Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chương 28: Rất Ư Là Giả Tạo
Cổn Khai
01/08/2022
Trương Vinh Phương không biết rốt cuộc thì mạch não Tiêu Dung chạy kiểu gì, nhưng liên tưởng đến hình ảnh Trần Vô Ưu và Tiêu Thanh Anh cùng đi ra ngoài lúc trước thì hắn đã đoán được đại khái. Chỉ sợ là Trần Vô Ưu đã nói riêng với hai cha con nhà này chuyện gì đó, thế nên mới dẫn đến tình huống như này.
"Được rồi, ngươi không cần nhiều lời. Bây giờ thì lui xuống đi." Tiêu Dung phất tay, ra hiệu bọn họ có thể rời khỏi đây.
Trương Vinh Phương mới vừa im lặng nhịn một bụng tức, còn đang định giải thích thì Tiêu Dung đã quay người tỏ vẻ không muốn nghe nữa.
Thế nên hắn chỉ đành ôm quyền hành lễ, xoay người rời đi.
Ra khỏi lầu các, trong lòng hắn đau chết được. Bản thân đã chuẩn bị tỉ mỉ, cẩn thận tính toán, còn liều mạng cứu người thế mà lại đổi lấy kết quả này.
Lòng đầy phiền muộn, Trương Vinh Phương xoay người đi tới đạo trường tu luyện võ công.
Vừa sáng sớm, trên đạo trường có lác đác võ tu đã bắt đầu rèn luyện gân cốt.
Đứng ở một bên đạo trường, Trương Vinh Phương lẳng lặng quan sát, tâm tình cũng từ từ bình phục lại.
Hắn quan sát dữ liệu của mọi người, tin chắc là không bao lâu nữa sẽ có thể bổ xung đa số dữ liệu thuộc tính của các thành viên trong Thanh Hòa Cung.
"Ta biết ngay là đệ sẽ ở chỗ này." Giọng nói của Triệu Đại Thông từ phía sau lưng truyền đến.
"Triệu sư tỷ..." Trương Vinh Phương quay đầu lại thì thấy Triệu Đại Thông đến gần, sau đó đặt mông ngồi xuống nền đất ở cạnh mình.
"Thật ra sáng nay, lúc Trần Vô Ưu đến ta cũng có mặt, đứng một bên nghe hắn ta nói."
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp.
"Một tên tùy tùng tạp dịch của hắn ta mất mạng, bản thân còn bị thương mà bên phía chúng ta lại không hề tổn thất gì. Trong số bốn người, chỉ có đệ là không bị chút thương tích nào. Đệ nói xem sư phụ sẽ nghĩ thế nào? Sẽ thấy thế nào?"
Trương Vinh Phương không có gì để nói.
Hắn không biết nói gì cho phải, bởi vì sự thật đúng là như vậy. Chuyện lần này, phiền toái nhất là ở chỗ hắn không bị thương.
Nếu như tất cả những việc này đều là do Trần Vô Ưu bố trí, vậy thì người này ngụy trang tâm kế cực giỏi. Đúng là phiền phức thật mà.
Đời trước Trương Vinh Phương chỉ là dân làm công, viết bản thảo cho lãnh đạo. Giờ gặp phải chuyện thế này, đầu óc liền loạn như một nùi đay rối.
Bên phía Trần Vô Ưu, người thì chết xong còn tổn thất không ít tài vật, bản thân hắn ta cũng bị thương mà Trương Vinh Phương thì lại chẳng xây xước gì. Đây là cái cớ chuẩn khiến người ta nghi ngờ.
"Ta chỉ thấy hơi ấm ức thôi." Trương Vinh Phương yên lặng hẳn, sau đó trả lời.
"Đúng đấy. Bây giờ có khi sư phụ còn bắt đầu hoài nghi đệ nữa kìa. Người nghi ngờ chuyện hạ độc lúc trước là để cho đệ có cơ hội tiếp cận tiểu Anh sư muội. Lần này cố ý giấu người, lại còn..." Triệu Đại Thông lắc đầu.
Thật ra nàng cảm thấy tin tưởng Trương Vinh Phương hơn. Cũng không có lý do đặc biệt gì, chẳng qua là thấy cái kiểu dịu dàng ấm áp của Trần Vô Ưu cho nàng cảm giác… rất ư là giả tạo.
"Thôi bỏ đi, đừng nói về chuyện này nữa. Triệu sư tỷ, ta muốn thỉnh giáo tỷ một vấn đề. Hôm qua, ta thấy tỷ và sư phụ giao thủ với những người khác. Mấy hắc y nhân kia lợi hại đến vậy cơ à? Có thể khiến hai người đánh đến mức khổ cực như vậy?" Trương Vinh Phương không hiểu chỗ này lắm nên mới hỏi thử.
"Hai bên chém giết, mỗi một chiêu đều có thể là thời khắc sinh tử nên tất nhiên là phải chú tâm hết sức, không dám nương tay bất kỳ chiêu nào. Đánh kiểu đó chắc chắn là sẽ mệt mỏi rồi." Triệu Đại Thông lắc đầu, cười nói.
"Những người kia thật sự lợi hại như vậy ư?" Trương Vinh Phương hỏi.
"Cái này thật ra không phải đâu. Đổi thành những kẻ yếu hơn thì cũng mệt như vậy thôi, vẫn phải ra tay hết sức mà.
Ngoài ra, cái chính là do sư phụ già rồi, lúc trước còn từng bị nội thương. Mà mấy hắc y nhân kia đều là những kẻ tàn nhẫn, từng thấy máu. Hình như bọn chúng đi theo quân đạo quyền, trong tay lại có đao. Hơn nữa còn là dân chuyên nghiệp cả đấy.” Triệu Đại Thông nói.
"Vậy, xin hỏi sư tỷ. Thanh Hòa Cung ở trên giang hồ, thực lực võ công được tính là tầng thứ mấy?" Trương Vinh Phương lại hỏi.
"Ừm... Cái này thì còn tuỳ vào địa phương. Trong phạm vi trăm dặm quanh đây, có thể nói Thanh Hòa Cung ta là số một.
Hơn nữa chúng ta chủ tu trường sinh, đánh đánh giết giết chẳng qua chỉ là phương pháp hộ đạo mà thôi. . ."
Mặc dù lời nói của Triệu Đại Thông có vẻ rất tự nhiên nhưng trong lòng Trương Vinh Phương vẫn có cảm giác như lúc trước, đó chính là: có lẽ Thanh Hoà Cung thật sự… hơi yếu.
"Đến đến đến, thoạt nhìn thì bây giờ cơ thể đệ cũng không tệ, để ta xem căn cơ đệ thế nào!"
Sao Triệu Đại Thông lại không nhìn ra sắc mặt Trương Vinh Phương cơ chứ.
"Được rồi, ngươi không cần nhiều lời. Bây giờ thì lui xuống đi." Tiêu Dung phất tay, ra hiệu bọn họ có thể rời khỏi đây.
Trương Vinh Phương mới vừa im lặng nhịn một bụng tức, còn đang định giải thích thì Tiêu Dung đã quay người tỏ vẻ không muốn nghe nữa.
Thế nên hắn chỉ đành ôm quyền hành lễ, xoay người rời đi.
Ra khỏi lầu các, trong lòng hắn đau chết được. Bản thân đã chuẩn bị tỉ mỉ, cẩn thận tính toán, còn liều mạng cứu người thế mà lại đổi lấy kết quả này.
Lòng đầy phiền muộn, Trương Vinh Phương xoay người đi tới đạo trường tu luyện võ công.
Vừa sáng sớm, trên đạo trường có lác đác võ tu đã bắt đầu rèn luyện gân cốt.
Đứng ở một bên đạo trường, Trương Vinh Phương lẳng lặng quan sát, tâm tình cũng từ từ bình phục lại.
Hắn quan sát dữ liệu của mọi người, tin chắc là không bao lâu nữa sẽ có thể bổ xung đa số dữ liệu thuộc tính của các thành viên trong Thanh Hòa Cung.
"Ta biết ngay là đệ sẽ ở chỗ này." Giọng nói của Triệu Đại Thông từ phía sau lưng truyền đến.
"Triệu sư tỷ..." Trương Vinh Phương quay đầu lại thì thấy Triệu Đại Thông đến gần, sau đó đặt mông ngồi xuống nền đất ở cạnh mình.
"Thật ra sáng nay, lúc Trần Vô Ưu đến ta cũng có mặt, đứng một bên nghe hắn ta nói."
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp.
"Một tên tùy tùng tạp dịch của hắn ta mất mạng, bản thân còn bị thương mà bên phía chúng ta lại không hề tổn thất gì. Trong số bốn người, chỉ có đệ là không bị chút thương tích nào. Đệ nói xem sư phụ sẽ nghĩ thế nào? Sẽ thấy thế nào?"
Trương Vinh Phương không có gì để nói.
Hắn không biết nói gì cho phải, bởi vì sự thật đúng là như vậy. Chuyện lần này, phiền toái nhất là ở chỗ hắn không bị thương.
Nếu như tất cả những việc này đều là do Trần Vô Ưu bố trí, vậy thì người này ngụy trang tâm kế cực giỏi. Đúng là phiền phức thật mà.
Đời trước Trương Vinh Phương chỉ là dân làm công, viết bản thảo cho lãnh đạo. Giờ gặp phải chuyện thế này, đầu óc liền loạn như một nùi đay rối.
Bên phía Trần Vô Ưu, người thì chết xong còn tổn thất không ít tài vật, bản thân hắn ta cũng bị thương mà Trương Vinh Phương thì lại chẳng xây xước gì. Đây là cái cớ chuẩn khiến người ta nghi ngờ.
"Ta chỉ thấy hơi ấm ức thôi." Trương Vinh Phương yên lặng hẳn, sau đó trả lời.
"Đúng đấy. Bây giờ có khi sư phụ còn bắt đầu hoài nghi đệ nữa kìa. Người nghi ngờ chuyện hạ độc lúc trước là để cho đệ có cơ hội tiếp cận tiểu Anh sư muội. Lần này cố ý giấu người, lại còn..." Triệu Đại Thông lắc đầu.
Thật ra nàng cảm thấy tin tưởng Trương Vinh Phương hơn. Cũng không có lý do đặc biệt gì, chẳng qua là thấy cái kiểu dịu dàng ấm áp của Trần Vô Ưu cho nàng cảm giác… rất ư là giả tạo.
"Thôi bỏ đi, đừng nói về chuyện này nữa. Triệu sư tỷ, ta muốn thỉnh giáo tỷ một vấn đề. Hôm qua, ta thấy tỷ và sư phụ giao thủ với những người khác. Mấy hắc y nhân kia lợi hại đến vậy cơ à? Có thể khiến hai người đánh đến mức khổ cực như vậy?" Trương Vinh Phương không hiểu chỗ này lắm nên mới hỏi thử.
"Hai bên chém giết, mỗi một chiêu đều có thể là thời khắc sinh tử nên tất nhiên là phải chú tâm hết sức, không dám nương tay bất kỳ chiêu nào. Đánh kiểu đó chắc chắn là sẽ mệt mỏi rồi." Triệu Đại Thông lắc đầu, cười nói.
"Những người kia thật sự lợi hại như vậy ư?" Trương Vinh Phương hỏi.
"Cái này thật ra không phải đâu. Đổi thành những kẻ yếu hơn thì cũng mệt như vậy thôi, vẫn phải ra tay hết sức mà.
Ngoài ra, cái chính là do sư phụ già rồi, lúc trước còn từng bị nội thương. Mà mấy hắc y nhân kia đều là những kẻ tàn nhẫn, từng thấy máu. Hình như bọn chúng đi theo quân đạo quyền, trong tay lại có đao. Hơn nữa còn là dân chuyên nghiệp cả đấy.” Triệu Đại Thông nói.
"Vậy, xin hỏi sư tỷ. Thanh Hòa Cung ở trên giang hồ, thực lực võ công được tính là tầng thứ mấy?" Trương Vinh Phương lại hỏi.
"Ừm... Cái này thì còn tuỳ vào địa phương. Trong phạm vi trăm dặm quanh đây, có thể nói Thanh Hòa Cung ta là số một.
Hơn nữa chúng ta chủ tu trường sinh, đánh đánh giết giết chẳng qua chỉ là phương pháp hộ đạo mà thôi. . ."
Mặc dù lời nói của Triệu Đại Thông có vẻ rất tự nhiên nhưng trong lòng Trương Vinh Phương vẫn có cảm giác như lúc trước, đó chính là: có lẽ Thanh Hoà Cung thật sự… hơi yếu.
"Đến đến đến, thoạt nhìn thì bây giờ cơ thể đệ cũng không tệ, để ta xem căn cơ đệ thế nào!"
Sao Triệu Đại Thông lại không nhìn ra sắc mặt Trương Vinh Phương cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.