Chương 29:
Thiếu Địa Qua
16/08/2023
"Toàn là gạo mới năm nay, thơm nức! Chỉ một văn một cái thôi, ăn bánh này với cơm nóng nhà tiểu nương tử hợp lắm."
Nghe vậy, Sư Nhạn Hành và Giang Hồi nhìn nhau cười.
Thế là xong chuyện rồi ha?
Cuối cùng, mấy tiểu nhị đuổi theo lão Trương đến đây hầu như đều ăn một bát to. Song cũng có một bộ phận bỏ qua lương khô cứng rắn, bỏ một văn, hai văn mua bánh hấp nóng.
Với ngành ăn uống mà nói, cách tuyên truyền tốt nhất chính là hình ảnh các thực khách ăn ngấu nghiến.
Vừa rồi cơm phần bán mãi chẳng ai mua, nhưng giờ có sáu, bảy nam nhân vạm vỡ đứng đây ăn rộp rộp, dù người không đói nhìn thấy cũng thấy thèm nữa là giờ còn đang là giờ ăn cơm?
Ban đầu họ còn sợ bán không hết, nhưng kết quả chưa đầy một tiếng đồng hồ, ba thùng lớn đã hết sạch.
Nếu không phải Sư Nhạn Hành thấy sự việc đi hơi xa, múc một bát lớn ra trước thì khéo nàng và Giang Hồi đều phải nhịn đói.
"Cơm ngon phết, giá cũng hợp lý, sáng mai các ngươi có đến bán nữa không?" Lão Trương dùng bánh hấp vét đáy bát hết lần này đến lần khác, đến khi bát sạch sáng bóng như gương, ông ta mới lưu luyến trả lại.
Ông ấy không chỉ ăn một bát to, mà còn tiêu hai văn tiền mua hai cái bánh hấp nóng. Sau khi ăn một bữa cơm đã đời, cả người đều ấm áp, thoải mái miễn bàn.
Cơm ngon như thế mà tổng cộng mới có sáu văn tiền!
Đặt lên bàn cân, cùng với giá đó, cơm của chủ tiệm đúng là heo cũng chẳng thèm ăn!
Sư Nhạn Hành cười gật đầu: "Đến chứ, sao lại không đến? Qua mấy ngày nữa, số lượng món còn đa dạng hơn đấy ạ."
Hôm nay họ chỉ bán thử xem thế nào, vậy nên nàng chỉ chuẩn bị hai mươi suất. Nàng cảm thấy dù bán không hết thì thừa lại nhà mình chia nhau ra ăn cũng hết, nào ngờ nguồn tiêu thụ lại nhiều đến vậy.
Có mấy người làm ngửi thấy mùi đi đến, thấy chỉ còn cái thùng trống rỗng, ai nấy đều vô cùng không cam lòng.
Một suất bốn văn tiền, bán tổng cộng hai mươi suất, thừa thì tự ăn, tóm lại thu về tám mươi văn.
Mà chi phí bỏ ra là bao nhiêu?
Bát to tổng cộng hai mươi văn, một cân thịt heo nửa nạc nửa mỡ mười bốn văn, mỡ thì có mỡ từ thịt heo chảy ra khi xào đồ ăn, còn dầu thực vật tuy cũng được cho vào, nhưng số lượng chẳng đáng là bao.
Trứng xào mướp trông có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế mới chỉ dùng bốn quả.
Ngoài ra thì còn có tí muối...
Còn những gia vị khác đều có sẵn, không mất phí.
Nói cách khác, dù trừ hết tất cả tiền vốn thì mới trong ngày đầu, họ đã lãi được khoảng bốn mươi văn tiền!
Nghe vậy, Sư Nhạn Hành và Giang Hồi nhìn nhau cười.
Thế là xong chuyện rồi ha?
Cuối cùng, mấy tiểu nhị đuổi theo lão Trương đến đây hầu như đều ăn một bát to. Song cũng có một bộ phận bỏ qua lương khô cứng rắn, bỏ một văn, hai văn mua bánh hấp nóng.
Với ngành ăn uống mà nói, cách tuyên truyền tốt nhất chính là hình ảnh các thực khách ăn ngấu nghiến.
Vừa rồi cơm phần bán mãi chẳng ai mua, nhưng giờ có sáu, bảy nam nhân vạm vỡ đứng đây ăn rộp rộp, dù người không đói nhìn thấy cũng thấy thèm nữa là giờ còn đang là giờ ăn cơm?
Ban đầu họ còn sợ bán không hết, nhưng kết quả chưa đầy một tiếng đồng hồ, ba thùng lớn đã hết sạch.
Nếu không phải Sư Nhạn Hành thấy sự việc đi hơi xa, múc một bát lớn ra trước thì khéo nàng và Giang Hồi đều phải nhịn đói.
"Cơm ngon phết, giá cũng hợp lý, sáng mai các ngươi có đến bán nữa không?" Lão Trương dùng bánh hấp vét đáy bát hết lần này đến lần khác, đến khi bát sạch sáng bóng như gương, ông ta mới lưu luyến trả lại.
Ông ấy không chỉ ăn một bát to, mà còn tiêu hai văn tiền mua hai cái bánh hấp nóng. Sau khi ăn một bữa cơm đã đời, cả người đều ấm áp, thoải mái miễn bàn.
Cơm ngon như thế mà tổng cộng mới có sáu văn tiền!
Đặt lên bàn cân, cùng với giá đó, cơm của chủ tiệm đúng là heo cũng chẳng thèm ăn!
Sư Nhạn Hành cười gật đầu: "Đến chứ, sao lại không đến? Qua mấy ngày nữa, số lượng món còn đa dạng hơn đấy ạ."
Hôm nay họ chỉ bán thử xem thế nào, vậy nên nàng chỉ chuẩn bị hai mươi suất. Nàng cảm thấy dù bán không hết thì thừa lại nhà mình chia nhau ra ăn cũng hết, nào ngờ nguồn tiêu thụ lại nhiều đến vậy.
Có mấy người làm ngửi thấy mùi đi đến, thấy chỉ còn cái thùng trống rỗng, ai nấy đều vô cùng không cam lòng.
Một suất bốn văn tiền, bán tổng cộng hai mươi suất, thừa thì tự ăn, tóm lại thu về tám mươi văn.
Mà chi phí bỏ ra là bao nhiêu?
Bát to tổng cộng hai mươi văn, một cân thịt heo nửa nạc nửa mỡ mười bốn văn, mỡ thì có mỡ từ thịt heo chảy ra khi xào đồ ăn, còn dầu thực vật tuy cũng được cho vào, nhưng số lượng chẳng đáng là bao.
Trứng xào mướp trông có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế mới chỉ dùng bốn quả.
Ngoài ra thì còn có tí muối...
Còn những gia vị khác đều có sẵn, không mất phí.
Nói cách khác, dù trừ hết tất cả tiền vốn thì mới trong ngày đầu, họ đã lãi được khoảng bốn mươi văn tiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.