Chương 80: Muốn tiến thân phải lăn lộn, phải biết diễn kịch hay
Lam Tiểu Tịch
12/06/2017
Có một câu chuyện tiếu lâm kể rằng, một người đàn ông nộp đơn xin làm phục vụ nhà hàng, ông chủ hỏi, nếu anh đẩy cửa vào phát hiện một cô gái đang tắm, anh sẽ xử lý thế nào? Anh ta đáp, tôi sẽ nói, xin lỗi cô. Ông chủ bảo, sai rồi, anh phải nói, xin lỗi ngài.
•*80*•
Ngày bận đêm cũng bận, ngày mong đêm mong lễ tri ân sớm được cử hành.
Sáng sớm, Tống Noãn mang theo túi lớn túi nhỏ đến phòng hội nghị Phong Hoa, túi lớn đựng thẻ sắp chỗ, băng rôn, máy tính xách tay; túi nhỏ chứa bộ váy Jessica cô yêu thích và một đôi giày cao gót Belle, đôi giày đế xuồng năm phân, dù sao bộ váy cũng nổi bật, hơn nữa lại khá dài, vừa vặn cho thể che kín bàn chân, thế nên giày cũng không quan trọng lắm, quan trọng là gót giày kiểu này dù cho có cao một chút khi dùng cũng không cảm thấy quá mệt.
Đến nơi, đầu tiên Tống Noãn treo bộ váy bảo bối lên. Sau khi cất xong bộ váy, cô xắn tay áo, buộc tóc cao bắt đầu làm việc, chỉ đạo nhân viên treo băng rôn, bày tiệc, thổi bong bóng, cắm hoa tươi…
Trong lúc ấy, Mục Tuyết Nhi thoắt ẩn thoắt hiện hai lần như bóng ma, mỗi lần đều im hơi lặng tiếng giống như đặc vụ, ngoài mặt như thăm hỏi nhưng thật ra như đang âm thầm giám sát Tống Noãn, điều này khiến Tống Noãn cảm thấy không được tự nhiên.
Tầm năm giờ, Tống Noãn mang tâm trạng cô bé lọ lem sắp biến thành công chúa, bới tóc, trang điểm trang nhã, thay váy, đứng trước gương ngay đến bản thân cũng không nhận ra.
Bên này còn chưa chiêm ngưỡng xong, bên kia Hách Mẫn đã hối thúc: “Tống Noãn, khẩn trương lên, khách khứa sắp vào rồi, còn không mau ra đón.”
“À, được rồi, tới liền đây!” Tống Noãn xỏ giày cao gót, xiêu vẹo chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Hách Mẫn mặc một bộ sườn sám đen tuyền, bóng dáng quen thuộc bất ngờ thay đổi, nhìn có phần không quen.
Thật ra bây giờ vẫn còn sớm, khi đén phòng hội nghiệ, mới chỉ có vài ba người, còn lại đều là người của HY. Tống Noãn chán nản ngồi xuống, gọi điện thoại cho Cách Cách hỏi xem khi nào cô nàng mới đến.
Cách Cách nói: “Tao đến rồi, đang ở dưới bãi đậu xe nhưng không tìm thấy thang máy.”
Tống Noãn hướng dẫn mãi, Cách Cách vẫn không tìm thấy đường, Tống Noãn nói: “Mày ở khu nào, đứng yên đấy, tao xuống đón mày.”
“Tao đang ở khu A, mày nhanh lên đi!”
Tống Noãn đi xuống bãi đậu xe, bên đường có một chiếc Audi A6 màu đen gắn kính phản quang, Tống Noãn muốn ngắm tạo hình mới thêm một chút, thấy xung quanh không có ai bèn tạo dạng trong gương. Kết quả là một lúc sau, kính xe hạ xuống, người ngồi bên tay lái chính là Uông Tư Viễn, anh ta cố nhịn cười thò đầu ra ngoài: “Tống Noãn, không cần soi nữa, cô rất đẹp.”
Tống Noãn kêu lên một tiếng, rồi bỏ chạy, trong lòng tự hỏi: Vì sao lần nào cũng gặp phải anh ta! Trời ạ, còn mặt mũi đâu mà nhìn ai!
Cách Cách ở phía xa thấy Tống Noãn hét lớn, cứ ngỡ là cô bạn mình gặp phải tên bắt cóc, cô khẩn trương chạy lại, chỉ thấy Tống Noãn ăn mặc như một nàng công chúa, hành động lại như con ruồi hoảng loạn, vẻ mặt uể oải chỉ hận không thể chui xuống đất, vừa trông đã thấy buồn cười.
Hỏi rõ nguyên do, Cách Cách cũng phì cười, càng cười càng to: “Bạn Tống Noãn à, tao thấy mày chết đi còn tốt hơn.”
•*80*•
Ngày bận đêm cũng bận, ngày mong đêm mong lễ tri ân sớm được cử hành.
Sáng sớm, Tống Noãn mang theo túi lớn túi nhỏ đến phòng hội nghị Phong Hoa, túi lớn đựng thẻ sắp chỗ, băng rôn, máy tính xách tay; túi nhỏ chứa bộ váy Jessica cô yêu thích và một đôi giày cao gót Belle, đôi giày đế xuồng năm phân, dù sao bộ váy cũng nổi bật, hơn nữa lại khá dài, vừa vặn cho thể che kín bàn chân, thế nên giày cũng không quan trọng lắm, quan trọng là gót giày kiểu này dù cho có cao một chút khi dùng cũng không cảm thấy quá mệt.
Đến nơi, đầu tiên Tống Noãn treo bộ váy bảo bối lên. Sau khi cất xong bộ váy, cô xắn tay áo, buộc tóc cao bắt đầu làm việc, chỉ đạo nhân viên treo băng rôn, bày tiệc, thổi bong bóng, cắm hoa tươi…
Trong lúc ấy, Mục Tuyết Nhi thoắt ẩn thoắt hiện hai lần như bóng ma, mỗi lần đều im hơi lặng tiếng giống như đặc vụ, ngoài mặt như thăm hỏi nhưng thật ra như đang âm thầm giám sát Tống Noãn, điều này khiến Tống Noãn cảm thấy không được tự nhiên.
Tầm năm giờ, Tống Noãn mang tâm trạng cô bé lọ lem sắp biến thành công chúa, bới tóc, trang điểm trang nhã, thay váy, đứng trước gương ngay đến bản thân cũng không nhận ra.
Bên này còn chưa chiêm ngưỡng xong, bên kia Hách Mẫn đã hối thúc: “Tống Noãn, khẩn trương lên, khách khứa sắp vào rồi, còn không mau ra đón.”
“À, được rồi, tới liền đây!” Tống Noãn xỏ giày cao gót, xiêu vẹo chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Hách Mẫn mặc một bộ sườn sám đen tuyền, bóng dáng quen thuộc bất ngờ thay đổi, nhìn có phần không quen.
Thật ra bây giờ vẫn còn sớm, khi đén phòng hội nghiệ, mới chỉ có vài ba người, còn lại đều là người của HY. Tống Noãn chán nản ngồi xuống, gọi điện thoại cho Cách Cách hỏi xem khi nào cô nàng mới đến.
Cách Cách nói: “Tao đến rồi, đang ở dưới bãi đậu xe nhưng không tìm thấy thang máy.”
Tống Noãn hướng dẫn mãi, Cách Cách vẫn không tìm thấy đường, Tống Noãn nói: “Mày ở khu nào, đứng yên đấy, tao xuống đón mày.”
“Tao đang ở khu A, mày nhanh lên đi!”
Tống Noãn đi xuống bãi đậu xe, bên đường có một chiếc Audi A6 màu đen gắn kính phản quang, Tống Noãn muốn ngắm tạo hình mới thêm một chút, thấy xung quanh không có ai bèn tạo dạng trong gương. Kết quả là một lúc sau, kính xe hạ xuống, người ngồi bên tay lái chính là Uông Tư Viễn, anh ta cố nhịn cười thò đầu ra ngoài: “Tống Noãn, không cần soi nữa, cô rất đẹp.”
Tống Noãn kêu lên một tiếng, rồi bỏ chạy, trong lòng tự hỏi: Vì sao lần nào cũng gặp phải anh ta! Trời ạ, còn mặt mũi đâu mà nhìn ai!
Cách Cách ở phía xa thấy Tống Noãn hét lớn, cứ ngỡ là cô bạn mình gặp phải tên bắt cóc, cô khẩn trương chạy lại, chỉ thấy Tống Noãn ăn mặc như một nàng công chúa, hành động lại như con ruồi hoảng loạn, vẻ mặt uể oải chỉ hận không thể chui xuống đất, vừa trông đã thấy buồn cười.
Hỏi rõ nguyên do, Cách Cách cũng phì cười, càng cười càng to: “Bạn Tống Noãn à, tao thấy mày chết đi còn tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.