Thực Tập Sinh Có Thể Đồng Hành?
Chương 3: Trùng Khánh, Ta Đến Đây.
Dương Thiên Trúc Linh
22/01/2016
Nó cấp tốc chạy ra sân bay. - Con làm gì lâu vậy? - mẹ nó nói.
- Dạ con có chuyện chút thôi - nó vừa nói vừa cười - đi thôi ba mẹ.
Noi rồi, cả ba người lên sân bay.
...............
Sáng hôm sau.
- Quý khách vui lòng kiểm tra lại hanh lý để xuống xe. - Đag ngủ thiệt ngon bị cái loa phát thanh kia phá đám kia làm nó giật mik, trong lòng rủa thầm cho vái loa kia nổ không còn xương thịt luôn đi.
- Xuống xe thôi con. - ba nó nói.
- Vâng. - nó cười.
Cả ba người xách đám hành lý nặng trịch kia xuống xe rồi gọi người qua đón...
Về đến nhà.
- OMG! Căn biệt thự đẹp quá đi mất. - nó nhìn căn biệt thự như muốn nuốt chửng.
- Con làm gì ghê vậy, vào thôi. - ba mẹ nó không hẹn mà đồng thanh.
Bước vào ngôi nhà càng toát lên vẻ sang trọng, à quên, phải nói là biệt thự mới đúng. Căn nhà được điểm màu tím lẫn xám tro, xung quanh toàn nhân viên phục vụ chạy tới chạy lui như đag cắp bách làm việc gì đó. Hầu như trong nhà chỉ toàn là những bức tranh nổi tiếng, vài pho tượng được gọi là di tích lịch sử mệnh giá mấy ngàn đô nó cũng không rõ và 1 số bình sứ được cắm hoa làm cho ngôi nhà thêm thoải mái. Ngoài ra còn có bàn ghế được làm bằng gỗ đắt tiền, hồ cá, vườn hoa,... ( nhiều quá tác giả kể không hết ).
- Bây giờ ba mẹ có việc cần đến công ty, chị Hoa sẽ là quản gia của riêng con, chị ấy sẽ dẫn con lên phòng, hãy làm quen với chị ấy và mọi người trong nhà. - nói rồi, ba mẹ nó ra ngoài cho xe rời đi.
Nó được chị Hoa dẫn lên phòng. Nó trố mắt ra nhìn khi thấy chiếc thang máy:
- Thang máy, là thang máy đó. Mày thật may mắn ak. - nó lẩm bẩm.
- Vào thôi tiểu thư. - tiếng chị Hoa đứng trong thang máy gọi, thấy hình ảnh lúc nãy khẽ bật cười, tại sao cô bé lại trông đáng yêu đến thế.
Nó vội chạy đến...
- Woa! Phòng em đây sao? - mắt nó sáng rừng rực khi thấy căn phòng trước mắt.
Căn phòng được trang trí 1 cách tinh tế, đúng theo sở thích của nó. Phòng được phủ 1 lớp xám tro hoà lẫn với màu cam tươi mát, trên tường còn được đính vài chiếc cỏ 4 lá trong khá bắt mắt. Phòng có 1 cái giường đầy gấu bông, 1 chiếc bàn gỗ thơm phức, 1 chiếc ghế xoay khá hiện đại, 1 cái tú sách đầy ấp văn mẫu, tiểu thuyết, truyện ma. Và 1 cái tủ to chà bá, nhưng bên trong chả có gì vì nó đã mua đồ đâu.
Điều làm nó tò mò nhất là trong phòng có 1 cái cửa chính, 1 cái cửa phòng tắm vậy tại sao vẫn còn 1 cái cửa nữa. Với cái tính tò mò, nó nhanh chân chạy lại mở chiếc cửa thần bí kia ra. Nó ngạc nhiên và mừng rỡ khi thấy trước mắt mình là 1 chiếc phòng như dạng phòng khách, có đầy đủ ti vi, ghế sa lông, bình hoa, tủ sách và còn có 1 cái cửa dẫn ra ban công. Ngoài đó được trưng những chậu hoa xương rồng, hoa hồng và 1 chiếc xích đu màu trắng hình trái tim được đặt 1 chiếc gối hình cỏ 4 lá. Bây giờ nó mới hiểu sao trong nhà lại phải cần nhiều phục vụ đến thế ( đơn giản thôi để dọn nhà chứ để tế chắc).
Bỗng mẹ nó về:
- Băng Băng, xuống mẹ bảo? - tiếng mẹ nó chuyền qua loa làm nó giật kik.
- Dạ con có chuyện chút thôi - nó vừa nói vừa cười - đi thôi ba mẹ.
Noi rồi, cả ba người lên sân bay.
...............
Sáng hôm sau.
- Quý khách vui lòng kiểm tra lại hanh lý để xuống xe. - Đag ngủ thiệt ngon bị cái loa phát thanh kia phá đám kia làm nó giật mik, trong lòng rủa thầm cho vái loa kia nổ không còn xương thịt luôn đi.
- Xuống xe thôi con. - ba nó nói.
- Vâng. - nó cười.
Cả ba người xách đám hành lý nặng trịch kia xuống xe rồi gọi người qua đón...
Về đến nhà.
- OMG! Căn biệt thự đẹp quá đi mất. - nó nhìn căn biệt thự như muốn nuốt chửng.
- Con làm gì ghê vậy, vào thôi. - ba mẹ nó không hẹn mà đồng thanh.
Bước vào ngôi nhà càng toát lên vẻ sang trọng, à quên, phải nói là biệt thự mới đúng. Căn nhà được điểm màu tím lẫn xám tro, xung quanh toàn nhân viên phục vụ chạy tới chạy lui như đag cắp bách làm việc gì đó. Hầu như trong nhà chỉ toàn là những bức tranh nổi tiếng, vài pho tượng được gọi là di tích lịch sử mệnh giá mấy ngàn đô nó cũng không rõ và 1 số bình sứ được cắm hoa làm cho ngôi nhà thêm thoải mái. Ngoài ra còn có bàn ghế được làm bằng gỗ đắt tiền, hồ cá, vườn hoa,... ( nhiều quá tác giả kể không hết ).
- Bây giờ ba mẹ có việc cần đến công ty, chị Hoa sẽ là quản gia của riêng con, chị ấy sẽ dẫn con lên phòng, hãy làm quen với chị ấy và mọi người trong nhà. - nói rồi, ba mẹ nó ra ngoài cho xe rời đi.
Nó được chị Hoa dẫn lên phòng. Nó trố mắt ra nhìn khi thấy chiếc thang máy:
- Thang máy, là thang máy đó. Mày thật may mắn ak. - nó lẩm bẩm.
- Vào thôi tiểu thư. - tiếng chị Hoa đứng trong thang máy gọi, thấy hình ảnh lúc nãy khẽ bật cười, tại sao cô bé lại trông đáng yêu đến thế.
Nó vội chạy đến...
- Woa! Phòng em đây sao? - mắt nó sáng rừng rực khi thấy căn phòng trước mắt.
Căn phòng được trang trí 1 cách tinh tế, đúng theo sở thích của nó. Phòng được phủ 1 lớp xám tro hoà lẫn với màu cam tươi mát, trên tường còn được đính vài chiếc cỏ 4 lá trong khá bắt mắt. Phòng có 1 cái giường đầy gấu bông, 1 chiếc bàn gỗ thơm phức, 1 chiếc ghế xoay khá hiện đại, 1 cái tú sách đầy ấp văn mẫu, tiểu thuyết, truyện ma. Và 1 cái tủ to chà bá, nhưng bên trong chả có gì vì nó đã mua đồ đâu.
Điều làm nó tò mò nhất là trong phòng có 1 cái cửa chính, 1 cái cửa phòng tắm vậy tại sao vẫn còn 1 cái cửa nữa. Với cái tính tò mò, nó nhanh chân chạy lại mở chiếc cửa thần bí kia ra. Nó ngạc nhiên và mừng rỡ khi thấy trước mắt mình là 1 chiếc phòng như dạng phòng khách, có đầy đủ ti vi, ghế sa lông, bình hoa, tủ sách và còn có 1 cái cửa dẫn ra ban công. Ngoài đó được trưng những chậu hoa xương rồng, hoa hồng và 1 chiếc xích đu màu trắng hình trái tim được đặt 1 chiếc gối hình cỏ 4 lá. Bây giờ nó mới hiểu sao trong nhà lại phải cần nhiều phục vụ đến thế ( đơn giản thôi để dọn nhà chứ để tế chắc).
Bỗng mẹ nó về:
- Băng Băng, xuống mẹ bảo? - tiếng mẹ nó chuyền qua loa làm nó giật kik.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.