Chương 16: Cứu trợ đã tới
Minh Nguyệt Hưu
30/12/2013
Edit: Dol
Beta : A Tử
Lập tức hai lão hổ buông tha cho cánh cửa, ngược lại gầm lên một tiếng, lão hổ kia liền nhắm tới chỗ Hòa Tảo, lấy một địch hai, sắc mặt Hòa Tảo có chút xanh, nhưng hắn vẫn rất dũng cảm rút kiếm đương đầu, bởi vì nhà cửa trong thôn có vẻ như nằm rải rác, cho nên lúc này mấy lão hổ khác vẫn chưa phát hiện chỗ này có biến cố.
Ngay khi Hòa Tảo chống lại sự tấn công của hai lão hổ, ta cũng thành công tiến đến phía sau lại không khiến hai lão hổ phát hiện ra mình, ta lập tức. . . . . . Ách, ta phải vận khí trước. . . . . .
Thấy ta đứng ngốc ở phía sau hai lão hổ mà không công kích, Hòa Tảo tức giận đến nổi thiếu chút nữa ngất xỉu luôn, đành phải mở kênh cá nhân ra xả giận: “Ngươi nha , muốn thấy ta chết hả, còn không mau động thủ!” Đối mặt với việc sống chết, hắn đã quên mất ta là người như thế nào, được lắm dám chửi ta, thù này, ta nhớ kỹ, tiểu dạng, ngươi chờ đó!
Bất quá sau đó, ta cũng không phá hắn nữa, sau khi vận đủ khí, dùng công kích mạnh nhất của kiếm pháp Thanh Thành “Hoa thủy ngàn chưởng” nhắm thẳng đến một trong hai lão hổ!
Một chiêu lập tức chết!
Chiêu này tổn thức ta mười điểm chiêu kiếm pháp lực , quả nhiên đủ hoa lệ, đủ uy phong, lão hổ cấp mười bốn chỉ một chiêu đã bị giết chết, hóa thành một vết bạch quang, quay về với số liệu nhiều như nước biển.
Thấy ta giải quyết được một lão hổ tinh, Hòa Tảo nhất thời phấn khởi, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ liên tiếp phát ra vài công kích lớn giết chết lão hổ còn lại.
Tốt lắm, chúng ta xuống tay đều rất nhẹ, không kinh động đến các lão hổ khác, ngay lúc chúng ta chuẩn bị đi chà đạp một lão hổ khác đột nhiên Phù Sinh Túy Khách và Khoái Hoạt Đao gửi tin tức cho ta nói bọn họ đã tham gia xong việc đánh giá ngự kiếm thuật, thuận lợi thông qua cuộc kiểm tra thứ nhất của ngự kiếm thuật xuất nhập thanh minh, sau khi đi ra vẫn không tìm thấy bóng dáng chúng ta, liền gửi tin qua hỏi ta đang ở đâu.
Nhìn coi, ta vốn còn có chút lo lắng bây giờ an tâm rồi, hắc hắc, chỉ cần hai người bọn họ tới đây, mấy lão hổ này khẳng định không phải đối thủ, hừ hừ, mấy con hổ kia các ngươi chờ bị đánh thành heo đi!
Ta nhanh chóng gửi tọa độ của mình qua để họ đến sớm một chút, hai tên kia nghe có hổ để giết lập tức hỏi ở đâu để chạy tới.
Đóng kênh, ta hảo tâm nhắc cho Hòa Tảo là rất nhanh sẽ co hai người cao thủ còn lợi hại hơn ta tới giúp, chỉ cần chống đỡ qua trận này, đừng bị lão hổ kia chén là được.
Hòa Tảo nghe có cao thủ tới giúp sắc mặt lập tức vui vẻ lên, lực công kích cũng cao hơn nhiều, chỉ chốc lát chúng ta đã giết được năm con hổ, cùng hợp lực thành công chém hết chúng nhưng cũng bị thương, lượng máu bị mất gần nửa, mặc dù dùng một lọ thuốc bổ máu rồi nhưng vẫn không thể đầy máu.
Lại nhìn mấy lão hổ không chỉ hai, ba con thành một nhóm mà thậm chí còn có tụ thành bốn con, bên ta chỉ có hai tên phế tài không dám công kích tụi hổ, chỉ cố kéo dài thời gian chờ hai người kia tới.
Trong lòng ta không biết đã mắng bao nhiêu lần cái trò chơi này, chỉ có hai tân thủ thì mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ, sau khi bán chết bán sống làm xong, cư nhiên chỉ thưởng cho một cây kiếm cấp ba, thật sự là mất nhiều hơn có a, sớm biết vậy không bằng ta đi nhận nhiệm vụ bên đột kích Đào quân, có lẽ còn dễ hơn nhiều.
Lúc này đã có lão hổ phá được cửa nhà, chạy vào nhà cắn xé thôn dân, thôn dân kia kêu một tiếng liền máu chảy đầm đìa a, vì không đành lòng ta lại muốn đọc thơ: “Bản thị đồng căn sinh, tướng tiên hà thái cấp.”
Không phải sao, lão hổ và NPC thôn dân này cũng là từ các số liệu mà ra thôi, cũng giống như huynh đệ cốt nhục, bây giờ lại đánh nhau khó trách loại người thiện lương như ta cảm thấy bi ai.
Hòa Tỏa đối với việc ta lúc nào cũng ngâm thơ được đành hết chỗ nói rồi, chỉ có thể dựa trên sức chịu đựng của mình tránh ta càng xa càng tốt, giống như ta sẽ ăn hắn vậy, ta cũng lười để ý tới con người thô lỗ này.
Ngay sau đó, trên trời bay tới hai đạo kiếm quang, một xanh nhạt, một đỏ đậm, ta biết là Phù Sinh cùng Khoái Hoạt Đao tới, hắc hắc, tới giờ giết hổ rồi, ta bất chấp bại lộ chạy ra ngoài hô to: “Ở đây, ta ở trong này!”
Gấp rút quá không kịp đề phòng, Hòa Tảo không kịp giữ chặt ta, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó liền buông kiếm xuống, vui mừng hiểu được là viện binh đến, biết rõ điểm này, hắn cũng đánh bạo ra ngoài, dù bị lão hổ cắn thì dựa trên nhân phẩm thì cũng nên cắn người nào đó trước, hắn có thể thừa dịp tẩu thoát.
Người tới quả nhiên là Phù Sinh Túy Khách và Khoái Hoạt Đao, bọn họ thấy ta ngoắc, lập tức nhảy xuống, mà lúc này bạch hổ cũng phát hiện hành tung của chúng ta, gầm lên rồi vây quanh chúng ta, có mấy con hổ vừa ăn xong thôn dân, mồm miệng còn loang lổ vết máu.
“Chỉ là một bầy tiểu súc sinh, được a, lão đệ, ngươi coi ca ca ta như thế nào ngược đãi chúng nó.” Phù Sinh Túy Khách hào khí vạn phần nói xong, đánh giá xong ngự kiếm thuật tự tin của hắn tăng cường không ít, đối mặt với một đám hơn mười, hai mươi lão hổ, cư nhiên chút khiếp đảm cũng không có, phần can đảm này cũng khiến ta bội phục rồi.
“Đây là ai?” Khoái Hoạt Đao chú ý trong bốn người có một người lạ.
“Đây là Hòa Tảo, đệ tử trong Thanh Thành cùng ta làm nhiệm vụ, cẩn thận!” Trong lúc chúng ta nói chuyện, lão hổ xúm lại, bắt đầu từng bước tới gần, sau khi ta nhắc nhở cẩn thận cũng không nhiều lời nữa, chuyên tâm chuẩn bị đối phó lão hổ.
“Rống! !” Phù Sinh Túy Khách cong kích một lão hổ đầu đàn, mang theo từng trận tinh phong hướng đánh tới, đuôi như roi thép kéo dài cả đường thẳng.
Phù Sinh Túy Khách khinh miệt cười: “Một tiểu tử.” Khi nói chuyện, kiếm quang màu xanh nhạt chuyển thành một mảnh xanh đỏ, chụp xuống đầu lão hổ, lập tức lão hổ kia bị xoát thành kinh nghiệm, trong mắt ta nó là một con hổ mạnh mẽ nhưng lại không chịu nổi một đòn của Phù Sinh lão đại, thật sự người so với người rất dễ chết như hàng so với hàng a!
Kế tiếp, bốn người chúng ta đều lao đầu vào trong trận chiến hổ, trình độ cao thấp này đều có thể nhìn ra, kiếm pháp của Phù Sinh Túy Khách rất dũng cảm, lại là một nhân vật khi đánh nhau thì bất chấp mọi thứ, điều đó biểu hiện lên lực công kích của hắn là mạnh nhất, cũng là người giết hổ nhiều nhất.
Khoái Hoạt Đao thì khác, hắn càng thích dạo chơi, cố gắng không để mình bị công kích, đồng thời toan tính mọi chiêu công kích sao cho chính xác để mỗi chiêu khi xuất ra đều phát huy lớn nhất.
Về phần hai người Hòa Tảo và ta, ách, trước mắt chỉ có thể đứng im ra lệnh, sau đó thực hiện cuồng nộ lớn, căn bản chưa có phong cách gì hết, không đề cập tới để khỏi mất mặt thêm a!
Mặt khác ta còn phát hiện một việc lạ, hai người Phù Sinh Túy Khách và Khoái Hoạt Đao không phải dùng chiêu thức thuần túy của hệ thống, ít nhất khác lúc trước. Chiêu kiếm của bọn họ lúc này có chút đơn giản hơn những chiêu thức hoa lệ mà hệ thống đặt ra, nhưng lực sát thương chỉ mạnh mà không kém, đã xảy ra chuyện gì? Đợi đến tiêu diệt hết mấy lão hổ này, ta nhất định phải cẩn thận hỏi một chút.
Dựa trên sự hợp lực của bốn người chúng ta rất nhanh đám hổ kia đã bị tiêu diệt sạch sẽ, hơn nữa không ai tử vong, hắc hắc, có thể nói là không có thương vong.
Beta : A Tử
Lập tức hai lão hổ buông tha cho cánh cửa, ngược lại gầm lên một tiếng, lão hổ kia liền nhắm tới chỗ Hòa Tảo, lấy một địch hai, sắc mặt Hòa Tảo có chút xanh, nhưng hắn vẫn rất dũng cảm rút kiếm đương đầu, bởi vì nhà cửa trong thôn có vẻ như nằm rải rác, cho nên lúc này mấy lão hổ khác vẫn chưa phát hiện chỗ này có biến cố.
Ngay khi Hòa Tảo chống lại sự tấn công của hai lão hổ, ta cũng thành công tiến đến phía sau lại không khiến hai lão hổ phát hiện ra mình, ta lập tức. . . . . . Ách, ta phải vận khí trước. . . . . .
Thấy ta đứng ngốc ở phía sau hai lão hổ mà không công kích, Hòa Tảo tức giận đến nổi thiếu chút nữa ngất xỉu luôn, đành phải mở kênh cá nhân ra xả giận: “Ngươi nha , muốn thấy ta chết hả, còn không mau động thủ!” Đối mặt với việc sống chết, hắn đã quên mất ta là người như thế nào, được lắm dám chửi ta, thù này, ta nhớ kỹ, tiểu dạng, ngươi chờ đó!
Bất quá sau đó, ta cũng không phá hắn nữa, sau khi vận đủ khí, dùng công kích mạnh nhất của kiếm pháp Thanh Thành “Hoa thủy ngàn chưởng” nhắm thẳng đến một trong hai lão hổ!
Một chiêu lập tức chết!
Chiêu này tổn thức ta mười điểm chiêu kiếm pháp lực , quả nhiên đủ hoa lệ, đủ uy phong, lão hổ cấp mười bốn chỉ một chiêu đã bị giết chết, hóa thành một vết bạch quang, quay về với số liệu nhiều như nước biển.
Thấy ta giải quyết được một lão hổ tinh, Hòa Tảo nhất thời phấn khởi, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ liên tiếp phát ra vài công kích lớn giết chết lão hổ còn lại.
Tốt lắm, chúng ta xuống tay đều rất nhẹ, không kinh động đến các lão hổ khác, ngay lúc chúng ta chuẩn bị đi chà đạp một lão hổ khác đột nhiên Phù Sinh Túy Khách và Khoái Hoạt Đao gửi tin tức cho ta nói bọn họ đã tham gia xong việc đánh giá ngự kiếm thuật, thuận lợi thông qua cuộc kiểm tra thứ nhất của ngự kiếm thuật xuất nhập thanh minh, sau khi đi ra vẫn không tìm thấy bóng dáng chúng ta, liền gửi tin qua hỏi ta đang ở đâu.
Nhìn coi, ta vốn còn có chút lo lắng bây giờ an tâm rồi, hắc hắc, chỉ cần hai người bọn họ tới đây, mấy lão hổ này khẳng định không phải đối thủ, hừ hừ, mấy con hổ kia các ngươi chờ bị đánh thành heo đi!
Ta nhanh chóng gửi tọa độ của mình qua để họ đến sớm một chút, hai tên kia nghe có hổ để giết lập tức hỏi ở đâu để chạy tới.
Đóng kênh, ta hảo tâm nhắc cho Hòa Tảo là rất nhanh sẽ co hai người cao thủ còn lợi hại hơn ta tới giúp, chỉ cần chống đỡ qua trận này, đừng bị lão hổ kia chén là được.
Hòa Tảo nghe có cao thủ tới giúp sắc mặt lập tức vui vẻ lên, lực công kích cũng cao hơn nhiều, chỉ chốc lát chúng ta đã giết được năm con hổ, cùng hợp lực thành công chém hết chúng nhưng cũng bị thương, lượng máu bị mất gần nửa, mặc dù dùng một lọ thuốc bổ máu rồi nhưng vẫn không thể đầy máu.
Lại nhìn mấy lão hổ không chỉ hai, ba con thành một nhóm mà thậm chí còn có tụ thành bốn con, bên ta chỉ có hai tên phế tài không dám công kích tụi hổ, chỉ cố kéo dài thời gian chờ hai người kia tới.
Trong lòng ta không biết đã mắng bao nhiêu lần cái trò chơi này, chỉ có hai tân thủ thì mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ, sau khi bán chết bán sống làm xong, cư nhiên chỉ thưởng cho một cây kiếm cấp ba, thật sự là mất nhiều hơn có a, sớm biết vậy không bằng ta đi nhận nhiệm vụ bên đột kích Đào quân, có lẽ còn dễ hơn nhiều.
Lúc này đã có lão hổ phá được cửa nhà, chạy vào nhà cắn xé thôn dân, thôn dân kia kêu một tiếng liền máu chảy đầm đìa a, vì không đành lòng ta lại muốn đọc thơ: “Bản thị đồng căn sinh, tướng tiên hà thái cấp.”
Không phải sao, lão hổ và NPC thôn dân này cũng là từ các số liệu mà ra thôi, cũng giống như huynh đệ cốt nhục, bây giờ lại đánh nhau khó trách loại người thiện lương như ta cảm thấy bi ai.
Hòa Tỏa đối với việc ta lúc nào cũng ngâm thơ được đành hết chỗ nói rồi, chỉ có thể dựa trên sức chịu đựng của mình tránh ta càng xa càng tốt, giống như ta sẽ ăn hắn vậy, ta cũng lười để ý tới con người thô lỗ này.
Ngay sau đó, trên trời bay tới hai đạo kiếm quang, một xanh nhạt, một đỏ đậm, ta biết là Phù Sinh cùng Khoái Hoạt Đao tới, hắc hắc, tới giờ giết hổ rồi, ta bất chấp bại lộ chạy ra ngoài hô to: “Ở đây, ta ở trong này!”
Gấp rút quá không kịp đề phòng, Hòa Tảo không kịp giữ chặt ta, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó liền buông kiếm xuống, vui mừng hiểu được là viện binh đến, biết rõ điểm này, hắn cũng đánh bạo ra ngoài, dù bị lão hổ cắn thì dựa trên nhân phẩm thì cũng nên cắn người nào đó trước, hắn có thể thừa dịp tẩu thoát.
Người tới quả nhiên là Phù Sinh Túy Khách và Khoái Hoạt Đao, bọn họ thấy ta ngoắc, lập tức nhảy xuống, mà lúc này bạch hổ cũng phát hiện hành tung của chúng ta, gầm lên rồi vây quanh chúng ta, có mấy con hổ vừa ăn xong thôn dân, mồm miệng còn loang lổ vết máu.
“Chỉ là một bầy tiểu súc sinh, được a, lão đệ, ngươi coi ca ca ta như thế nào ngược đãi chúng nó.” Phù Sinh Túy Khách hào khí vạn phần nói xong, đánh giá xong ngự kiếm thuật tự tin của hắn tăng cường không ít, đối mặt với một đám hơn mười, hai mươi lão hổ, cư nhiên chút khiếp đảm cũng không có, phần can đảm này cũng khiến ta bội phục rồi.
“Đây là ai?” Khoái Hoạt Đao chú ý trong bốn người có một người lạ.
“Đây là Hòa Tảo, đệ tử trong Thanh Thành cùng ta làm nhiệm vụ, cẩn thận!” Trong lúc chúng ta nói chuyện, lão hổ xúm lại, bắt đầu từng bước tới gần, sau khi ta nhắc nhở cẩn thận cũng không nhiều lời nữa, chuyên tâm chuẩn bị đối phó lão hổ.
“Rống! !” Phù Sinh Túy Khách cong kích một lão hổ đầu đàn, mang theo từng trận tinh phong hướng đánh tới, đuôi như roi thép kéo dài cả đường thẳng.
Phù Sinh Túy Khách khinh miệt cười: “Một tiểu tử.” Khi nói chuyện, kiếm quang màu xanh nhạt chuyển thành một mảnh xanh đỏ, chụp xuống đầu lão hổ, lập tức lão hổ kia bị xoát thành kinh nghiệm, trong mắt ta nó là một con hổ mạnh mẽ nhưng lại không chịu nổi một đòn của Phù Sinh lão đại, thật sự người so với người rất dễ chết như hàng so với hàng a!
Kế tiếp, bốn người chúng ta đều lao đầu vào trong trận chiến hổ, trình độ cao thấp này đều có thể nhìn ra, kiếm pháp của Phù Sinh Túy Khách rất dũng cảm, lại là một nhân vật khi đánh nhau thì bất chấp mọi thứ, điều đó biểu hiện lên lực công kích của hắn là mạnh nhất, cũng là người giết hổ nhiều nhất.
Khoái Hoạt Đao thì khác, hắn càng thích dạo chơi, cố gắng không để mình bị công kích, đồng thời toan tính mọi chiêu công kích sao cho chính xác để mỗi chiêu khi xuất ra đều phát huy lớn nhất.
Về phần hai người Hòa Tảo và ta, ách, trước mắt chỉ có thể đứng im ra lệnh, sau đó thực hiện cuồng nộ lớn, căn bản chưa có phong cách gì hết, không đề cập tới để khỏi mất mặt thêm a!
Mặt khác ta còn phát hiện một việc lạ, hai người Phù Sinh Túy Khách và Khoái Hoạt Đao không phải dùng chiêu thức thuần túy của hệ thống, ít nhất khác lúc trước. Chiêu kiếm của bọn họ lúc này có chút đơn giản hơn những chiêu thức hoa lệ mà hệ thống đặt ra, nhưng lực sát thương chỉ mạnh mà không kém, đã xảy ra chuyện gì? Đợi đến tiêu diệt hết mấy lão hổ này, ta nhất định phải cẩn thận hỏi một chút.
Dựa trên sự hợp lực của bốn người chúng ta rất nhanh đám hổ kia đã bị tiêu diệt sạch sẽ, hơn nữa không ai tử vong, hắc hắc, có thể nói là không có thương vong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.