, mà cái tên tiểu phá nhân này còn phi thường kiêu ngạo dùng một thanh kiếm chỉ vào bọn nó, nha nha, như thế rõ ràng là coi rẻ cấp bậc cao, coi rẻ đám vua rừng rậm bọn nó, phải biết rằng mặc dù là NPC, nhưng cũng là có chút tôn nghiêm!

Lão hổ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thục Sơn Tiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook