Thuê Được Thiếu Gia Về Nhà Ăn Tết
Chương 6
Dữu Tử Đa Nhục
14/10/2022
Editor: Trỏ Mặt Sẹo.
Kết quả, vào đến ghế lô chị Bội Bội mới nói với tôi rằng tiểu bạch thỏ đang tiếp khách. Và hỏi tôi xem có muốn gọi người khác đến không.
Tôi lắc đầu, bảo chị ấy lấy rượu tôi đặt ra. Một mình tôi vừa uống rượu vừa hát hò.
Chắc chắn là do cảm thấy quá trống vắng, nên cuối tuần hiếm khi có dịp tìm tiểu bạch thỏ chơi.
Lúc tiểu bạch thỏ đến, tôi còn chưa hát xong bài “Anh ấy không yêu tôi” . Cậu ta đứng ở cửa, vẫn luôn nghe tôi hát rồi chạy đến rót rượu cho tôi.
Mùi rượu trên người cậu ta rất nồng nặc, khả năng cao đã uống nhiều.
Cậu ta đưa tôi một bao lì xì, tôi mới hỏi đây là cái gì.
“Hôm về đây, mẹ chị đưa cho tôi. Lúc đó tôi không thấy, không ngờ nhiều như vậy. Trả lại cho chị.”
Tôi đẩy lại “Mẹ tôi cho thì cứ cầm đi.”
Cậu ta vẫn cứ đưa tay ra.
“Không chừng năm sau tôi vẫn phải thuê cậu làm chú rể đấy.”
Cậu ta bật cười.
Tôi tắt nhạc, hỏi cậu ta: “Bao giờ tan làm?”
“3 rưỡi.”
“Hết giờ đi với tôi không?” Nói xong lại cảm thấy sai sai, vội bổ sung: “Mời cậu ăn khuya.”
Cậu ta ngập ngừng, rồi cười rộ lên: “Vậy không cần phải đợi. Bây giờ tôi đi xin chị Bội Bội nghỉ.”
Chúng tôi ra về cùng nhau, tôi lái xe thẳng về nhà.
Cổng sau khu chung cư có một quán nướng, món cháo thịt khá ngon.
Tôi gọi điện trước cho ông chủ, đến đúng lúc cháo chín, khi được bưng lên vẫn còn nóng hôi hổi.
Tôi múc cho cậu ta một bát, “Vừa uống nhiều rượu như vậy, ăn miếng cháo cho ấm dạ dày đi.”
Cậu ta cười với tôi: “Cảm ơn.”
“Muốn ăn gì nữa không? Hàu sống cũng không tệ đâu.”
Cậu ta lắc đầu: “Không cần.”
Hai chúng tôi đều là người kiệm lời, nên đến tận khi ăn xong, chúng tôi cũng không nói với nhau quá nhiều.
Chẳng có đề tài gì để trò chuyện cả, mà nói nhiều thì sợ hớ lời.
Tôi thanh toán xong, quay đầu lại. Cậu ta vẫn đứng chờ bên cạnh, ngọc thụ lâm phong*. (Ai muốn hiểu thêm về cụm từ này tự search gg nhó =)) )
Trong phút chốc, lòng tôi cứ ngứa ngáy khó hiểu, đi sang hỏi: “Nhà tôi ở gần đây, cậu muốn vào ngồi không?”
Trong mắt cậu ta hiện lên vẻ ngạc nhiên, không trả lời, dường như lời mời của tôi quá đột ngột.
Tôi hơi xấu hổ: “Thôi, để tôi đưa cậu về.”
“Không sao, tôi sẽ gọi xe về. Cũng muộn rồi, chị nghỉ ngơi sớm đi. Lần sau đừng đến…..”
Nói được một nửa thì cậu ta dừng lại, cuối cùng cười với tôi, “Ngủ ngon.”
Dứt lời liền xoay người đi, tư thế rất đẹp trai. Chỉ là đi chưa được mấy bước đã ngã xuống.
Ông chủ quán giúp tôi đưa cậu ta vào bệnh viện.
Tôi gọi điện thoại cho chị Bội Bội, chắc chị ấy vừa mới ngủ. Giọng rất mất kiên nhẫn, không thèm nhìn xem ai gọi đã bắt máy, “Ai đấy?”
“Chị Bội Bội, em là Sơ Hân.” Tôi có chút vội vàng “Tiểu bạch thỏ nằm viện, chị có cách liên lạc với người nhà cậu ấy không?”
Chị ấy sửng sốt, “Không phải bảo cô nhẹ nhàng chút à?”
“…… Không phải tại em, cậu ấy bị xuất huyết dạ dày. Bác sĩ nói là do uống quá nhiều rượu.”
Chị thở dài một cái, “Bảo cậu ta đừng lo lắng…… Cậu ta không có người thân. Tí nữa chị sẽ đến, bệnh viện nào?”
Tôi chợt nhớ tiểu bạch thỏ từng nói với tôi lúc còn ở nhà, cậu không có người thân.
Chị Bội Bội rất nhanh đã đến, còn chưa trang điểm, vẻ mặt thì mệt mỏi.
“Nghiêm trọng lắm không?”
“Bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi một thời gian, tốt nhất hơn một tháng không uống rượu.”
Chị ấy xoa đầu lông mày, “Cậu ta vốn cũng chỉ là nhân viên tạm thời. Bây giờ thì phải dừng lại ngay thôi.”
Ý là muốn cho cậu chàng nghỉ việc.
Chị lại hỏi tôi viện phí là bao nhiêu, chị sẽ trừ vào lương của tiểu bạch thỏ để trả tôi.
Câu lạc bộ không có trợ cấp, chắc đến bảo hiểm cũng không mua.
Chi phí không phải là vấn đề.
Tôi hỏi chị: “Gia đình cậu ấy, như thế nào?”
Chị hơi dừng lại, hỏi tôi: “Cô thật sự muốn biết?”
Tôi không hiểu, “Có ý gì?”
“Chị cảm thấy chắc cậu ta không muốn để cho cô biết.”
“Tại sao?”
Chị không trả lời, cau mày suy nghĩ thật lâu mới mở miệng.
Sau đó dùng 10 phút mới kể xong câu chuyện.
Gác Mái không thiếu người bị cuộc sống chèn ép, phải vào đây vì bát cơm. Cũng không ít người muốn một bước lên mây, được ăn nằm, được thu tiền trong xã hội thượng lưu. Nhưng tiểu bạch thỏ khác hoàn toàn.
Cha cậu là thư kí của cựu thị trưởng, sau khi cựu thị trưởng bị bắt thì ông ấy cũng ngã ngựa. Lại còn phạm nhiều tội, đã tự sát trong tù.
Mẹ tiểu bạch thỏ thì đột ngột qua đời lúc cậu ấy mới mười mấy tuổi. Một cậu thanh niên không có người thân nào cả. Dù cho có, thì cũng không ai thèm nhìn cậu một cái chứ đừng nói đến nuôi cậu.
Tài sản trong nhà đều bị tịch thu, cậu mang áp lực rất lớn để thi đỗ vào trường đại học trọng điểm. Nhưng vì không nộp đủ tiền học nên phải lùi lại lịch nhập học.
Vì thế cậu mới đến Gác Mái, ở tuổi này của cậu, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất.
“Không phải có khoản vay dành cho sinh viên sao?” Tôi hỏi.
Chị Bội Bội cười: “Cô giáo Sơ của chị ơi, cô đúng là không biết cuộc sống khó khăn cỡ nào. Trường hợp của cậu ta, ai sẽ để cho cậu ta làm được tài liệu chứng minh hoàn cảnh của mình?”
Cả thành phố đều biết cậu là con trai quan chức tham nhũng, con quan tham sẽ nghèo à?
Lúc tôi quay lại phòng, cậu ta đã tỉnh, nhíu mày nhìn chằm chằm túi truyền dịch. Thấy tôi đi vào lông mày mới giãn ra.
“Có khó chịu chỗ nào nữa không?” Tôi hỏi.
Cậu ta lắc đầu: “Lần này làm phiền chị rồi.”
“Không sao.” Tôi cười “Đừng khách sáo với tôi.”
“Viện phí tôi chưa thể trả ngay cho chị được.”
“Ừ.” Tôi bơ luôn, duỗi tay chọc chọc khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt của cậu ta.
Cậu chàng hơi giật mình.
Tôi giải thích: “Y tá yêu cầu tôi để ý đến nhiệt độ cơ thể của cậu.”
Cái cớ này có hơi gượng ép, nhưng cậu ta không để ý, chỉ cười: “Chị về nghỉ đi, đã muộn rồi.”
“Chị Bội Bội bảo tôi chăm sóc cậu.”
Cậu ta mím môi: “Tôi không cần.”
Tôi ngồi xuống mép giường, chống cằm nhìn: “Tôi không yên tâm.”
Đôi bên lặng im nhìn nhau, cậu ta không dời mắt đi, tôi cũng vậy.
Tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Khi tỉnh lại trời đã sáng, một đêm nằm bò để ngủ, cả người đau nhức.
Cậu ta đã ngồi dậy, cố gắng lấy áo khoác của mình.
Tôi lấy hộ cậu ta, cau mày hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Vẻ mặt cậu ta bình thường: “Xuất viện.”
“Tại sao?”
“Tôi cảm thấy tôi khoẻ rồi.”
Nghe câu này, tôi chợt cảm thấy đau lòng.
“Viện phí cậu không phải trả, bây giờ cậu không thể uống rượu. Chị Bội Bội đã cho cậu nghỉ việc bên Gác Mái rồi. Chị ấy nói lương tháng này vẫn trả như bình thường. Cậu phải dưỡng bệnh thật tốt.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, nói rõ từ chữ: “Sơ Hân, tôi không muốn nợ chị.”
“Không phải cho cậu mượn, chỉ là tiếp tục giao dịch cùng cậu thôi. Cậu chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của tôi, giả làm bạn trai tôi. Tôi trả hết tiền học và tiền sinh hoạt của cậu, thế nào?”
Cậu ta dừng một chút, bỗng nhiên cười: “Chị đây là muốn bao nuôi tôi à?”
18:03, 10/9/2021.
Kết quả, vào đến ghế lô chị Bội Bội mới nói với tôi rằng tiểu bạch thỏ đang tiếp khách. Và hỏi tôi xem có muốn gọi người khác đến không.
Tôi lắc đầu, bảo chị ấy lấy rượu tôi đặt ra. Một mình tôi vừa uống rượu vừa hát hò.
Chắc chắn là do cảm thấy quá trống vắng, nên cuối tuần hiếm khi có dịp tìm tiểu bạch thỏ chơi.
Lúc tiểu bạch thỏ đến, tôi còn chưa hát xong bài “Anh ấy không yêu tôi” . Cậu ta đứng ở cửa, vẫn luôn nghe tôi hát rồi chạy đến rót rượu cho tôi.
Mùi rượu trên người cậu ta rất nồng nặc, khả năng cao đã uống nhiều.
Cậu ta đưa tôi một bao lì xì, tôi mới hỏi đây là cái gì.
“Hôm về đây, mẹ chị đưa cho tôi. Lúc đó tôi không thấy, không ngờ nhiều như vậy. Trả lại cho chị.”
Tôi đẩy lại “Mẹ tôi cho thì cứ cầm đi.”
Cậu ta vẫn cứ đưa tay ra.
“Không chừng năm sau tôi vẫn phải thuê cậu làm chú rể đấy.”
Cậu ta bật cười.
Tôi tắt nhạc, hỏi cậu ta: “Bao giờ tan làm?”
“3 rưỡi.”
“Hết giờ đi với tôi không?” Nói xong lại cảm thấy sai sai, vội bổ sung: “Mời cậu ăn khuya.”
Cậu ta ngập ngừng, rồi cười rộ lên: “Vậy không cần phải đợi. Bây giờ tôi đi xin chị Bội Bội nghỉ.”
Chúng tôi ra về cùng nhau, tôi lái xe thẳng về nhà.
Cổng sau khu chung cư có một quán nướng, món cháo thịt khá ngon.
Tôi gọi điện trước cho ông chủ, đến đúng lúc cháo chín, khi được bưng lên vẫn còn nóng hôi hổi.
Tôi múc cho cậu ta một bát, “Vừa uống nhiều rượu như vậy, ăn miếng cháo cho ấm dạ dày đi.”
Cậu ta cười với tôi: “Cảm ơn.”
“Muốn ăn gì nữa không? Hàu sống cũng không tệ đâu.”
Cậu ta lắc đầu: “Không cần.”
Hai chúng tôi đều là người kiệm lời, nên đến tận khi ăn xong, chúng tôi cũng không nói với nhau quá nhiều.
Chẳng có đề tài gì để trò chuyện cả, mà nói nhiều thì sợ hớ lời.
Tôi thanh toán xong, quay đầu lại. Cậu ta vẫn đứng chờ bên cạnh, ngọc thụ lâm phong*. (Ai muốn hiểu thêm về cụm từ này tự search gg nhó =)) )
Trong phút chốc, lòng tôi cứ ngứa ngáy khó hiểu, đi sang hỏi: “Nhà tôi ở gần đây, cậu muốn vào ngồi không?”
Trong mắt cậu ta hiện lên vẻ ngạc nhiên, không trả lời, dường như lời mời của tôi quá đột ngột.
Tôi hơi xấu hổ: “Thôi, để tôi đưa cậu về.”
“Không sao, tôi sẽ gọi xe về. Cũng muộn rồi, chị nghỉ ngơi sớm đi. Lần sau đừng đến…..”
Nói được một nửa thì cậu ta dừng lại, cuối cùng cười với tôi, “Ngủ ngon.”
Dứt lời liền xoay người đi, tư thế rất đẹp trai. Chỉ là đi chưa được mấy bước đã ngã xuống.
Ông chủ quán giúp tôi đưa cậu ta vào bệnh viện.
Tôi gọi điện thoại cho chị Bội Bội, chắc chị ấy vừa mới ngủ. Giọng rất mất kiên nhẫn, không thèm nhìn xem ai gọi đã bắt máy, “Ai đấy?”
“Chị Bội Bội, em là Sơ Hân.” Tôi có chút vội vàng “Tiểu bạch thỏ nằm viện, chị có cách liên lạc với người nhà cậu ấy không?”
Chị ấy sửng sốt, “Không phải bảo cô nhẹ nhàng chút à?”
“…… Không phải tại em, cậu ấy bị xuất huyết dạ dày. Bác sĩ nói là do uống quá nhiều rượu.”
Chị thở dài một cái, “Bảo cậu ta đừng lo lắng…… Cậu ta không có người thân. Tí nữa chị sẽ đến, bệnh viện nào?”
Tôi chợt nhớ tiểu bạch thỏ từng nói với tôi lúc còn ở nhà, cậu không có người thân.
Chị Bội Bội rất nhanh đã đến, còn chưa trang điểm, vẻ mặt thì mệt mỏi.
“Nghiêm trọng lắm không?”
“Bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi một thời gian, tốt nhất hơn một tháng không uống rượu.”
Chị ấy xoa đầu lông mày, “Cậu ta vốn cũng chỉ là nhân viên tạm thời. Bây giờ thì phải dừng lại ngay thôi.”
Ý là muốn cho cậu chàng nghỉ việc.
Chị lại hỏi tôi viện phí là bao nhiêu, chị sẽ trừ vào lương của tiểu bạch thỏ để trả tôi.
Câu lạc bộ không có trợ cấp, chắc đến bảo hiểm cũng không mua.
Chi phí không phải là vấn đề.
Tôi hỏi chị: “Gia đình cậu ấy, như thế nào?”
Chị hơi dừng lại, hỏi tôi: “Cô thật sự muốn biết?”
Tôi không hiểu, “Có ý gì?”
“Chị cảm thấy chắc cậu ta không muốn để cho cô biết.”
“Tại sao?”
Chị không trả lời, cau mày suy nghĩ thật lâu mới mở miệng.
Sau đó dùng 10 phút mới kể xong câu chuyện.
Gác Mái không thiếu người bị cuộc sống chèn ép, phải vào đây vì bát cơm. Cũng không ít người muốn một bước lên mây, được ăn nằm, được thu tiền trong xã hội thượng lưu. Nhưng tiểu bạch thỏ khác hoàn toàn.
Cha cậu là thư kí của cựu thị trưởng, sau khi cựu thị trưởng bị bắt thì ông ấy cũng ngã ngựa. Lại còn phạm nhiều tội, đã tự sát trong tù.
Mẹ tiểu bạch thỏ thì đột ngột qua đời lúc cậu ấy mới mười mấy tuổi. Một cậu thanh niên không có người thân nào cả. Dù cho có, thì cũng không ai thèm nhìn cậu một cái chứ đừng nói đến nuôi cậu.
Tài sản trong nhà đều bị tịch thu, cậu mang áp lực rất lớn để thi đỗ vào trường đại học trọng điểm. Nhưng vì không nộp đủ tiền học nên phải lùi lại lịch nhập học.
Vì thế cậu mới đến Gác Mái, ở tuổi này của cậu, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất.
“Không phải có khoản vay dành cho sinh viên sao?” Tôi hỏi.
Chị Bội Bội cười: “Cô giáo Sơ của chị ơi, cô đúng là không biết cuộc sống khó khăn cỡ nào. Trường hợp của cậu ta, ai sẽ để cho cậu ta làm được tài liệu chứng minh hoàn cảnh của mình?”
Cả thành phố đều biết cậu là con trai quan chức tham nhũng, con quan tham sẽ nghèo à?
Lúc tôi quay lại phòng, cậu ta đã tỉnh, nhíu mày nhìn chằm chằm túi truyền dịch. Thấy tôi đi vào lông mày mới giãn ra.
“Có khó chịu chỗ nào nữa không?” Tôi hỏi.
Cậu ta lắc đầu: “Lần này làm phiền chị rồi.”
“Không sao.” Tôi cười “Đừng khách sáo với tôi.”
“Viện phí tôi chưa thể trả ngay cho chị được.”
“Ừ.” Tôi bơ luôn, duỗi tay chọc chọc khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt của cậu ta.
Cậu chàng hơi giật mình.
Tôi giải thích: “Y tá yêu cầu tôi để ý đến nhiệt độ cơ thể của cậu.”
Cái cớ này có hơi gượng ép, nhưng cậu ta không để ý, chỉ cười: “Chị về nghỉ đi, đã muộn rồi.”
“Chị Bội Bội bảo tôi chăm sóc cậu.”
Cậu ta mím môi: “Tôi không cần.”
Tôi ngồi xuống mép giường, chống cằm nhìn: “Tôi không yên tâm.”
Đôi bên lặng im nhìn nhau, cậu ta không dời mắt đi, tôi cũng vậy.
Tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Khi tỉnh lại trời đã sáng, một đêm nằm bò để ngủ, cả người đau nhức.
Cậu ta đã ngồi dậy, cố gắng lấy áo khoác của mình.
Tôi lấy hộ cậu ta, cau mày hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Vẻ mặt cậu ta bình thường: “Xuất viện.”
“Tại sao?”
“Tôi cảm thấy tôi khoẻ rồi.”
Nghe câu này, tôi chợt cảm thấy đau lòng.
“Viện phí cậu không phải trả, bây giờ cậu không thể uống rượu. Chị Bội Bội đã cho cậu nghỉ việc bên Gác Mái rồi. Chị ấy nói lương tháng này vẫn trả như bình thường. Cậu phải dưỡng bệnh thật tốt.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, nói rõ từ chữ: “Sơ Hân, tôi không muốn nợ chị.”
“Không phải cho cậu mượn, chỉ là tiếp tục giao dịch cùng cậu thôi. Cậu chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của tôi, giả làm bạn trai tôi. Tôi trả hết tiền học và tiền sinh hoạt của cậu, thế nào?”
Cậu ta dừng một chút, bỗng nhiên cười: “Chị đây là muốn bao nuôi tôi à?”
18:03, 10/9/2021.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.