Chương 30:
Thiếu Địa Qua
16/08/2023
Kiếm được tiền, Giang Hồi vô cùng kích động. Trên đường về, bà ấy đi luýnh quýnh, mặt cũng đầy vẻ vinh dự.
Sư Nhạn Hành không nói gì, chỉ vừa đi vừa cười, để bà ấy cảm nhận niềm vui thắng lợi trọn vẹn.
Ngư Trận cũng vui lây. Trông cô bé có vẻ vui tươi hơn hẳn mấy ngày trước. Trên đường đi, thỉnh thoảng cô bé cũng sẽ hất tay mẫu thân và tỷ tỷ ra, chạy bịch bịch đuổi theo bươm bướm bay phía trước hoặc ngồi xuống ven đường ngắm nghía hoa dại mới nở trong bụi bỏ.
"Bướm tiên!"
"Tỷ tỷ! Hoa nè!" Tiểu cô nương chỉ vào bông hoa như vừa phát hiện ra một kho báu.
Sư Nhạn Hành cười nói: "Thích hoa thế hử?"
Ngư Trận gật gù.
"Thế chúng ta hái đóa hoa này về nhà được không nào?" Sư Nhạn Hành nói.
Nào ngờ bạn nhỏ lại không đồng ý.
Cô bé ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: "Nó sẽ đau lắm."
Nói rồi, cô bé còn làm vẻ mặt nhe răng trợn mắt, cứ y như mình cũng bị đau theo vậy.
Giang Hồi cũng đi tới, ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa mềm mại.
"Đúng, hoa bị hái xuống thì sống được vài ngày là chết. Nếu thích thật thì ai làm vậy chứ?"
Theo bản năng, Sư Nhạn Hành cảm thấy lời này còn chất chứa câu chuyện gì đó, bèn nhìn bà ấy một cái. Nàng phát hiện ánh mắt Giang Hồi bỗng chợt trở nên mơ màng. Hiển nhiên, nàng không biết bà ấy đang nghĩ gì, nhưng nàng chắc chắn lời nói vừa rồi không chỉ để nói về hoa.
Có liên quan gì với quá khứ của nàng chăng?
Ngư Trận nửa hiểu nửa không gật đầu. Một lúc sau, cô bé chợt nói: "Chết là giống như phụ thân ư?"
Sư Nhạn Hành và Giang Hồi đều sửng sốt.
Có thể nói rằng đây gần như là lời dài nhất mà cô bé từng nói.
Giang Hồi trìu mến ôm nữ nhi bé bỏng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé. Rất nhanh sau đó, ánh mắt bà ấy đầy vẻ đau thương.
Bà ấy không chỉ mất phu quân, mà còn mất cả một nữ nhi...
Cảm nhận được sự đau buồn của mẫu thân, Ngư Trận ngây thơ dùng bàn tay bé nhỏ ôm lấy cổ bà ấy.
Sư Nhạn Hành chỉ đứng một bên nhìn, không nói gì.
Trong tình huống như thế này, nàng không nên nói gì cả.
May thay chẳng bao lâu sau, Giang Hồi đã tiết chế cảm xúc, Ngư Trận hưng phấn cả buổi sáng cũng đã ngủ thiếp đi. Hai người tiếp tục trở về.
"Xin lỗi." Giang Hồi chợt nói.
Một ngày vui thế này mà bà ấy lại bất thình lình nhắc đến mấy chuyện này.
"Sinh ra, già đi, bệnh tật rồi chết, thích hận buồn vui đều là nhân chi thường tình." Sư Nhạn Hành nói: "Người không cần nói vậy."
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, bà đã mất đi hai người thân nhất. Nói thật, Giang Hồi còn có vẻ giả vờ như không có chuyện gì đã tốt lắm rồi.
Giang Hồi lặng đi chốc lát rồi cứ thể bỏ qua chuyện này.
Người đã mất không thể sống lại. Người mất đã đi, nhưng người sống vẫn phải cố gắng sống tiếp.
Nữ nhi của bà ấy còn chưa lớn lên. Giờ đây, cuộc sống đang rẽ sang trang mới, bà ấy phải kiên cường lên thôi.
"Mà nói tiếp thì con cũng tài thật đấy." Giang Hồi cố ý nói về việc buôn bán hôm nay: "Mới ngày đầu đã lãi được nhiều tiền thế rồi."
Hôm nay mới bán có chút ít đấy thôi, bát đũa cũng có thể tái sử dụng nhiều lần. Nếu sau này bán nhiều suất hơn, vậy chẳng phải một ngày sẽ kiếm được sáu mươi văn, tám mươi văn tiền ư?!
Sư Nhạn Hành không nói gì, chỉ vừa đi vừa cười, để bà ấy cảm nhận niềm vui thắng lợi trọn vẹn.
Ngư Trận cũng vui lây. Trông cô bé có vẻ vui tươi hơn hẳn mấy ngày trước. Trên đường đi, thỉnh thoảng cô bé cũng sẽ hất tay mẫu thân và tỷ tỷ ra, chạy bịch bịch đuổi theo bươm bướm bay phía trước hoặc ngồi xuống ven đường ngắm nghía hoa dại mới nở trong bụi bỏ.
"Bướm tiên!"
"Tỷ tỷ! Hoa nè!" Tiểu cô nương chỉ vào bông hoa như vừa phát hiện ra một kho báu.
Sư Nhạn Hành cười nói: "Thích hoa thế hử?"
Ngư Trận gật gù.
"Thế chúng ta hái đóa hoa này về nhà được không nào?" Sư Nhạn Hành nói.
Nào ngờ bạn nhỏ lại không đồng ý.
Cô bé ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: "Nó sẽ đau lắm."
Nói rồi, cô bé còn làm vẻ mặt nhe răng trợn mắt, cứ y như mình cũng bị đau theo vậy.
Giang Hồi cũng đi tới, ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa mềm mại.
"Đúng, hoa bị hái xuống thì sống được vài ngày là chết. Nếu thích thật thì ai làm vậy chứ?"
Theo bản năng, Sư Nhạn Hành cảm thấy lời này còn chất chứa câu chuyện gì đó, bèn nhìn bà ấy một cái. Nàng phát hiện ánh mắt Giang Hồi bỗng chợt trở nên mơ màng. Hiển nhiên, nàng không biết bà ấy đang nghĩ gì, nhưng nàng chắc chắn lời nói vừa rồi không chỉ để nói về hoa.
Có liên quan gì với quá khứ của nàng chăng?
Ngư Trận nửa hiểu nửa không gật đầu. Một lúc sau, cô bé chợt nói: "Chết là giống như phụ thân ư?"
Sư Nhạn Hành và Giang Hồi đều sửng sốt.
Có thể nói rằng đây gần như là lời dài nhất mà cô bé từng nói.
Giang Hồi trìu mến ôm nữ nhi bé bỏng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé. Rất nhanh sau đó, ánh mắt bà ấy đầy vẻ đau thương.
Bà ấy không chỉ mất phu quân, mà còn mất cả một nữ nhi...
Cảm nhận được sự đau buồn của mẫu thân, Ngư Trận ngây thơ dùng bàn tay bé nhỏ ôm lấy cổ bà ấy.
Sư Nhạn Hành chỉ đứng một bên nhìn, không nói gì.
Trong tình huống như thế này, nàng không nên nói gì cả.
May thay chẳng bao lâu sau, Giang Hồi đã tiết chế cảm xúc, Ngư Trận hưng phấn cả buổi sáng cũng đã ngủ thiếp đi. Hai người tiếp tục trở về.
"Xin lỗi." Giang Hồi chợt nói.
Một ngày vui thế này mà bà ấy lại bất thình lình nhắc đến mấy chuyện này.
"Sinh ra, già đi, bệnh tật rồi chết, thích hận buồn vui đều là nhân chi thường tình." Sư Nhạn Hành nói: "Người không cần nói vậy."
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, bà đã mất đi hai người thân nhất. Nói thật, Giang Hồi còn có vẻ giả vờ như không có chuyện gì đã tốt lắm rồi.
Giang Hồi lặng đi chốc lát rồi cứ thể bỏ qua chuyện này.
Người đã mất không thể sống lại. Người mất đã đi, nhưng người sống vẫn phải cố gắng sống tiếp.
Nữ nhi của bà ấy còn chưa lớn lên. Giờ đây, cuộc sống đang rẽ sang trang mới, bà ấy phải kiên cường lên thôi.
"Mà nói tiếp thì con cũng tài thật đấy." Giang Hồi cố ý nói về việc buôn bán hôm nay: "Mới ngày đầu đã lãi được nhiều tiền thế rồi."
Hôm nay mới bán có chút ít đấy thôi, bát đũa cũng có thể tái sử dụng nhiều lần. Nếu sau này bán nhiều suất hơn, vậy chẳng phải một ngày sẽ kiếm được sáu mươi văn, tám mươi văn tiền ư?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.