Chương 6: Jack The Ripper
Shevaanh
06/05/2014
Đó là một ngày trong sáng đẹp trời. Bầu trời trong vắt xanh veo, không
một gợn mây, và mặc dù ánh nắng không đủ để xua tan đi hết lớp khí lạnh
vào ngày thứ bảy tháng mười một khi ấy, nhưng bầu trời cao ngất một màu
vàng nhạt vẫn làm tăng thêm vẻ huy hoàng rực rỡ của buổi sáng.
Hắn thấy mình trở lại nơi đó, trở lại với con sông Lấp quen thuộc đã gắn bó với mình từ thời thơ ấu. Trời rất sáng. Mặt trời rọi khắp nơi , không khí lung linh, mặt sông bóng nhẫy. Hắn lê đôi chân vô định của mình xuống một chiếc thuyền chở hàng, đầu cúi gằm xuống đất vẻ tư lự. Con thuyền cứ thế đi mãi không mục đích.
Khi con thuyền đã đi xa bờ, hắn ngẩng đầu nhìn lên. Có tiếng gọi í ới quen thuộc ở đâu đây. Và cũng chính lúc ấy, hắn nhìn thấy mẹ.
Vẫn chiếc quần dõng rộng thùng thình và cái áo mông-tơ-ghi cổ bẻ quen thuộc ấy, mẹ ngồi ở đàng lái thuyền, bắt chéo hai chân, tay soãi chống ra sau. Đứng bên cạnh mẹ là dì Tuyết, mặc áo dài màu nâu trông như một tấm da thuộc và đội chiếc mũ kéo sụp xuống tận mắt. Mẹ mỉm cười trìu mến và đưa tay vẫy hắn.
Thẫn thờ, bối rối, hắn nắm lấy bàn tay mẹ rồi nhảy lên thuyền. Dì Tuyết lội nước ra đến ngang đầu gối, đặt hai bơi chèo vào ngàm rồi đẩy chiếc thuyền ra. Hắn ngồi xuống, cầm lấy bơi chèo rồi như một cái máy chèo đi trong ánh nắng nóng như thiêu đốt về phía rặng đá cao vây bọc cái vịnh nhỏ.
Trong lúc chèo thuyền, hắn chợt nhận ra rằng trong một cơn xúc cảm rào rạt cay đắng, pha lẫn niềm vui mới mẻ kỳ lạ, nước mắt bỗng tuôn trào trên mi. Hắn tiếp tục chèo, cảm thấy hai hàng mi nóng bỏng nước mắt, và mặt gã nóng bừng lên mỗi khi những giọt lệ ấy tràn ra và chảy dài xuống má. Trong cái thời khắc mà cảm xúc hoàn toàn lấn át lý trí, hắn hoàn toàn không nhận ra một điều bất bình thường, đó là khúc sông mọi khi vẫn nườm nượp thuyền bè qua lại nhưng giờ vắng ngắt, không một bóng người.
Hắn chèo chậm lại và ngẩng đầu nhìn mẹ. Và dường như cũng có ý đợi cho đến khi chiếc thuyền đi vòng quanh hết mỏm đá mới chịu lên tiếng, bà mỉm cười nhẹ giọng hỏi:
"Tại sao con khóc? "
"Con không biết."
Hắn đáp.
"Nhưng con đang khóc mà?"
"Phải, à không…đó là vì, là vì... tối qua, con đã có một cơn ác mộng."
" Ác mộng ?"
" Phải, một cơn ác mộng.. trong cơn ác mộng ấy… nhưng bây giờ con đã biết, mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thôi."
Người phụ nữ đưa mắt nhìn ra xa rồi nói "Ngày mai mẹ sẽ xuống Sài Gòn, việc ở trong này…."
" Mẹ không được đi !"
Hắn hét lên.
" Tại sao?"
" Vì ..."
Gần như cùng một lúc, cả hai người phụ nữ trên thuyền đều nhìn chằm chằm vào hắn, nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
" Là vì... mẹ có thể nghe lời con được không? Chỉ một lần này thôi."
Người phụ nữ do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Với vẻ mặt hoan hỉ, gã không nói thêm câu nào nữa. Hắn bắt đầu chèo mạnh tay hơn, với một sức mạnh được nhân lên gấp ba, gấp bốn bởi thứ cảm giác vui sướng càng lúc càng mãnh liệt hơn trong lòng, như mặt trời dần dần lên, sưởi ấm tâm trí gã, thứ thi thoảng vẫn còn nhức nhối và cóng buốt suốt mấy năm nay. Không biết đã qua bao lâu, hắn lái thuyền về phía ghe lúc này đã hiện rõ, đen ngòm bên trên một vạt nước trong xanh, lạnh buốt.
" Mẹ sẽ không đi thật chứ? " Hắn cẩn thận hỏi lại một lần nữa.
" Ừ." Bà khẽ gật đầu, thái độ không chắc chắn lắm khiến hắn không kìm được sự lo lắng. Hắn lo ngại, cái ý nghĩ rằng bà sẽ thay đổi ý định khiến hắn bất chợt rùng mình.
Lấy hai bơi chèo lần lượt chống vào mạn thuyền, hắn đẩy chiếc thuyền vượt qua lạch nước tiến vào bờ. Hắn buông chèo và lom khom đứng dậy, trong bóng tối, đưa tay về phía sau và nói " Con đỡ mẹ lên bờ." Không nghe thấy một tiếng trả lời nào. Ngạc nhiên, hắn quay lại.
Không có một ai cả. Và rồi hắn trông thấy đằng lái thuyền hoàn toàn trống trơn, ở đuôi thuyền không một ai, bãi cát cũng vắng tanh. Chỉ có mỗi hắn đứng trơ trọi một mình. Rất nhanh, nỗi kinh ngạc của hắn hoà lẫn với cơn sợ hãi khủng khiếp.
Hắn kêu lên "Mẹ".
Đáp lại hắn là những tiếng vang yếu ớt, buốt giá vọng về từ miền xa thẳm. Hắn nhảy ra khỏi thuyền, vật mình xuống cát, vùi mặt vào cát sỏi đẫm nước. Và cứ thế, hắn khóc như một đứa trẻ.
Không biết qua bao lâu, khung cảnh trước mặt hắn bất chợt thay đổi một lần nữa. Lúc này đây, hắn đã có thể lờ mờ nhận ra, hắn đã trở lại căn nhà lớn nhất phố Trạng Trình, tổ ấm thứ hai và cũng là duy nhất của mình. Trời mưa rả rích. Trước cửa, những chiếc xe máy đủ loại dựng san sát vào nhau, những chiếc ô ướt đẫm lấp loáng, va vào nhau, xoay tròn. Ánh sáng lờ mờ phát ra từ trong nhà, xé rách màn mưa đặc sệt hơi ẩm rữa nát của các đại lộ. Khắp nơi dày đặc mùi của rượu, khói thuốc lá và nước hoa.
Có rất nhiều người đang ở trong phòng lúc đó, đều là những gương mặt quen thuộc. Bọn họ đang nâng ly và chúc tụng nhau, một số thì túm tụm quanh những chiếu bạc. Mắt gã lướt qua tất cả một lượt, trước khi dừng lại ở một gương mặt vô cùng thân thuộc. Đó là một người đàn ông trung niên có hàng râu con kiến, tay phải cầm bài, tay còn lại cầm ly rượu, xung quanh là những gương mặt lạnh băng chẳng có một chút biểu tình.
Đưa cốc lên môi, ông ta bắt đầu uống.
" Không !"
Gần như cùng lúc, những khuôn mặt kia vặn vẹo, dúm dó lại rồi nhìn chằm chằm về phía hắn, miệng nở nụ cười, cay độc và hả hê. Như một con thú hoang, hắn gào lên, mắt long sòng sọc, song đã muộn. Người đàn ông lảo đảo ngã ngồi xuống ghế, mặt đỏ tía, đôi tay cuống cuồng cào cấu cổ họng, dứt tung cả cổ áo. Đôi mắt cho tới lúc chết vẫn nhìn chằm chặp về phía hắn vẻ bi phẫn. Năm lá bài trên tay rơi lả tả xuống mặt đất.
Là thùng phá sảnh !
-----------------
" Không !"
Hắn bật dậy, trợn đôi mắt trắng dã nhìn về phía cửa sổ, người ướt đẫm mồ hôi. Bên ngoài, trời đã nhá nhem tối từ lúc nào. Màn đêm đã buông xuống tự bao giờ, khoảnh thềm cao trước nhà nhờ nhờ sáng dưới làn phản quang mờ ảo trải ngang qua bầu trời của một vầng trăng chưa mọc. Đêm im ắng lạ lùng.
Còn lại một mình trên giường, gã ngồi im một lát, phóng tầm mắt qua cửa sổ, đợi cho tới khi hoàn toàn bình tâm trở lại. Màn đêm tĩnh mịch nhanh chóng mang lại sự bình ổn cho hắn.
Gương mặt kích động từ từ chuyển thành lạnh lùng, vô cảm.
Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi.
Với tay lấy chiếc điện thoại để ở đầu giường, hắn gọi một cuộc rồi tháo sim đút vào trong túi. Lấy bộ quần áo đã treo sẵn trên mắc, hắn bước xuống giường rồi đi vào nhà tắm.
Nửa tiếng sau, hắn dắt xe ra khỏi nhà, không quên nhét bộ bài để ở đầu giường vào túi áo. Soi mình trong gương, hắn như nhìn thấy những thế lực đối địch đang cùng ý chí của mình song hành vùn vụt, tới một giao điểm không sao cưỡng được, và hắn trở nên khôn ngoan hơn. " Đây là thời khắc tối quan trọng và mình không được sai lầm ngớ ngẩn." Hắn tự nhủ. Đôi môi trắng bệch của hắn khẽ nhếch lên.
Nụ cười của người chết.
Đêm nay là đêm trăng tròn.
----------------------------------------------
..o0o..
Không khí khô đến khó thở. Mặt đường trắng bệch một màu bạc xỉn của bụi. Ngày mới rạng, lạnh lẽo và ảm đạm.
Một bức tường ánh sáng xám di động từ phía đông, thay vì tan thành hơi ấm thì lại rã ra thành những phân tử li ti và độc như một đám bụi. Trời hãy vẫn còn tối, mặt trời sũng nước xuyên qua các mái nhà, bóng đêm trộn lẫn với sắc tím buổi ban mai, dịu đi chút ít nhờ gam màu xám nhạt như khói, dần biến thành màu hồng phai. Đường K3 đã bắt đầu nhộn nhịp người qua lại.
Dựng chiếc xe máy bên vệ đường, người thanh niên rút chìa khóa rồi bước thong thả tới bụi cây um tùm. Tiếng thắt lưng da chạm vào nhau vang lên lạch cạch. Khẽ thở ra một hơi, chàng trai đang định quay lên thì gương mặt nhất thời trắng bệch.
Phía trước cách đó không xa, bên cạnh hai hàng mộ cỏ mọc xanh rì, có một vật đang nằm sóng xoài úp mặt xuống đất, mái tóc dài rối bù lấm lem bùn xoã ra trông như một cái mạng nhện. Một tiếng hét lớn vang lên, sự sợ hãi làm cùn nhận thức và mài sắc trí tưởng tượng của chàng trai, khiến khu mộ trước mắt vốn đã lạnh lẽo u ám nay lại càng thêm phần khủng khiếp.
----------------------
- Tránh ra, tránh ra nào!
Nửa tiếng đồng hồ sau khi nhận được điện báo, Hoài My và Huy đã có mặt ở hiện trường. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, song cô vẫn thực sự bất ngờ khi hung thủ dám ra tay ngay giữa địa bàn Hà Nội, hơn nữa lại là một con phố có khá đông người qua lại, một hành động khiêu khích vô cùng lộ liễu.
- Lần này có tới hai nạn nhân cơ à?
Hoài My nhíu mày nhìn hai tấm vải trắng phủ trên mặt đất khẽ lẩm bẩm. Cô quay sang hỏi viên cảnh sát đầu tiên tới hiện trường.
- Ai là người báo cảnh sát ?
Một thanh niên nghe vậy thì bước ra, giương cặp mắt sợ hãi nhìn về phía hai người. Anh cảnh sát có nước da ngăm đen đứng bên cạnh Huy chỉ tay ra rìa đường cách đó không xa nói:
- Cái xác bên trái được tìm thấy ở đó, giấu sau một bụi rậm. Đó là một người phụ nữ trẻ, tuổi tầm hai tư, hai lăm. Cái xác phía bên phải được người thanh niên này phát hiện ở hàng thứ hai của khu mộ, là một phụ nữ trung niên. Hiện vẫn chưa thể kết luận được hai vụ này có phải do cùng một người làm hay không.
Huy cúi xuống vén tấm vải bên phải lên xem, mày hơi nhíu lại. Mặc dù đã chứng kiến không ít cảnh tượng giết người thê thảm, song anh vẫn không dằn được cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng. Bên dưới là xác một phụ nữ trung niên, phần cổ bị cắt rời, bụng bị khoét. Từ ngực trở xuống chỉ còn là một đống bầy nhầy.
- Đúng là một gã máu lạnh.
Huy hít sâu vào một hơi rồi nhăn mặt nói. Lúc này Phúc cũng đã tới nơi, sau khi nhìn thấy hai cái xác, nét mặt ông cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:
- Lần này có tới hai nạn nhân sao?
Hoài My khẽ gật đầu rồi cúi xuống lật tấm vải thứ hai lên. Thình lình, cô trợn tròn mắt rồi co rúm người lại. Huy thấy sắc mặt Hoài My bỗng dưng tái nhợt thì lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Giật cây đèn pin trong tay anh cảnh sát đứng cạnh soi xuống, Hoài My sững sờ nhìn chăm chăm vào đôi mắt quen thuộc đong đầy nỗi khủng khiếp, vào chiếc miệng đang há hốc ra trong tiếng thét kêu cứu không thành lời trước mặt. Sự thật hiển nhiên trước mắt, nó làm trái tim cô co thắt lại trong nỗi đau đớn khôn cùng. Người phụ nữ xấu số đang nằm dưới đất chẳng phải ai xa lạ mà chính là Phương, cô bạn thân mà Hoài My mới gặp lại cách đây không lâu.
- Phương ! Trời ơi, sao lại ra nông nỗi này... Phương..
Mặt không còn chút máu, Hoài My không ngừng lay cái xác cứng đờ của cô bạn. Hình ảnh của Phương nhanh chóng tan biến trong tâm trí cô, thay vào đó là những đường nét khuôn đúc lại thật chớp nhoáng trên khuôn mặt trắng bệch không chút sự sống. Cô ngồi chết trân nhìn cái xác trước mặt, bàn tay phải khẽ chạm vào mũi Phương một lần nữa.
Phương đã chết thật rồi, và không bao giờ có thể sống lại được nữa.
- Hay em về trước nghỉ đi, mọi chuyện ở đây để anh lo là được.
Huy đặt tay lên vai Hoài My nói với vẻ quan tâm, song cô vẫn chỉ ngồi đờ ra như tượng đá. Hết cách, Huy đành kéo cô dậy rồi ra hiệu cho nhân viên khám nghiệm làm việc, đoạn quay sang hỏi gã thanh niên người đầu tiên phát hiện ra cái xác:
- Anh phát hiện thấy xác của người phụ nữ trung niên kia trong trường hợp nào?
Người thanh niên trẻ nói với vẻ ấp úng:
- Sáng nay tôi qua quán cậu Bảy lấy nước gạo như mọi ngày, khi qua đây có dừng lại để đi vệ sinh. Khi trở lên trên, tôi nhìn thấy cái gì đó nằm trên cỏ ở hàng mộ thứ hai, cũng chẳng hiểu trời xui khiến thế nào mà lại nổi hứng chạy ra xem sao, kết quả thì như các anh thấy đó. Tôi xin thề là không có tí liên quan gì trong chuyện này cả.
- Lúc anh phát hiện ra cái xác là khi nào?
- Tầm bốn giờ sáng tới bốn rưỡi. Ngày nào tôi cũng đi qua đây vào thời điểm đó.
Phúc vừa tới là đã ngay lập tức đi tới xem xét hiện trường gây án cùng thi thể nạn nhân. Mấy viên cảnh sát đứng cạnh Huy cũng biết ông là trợ thủ của phòng điều tra nên cũng không có ý ngăn cản. Phúc lầm rầm trao đổi gì đó với một anh nhân viên khám nghiệm rồi quay sang nhìn Huy, tay chỉ vào bó hoa đặt ngay ngắn cạnh hai cái xác hỏi:
- Bó hoa này được phát hiện trên người nạn nhân ư?
- Vâng, chính xác là trên bụng người phụ nữ nằm bên phải.
Phúc gật đầu rồi thò tay vào túi áo của cô gái trẻ. Không có gì cả. Chuyển sang người phụ nữ trung niên, cuối cùng thì ông cũng đã tìm được thứ mình cần.
Một lá bốn bích trong túi áo.
----------------------------------------------
..o0o..
Tám giờ sáng ngày hôm sau, khi Phúc có mặt ở phòng điều tra thì không thấy mặt một ai trong phòng cả. Ông vừa uống trà vừa đọc báo cáo tới chín rưỡi thì Huy mới từ ngoài bước vào. Anh chàng có vẻ như đã trải qua một đêm mất ngủ, hai mắt thâm quầng, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
- Huy đấy à, Hoài My hôm nay không đi làm ư?
- Cô ấy xin nghỉ buổi sáng.
Huy thả mình xuống ghế rồi nhún vai đáp.
- Đã điều tra được lai lịch của hai người bị giết chưa?
- Nạn nhân đầu tiên tức người phụ nữ trung niên bị mổ bụng là Nguyễn Thị Lan, năm mươi sáu tuổi, quê quán ghi trên giấy tờ là Hưng Long, một xã thuần nông thuộc dạng sâu và xa nhất của huyện Ninh Giang tỉnh Hải Dương, chủ quán massage Hải Nguyên, nghe đâu còn kinh doanh năm, sáu quán coffee ở Hà Nội nữa, nhưng đứng tên người khác. Hồ sơ lai lịch của người phụ nữ này còn nhiều điểm mù mờ, em đang cử trinh sát tới tận nơi để kiểm tra và thu thập tin tức về nạn nhân. Nguyễn Thị Lan ngoài một cô em họ có hộ khẩu Hà Nội ra thì không còn bà con thân thích nào cả.
- Liệu cô ta có phải là Nguyễn Ngọc Quỳnh ?
- Em cũng đã nghĩ tới điều này, hiện giờ Sơn vẫn đang điều tra để xác minh. Còn nạn nhân thứ hai thì đơn giản hơn, đó là một cô gái hai sáu tuổi tên là Nguyễn Thị Thu Phương, quê ở Di Trạch, Hoài Đức, Hà Nội. Cô ta hiện giờ đang tạm trú tại ở thành phố Hồ Chí Minh. Xác của cô gái này được cảnh sát phát hiện ra trong một bụi cây ở dọc đường K3, ngay sau khi phát hiện xác của Nguyễn Thị Lan.
- Hiện trường vụ án là Cầu Noi nằm trên đường K3, Cổ Nhuế. Kết quả khám nghiệm cho thấy thời điểm tử vong của từng người là vào khoảng mười giờ tối và hai giờ ba mươi sáng. Nguyên nhân dẫn đến cái chết của Nguyễn Thị Lan là do bị bóp cổ. Hung thủ sau khi bóp cổ Nguyễn Thị Lan đến chết thì mới bắt đầu rạch bụng nạn nhân. Phát hiện một cái tải dính máu trong bụi cây cách hiện trường vụ án không xa, theo cháu thì hung thủ đã nhét xác nạn nhân Nguyễn Thị Lan vào tải rồi chở tới vứt tại nghĩa trang.
- Như vậy thì hiện trường xảy ra vụ án không phải là ở nghĩa trang ?
Huy khẽ gật đầu. Phúc hỏi tiếp:
- Vậy còn nạn nhân thứ hai?
- Nạn nhân thứ hai là Nguyễn Thị Thu Phương, lúc phát hiện thì đang trong giai đoạn co cứng. Có một vết đâm thấu bụng và năm, sáu nhát đâm vào cổ trái, mắt trái làm đứt động mạch cảnh. Kiểm tra trong người nạn nhân có một dây chuyền bằng vàng đeo trên cổ và năm trăm hai mươi ngàn nhét ở túi áo bên phải. Hiện các vật chứng này đang được chúng cháu tiến hành phân tích.
- Cậu có nhận xét gì về cái chết của hai người phụ nữ này không?
Huy khẽ nhíu mày rồi đáp:
- Cả hai nạn nhân đều chết rất thảm khốc. Nguyễn Thị Lan là mẫu phụ nữ cao to, nặng gần bảy mươi ký. Qua dấu vết để lại có thể thấy hung thủ trong quá trình sát hại nạn nhân cũng đã trải qua một quá trình giằng co dữ dội. Như vậy có thể nhận định rằng hung thủ phải là nam giới, không ngoại trừ khả năng có nhiều người cùng tham gia sát hại. Về Nguyễn Thị Thu Phương, nạn nhân bị đâm rất nhiều vết thương, thể hiện sự quyết tâm của hung thủ là phải giết chết bằng được nạn nhân. Em nghĩ hung thủ chắc chắn có hận thù và quen biết với cả hai nạn nhân.
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của cậu. Hung thủ đã chuẩn bị cho việc hành hung Nguyễn Thị lan tương đối tỉ mỉ và cẩn thận, song rõ ràng là có hơi mạo hiểm khi quyết định vứt xác nạn nhân tại một nơi đông người qua lại như đường K3. Đành rằng khi ấy là ban đêm có rất ít người qua lại, thế nhưng khả năng bị người khác tình cờ phát hiện vẫn là rất cao. Có thể trong lúc di chuyển cái xác của Nguyễn Thị Lan, hung thủ đã giáp mặt Nguyễn Thị Thu Phương. Có thể nói, đó là đêm định mệnh của cô ta.
- Sếp nói vậy có nghĩa là… hung thủ trước đó không hề có chủ ý giết Nguyễn Thị Thu Phương?
Phúc gật đầu rồi nói tiếp:
- Trong trường hợp này, hung thủ có lẽ đã giáp mặt với Nguyễn Thị Thu Phương ở gần hiện trường vụ án, có lẽ là sau khi vứt xác Nguyễn Thị Lan ngoài mộ. Sợ bị tố giác, hắn đã nảy ra ý định sát hại cô ta. Nói một cách đơn giản, Nguyễn Thị Thu Phương chết vì đã nhìn thấy thứ không nên thấy.
- Điều đó có nghĩa là.. hung thủ có quen biết với Nguyễn Thị Thu Phương?
Phúc khẽ gật đầu:
- Chí ít là như vậy, hoặc thân nữa là đằng khác. Khi được phát hiện, Nguyễn Thị Thu Phương đầu vẫn còn đội mũ xe máy, từ đó ta có thể nhận định rằng nạn nhân là người đang tham gia giao thông và có sử dụng phương tiện cá nhân, một chiếc xe máy chẳng hạn. Việc này muốn điều tra cũng dễ thôi, chỉ cần cho người xuống điều tra nơi cư trú hiện giờ của nạn nhân là được. Muốn chở một chiếc xe máy đi, hung thủ rất có khả năng sở hữu một chiếc xe tải nhỏ. Cậu hiểu ý tôi chứ?
- Sáng nay em đã tới nhà nghỉ nơi nạn nhân thuê ở Cổ Nhuế, Hà Nội. Bà chủ nhà nghỉ cho biết nạn nhân có sở hữu một chiếc xe Yamaha Taurus màu đỏ đen. Hiện giờ em đang cho người lên danh sách và kiểm tra chủ nhân của hơn ba trăm chiếc xe Yamaha Taurus trong hồ sơ của phòng cảnh sát giao thông công an thành phố Hà Nội và các địa phương phụ cận. Việc này chắc phải mất một, hai ngày mới có thể hoàn thành được.
Phúc khẽ gật đầu rồi đột nhiên hỏi :
- Nạn nhân Nguyễn Thị Lan có liên quan gì tới việc hành nghề mại dâm hay không? Hay từng có tiền án gì chẳng hạn?
Huy nghe vậy thì nhìn đại tá Phúc với vẻ ngạc nhiên:
- Cái này em đang dịnh nói thì...việc này có một chút tế nhị.. việc Nguyễn Thị Lan có hay không liên quan tới việc môi giới mại dâm tới bây giờ vẫn còn là một câu hỏi, việc này vốn đã từng được người của em để ý tới nhưng..
- ..Nhưng bị gạt đi phải không?
Huy ngập ngừng một lát rồi đổi chủ đề:
- Lần này hung thủ mô phỏng theo vụ án nào vậy sếp?
- Jack The Ripper, kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng nước anh vào cuối thế kỷ XIX. Mục tiêu mà hắn nhắm tới là những cô gái hành nghề mại dâm trong thành phố London. Những nạn nhân của gã thường bị siết cổ cho đến chết rồi mới bị rạch mặt, khoét bụng, một cách gây án vô cùng tàn ác. Mặc dù đã bỏ nhiều công sức và cho mời những chuyên gia giỏi nhất trên thế giới về thụ lý, song tất cả đều bất lực trong việc lật tẩy tên sát nhân máu lạnh này. Tất cả những lần gây án của hắn đều có một điểm chung: hắn chỉ giết người chứ không cưỡng hiếp nạn nhân, hắn giết người vào những đêm có trăng. Hắn có một trình độ nhất định về giải phẫu hoặc mổ xẻ và tất cả nạn nhân đều bị giết vào khoảng nửa đêm đến năm giờ sáng, trong những khu vực dân cư đông đúc. Vụ án này được xếp lại vào năm 1986, lai lịch của Jack đồ tể mãi mãi trở thành một bí ẩn lịch sử.
- Tại sao sếp lại nghĩ đến nó? Những vụ giết người liên hoàn nhằm vào gái điếm trong lịch sử đâu phải là ít? Huy hỏi với vẻ nghi hoặc.
- Vì cái này.
Phúc thò tay vào trong túi áo lấy một túi nilon đưa ra trước mặt Huy, bên trong là một tờ giấy nhỏ. Huy cầm nó đưa lên săm soi một hồi rồi lẩm bẩm:" "I do not forgive them, and I will continue to slice the flesh off of their bodies until I am bored."
- Tôi đã tìm được thứ này ở trên người Nguyễn Thị Lan." Ta không buông tha cho chúng và ta sẽ tiếp tục xẻ da róc thịt chúng đến chán thì thôi." "Chúng" ở đây ám chỉ những cô gái hành nghề mại dâm. Đó là nội dung bức thư của một kẻ ký tên " Jack đồ tể" gửi cho một tờ báo nước Anh một tháng sau khi vụ giết người xảy ra. Hung thủ đã cố tình gợi ý đến như vậy, tôi không thể không nghĩ đến nó được.
- Thì ra là vậy....
- Huy này, sắp tới tôi có việc phải xuống Hải Phòng một chuyến, trong một thời gian ngắn có lẽ sẽ không giúp gì được cho bọn cháu. Tôi sẽ giữ liên lạc với cậu, nếu điều tra được bất cứ điều gì mới thì hãy lập tức điện cho tôi biết nhé. Được chứ?
- Việc của hội tuyên truyền ạ? Vâng, em hiểu.
Phúc khẽ gật đầu, không giải thích gì thêm nữa. Huy nói tiếp:
- Sếp cứ yên tâm lo việc của mình, mọi việc cứ để bọn em lo. Hung thủ đã gây án nhiều lần, dù tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ lưu lại một vài dấu vết. Nhất định bọn em sẽ tóm được hắn trước khi vụ tiếp theo xảy ra.
-Cậu nhất định phải đề cao cảnh giác, nếu tôi không nhầm thì hung thủ sẽ xuống tay với Trần Thị Loan vào mùng chín tháng này. Tức là chỉ còn hai hôm nữa thôi đó.
-Thật vậy sao sếp?
-Cậu có để ý những lá bài mà hung thủ để lại trên người mỗi nạn nhân không? Trịnh Ngọc Nguyễn ứng với lá hai bích, cô ta bị sát hại vào tối ba mốt tháng giêng. Nguyễn Như Ngọc ứng với lá ba bích, cô ta chết vào mùng hai tháng hai, tức là hai ngày sau cái chết của Trịnh Ngọc Nguyễn. Tương tự như vậy, Nguyễn Thị Lan…
-Khoan đã! Ánh mắt của Huy nhất thời sáng lên:- Nguyễn Thị Lan chết sau đó ba ngày..Có phải ý sếp là những lá bài đó báo hiệu cho số ngày giãn cách của vụ án tiếp theo? Hung thủ đã để lại trên người Nguyễn Thị Lan một lá bốn bích…vậy thì..
-Đúng, điều đó có nghĩa là bốn ngày sau tức mùng chín tháng này sẽ tới lượt Trần Thị Loan. Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán chủ quan của tôi mà thôi.
- Việc điều tra xem những ai đã liên lạc với Nguyễn Thị Lan trong mấy ngày gần đây là việc cần được tiến hành càng nhanh càng tốt. Chiếc xe máy của Nguyễn Thị Thu Phương cũng là một manh mối quan trọng. Có lẽ tôi không cần phải nhắc bọn cậu nên làm thế nào nữa, đúng không? Mấy ngày tới, cậu nhất định phải phối hợp với công an Hải Phòng theo dõi sát sao Trần Thị Loan. Nếu tôi không lầm thì đó chính là mục tiêu kế tiếp của hung thủ. Cậu hiểu rồi chứ?
- Vâng, em hiểu.
Huy đứng dậy gật mạnh đầu với vẻ chắc chắn.
----------------------------------------------
..o0o..
Chín giờ sáng ngày mùng bảy tháng hai, Phúc đã có mặt ở phòng cảnh sát hình sự Hải Phòng. Người ta đồng ý cho ông vào vì cái hẹn với trung tá Quang, chiến hữu cũ của ông ngày trước. Song phải đợi tới mười giờ thì người mà ông hẹn gặp mới xuất hiện. Trung tá Quang vừa vào đã niềm nở đi tới bắt tay với bạn cũ, gương mặt lộ vẻ ngại ngùng.
- Xin lỗi, hôm nay tớ có việc đột xuất, để cậu phải chờ rồi. Thế nào? Trông cậu vẫn sung sức như ngày nào. Trưa nay nhất định phải đi ăn một bữa với anh em đấy nhé, đã năm năm rồi còn gì. Phố Hàng Lọc mới có quán nhậu mới ngon lắm.
- Trưa nay thì có lẽ không được rồi. Có thể dời sang hôm khác được không? yên tâm đi, tôi còn ở đây dài mà.
Phúc mỉm cười từ chối khéo.Thực sự thì bây giờ ông chẳng có tâm trí cũng như thời gian để dành cho việc nhậu nhẹt nữa. Thực ra cho dù không có lời gợi ý của Tuyết rằng cái chết của Trọng Sồ cũng có liên quan tới vụ án này thì ông cũng đã muốn xuống Hải Phòng một chuyến từ lâu rồi. Trọng Sồ chết cách đây hơn năm tháng, ngay sau khi ra tù ít lâu, lúc đó Phúc còn đang ở nước ngoài. Thông qua Tuyên, ông đã nhận ra rằng đó là một cái chết có rất nhiều uẩn khúc và nghi vấn, không đơn thuần chỉ là một vụ tự sát như báo chí đã đăng tin. Chưa kể tới lần này Phúc xuống đây còn là vì việc của hội từ thiện nữa, một công đôi ba việc.
- Thôi được rồi. Mà cậu đột nhiên xuống đây làm gì? Chắc không phải chỉ để thăm cơ quan cũ chứ?
Trung tá Quang mỉm cười nói. Ông biết Phúc lặn lội đường xa đến đây nhất định là có mục đích. Hôm qua ông đã định hỏi trong điện thoại nhưng lại thôi. Mười ba năm công tác chung, trung tá Quang thừa hiểu tính của ông bạn mình, đó là không bao giờ nói chuyện công việc qua điện thoại.
Không vòng vo, Phúc lập tức đi vào việc chính. Trung tá Quang nghe xong thì khẽ nhíu mày, bỏ mũ xuống rồi lấy tay gõ lộc cộc trên mặt bàn vẻ suy nghĩ, tới khi trong lòng Phúc bắt đầu dậy lên chút cảm giác bất an thì mới gật đầu nói:
- Về cái chết của Trọng Sồ à? Cậu hỏi việc này làm gì? Nó đã khép lại rồi cơ mà.
- Cậu có thể cho tớ xem qua toàn bộ hồ sơ ghi chép về vụ này được không ?
Sau khi điện cho người đi tìm hồ sơ, Trung tá Quang lúc này mới thả lỏng người, rót một chén trà đưa tới trước mặt Phúc rồi cười ha hả:
- Thế nào? Lâu nay vẫn tốt chứ? Tôi chắc cũng phải học cậu về hưu sớm thôi, oải lắm rồi. Mà tôi nghe nói cậu bây giờ cũng chẳng nhàn rỗi gì, vẫn bôn ba khắp nơi phải không? Công việc ở hội tuyên truyền thế nào rồi?
- Cũng vẫn như trước thôi. Phúc cười đáp. Thực ra suốt nửa tháng nay để toàn tâm toàn lực dốc sức cho công cuộc điều tra, ông đã phó thác toàn bộ trách nhiệm và công việc của hội lên Quỳnh, vợ mình. Hai người đã cùng nhau cáng đáng công việc của hội tuyên truyền hơn sáu năm nay, đã từng đặt dấu chân lên hầu hết các vùng miền của quốc gia hình chữ S, mục đích cũng chỉ là để tuyên truyền, vận động về tác hại của tệ nạn xã hội đến với người dân, hỗ trợ kiến thức, kỹ năng và vật chất cho những người từng lầm lỗi vượt qua mặc cảm làm lại cuộc đời.
Đó cũng là tâm nguyện và mong muốn suốt đời của Phúc, vị đại tá về hưu.
- À, cậu vừa bảo vụ án đó không phải do bên này thụ lý, vậy thì là ai? Phúc nghĩ tới câu nói ban nãy của bạn thì hỏi lại.
- Để xem nào...trung tá Quang nhăn trán vẻ suy nghĩ rồi bất chợt à một tiếng:- Nhớ rồi, là ông Tuyên, chính lão ấy chứ còn ai vào đây nữa.
- À, ra là vậy. Phúc khẽ nhíu mày: - Cậu có thể cho tớ mượn tất cả hồ sơ liên quan tới vụ án đó có được không? Lão Tuyên thấy tớ có việc xuống đây nên hôm qua có gọi điện nhờ lấy hộ.
- Tất nhiên là được. Trung tá Quang mới đầu còn hơi lưỡng lự, song khi nghe thấy Phúc nói vậy thì khẽ gật đầu, không quên hỏi:- Lão Tuyên định lật lại vụ này à?
- Tớ cũng không biết nữa, cũng có thể là như vậy.
- Vậy thì tôi e rằng là khó đấy. Hay là thằng cha này mới phát hiện ra điều gì mới chăng?
Hai mươi phút sau, một anh nhân viên mang hai tập hồ sơ tới. Phúc lấy tay lật xem qua cả hai cuốn hồ sơ rồi hỏi:
- Tất cả đều ở đây sao?
- Để tớ bảo cậu Trung bên phòng hình sự, cậu ấy là người cùng thụ lý vụ đó với lão Tuyên nửa năm trước. Có cần tôi gọi cậu ấy lên đây bây giờ không?
- Vậy phiền cậu rồi.
Trung tá Quang nhấc ống nghe lên một hồi rồi đặt xuống nói:
- Cậu ta đang ở bên đường Trường Chinh, nửa tiếng nữa là giao ca. Tớ bảo cậu ấy qua đây luôn nhé.
- Vậy phiền cậu rồi.
- Có gì cần giúp thì cậu cứ bảo tớ.
Trung tá Quang bắt tay Phúc, sau khi bắt ông nhận lời qua nhà mình ăn tối thì mới hài lòng bỏ ra ngoài. Phúc cẩn thận giở cuốn hồ sơ dày cộp trên đùi ra, chăm chú xem xét. Càng đọc, hai hàng lông mày của ông càng nhíu chặt lại:
Vào bảy giờ tối một ngày tháng 6-2008, trong lúc ông đang bên Mỹ thì Trọng Sồ đã chết ngay tại nhà riêng do trúng độc Strychinin. Qua điều tra, cảnh sát đã đi đến kết luận: đây là một vụ tự sát.
Phúc lật giở vài trang cùng một lúc. Những nghi phạm số một trong vụ này là Nguyễn Như Ngọc, Huỳnh Đức Bình, Nguyễn Thị Lan và Trần Thị Loan.
Tất cả đều nằm trong danh sách nạn nhân trong vụ án giết người liên hoàn lần này, và hai trong số đó đã không còn sống trên đời này nữa.
Trong khi Phúc còn đang trầm tư thì cánh cửa phòng bỗng bật mở. Một viên cảnh sát tầm hai bảy, hai tám tuổi bước vào, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ông khẽ nói:
- Xin lỗi, chú có phải là đại tá Phúc không ạ?
Phúc đưa tay ra bắt với anh ta. Anh cảnh sát vừa pha trà vừa nhìn ông với vẻ hồ hởi:
- Cháu rất ngưỡng mộ chú. Bây giờ chú vẫn ở ngoài Hà Nội chứ ạ? Chắc chú chẳng nhớ cháu đâu. Hồi chú còn làm ở đây, cháu mới chỉ là chân sai vặt thôi. Cháu thì đã ngưỡng mộ chú từ khi đó rồi.
- Bây giờ là thời đại của lớp trẻ bọn cậu rồi. Phúc cười đáp.
- Có phải chú đang muốn thu thập thông tin về cái chết của Trọng Sồ năm ngoái? Tất cả cháu đều đã ghi chép ở trong đó rồi, chú cứ xem kỹ là được ạ.
- Có lẽ tôi còn phải nhờ sự giúp đỡ của cậu nhiều. Phúc gật đầu nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi hỏi tiếp: - Sao các cậu lại kết luận đây là một vụ tự sát?
- Việc này.. Viên cảnh sát lưỡng lự một hồi rồi đáp: - Một tháng trước khi chết, Trọng Sồ từng có thái độ rất kỳ lạ, nếu không nói là khó hiểu. Bà Phượng, người giúp việc trong nhà Trần Đức Trọng có kể lại rằng, có những đêm ông ta ngồi thức từ tối tới sáng, chỉ ngồi im chứ không làm gì khác. Người ta còn tìm thấy Strychnin trong túi áo khoác đang mặc của ông ta sau khi chết nữa. Sau khi việc điều tra không đem lại kết quả, thiếu tá Tuyên đã đi tới quyết định này.
- Tự sát? Một vụ giết người rành rành thế này mà kết luận là tự sát? Đến người mù cũng khó mà tin nổi nữa là. Phúc khẽ lắc đầu.
Anh cảnh sát khẽ thở dài vẻ bất lực :
- Tất nhiên, nhưng chú biết rồi đó, bọn cháu không tìm được chứng cứ xác thực nào cả. Kết luận đó chỉ là để trấn an dư luận thôi, mấy tháng nay chúng cháu vẫn luôn để ý theo dõi mấy nghi phạm này xem có biểu hiện gì lạ hay không. Hai cái chết gần đây.. chắc chú cũng biết rồi chứ? Bây giờ chỉ còn Trần Thị Loan và Huỳnh Đức Bình là hai nghi phạm duy nhất còn sống. Nếu cần chú có thể liên lạc với một trong hai người này để điều tra. Hắn ta đang ở Hải Phòng.
Phúc nhận tờ danh thiếp trong tay viên cảnh sát trẻ, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Huỳnh Đức Bình?
Hắn thấy mình trở lại nơi đó, trở lại với con sông Lấp quen thuộc đã gắn bó với mình từ thời thơ ấu. Trời rất sáng. Mặt trời rọi khắp nơi , không khí lung linh, mặt sông bóng nhẫy. Hắn lê đôi chân vô định của mình xuống một chiếc thuyền chở hàng, đầu cúi gằm xuống đất vẻ tư lự. Con thuyền cứ thế đi mãi không mục đích.
Khi con thuyền đã đi xa bờ, hắn ngẩng đầu nhìn lên. Có tiếng gọi í ới quen thuộc ở đâu đây. Và cũng chính lúc ấy, hắn nhìn thấy mẹ.
Vẫn chiếc quần dõng rộng thùng thình và cái áo mông-tơ-ghi cổ bẻ quen thuộc ấy, mẹ ngồi ở đàng lái thuyền, bắt chéo hai chân, tay soãi chống ra sau. Đứng bên cạnh mẹ là dì Tuyết, mặc áo dài màu nâu trông như một tấm da thuộc và đội chiếc mũ kéo sụp xuống tận mắt. Mẹ mỉm cười trìu mến và đưa tay vẫy hắn.
Thẫn thờ, bối rối, hắn nắm lấy bàn tay mẹ rồi nhảy lên thuyền. Dì Tuyết lội nước ra đến ngang đầu gối, đặt hai bơi chèo vào ngàm rồi đẩy chiếc thuyền ra. Hắn ngồi xuống, cầm lấy bơi chèo rồi như một cái máy chèo đi trong ánh nắng nóng như thiêu đốt về phía rặng đá cao vây bọc cái vịnh nhỏ.
Trong lúc chèo thuyền, hắn chợt nhận ra rằng trong một cơn xúc cảm rào rạt cay đắng, pha lẫn niềm vui mới mẻ kỳ lạ, nước mắt bỗng tuôn trào trên mi. Hắn tiếp tục chèo, cảm thấy hai hàng mi nóng bỏng nước mắt, và mặt gã nóng bừng lên mỗi khi những giọt lệ ấy tràn ra và chảy dài xuống má. Trong cái thời khắc mà cảm xúc hoàn toàn lấn át lý trí, hắn hoàn toàn không nhận ra một điều bất bình thường, đó là khúc sông mọi khi vẫn nườm nượp thuyền bè qua lại nhưng giờ vắng ngắt, không một bóng người.
Hắn chèo chậm lại và ngẩng đầu nhìn mẹ. Và dường như cũng có ý đợi cho đến khi chiếc thuyền đi vòng quanh hết mỏm đá mới chịu lên tiếng, bà mỉm cười nhẹ giọng hỏi:
"Tại sao con khóc? "
"Con không biết."
Hắn đáp.
"Nhưng con đang khóc mà?"
"Phải, à không…đó là vì, là vì... tối qua, con đã có một cơn ác mộng."
" Ác mộng ?"
" Phải, một cơn ác mộng.. trong cơn ác mộng ấy… nhưng bây giờ con đã biết, mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thôi."
Người phụ nữ đưa mắt nhìn ra xa rồi nói "Ngày mai mẹ sẽ xuống Sài Gòn, việc ở trong này…."
" Mẹ không được đi !"
Hắn hét lên.
" Tại sao?"
" Vì ..."
Gần như cùng một lúc, cả hai người phụ nữ trên thuyền đều nhìn chằm chằm vào hắn, nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
" Là vì... mẹ có thể nghe lời con được không? Chỉ một lần này thôi."
Người phụ nữ do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Với vẻ mặt hoan hỉ, gã không nói thêm câu nào nữa. Hắn bắt đầu chèo mạnh tay hơn, với một sức mạnh được nhân lên gấp ba, gấp bốn bởi thứ cảm giác vui sướng càng lúc càng mãnh liệt hơn trong lòng, như mặt trời dần dần lên, sưởi ấm tâm trí gã, thứ thi thoảng vẫn còn nhức nhối và cóng buốt suốt mấy năm nay. Không biết đã qua bao lâu, hắn lái thuyền về phía ghe lúc này đã hiện rõ, đen ngòm bên trên một vạt nước trong xanh, lạnh buốt.
" Mẹ sẽ không đi thật chứ? " Hắn cẩn thận hỏi lại một lần nữa.
" Ừ." Bà khẽ gật đầu, thái độ không chắc chắn lắm khiến hắn không kìm được sự lo lắng. Hắn lo ngại, cái ý nghĩ rằng bà sẽ thay đổi ý định khiến hắn bất chợt rùng mình.
Lấy hai bơi chèo lần lượt chống vào mạn thuyền, hắn đẩy chiếc thuyền vượt qua lạch nước tiến vào bờ. Hắn buông chèo và lom khom đứng dậy, trong bóng tối, đưa tay về phía sau và nói " Con đỡ mẹ lên bờ." Không nghe thấy một tiếng trả lời nào. Ngạc nhiên, hắn quay lại.
Không có một ai cả. Và rồi hắn trông thấy đằng lái thuyền hoàn toàn trống trơn, ở đuôi thuyền không một ai, bãi cát cũng vắng tanh. Chỉ có mỗi hắn đứng trơ trọi một mình. Rất nhanh, nỗi kinh ngạc của hắn hoà lẫn với cơn sợ hãi khủng khiếp.
Hắn kêu lên "Mẹ".
Đáp lại hắn là những tiếng vang yếu ớt, buốt giá vọng về từ miền xa thẳm. Hắn nhảy ra khỏi thuyền, vật mình xuống cát, vùi mặt vào cát sỏi đẫm nước. Và cứ thế, hắn khóc như một đứa trẻ.
Không biết qua bao lâu, khung cảnh trước mặt hắn bất chợt thay đổi một lần nữa. Lúc này đây, hắn đã có thể lờ mờ nhận ra, hắn đã trở lại căn nhà lớn nhất phố Trạng Trình, tổ ấm thứ hai và cũng là duy nhất của mình. Trời mưa rả rích. Trước cửa, những chiếc xe máy đủ loại dựng san sát vào nhau, những chiếc ô ướt đẫm lấp loáng, va vào nhau, xoay tròn. Ánh sáng lờ mờ phát ra từ trong nhà, xé rách màn mưa đặc sệt hơi ẩm rữa nát của các đại lộ. Khắp nơi dày đặc mùi của rượu, khói thuốc lá và nước hoa.
Có rất nhiều người đang ở trong phòng lúc đó, đều là những gương mặt quen thuộc. Bọn họ đang nâng ly và chúc tụng nhau, một số thì túm tụm quanh những chiếu bạc. Mắt gã lướt qua tất cả một lượt, trước khi dừng lại ở một gương mặt vô cùng thân thuộc. Đó là một người đàn ông trung niên có hàng râu con kiến, tay phải cầm bài, tay còn lại cầm ly rượu, xung quanh là những gương mặt lạnh băng chẳng có một chút biểu tình.
Đưa cốc lên môi, ông ta bắt đầu uống.
" Không !"
Gần như cùng lúc, những khuôn mặt kia vặn vẹo, dúm dó lại rồi nhìn chằm chằm về phía hắn, miệng nở nụ cười, cay độc và hả hê. Như một con thú hoang, hắn gào lên, mắt long sòng sọc, song đã muộn. Người đàn ông lảo đảo ngã ngồi xuống ghế, mặt đỏ tía, đôi tay cuống cuồng cào cấu cổ họng, dứt tung cả cổ áo. Đôi mắt cho tới lúc chết vẫn nhìn chằm chặp về phía hắn vẻ bi phẫn. Năm lá bài trên tay rơi lả tả xuống mặt đất.
Là thùng phá sảnh !
-----------------
" Không !"
Hắn bật dậy, trợn đôi mắt trắng dã nhìn về phía cửa sổ, người ướt đẫm mồ hôi. Bên ngoài, trời đã nhá nhem tối từ lúc nào. Màn đêm đã buông xuống tự bao giờ, khoảnh thềm cao trước nhà nhờ nhờ sáng dưới làn phản quang mờ ảo trải ngang qua bầu trời của một vầng trăng chưa mọc. Đêm im ắng lạ lùng.
Còn lại một mình trên giường, gã ngồi im một lát, phóng tầm mắt qua cửa sổ, đợi cho tới khi hoàn toàn bình tâm trở lại. Màn đêm tĩnh mịch nhanh chóng mang lại sự bình ổn cho hắn.
Gương mặt kích động từ từ chuyển thành lạnh lùng, vô cảm.
Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi.
Với tay lấy chiếc điện thoại để ở đầu giường, hắn gọi một cuộc rồi tháo sim đút vào trong túi. Lấy bộ quần áo đã treo sẵn trên mắc, hắn bước xuống giường rồi đi vào nhà tắm.
Nửa tiếng sau, hắn dắt xe ra khỏi nhà, không quên nhét bộ bài để ở đầu giường vào túi áo. Soi mình trong gương, hắn như nhìn thấy những thế lực đối địch đang cùng ý chí của mình song hành vùn vụt, tới một giao điểm không sao cưỡng được, và hắn trở nên khôn ngoan hơn. " Đây là thời khắc tối quan trọng và mình không được sai lầm ngớ ngẩn." Hắn tự nhủ. Đôi môi trắng bệch của hắn khẽ nhếch lên.
Nụ cười của người chết.
Đêm nay là đêm trăng tròn.
----------------------------------------------
..o0o..
Không khí khô đến khó thở. Mặt đường trắng bệch một màu bạc xỉn của bụi. Ngày mới rạng, lạnh lẽo và ảm đạm.
Một bức tường ánh sáng xám di động từ phía đông, thay vì tan thành hơi ấm thì lại rã ra thành những phân tử li ti và độc như một đám bụi. Trời hãy vẫn còn tối, mặt trời sũng nước xuyên qua các mái nhà, bóng đêm trộn lẫn với sắc tím buổi ban mai, dịu đi chút ít nhờ gam màu xám nhạt như khói, dần biến thành màu hồng phai. Đường K3 đã bắt đầu nhộn nhịp người qua lại.
Dựng chiếc xe máy bên vệ đường, người thanh niên rút chìa khóa rồi bước thong thả tới bụi cây um tùm. Tiếng thắt lưng da chạm vào nhau vang lên lạch cạch. Khẽ thở ra một hơi, chàng trai đang định quay lên thì gương mặt nhất thời trắng bệch.
Phía trước cách đó không xa, bên cạnh hai hàng mộ cỏ mọc xanh rì, có một vật đang nằm sóng xoài úp mặt xuống đất, mái tóc dài rối bù lấm lem bùn xoã ra trông như một cái mạng nhện. Một tiếng hét lớn vang lên, sự sợ hãi làm cùn nhận thức và mài sắc trí tưởng tượng của chàng trai, khiến khu mộ trước mắt vốn đã lạnh lẽo u ám nay lại càng thêm phần khủng khiếp.
----------------------
- Tránh ra, tránh ra nào!
Nửa tiếng đồng hồ sau khi nhận được điện báo, Hoài My và Huy đã có mặt ở hiện trường. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, song cô vẫn thực sự bất ngờ khi hung thủ dám ra tay ngay giữa địa bàn Hà Nội, hơn nữa lại là một con phố có khá đông người qua lại, một hành động khiêu khích vô cùng lộ liễu.
- Lần này có tới hai nạn nhân cơ à?
Hoài My nhíu mày nhìn hai tấm vải trắng phủ trên mặt đất khẽ lẩm bẩm. Cô quay sang hỏi viên cảnh sát đầu tiên tới hiện trường.
- Ai là người báo cảnh sát ?
Một thanh niên nghe vậy thì bước ra, giương cặp mắt sợ hãi nhìn về phía hai người. Anh cảnh sát có nước da ngăm đen đứng bên cạnh Huy chỉ tay ra rìa đường cách đó không xa nói:
- Cái xác bên trái được tìm thấy ở đó, giấu sau một bụi rậm. Đó là một người phụ nữ trẻ, tuổi tầm hai tư, hai lăm. Cái xác phía bên phải được người thanh niên này phát hiện ở hàng thứ hai của khu mộ, là một phụ nữ trung niên. Hiện vẫn chưa thể kết luận được hai vụ này có phải do cùng một người làm hay không.
Huy cúi xuống vén tấm vải bên phải lên xem, mày hơi nhíu lại. Mặc dù đã chứng kiến không ít cảnh tượng giết người thê thảm, song anh vẫn không dằn được cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng. Bên dưới là xác một phụ nữ trung niên, phần cổ bị cắt rời, bụng bị khoét. Từ ngực trở xuống chỉ còn là một đống bầy nhầy.
- Đúng là một gã máu lạnh.
Huy hít sâu vào một hơi rồi nhăn mặt nói. Lúc này Phúc cũng đã tới nơi, sau khi nhìn thấy hai cái xác, nét mặt ông cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:
- Lần này có tới hai nạn nhân sao?
Hoài My khẽ gật đầu rồi cúi xuống lật tấm vải thứ hai lên. Thình lình, cô trợn tròn mắt rồi co rúm người lại. Huy thấy sắc mặt Hoài My bỗng dưng tái nhợt thì lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Giật cây đèn pin trong tay anh cảnh sát đứng cạnh soi xuống, Hoài My sững sờ nhìn chăm chăm vào đôi mắt quen thuộc đong đầy nỗi khủng khiếp, vào chiếc miệng đang há hốc ra trong tiếng thét kêu cứu không thành lời trước mặt. Sự thật hiển nhiên trước mắt, nó làm trái tim cô co thắt lại trong nỗi đau đớn khôn cùng. Người phụ nữ xấu số đang nằm dưới đất chẳng phải ai xa lạ mà chính là Phương, cô bạn thân mà Hoài My mới gặp lại cách đây không lâu.
- Phương ! Trời ơi, sao lại ra nông nỗi này... Phương..
Mặt không còn chút máu, Hoài My không ngừng lay cái xác cứng đờ của cô bạn. Hình ảnh của Phương nhanh chóng tan biến trong tâm trí cô, thay vào đó là những đường nét khuôn đúc lại thật chớp nhoáng trên khuôn mặt trắng bệch không chút sự sống. Cô ngồi chết trân nhìn cái xác trước mặt, bàn tay phải khẽ chạm vào mũi Phương một lần nữa.
Phương đã chết thật rồi, và không bao giờ có thể sống lại được nữa.
- Hay em về trước nghỉ đi, mọi chuyện ở đây để anh lo là được.
Huy đặt tay lên vai Hoài My nói với vẻ quan tâm, song cô vẫn chỉ ngồi đờ ra như tượng đá. Hết cách, Huy đành kéo cô dậy rồi ra hiệu cho nhân viên khám nghiệm làm việc, đoạn quay sang hỏi gã thanh niên người đầu tiên phát hiện ra cái xác:
- Anh phát hiện thấy xác của người phụ nữ trung niên kia trong trường hợp nào?
Người thanh niên trẻ nói với vẻ ấp úng:
- Sáng nay tôi qua quán cậu Bảy lấy nước gạo như mọi ngày, khi qua đây có dừng lại để đi vệ sinh. Khi trở lên trên, tôi nhìn thấy cái gì đó nằm trên cỏ ở hàng mộ thứ hai, cũng chẳng hiểu trời xui khiến thế nào mà lại nổi hứng chạy ra xem sao, kết quả thì như các anh thấy đó. Tôi xin thề là không có tí liên quan gì trong chuyện này cả.
- Lúc anh phát hiện ra cái xác là khi nào?
- Tầm bốn giờ sáng tới bốn rưỡi. Ngày nào tôi cũng đi qua đây vào thời điểm đó.
Phúc vừa tới là đã ngay lập tức đi tới xem xét hiện trường gây án cùng thi thể nạn nhân. Mấy viên cảnh sát đứng cạnh Huy cũng biết ông là trợ thủ của phòng điều tra nên cũng không có ý ngăn cản. Phúc lầm rầm trao đổi gì đó với một anh nhân viên khám nghiệm rồi quay sang nhìn Huy, tay chỉ vào bó hoa đặt ngay ngắn cạnh hai cái xác hỏi:
- Bó hoa này được phát hiện trên người nạn nhân ư?
- Vâng, chính xác là trên bụng người phụ nữ nằm bên phải.
Phúc gật đầu rồi thò tay vào túi áo của cô gái trẻ. Không có gì cả. Chuyển sang người phụ nữ trung niên, cuối cùng thì ông cũng đã tìm được thứ mình cần.
Một lá bốn bích trong túi áo.
----------------------------------------------
..o0o..
Tám giờ sáng ngày hôm sau, khi Phúc có mặt ở phòng điều tra thì không thấy mặt một ai trong phòng cả. Ông vừa uống trà vừa đọc báo cáo tới chín rưỡi thì Huy mới từ ngoài bước vào. Anh chàng có vẻ như đã trải qua một đêm mất ngủ, hai mắt thâm quầng, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
- Huy đấy à, Hoài My hôm nay không đi làm ư?
- Cô ấy xin nghỉ buổi sáng.
Huy thả mình xuống ghế rồi nhún vai đáp.
- Đã điều tra được lai lịch của hai người bị giết chưa?
- Nạn nhân đầu tiên tức người phụ nữ trung niên bị mổ bụng là Nguyễn Thị Lan, năm mươi sáu tuổi, quê quán ghi trên giấy tờ là Hưng Long, một xã thuần nông thuộc dạng sâu và xa nhất của huyện Ninh Giang tỉnh Hải Dương, chủ quán massage Hải Nguyên, nghe đâu còn kinh doanh năm, sáu quán coffee ở Hà Nội nữa, nhưng đứng tên người khác. Hồ sơ lai lịch của người phụ nữ này còn nhiều điểm mù mờ, em đang cử trinh sát tới tận nơi để kiểm tra và thu thập tin tức về nạn nhân. Nguyễn Thị Lan ngoài một cô em họ có hộ khẩu Hà Nội ra thì không còn bà con thân thích nào cả.
- Liệu cô ta có phải là Nguyễn Ngọc Quỳnh ?
- Em cũng đã nghĩ tới điều này, hiện giờ Sơn vẫn đang điều tra để xác minh. Còn nạn nhân thứ hai thì đơn giản hơn, đó là một cô gái hai sáu tuổi tên là Nguyễn Thị Thu Phương, quê ở Di Trạch, Hoài Đức, Hà Nội. Cô ta hiện giờ đang tạm trú tại ở thành phố Hồ Chí Minh. Xác của cô gái này được cảnh sát phát hiện ra trong một bụi cây ở dọc đường K3, ngay sau khi phát hiện xác của Nguyễn Thị Lan.
- Hiện trường vụ án là Cầu Noi nằm trên đường K3, Cổ Nhuế. Kết quả khám nghiệm cho thấy thời điểm tử vong của từng người là vào khoảng mười giờ tối và hai giờ ba mươi sáng. Nguyên nhân dẫn đến cái chết của Nguyễn Thị Lan là do bị bóp cổ. Hung thủ sau khi bóp cổ Nguyễn Thị Lan đến chết thì mới bắt đầu rạch bụng nạn nhân. Phát hiện một cái tải dính máu trong bụi cây cách hiện trường vụ án không xa, theo cháu thì hung thủ đã nhét xác nạn nhân Nguyễn Thị Lan vào tải rồi chở tới vứt tại nghĩa trang.
- Như vậy thì hiện trường xảy ra vụ án không phải là ở nghĩa trang ?
Huy khẽ gật đầu. Phúc hỏi tiếp:
- Vậy còn nạn nhân thứ hai?
- Nạn nhân thứ hai là Nguyễn Thị Thu Phương, lúc phát hiện thì đang trong giai đoạn co cứng. Có một vết đâm thấu bụng và năm, sáu nhát đâm vào cổ trái, mắt trái làm đứt động mạch cảnh. Kiểm tra trong người nạn nhân có một dây chuyền bằng vàng đeo trên cổ và năm trăm hai mươi ngàn nhét ở túi áo bên phải. Hiện các vật chứng này đang được chúng cháu tiến hành phân tích.
- Cậu có nhận xét gì về cái chết của hai người phụ nữ này không?
Huy khẽ nhíu mày rồi đáp:
- Cả hai nạn nhân đều chết rất thảm khốc. Nguyễn Thị Lan là mẫu phụ nữ cao to, nặng gần bảy mươi ký. Qua dấu vết để lại có thể thấy hung thủ trong quá trình sát hại nạn nhân cũng đã trải qua một quá trình giằng co dữ dội. Như vậy có thể nhận định rằng hung thủ phải là nam giới, không ngoại trừ khả năng có nhiều người cùng tham gia sát hại. Về Nguyễn Thị Thu Phương, nạn nhân bị đâm rất nhiều vết thương, thể hiện sự quyết tâm của hung thủ là phải giết chết bằng được nạn nhân. Em nghĩ hung thủ chắc chắn có hận thù và quen biết với cả hai nạn nhân.
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của cậu. Hung thủ đã chuẩn bị cho việc hành hung Nguyễn Thị lan tương đối tỉ mỉ và cẩn thận, song rõ ràng là có hơi mạo hiểm khi quyết định vứt xác nạn nhân tại một nơi đông người qua lại như đường K3. Đành rằng khi ấy là ban đêm có rất ít người qua lại, thế nhưng khả năng bị người khác tình cờ phát hiện vẫn là rất cao. Có thể trong lúc di chuyển cái xác của Nguyễn Thị Lan, hung thủ đã giáp mặt Nguyễn Thị Thu Phương. Có thể nói, đó là đêm định mệnh của cô ta.
- Sếp nói vậy có nghĩa là… hung thủ trước đó không hề có chủ ý giết Nguyễn Thị Thu Phương?
Phúc gật đầu rồi nói tiếp:
- Trong trường hợp này, hung thủ có lẽ đã giáp mặt với Nguyễn Thị Thu Phương ở gần hiện trường vụ án, có lẽ là sau khi vứt xác Nguyễn Thị Lan ngoài mộ. Sợ bị tố giác, hắn đã nảy ra ý định sát hại cô ta. Nói một cách đơn giản, Nguyễn Thị Thu Phương chết vì đã nhìn thấy thứ không nên thấy.
- Điều đó có nghĩa là.. hung thủ có quen biết với Nguyễn Thị Thu Phương?
Phúc khẽ gật đầu:
- Chí ít là như vậy, hoặc thân nữa là đằng khác. Khi được phát hiện, Nguyễn Thị Thu Phương đầu vẫn còn đội mũ xe máy, từ đó ta có thể nhận định rằng nạn nhân là người đang tham gia giao thông và có sử dụng phương tiện cá nhân, một chiếc xe máy chẳng hạn. Việc này muốn điều tra cũng dễ thôi, chỉ cần cho người xuống điều tra nơi cư trú hiện giờ của nạn nhân là được. Muốn chở một chiếc xe máy đi, hung thủ rất có khả năng sở hữu một chiếc xe tải nhỏ. Cậu hiểu ý tôi chứ?
- Sáng nay em đã tới nhà nghỉ nơi nạn nhân thuê ở Cổ Nhuế, Hà Nội. Bà chủ nhà nghỉ cho biết nạn nhân có sở hữu một chiếc xe Yamaha Taurus màu đỏ đen. Hiện giờ em đang cho người lên danh sách và kiểm tra chủ nhân của hơn ba trăm chiếc xe Yamaha Taurus trong hồ sơ của phòng cảnh sát giao thông công an thành phố Hà Nội và các địa phương phụ cận. Việc này chắc phải mất một, hai ngày mới có thể hoàn thành được.
Phúc khẽ gật đầu rồi đột nhiên hỏi :
- Nạn nhân Nguyễn Thị Lan có liên quan gì tới việc hành nghề mại dâm hay không? Hay từng có tiền án gì chẳng hạn?
Huy nghe vậy thì nhìn đại tá Phúc với vẻ ngạc nhiên:
- Cái này em đang dịnh nói thì...việc này có một chút tế nhị.. việc Nguyễn Thị Lan có hay không liên quan tới việc môi giới mại dâm tới bây giờ vẫn còn là một câu hỏi, việc này vốn đã từng được người của em để ý tới nhưng..
- ..Nhưng bị gạt đi phải không?
Huy ngập ngừng một lát rồi đổi chủ đề:
- Lần này hung thủ mô phỏng theo vụ án nào vậy sếp?
- Jack The Ripper, kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng nước anh vào cuối thế kỷ XIX. Mục tiêu mà hắn nhắm tới là những cô gái hành nghề mại dâm trong thành phố London. Những nạn nhân của gã thường bị siết cổ cho đến chết rồi mới bị rạch mặt, khoét bụng, một cách gây án vô cùng tàn ác. Mặc dù đã bỏ nhiều công sức và cho mời những chuyên gia giỏi nhất trên thế giới về thụ lý, song tất cả đều bất lực trong việc lật tẩy tên sát nhân máu lạnh này. Tất cả những lần gây án của hắn đều có một điểm chung: hắn chỉ giết người chứ không cưỡng hiếp nạn nhân, hắn giết người vào những đêm có trăng. Hắn có một trình độ nhất định về giải phẫu hoặc mổ xẻ và tất cả nạn nhân đều bị giết vào khoảng nửa đêm đến năm giờ sáng, trong những khu vực dân cư đông đúc. Vụ án này được xếp lại vào năm 1986, lai lịch của Jack đồ tể mãi mãi trở thành một bí ẩn lịch sử.
- Tại sao sếp lại nghĩ đến nó? Những vụ giết người liên hoàn nhằm vào gái điếm trong lịch sử đâu phải là ít? Huy hỏi với vẻ nghi hoặc.
- Vì cái này.
Phúc thò tay vào trong túi áo lấy một túi nilon đưa ra trước mặt Huy, bên trong là một tờ giấy nhỏ. Huy cầm nó đưa lên săm soi một hồi rồi lẩm bẩm:" "I do not forgive them, and I will continue to slice the flesh off of their bodies until I am bored."
- Tôi đã tìm được thứ này ở trên người Nguyễn Thị Lan." Ta không buông tha cho chúng và ta sẽ tiếp tục xẻ da róc thịt chúng đến chán thì thôi." "Chúng" ở đây ám chỉ những cô gái hành nghề mại dâm. Đó là nội dung bức thư của một kẻ ký tên " Jack đồ tể" gửi cho một tờ báo nước Anh một tháng sau khi vụ giết người xảy ra. Hung thủ đã cố tình gợi ý đến như vậy, tôi không thể không nghĩ đến nó được.
- Thì ra là vậy....
- Huy này, sắp tới tôi có việc phải xuống Hải Phòng một chuyến, trong một thời gian ngắn có lẽ sẽ không giúp gì được cho bọn cháu. Tôi sẽ giữ liên lạc với cậu, nếu điều tra được bất cứ điều gì mới thì hãy lập tức điện cho tôi biết nhé. Được chứ?
- Việc của hội tuyên truyền ạ? Vâng, em hiểu.
Phúc khẽ gật đầu, không giải thích gì thêm nữa. Huy nói tiếp:
- Sếp cứ yên tâm lo việc của mình, mọi việc cứ để bọn em lo. Hung thủ đã gây án nhiều lần, dù tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ lưu lại một vài dấu vết. Nhất định bọn em sẽ tóm được hắn trước khi vụ tiếp theo xảy ra.
-Cậu nhất định phải đề cao cảnh giác, nếu tôi không nhầm thì hung thủ sẽ xuống tay với Trần Thị Loan vào mùng chín tháng này. Tức là chỉ còn hai hôm nữa thôi đó.
-Thật vậy sao sếp?
-Cậu có để ý những lá bài mà hung thủ để lại trên người mỗi nạn nhân không? Trịnh Ngọc Nguyễn ứng với lá hai bích, cô ta bị sát hại vào tối ba mốt tháng giêng. Nguyễn Như Ngọc ứng với lá ba bích, cô ta chết vào mùng hai tháng hai, tức là hai ngày sau cái chết của Trịnh Ngọc Nguyễn. Tương tự như vậy, Nguyễn Thị Lan…
-Khoan đã! Ánh mắt của Huy nhất thời sáng lên:- Nguyễn Thị Lan chết sau đó ba ngày..Có phải ý sếp là những lá bài đó báo hiệu cho số ngày giãn cách của vụ án tiếp theo? Hung thủ đã để lại trên người Nguyễn Thị Lan một lá bốn bích…vậy thì..
-Đúng, điều đó có nghĩa là bốn ngày sau tức mùng chín tháng này sẽ tới lượt Trần Thị Loan. Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán chủ quan của tôi mà thôi.
- Việc điều tra xem những ai đã liên lạc với Nguyễn Thị Lan trong mấy ngày gần đây là việc cần được tiến hành càng nhanh càng tốt. Chiếc xe máy của Nguyễn Thị Thu Phương cũng là một manh mối quan trọng. Có lẽ tôi không cần phải nhắc bọn cậu nên làm thế nào nữa, đúng không? Mấy ngày tới, cậu nhất định phải phối hợp với công an Hải Phòng theo dõi sát sao Trần Thị Loan. Nếu tôi không lầm thì đó chính là mục tiêu kế tiếp của hung thủ. Cậu hiểu rồi chứ?
- Vâng, em hiểu.
Huy đứng dậy gật mạnh đầu với vẻ chắc chắn.
----------------------------------------------
..o0o..
Chín giờ sáng ngày mùng bảy tháng hai, Phúc đã có mặt ở phòng cảnh sát hình sự Hải Phòng. Người ta đồng ý cho ông vào vì cái hẹn với trung tá Quang, chiến hữu cũ của ông ngày trước. Song phải đợi tới mười giờ thì người mà ông hẹn gặp mới xuất hiện. Trung tá Quang vừa vào đã niềm nở đi tới bắt tay với bạn cũ, gương mặt lộ vẻ ngại ngùng.
- Xin lỗi, hôm nay tớ có việc đột xuất, để cậu phải chờ rồi. Thế nào? Trông cậu vẫn sung sức như ngày nào. Trưa nay nhất định phải đi ăn một bữa với anh em đấy nhé, đã năm năm rồi còn gì. Phố Hàng Lọc mới có quán nhậu mới ngon lắm.
- Trưa nay thì có lẽ không được rồi. Có thể dời sang hôm khác được không? yên tâm đi, tôi còn ở đây dài mà.
Phúc mỉm cười từ chối khéo.Thực sự thì bây giờ ông chẳng có tâm trí cũng như thời gian để dành cho việc nhậu nhẹt nữa. Thực ra cho dù không có lời gợi ý của Tuyết rằng cái chết của Trọng Sồ cũng có liên quan tới vụ án này thì ông cũng đã muốn xuống Hải Phòng một chuyến từ lâu rồi. Trọng Sồ chết cách đây hơn năm tháng, ngay sau khi ra tù ít lâu, lúc đó Phúc còn đang ở nước ngoài. Thông qua Tuyên, ông đã nhận ra rằng đó là một cái chết có rất nhiều uẩn khúc và nghi vấn, không đơn thuần chỉ là một vụ tự sát như báo chí đã đăng tin. Chưa kể tới lần này Phúc xuống đây còn là vì việc của hội từ thiện nữa, một công đôi ba việc.
- Thôi được rồi. Mà cậu đột nhiên xuống đây làm gì? Chắc không phải chỉ để thăm cơ quan cũ chứ?
Trung tá Quang mỉm cười nói. Ông biết Phúc lặn lội đường xa đến đây nhất định là có mục đích. Hôm qua ông đã định hỏi trong điện thoại nhưng lại thôi. Mười ba năm công tác chung, trung tá Quang thừa hiểu tính của ông bạn mình, đó là không bao giờ nói chuyện công việc qua điện thoại.
Không vòng vo, Phúc lập tức đi vào việc chính. Trung tá Quang nghe xong thì khẽ nhíu mày, bỏ mũ xuống rồi lấy tay gõ lộc cộc trên mặt bàn vẻ suy nghĩ, tới khi trong lòng Phúc bắt đầu dậy lên chút cảm giác bất an thì mới gật đầu nói:
- Về cái chết của Trọng Sồ à? Cậu hỏi việc này làm gì? Nó đã khép lại rồi cơ mà.
- Cậu có thể cho tớ xem qua toàn bộ hồ sơ ghi chép về vụ này được không ?
Sau khi điện cho người đi tìm hồ sơ, Trung tá Quang lúc này mới thả lỏng người, rót một chén trà đưa tới trước mặt Phúc rồi cười ha hả:
- Thế nào? Lâu nay vẫn tốt chứ? Tôi chắc cũng phải học cậu về hưu sớm thôi, oải lắm rồi. Mà tôi nghe nói cậu bây giờ cũng chẳng nhàn rỗi gì, vẫn bôn ba khắp nơi phải không? Công việc ở hội tuyên truyền thế nào rồi?
- Cũng vẫn như trước thôi. Phúc cười đáp. Thực ra suốt nửa tháng nay để toàn tâm toàn lực dốc sức cho công cuộc điều tra, ông đã phó thác toàn bộ trách nhiệm và công việc của hội lên Quỳnh, vợ mình. Hai người đã cùng nhau cáng đáng công việc của hội tuyên truyền hơn sáu năm nay, đã từng đặt dấu chân lên hầu hết các vùng miền của quốc gia hình chữ S, mục đích cũng chỉ là để tuyên truyền, vận động về tác hại của tệ nạn xã hội đến với người dân, hỗ trợ kiến thức, kỹ năng và vật chất cho những người từng lầm lỗi vượt qua mặc cảm làm lại cuộc đời.
Đó cũng là tâm nguyện và mong muốn suốt đời của Phúc, vị đại tá về hưu.
- À, cậu vừa bảo vụ án đó không phải do bên này thụ lý, vậy thì là ai? Phúc nghĩ tới câu nói ban nãy của bạn thì hỏi lại.
- Để xem nào...trung tá Quang nhăn trán vẻ suy nghĩ rồi bất chợt à một tiếng:- Nhớ rồi, là ông Tuyên, chính lão ấy chứ còn ai vào đây nữa.
- À, ra là vậy. Phúc khẽ nhíu mày: - Cậu có thể cho tớ mượn tất cả hồ sơ liên quan tới vụ án đó có được không? Lão Tuyên thấy tớ có việc xuống đây nên hôm qua có gọi điện nhờ lấy hộ.
- Tất nhiên là được. Trung tá Quang mới đầu còn hơi lưỡng lự, song khi nghe thấy Phúc nói vậy thì khẽ gật đầu, không quên hỏi:- Lão Tuyên định lật lại vụ này à?
- Tớ cũng không biết nữa, cũng có thể là như vậy.
- Vậy thì tôi e rằng là khó đấy. Hay là thằng cha này mới phát hiện ra điều gì mới chăng?
Hai mươi phút sau, một anh nhân viên mang hai tập hồ sơ tới. Phúc lấy tay lật xem qua cả hai cuốn hồ sơ rồi hỏi:
- Tất cả đều ở đây sao?
- Để tớ bảo cậu Trung bên phòng hình sự, cậu ấy là người cùng thụ lý vụ đó với lão Tuyên nửa năm trước. Có cần tôi gọi cậu ấy lên đây bây giờ không?
- Vậy phiền cậu rồi.
Trung tá Quang nhấc ống nghe lên một hồi rồi đặt xuống nói:
- Cậu ta đang ở bên đường Trường Chinh, nửa tiếng nữa là giao ca. Tớ bảo cậu ấy qua đây luôn nhé.
- Vậy phiền cậu rồi.
- Có gì cần giúp thì cậu cứ bảo tớ.
Trung tá Quang bắt tay Phúc, sau khi bắt ông nhận lời qua nhà mình ăn tối thì mới hài lòng bỏ ra ngoài. Phúc cẩn thận giở cuốn hồ sơ dày cộp trên đùi ra, chăm chú xem xét. Càng đọc, hai hàng lông mày của ông càng nhíu chặt lại:
Vào bảy giờ tối một ngày tháng 6-2008, trong lúc ông đang bên Mỹ thì Trọng Sồ đã chết ngay tại nhà riêng do trúng độc Strychinin. Qua điều tra, cảnh sát đã đi đến kết luận: đây là một vụ tự sát.
Phúc lật giở vài trang cùng một lúc. Những nghi phạm số một trong vụ này là Nguyễn Như Ngọc, Huỳnh Đức Bình, Nguyễn Thị Lan và Trần Thị Loan.
Tất cả đều nằm trong danh sách nạn nhân trong vụ án giết người liên hoàn lần này, và hai trong số đó đã không còn sống trên đời này nữa.
Trong khi Phúc còn đang trầm tư thì cánh cửa phòng bỗng bật mở. Một viên cảnh sát tầm hai bảy, hai tám tuổi bước vào, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ông khẽ nói:
- Xin lỗi, chú có phải là đại tá Phúc không ạ?
Phúc đưa tay ra bắt với anh ta. Anh cảnh sát vừa pha trà vừa nhìn ông với vẻ hồ hởi:
- Cháu rất ngưỡng mộ chú. Bây giờ chú vẫn ở ngoài Hà Nội chứ ạ? Chắc chú chẳng nhớ cháu đâu. Hồi chú còn làm ở đây, cháu mới chỉ là chân sai vặt thôi. Cháu thì đã ngưỡng mộ chú từ khi đó rồi.
- Bây giờ là thời đại của lớp trẻ bọn cậu rồi. Phúc cười đáp.
- Có phải chú đang muốn thu thập thông tin về cái chết của Trọng Sồ năm ngoái? Tất cả cháu đều đã ghi chép ở trong đó rồi, chú cứ xem kỹ là được ạ.
- Có lẽ tôi còn phải nhờ sự giúp đỡ của cậu nhiều. Phúc gật đầu nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi hỏi tiếp: - Sao các cậu lại kết luận đây là một vụ tự sát?
- Việc này.. Viên cảnh sát lưỡng lự một hồi rồi đáp: - Một tháng trước khi chết, Trọng Sồ từng có thái độ rất kỳ lạ, nếu không nói là khó hiểu. Bà Phượng, người giúp việc trong nhà Trần Đức Trọng có kể lại rằng, có những đêm ông ta ngồi thức từ tối tới sáng, chỉ ngồi im chứ không làm gì khác. Người ta còn tìm thấy Strychnin trong túi áo khoác đang mặc của ông ta sau khi chết nữa. Sau khi việc điều tra không đem lại kết quả, thiếu tá Tuyên đã đi tới quyết định này.
- Tự sát? Một vụ giết người rành rành thế này mà kết luận là tự sát? Đến người mù cũng khó mà tin nổi nữa là. Phúc khẽ lắc đầu.
Anh cảnh sát khẽ thở dài vẻ bất lực :
- Tất nhiên, nhưng chú biết rồi đó, bọn cháu không tìm được chứng cứ xác thực nào cả. Kết luận đó chỉ là để trấn an dư luận thôi, mấy tháng nay chúng cháu vẫn luôn để ý theo dõi mấy nghi phạm này xem có biểu hiện gì lạ hay không. Hai cái chết gần đây.. chắc chú cũng biết rồi chứ? Bây giờ chỉ còn Trần Thị Loan và Huỳnh Đức Bình là hai nghi phạm duy nhất còn sống. Nếu cần chú có thể liên lạc với một trong hai người này để điều tra. Hắn ta đang ở Hải Phòng.
Phúc nhận tờ danh thiếp trong tay viên cảnh sát trẻ, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Huỳnh Đức Bình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.