Thuê Được Thiếu Gia Về Nhà Ăn Tết
Chương 7
Dữu Tử Đa Nhục
14/10/2022
Editor: Trỏ Mặt Sẹo.
Tôi bị ánh mắt kia chặn họng.
“Có phải chị cho rằng tôi là trai bao, đúng không?”
“Không phải, tôi…..”
Cậu ta lấy áo trong tay tôi ra, xoay người rời đi. Không muốn nghe điều gì dù chỉ là một lời giải thích.
Tôi rất oan ức.
Tôi thích cậu, muốn ngủ với cậu thôi mà.
Sau khi cậu ta đi, tôi ra quầy lễ tân thanh toán, rồi tâm sự với bác sĩ chính của cậu ta một lúc lâu. Lúc ra ngoài thì nhận được điện thoại của chị Bội Bội, nói rằng cậu ta quay về dọn hành lý.
“Bảo là nằm viện tĩnh dưỡng cơ mà, sao lại chạy về rồi?”
Tôi không thể mặt dày mà nói mình chọc giận cậu ta.
Khi tôi đến cậu ta đang đứng ở ven đường chờ xe buýt. Chị Bội Bội đứng bên cạnh nói vài lời, thấy tôi thì xách luôn hành lý cậu chàng nhét vào cốp xe, sau đó mạnh mẽ đẩy cậu ta lên.
“Cậu không muốn đi bệnh viện thì sang nhà cô giáo Sơ mà tĩnh dưỡng. Nhà cô ấy điều kiện tốt, đảm bảo nửa tháng là cậu khoẻ như voi luôn. Đúng không cô giáo Sơ?”
Tôi gật đầu, vờ hiểu chuyện nói: “Tôi nợ chị Bội Bội một ân tình, bây giờ xem như trả cho chị ấy.”
Tiểu bạch thỏ thật sự không phản kháng lại.
“Đúng rồi.” Chị Bội Bội lấy một thứ từ trong túi ra, đưa qua: “Trước đây cậu đưa thẻ căn cước cho tôi giữ, tí nữa thì quên trả.”
Tiểu bạch thỏ duỗi tay nhận lấy, tôi liếc một cái mà hoá đá luôn.
“Cậu… cậu… cậu… không đủ 18 tuổi.”
Hai người kia nhìn tôi, chị Bội Bội cười rất mờ ám.
Tôi sợ chị ấy lại nói câu “Nhẹ nhàng với cậu ta chút” , vội vàng lái xe rời đi.
Tôi lái xe đi, bỏ qua sắc mặt tái nhợt cùng với hai bên thái dương đầy mồ hôi lạnh của cậu ta. Mãi đến khi gặp đèn đỏ mới dừng xe lại, đưa thuốc và nước sang.
Cậu ta ôm bụng, im lặng nhìn tôi.
Thật sự cứng đầu.
Cậu ta không nhận, tôi cũng không rút tay về. Đèn xanh sáng lên, mấy xe phía sau liên tục bấm còi thể hiện sự bất mãn, cậu ta mới chịu cầm.
Tôi khởi động xe, “Lòng tự trọng là cái gì? Cậu cần phải bỏ qua nó trước khi cậu đủ mạnh mẽ.”
Không biết vì tôi nói những điều này hay do cậu ta đã nghĩ thông, mà cậu ta trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Từ đầu đã ngoan, nhưng là ngoan theo kiểu lễ phép. Còn bây giờ ngoan, là kiểu bội phục.
Nhưng cũng chỉ là đầu hàng trước thực tế, không phải đầu hàng trước tôi.
Tôi đưa tiểu bạch thỏ về nhà.
Căn nhà nằm trong khu vực trường học, trả trong một lần. Rộng 100 mét vuông, gồm ba phòng khách, hai phòng ngủ.
Tôi bảo cậu ta để hành lý vào phòng làm việc, sau đó nói rằng nhà tôi chỉ có một cái giường.
Cậu ta vẫn rất tỉnh và đẹp trai: “Tôi có thể ngủ ở sofa.”
“…….” Theo hiểu biết của tôi về cậu ta thì, rất khó chơi.
Tôi dọn lại phòng cho khách, thay bằng vỏ chăn hoa nhỏ của tôi (tất nhiên là do tôi cố ý). Sau đó đẩy cậu ta vào phòng tắm, “Cả người cậu toàn mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, khó ngửi muốn chết.”
Điện thoại cậu ta để ở bên ngoài. Lúc tôi đang nấu cháo thì nó chợt vang lên.
Là chị Bộn Bội gọi, tôi nghe máy hộ cậu ta.
“Cậu ấy đang đi tắm, chị có việc gì không?”
Chị Bội Bội ở bên kia hơi sửng sốt một chút, cười tà: “Tắm sạch cho cô ăn bữa tiệc lớn à?”
“Người ta còn đang bị bệnh đấy, em có cầm thú như thế đâu.” Dù gì tôi cũng là người giáo viên nhân dân.
“Hahaha.”
“Chị có việc gì không?”
“Hình như thẻ của cậu ta bị ngừng rồi. Chị chỉ có thể đưa tiền mặt thôi. Cô bảo cậu ta nếu rảnh thì ghé qua nhận lương.”
“Không cần, chị gửi sang tài khoản của em đi. Em sẽ đưa lại cho cậu ta.”
“Ok, tí nữa cô nhớ đưa số tài khoản cho chị đấy.”
Sau đó thẳng tay tắt máy.
Đúng là một đồng đội tốt.
Sau lưng phát ra tiếng mở cửa, tiểu bạch thỏ tắm xong đi ra. Cậu ta đã thay bộ đồng phục ở Gác Mái, quần dài sọc trắng xám, mái tóc ướt dầm dề, môi hồng răng trắng. Đôi mắt vừa to vừa đen, mềm đến mức véo được ra nước.
Nhất định là ánh mắt muốn ngủ với cậu ta của tôi được thể hiện một cách quá trần trụi, nên cậu ta mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Tôi hắng giọng: “Trong nồi có cháo, cậu ăn đi. Tôi xuống dưới mua vài thứ.”
Cậu ta “Ừ” một cái.
“Đồ cứ dùng thoải mái, TV xem được, pass wifi là: tôi yêu Hân Hân, viết thường.”
Hình như cậu ta bật cười.
Tôi vội vàng đi xuống.
Đến hiệu thuốc mua ít đồ, rồi lại sang siêu thị mua thức ăn và đồ dùng cá nhân cho cậu ta.
Lúc tính tiền tôi thuận tay cầm thêm một hộp durex.
Tôi xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà.
Tiểu bạch thỏ đang ăn cháo trong phòng bếp, thấy tôi về thì chạy ra cầm đỡ giúp tôi. Tôi đưa túi đồ dùng cho cậu ta: “Mua cho cậu thêm ít đồ này.”
Tay cậu ta dừng ở không trung nửa giây mới nhận lấy.
Tôi quay người vào phòng bếp tìm ấm, sắc thuốc cho cậu ta uống. Một lúc sau mới nhớ ra, vội vàng chạy vào phòng cậu chàng, cướp lấy cái túi rồi lục tung lên.
Tiểu bạch thỏ đứng cạnh giơ cái hộp: “…… Tìm cái này à?”
Tôi mặt không đổi sắc cầm lấy, “Ừ.” Rồi tiếp tục giục cậu ta ra ngoài ăn cháo.
Ăn cháo xong, thuốc cũng vừa được. Tôi lấy một cái bát nhỏ ra rồi rót thuốc vào, đưa cho cậu ta uống.
Hương vị kia có vẻ làm đầu lưỡi người ta tê dại, tiểu bạch thỏ nhíu chặt mày, “Đây là cái gì thế?”
“Tôi cố ý đun thuốc cho cậu, uống đi, chắc chắn tốt hơn rượu.”
“Tôi uống thuốc của bệnh viện là được rồi.”
Tôi cười, hỏi: “không lẽ, cậu sợ đắng ư?”
Cậu ta im lặng.
Đúng là một cậu bạn nhỏ.
“Uống đi, nhắm mắt cái là uống xong thôi. Uống xong tôi sẽ cho cậu một viên kẹo, là ổn ngay.”
Cậu ta bị giọng điệu dỗ dành này của tôi làm cho ngại ngùng, ngẩng đầu uống hết.
Sau đó chạy khắp nơi để tìm nước.
Tôi nâng cằm cậu ta lên, cúi người hôn xuống. Đầu lưỡi quét nhẹ giữa hàm răng đắng ngắt, mút đầu lưỡi cậu ta.
Vài phút sau buông ra, hỏi: “Có ngọt không?”
Cậu ta mím môi, không đáp.
“Đây là loại kẹo đắt nhất trong siêu thị.”
“Tôi không thích đồ ngọt.”
Tôi cười: “Đó là sự ngọt ngào.”
13:37, 11/9/2021.
Tôi bị ánh mắt kia chặn họng.
“Có phải chị cho rằng tôi là trai bao, đúng không?”
“Không phải, tôi…..”
Cậu ta lấy áo trong tay tôi ra, xoay người rời đi. Không muốn nghe điều gì dù chỉ là một lời giải thích.
Tôi rất oan ức.
Tôi thích cậu, muốn ngủ với cậu thôi mà.
Sau khi cậu ta đi, tôi ra quầy lễ tân thanh toán, rồi tâm sự với bác sĩ chính của cậu ta một lúc lâu. Lúc ra ngoài thì nhận được điện thoại của chị Bội Bội, nói rằng cậu ta quay về dọn hành lý.
“Bảo là nằm viện tĩnh dưỡng cơ mà, sao lại chạy về rồi?”
Tôi không thể mặt dày mà nói mình chọc giận cậu ta.
Khi tôi đến cậu ta đang đứng ở ven đường chờ xe buýt. Chị Bội Bội đứng bên cạnh nói vài lời, thấy tôi thì xách luôn hành lý cậu chàng nhét vào cốp xe, sau đó mạnh mẽ đẩy cậu ta lên.
“Cậu không muốn đi bệnh viện thì sang nhà cô giáo Sơ mà tĩnh dưỡng. Nhà cô ấy điều kiện tốt, đảm bảo nửa tháng là cậu khoẻ như voi luôn. Đúng không cô giáo Sơ?”
Tôi gật đầu, vờ hiểu chuyện nói: “Tôi nợ chị Bội Bội một ân tình, bây giờ xem như trả cho chị ấy.”
Tiểu bạch thỏ thật sự không phản kháng lại.
“Đúng rồi.” Chị Bội Bội lấy một thứ từ trong túi ra, đưa qua: “Trước đây cậu đưa thẻ căn cước cho tôi giữ, tí nữa thì quên trả.”
Tiểu bạch thỏ duỗi tay nhận lấy, tôi liếc một cái mà hoá đá luôn.
“Cậu… cậu… cậu… không đủ 18 tuổi.”
Hai người kia nhìn tôi, chị Bội Bội cười rất mờ ám.
Tôi sợ chị ấy lại nói câu “Nhẹ nhàng với cậu ta chút” , vội vàng lái xe rời đi.
Tôi lái xe đi, bỏ qua sắc mặt tái nhợt cùng với hai bên thái dương đầy mồ hôi lạnh của cậu ta. Mãi đến khi gặp đèn đỏ mới dừng xe lại, đưa thuốc và nước sang.
Cậu ta ôm bụng, im lặng nhìn tôi.
Thật sự cứng đầu.
Cậu ta không nhận, tôi cũng không rút tay về. Đèn xanh sáng lên, mấy xe phía sau liên tục bấm còi thể hiện sự bất mãn, cậu ta mới chịu cầm.
Tôi khởi động xe, “Lòng tự trọng là cái gì? Cậu cần phải bỏ qua nó trước khi cậu đủ mạnh mẽ.”
Không biết vì tôi nói những điều này hay do cậu ta đã nghĩ thông, mà cậu ta trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Từ đầu đã ngoan, nhưng là ngoan theo kiểu lễ phép. Còn bây giờ ngoan, là kiểu bội phục.
Nhưng cũng chỉ là đầu hàng trước thực tế, không phải đầu hàng trước tôi.
Tôi đưa tiểu bạch thỏ về nhà.
Căn nhà nằm trong khu vực trường học, trả trong một lần. Rộng 100 mét vuông, gồm ba phòng khách, hai phòng ngủ.
Tôi bảo cậu ta để hành lý vào phòng làm việc, sau đó nói rằng nhà tôi chỉ có một cái giường.
Cậu ta vẫn rất tỉnh và đẹp trai: “Tôi có thể ngủ ở sofa.”
“…….” Theo hiểu biết của tôi về cậu ta thì, rất khó chơi.
Tôi dọn lại phòng cho khách, thay bằng vỏ chăn hoa nhỏ của tôi (tất nhiên là do tôi cố ý). Sau đó đẩy cậu ta vào phòng tắm, “Cả người cậu toàn mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, khó ngửi muốn chết.”
Điện thoại cậu ta để ở bên ngoài. Lúc tôi đang nấu cháo thì nó chợt vang lên.
Là chị Bộn Bội gọi, tôi nghe máy hộ cậu ta.
“Cậu ấy đang đi tắm, chị có việc gì không?”
Chị Bội Bội ở bên kia hơi sửng sốt một chút, cười tà: “Tắm sạch cho cô ăn bữa tiệc lớn à?”
“Người ta còn đang bị bệnh đấy, em có cầm thú như thế đâu.” Dù gì tôi cũng là người giáo viên nhân dân.
“Hahaha.”
“Chị có việc gì không?”
“Hình như thẻ của cậu ta bị ngừng rồi. Chị chỉ có thể đưa tiền mặt thôi. Cô bảo cậu ta nếu rảnh thì ghé qua nhận lương.”
“Không cần, chị gửi sang tài khoản của em đi. Em sẽ đưa lại cho cậu ta.”
“Ok, tí nữa cô nhớ đưa số tài khoản cho chị đấy.”
Sau đó thẳng tay tắt máy.
Đúng là một đồng đội tốt.
Sau lưng phát ra tiếng mở cửa, tiểu bạch thỏ tắm xong đi ra. Cậu ta đã thay bộ đồng phục ở Gác Mái, quần dài sọc trắng xám, mái tóc ướt dầm dề, môi hồng răng trắng. Đôi mắt vừa to vừa đen, mềm đến mức véo được ra nước.
Nhất định là ánh mắt muốn ngủ với cậu ta của tôi được thể hiện một cách quá trần trụi, nên cậu ta mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Tôi hắng giọng: “Trong nồi có cháo, cậu ăn đi. Tôi xuống dưới mua vài thứ.”
Cậu ta “Ừ” một cái.
“Đồ cứ dùng thoải mái, TV xem được, pass wifi là: tôi yêu Hân Hân, viết thường.”
Hình như cậu ta bật cười.
Tôi vội vàng đi xuống.
Đến hiệu thuốc mua ít đồ, rồi lại sang siêu thị mua thức ăn và đồ dùng cá nhân cho cậu ta.
Lúc tính tiền tôi thuận tay cầm thêm một hộp durex.
Tôi xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà.
Tiểu bạch thỏ đang ăn cháo trong phòng bếp, thấy tôi về thì chạy ra cầm đỡ giúp tôi. Tôi đưa túi đồ dùng cho cậu ta: “Mua cho cậu thêm ít đồ này.”
Tay cậu ta dừng ở không trung nửa giây mới nhận lấy.
Tôi quay người vào phòng bếp tìm ấm, sắc thuốc cho cậu ta uống. Một lúc sau mới nhớ ra, vội vàng chạy vào phòng cậu chàng, cướp lấy cái túi rồi lục tung lên.
Tiểu bạch thỏ đứng cạnh giơ cái hộp: “…… Tìm cái này à?”
Tôi mặt không đổi sắc cầm lấy, “Ừ.” Rồi tiếp tục giục cậu ta ra ngoài ăn cháo.
Ăn cháo xong, thuốc cũng vừa được. Tôi lấy một cái bát nhỏ ra rồi rót thuốc vào, đưa cho cậu ta uống.
Hương vị kia có vẻ làm đầu lưỡi người ta tê dại, tiểu bạch thỏ nhíu chặt mày, “Đây là cái gì thế?”
“Tôi cố ý đun thuốc cho cậu, uống đi, chắc chắn tốt hơn rượu.”
“Tôi uống thuốc của bệnh viện là được rồi.”
Tôi cười, hỏi: “không lẽ, cậu sợ đắng ư?”
Cậu ta im lặng.
Đúng là một cậu bạn nhỏ.
“Uống đi, nhắm mắt cái là uống xong thôi. Uống xong tôi sẽ cho cậu một viên kẹo, là ổn ngay.”
Cậu ta bị giọng điệu dỗ dành này của tôi làm cho ngại ngùng, ngẩng đầu uống hết.
Sau đó chạy khắp nơi để tìm nước.
Tôi nâng cằm cậu ta lên, cúi người hôn xuống. Đầu lưỡi quét nhẹ giữa hàm răng đắng ngắt, mút đầu lưỡi cậu ta.
Vài phút sau buông ra, hỏi: “Có ngọt không?”
Cậu ta mím môi, không đáp.
“Đây là loại kẹo đắt nhất trong siêu thị.”
“Tôi không thích đồ ngọt.”
Tôi cười: “Đó là sự ngọt ngào.”
13:37, 11/9/2021.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.