Chương 6: TẢNG ĐÁ AND PHÁP BẢO
Minh Nguyệt Hưu
30/12/2013
Edit: Mogami
Chuyện kể rằng một lần…
Một lần ta từng mơ tưởng vào Thục Sơn giúp đỡ những kẻ ăn xin bần cùng đổi đời, vẫn cứ mãi theo đuổi giấc mộng viển vông ấy, nhưng sau khi ta nhìn thấy có một con cóc to đùng viết tên là ‘Thục Sơn’ thì ta lập tức xóa bỏ hoàn toàn giấc mộng này, bởi vì trong sách đã viết nhân vật chính kia chính là một kẻ ăn xin bần cùng uống rượu say rồi bị ép buộc phải gia nhập phái Thanh Thành, sau đó bắt đầu một đoạn đường vô cùng vô sỉ, dâm tiện.
Xe trước cẩn thận, xe sau chú ý, nếu không chú ý, đâm phải mặc kệ.
Lời khuyên: nếu gặp ăn xin thì không được nói gì, lẳng lặng mà tránh xa, nếu đã phải trao đổi, tiêu chí cao cả là sử dụng ngôn ngữ của người câm điếc, nhớ lấy! Nhớ lấy!
Nhưng đến cuối cùng thì ta cũng không chạy đâu thoát khỏi vận xui, tính sai một bước, sau một loạt sự kiện sau vụ lợn rừng ám sát, nhân phẩm cao cả đến trời còn ghen tị, người còn oán thán của ta lại bị đẩy vào đường cùng, cái số phận hẩm hiu nát bét đã biến ta thành đại đệ tử truy vân tẩu Bạch Cốc Dật bế quan trong núi, hơn nữa lại còn là đệ tử của phái Thanh Thành ‘sát thiên đao’, thế là mục tiêu đề ra ban đầu của ta cũng tan biến theo mây khói, nếu không thì sẽ phải phản…
Phản giáo… Chờ khi nào ta có đủ can đảm mới tính đến điều này.
Chuyện này xảy ra khi ta bắt đầu thi lên núi Nga Mi, login xong thì mở danh sách bạn bè xem hai vị đại ca có đăng nhập không, theo như hình ảnh hiện ra thì đầu đen xì, thế nên ta chỉ còn cách là tự mình lên núi Nga Mi, để lại tin nhắn cho hai người bọn ho xong ta bắt đầu hì hục hì hục leo núi.
Trên đường đi, ta vô tình nhìn thấy mấy con quái thỏ, mèo linh tinh, cấp bậc lại vô cùng thấp, ta rút kiếm ra chém một đường nhưng mà kinh nghiệm đạt được vô cùng vô cùng nhỏ, nhưng mà ta cũng không lấy làm buồn bực cho lắm, muốn nổi bật thì ta có thể chịu đựng được giai đoạn chuẩn bị đắng cay, chờ đến ngày gia nhập vào Nga Mi, những ngày tháng tươi đẹp của ta đang ở trước mặt.
Phi kiếm, pháp bảo, cửu giai, thập giai đến lúc đó sẽ về tay ta tất, oa ha ha, nghĩ đến đây là cả người ta cảm thấy vô cùng hưng phấn, có đuổi 11 cái xe bus cũng vô tư a.
“Ta đắc ý mỉm cười, ta đắc ý mỉm cười, cười xem ta nổi bật ở Thục Sơn! Ta đắc ý mỉm cười, ta đắc ý mỉm cười, cười xem tương lai tươi sáng ở Thục Sơn! Là lá la, là lá la, la là la lá la!”
Chẳng may có vài vị bằng hữu làm xong nhiệm vụ ở trên núi Nga Mi, đang trên phi kiếm bay từ đỉnh núi xuống, đi qua nghe thấy giọng ca thánh thót như tiên trên trời của ta, lại còn sử dụng những ca từ vô cùng vô cùng cao siêu ngân lên, kích động đến không thốt lên lời, tới tấp khen: “Mẹ nó, không biết đứa nào đứng dưới kia khóc lóc thảm thiết thế a, có phải muốn để lão tử ta đây phi cho vài nhát kiếm không a!”
Cũng có vài vị tâm lý chuẩn bị không được tốt cho lắm, bởi vì kích động quá mức mà bất ngờ bị rơi từ trên phi kiếm xuống, sau đó chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, rực rỡ lạ thường.
Mấy cái sự việc rối loạn tận đẩu đâu kia làm sao mà kinh động đến ta được chứ, công việc tốt nhất chính là cắm đầu mà chạy, đi một chút nghỉ một chút, mục đích cuối cùng là đến đỉnh núi, trong đầu ta đã vẽ ra khung cảnh bảo bối kim quang lấp lánh, mà không phải, phải nói là phái Nga Mi trang nghiêm hùng vĩ đang vẫy gọi ta, ta tức tốc chạy vù một phát.
Đúng lúc này, đột nhiên có một vật gì đó trông giống như một tảng đá đen sì đang lăn từ trên đỉnh núi xuống với tốc độ kinh hoàng, nó lăn đến đâu, bụi cát tung mù mịt đến đó, thanh thế kinh người, giết chết vô số bọn quái nhỏ xung quanh. Những người phản ứng nhanh nhìn thấy cảnh tượng này đều nhanh chân tránh được.
Đúng ra là ta cũng có thể tránh được, nhưng mà, vì bảo vệ những người chơi đang đứng đằng sau ta, những người mà chưa bao giờ làm việc gì xấu cả, thế nên ta không lùi bước, càng không thể tránh sang một bên, giống như anh hùng cách mạng xung phong, quyết hi sinh thân mình làm lô-cốt, giống như Phan Đình Giót lấp lỗ châu mai.
(Mo: Hì Hì, ở TQ cũng có anh hùng lấp lỗ châu mai nhưng mà người đọc và editor là người VN nên là đổi tên anh hùng chứ k phải là tác giả biết anh hùng của VN đâu :D )
Ta không vào địa ngục thì ai vào… Làm người chịu số phận thê thảm thay quần chúng nhân dân…
Ọe!!!
Được rồi, ta thừa nhận, bởi vì ta phản ứng chậm nên không kịp tránh đi, thật sự là chân chậm tay chậm, ăn tàn phá hoại, biến thành một hồn ma oan khuất lang thang đầu đường xó chợ!
Khẽ cắn môi, đem tất cả những khả năng bản thân có, đặc biệt là tinh cương kiếm ra tiếp đón cái thứ trông như tảng đá to đùng kia, vừa mới chạm vào đã bị cái thứ kia truyền đến một lực siêu siêu mạnh làm ta nôn ra một ngụm máu, cột máu đáng thương của ta vốn đã chẳng nhiều nhặn gì nay lại bị mất đến 2/3, nay chỉ còn một chút gọi là bảo vệ tính mạng, ta lập tức không còn nghĩ đến vấn đề tiết kiệm, lấy ngay một viên bổ huyết đan quý giá nhét vào trong miệng, bảo vệ tính mạng tạm thời.
Hai cánh tay bé nhỏ yếu đuổi của ta không cách nào chặn được cái tảng đá kia, hơn nữa lại đang ở sườn dốc, thế là không chống cự được rồi bị đè cho xẹp lép như con tép, chẳng khác gì tờ giấy dính lên tảng đá rồi lại ‘Rầm Rầm’ lăn xuống, nói ra thì cũng thật kì lạ, bị đè bẹp như thế mà không chết, máu cũng không bị mất giọt nào.
“Mẹ kiếp!” Vẫn đang dính trên tảng đá, ta khó khăn chửi tục một câu, cũng là câu nói tục đầu tiên ta nói kể từ khi vào đây. Ách, đây chỉ là trò chơi a, làm gì có người nào vào đây bực mình lại không thốt ra một vài câu chửi tục a.
Lăn được một đoạn thì thấy một trận cười vang mãi không dứt, mấy người chơi vô công rồi nghề đang nhìn chằm chằm vào ta, đến cả một số người đang đánh quái bên đường cũng ngừng lại, nhìn ta ở trên tảng đá như nhìn vật thể lạ ngoài hành tinh.
Mẹ nó, nhìn cái gì không biết, từ bé đến giờ chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ sao, ách, bây giờ phải dùng là soái ca mới đúng. Còn dám nhìn, còn dám nhìn, đợi ta thoát ra được ta móc mắt ngươi ra cho mà xem!
Ta chửi thầm trong bụng một thôi một hồi, nhưng mà cũng chỉ đến được thế này mà thôi, không biết cái tảng đá này nó chuẩn bị làm gì, một phát đã dính chặt người ta vào, không thể nào thoát ra được, cũng không cách nào chết được.
Ta nghĩ thầm, cũng bắt đầu lo lắng, không lẽ từ giờ trở đi ta cứ bị dính chặt vào tảng đá này suốt, không thì đi đâu cũng phải vác theo tảng đá này sao? Tình hình này khiến ta không khỏi liên tưởng đến Lý Liên Kiệt đóng Giáo chủ ma giáo Trương Vô Kỵ, tay chân đứt rời, dựa vào một tảng đá mà nổi giận bừng bừng, tốt xấu gì hắn ta vẫn còn được giữ nguyên hình dáng, còn ta đây chỉ như hình ảnh trên tờ giấy, rất giống một bức tranh trên tờ giấy A4.
Ta vẫn còn chưa báo thù tên Trúc Diệp thanh a, ta cũng còn chưa thực hiện được mục tiêu vĩ đại là câu soái ca, ta không thể biến thành thế này được, cứu mạng a!
Tảng đá kia vẫn tiếp tục lăn lăn, ta thầm oán thán trong lòng, lăn thẳng xuống rồi rơi vào một cái mương nhỏ thì dừng hẳn lại, đứng im ở chỗ đó. Mất nửa ngày trời cuối cùng ta cũng có thể tách khỏi tảng đá rơi xuống, đón ánh mặt trời, run run rẩy rẩy phơi nắng, dù sao cũng đã khôi phục nguyên hình khỏi tờ giấy A4, ngoài việc dáng người hơi bị bẹp bẹp một chút thì trước mặt là không có di chứng gì.
Tự kiểm tra thân thể vài lần ta bắt đầu nghiên cứu cái tảng đá kì lạ kia, trên đỉnh núi Nga Mi không thể vô duyên vô cớ lăn đá xuống, chắc là có vấn đề gì đây, chẳng lẽ chính là tảng đá này có giấu một tuyệt đại bảo bối nào đó chăng?
Nghĩ đến đây, hai mắt ta lập tức lóe sáng, ta lấy tay gõ lên khắp bề mặt tảng đá, nói gì thì cũng không thể loại bỏ khả năng tảng đá có chứa bảo bối bên trong, ta đang gõ tảng đá hăng say thì bỗng nhiên tảng đá vô tri kia nổ tung, bắn ra vô vàn bụi sáng, lấp lánh đầy trời, cho dù có nhìn ở góc độ nào cũng là biểu hiện của việc bảo bối xuất hiện.
Ta kích động đến mức chân tay run lẩy bẩy, vừa hay đúng lúc tiếng báo có tin nhắn vang lên, mở ra là Phù sinh túy khách và Khoái hoạt đao hai người đồng loạt login hỏi xem ta đang ở đâu, lúc này thì ta làm gì còn tâm trạng mà cãi cọ hay nói chuyện phiếm với họ, chỉ nói vội một câu: “Bây giờ ta đang ở chân núi Nga Mi, phát hiện ra một tảng đá, có thể là bảo bối, các ngươi mau đến đây đi.” Ta không tin nghe thấy hai chữ bảo bối bọn họ không có ý kiến gì, quả nhiên, chỉ một lát sau đã thấy tin nhắn của hai người đó gửi lại, nói rằng sẽ mau chóng đến chỗ ta.
Lúc ta còn đang bận gửi tin nhắn tảng đá kia cũng không rảnh rỗi, từ vòng hào quang cứ lan tỏa ra ngoài, lan tỏa ra ngoài, cứ như thế mấy vòng cuối cùng tảng đá kia cũng vỡ ra, nhưng mà ánh hào quang vẫn cứ chói lọi, ta đứng xa nên không thể nhìn xem bên trong là cái gì, mặc dù vô cùng sốt ruột, vô cùng tò mò cũng chỉ có thể đứng một bên ngây ngốc đợi ánh hào quang tản đi.
Vì dị bảo xuất thế, chắc chắn sẽ có kẻ gian nhòm ngó, tay trái ta cầm chắc Tinh cương kiếm, tay phải giữ chặt chế trụ lôi phù, kẻ nào dám lại gần chiếm đoạt ta sẽ liều mạng với hắn, cùng lắm thì đá hắn, cùng lắm thì đánh hắn. Cũng may chỗ này là chân núi Nga Mi, là nơi tương đối vắng vẻ, cũng không có quái cao cấp nên cơ bản là sẽ không có người chơi nào đến đây, nếu không làm gì có chuyện lại có thể im ắng như thế này.
Chuyện kể rằng một lần…
Một lần ta từng mơ tưởng vào Thục Sơn giúp đỡ những kẻ ăn xin bần cùng đổi đời, vẫn cứ mãi theo đuổi giấc mộng viển vông ấy, nhưng sau khi ta nhìn thấy có một con cóc to đùng viết tên là ‘Thục Sơn’ thì ta lập tức xóa bỏ hoàn toàn giấc mộng này, bởi vì trong sách đã viết nhân vật chính kia chính là một kẻ ăn xin bần cùng uống rượu say rồi bị ép buộc phải gia nhập phái Thanh Thành, sau đó bắt đầu một đoạn đường vô cùng vô sỉ, dâm tiện.
Xe trước cẩn thận, xe sau chú ý, nếu không chú ý, đâm phải mặc kệ.
Lời khuyên: nếu gặp ăn xin thì không được nói gì, lẳng lặng mà tránh xa, nếu đã phải trao đổi, tiêu chí cao cả là sử dụng ngôn ngữ của người câm điếc, nhớ lấy! Nhớ lấy!
Nhưng đến cuối cùng thì ta cũng không chạy đâu thoát khỏi vận xui, tính sai một bước, sau một loạt sự kiện sau vụ lợn rừng ám sát, nhân phẩm cao cả đến trời còn ghen tị, người còn oán thán của ta lại bị đẩy vào đường cùng, cái số phận hẩm hiu nát bét đã biến ta thành đại đệ tử truy vân tẩu Bạch Cốc Dật bế quan trong núi, hơn nữa lại còn là đệ tử của phái Thanh Thành ‘sát thiên đao’, thế là mục tiêu đề ra ban đầu của ta cũng tan biến theo mây khói, nếu không thì sẽ phải phản…
Phản giáo… Chờ khi nào ta có đủ can đảm mới tính đến điều này.
Chuyện này xảy ra khi ta bắt đầu thi lên núi Nga Mi, login xong thì mở danh sách bạn bè xem hai vị đại ca có đăng nhập không, theo như hình ảnh hiện ra thì đầu đen xì, thế nên ta chỉ còn cách là tự mình lên núi Nga Mi, để lại tin nhắn cho hai người bọn ho xong ta bắt đầu hì hục hì hục leo núi.
Trên đường đi, ta vô tình nhìn thấy mấy con quái thỏ, mèo linh tinh, cấp bậc lại vô cùng thấp, ta rút kiếm ra chém một đường nhưng mà kinh nghiệm đạt được vô cùng vô cùng nhỏ, nhưng mà ta cũng không lấy làm buồn bực cho lắm, muốn nổi bật thì ta có thể chịu đựng được giai đoạn chuẩn bị đắng cay, chờ đến ngày gia nhập vào Nga Mi, những ngày tháng tươi đẹp của ta đang ở trước mặt.
Phi kiếm, pháp bảo, cửu giai, thập giai đến lúc đó sẽ về tay ta tất, oa ha ha, nghĩ đến đây là cả người ta cảm thấy vô cùng hưng phấn, có đuổi 11 cái xe bus cũng vô tư a.
“Ta đắc ý mỉm cười, ta đắc ý mỉm cười, cười xem ta nổi bật ở Thục Sơn! Ta đắc ý mỉm cười, ta đắc ý mỉm cười, cười xem tương lai tươi sáng ở Thục Sơn! Là lá la, là lá la, la là la lá la!”
Chẳng may có vài vị bằng hữu làm xong nhiệm vụ ở trên núi Nga Mi, đang trên phi kiếm bay từ đỉnh núi xuống, đi qua nghe thấy giọng ca thánh thót như tiên trên trời của ta, lại còn sử dụng những ca từ vô cùng vô cùng cao siêu ngân lên, kích động đến không thốt lên lời, tới tấp khen: “Mẹ nó, không biết đứa nào đứng dưới kia khóc lóc thảm thiết thế a, có phải muốn để lão tử ta đây phi cho vài nhát kiếm không a!”
Cũng có vài vị tâm lý chuẩn bị không được tốt cho lắm, bởi vì kích động quá mức mà bất ngờ bị rơi từ trên phi kiếm xuống, sau đó chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, rực rỡ lạ thường.
Mấy cái sự việc rối loạn tận đẩu đâu kia làm sao mà kinh động đến ta được chứ, công việc tốt nhất chính là cắm đầu mà chạy, đi một chút nghỉ một chút, mục đích cuối cùng là đến đỉnh núi, trong đầu ta đã vẽ ra khung cảnh bảo bối kim quang lấp lánh, mà không phải, phải nói là phái Nga Mi trang nghiêm hùng vĩ đang vẫy gọi ta, ta tức tốc chạy vù một phát.
Đúng lúc này, đột nhiên có một vật gì đó trông giống như một tảng đá đen sì đang lăn từ trên đỉnh núi xuống với tốc độ kinh hoàng, nó lăn đến đâu, bụi cát tung mù mịt đến đó, thanh thế kinh người, giết chết vô số bọn quái nhỏ xung quanh. Những người phản ứng nhanh nhìn thấy cảnh tượng này đều nhanh chân tránh được.
Đúng ra là ta cũng có thể tránh được, nhưng mà, vì bảo vệ những người chơi đang đứng đằng sau ta, những người mà chưa bao giờ làm việc gì xấu cả, thế nên ta không lùi bước, càng không thể tránh sang một bên, giống như anh hùng cách mạng xung phong, quyết hi sinh thân mình làm lô-cốt, giống như Phan Đình Giót lấp lỗ châu mai.
(Mo: Hì Hì, ở TQ cũng có anh hùng lấp lỗ châu mai nhưng mà người đọc và editor là người VN nên là đổi tên anh hùng chứ k phải là tác giả biết anh hùng của VN đâu :D )
Ta không vào địa ngục thì ai vào… Làm người chịu số phận thê thảm thay quần chúng nhân dân…
Ọe!!!
Được rồi, ta thừa nhận, bởi vì ta phản ứng chậm nên không kịp tránh đi, thật sự là chân chậm tay chậm, ăn tàn phá hoại, biến thành một hồn ma oan khuất lang thang đầu đường xó chợ!
Khẽ cắn môi, đem tất cả những khả năng bản thân có, đặc biệt là tinh cương kiếm ra tiếp đón cái thứ trông như tảng đá to đùng kia, vừa mới chạm vào đã bị cái thứ kia truyền đến một lực siêu siêu mạnh làm ta nôn ra một ngụm máu, cột máu đáng thương của ta vốn đã chẳng nhiều nhặn gì nay lại bị mất đến 2/3, nay chỉ còn một chút gọi là bảo vệ tính mạng, ta lập tức không còn nghĩ đến vấn đề tiết kiệm, lấy ngay một viên bổ huyết đan quý giá nhét vào trong miệng, bảo vệ tính mạng tạm thời.
Hai cánh tay bé nhỏ yếu đuổi của ta không cách nào chặn được cái tảng đá kia, hơn nữa lại đang ở sườn dốc, thế là không chống cự được rồi bị đè cho xẹp lép như con tép, chẳng khác gì tờ giấy dính lên tảng đá rồi lại ‘Rầm Rầm’ lăn xuống, nói ra thì cũng thật kì lạ, bị đè bẹp như thế mà không chết, máu cũng không bị mất giọt nào.
“Mẹ kiếp!” Vẫn đang dính trên tảng đá, ta khó khăn chửi tục một câu, cũng là câu nói tục đầu tiên ta nói kể từ khi vào đây. Ách, đây chỉ là trò chơi a, làm gì có người nào vào đây bực mình lại không thốt ra một vài câu chửi tục a.
Lăn được một đoạn thì thấy một trận cười vang mãi không dứt, mấy người chơi vô công rồi nghề đang nhìn chằm chằm vào ta, đến cả một số người đang đánh quái bên đường cũng ngừng lại, nhìn ta ở trên tảng đá như nhìn vật thể lạ ngoài hành tinh.
Mẹ nó, nhìn cái gì không biết, từ bé đến giờ chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ sao, ách, bây giờ phải dùng là soái ca mới đúng. Còn dám nhìn, còn dám nhìn, đợi ta thoát ra được ta móc mắt ngươi ra cho mà xem!
Ta chửi thầm trong bụng một thôi một hồi, nhưng mà cũng chỉ đến được thế này mà thôi, không biết cái tảng đá này nó chuẩn bị làm gì, một phát đã dính chặt người ta vào, không thể nào thoát ra được, cũng không cách nào chết được.
Ta nghĩ thầm, cũng bắt đầu lo lắng, không lẽ từ giờ trở đi ta cứ bị dính chặt vào tảng đá này suốt, không thì đi đâu cũng phải vác theo tảng đá này sao? Tình hình này khiến ta không khỏi liên tưởng đến Lý Liên Kiệt đóng Giáo chủ ma giáo Trương Vô Kỵ, tay chân đứt rời, dựa vào một tảng đá mà nổi giận bừng bừng, tốt xấu gì hắn ta vẫn còn được giữ nguyên hình dáng, còn ta đây chỉ như hình ảnh trên tờ giấy, rất giống một bức tranh trên tờ giấy A4.
Ta vẫn còn chưa báo thù tên Trúc Diệp thanh a, ta cũng còn chưa thực hiện được mục tiêu vĩ đại là câu soái ca, ta không thể biến thành thế này được, cứu mạng a!
Tảng đá kia vẫn tiếp tục lăn lăn, ta thầm oán thán trong lòng, lăn thẳng xuống rồi rơi vào một cái mương nhỏ thì dừng hẳn lại, đứng im ở chỗ đó. Mất nửa ngày trời cuối cùng ta cũng có thể tách khỏi tảng đá rơi xuống, đón ánh mặt trời, run run rẩy rẩy phơi nắng, dù sao cũng đã khôi phục nguyên hình khỏi tờ giấy A4, ngoài việc dáng người hơi bị bẹp bẹp một chút thì trước mặt là không có di chứng gì.
Tự kiểm tra thân thể vài lần ta bắt đầu nghiên cứu cái tảng đá kì lạ kia, trên đỉnh núi Nga Mi không thể vô duyên vô cớ lăn đá xuống, chắc là có vấn đề gì đây, chẳng lẽ chính là tảng đá này có giấu một tuyệt đại bảo bối nào đó chăng?
Nghĩ đến đây, hai mắt ta lập tức lóe sáng, ta lấy tay gõ lên khắp bề mặt tảng đá, nói gì thì cũng không thể loại bỏ khả năng tảng đá có chứa bảo bối bên trong, ta đang gõ tảng đá hăng say thì bỗng nhiên tảng đá vô tri kia nổ tung, bắn ra vô vàn bụi sáng, lấp lánh đầy trời, cho dù có nhìn ở góc độ nào cũng là biểu hiện của việc bảo bối xuất hiện.
Ta kích động đến mức chân tay run lẩy bẩy, vừa hay đúng lúc tiếng báo có tin nhắn vang lên, mở ra là Phù sinh túy khách và Khoái hoạt đao hai người đồng loạt login hỏi xem ta đang ở đâu, lúc này thì ta làm gì còn tâm trạng mà cãi cọ hay nói chuyện phiếm với họ, chỉ nói vội một câu: “Bây giờ ta đang ở chân núi Nga Mi, phát hiện ra một tảng đá, có thể là bảo bối, các ngươi mau đến đây đi.” Ta không tin nghe thấy hai chữ bảo bối bọn họ không có ý kiến gì, quả nhiên, chỉ một lát sau đã thấy tin nhắn của hai người đó gửi lại, nói rằng sẽ mau chóng đến chỗ ta.
Lúc ta còn đang bận gửi tin nhắn tảng đá kia cũng không rảnh rỗi, từ vòng hào quang cứ lan tỏa ra ngoài, lan tỏa ra ngoài, cứ như thế mấy vòng cuối cùng tảng đá kia cũng vỡ ra, nhưng mà ánh hào quang vẫn cứ chói lọi, ta đứng xa nên không thể nhìn xem bên trong là cái gì, mặc dù vô cùng sốt ruột, vô cùng tò mò cũng chỉ có thể đứng một bên ngây ngốc đợi ánh hào quang tản đi.
Vì dị bảo xuất thế, chắc chắn sẽ có kẻ gian nhòm ngó, tay trái ta cầm chắc Tinh cương kiếm, tay phải giữ chặt chế trụ lôi phù, kẻ nào dám lại gần chiếm đoạt ta sẽ liều mạng với hắn, cùng lắm thì đá hắn, cùng lắm thì đánh hắn. Cũng may chỗ này là chân núi Nga Mi, là nơi tương đối vắng vẻ, cũng không có quái cao cấp nên cơ bản là sẽ không có người chơi nào đến đây, nếu không làm gì có chuyện lại có thể im ắng như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.