Chương 3:
Thiếu Địa Qua
04/08/2023
Lời vừa nói ra, nước mắt Giang Hồi rơi càng dữ dội.
“Nếu ngươi đã đến, vậy Táp Táp của ta đã đi rồi.”
Lời nói này khiến Sư Nhạn Hành thấy mơ hồ hơn.
Giang Hồi khóc một mình một lúc.
Có lẽ bà ấy đã kìm nén lâu lắm rồi, chuyện cần nói đã nói hết, sau khi khóc xong, bà ấy dùng giọng nói đứt quãng nói ra ngọn nguồn câu chuyện.
Sư Nhạn Hành vừa nghe vừa so sánh với những ký ức nhận được, thứ nhất là muốn xem đối phương có nói thật hay không, thứ hai là để kiểm tra những lỗ hổng và bù đắp những điểm thiếu sót.
Dù sao sau này, có lẽ nàng sẽ sống với một thân phận hoàn toàn mới, không có cách nào lừa gạt được mẹ ruột, nhưng nhất định phải che giấu với người ngoài.
Ví như Sư Nhạn Hành đã nhớ những ký ức trong đầu mình, đây vốn là một gia đình bốn người bình thường, nam chủ nhân ngày thường làm thợ mộc, khi nhàn rỗi thì làm ruộng, tuy không phát tài nhưng người một nhà cũng coi như không phải lo cơm áo.
Không ngờ hai năm trước nam chủ nhân bệnh nặng rất lâu, tiền dành dụm đã tiêu hết, người cũng không còn, từ đấy về sau, ba năm qua người mẹ rất gian nan.
Vì để kiếm thêm thu nhập giúp đỡ cho gia đình nên nguyên chủ lên núi đốn củi, hái rau dại, kết quả là vô tình ngã xuống sông, lên cơn sốt cao, sau vài ngày nóng bừng thì tắt thở.
Giang Hồi vừa mới mất trượng phu, lại không muốn trưởng nữ mất, bà nhớ đến lời gọi hồn của người xưa từng nói nên thử quyết định mạo hiểm một lần.
“Trước đây ta từng nghe người ta nói rằng việc này cực kỳ mạo hiểm, rất có thể gọi tới … Nhưng việc đã đến nước này, ta không thử một lần thì sao có thể cam tâm cho được?”
Giang Hồi khóc nói.
Vì thế bà ấy đã thử.
Đúng thật là nữ nhi nằm trên giường đất đã tỉnh lại, nhưng chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra:
Người tỉnh lại không còn là nữ nhi của Giang Hồi.
Từ rất lâu trước khi gọi hồn, Giang Hồi luôn lo lắng về kết quả này, cho nên bà ấy vẫn để ý.
Rạng sáng khi Sư Nhạn Hành vừa mở mắt, trái tim Giang Hồi đập thình thịch một nhịp.
Ánh mắt xa lạ này …
Bà ấy không bỏ cuộc, lại cẩn thận quan sát thêm một ngày, trái tim cũng dần dần lạnh lẽo.
Bỗng nhiên Sư Nhạn Hành tỉnh ngộ.
Thì ra là thế.
Nói cách khác, trước khi bản thân nàng xuyên qua đây, nguyên chủ đã chết rồi, mà Giang Hồi biết nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn mạo hiểm thử một lần.
“Nếu ngươi đã đến, vậy Táp Táp của ta đã đi rồi.”
Lời nói này khiến Sư Nhạn Hành thấy mơ hồ hơn.
Giang Hồi khóc một mình một lúc.
Có lẽ bà ấy đã kìm nén lâu lắm rồi, chuyện cần nói đã nói hết, sau khi khóc xong, bà ấy dùng giọng nói đứt quãng nói ra ngọn nguồn câu chuyện.
Sư Nhạn Hành vừa nghe vừa so sánh với những ký ức nhận được, thứ nhất là muốn xem đối phương có nói thật hay không, thứ hai là để kiểm tra những lỗ hổng và bù đắp những điểm thiếu sót.
Dù sao sau này, có lẽ nàng sẽ sống với một thân phận hoàn toàn mới, không có cách nào lừa gạt được mẹ ruột, nhưng nhất định phải che giấu với người ngoài.
Ví như Sư Nhạn Hành đã nhớ những ký ức trong đầu mình, đây vốn là một gia đình bốn người bình thường, nam chủ nhân ngày thường làm thợ mộc, khi nhàn rỗi thì làm ruộng, tuy không phát tài nhưng người một nhà cũng coi như không phải lo cơm áo.
Không ngờ hai năm trước nam chủ nhân bệnh nặng rất lâu, tiền dành dụm đã tiêu hết, người cũng không còn, từ đấy về sau, ba năm qua người mẹ rất gian nan.
Vì để kiếm thêm thu nhập giúp đỡ cho gia đình nên nguyên chủ lên núi đốn củi, hái rau dại, kết quả là vô tình ngã xuống sông, lên cơn sốt cao, sau vài ngày nóng bừng thì tắt thở.
Giang Hồi vừa mới mất trượng phu, lại không muốn trưởng nữ mất, bà nhớ đến lời gọi hồn của người xưa từng nói nên thử quyết định mạo hiểm một lần.
“Trước đây ta từng nghe người ta nói rằng việc này cực kỳ mạo hiểm, rất có thể gọi tới … Nhưng việc đã đến nước này, ta không thử một lần thì sao có thể cam tâm cho được?”
Giang Hồi khóc nói.
Vì thế bà ấy đã thử.
Đúng thật là nữ nhi nằm trên giường đất đã tỉnh lại, nhưng chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra:
Người tỉnh lại không còn là nữ nhi của Giang Hồi.
Từ rất lâu trước khi gọi hồn, Giang Hồi luôn lo lắng về kết quả này, cho nên bà ấy vẫn để ý.
Rạng sáng khi Sư Nhạn Hành vừa mở mắt, trái tim Giang Hồi đập thình thịch một nhịp.
Ánh mắt xa lạ này …
Bà ấy không bỏ cuộc, lại cẩn thận quan sát thêm một ngày, trái tim cũng dần dần lạnh lẽo.
Bỗng nhiên Sư Nhạn Hành tỉnh ngộ.
Thì ra là thế.
Nói cách khác, trước khi bản thân nàng xuyên qua đây, nguyên chủ đã chết rồi, mà Giang Hồi biết nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn mạo hiểm thử một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.