Chương 11: Kết thúc
Mã Kỳ Đóa
30/01/2015
Không đợi đến khi Viên Ấu Sơ tốt nghiệp, xác định sau khi cầu hôn thành công, Tề Du Quân vội vàng bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, không phải vì anh đột nhiên đổi tính trở nên chủ động, mà vì sau khi mẹ Tề biết anh cầu hôn thành công, bà căn bản là cầm gậy gộc đuổi phía sau anh, muốn anh nhanh chóng mang vợ về nhà, đừng giống như Tiểu Nam khi đó, đứa bé cũng sinh mà vợ lại chạy mất.
Vốn anh còn cảm thấy cũng không vội, về sau lại thấy người nam sinh kia lần nữa đến cửa nhà anh, lần này không chỉ mang theo hoa mà còn có đàn ghi-ta anh cuối cùng cũng không có cách nào nhẫn nại như lần trước.
Lúc đầu Viên Ấu Sơ nhìn thấy nam sinh đánh đàn ghi-ta trước mắt đó thì không biết nên nói làm sao mới có thể làm cho anh ta bỏ cuộc.
Chẳng lẽ anh ta không biết thời gian trước ở trong trường học có tin đồn sao? Còn nữa, anh không biết cô ở trước mọi người đồng ý lời cầu hôn của người khác rồi sao?
Trong lòng cô không ngừng nghi ngờ, đáp án lại thật nhanh được công bố.
Nam sinh đó vừa đàn ghi-ta vừa dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô "Anh thích em là thật, thích em thuần khiết, coi như bên cạnh em đã có người khác thì cũng xin nhớ bên cạnh còn có một người là anh, đó là chứng cứ anh yêu em. . . . . ."
Vạch đen trên mặt Viên Ấu Sơ kéo dài, khóe miệng khẽ giựt giựt. Thì ra anh ta không phải là không biết, căn bản coi chuyện này là khảo nghiệm tình yêu, còn không quên lợi dụng điều này nói những lời buồn nôn.
Thiệt là! Loại chuyện buồn nôn này sao lại xảy ra ở trên người cô đây? Không phải là cô không hiểu, mà thế giới này biến hóa quá nhanh, cô hoàn toàn theo không kịp suy luận của những người trẻ tuổi này.
"Tôi lần nữa nói rõ. . . . . ."
Lời cự tuyệt cô còn chưa nói hết, Tề Du Quân đã làm mặt khó chịu đi tới bên người cô, mang theo ý vị khoe khoang ôm lấy cô, từ trên cao liếc nhìn nam sinh trẻ trung đó.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, chúng tôi chuẩn bị kết hôn, hiểu không?" Anh ác độc nhìn anh ta chằm chằm, giọng nói cảnh cáo "Cậu còn dám nữa tới, tôi sẽ cho cậu đi uống nước biển, vứt cậu ra làm mồi câu cá mập, nếu như đầu óc của cậu không phải tất cả đều chứa amip, giả thiết chỉ số thông minh của cậu không thấp đến mức bằng nửa chỉ số của cá heo thì tôi tin cậu hiểu những gì tôi nói chứ?"
Nam sinh bị dọa đến sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông này xem ra không có sức uy hiếp lại có thể nói những lời ai oán tức giận như vậy.
Bất quá nam sinh nhìn nhìn lại vóc dáng của mình và anh, cậu quanh năm vận động xem ra có ưu thế hơn người đàn ông khôi ngô tuấn tú này, cả gan trừng mắt cấu lại ánh mắt của anh.
"Yêu là tự do, tôi thích cô ấy là chuyện của tôi, coi như kết hôn thì sao. . . . . ." Nam sinh gắng gượng nói, mặt vì yêu mà chiến đấu hăng hái.
Nam sinh nhìn thấy Tề Du Quân lấy đồ phía sau ra, còn chưa nói hết lời thì đã tắc nghẹn ở cổ, một tiếng cũng không phát ra được.
Tề Du Quân híp mắt nhìn anh chằm chằm, nhẹ nhàng vuốt ve cây thương trên tay. "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao không nói? Cậu mới vừa nói đến chỗ nào, coi như kết hôn. . . . . . Chúng ta kết hôn rồi cậu còn muốn thế nào?"
Giày thối! Con cọp không phát uy lại xem anh là mèo bệnh! Anh là trạch nam không sai, nhưng vợ của trạch nam càng không thể xâm phạm, nhìn anh gầy yếu nhưng không có nghĩa là người tốt sẽ không dùng đến nắm đấm chứ?
Nam sinh lùi lại mấy bước, cặp mắt nhìn chằm chằm cái vũ khí đó rõ ràng không phải món đồ chơi bình thường, sợ đến nỗi ngay cả lời cũng nói không được "Anh. . . . . . Trên tay anh. . . . . ."
Viên Ấu Sơ đứng ở bên cạnh nhìn người đàn ông của cô bộc lộ uy phong, nhìn bộ dạng bảo vệ chủ quyền của anh lại cảm thấy có loại đẹp trai khó cưỡng. Mặc dù nhìn món đồ chơi trên tay anh kia chỉ là mô hình mô phỏng lại, nhưng đã làm cho nam sinh ngu si kia sợ hãi, cô cảm thấy rất buồn cười.
Cuối cùng, nam sinh còn chưa biết trạch nam kia phát uy như thế nào nữa, thiếu chút nữa đàn ghi-ta cũng quên chạy trối chết, làm Tề Du Quân đắc chí một tay ôm vợ một tay ôm đồ sưu tầm, vui vẻ bước qua cửa vào nhà.
"Hàaa...! Sau này còn dám ngu ngốc dùng loại ánh mắt với vợ tôi, tôi sẽ lấy ra một khẩu súng hơi, để cho bọn họ biết trạch nam không phải dễ chọc." Nói xong, ánh mắt của anh sau tròng kính thật vẫn mang theo sát khí hung ác.
Viên Ấu Sơ đột nhiên cảm thấy đứa bé trai kia bị dọa sợ thành ra như vậy cũng hơi đáng thương, nhưng mà nghĩ lại hai ngày nữa bọn họ chính thức kết hôn, anh ta còn làm loại xiếc này trước mặt cô dâu, khó trách chú rễ không cách nào bình tĩnh được.
"Được rồi, anh cũng đã là một người 30 mấy tuổi còn hơn thua với một người trẻ tuổi." Nói xong, cô chợt nghĩ đến hình như cô và anh cũng không khác nhau lắm, nhưng mà người anh đối phó là tình địch, còn cô đối phó với tiểu nhân.
Lại nói Diệp Tử Tâm bởi vì tính xấu không đổi, cô trực tiếp mời luật sư kiện cô ta tội phỉ báng, hiện tại đang bận tối mày tối mặt nhưng dàn xếp đâu vào đó rồi, hơn nữa trường học cũng bởi vì chuyện này, đang suy nghĩ muốn cô ta chủ động chuyển trường.
Thật sự chỉ là so đo nho nhỏ mà thôi, dù sao so với hiện tại thì cô như thế là hạnh phúc. Ba mẹ con nhà họ Diệp đáng thương hơn nhiều. Mẹ kế bởi vì cùng người dì ở hàng xóm gạt mua cổ phiếu mất 10 vạn, con gái lớn đi theo một người đàn ông hư hỏng, chẳng những bị lừa tiền, còn bị đuổi học, cả ngày âm trầm ở trong nhà không dám ra cửa, con gái nhỏ thì hiện tại đang bị vướng vào chuyện kiện tụng.
Mặc dù người đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng hận, nhưng bây giờ cô và họ đã không còn quan hệ, so đo thêm chỉ chứng minh cô không bỏ xuống hận thù năm xưa, mà cô cũng không có thời gian rãnh rỗi đặt những người đó ở trong lòng.
"Dám cướp vợ anh, coi như chỉ có mười tuổi cũng không thể tha thứ!" Tề Du Quân hả hê buông lời. Hừ! Huống chi còn là một gián hôi đánh cũng không chết, không đe dọa sao có thể yên tâm được.
Anh bình thường có thể làm bộ đáng yêu, có thể bị cô kêu lui gọi tới cũng không đáng kể, vì cô là vợ của anh, nhưng nếu như có người đàn ông khác nghĩ muốn đào góc tường nhà anh. Lúc này anh không ra mặt thì còn phải đợi đến lúc nào!
Viên Ấu Sơ dường như cười đến gãy lưng, nhìn người đàn ông bên cạnh rõ ràng cố làm bộ dáng hung ác, trong lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Người đàn ông chỉ ở trước mặt cô làm bộ vừa đáng yêu vừa mềm yếu. . . . . . Cô tin tưởng, cô sẽ cứ như vậy yêu thương anh cả đời.
Vốn anh còn cảm thấy cũng không vội, về sau lại thấy người nam sinh kia lần nữa đến cửa nhà anh, lần này không chỉ mang theo hoa mà còn có đàn ghi-ta anh cuối cùng cũng không có cách nào nhẫn nại như lần trước.
Lúc đầu Viên Ấu Sơ nhìn thấy nam sinh đánh đàn ghi-ta trước mắt đó thì không biết nên nói làm sao mới có thể làm cho anh ta bỏ cuộc.
Chẳng lẽ anh ta không biết thời gian trước ở trong trường học có tin đồn sao? Còn nữa, anh không biết cô ở trước mọi người đồng ý lời cầu hôn của người khác rồi sao?
Trong lòng cô không ngừng nghi ngờ, đáp án lại thật nhanh được công bố.
Nam sinh đó vừa đàn ghi-ta vừa dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô "Anh thích em là thật, thích em thuần khiết, coi như bên cạnh em đã có người khác thì cũng xin nhớ bên cạnh còn có một người là anh, đó là chứng cứ anh yêu em. . . . . ."
Vạch đen trên mặt Viên Ấu Sơ kéo dài, khóe miệng khẽ giựt giựt. Thì ra anh ta không phải là không biết, căn bản coi chuyện này là khảo nghiệm tình yêu, còn không quên lợi dụng điều này nói những lời buồn nôn.
Thiệt là! Loại chuyện buồn nôn này sao lại xảy ra ở trên người cô đây? Không phải là cô không hiểu, mà thế giới này biến hóa quá nhanh, cô hoàn toàn theo không kịp suy luận của những người trẻ tuổi này.
"Tôi lần nữa nói rõ. . . . . ."
Lời cự tuyệt cô còn chưa nói hết, Tề Du Quân đã làm mặt khó chịu đi tới bên người cô, mang theo ý vị khoe khoang ôm lấy cô, từ trên cao liếc nhìn nam sinh trẻ trung đó.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, chúng tôi chuẩn bị kết hôn, hiểu không?" Anh ác độc nhìn anh ta chằm chằm, giọng nói cảnh cáo "Cậu còn dám nữa tới, tôi sẽ cho cậu đi uống nước biển, vứt cậu ra làm mồi câu cá mập, nếu như đầu óc của cậu không phải tất cả đều chứa amip, giả thiết chỉ số thông minh của cậu không thấp đến mức bằng nửa chỉ số của cá heo thì tôi tin cậu hiểu những gì tôi nói chứ?"
Nam sinh bị dọa đến sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông này xem ra không có sức uy hiếp lại có thể nói những lời ai oán tức giận như vậy.
Bất quá nam sinh nhìn nhìn lại vóc dáng của mình và anh, cậu quanh năm vận động xem ra có ưu thế hơn người đàn ông khôi ngô tuấn tú này, cả gan trừng mắt cấu lại ánh mắt của anh.
"Yêu là tự do, tôi thích cô ấy là chuyện của tôi, coi như kết hôn thì sao. . . . . ." Nam sinh gắng gượng nói, mặt vì yêu mà chiến đấu hăng hái.
Nam sinh nhìn thấy Tề Du Quân lấy đồ phía sau ra, còn chưa nói hết lời thì đã tắc nghẹn ở cổ, một tiếng cũng không phát ra được.
Tề Du Quân híp mắt nhìn anh chằm chằm, nhẹ nhàng vuốt ve cây thương trên tay. "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao không nói? Cậu mới vừa nói đến chỗ nào, coi như kết hôn. . . . . . Chúng ta kết hôn rồi cậu còn muốn thế nào?"
Giày thối! Con cọp không phát uy lại xem anh là mèo bệnh! Anh là trạch nam không sai, nhưng vợ của trạch nam càng không thể xâm phạm, nhìn anh gầy yếu nhưng không có nghĩa là người tốt sẽ không dùng đến nắm đấm chứ?
Nam sinh lùi lại mấy bước, cặp mắt nhìn chằm chằm cái vũ khí đó rõ ràng không phải món đồ chơi bình thường, sợ đến nỗi ngay cả lời cũng nói không được "Anh. . . . . . Trên tay anh. . . . . ."
Viên Ấu Sơ đứng ở bên cạnh nhìn người đàn ông của cô bộc lộ uy phong, nhìn bộ dạng bảo vệ chủ quyền của anh lại cảm thấy có loại đẹp trai khó cưỡng. Mặc dù nhìn món đồ chơi trên tay anh kia chỉ là mô hình mô phỏng lại, nhưng đã làm cho nam sinh ngu si kia sợ hãi, cô cảm thấy rất buồn cười.
Cuối cùng, nam sinh còn chưa biết trạch nam kia phát uy như thế nào nữa, thiếu chút nữa đàn ghi-ta cũng quên chạy trối chết, làm Tề Du Quân đắc chí một tay ôm vợ một tay ôm đồ sưu tầm, vui vẻ bước qua cửa vào nhà.
"Hàaa...! Sau này còn dám ngu ngốc dùng loại ánh mắt với vợ tôi, tôi sẽ lấy ra một khẩu súng hơi, để cho bọn họ biết trạch nam không phải dễ chọc." Nói xong, ánh mắt của anh sau tròng kính thật vẫn mang theo sát khí hung ác.
Viên Ấu Sơ đột nhiên cảm thấy đứa bé trai kia bị dọa sợ thành ra như vậy cũng hơi đáng thương, nhưng mà nghĩ lại hai ngày nữa bọn họ chính thức kết hôn, anh ta còn làm loại xiếc này trước mặt cô dâu, khó trách chú rễ không cách nào bình tĩnh được.
"Được rồi, anh cũng đã là một người 30 mấy tuổi còn hơn thua với một người trẻ tuổi." Nói xong, cô chợt nghĩ đến hình như cô và anh cũng không khác nhau lắm, nhưng mà người anh đối phó là tình địch, còn cô đối phó với tiểu nhân.
Lại nói Diệp Tử Tâm bởi vì tính xấu không đổi, cô trực tiếp mời luật sư kiện cô ta tội phỉ báng, hiện tại đang bận tối mày tối mặt nhưng dàn xếp đâu vào đó rồi, hơn nữa trường học cũng bởi vì chuyện này, đang suy nghĩ muốn cô ta chủ động chuyển trường.
Thật sự chỉ là so đo nho nhỏ mà thôi, dù sao so với hiện tại thì cô như thế là hạnh phúc. Ba mẹ con nhà họ Diệp đáng thương hơn nhiều. Mẹ kế bởi vì cùng người dì ở hàng xóm gạt mua cổ phiếu mất 10 vạn, con gái lớn đi theo một người đàn ông hư hỏng, chẳng những bị lừa tiền, còn bị đuổi học, cả ngày âm trầm ở trong nhà không dám ra cửa, con gái nhỏ thì hiện tại đang bị vướng vào chuyện kiện tụng.
Mặc dù người đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng hận, nhưng bây giờ cô và họ đã không còn quan hệ, so đo thêm chỉ chứng minh cô không bỏ xuống hận thù năm xưa, mà cô cũng không có thời gian rãnh rỗi đặt những người đó ở trong lòng.
"Dám cướp vợ anh, coi như chỉ có mười tuổi cũng không thể tha thứ!" Tề Du Quân hả hê buông lời. Hừ! Huống chi còn là một gián hôi đánh cũng không chết, không đe dọa sao có thể yên tâm được.
Anh bình thường có thể làm bộ đáng yêu, có thể bị cô kêu lui gọi tới cũng không đáng kể, vì cô là vợ của anh, nhưng nếu như có người đàn ông khác nghĩ muốn đào góc tường nhà anh. Lúc này anh không ra mặt thì còn phải đợi đến lúc nào!
Viên Ấu Sơ dường như cười đến gãy lưng, nhìn người đàn ông bên cạnh rõ ràng cố làm bộ dáng hung ác, trong lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Người đàn ông chỉ ở trước mặt cô làm bộ vừa đáng yêu vừa mềm yếu. . . . . . Cô tin tưởng, cô sẽ cứ như vậy yêu thương anh cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.