Thực Tập Sinh Có Thể Đồng Hành?
Chương 2: Cuộc Sống Mới.
Dương Thiên Trúc Linh
22/01/2016
Đến chiều, sau khi hoàn thành công của mình, nó ngồi trước ghế đá. Bỗng thấy có hai bóng người lạ mặt đi thẳng vào phòng hiệu trưởng. Vốn đã có tính tò mò, nó liền rình theo sau xem thử họ làm gì, trong lòng thì cứ mong là ăn trộm để lặp được công lớn, biết đâu nó lại được ghi danh vào lịch sử của trường thì sao (t/g: =.=, người ta đến rước nàng đó. -2 người đến rồi à, mời ngồi. Tôi đã chuẩn bị đứa bé như yêu cầu của anh chị, có điều nó hơi quậy! - tiếng bà hiệu trưởng vang lên.
Hai người kia mừng rỡ hỏi người đâu. Đag nghe lén tưởng ăn trộm, thì ra sự việc là như thế, làm nó mừng hụt.
- Thôi kệ! Đằng nào cũng nghe lén, chi bằng nghe hết cha rồi. Mà không bít ai được chọn nhỉ?
Đag trong dòng suy nghĩ hoang tưởng, bỗng:
- Dương Thiên Băng khối A lên phòng cô hiệu trưởng có chuyện! - Tiếng bà cô hiệu nói trong lo phát thanh làm nó xém cắm đầu xuống đất.
Nó chỉnh chu quần áo rồi bước vào phòng nhẹ nhàng làm bà cô giật mình xém bật ngửa xuống đất.
- Em làm cô hết hồn! Làm gì đi đứng như ma vậy, vừa gọi đã đến, đúng là tính cách vẫn không khác xưa- bả hét.
- Cô à, làm ơn vặn nhỏ volums lại, màng nhĩ em sắp lũng màng nhĩ rồi! - nó nói nhẹ nhàng chỉ đủ ba người nghe.
- Thôi được rồi, không cãi với em nữa đằng nào cũng cãi không lại, vào vấn đề chính đi. Đây sẽ là ba mẹ mới của em, về ký túc xá chuẩn bị hành lý rồi di cư.- bả nói nhẹ rồi chỉ sang 2 người lạ mặt kia.
Nó giơ tay làm động tác ôke rồi bước ra ngoài. Trong lòng vừa mừng thầm dọa được bà hiệu trưởng chết tiệt kia vừa mừng được người khác nhận làm con nuôi. Nó nhanh chân chạy về ký túc xá, dọn đồ, tạm biệt vài đứa bạn rồi lên chiếc lambogini trắng sang trọng kia cùng với ba mẹ nuôi của nó...
Trên sân bay.
- Chúng ta đi đâu mà phải đi bằng máy bay vậy 2 bác à không ba mẹ.- nó nói.
- Đương nhiên là sang Trùng Khánh rồi, nhà ba mẹ ở Trùng Khánh mà.- mẹ nuôi nó cười nhạt rồi nói.
- Ồ, vậy ba mẹ làm nghề gì? - Nó ồ 1 tiếng rồi thắc mắc hỏi.
- Ak, ba con là chủ tịch công ty R.O.S.E, 1 công ty chính trị có thể nói là ngang hàng với các công ty lớn nhất thế giới, còn mẹ là chủ tịch của tập đoàn kim cương K.A.R.A thịnh vượng nhất châu á. - mẹ nó nói với hi vọng sẽ không chê bai hoàn cảnh gia đình.
- Cái gì! Vậy con sẽ là tiểu thư của tập đoàn đó ư ? Vậy con sẽ học trường như thế nào? - Nó hét.
- Đương riêng là trường R.O.Y.A.L rồi. Con đừng lo, ở đó là toàn là học sinh ngoan thôi, hầu hết là các tiểu thư, công tử của tập đoàn lớn, họ rất hòa đồng, con sẽ nhanh chóng thích nghi thôi- mẹ nó nói.
Nó cười rồi xin vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Đag đi thì...
Đoang!
- Ayia!- nó va chạm vào ai rồi ngã xuống đất.
- Nhóc có sao không, anh xin lỗi nhé - 1 cậu bé khoảng chừng 16 tuổi đỡ nó dậy.
Lúc đứng dậy nó mới để ý, người này quen thiệt, hình như là Dịch Dương Thiên Tỉ của tf boys mà nhiều đứa bạn nó hâm mộ thì phải. Trông cũng đẹp trai thiệt nhưng nó không quan tâm, vội vàng đứng dậy.
- Anh xin lỗi nha, tại vội quá. À mà nhóc cho anh mượn điện thoại 1 chút đi! - Thiên Tỉ nói.
- Làm chi vậy? - 1 câu ngắn gọn cũng đủ để thể hiện thắc mắc của nó.
- Cứ đưa đi. - Thiên Tỉ cười.
Nó đưa cái iphone 6 mẹ nó vừa mới tặng, anh cầm nhấn nhấn gì đó rồi trả lại nó.
- Xong rồi. Anh đi đây. Rất vui được gặp nhóc. Chúng ta kết bạn nhé. - Thiên Tỉ nói vọng lại rồi chạy đi vì đag vội show trình diễn.
Nó đứng ngây người ra đó chả hiểu gì, vừa vui vì được thêm bạn nhưng lạ buồn vì sợ sẽ không còn gặp lại người bạn mới này nữa. Chợt nhớ lại ba mẹ đag đợi nó vội tốc hành chạy ra.
Hai người kia mừng rỡ hỏi người đâu. Đag nghe lén tưởng ăn trộm, thì ra sự việc là như thế, làm nó mừng hụt.
- Thôi kệ! Đằng nào cũng nghe lén, chi bằng nghe hết cha rồi. Mà không bít ai được chọn nhỉ?
Đag trong dòng suy nghĩ hoang tưởng, bỗng:
- Dương Thiên Băng khối A lên phòng cô hiệu trưởng có chuyện! - Tiếng bà cô hiệu nói trong lo phát thanh làm nó xém cắm đầu xuống đất.
Nó chỉnh chu quần áo rồi bước vào phòng nhẹ nhàng làm bà cô giật mình xém bật ngửa xuống đất.
- Em làm cô hết hồn! Làm gì đi đứng như ma vậy, vừa gọi đã đến, đúng là tính cách vẫn không khác xưa- bả hét.
- Cô à, làm ơn vặn nhỏ volums lại, màng nhĩ em sắp lũng màng nhĩ rồi! - nó nói nhẹ nhàng chỉ đủ ba người nghe.
- Thôi được rồi, không cãi với em nữa đằng nào cũng cãi không lại, vào vấn đề chính đi. Đây sẽ là ba mẹ mới của em, về ký túc xá chuẩn bị hành lý rồi di cư.- bả nói nhẹ rồi chỉ sang 2 người lạ mặt kia.
Nó giơ tay làm động tác ôke rồi bước ra ngoài. Trong lòng vừa mừng thầm dọa được bà hiệu trưởng chết tiệt kia vừa mừng được người khác nhận làm con nuôi. Nó nhanh chân chạy về ký túc xá, dọn đồ, tạm biệt vài đứa bạn rồi lên chiếc lambogini trắng sang trọng kia cùng với ba mẹ nuôi của nó...
Trên sân bay.
- Chúng ta đi đâu mà phải đi bằng máy bay vậy 2 bác à không ba mẹ.- nó nói.
- Đương nhiên là sang Trùng Khánh rồi, nhà ba mẹ ở Trùng Khánh mà.- mẹ nuôi nó cười nhạt rồi nói.
- Ồ, vậy ba mẹ làm nghề gì? - Nó ồ 1 tiếng rồi thắc mắc hỏi.
- Ak, ba con là chủ tịch công ty R.O.S.E, 1 công ty chính trị có thể nói là ngang hàng với các công ty lớn nhất thế giới, còn mẹ là chủ tịch của tập đoàn kim cương K.A.R.A thịnh vượng nhất châu á. - mẹ nó nói với hi vọng sẽ không chê bai hoàn cảnh gia đình.
- Cái gì! Vậy con sẽ là tiểu thư của tập đoàn đó ư ? Vậy con sẽ học trường như thế nào? - Nó hét.
- Đương riêng là trường R.O.Y.A.L rồi. Con đừng lo, ở đó là toàn là học sinh ngoan thôi, hầu hết là các tiểu thư, công tử của tập đoàn lớn, họ rất hòa đồng, con sẽ nhanh chóng thích nghi thôi- mẹ nó nói.
Nó cười rồi xin vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Đag đi thì...
Đoang!
- Ayia!- nó va chạm vào ai rồi ngã xuống đất.
- Nhóc có sao không, anh xin lỗi nhé - 1 cậu bé khoảng chừng 16 tuổi đỡ nó dậy.
Lúc đứng dậy nó mới để ý, người này quen thiệt, hình như là Dịch Dương Thiên Tỉ của tf boys mà nhiều đứa bạn nó hâm mộ thì phải. Trông cũng đẹp trai thiệt nhưng nó không quan tâm, vội vàng đứng dậy.
- Anh xin lỗi nha, tại vội quá. À mà nhóc cho anh mượn điện thoại 1 chút đi! - Thiên Tỉ nói.
- Làm chi vậy? - 1 câu ngắn gọn cũng đủ để thể hiện thắc mắc của nó.
- Cứ đưa đi. - Thiên Tỉ cười.
Nó đưa cái iphone 6 mẹ nó vừa mới tặng, anh cầm nhấn nhấn gì đó rồi trả lại nó.
- Xong rồi. Anh đi đây. Rất vui được gặp nhóc. Chúng ta kết bạn nhé. - Thiên Tỉ nói vọng lại rồi chạy đi vì đag vội show trình diễn.
Nó đứng ngây người ra đó chả hiểu gì, vừa vui vì được thêm bạn nhưng lạ buồn vì sợ sẽ không còn gặp lại người bạn mới này nữa. Chợt nhớ lại ba mẹ đag đợi nó vội tốc hành chạy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.