Thuê Nhà Của Trạch Nam

Chương 10

Mã Kỳ Đóa

30/01/2015

Viên Ấu Sơ vừa đi ra đã thấy mặt anh như đưa đám, nén cười đi tới bên cạnh anh vỗ vỗ vai của anh "Không sao, năm vạn. . . . . . đô-la mà thôi, cùng lắm là hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu ăn bánh mì hai tuần lễ."

Bánh mì? Món anh không thích ăn nhất chính là bánh mì! Vừa nghe thấy cô nói vậy, mặt của anh càng trở nên vặn vẹo.

"Không! Nếu gia tài bị đục khoét một lỗ lớn như vậy thì hôm nay chúng ta ăn ngon một chút, an ủi túi tiền vừa bị cướp." Anh làm bộ dáng đáng thương nhìn cô.

Cô buồn cười nhìn anh, thuận ý gật đầu "Được rồi! Hôm nay gọi thức ăn mở tiệc, muốn ăn cái gì cứ việc nói!"

Vừa nghe câu bảo đảm, anh vui vẻ vọt vào trong phòng tính toán với con trai thảo luận thực đơn tối hôm nay, Viên Ấu Sơ từ từ đi vào, nhìn thấy bóng dáng của hai cha con chơi đùa bất giác mỉm cười.

Chỉ là năm vạn đô-la đối với anh mà nói không phải quá nhiều, nhiều lắm chỉ đau lòng mà thôi, vậy anh rốt cuộc có nhiều tiền từ đâu? Quan trọng là rốt cuộc anh làm cái gì? Sao vậy có thể cả ngày lẫn đêm đều vùi đầu ở nhà? Viên Ấu Sơ đột nhiên lộ ra nghi vấn trong lòng.

Nhưng những suy nghĩ này lóe nên cô cũng mặc kệ nó! Anh có tiền cũng là anh, không có tiền cũng là anh, cô yêu là yêu con người anh, cũng không phải là tiền của anh.

Vốn cô còn nghĩ nếu như anh thật sự vì khoản tiền kia là mất hết tất cả vốn liếng, có lẽ cô sẽ nói cho anh biết hướng đi tương lai của thị trường chứng khoán mấy năm sau, dù sao đó cũng là hứng thú nho nhỏ của cô ở kiếp trước.

Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như không cần thiết nữa rồi.

Mặc dù Viên Ấu Sơ không để ý đến công việc của anh, tài sản có bao nhiêu, nhưng mà đối với cánh cửa kia cũng không hề bước qua, cũng không quét dọn "Phòng nghiên cứu" chỉ ôm lòng hiếu kỳ mà thôi.

Nhưng nghĩ đến cảnh tượng cái nhà bẩn thỉu lúc mới bước vào, cô không dám tùy tiện đi vào phòng nghiên cứu của anh, cho nên đấu tranh mấy ngày, cô vẫn có ý định hỏi thăm đến công việc của anh, còn có phòng nghiên cứu bí mật kia nữa.

Ăn điểm tâm xong, cô không vội đi dọn dẹp phòng bếp, mà tóm lấy người đàn ông mấy ngày nay cơm nước xong thì vội vội vàng vàng muốn đi vào phòng nghiên cứu, dịu dàng hỏi "Em có thể vào phòng nghiên cứu của anh một lát không?"

"Cáp?" Tề Du Quân hơi lờ mờ không hiểu tại sao cô lại đột nhiên muốn vào nghiên cứu của anh phòng.

"Không được?"

Mặt Tề Du Quân khổ sở gãi gãi đầu "Cũng không phải là không được. . . . . ."

"Vậy thì tốt, để không mất thời gian việc nghiên cứu của anh, chúng ta đi ngay bây giờ đi." Sợ anh nhanh chóng lấy lý do từ chối, cô lôi kéo tay của anh trực tiếp đi tới phòng nghiên cứu.

Tề Du Quân đi tới phòng nghiên cứu trước mới chợt nhớ bên trong có nhiều thứ cũng không phải cô gái nào cũng thích, vẻ mặt hơi lo lắng, ngăn ở cửa bắt đầu mở miệng. "Ách. . . . . . Thật ra thì bên trong không có gì . . . . . . Thật!"

Không có gì mới là chuyện lạ! Viên Ấu Sơ nhìn bộ dáng của anh, ngược lại nghĩ bên trong không phải có cái gì thần bí, mà như lúc đầu cô phỏng đoán, chính là bên trong bẩn thỉu đến mức không chịu nổi.

"Bên trong có cái gì em không thể nhìn, không thể đụng vào sao?"

"Không có. . . . . . Có. . . . . ." Tề Du Quân thành thật trả lời nhưng vừa nghĩ tới những vui vẻ gần đây, lập tức sửa lại.

"Rốt cuộc có hay là không có?" Cô nhướng mày, nhìn chằm chằm người đàn ông thật sự không biết nói láo.

Đối mặt chất vấn của cô, anh trầm mặc làm bộ đáng thương nhìn cô.

Thấy thế, Viên Ấu Sơ quyết định sẽ không thối lui "Vậy anh mở cửa phòng, cho em xem xem bên trong có phải rất dơ hay không là được."

"Được, được rồi!"

Tề Du Quân còn đang chần chừ nhưng nghĩ tới hai người sau này còn tiếp tục sống chung một chỗ, phòng nghiên cứu không thể cứ giấu cô mãi không cho vào, cuối cùng cẩn thận mở cửa phòng ra.

Lúc cánh cửa mở ra Viên Ấu Sơ cũng đã bắt đầu xây dựng tâm lý trong lòng.

Yên tâm đi! Chuột với gián thì coi là cái gì, nhớ lại hình dạng căn nhà lúc trước dưới sự nỗ lực chăm chỉ của cô, còn không phải cũng đã trở nên rực rỡ hẳn lên, coi như bên trong bụi bậm có nhiều như hương tro(*tàn nhang/hương) vậy cũng không có gì.

Thế nhưng khi cửa vừa mở ra, ánh đèn sáng lên, cả người cô khiếp sợ.

"Những thứ này. . . . . . Là cái gì?" Viên Ấu Sơ rất muốn dụi mắt, xác định mình không có hoa mắt.

Liếc nhìn lại, bên trong có nhiều loại quân trang khoa học viễn tưởng, cộng thêm có mô hình xe đạp đến chiến hạm A4 lớn nhỏ đều có, còn có một đống tiểu thuyết truyện tranh và mấy con rối có tỷ lệ như người thật, tất cả được nhồi vào cả căn phòng loạn xạ, bất kỳ chỗ nào cũng có mô hình.

Những thứ này là cái gì? Trạch nam sưu tầm viện bảo tàng? !

"Những thứ này là anh sưu tầm." Nhìn cô hình như chỉ có khiếp sợ chứ không có ghét bỏ cũng không bài xích, Tề Du Quân thoáng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giới thiệu.

"Sưu tầm?" Cô quay đầu nhìn về phía một tủ kính thủy tinh trong suốt, bên trong có một khẩu súng rất giống khẩu sa mạc chi ưng(*desert Eagle : là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Isarel bởi nhà máy IMI) "Cái này cũng là sưu tầm?" Cô nhớ ở Đài Loan người bình thường không được lưu giữ súng ống chứ?

"Đây là mô hình bắt chước!" Anh xem như là nó như bảo vật trân quý "Là mô hình phổ biến trong giới những người yêu thích sưu tầm súng sáu cổ điển, độ mô phỏng gần như là 90%, bất luận là sức nặng tay hay cảm giác cầm cũng giống đến kinh người. . . . . ."

Bên tai nghe anh thao thao bất tuyệt giới thiệu, ánh mắt cô bình tĩnh lại chuyển sang một con rối nữ đang đối mặt với cô "Còn kia?"

Vừa nhìn thấy cô chỉ vào Con Rối, hai mắt của anh càng sáng lên, vội vàng đứng bên cạnh bắt đầu nói "Đây là mô hình mô phỏng công chúa Santana, chủ yếu điều khiển chiến sĩ cơ động bằng bạc trắng, tất nhiên là đã mất rất nhiều tâm huyết mới có nó. . . . . ."

"Đợi …… Đợi đã! Anh có thể nói cho em biết, tại sao trong phòng nghiên cứu chỉ bày những thứ đồ này?" Cô cảm thấy mình giống như đang nghe chiếu thư trên trời, mặc dù mỗi một chữ cô đều nghe hiểu được, nhưng tại sao lắp ráp lại cô cũng không thể giải thích được?

Hơn nữa bình thường nếu nói phòng nghiên cứu, không phải đều chứa những dụng cụ khoa học sao? Tại sao trong phòng nghiên cứu của anh ngược lại xuất hiện những thứ đồ này?

Anh thận trọng nhìn cô hỏi: "Em không thích những thứ đồ này sao?"

"Không phải là không thích, nhưng em cho là anh vào đây làm việc cho nên hơi kinh ngạc sao lại xuất hiện những thứ đồ này."

Tề Du Quân nghe thấy cô không có bài xích và không thích thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó hơi đắc chí nói: "Anh đang làm việc! Công của của ta chính là viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, những thứ đồ này có một vài thứ do anh sưu tầm, có một cái là anh mới đặt từ bên cửa hàng."

Ha ha! Lúc trước anh ở trên internet thấy có rất nhiều cô gái ghét đàn ông là trạch nam thu thập những thứ đồ này, rất sợ cô cũng sẽ có cảm giác như vậy cho nên mới không dám nói cho cô biết, không ngờ cô không hề chán ghét!

Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng? Cô quay đầu nhìn một đống sách có bìa màu đen ở bên cạnh, sử dụng ánh mắt hỏi anh.

"Chính là chỗ này, mặc dù anh viết hơi chậm, nhưng cũng hoàn thành một bộ rồi, nghe nói Liette • ba Moria|Mạc Lợi Á còn rất được hoan nghênh." Anh nghĩ mình có lẽ hơi khoe khoang nên xấu hổ.

Viên Ấu Sơ mấy lần kinh ngạc phát hiện cái tên này hình như ngoài dự đoán, suy tư mấy giây mới giật mình thì ra là cô vẫn cho là người đàn ông trạch nam là một nhà khoa học kỹ thuật, thật ra thì là một tiểu thuyết gia khoa học viễn tưởng nổi tiếng.

Mặc dù cô không đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cũng không mê những thứ đồ này, nhưng cô cũng đã nghe qua tiểu thuyết của anh, càng không cần phải nói cô còn biết không lâu sau quyển tiểu thuyết này còn được chuyển thể thành phim hoạt hình, chẳng mấy chốc sẽ có công ty điện ảnh nước ngoài nổi danh ký hợp đồng chuyển tiểu thuyết của anh thành phim điện ảnh.

Nghĩ đến đây cô cuối cùng cũng hiểu ra tiền của anh từ đâu mà có, tạm thời cho dù tiền nhuận bút tiểu thuyết, nhìn những sản phẩm này trước mắt cái nào cũng có tiền lời từ bản quyền, cộng thêm trình độ hút khách của bộ tiểu thuyết này, anh thật có thể đạt tới cảnh giới người ngồi trong nhà, tiền từ trên trời rơi xuống.

"Cho nên có lúc anh ra ngoài, chính là đi giảng dạy và thảo luận về bản thảo sao?"

"Ừm! Thật ra thì trước đây biên tập sẽ đến nhà, nhưng về sau vì phòng ốc quá dơ nên anh ta không dám vào. Vì vậy bọn anh vẫn hẹn ở bên ngoài." Vuốt vuốt mũi, anh cũng biết bây giờ không có mấy người chịu được dơ dáy bẩn thỉu như vậy.

Viên Ấu Sơ cuối cùng cũng hiểu anh bình thường bận rộn cái gì, cũng không có ý định quấy rầy thời gian làm việc buổi sáng của anh, đi tra ngoài thấy ngoài phòng cái gì viết "Phòng nghiên cứu", nghĩ đến anh mới vừa đắc chí nói tới chẳng qua là tiện tay nhặt được một cái bảng tên, khóe miệng không nhịn được giật giật.

Được rồi, cái này càng tạo nên trạch nam điên cuồng, đại trạch nam kỳ quái thú vị, quả nhiên cô là người đã trải qua tang thương, cùng với những người phụ nữ bình thường khác khác nhau rất nhiều.

Hơn nữa cô thật sự đã bị tư tưởng nào đó

đánh thẳng vào, khi anh ôm con rối hình người của anh, sau đó nhìn cô nói với mọi người bọn họ có bao nhiêu điểm chung, vì anh lần đầu tiên kích thích nói lời ngon tiếng ngọt, cô chỉ có thể phát huy toàn bộ trí tưởng tượng không nhiều của mình, thật sự muốn từ một con rối anh mặc hở hang, bộ ngực to gấp đến mấy lần hoàn toàn không phù hợp với thân thể con người, tìm được chỗ tương tự giống cô.

Chuyện này .... Coi như là "Trong mắt người tình ai cũng là tây thi hả?"

Thời gian nhanh chóng qua đi, cô trong sinh cũng đã một năm rồi, đến gia đình này cũng đã được một năm.

Cuộc sống chỉ bình bình đạm đạm trôi qua nhẹ nhàng, không tiếp tục xảy ra bất kỳ rắc rối nào mặc dù mẹ Tề đã mấy lần uyển chuyển nói thắm bọ họ khi nào thì kết hôn, nhưng luôn bị cô xoay tới xoay lui rời sang đề tài khác.

Kết hôn, cô từng nghĩ tới nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với người đàn ônh đơn thuần này.

Chắc vì hiện tại bọn họ ở cùng một chỗ nên có cảm giác sợ chồng.

Nhưng cuộc sống bình thản này đột nhiên làm cô có ý tưởng mới, đang nghĩ khoảng mấy ngày sau ..... Cô cuối cùng mở miệng thoả luận vấn đề của mình với người đàn ông nào đó.

"Anh thấy em quay lại trường học thì như thế nào?"

Vốn người đàn ông đã muốn động đậy bỗng nghe thấy tiếng của người phụ nữ bên cạnh lên tiếng, nhiệ huyết tràn tràn đầy có cảm giác bị nước đá dập tắt, sững sờ hỏi lại. "em không phải là đã tốt nghiệp rồi sao?"

Chẳng nhẽ anh nhớ lộn? Nhưng anh đã nhìn thấy bằng tốt nghiệp của cô!

"Đó bằng tốt nghiệp cao đẳng." Cô tức giận nói: "Em nói là nếu như em đi học ĐH khoa Học Tự Nhiên..... có được không?"

"Muốn đi thì đi thôi." Trên căn bản cô làm gì ăn đều ủng hộ, trừ việc bỏ rơi anh ra mà thôi.

"Nhưn.... Đi học lại e không thể ở nhà mỗi ngày như bây giờ." Mặc dù nói cô muốn thì vào trường ở xung quanh đây, nhưng không nói chuyên chức chăm sóc cha con bọn họ giống như trước đây. "Đầu tiên muốn qua được cuộc thi để nhập học, em cũng phải ôn luyện không biết bao lâu mới có thể thi được." Đây là điều cô lo lắng nhất.

Mặc dù nói thế nào, cô đã bỏ học đã lâu, khoảng thời gian nay dĩ nhiên tính từ kiếp trước.

"Yên tâm đi thi sẽ đậu, anh rất lòng tin ở em." Tề Du Quân là một người ủng hộ Viên Ấu Sơ tiêu chuẩn, chỉ cần cô muốn không có gì là không thành công, anh đối với cô lòng tự tin có mù quáng.

"Anh tin em sẽ đậu." Tề Du Quân đang bên môi cô hôn trọm. "Ấu Sơ là nhất."

"Nhưng em vãn lo lắng...." Lòng tin của Viên Ấu Sơ không vì mấy lời của anh nói đơn của anh mà vững chắc được

Trọng sinh có cô rất nhiều điều ưu thế, nhưng hiển nhiên là không bao giờ gồm đi học trong đó, dù sao đi học thì cũng phải tích luỹ công sức thánh ngày, mà kiếp trước cô đã ném sách giáo khoa đi đâu hết rồi, kiếp này cũng chỉ động vào sách giáo khoa dành cho trẻ con của Tiểu Nam mà thôi, cho nên chỉ dựa vào có như thế, không biết bao năm cô mới có thể được vào trường học.

Cô lần đầu tiên có cảm hèn nhát như thế khiến Tề Du Quân có cảm giác mới mẻ, người đàn ông mơ hồ cảm giác tự tin tự nhiên sinh ra. "Yên tâm! Chỉ cần trường đó co người quen, đến lúc đó thành tích của em đừng kém quá, chúng ta có thể đi bằng cửa sau." Anh cười ha ha không ngừng, không hề xem chuyện phạm pháp này là sai lầm.

"Thật cám ơn anh, chuyện này thật an ủi cho chuyện thi rớt của em." Cô nhéo anh một cái, liếc mắt rồi quay lưng về phía anh.

Azzzz... Cùng Du Quân thảo luận loại chuyện nghiêm túc này làm cô có cảm giác bản thân thật ngu ngốc! Người đàn ông này không hề biết cách lĩnh hội lo lắng của người đi học bình thường.



Cô biết cái này hay sao mà nói hay vì lần trước cô phát hiện trong nhà có một cái hộp, mở ra xem thì tất cả đều là văn bằng lớn nhỏ, mà cái cuối cùng là cái ở nước ngoài, cô xem cũng không hiểu những vẫn hiểu được, anh hơi ngay thơ, nhưng cũng không phải dạng ngu ngốc.

Người đàn ông thấy cô tức giận, vội vàng lấy lòng muôn cô quay lại. "Aizzz! Ấu Sơ đừng nóng giận! Anh rốt cuộc nói sai cái gì ....."

Viên Ấu Sơ quay người lại, đẩy bàn tay đang làm loạn của anh ra, tức giận nói. "Đừng làm rộn."

"Đừng để ý anh mà."

"Khônh để ý tới."

"Anh biết là anh sai rồi, tha thứ cho anh đi." Anh xin lỗi theo thói quen.

"Sai rồi? Sai chỗ nào? Nghĩ ra chưa?" Cô mắt liếc nhìn anh, phát hiện vẻ mặt của anh một chút thành ý cũng không có, cũng biết căn bản là anh không nghĩ, cố ý hỏi xoi mói tật xấu của anh.

Quả nhiên, anh vốn chỉ muốn nói xin lỗi trước, đột nhiên muốn anh nói sai ở đâu, anh cũng nói không được.

Chân cô vừa nhấc đạp anh xuống giường, hừ lạnh một tiếng, lấy chăn cuốn vào người thật chặt, không để ý tới vẻ mặt uất ức của người đàn ông này.

Hừ! Người đàn ông! Phải giáo huấn anh một chút thì mới không học đứa bé làm bộ mặt làm nũng chờ được cô chiếu cố.

Tề Du Quân dĩ nhiên sẽ không ngoan ngoãn ở dưới giường, anh không chịu yếu thế trực tiếp nhào lên giường, lôi kéo chăn của cô, cho đến khi hai người thở hồng hộc, anh dâng cái hôn nóng bỏng nhanh chóng áp chế cô, mặc kệ cô kháng nghị cũng kiên trì muốn phát huy cường ngạnh của người đàn ông lúc này, yêu cô.

Mặc dù Viên Ấu Sơ không đủ lòng tin, nhưng trải qua một năm ngắn ngủn chuẩn bị, cô vẫn thuận lợi thi đậu vào một trường ĐH Khoa Học Tự Nhiên tư nhân ở gần đó.

Còn việc có đi cửa sau hay không thì Tề Du Quân luôn mỉm cười, cô cũng không muốn truy cứu chân tướng đả kích lòng tin của mình.

Có lúc cuộc sống không cần quá để ý quá trình, đạt tới kết quả mình mong muốn là tốt rồi.

Sau khi bắt đầu đi học, Tiểu Nam nhanh chóng đã tập được thói quen nhưng ngược lại Tề Du Quân không chịu nổi.

Đầu tiên, sau khi ăn xong điểm tâm, bình thường cô và Tiểu Nam sẽ cùng nhau ra ngoài, cho nên thời gian cho thế giới thân mật của hai người dần dần ít đi. Sau đó chính là buổi tối, thường thường cô và Tiểu Nam mỗi người một bàn học bài của mình, mà anh là người vô công rỗi nghề lại bị vứt qua một bên, nếu quấy rầy bọn họ học thì kết quả chính là trực tiếp bị đuổi ra, cuối cùng anh một mình nằm trên giường, Tiểu Nam được thỏa mãn ôm dì Sơ Sơ của cậu ngủ.

Cuộc sông bi thảm như vậy làm sao anh chịu nỗi! Trừ mỗi ngày làm một người đàn ông ai oán nhìn con trai mình. Anh phát hiện cô đi học, trong điện thoại di động cũng có thêm nhiều số điện thoại của những người con trai khác.

"Ấu Sơ, người này là ai?" Anh như người chồng ghen tuông ngồi một bên kiểm tra điên thoại di động của cô, danh bạ điện thoại, tin nhắn, cuộc gọi, bụng dạ hẹp hòi hỏi.

"Bạn học."

"Còn đây?"

"Bạn học." Cô vẫn vùi đầu trên sách vở, mắt cũng không nhìn tùy tiện trả lời.

Mặc dù cô nghiêm túc chuẩn bị một năm, nhưng căn bản của cô quá kém cho nên bây giờ cô đều rất nghiêm túc chăm chỉ cho việc học của mình, để tránh bản thân không theo kịp mọi người.

Tề Du Quân không chịu nổi cô qua loa trả lời anh như vậy, tùy tiện bước lại chỉ vào điện thoại "Còn đây? Tất cả không phải là bạn học chứ?"

"Đó, không phải, đó là trợ giáo(*giáo viên trợ giảng)." Cô trả lời xong, buồn cười nhìn anh. "Anh bây giờ là đang điều tra em sao? Sao vậy? Ghen tỵ? Ghen?"

Anh quay lưng đi, hơi không vui lầu bầu "Anh không có."

Viên Ấu Sơ biết khoảng thời gian này xác thực đã lạnh nhạt với anh, liền đặt sách vở xuống thật ra thì chỉ một chút nữa là đọc xong bài học trong sách, đi tới phía sau anh, đôi tay vòng qua vai anh, cả người nằm ở trên lưng anh.

Đã ở chung một, hai năm, không chỉ anh hiểu rõ cô, cô cũng như vậy.

Rõ ràng thời điểm người đàn ông này phát tính trẻ con tương đối nhiều, lại cứ muốn ở trước mặt cô ra vẻ rất đàn ông, hơn nữa cô biết, anh thật ra thì rất thích cô giống như cô gái nhỏ quấn lấy anh, ỷ vào anh.

"Yên tâm đi, những người đó thật sự chỉ là bạn học, còn đó chỉ là trợ giáo, anh ta cũng có bạn gái rồi." Cô an ủi anh.

"Có bạn gái không có nghĩa là không có cái gì." Tề Du Quân mặc dù rất hưởng thụ việc cô tựa sát như vậy, nhưng đối với cuộc sống của cô xuất hiện nhiều nam sinh như vậy cũng cảm thấy khó chịu.

Nhớ đến trước kia, cô chỉ thấy anh và Tiểu Nam mà thôi, mặc dù Tiểu Nam cũng là nam, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là nửa đàn ông. Vừa nghĩ tới hình ảnh mỗi lần cô đi học bị bạn học là nam vây quanh, trong đầu anh không nhịn được xuất hiện ong mật bươm bướm hái hoa, hình ảnh kia làm cho người ta thật càng nghĩ càng tức giận.

"Tức cái gì mà tức! Những người đó thật sự chỉ là bạn học, em cũng không phải là siêu mẫu, làm sao có nhiều người có ý tứ với em như vậy được."

Cô cũng tự biết rõ, vóc người mảnh mai, gương mặt sau khi trang điểm cũng không tệ lắm, nhưng bình thường cô đều để mặt mộc ra cửa, nhiều nhất chỉ dùng thêm chút kem chống nắng mà thôi, quần áo cô mặc cũng lấy nhẹ nhàng thoải mái làm chủ, như vậy nếu như có người coi trọng cô, cô sẽ nghĩ người đó có phải thẩm mỹ quan có vấn đề hay không.

Dĩ nhiên, Tề Du Quân loại người ngoại lệ yêu 2D này, cô ăn mặc thành cái dạng gì đều tốt.

Dù sao cô là người yêu anh chân thật thương nhất, bất quá ở trong thế giới 2D, anh là một nữ thần khác cô không cách nào vượt qua.

Hình như cái đó gọi là nhân vật cái gì Ayanami Rei hoạt hình chứ? Nhớ có một lần cô nhận được một bao khổng lồ của anh, khi anh xé bao gói giống như đang xử lý văn vật khảo cổ, vô cùng cẩn thận hưng phấn, khi thấy bên trong dường như là những mẫu mô hình cao ngang con nít thì trong nháy mắt anh thiếu chút nữa khóc lóc nức nở.

Cũng chính lúc đó, cô không chút nào nghi ngờ xác định, cô yêu người đàn ông là một trạch nam thứ thiệt.

"Vậy cũng không hẳn." Mặc dù anh là trạch nam, đã không còn là học sinh rất lâu rồi, nhưng anh đối với ý đồ của những nam sinh trong trường học kia có thể so với cô rõ hơn nhiều.

Cô khẽ mỉm cười đặt lên má anh một nụ hôn. "Yên tâm đi! Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện làm anh lo lắng."

Nhìn cô mỉm cười tự tin, thế nhưng anh lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Lại nói cô chắc chắn như thế bản thân anh lại không thấy vui mừng, anh thân là bạn trai, tâm tình thật sự phức tạp không biết nên làm sao hình dung mới phải.

Có lẽ là sau khi trọng sinh thì cô trải qua những ngày quá tiêu dao(*ung dung tự tại), khiến Viên Ấu Sơ quên kiếp trước đã có thói quen đối với có chuyện gì cũng không nói tuyệt đối.

Cho nên khi một người con trai dưới ánh mặt trời, nét mặt khẩn trương đứng ở cửa nhà, đôi tay dâng lên một đóa hoa hồng tặng cô thì tâm tình của cô thật sự là kinh sợ hơn vui mừng.

Tệ hơn chính là một người đàn ông đứng ở phía sau cô sắc mặt đã đen đi có thể sánh ngang than củi.

Cô đang tính toán đẩy bó hoa kia thì người con trai kia lại đột nhiên quỳ một chân trên đất, bắt đầu lắp ba lắp bắp tỏ tình. "Anh thích em, không đeo bất kỳ trang sức nào, còn mỉm cười dịu dàng thản nhiên. . . . . . Cũng rất, cũng rất hấp dẫn anh, mặc dù em lớn hơn anh một tuổi, nhưng mà anh không ngại, em làm bạn gái anh đi!"

Tình huống này thật sự không phải là hỏng bét sao? Viên Ấu Sơ dường như muốn vỗ trán thở dài.

Cô đã mộc mạc như vậy rồi, còn có người thích sao? Cô có nên vui mừng vì mình cũng coi như là có vẻ đẹp trời sinh?

Nhưng ngại người đàn ông phía sau lưng đang lấy hỏa nhãn kim tinh nhìn chằm chằm tất cả cử chỉ lời nói của cô, cô nhận bó hoa kia cũng không dám, trực tiếp mở miệng cự tuyệt.

"Người bạn học này. . . . . ." Tha thứ cô, cô vừa mới khiếp sợ, thậm chí ngay cả tên của anh ta cũng không nhớ kỹ. "Tôi không muốn có bạn trai, cho nên. . . . . ."

Người con trai kia không đợi cô nói hết, nhanh chóng đứng lên ngang ngược nhét hoa vào trong tay cô, tiếp tục đỏ mặt nói to "Anh biết em sẽ không dễ dàng tiếp nhận anh, nhưng anh sẽ không bỏ qua!" Nói xong mặt của anh ta cũng đỏ ửng, xoay người chạy nhanh như ngựa phi.

Mà người đàn ông ở phía sau cô mới vừa rồi vẫn trầm mặc đứng đó, lúc này mặt đen thui đi tớ trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống chất vấn: "Sẽ không ai đối với em có ý tứ? Muốn anh yên tâm? Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì khiến anh lo lắng? Hả?"

Cứ mỗi câu hỏi của anh lại tiến lên một bước, làm cho cô lần đầu tiên yếu thế, ở trước mặt anh lùi lại nhiều hơn.

"Cái này... Nói không chừng là hiểu lầm?" Cô làm mặt cười khổ. Ai biết cô đã cố gắng tối đa để khônb làm cho mình thu hút rồi, sao còn có xảy ra chuyện như vậy?

"Hiểu lầm?" Anh rút bó hoa hồng trên tay cô ra, nhìn chằm chằm. "Đây tuyệt đối không phải là hiểu lầm!"

Cô che lỗ tai, nhìn anh lần đầu tiên phát điên rống lên, sao đó anh ngây thơ lấy bó hoa hồng ra, ném xuống đất cố gắng chà đạp.

Một bó hoa hồng xinh đẹp chỉ trong nháy mắt chỉ còn cành gãy lá úa, cô cũng tiếc nuối, một bó hoa hồng đẹp như vậy đem ra bày trí phòng khách cũng không tồi! Mặc dù sẽ cho người kia vì thấy bó hoa kia sẽ ngày nào cũng trưng ra mặt thôi.

Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cô đi học, người đàn ông đó vẫn òn giày xéo hoa hồng hồi lâu mà vẫn chưa phát tiết xong tức giận, cô chỉ có thể bất đắc dĩ len lén ở bên cạnh chạy đi, ra khỏi cửa cô mới lên tiếng. "Em đi học đây, nhớ đóng kỹ cửa lại."

Nói xong cô không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có vừa thở dài vừa bất đắc dĩ chạy đến trường.

Dọc theo đường đi cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, có lẽ cô nên học tập nhiều người phụ nữ khác trong lúc học tập bọc mình thật kỹ chỉ lộ ra tối đa hai con mắt nhưng nghĩ tới thời tiết ning như vậy, cô vẫn buông tha ý tưởng đấy.

Sau khi tan học tranh cãi cũng không chỉ thế, sóng gió không ngừng, tồi tệ hơn chuyện tình lại theo nhau mà đến.

Lần đó cô tham gia một hoạt động chung của trường đã gặp Diêp Tử Lâm, một người cô đã nhét vào một chỗ trong ký ức, mà Diệp Tử Lâm hiển nhiên cũng phát hiện sự tồn tại của cô.

Hai người dĩ nhiên sẽ không trình bày cái màn cái gì tình cảm chị em cùng trường, nhưng cũng không lâu khi cô đi trên đường bị người ta chỉ chỏ, cô cũng biết thế giói này sẽ có những người như thế, không phải cô không để ý là người ta sẽ hết chuyện và không làm phiền.

Diệp Tử Lâm thấy Viên Ấu Sơ còn chưa để ý,phát hiện về sau trong sân trường thường hay thấy cô, cẩn thận điều tra mới biết được Viên Ấu Sơ thế nhưng học cùng một khóa với cô, nhưng bởi vì hai người không có cùng khoa, bình thường đi học thì phòng học cũng không giống nhau, cho nên mới không phát hiện ra.

Cô vốn ghét Viên Ấu Sơ, liên quan đến cô ta thì tất cả cô đều chán ghét, hai năm trước đuổi cô ta đi, cô vẫn còn vì chuyện này mà vui mừng một thời gian, bây giờ nhìn thấy cô ta không những không nhếch nhác mà còn thấy cuộc sống cũng khộng tệ, hơn nữa bây giờ cô ta và cô còn học cùng một trường, cùng một khóa, nghe càng nhiều về nhận xét của cô ta cô càng càng thấy tức giận hơn.

Cô trong cơn tức giân mang chuyện hai năm qua mà mình mơ hồ hiểu được nói bậy như bản thân rất hiểu rõ, biên soạn thành một lượng lớn tin tức bát quái trên BBS. Khôn tới mấy ngày, tất cả mọi người đều biết em khóa dưới năm nhất hệ Hồ lý nổi danh nghiêm túc lại là một người leo lên giường của người đàn ông đã có vợ, cùng người đàn ông làm loạn như loại phụ nữ bao nuôi.

Mặc dù Viên Ấu Sơ biểu hiện khiêm tốn khác thường, nhưng những phiên bản bác quái này làm cô thật sự thấy kinh sợ, cho nên bây giờ mọi người trong trường đều đôi với em sinh viên năm nhất này đều có ấn tượng, ngay cả khi khoogn biết cô nhưng thấy cô cũng chỉ chỉ chõ chõ.

Bình thường Viên Ấu Sơ về nhà dọn dẹp, chăm sóc một lớn một nhỏ bận chết đi được, làm sao có thời gian lên trên BBS, đợi đến lúc cô thấy có điều không đúng thì lời đồn đãi đã truyền đi xôn xao.

Cô không điều tra cũng biết người nào giở trò quỷ quái, bởi vì lời lẽ lặng mạ cô ở bên ngoài chung đụng với người đàn ông khác, được bao nhiêu người bên ngoài, còn nhắc tới việc cô học cấp hai bị hanh kiểm kém, đánh nhau và nhiểu thứ tỉ mỉ khác như vậy.

Ở trường người vốn quen biết cô không nhiều, người từng có quan hệ với cô nhìn tới nhìn lui không có mấy người, mà những người này làm sao mà biết những truyện trước kia của cô như thế, cũng chỉ Diệp Tử Lâm.

Cô tìm một thời gian hẹn Diệp Tử Lâm ra ngoài, cô lạnh lùng nhìn Diệp Tử Lâm cười đến toát miệng, chỉ cảm thấy cô vô cùng buồn cười, cô ta như tôm tép nhãi nhép.

Cô nghĩ tới như vậy thì biểu hiện trên mặt tự nhiên cũng có phần giễu cợt, khiến Diệp Tử Tâm vốn đang dương dương hả hê nhìn thấy ngược lại càng giận dữ hơn.

"Cô còn phách lối cái gì? Đồ thối nát! Bây giờ toàn trường đều biết cô căn bản đã thối nát tới cực điểm rồi, cô còn cười được!"

"Tôi cười hay không cười thì mắc mớ gì tới cô?" Viên Ấu Sơ bình thản hỏi ngược lại, cặp mắt nóng bỏng nhìn cô "Vậy nếu là cô thì sao, rất nhanh sẽ không cười được sao!"

Diệp Tử Tâm có phần chột dạ, ấp úng hỏi ngược lại: "Tôi thế nào cũng sẽ cười không nổi. Thấy cô mỗi ngày trôi qua thảm như vậy, ta cũng không biết có thể cười đến vui vẻ như vậy!"



"Thật sao?" Viên Ấu Sơ nhìn bộ dáng vịt chết còn cứng miệng của cô ta thì cười lạnh, nói mục đích cô hẹn cô ta ra ngoài. "Cô tốt nhất là lấy chuyện ngày đó cô nói hưu nói vượn xóa ngay cho tôi, còn nhớ kèm theo thông báo nói xin lỗi, bằng không tôi phải chuẩn bị mời luật sư tố cáo cô tội phỉ báng."

"Tố cáo? Phỉ báng?" Diệp Tử Tâm bất quá là một sinh viên đại học bình thường, lên tòa án là thế giới quá xa với thế giới của cô, cô cũng không cảm thấy Viên Ấu Sơ làm như vậy thật sự sẽ có cái gì ảnh hưởng tới mình "Cô muốn kiện thì kiện đi, tôi không sợ đấy! Tôi cũng không phải dùng tên thật trên BBS, cũng không có chỉ mặt gọi tên, cô cũng không có cách dò ra được tôi." Cô tự nhận mình làm tuyệt đối không có để lại dấu vết gì.

"Tôi có dò ra được cô phỉ báng hay không thì đến lúc đó sẽ biết." Viên Ấu Sơ nhẹ nhàng nói xong cũng không có ý định tiếp tục khuyên những lời vô vị. "Nhớ yêu cầu của tôi, nếu không sau nửa tháng cô chờ thư triệu tập của tòa đi, dĩ nhiên đến lúc đó ngôi trường này có còn muốn nhận cô nữa hay không nhỉ. . . . . . Tôi cũng thật tò mò !"

Diệp Tử Tâm tức đến giơ chân nhưng không có cách nào chạm đến Viên Ấu Sơ, bởi vì cô biết mình đánh không lại người phụ nữ này, ở trung học đã từng gây gỗ đánh nhau rồi.

Hừ! Phách lối cái gì! Lời lẽ của cô cũng chỉ có một chút là không thật mà thôi, phần lớn chuyện trong đó cũng không có nói sai, cái gì mà thư triệu tập của tòa, cô mới không sợ!

Đau đầu hơn chính là, người theo đuổi Viên Ấu Sơ cũng không vì lời đồn đãi mà dừng theo đuổi, ngược lại càng hăng hái hơn, sắc mặt Tề Du Quân cũng càng ngày càng khó coi hơn.

Hôm nay hai cha con ở nhà nghỉ ngơi, cô vì học thêm nên muốn tới trường học đi học, chỉ thấy Tề Du Quân và Tiểu Nam ngồi phịch trên ghế ở nhà, ăn điểm tâm xem phim hoạt hình nhàm chán vô cùng mất hình tượng.

Phim hoạt hình nhanh chóng chiếu hết, Tiểu Nam nhìn vẻ mặt mất hứng của Tề Du Quân, nằm úp sấp trên người anh vô cùng đáng yêu nói "Ba, tâm tình không tốt sao?"

"Ừ." Tề Du Quân miễn cưỡng đáp lại.

"Là vì có người ở đuổi theo dì Sơ Sơ sao?"

Anh xoa xoa đầu nhỏ trái dưa của cậu, tức giận nói: "Tuổi còn nhỏ mà nói theo đuổi với không theo đuổi cái gì."

"Đó là bà nội nói." Cũng không phải là cậu nói! Tiểu Nam uất ức nhìn anh."Bà nội nói vì ba quá chậm chạp không cầu hôn. . . . . . Ừ, không giữ chặt lấy người yêu nên mới có thể để cho người khác có. . . . . . Có cơ hội dùng!" Cậu ấp a ấp úng chuyển xong lời mẹ Tề oán trách, sau đó tay nhỏ bé dễ thương khoanh trước ngực, chân mày hơi nhíu lại. "Ba, không phải là con nói ba, ba lúc nào mới chịu để dì Sơ Sơ biến thành mẹ của con?"

"Cái... Cái gì?" Một tiểu quỷ 5, 6 tuổi đột nhiên nói ra những lời này khiến Tề Du Quân xém bị sặc nước miếng của bản thân.

Tiểu Nam làm bộ dáng một tiểu quỷ nhìn anh. "Ba, ba thật ngốc, đơn giản thế này thôi! Cô giáo Hương Hương nói, đàn ông và đàn bà ở chung một chỗ vĩnh viễn sẽ phải kết hôn! Chẳng lẽ ba không muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với dì Sơ Sơ, mới để đến bây giờ cũng không cầu hôn sao?"

Vừa nói đến cô giáo Hương Hương! Cô ở trong nhà trẻ rốt cuộc cũng dạy cái gì đây! Tề Du Quân bất đắc dĩ nhìn con trai, không nhịn được oán thầm ở trong lòng.

"Tiểu Nam, chuyện này rất phức tạp, ba và dì Sơ Sơ phải đồng ý mới có thể kết hôn. . . . . ."

Tiểu Nam bị anh ôm, không nhịn được chu miệng lên, trực tiếp hỏi: "Vậy ba không đồng ý kết hôn sao?"

Anh? "Ba đương nhiên đồng ý!"

"Vậy dì Sơ Sơ thì sao? Là dì Sơ Sơ không đồng ý sao?"

"Người ba này cũng không biết, muốn biết thì hỏi dì Sơ Sơ mới biết." Mặt Tề Du Quân cũng là mờ mịt không rõ.

Tiểu Nam ra vẻ người lớn nói: "Vậy thì đúng rồi! Ba nhanh hỏi đi, nói không chừng dì Sơ Sơ chờ ba hỏi lâu lắm rồi đó, như vậy hai người sẽ kết hôn, con có thể gọi dì Sơ Sơ là mẹ!"

Bọn họ đều cho rằng tiểu quỷ này cái gì cũng không biết, cậu mặc dù không hiểu nhưng có một vài chuyện nhớ rất dai, ví dụ như đã từng xuất hiện một người phụ nữ nói là mẹ của cậu.

Nhưng người kia tới nhanh, biến mất cũng rất nhanh, hơn nữa trên người cô ấy có mùi kỳ quái, cậu không muốn cô ấy làm mẹ của cậu. Nhưng là dì Sơ Sơ thì khác, mỗi ngày dì sẽ nấu cơm cho cậu ăn, sẽ giúp cậu tắm thơm tho, buổi tối còn có thể kể chuyện cho cậu nghe, trên người dì luôn có một mùi hương nhẹ nhàng thoải mái, giống như là mẹ của những bạn khác vậy.

Không đúng! Phải nói so với mẹ của những người bạn nhỏ khác ở nhà trẻ còn tốt hơn, cho nên bà nội hỏi cậu nói có muốn dì Sơ Sơ làm mẹ cậu không thì cậu đồng ý ngay.

Lời nói ngây thơ của đứa nhỏ giống như Thiên Lôi trực tiếp đánh vào đáy lòng đầy sương mù của Tề Du Quân, anh đột nhiên giật mình, thiếu chút nữa làm Tiểu Nam ngã xuống đất, thật may phản ứng của anh khá nhanh, vội vàng ôm lấy con trai.

"Ha ha! Tiểu Nam thật thông minh! Đúng! Chúng ta nhanh hỏi dì Sơ Sơ có nguyện ý kết hôn hay không, cùng chúng ta ở chung một chỗ vĩnh viễn."

Cứ như vậy, chẳng những Tiểu Nam có mẹ, anh cũng có vĩnh viễn giữ chặt được cô, những thứ kia ong mật ruồi nhặng không thể tùy tiện đến gần cô nữa.

Nhất cử phi thường tốt!(*một lần những có nhiều điều tốt, dựa theo câu nhất cử lưỡng tiện)

Tiểu Nam cười khanh khách không ngừng "Đúng vậy, ba nhanh hỏi đi!"

Tề Du Quân mặc dù kích động nhưng đột nhiên nhớ tới lần trước người con trai kia chỉ muốn theo đuổi Viên Ấu Sơ đã quỳ xuống tặng hoa tươi, anh hiện tại muốn cầu hôn với cô, cũng không thể cái gì cũng không chuẩn bị.

Anh lên lầu thay một bộ tây trang cô đặc biệt mua cho anh, rồi chuẩn bị cho Tiểu Nam một bộ đồ thật đẹp, hai cha con vô cùng vui vẻ đi ra cửa.

Tiệm bán hoa, tiệm đồ trang sức, khi cầu hôn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, anh tung tăng mang theo con trai tiến về trường học của cô.

Anh đã bắt đầu mong đợi, khi cô nhìn thấy anh và Tiểu Nam cùng xuất hiện thì sẽ vô cùng vui mừng.

"Mau nhìn! Đó không phải là người đàn ông bao nuôi em sinh viên năm nhất sao."

"Ở cùng nhà sao? Tớ nghe là anh ta đã có con riêng rồi hả?"

"Ai biết! Nhưng ở chung với con riêng cũng không có xung đột sao?"

Xung quanh có tiếng rủ rỉ rù rì không làm ảnh hưởng đến chuyện chuẩn bị về nhà của Viên Ấu Sơ, dù sao sau nửa tháng, đợi cô gửi thư lên tòa thì tất cả lời đồn tự nhiên sẽ tan biến.

Chẳng qua là khi cô càng đến gần cửa chính, phát hiện cửa chính hình như rất náo nhiệt, theo như cá tính của cô thì cô không thích tiếp cận loại náo nhiệt này, nhưng cửa chính là con đường gần nhất để cô về nhà, cô chỉ có thể men theo bên hông đi ra.

Khi cô đang muốn đi ra cửa, một bóng dáng dễ thương kèm theo giọng trẻ con mềm mại nhào tới cô.

“Mẹ…”

Tất cả mọi người tự động nhường đường, hơn nữa nhìn theo nơi đứa bé đến thì nhìn thấy mục tiêu cuối cùng làm cho tất cả mọi người sửng sốt.

Văn Ấu Sơ nghe giọng nói thì trực giác quay đầu, sau đó liền thấy Tiểu Nam dễ thương đang nhào về phía cô, hơn nữa trong miệng còn gọi tiếng “Mẹ” làm cô không tin được vào tai mình.

“Tiểu Nam cháu vừa gọi dì là gì?” Cô kích động ngồi xổm người xuống, ngang bằng bé trai.

Tiểu Nam hơi xấu hổ nhìn cô, thân thể nhỏ bé uốn qua uốn lại ở trong lòng cô. “Mẹ! dì Sơ Sơ không thích cháu gọi như vậy sao?”

“Sao lại không thích? Dì rất thích đo!” cô kích động hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắm của câu.

Tiểu Nam cũng xấu hổ vùi trong lực cô, sao khi bị hôn mấy cái, cậu đứng thẳng người, lôi kéo tay cô nhìn về phía sau. “Nhưng mẹ, ba có chuyện muốn hỏi mẹ đó! Nhanh lên….. nhanh lên một chút! Chúng ta còn mua rất nhiều thứ.”

Viên Ấu Sơ lúc này mới nhìn thấy người đàn ông đứng ở phía sau, anh mặc bộ tây trang cô mới mua, trên khuôn mặt tuấn tú của anh hơi xấu hổ, mà trên tay anh còn ôm một bó hoa hồng to, dường như che kín mặt anh.

Cô sững sờ nhìn anh, Tiểu Nam lôi kéo cô từng bước một đi về phía trước: “Anh sao vậy….”

Cô loáng thoáng thấy hai cha con này đang làm cái gì đó, rồi lại không dám tim. Những chuyên này quá mức bất ngờ, làm người bình tĩnh như cô cũng không biết phản ứng như thế nào?

Tề Du Quân không có quỳ gối trên đất, vì anh nhớ như vậy sẽ dơ bộ quần áo cô mới mua, mà cầm hoa nhẹ nhàng đẩy tới trong ngực cô,nhỏ giọng hỏi “Thích không?”

Cô ngây ngốc ôm bó hoa trong ngực, sững sờ gật đầu, sau đó thấy anh lại từ trong túi quần lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị tiến tới trước mắt cô.

“Ấu Sơ, gả cho anh được không? Để cho chúng ta ở chung một chỗ vĩnh viễn, cũng cho Tiểu Nam danh chính ngoonn thuận gọi em là mẹ.”

Cô đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt quá không chân thật, nước mắt đầy trong khóe mắt, đôi môi lại không nhịn được khẽ nhếch lên. “Em ….anh sao lại đột ngột như vậy …….”

“Bởi vì anh không muốn ông bướm ở trước mặt em bay tới bay lui.” Tề Du Quân giận dữ nói, vẻ mặt cũng với vẻ mặt thâm tình cách xa vạn dặm.

Nghe được anh nói lý do chân chính. Viên Ấu Sơ vừa cảm động vừa buồn cười, liếc anh một cái, dung hoa hồng trong tay đánh nhẹ anh

Tiểu Nam nhìn cô vẫn không chịu nhận chiếc nhẫn, ở bên cạnh nhảy nhót, lo lắng nói: “Nhanh lên một chút nhận chiếc nhẫn! nhanh lên một chút nhận chiếc nhẫn! đồng ý ba, đồng ý ba đi!”

Sinh viên đứng vây xung quanh nhìn thấy cậu bé cố gắng như vậy cũng hùa theo rống to: “Đồng ý đi! Đồng ý đi.”

“Ha ha! Tất cả mọ người đồng ý rồi!” Anh hả hê cầm chiecs nhẫn ở trước mắt cô lắc.

Cô trừng mắt nhìn anh, gắt giọng: “Vậy anh đi lấy mọi người đi!”

Tiểu Nam vừa nghe lời cô nói, vội vàng lo lắng nói: “Con chỉ muốn mộ người mẹ, không cần nhiều mẹ như vậy!”

Người khác nghe lời nói non nớt của đứa bé, tất cả đều không nhịn được cười ầm lên, làm Viên Ấu Sơ cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Tề Du Quân thừa cô hội này, bá đạo kéo tay cô qua, đeo nhẫn vào trong tay cô, sau đó cười hả hê. “Tốt lắm! như vậy thì coi như em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi!”

Toàn bộ đám người sững sờ, không ngờ cầu hôn cũng có thể vô lại như thế.

Viên Ấu Sơ đối với loại người hành động vô lại như anh lại không có bất ngờ, nhưng cầm bó hoa hồng trong tay ném vào trong ngực anh, rồi cầm tay Tiểu Nam đi về phía trước.

Lúc mọi người nghĩ cô bỏ đi vì giận người đàn ông kia thì cô quay đầu lại thẹn thùng nhìn anh chằm chằm: “Cũng đã đồng ý rồi, còn không nhanh đi theo em.”

Trong nháy mắt tinh huống bông quanh co, mọi người sửng sốt một giây, ngay sao đó bắt đầu dung sức vỗ tay, chức mừng anh đã cầu hồn thành công.

Tề Du Quân cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, cầm hoa hồng bước nhanh chạy lên đi trước, một tau bá đạo nắm cả hông cô giống như là biểu thị công khai chủ quyền cô là của anh.

Tiểu Nam vui mừng hỏi cha. “Con biểu hiện rất tốt phải không? Dì Sơ Sơ lập tức trở thành mẹ của con rồi!”

“Ừm! không tệ! thích cái gì ba đều mua cho con!”

“Vậy con muốn mua một Transformers to thật to!”

“Ách…… cái này để ba suy nghĩ lại!”

Viên Ấu Sơ quay đầu lại. “Cái gì cũng không mua, về nhà!”

Ba người tay nắm tay đi từ từ trên đường về nhà, nghênh đón bọn họ là tương lai hạnh phúc, còn có một mái nhà ấm áp của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thuê Nhà Của Trạch Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook