Chương 2:
Thiếu Địa Qua
04/08/2023
Thành thật mà nói, bây giờ Sư Nhạn Hành rất mệt, nàng rất muốn ngủ.
Trước khi nàng xuyên đến đây, cơ thể này đã bị bệnh rất lâu, lên cơn sốt, tuy rằng bây giờ đã hạ sốt nhưng cơ thể vẫn yếu ớt.
Nhưng có quá nhiều điểm đáng ngờ, nàng lại không thể nào yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trải qua loại chuyện này, mỗi lần không thể tượng tượng nổi, nàng không nghĩ rằng còn có thể có lần thứ hai, không thể trông chờ vào một giấc ngủ là quay trở về được.
Vả lại đời đời trước nàng sống thọ và chết tại nhà, có lẽ lúc này tro cốt đã được chôn cất, trở về cũng không có chỗ về nữa.
Có thể sống lại một lần, nàng rất biết ơn.
Nhìn đồ đạc bày biện xung quanh và cách ăn mặc của hai nữ tử kia, một lớn một nhỏ, chắc hẳn là thời cổ đại, mặc dù không biết là triều đại cụ thể nào, nhưng chuyện cướp đoạt cơ thể của thần hồn này, nghe thôi là rợn cả người.
Hai bên đã trải qua một ván bài lật ngửa, nàng cần đảm bảo an toàn chính mình.
Trong giây phút nhất thời suy nghĩ quá nhiều, vốn Sư Nhạn Hành chưa hồi phục thì đầu óc lại hơi choáng váng.
Nàng dứt khoát di chuyển sang bên cạnh, dựa vào góc tường, một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, bên kia suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Đầu tiên, phụ nhân trước mặt này chính là mẫu thân của nguyên chủ, phản ứng rất khác thường.
Trải qua một ngày quan sát, lòng căm thù Giang Hồi đối với bản thân nàng không có quá nhiều, chỉ là bà ấy rất thất vọng, rất đau lòng, thậm chí còn có chút chiều hướng bên trong suy đoán, vậy mà bà ấy không có bao nhiêu hoảng hốt lo sợ dữ dội như suy đoán trước đó của nàng.
Hơn nữa bây giờ nhớ lại, khi nàng và bà ấy đối diện với nhau vài lần vào trước đây, phản ứng của đối phương cũng có ý tứ sâu xa:
Sau khi Sư Nhạn Hành tỉnh lại, không phải Giang Hồi không có khúc mắc, đầu tiên đi đến không phải quan tâm mà là đứng bên cạnh giường, ánh mắt quan sát mang vẻ nghi ngờ.
Nói cách khác, không bao lâu sau khi nàng tỉnh lại, người này đã nghi ngờ nàng không phải nguyên chủ.
Vì sao nhỉ?
Nhìn phản ứng vừa rồi, hẳn là Giang Hồi rất yêu thương trưởng nữ, một khi đã như vậy, cơ thể của đối phương bị một linh hồn vô danh chiếm đoạt, vì sao bà ấy lại tỏ ra như vậy … Để mà nói thì bà ấy tương đối bình tĩnh?
Sư Nhạn Hành mở to mắt: “Người không quan tâm nữ nhi đã đi đâu rồi sao?”
Trước khi nàng xuyên đến đây, cơ thể này đã bị bệnh rất lâu, lên cơn sốt, tuy rằng bây giờ đã hạ sốt nhưng cơ thể vẫn yếu ớt.
Nhưng có quá nhiều điểm đáng ngờ, nàng lại không thể nào yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trải qua loại chuyện này, mỗi lần không thể tượng tượng nổi, nàng không nghĩ rằng còn có thể có lần thứ hai, không thể trông chờ vào một giấc ngủ là quay trở về được.
Vả lại đời đời trước nàng sống thọ và chết tại nhà, có lẽ lúc này tro cốt đã được chôn cất, trở về cũng không có chỗ về nữa.
Có thể sống lại một lần, nàng rất biết ơn.
Nhìn đồ đạc bày biện xung quanh và cách ăn mặc của hai nữ tử kia, một lớn một nhỏ, chắc hẳn là thời cổ đại, mặc dù không biết là triều đại cụ thể nào, nhưng chuyện cướp đoạt cơ thể của thần hồn này, nghe thôi là rợn cả người.
Hai bên đã trải qua một ván bài lật ngửa, nàng cần đảm bảo an toàn chính mình.
Trong giây phút nhất thời suy nghĩ quá nhiều, vốn Sư Nhạn Hành chưa hồi phục thì đầu óc lại hơi choáng váng.
Nàng dứt khoát di chuyển sang bên cạnh, dựa vào góc tường, một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, bên kia suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Đầu tiên, phụ nhân trước mặt này chính là mẫu thân của nguyên chủ, phản ứng rất khác thường.
Trải qua một ngày quan sát, lòng căm thù Giang Hồi đối với bản thân nàng không có quá nhiều, chỉ là bà ấy rất thất vọng, rất đau lòng, thậm chí còn có chút chiều hướng bên trong suy đoán, vậy mà bà ấy không có bao nhiêu hoảng hốt lo sợ dữ dội như suy đoán trước đó của nàng.
Hơn nữa bây giờ nhớ lại, khi nàng và bà ấy đối diện với nhau vài lần vào trước đây, phản ứng của đối phương cũng có ý tứ sâu xa:
Sau khi Sư Nhạn Hành tỉnh lại, không phải Giang Hồi không có khúc mắc, đầu tiên đi đến không phải quan tâm mà là đứng bên cạnh giường, ánh mắt quan sát mang vẻ nghi ngờ.
Nói cách khác, không bao lâu sau khi nàng tỉnh lại, người này đã nghi ngờ nàng không phải nguyên chủ.
Vì sao nhỉ?
Nhìn phản ứng vừa rồi, hẳn là Giang Hồi rất yêu thương trưởng nữ, một khi đã như vậy, cơ thể của đối phương bị một linh hồn vô danh chiếm đoạt, vì sao bà ấy lại tỏ ra như vậy … Để mà nói thì bà ấy tương đối bình tĩnh?
Sư Nhạn Hành mở to mắt: “Người không quan tâm nữ nhi đã đi đâu rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.