Chương 47: Đầu Vú Tê Dại Giống Như Bị Điện Giật Vậy
Lạc Dã Du Phong
14/03/2024
Bọn họ đến khá sớm, trong văn phòng không mấy người, nhưng tổng biên Lý ngày nào cũng đến sớm đã ở đây.
Thấy Thẩm Mạt tới, tổng biên Lý từ trong văn phòng đi ra.
“Thẩm Mạt, đây là kiện hàng mà cửa hàng Thiên Tân Thuận Đức gửi đến, nói là quà đáp lễ hoạ báo xã chúng ta, chỉ tên giao cho cô, cô cầm đi.”
Thường Thanh thay Thẩm Mạt tiếp nhận kiện hàng, tổng biên Lý còn nói một câu chúc mừng.
Thẩm Mạt mím môi cười, xem ra tổng biên Lý cũng biết chuyện của cô.
Quá khứ của cô không tươi sáng, nhưng cô không thẹn với lương tâm, so với chuyện bị Phùng Trân Trân bôi đen, xã trưởng Vương nói chuyện của cô với đồng nghiệp, cô càng có thể tiếp thu.
Chuyện này sợ nhất là đồn đãi vớ vẩn, quang minh chính đại thọc ra càng tốt hơn.
Sau khi nói cảm ơn tổng biên Lý, Thẩm Mạt đi vào phòng vẽ tranh, Thường Thanh giúp cô mở kiện hàng kia ra.
Bên trong có mấy bản vẻ tuyên truyền trên in trên báo chí, đều xuất từ tay Thẩm Mạt.
Mà đồ con lại...
Thẩm Mạt lắc đầu.
Đều là bánh kẹo của Kinh Tân, hiện tại không thích hợp cho cô ăn, còn điểm danh là tặng cô, đây là cố ý để cô thèm đi.
“A? Đây là card Tam gia đích thân viết, nói sườn xám tơ lụa bán rất tốt, cho nên đưa tặng hoạ báo xã một ít thức ăn, biểu thị lòng biết ơn.”
Thường Thanh cầm tấm card nhỏ, xem đến mặt mày hớn hở.
Thẩm Mạt không tỏ ý kiến, cô đã sớm biết chuyện bán sườn xám, vì chuyện này mà hoạ báo xã còn phát tiền thưởng cho mấy người của phòng vẽ tranh nữa.
“Đúng rồi, tháng sau Trình tam gia lại đến Bành Thành một chuyện, tiệc mừng thọ Phùng gia mời anh, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi, hình như Tam gia cũng tính toán dẫn tình nhân nhỏ của anh ta đến, hai người có quen biết không?”
“Tình nhân nhỏ? Vũ nữ kia?”
Thẩm Mạt kinh ngạc, Trình tam gia là người có thân phận, đi xã giao không mang theo phu nhân chính quy của mình, lại mag theo tình nhân, còn là vũ nữ, hậu viện nhà anh ta không lật trời sao?
“Chính là vũ nữ kia, lần trước anh đi cũng gặp được, là một đại mỹ nhân, Tam gia vốn định cưới cô ấy làm vợ lẽ, cô ấy không vui, nguyện ý làm tình nhân bên ngoài của Tam gia, tính tình vừa ương bướng vừa lạnh lùng, đầu có mềm mại dịu dàng như Mạt Mạt của anh.”
“Em mềm mại dịu dàng?” Thẩm Mạt nhướng mày.
“Không mềm sao?” Thường Thanh đột nhiên sờ soạng vú của Thẩm Mạt, cười xấu xa.
“Anh chờ đấy, em nhất định phải cùng vị kia... Cô ấy tên là gì?” Thẩm Mạt đánh bay bàn tay của Thường Thanh ra, vội vàng nhìn xem bên ngoài có người hay không.
“Văn Chiêu.” Thường Thanh vẫn luôn dựng lỗ tai nghe động tĩnh, tự nhiên không sợ cái gì, bàn tay to lại sờ qua i, còn cố ý nhéo đầu vú Thẩm Mạt hai cái, thấy Thẩm Mạt cả run lên, ý cười lại lớn hơn.
“Không giống tên vũ nữ, nghe khá hay, sau này em nhất định phải học cô ấy, phải ương bướng thế nào, lạnh lùng thế nào, xem anh còn bắt nạt em không ... Ừm...”
Đầu vú tê dại giống như bị điện giật vậy, Thẩm Mạt không khỏi nhụt chí, mới nói sẽ ương bướng lạnh lùng, lúc này cô lập tức mềm thành một bãi nước trên tay anh, như vậy còn lạnh lùng thế nào nữa.
Thường Thanh cười hắc hắc, mổ hai cái lên môi Thẩm Mạt, mới đứng dậy rời khỏi hoạ báo xã.
Thường Thanh đi rồi, các đồng nghiệp trong hoạ báo xã mới lục tục tới, Thẩm Mạt tiếp đón mọi người, cầm hộp bánh kẹo kia ra, phát hết cho mọi người.
Kết quả có người hỏi cô có phải đây là kẹo mừng của cô với Thường Thanh không, Thẩm Mạt rất hào phóng nói, sau này sẽ đền cho bọn họ.
Cô đã quên, có chuyện vui phải phát kẹo mừng, nếu mọi người đã biết chuyện của cô, vậy thì cô cứ thoải mái là được.
Ngày này, Thẩm Mạt rất vui vẻ, buổi tối trở về nói chuyện kẹo mừng với Thường Thanh, Thường Thanh nói là anh sơ sẩy, ngày mai tự mình đến hoạ báo xã phát kẹo bồi tội.
Thấy Thẩm Mạt tới, tổng biên Lý từ trong văn phòng đi ra.
“Thẩm Mạt, đây là kiện hàng mà cửa hàng Thiên Tân Thuận Đức gửi đến, nói là quà đáp lễ hoạ báo xã chúng ta, chỉ tên giao cho cô, cô cầm đi.”
Thường Thanh thay Thẩm Mạt tiếp nhận kiện hàng, tổng biên Lý còn nói một câu chúc mừng.
Thẩm Mạt mím môi cười, xem ra tổng biên Lý cũng biết chuyện của cô.
Quá khứ của cô không tươi sáng, nhưng cô không thẹn với lương tâm, so với chuyện bị Phùng Trân Trân bôi đen, xã trưởng Vương nói chuyện của cô với đồng nghiệp, cô càng có thể tiếp thu.
Chuyện này sợ nhất là đồn đãi vớ vẩn, quang minh chính đại thọc ra càng tốt hơn.
Sau khi nói cảm ơn tổng biên Lý, Thẩm Mạt đi vào phòng vẽ tranh, Thường Thanh giúp cô mở kiện hàng kia ra.
Bên trong có mấy bản vẻ tuyên truyền trên in trên báo chí, đều xuất từ tay Thẩm Mạt.
Mà đồ con lại...
Thẩm Mạt lắc đầu.
Đều là bánh kẹo của Kinh Tân, hiện tại không thích hợp cho cô ăn, còn điểm danh là tặng cô, đây là cố ý để cô thèm đi.
“A? Đây là card Tam gia đích thân viết, nói sườn xám tơ lụa bán rất tốt, cho nên đưa tặng hoạ báo xã một ít thức ăn, biểu thị lòng biết ơn.”
Thường Thanh cầm tấm card nhỏ, xem đến mặt mày hớn hở.
Thẩm Mạt không tỏ ý kiến, cô đã sớm biết chuyện bán sườn xám, vì chuyện này mà hoạ báo xã còn phát tiền thưởng cho mấy người của phòng vẽ tranh nữa.
“Đúng rồi, tháng sau Trình tam gia lại đến Bành Thành một chuyện, tiệc mừng thọ Phùng gia mời anh, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi, hình như Tam gia cũng tính toán dẫn tình nhân nhỏ của anh ta đến, hai người có quen biết không?”
“Tình nhân nhỏ? Vũ nữ kia?”
Thẩm Mạt kinh ngạc, Trình tam gia là người có thân phận, đi xã giao không mang theo phu nhân chính quy của mình, lại mag theo tình nhân, còn là vũ nữ, hậu viện nhà anh ta không lật trời sao?
“Chính là vũ nữ kia, lần trước anh đi cũng gặp được, là một đại mỹ nhân, Tam gia vốn định cưới cô ấy làm vợ lẽ, cô ấy không vui, nguyện ý làm tình nhân bên ngoài của Tam gia, tính tình vừa ương bướng vừa lạnh lùng, đầu có mềm mại dịu dàng như Mạt Mạt của anh.”
“Em mềm mại dịu dàng?” Thẩm Mạt nhướng mày.
“Không mềm sao?” Thường Thanh đột nhiên sờ soạng vú của Thẩm Mạt, cười xấu xa.
“Anh chờ đấy, em nhất định phải cùng vị kia... Cô ấy tên là gì?” Thẩm Mạt đánh bay bàn tay của Thường Thanh ra, vội vàng nhìn xem bên ngoài có người hay không.
“Văn Chiêu.” Thường Thanh vẫn luôn dựng lỗ tai nghe động tĩnh, tự nhiên không sợ cái gì, bàn tay to lại sờ qua i, còn cố ý nhéo đầu vú Thẩm Mạt hai cái, thấy Thẩm Mạt cả run lên, ý cười lại lớn hơn.
“Không giống tên vũ nữ, nghe khá hay, sau này em nhất định phải học cô ấy, phải ương bướng thế nào, lạnh lùng thế nào, xem anh còn bắt nạt em không ... Ừm...”
Đầu vú tê dại giống như bị điện giật vậy, Thẩm Mạt không khỏi nhụt chí, mới nói sẽ ương bướng lạnh lùng, lúc này cô lập tức mềm thành một bãi nước trên tay anh, như vậy còn lạnh lùng thế nào nữa.
Thường Thanh cười hắc hắc, mổ hai cái lên môi Thẩm Mạt, mới đứng dậy rời khỏi hoạ báo xã.
Thường Thanh đi rồi, các đồng nghiệp trong hoạ báo xã mới lục tục tới, Thẩm Mạt tiếp đón mọi người, cầm hộp bánh kẹo kia ra, phát hết cho mọi người.
Kết quả có người hỏi cô có phải đây là kẹo mừng của cô với Thường Thanh không, Thẩm Mạt rất hào phóng nói, sau này sẽ đền cho bọn họ.
Cô đã quên, có chuyện vui phải phát kẹo mừng, nếu mọi người đã biết chuyện của cô, vậy thì cô cứ thoải mái là được.
Ngày này, Thẩm Mạt rất vui vẻ, buổi tối trở về nói chuyện kẹo mừng với Thường Thanh, Thường Thanh nói là anh sơ sẩy, ngày mai tự mình đến hoạ báo xã phát kẹo bồi tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.