Thùng Phá Sảnh

Chương 5: Hội từ thiện

Shevaanh

06/05/2014

Lúc Hoài My đặt chân về tới nhà thì đã là mười giờ tối. Chiều nay Thủy, bạn thân hồi còn học đại học của cô gọi tới, hỏi xem buổi tối có rảnh ra ngoài ăn một bữa hay không, nhân dịp Loan ra Hà Nội chơi. Hồi còn học đại học, Hoài My chơi thân với Loan và Thủy nhất, tốt nghiệp xong thì mỗi đứa một nơi. Thủy làm bên tư pháp bên Hà Đông thì thỉnh thoảng còn gặp mặt, chứ Loan ở tận Vũng Tàu thì trừ phi họp lớp ra còn đâu chỉ giữ liên lạc qua điện thoại.

Vậy là Thủy cũng đã sắp lập gia đình. Thấy bạn bè đồng lứa đa số đều đã ổn định, có một bờ vai để nương tựa, Hoài My lại thấy chạnh lòng. Không chạnh lòng sao được khi trong đám bạn thân thân đồng lứa, cấp ba và đại học của cô bây giờ chỉ có mỗi Hoài My là còn độc thân. Ngay cả bố mẹ cô cũng đã nhiều lần giục cô lấy chồng, thậm chí còn ép cô đi xem mặt nữa. Thế nhưng chuyện đó thực ra cũng chẳng có gì là quan trọng, việc khiến Hoài My buồn lòng nhất là anh hình như luôn tìm cách né tránh mỗi khi cô bàn đến chuyện cưới xin. Anh không thực sự yêu cô hay là có nỗi khổ nào khác?

Hôm nay là mùng bốn tháng hai, Hoài My khẽ bồi hồi.

Vậy là đã được một năm rồi, cái ngày mà anh đỡ hộ cô nhát dao định mệnh ấy.

Từ cái nắm tay đầu tiên ấy, bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Bao nhiêu bình minh nắng đẹp và bao nhiêu đêm mưa gió đã trôi qua? Người ta có yêu một ai đó từ ngay cái nhìn đầu tiên không? Có lẽ là không. Tình yêu giống như một dòng chảy, bắt nguồn từ đâu đó sâu thẳm trong núi cao, trong những mạch nguồn tha thiết dưới lòng đất hay từ hàng vạn những giọt mưa tích tụ trong không gian chứ không từ một khoảnh khắc. Nhưng ngay từ giây phút anh không ngần ngại đỡ nhát dao đó cho cô, Hoài My biết, trái tim cô đã hoàn toàn thuộc về anh.

Chỉ một mình anh mà thôi.

Chiều nay sếp Tuyên có tới phòng và hỏi cô về công cuộc điều tra. Hoài My đã có thu hoạch khá lớn sau cuộc nói chuyện với ông. Cô bồi hồi nhớ lại.

-..Việc điều tra đã có tiến triển gì chưa? Cô đã tới tìm đại tá Phúc rồi chứ?

Đại tá Lê Thanh Tuyên là cấp trên của cô từ khi chuyển về phòng hình sự. Ông với ba của Hoài My là bạn đồng môn. Đại tá Tuyên có nước da ngăm đen, khuôn mặt góc cạnh, với hàng lông mày rậm và đôi mắt lúc này cũng ánh lên vẻ nghiêm nghị. Mắt trái ông có một vết sẹo dài. Người ta bảo vết thương đó có từ một cuộc truy sát một tên tội phạm ma túy nổi danh hung bạo cách đây hơn hai mươi năm. Hoài My luôn coi ông là tấm gương cho mình học tập.

- Dạ rồi ạ. Đại tá Phúc đã nhận lời rồi thưa sếp.

- Tốt, tốt lắm. Thế việc điều tra đã có tiến triển gì chưa ?

- Cũng có một chút, sếp ạ. Hoài My hơi do dự song vẫn quyết định đem chuyện bức thư nặc danh gửi tới phòng hình sự kể với đại tá Tuyên. Trực giác cho Hoài My biết rằng, sếp mình có vẻ đặc biệt quan tâm đến vụ án này.

Đại tá Tuyên khẽ gật gù rồi nói với vẻ bình thản :

- Chuyện này tôi cũng gặp không ít, phần lớn là những tên có vấn đề về đầu óc, lúc nào cũng muốn mình là tâm điểm chú ý, thu hút sự quan tâm của người khác. Cô không cần quá để ý tới nó làm gì cho mất thời gian. Tất nhiên cũng có vài trường hợp hung thủ cố ý làm vậy để thách thức cơ quan điều tra, song rất ít. Có chăng cũng chỉ xuất hiện trên phim ảnh mà thôi. À, có thời gian cô hãy mang bức thư đó tới chỗ tôi nhé.

- Vâng, em cũng nghĩ thế. Hoài My gật đầu đáp.

- Vậy là được rồi. Cô nhất định phải thận trọng và cố gắng, đừng phụ lòng mong mỏi của cha cô. Cô nên lắng nghe ý kiến của đại tá Phúc. Ông ấy đã nhận lời rồi đúng không? Có ông ấy giúp đỡ thì chắc không có vấn đề gì đâu.

- ... Ông ấy thực sự tài ba vậy sao sếp ? Hoài My do dự một hồi rồi nhẹ giọng hỏi.

Đại tá Tuyên khẽ nhíu mày, đặt tờ báo xuống rồi gật đầu đáp:

- Cô không cần hoài nghi về điều đó. Thỉnh thoảng khi gặp những vụ án khó hay công cuộc điều tra đi vào ngõ cụt, tôi đều cho người tới nhờ sự giúp đỡ của ông ấy. Hơn ba mươi năm trong nghề, nếu có một người khiến tôi phục nhất thì chỉ có thể là đại tá Phúc mà thôi. Thực ra việc tôi hối thúc cô tới nhờ ông ấy giúp đỡ xử lý vụ trọng án này còn vì một lý do nữa, nhưng.. đó chỉ là linh cảm của một mình tôi mà thôi.

- Chuyện gì vậy sếp? Hoài My gặng hỏi. Cô biết sếp mình không bao giờ làm một việc gì mà không có mục đích rõ ràng. Chuyện này nhất định cũng không ngoại lệ.

- Cô có biết vụ triệt phá tập đoàn xã hội đen của nữ giang hồ đất Cảng Hằng Điệp năm năm về trước không?

Đại tá Tuyên trầm ngâm một lát rồi nói.

- Em mới chỉ nghe qua mấy người đi trước kể lại, cũng không rõ cho lắm. Có liên quan tới ông ấy hả sếp ? Hoài My lắc đầu đáp, hai mắt nhất thời sáng rỡ:-Sếp kể cho em nghe có được không?

- ...Cũng được.

Đại tá Tuyên châm điếu thuốc lên miệng hút rồi bắt đầu chậm rãi kể, hai mắt khẽ lim dim.

Đó là một chiến công lớn của cảnh sát hình sự Việt Nam vào những năm đầu thế kỷ hai mươi mốt. Cho tới tận bây giờ, đó vẫn là sự tự hào của công an tỉnh Hải Dương, Hải Phòng nói riêng và cả nước nói chung.

Nhắc đến giới giang hồ cộm cán những năm chín mươi về trước thì không thể không nhắc tới chị hai Hằng Điệp. Hằng Điệp tên thật là Nguyễn Thanh Hằng, sinh năm 1968, là con gái út trong nhà, quê ở Trạng Trình. Đó là một con sống quanh năm nước cả, dài đến vài cây số chạy suốt từ nhà triển lãm thành phố xuống bến xe Tam Bạc. Một bên là trại tạm giam, một bên là chợ sắt, tất cả đám giang hồ cộm cán nhất Hải Phòng không hiểu vô tình hay cố ý đều tập trung hết ở hai đầu mút ấy.

Ở Chợ Sắt, người ta có thể tìm thấy tất tần tật những gì mình muốn, từ cây kim bé xíu cho đến dàn loa âm thanh đắt tiền. Đó là trung tâm tiêu thụ đồ gian và hàng lậu lớn nhất Hải Phòng và cả nước thời bấy giờ. Chính vì vậy, không chỉ dân buôn bán mà giang hồ tứ chiếng hồi ấy đều tập trung hết về đây, kiếm sống bằng nghề chôm chỉa, bảo kê và buôn lậu. Hằng Điệp đã sinh ra và lớn lên trong cái mớ hỗn độn đó, nơi mà sau này cô ta đã dùng làm đại bản doanh và bàn đạp để tạo ảnh hưởng của mình trong giới giang hồ cả Nam lẫn Bắc.

Từ nhỏ, Hằng Điệp đã quen với cách ăn vận theo kiểu đàn ông. Hai mươi hai tuổi, Hằng Điệp đã phải ra vào trại tạm giam Hải Phòng tới hai lần, bóc bốn cuốn lịch vì tội cướp giật tài sản và đánh lộn gây thương tích. Ra tù, Hằng Điệp lại quay về chợ Sắt và bắt đầu quen với Trần Đức Trọng, tức Trọng Sồ, ngoại hiệu là "Lão Phật Gia", một tay giang hồ có số má và là cao thủ đứng đầu trong giới kỳ bẽo (*) thời ấy. Là người yêu của Trọng, lại có sẵn hai tiền án lận lưng, Hằng Điệp nghiễm nhiên được đám đệ tử tôn lên làm đàn chị, chính thức bước chân vào giới giang hồ đất Cảng. Do Trọng thường được bọn đàn em tôn là “anh hai” nên cái biệt danh” Chị Hai” của Hằng Điệp cũng ra đời từ đó.

Với tài năng, mưu trí và cả sự liều lĩnh khi cần thiết của mình, Hằng Điệp đã có công rất lớn trong việc giúp đỡ chồng mình tức Trọng Sồ thống nhất giới giang hồ Hải Phòng, khi ấy đang ở thế chân vạc với Mạnh Hải và Tuấn Tỉnh. Không dừng lại ở đó, đôi vợ chồng này tiếp tục " lấn sân " sang những khu vực lân cận và nhân rộng tầm ảnh hưởng của mình. Từ 1992 tới 2001, theo ước tính của cơ quan điều tra, hai vợ chồng này đã cùng đàn em mở tới hai mươi chín sới bạc rải rác từ Hải Phòng, Hải Dương tới thành phố Hồ Chí Minh, riêng tiền xâu( tiền vào cửa) thu mỗi ngày cũng gần năm trăm triệu đồng, chưa kể tới việc bảo kê cho hơn ba chục vũ trường, nhà hàng suốt một dải từ Hải Phòng, Hải Dương, Hà Nam cho tới Nam Định. Vừa biết cách vung tiền tạo dựng quan hệ, lại thạo cả chuyện dùng đao búa để thị uy, đế chế của Trọng Sồ và Hằng Điệp đã tồn tại trong một thời gian rất dài, khiến nhiều người thời ấy tin rằng đó là một thế lực ngầm không thể triệt phá.

Mọi chuyện bắt đầu chuyển sang ngã rẽ mới khi đại tá Phúc được điều tới giữ chức trưởng phòng cảnh sát hình sự Công An thành phố Hải Phòng. Trọng Sồ là kẻ đầu tiên bước lên giàn tế thần, gã bị đại tá Phúc tóm gọn và lãnh án năm năm tù vì tội lừa đảo và tổ chức đánh bạc. Đây là sự kiện chấn động khắp giới giang hồ hai miền nam bắc thời ấy. Hùng Sảnh, con nuôi của Trọng Sồ sau đó đã lên kế hoạch cướp tù, một hành động vô cùng liều lĩnh và ngông cuồng nhưng không thành công. Sau đó Trọng Sồ bị áp tải ra bắc, còn Hằng Điệp và đồng bọn thì rơi vào tầm ngắm của cơ quan chức năng mà đại diện là đại tá Phúc, bất cứ hành động nào dù là nhỏ nhất cũng đều bị giám thị nghiêm ngặt.

Dù không cứu được người tình nhưng hành động đó của Hùng Sảnh đã khiến giang hồ cả hai miền nam bắc phải nể phục, không chỉ vì lá gan, mưu sâu mà trên hết là lối hành xử ” trọng nghĩa” vốn được giới giang hồ hết sức coi trọng và đặt lên hàng đầu thời ấy.

Sau khi " Lão Phật Gia" Trọng Sồ bị bắt, Hằng Điệp không còn cách nào khác ngoài việc tự mình chèo chống đế chế mà hai vợ chồng đã tốn bao công sức xây dựng lên. Mặc dù là “ bà hoàng không ngai” của giang hồ đất Cảng và Sài Gòn thời ấy nhưng Hằng Điệp luôn chủ trương cấm đàn em sử dụng bạo lực với dân thường, thưởng phạt phân minh và đặc biệt là rất ghét giới buôn ma túy và cho vay nặng lãi. Một điều cực kỳ khó tin nhưng lại là sự thật. Không nuôi gái bán dâm, không buôn ma túy, không buôn lậu mà chỉ “thâm canh” vào cờ bạc và bảo kê. Nói không ngoa, giang hồ đất Cảng thời ấy đã có một quãng thời gian tương đối an bình.

Và có lẽ cũng chính vì cái “ ba không” đó nên Chị Hai Hằng Điệp đã không ngồi được lâu trên cái cái ghế bà hoàng giang hồ đất Cảng.

Sáng ngày 22/6/2004, Hằng Điệp và một số đàn em thân tín đang trên đường xuống Sài Gòn thì bị phục kích. Hằng Điệp tuy trốn thoát song vẫn không thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Rạng sáng ngày 23/6 tin Hằng Điệp chết bởi một phát đạn vào giữa thái dương trên đường về Hải Phòng đã lan ra khắp hang cùng ngõ hẻm.

Khi mà giang hồ đất Cảng còn chưa hết bàng hoàng vì cái chết của “chị hai “ Hằng Điệp thì công an tỉnh Tiền Giang, Hải Dương, Hải Phòng và Hồ Chí Minh đã phối hợp liên tiếp giăng lưới triệt phá bảy sới bạc lớn nhất nhì Việt Nam hồi ấy, hốt gần một phần ba đám đệ tử thân tín và những thế lực sống dựa vào Hằng Điệp, trong đó có Phạm Minh Tuyết vào trại giam.

Ba ngày sau, Cường Tỉnh và Tuấn Lực, hai kẻ được giới giang hồ loan tin đã phục kích Hằng Điệp trên đường xuống Sài Gòn bị Hùng Sảnh chém chết ngay trên đường Trần Nguyên Hãn. Hùng Sảnh sau đó bỏ trốn biệt tích, né tránh sự truy nã của cảnh sát.

Hoài My nghe đến xuất thần, mãi cho tới khi ông Tuyên dừng lại thì mới khẽ lẩm bẩm:

- Thì ra là vậy...

Đại tá Tuyên gật đầu đáp:

- Mặt ngoài thì là vậy, nhưng biết tường tận những chi tiết trong chuyên án năm đó thì chỉ có tôi và đại tá Phúc mà thôi. Cũng chính đại tá Phúc là người đã ngăn chặn kế hoạch cướp tù tỉ mỉ nhằm giải cứu Trọng Sồ của Hẳng Điệp và Hùng Sảnh. Nói một tay ông ấy hạ bệ đôi vợ chồng này thì cũng chẳng sai. Thế nào, giờ cô đã tin vào khả năng của ông ấy chưa?

- Nhưng mà… Hoài My khẽ cắn môi.

- Được rồi, thế này nhé.. Đại tá Tuyên kiên nhẫn nói tiếp: - Cô có biết người đàn bà bị dìm chết ở Cầu Đọ là ai không?

- Trịnh Ngọc Nguyễn? Hoài My nghĩ tới điều gì, hai hành lông mày nhất thời nhíu lại.

- Phải, Trịnh Ngọc Nguyễn có vai trò rất lớn trong chiến công của đại tá Phúc. Cô ta chính là trinh sát được ông ấy cài vào nội bộ tổ chức của Hằng Điệp để nắm tình hình. Sau khi vụ việc kết thúc, để tránh bị giới giang hồ và đàn em của Trọng Sồ trả thù, Trịnh Ngọc Nguyễn đã được gửi đi nước ngoài công tác. Cô ta mới về nước được có nửa năm thôi, vậy mà …

- Thì ra sếp nghĩ cái chết của cô ta.. là do bị trả thù? Hoài My khẽ gật gù.

- Ngay từ khi biết người chết dưới chân cầu Đọ là Trịnh Ngọc Nguyễn, tôi đã nghĩ ngay tới khả năng đó rồi. Rồi tôi nhớ đến đại tá Phúc. Trịnh Ngọc Nguyễn xưa kia là đệ tử ruột của ông ấy hồi còn làm ở phòng hình sự thành phố Hải Phòng. Chuyện này thì không ai hiểu rõ bằng ông ấy đâu.

- Ôi, sao sếp lại không nói việc này với em sớm hơn ? Hoài My lấy tay vỗ trán nói với vẻ tiếc nuối:- Thảo nào đôi khi em thấy thái độ của ông ta cứ là lạ, như là đã biết rất rõ về nạn nhân vậy. Vậy còn Nguyễn Như Ngọc thì sao, cô ta có liên quan gì tới vụ việc năm đó không sếp?



- Nạn nhân thứ hai-Nguyễn Như Ngọc là con nuôi của Trọng Sồ, người thân nhất với ông ta hiện giờ ngoài Hùng Sảnh, kẻ đã bỏ trốn cách đây năm năm. Cô ta được thừa kế toàn bộ tài sản mà Trọng Sồ để lại. Trọng Sồ đã chết cách đây năm tháng, một cái chết đầy bí ẩn, Nguyễn Như Ngọc cũng nằm trong danh sách tình nghi. Chắc bây giờ đại tá Phúc cũng đã nhận ra điều bất thường trong đó rồi.

- Lại còn chuyện đó nữa? Hoài My ồ lên:- Có phải là vụ án mà sếp từng thụ lý đó không?

- Đúng. Đó là một vụ tự sát.

Đại tá Tuyên chau mày đáp.

Đó là một buổi chiều quang đãng và yên tĩnh. Mặt trời như vẫn chần chừ không muốn lặn, nó nổi lềnh bềnh cuối chân trời, treo lơ lững trên những đám mây trắng lợt cứ chốc chốc lại đổi màu. Trời chiều cháy rực loang lổ sắc đỏ, hồng, cam, và ánh phản chiếu của nó lay động trên mặt đường nhựa như vệt loang ra từ một hộp màu vẽ.

Cảnh vật chìm trong im lặng, như hoà chung vào không gian bên trong căn phòng rộng lớn.

- Mô phỏng?

Hoài My nhíu mày nhìn đại tá Phúc, cho tới khi ông gật đầu vẻ thừa nhận thì mới nhăn mặt nói tiếp:

- Ý của chú là..hắn đã cố tình mô phỏng theo thủ pháp gây án của người khác, và ở đây là những vụ án nổi tiếng từng xảy ra trong lịch sử? Dựa vào đâu mà chú lại có ý nghĩ như vậy?

- Đó chỉ là một khả năng, tôi vẫn chưa hoàn toàn khẳng định. Thế nhưng cho tới bây giờ thì khả năng ấy là rất lớn. Tin rằng các cậu cũng đã cảm nhận được trong mỗi vụ án đều có một đặc trưng riêng, khó mà nhầm lẫn vào đâu được. Nếu như bức thư mà chúng ta nhận được đúng là của hung thủ thì giả thiết này rất có thể là sự thật. Tất nhiên, tới bây giờ thì nó mới chỉ là giả thiết thôi nhé. Mọi người có nhớ một câu trong bức thư gửi tới sở cảnh sát ngày hôm qua không ? “ Khi vứt xác người đàn bà đó xuống sông, tôi cảm thấy mình như đang đứng cạnh sông Xanh yên bình, nơi đầy nắng và gió vậy” Đúng là câu ấy đấy.

- Lúc ấy em cũng thấy hơi ngờ ngợ. Huy bất chợt nói chen vào:- Có phải sếp muốn nói tới “ Vụ giết người sông Xanh” không?

Phúc khẽ gật đầu, nhìn Huy với vẻ tán thưởng. Huy thấy vậy thì nói tiếp:

- Em cũng có cùng suy nghĩ như sếp từ sau khi đọc bức thư đó. Hung thủ có lẽ đã sử dụng thủ pháp này, bởi các vụ án hắn gây ra luôn có những chi tiết khó hiểu và trùng hợp ngẫu nhiên đến mức khó tin. Chỉ là em vẫn không hiểu, hắn cố tình làm như vậy là vì mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là khiêu khích?

- Anh nói rõ hơn xem. Hoài My quay sang nhìn Huy hỏi.

- Được rồi, bắt đầu từ “ Green River” trước đã nhé. “ Green River” tức sông Xanh mà hung thủ đề cập tới trong bức thư là một con sông ở ngoại ô thành phố Seattle, Mỹ. Cuối thế kỷ XX, con sông này gắn liền với tên tuổi của một gã sát nhân hàng loạt là Gary Ridway. Từ năm 1982, hắn bắt đầu giết người, nạn nhân là những cô gái hành nghề mại dâm hoặc vẫn còn độc thân. Sở dĩ người ta gọi hắn là “ Sát thủ sông Xanh” bởi những vụ án đầu tiên, gã thường ném thi thể nạn nhân xuống con sông này. Ridway thường cột những hòn đá tảng vào xác nạn nhân để “ cố định” họ xuống lòng sông, nếu nhìn từ trên xuống thì giống như họ đang” đi” dưới mặt nước vậy. Em đã hình dung ra chưa?

- “ Green River? Hoài My cau mày: -Xác chết dưới sông… anh có suy diễn quá không vậy? Em thấy nó cứ mơ hồ thế nào ấy. Thật là điên rồ, tại sao hắn phải làm như thế? Được rồi, cứ cho rằng giả thiết đó là đúng đi … vậy vụ án còn lại phải giải thích ra sao?

Huy đang định mở miệng giải thích thì bị Phúc cắt lời:

- Đây chỉ là một hướng suy luận dựa theo bức thư mà hung thủ gửi tới cho chúng ta mà thôi. Nói thực, chú cũng đã từng gặp một vụ án tương tự như vậy rồi. Trên đời không thiếu những kẻ điên, chúng luôn tìm cách thách thức với cảnh sát và cơ quan chức năng. Nếu tìm thấy điểm nào không hợp lý, chúng ta hoàn toàn có thể loại trừ phương án này.

- Về vụ án thứ hai, cách thức gây án của hung thủ cũng khá tương đồng với một vụ trọng án trong lịch sử nước Mỹ, có điều, đây không phải là một vụ giết người liên hoàn như " Green River". Cuối thập niên 60 thế kỷ trước, tại San francisco, Mỹ xảy ra hơn hai mươi vụ giết người dã man với duy nhất một hung thủ, đó là “ Zodiac Killer”( tự nhận). Điều đặc biệt là mỗi khi gây án xong, hung thủ đều gửi đến cảnh sát hoặc tòa báo địa phương một bức thư, trong đó có các mật mã khó hiểu và tuyên bố rằng, chỉ cần giải mã được chúng thì sẽ ngay lập tức biết được thân phận thực của y. Bức thư mà hung thủ gửi tới cho chúng ta có nội dung và cấu tứ rất giống những bức thư mà cảnh sát nhận được từ gã, cả chữ ký “zodiac” ở cuối thư cũng vậy.

- Còn về vụ án của chúng ta...Đó là vào ngày 21/6/2008, tại một nhà nghỉ thuộc thành phố Fayetteville, bang Colorada, người ta đã phát hiện một thi thể phụ nữ bị giết hại cách đó hơn hai ngày trong bồn tắm. Trước đó, ngoài cửa căn phòng này luôn treo tấm biển” Xin Đừng Làm Phiền”. Và đặc biệt là, người phụ nữ này đang mang thai bảy tháng. Cảnh sát đã tìm ra một vài manh mối quan trọng ở hiện trường, đó là chùm chìa khóa xe hơi của nạn nhân, một chiếc gương và sợi dây hung khí mà hung thủ dùng để siết cổ nạn nhân. Có kẻ nào đó đã dùng son môi vẽ một ký hiệu lên mặt gương và người ta đã xác định đây chính là dấu hiệu được tên sát thủ hàng loạt “Zodiac” sử dụng, kẻ chuyên để lại những dấu hiệu đặc biệt tại hiện trường sau khi gây án. Trong những bức thư gửi tới sở cảnh sát, gã tuyên bố là tác giả của vụ án và kể lại rất chi tiết những manh mối có mặt ở hiện trường mà chỉ có cảnh sát và hung thủ mới biết rõ. “Zodiac” đã tự nhận là hung thủ gây ra cái chết của hơn hai mươi người và rất nhiều hành động khủng bố khác. Thế nhưng cho tới tận bây giờ, người ta vẫn chưa điều tra ra được thân phận của gã. Gã sát nhân mang biệt danh “ zodiac” ấy vẫn còn là một bí ẩn cho tới tận ngày nay.

- Tấm bảng gỗ, chiếc gương, chữ "Z".. nhiều sự trùng hợp vậy sao? Hoài My nghe tới đây thì sầm mặt, song như chợt nhớ ra điều gì, hai mắt của cô bất chợt lóe lên:-. Vậy còn hai lá bài hai bích và ba bích đó thì sao? Cái này hình như chẳng liên quan gì đến mấy vụ án đó thì phải.

- Cái đó thì tất nhiên là không rồi. Thực ra vụ này cũng không phải là khó, việc tóm được hung thủ chỉ là vấn đề thời gian. Cái khó của chúng ta là phải ngay lập tức bắt hắn trong thời gian ngắn để tránh tội ác tiếp tục phát sinh. Đầu tiên, dựa vào những miêu tả trong bức thư, chúng ta có thể xác định được rằng: hung thủ gây ra hai vụ giết người ở Cầu Đọ và nhà nghỉ Phú An là một. Huy, việc tôi nhờ cậu đến đâu rồi?

- Người tên Nguyễn Ngọc Quỳnh thì vẫn chưa có tung tích, Trần Thị Loan hiện đang trú tại Hải Phòng. Bà ta đang giữ chức hội trưởng danh dự của ba hội từ thiện lớn trên toàn quốc, chuyên trợ giúp những gia đình nghèo khó có người thân mắc bệnh hiểm nghèo hoặc ung thư giai đoạn cuối. Hai người này có liên quan đến hung thủ sao chú? À quên, có một điều đáng chú ý, đối tượng Trần Thị Loan đang nằm trong tầm ngắm của cảnh sát và hiện tại có mặt ở Hà Nội.

- Hội trưởng hội từ thiện à ? Phúc nghe vậy thì khẽ nhíu mày.

Vượt qua dòng xe cộ chạy ngoằn ngoèo, chiếc xe ngả nghiêng trước bụi và gió. Một cơn gió lạnh không biết từ đâu tới quét lên mặt đất, thổi tung từng đám bụi bay lướt trên khoảng không vô tận. Người đi đường buộc phải giấu mình trong những chiếc áo khoác, khẩu trang và chỉ dám mở mắt ti hí. Lúc này Huy mới hối tiếc vì đã để quên chiếc áo gió và khẩu trang ở nhà.

Dần dần ngày cứ dài ra mãi cho đến khi mặt trời chiếu sáng suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ. Mặt trời lên không cao, bóng đổ dài do ánh nắng rọi chéo, phản chiếu lấp lánh trên những tấm kiếng trắng muốt của toà cao ốc sừng sững trước mặt.

- Sau cái chết của Trịnh Ngọc Nguyễn, mối nghi ngờ được đổ dồn lên hai thế lực nổi cộm nhất hiện nay, đều là đàn em của Trọng Sồ khi xưa là Huỳnh Đức Bình tức Bình Xà và Trần Thị Loan, có biệt danh là “ Mẹ Đồng Trinh”. Hiện công an Hải Phòng đang theo dõi rất gắt gao hai đối tượng này.

Phúc khẽ gật đầu.

- Cứ để việc này cho họ. Họ rất có kinh nghiệm trong chuyện này.

- Trần Thị Loan, năm mươi tư tuổi, hiện đang là giám đốc công ty may mặc Mai Anh, trưởng câu lạc bộ người cao tuổi ở Hải Phòng và là chủ tịch của ba tổ chức từ thiện khác có trụ sở phân bố rải rác ở Hải Dương, Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh. Hoạt động chính của ba tổ chức từ thiện này là chuyên giúp đỡ những người già yếu bệnh tật, neo đơn cơ nhỡ trong cả nước. Hiện Nguyễn Thuỳ Anh đang nằm trong tầm ngắm của tổ hình sự thành phố Hải Phòng vì nghi ngờ lợi dụng danh nghĩa từ thiện để tổ chức các hoạt động kinh doanh đỏ đen phi đạo đức.

Ngồi trong xe, Phúc dõi mắt nhìn cửa cao ốc New Star. Đúng như lời Huy nói, sau gần hai chục phút, một phụ nữ đeo kính râm để tóc búi đi từ trong ra. Sau khi chiếc xe Ford cáu cạnh chở bà ta đi mất hút, lập tức có ba chiếc xe máy khác bám theo, Phúc chỉ nhìn qua cũng biết, đó là người của tổ trinh sát đang làm nhiệm vụ.

Phúc quan sát người đàn bà qua cửa kính ô tô. Vẫn là Trần Thị Loan của ngày nào. Dưới vầng trán thấp gầy nối tiếp một chiếc mũi dài, hẹp và thon, môi như hai vệt mảnh của một đoá hồng phai lạt, và chiếc cằm ngắn nổi gân, với đường nét mềm mại và đầy đặn tựa trên cổ. Cái cổ của cô ta ngắn tưởng chừng như không có, chỉ còn đó đôi mắt trũng sâu đen lánh mở rộng và như thể bị át đi bởi mớ tóc dày màu tối. Khuôn mặt gian giảo và bình thản ấy vẫn lạnh lùng như năm năm về trước, chẳng có gì thay đổi.

Huy vừa lái xe bám theo vừa nói tiếp:

- Người phụ nữ đó chính là “Mẹ Đồng Trinh” Trần Thị Loan. Theo điều tra, những tổ chức từ thiện trong tay bà ta chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang bên ngoài để tiện bề hoạt động mà thôi. Thực chất đây là một” nhà cái” khổng lồ chuyên tổ chức cá cược mạng sống của những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.

- Cậu nói rõ hơn xem. Phúc đề nghị.

- Thực ra vụ này là do bên hình sự Hải Phòng thụ lý, mọi tin tức đều phải giữ bí mật trong khuôn khổ nhất định. Em chỉ lấy được một ít thông tin cơ bản mà thôi. Theo như điều tra thì để có tư cách tham dự vào đưởng dây cá độ, những ” con bạc” đều phải trải qua một sự kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng và gắt gao, cho dù được con bạc khác tiến cử hay bảo lãnh cũng không ngoại lệ. Họ phải nộp một số tiền ban đầu coi như tiền ” vào cửa”. Trước mỗi vụ cá cược, nhà cái sẽ tới thăm các bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối đến mức nằm liệt giường, mục đích là để tiến hành các khảo sát cơ bản trước khi quyết định có mở phi vụ cá cược hay là không. Khi đã quyết định mở cuộc chơi, nhà cái sẽ đưa các con bạc tới để “khảo sát” bệnh nhân.

- Nếu bệnh nhân qua đời trong vòng một tháng sau khi đặt cược thì nhà cái sẽ được thu toàn bộ số tiền mà người chơi đã đặt cược. Ngược lại, nếu bệnh nhân sống quá sáu tháng hay chiến thắng được bệnh tật thì thường sẽ không có bên nào được nhận tiền, trừ người nhà bệnh nhân. Đối với những bệnh nhân ung thư, nhất là đã ở giai đoạn cuối thì nguy cơ tử vong là rất cao. Tính mạng của họ thường chỉ tính theo từng ngày, từng giờ. Sự chấp chới đó vô tình lại trở thành đường phất lên của nhiều người, và tất nhiên là không thể qua mắt được cơ quan chức năng.

- Biết vậy tại sao tới giờ công an vẫn chưa tổ chức triệt phá? Phúc sầm mặt hỏi.

- Trần Thị Loan đã từng bị công an Hải Phòng gọi tới để thẩm vấn một lần, song do không đủ chứng cứ nên đành phải thả thị ra. Từ đó thị càng cẩn trọng hơn, thậm chí còn” đóng băng” tất cả hoạt động phi pháp của mình suốt một thời gian dài để tránh tai mắt của cơ quan chức năng. Việc điều tra cũng gặp rất nhiều khó khăn, bởi thủ đoạn của thị rất tinh vi và cẩn thận. nếu chỉ nhìn vào bảng hiệu và bài trí bên ngoài thì rất khó có thể xác định đâu là điểm đến của những tay cá cược, huống hồ vị trí này có thể thay đổi hàng tháng, hàng tuần thậm chí là hàng giờ nếu phát hiện có điều gì đó không ổn.

-Hình thức cá độ này không chỉ thu hút những tay cờ bạc chuyên nghiệp mà có thể ngay cả bác sỹ, y tá thậm chí là gia đình các nạn nhân cũng tham gia nhằm mục đích kiếm chác. Theo suy đoán của cơ quan điều tra thì trong mỗi một phi vụ, nhà cái đều hỗ trợ người nhà bệnh nhân một khoản tiền lớn để mai táng người bệnh, kết hợp với dùng đao búa để thị uy. Nhưng không lâu nữa đâu, chúng sẽ bị triệt phá sớm thôi.

- Chỉ có lũ vô nhân tính mới nhẫn tâm đánh cược trên tính mạng của đồng loại. Phúc trầm giọng.

Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện X. Huy chỉ tay vào hai người đàn ông mặc áo sơ mi một đen một trắng đang cẩn thận bám theo nói:

- Đó là trinh sát của phòng hình sự. Bọn họ đã theo dõi Trần Thị Loan được hơn một tháng nay, bên phòng hình sự vẫn đang cố gắng thu thập những chứng cứ cần thiết để đưa bà ta ra tòa. Song hình như thị đã đánh hơi ra điều gì, thời gian qua vẫn nằm im không hoạt động, chỉ tập trung quản lý công ty Mai Anh, rõ ràng là cố ý đánh lạc hướng của cơ quan điều tra.

Phúc gật đầu rồi hỏi tiếp:

- Vậy còn Nguyễn Ngọc Quỳnh thì sao? Đã điều tra ra tung tích của người này chưa?

- Sếp biết đấy, Nguyễn Ngọc Quỳnh đã lặn mất tăm mất tích sau khi lãnh án truy nã năm năm về trước. Khi đó ả cùng với Phạm Minh Tuyết là hai cánh tay đắc lực nhất của Hằng Điệp, địa vị còn cao hơn cả Hùng Sảnh và Bình Xà. Cháu nghĩ ả chắc chắn đã thay danh đổi tánh trốn ra nước ngoài từ lâu rồi. Lệnh truy nã của ả ta còn mấy năm nữa mới hết hạn, song cảnh sát đã bó tay từ lâu. Việc này thực sự là … rất khó.

- Thôi được. Vậy chúng ta cứ theo dõi Trần Thị Loan trước đã. Rất có thể … lần tới hung thủ sẽ chọn người này làm đối tượng để ra tay.

Phúc nhìn theo bóng Trần Thị Loan cho tới lúc khuất hẳn sau cánh cửa bệnh viện, khẽ thở ra một hơi.

- Vâng. Huy gật đầu đáp.



Trại tạm giam Thanh Xuân.

Ánh sáng lờ mờ lọt vào căn phòng khiến chiếc giường đơn trông mờ ảo và hiền lành như con vật to kềnh đang nằm ngủ. Tuyết nhàn nhã ngồi trên ghế, tay lật từng trang báo. Cái mặt nhỏ xương xương với hai hàng lông mày lơ thơ như lạc lõng trên đôi mắt lanh lợi chẳng lúc nào chịu đứng yên. Quần áo của Tuyết được treo trên một cái mắc, sạch sẽ và tinh tươm. Đã một tuần nay cô không phải tham gia lao động cải tạo, đó là tất cả những gì mà Phúc có thể cho cô vào thởi điểm hiện tại. Thực ra nếu không phải vì hai lần cố ý hành hung giám thị trại giam thì họ đã không bắt cô phải ở riêng một nơi như thế này, nhưng có vẻ điều đó trái lại càng làm Tuyết thoải mái hơn.

Hơn ai hết, Tuyết biết cô không phải là loại người dễ bị khuất phục. Nếu như tất cả những gì bọn họ muốn khi giữ cô ở đây là để ăn năn hối lỗi về những sai lầm đã gây ra thì với Tuyết là ngược lại. Trong quãng thời gian vô vị và nhàm chán này, cô đã có cơ hội để suy ngẫm, và rất thích thú khi phát hiện ra những sai lầm mà mình đã mắc phải.

Và cũng từ nơi đây, trong cái trại giam nhỏ bé và tù túng này, cô đã thực sự thay đổi, hay nói theo cách khác là hoàn thiện hơn. Cô đã đúc rút được vô vàn kinh nghiệm từ những chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt mà trước đây chẳng bao giờ có thời gian để ý tới.

Cô nhận ra một điều vô cùng đơn giản rằng, cái thế giới mà cô đang sống, cái thế giới của sự cô lập này đưa đến những kiểu sống muôn hình muôn vẻ. Nếu không có sự hòa trộn giữa các thành phố, giữa các dân tộc, giữa các nền văn hoá thì cuộc sống có thể phát triển cả nghìn cách khác nhau. Ở chỗ này người ta thích ăn mặc giản dị, ở nơi khác thì xa hoa, kiểu cách. Nếu ở thành phố này người ta đi bộ, đi xe đạp và luôn xếp hàng có thứ tự trước sau ngay cả khi đi mua bánh mì, thì ở thành phố kia, người ta có thể đi đủ kiểu xe và làm mọi thứ mà người ta có thể tưởng tượng ra. Ở thành phố này, anh có thể bị bắt vào tù chỉ vì một phút ngồi trên chiếu bạc, nhưng ở thành phố kia, người ta chỉ sợ anh không đủ tiền để tham dự vào những sòng bạc được mở thâu đêm suốt sáng. Cuộc sống phát triển muôn màu muôn vẻ nhờ sự cô lập song cũng lại ngấm ngầm tàn lụi do chính sự cô lập đó.

Có những việc chẳng có liên hệ gì với nhau cả , phải công nhận là vậy. Nhưng bằng cách này hay cách khác, chúng có thể kết hợp lại với nhau theo những cách thật lạ đời. Giống như chiếc trục bánh xe vậy. Mọi chiếc bánh xe đều phải có trục. Bánh xe đu quay cũng có một cái trục, tựa như mặt trời là tâm điểm của bánh xe thời gian. Chúng đều là những điểm cố định, và tốt hơn hết là để yên đừng quấy rầy, bởi vì không có chúng thì không có gì gắn kết nổi với nhau. Đừng ngu ngốc chọc vào chúng hay muốn thay đổi vòng quay của lịch sử, nếu như không muốn bị nghiền nát thành những mảnh nhỏ. Cho dù bạn có là ai, kẻ ngốc hay thiên tài đi chăng nữa. Đã có vô số minh chứng trong lịch sử chứng minh điều này rồi.

Nhưng đôi khi người ta nhận ra điều này quá trễ. Như Tuyết là một ví dụ.

Hai giờ nữa, sẽ có người tới đây để đưa bữa trưa. Còn lúc này, trong cái ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn neon treo trên trần nhà kia, thật không dễ để người đàn ông vừa mới bước vào nhận ra cái đồng hồ trong góc phòng và chiếc ghế không hiểu do ai để ngay cạnh cửa ra vào. Thứ duy nhất mà Phúc thấy được lúc này là đường nét mờ ảo của chấn song và cái dáng nhỏ gầy của người đàn bà bốn mươi tuổi.

Tuyết ngước mắt nhìn lên và nở một nụ cười thay cho lời chào hỏi. Phúc bỏ mũ ngồi xuống rồi xoay mặt lại, hai tay khoanh trước ngực và tựa lưng vào thành ghế. Ông nhìn Tuyết đăm đăm rồi nói từ từ từng chữ:

- Người ta đã tìm thấy Trần Thị Loan. Một trong hai mục tiêu sắp tới của hung thủ mà cô đã nói với tôi. Vậy còn người thứ ba là ai?

-Lối nói chuyện của anh thực sự làm người khác khó chịu đấy. Anh được ông Tuyên nhờ giúp đỡ phá vụ án này, nhưng vẫn cứ giả vờ như không biết mục đích thật sự của ông ta. Trong khi em thì biết rất rõ. Anh có muốn nghe không?

- Đây là lựa chọn của tôi. Tôi không hiểu ý cô.

- Anh có tin là em đã tưởng tượng ra cái cảnh mà ông Tuyên sẽ đổi chỗ cho em, ở trong cái nhà tù chật chội và tăm tối này không?

- Vì ông ta đã từng giúp tôi đưa cô vào tù sao?

- Anh có thể không cần quan tâm đến điều đó, nhưng hắn thì khác đấy. Nếu như hắn thông minh và may mắn hơn chút nữa, biết đâu đấy…

- Tôi nghĩ chúng ta nên dừng việc nói chuyện phiếm ở đây.

- Tùy anh thôi. Vậy chúng ta sẽ nói gì đây?

Sự im lặng dường như chế giễu.

- Tất nhiên là về hai vụ án mà tôi đang điều tra và hung thủ gây ra nó. Đầu tiên...nếu như hắn làm vậy là để trả thù, vậy thì sao tới bây giờ mới chịu ra tay? Nguyễn Như Ngọc thì có liên quan gì trong chuyện này? Còn nữa..nếu bức thư đó là của hung thủ, vậy thì rõ ràng sẽ còn ba nạn nhân nữa, cô mới chỉ cung cấp cho tôi hai cái tên trong số đó mà thôi? Cuối cùng, hắn là ai?

- Từ từ nào.. anh hỏi gì mà nhiều vậy, làm em đau hết cả đầu. Thực ra cũng chẳng có gì đáng kể.. Bất cứ một sự việc gì, dù đơn giản hay phức tạp, điều chúng ta phải làm đầu tiên luôn là tìm hiểu xem bản chất của nó là gì, nguyên nhân của nó ra làm sao , mục đích của nó như thế nào. Trả lời được những câu hỏi đó thì mọi thứ sẽ không còn là bí mật nữa. Thế người mà cảnh sát các anh đang điều tra, hắn đang làm gì vậy?

- Hắn giết người.

- Ồ, đó là điều thứ yếu, và bất cứ ai cũng có thể nhìn ra. Em muốn nói tới điều đầu tiên và quan trọng nhất kìa. Tại sao hắn giết người?

- Không phải cô đã nói rồi hay sao? đó là sự trả thù, trả thù những kẻ đã trực tiếp và gián tiếp đẩy Trọng Sồ và Hằng Điệp xuống vực sâu, trong đó có tôi... Ngoài ra cũng có thể vì giận dữ, khát khao muốn chứng tỏ bản thân… hoặc đơn giản chỉ là thỏa mãn cơn khát máu của mình và thách thức với cảnh sát.

- Đúng, nhưng chưa đủ.

- Còn gì nữa?

- Anh đã xem phim” Tội ác và sự trừng phạt “ chưa?

- Tôi có đọc qua.

- Có vẻ hơi thừa khi hỏi câu này nhỉ, em biết anh vốn là một con mọt sách mà. Vậy thì chắc anh cũng biết rồi đấy. Nhân vật chính trong Tội ác và sự trừng phạt cho rằng hắn là người được ơn trên lựa chọn, có quyền đi ngược lại mọi đạo đức của xã hội, kể cả việc giết người. Hắn tự cho mình cái quyền đó và hắn hài lòng khi tận mắt chứng kiến những nạn nhân của mình ngã xuống. Điều đó đã triệt tiêu ” mặc cảm tội lỗi” trong người hắn ta. Anh hiểu ý em chứ?

- Cứ coi như là vậy đi. Cô có thể vào đề luôn được hay không?

- Em có thể hỏi anh một câu không?

Phúc hơi nhíu mày.

-Ngón cái bên tay phải của anh làm sao lại mất vậy?

- Điều này cần thiết sao?

- Tất nhiên rồi, phải có qua có lại chứ. Hãy thành thực và nghiêm túc xem xét vấn đề này trước, nếu như anh còn muốn moi thêm chút gì đó từ em.

- Thôi được. Phúc khẽ thở ra một hơi. Ông giơ bàn tay phải của mình lên ngang mặt, hai mắt nhất thời mờ mịt hẳn đi:- Chính tôi đã chặt đứt nó.

- Lúc nào?

- Ngay sau cái chết của chị cô.

- Chuyện này có liên quan đến chị em sao? Tuyết lập tức hứng thú hẳn lên:- Anh có thể kể chi tiết hơn được không?

- Sắp hết thời gian rồi. Phúc nhìn xuống mặt chiếc đồng hồ đeo tay nhíu mày nói:- Cô có thể trả lời tôi được rồi chứ? Tôi còn một cuộc hẹn sau nửa tiếng nữa.

- Được rồi.. Tuyết đáp với vẻ không cam tâm:- Ta sẽ đi tìm nguyên nhân trước đã nhé. Nếu suy đoán của em là đúng.. thì cái này sẽ là câu trả lời cho một vài thắc mắc của anh. Em hy vọng với nó, anh sẽ tìm ra được chân tướng của sự việc.

Tuyết đưa một mảnh giấy cho Phúc qua cánh cửa phòng giam.

- Liên quan tới cả cái chết của Trọng Sồ nữa sao?

Tuyết khẽ nhún vai.

- Nếu có gì thắc mắc, anh nên đi tìm đại tá Tuyên, em nghĩ sẽ rất hữu ích đấy. Và em cũng nhắc luôn cho anh nhớ, đây là bữa ăn miễn phí cuối cùng của anh đó.

-Vậy còn nạn nhân thứ ba?

-Ồ, em chưa nói với anh à? Dạo này em đãng trí thật đấy. Thôi được rồi, nạn nhân thứ ba và cũng là cuối cùng…

- ..Đó chính là người đã gián tiếp nhờ anh xử lý vụ án này, đại tá Lê Thanh Tuyên.

Tuyết mỉm cười nói chầm chậm từng chữ. Cô nhìn Phúc với cái cằm tì trên cánh tay dài mảnh khảnh của mình. Trong nơi sâu thẳm của đôi mắt là bóng đêm mù mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thùng Phá Sảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook