Chương 100
mimino
29/08/2020
Xe của Hạo Thiên dừng ngay trước cửa nhà kho. Ngọn lửa đã cháy rât lớn, nhìn bên ngoài chỉ có thể tưởng tượng như một biển lửa. Hạo Thiên vội vàng xuống xe, anh có chút hoảng loạn, nghĩ đến việc Quỳnh An đang một mình nguy hiểm trong đó anh không thể bình tĩnh được nổi.
Những chiếc xe của đàn em Lâm Dương cũng đến theo sau đó.
- Gọi cứu hoả đi. Mau lên.
Hạo Thiên hét lên, anh đang rất lo lắng.
Hạo Thiên chạy đến cửa nhà kho, dùng chân đạp mạnh vào cửa, anh muốn phá cửa.
- Thiếu gia, người làm gì vậy. Nguy hiểm lắm.
- Tránh ra, tôi phải vào trong đó.
- Thiếu gia, xe cứu hoả sẽ tới ngay thôi, thiêu gia bình tĩnh đã.
- Sao tôi có thể bình tĩnh được, người con gái tôi hết lòng yêu thương đang ở một mình trong biển lửa cậu bảo tôi sao có thể bình tĩnh đây.
- Thiếu gia...
Lâm Dương không ngăn cản nữa, nhưng để thiếu gia một mình vào đó anh thật không thể yên tâm.
- Được, tôi sẽ cùng vào với thiếu gia. - Dứt lời Lâm Dương cũng dùng sức đạp cánh cửa.
- Nguy hiểm lắm, cậu ở ngoài chờ xe cứu hoả là được rồi.
- Thiếu gia cũng rất quan trọng, tôi không thể để thiếu gia gặp nguy hiểm được.
- Cảm ơn cậu.
Cả 2 dùng sức phá cửa, cách cửa cuối cùng cũng bị bật tung ra. Hạo Thiên và Lâm Dương phải lùi lại phía sau vì cánh cửa vừa bật ra hơi nóng từ trong tràn ra ngoài, ngọn lửa bên trong đang cháy rất lớn, làm cho anh càng lo lắng cho cô hơn.
- Quỳnh An....Quỳnh An...
Hạo Thiên cởi áo khoác che mũi, chạy vào trong đám lửa tìm cô, theo sau anh là Lâm Dương.
Lửa bên trong thực sự rất lớn, anh không thể nhìn thấy gì ngoài lửa cả. Anh vẫn không ngừng gọi tên cô.
- Quỳnh An...em ở đâu. Nghe thấy anh nói không.
Hạo Thiên men theo thành tường đi vào bên trong, đến chỗ gần cửa sổ, anh nhìn xuống dưới đất, hình như có ai đang nằm dưới đó. Hạo Thiên vội chạy đến.
- Quỳnh An...Quỳnh An/...em nghe thấy tiếng anh không. Anh đến rồi đây!
Hạo Thiên nâng Quỳnh An lên, liên tục lay người gọi cô nhưng vẫn không thấy sự hồi đáp của cô.
- Thiếu gia, mau mang tiểu thư ra ngoài, trong này sắp không trụ được nữa rồi.
Hạo Thiên khoác áo khoác vào người Quỳnh An, nhấc bổng cô lên bế ra ngoài.
Rầm...
Một cây cột nhà rơi xuống ngay trước mặt 3 người. Thật may Hạo Thiên phản xạ nhanh đã lùi ra phía sau.
- Mau ra ngoài thôi. - Hạo Thiên quay ra nói với Lâm Dương đang phía sau.
Đường ra ngoài càng lúc càng khó khăn, những cây cột nhà rơi xuống càng lúc càng nhiều, chắn cả lối đi.
- Cẩn thận....
Hạo Thiên chỉ kịp nghe thấy tiếng Lâm Dương hét lên và anh ngã nhào lên phía trước. Mất một giây để định hình lại, nhìn sang bên mình, Lâm Dương đang nằm dưới đất và bị một cây gỗ đè lên chân.
- Lâm Dương, cậu không sao chứ.
- Thiếu gia, tôi không sao, mau đưa tiểu thư ra ngoài. Trong này sắp không ổn rồi.
- Không được, chúng ta phải cùng ra ngoài. Tôi giúp cậu.
- Thiếu ra, cậu cứ ra ngoài trước, tôi sẽ theo ra ngay. Đừng lo cho tôi. Xin thiếu gia đấy.
Hạo Thiên nhìn Lâm Dương rồi quay sang nhìn Quỳnh An. Anh đắn đo suy nghĩ một lát.
- Cậu chờ tôi, đưa được Quỳnh An ra ngoài tôi sẽ quay vào ngay cứu cậu.
- Thiếu gia, không cần phải thế, tôi có thể tự ra ngoài được. - Lâm Dương cố nén cơn đau từ chân truyền tới, nói với Hạo Thiên bằng giọng nói chắc nịch để anh yên tâm mà ra ngoài.
- Quyết định vậy đi.Chờ tôi.
Hạo Thiên nói rồi nhanh chóng bế Quỳnh An lên tìm đường ra ngoài.
Lâm Dương mỉm cười nhìn thiếu gia, anh biết chắc rằng dù mình có nói gì đi nữa thì thiếu gia cũng sẽ quay trở lại vào.
Lâm Dương cố gắng lật người đẩy cây gỗ đang đè lên chân anh ra, nhưng chuyện này rất khó khăn vì con đau cứ liên tiếp kéo đến.
Phải mất khá lâu Hạo Thiên mới đưa được Quỳnh An ra ngoài vì lối đi đã bị vây kín bởi ngọn lửa. Anh vừa ra ngoài thì cũng vừa lúc xe cứu hoả và xe cứu thương đến.
Nhân viên y tế nhanh chóng đỡ Quỳnh An trên tay để tiến hành kiểm tra và sơ cứu. Hạo Thiên vội vã trở lại nhà kho để cứu Lâm Dương ra ngoài nhưng bị nhân viên cứu hoả căn ngăn.
- Anh khong thể vào đó được, nguy hiểm lắm.
- Người của tôi vẫn đang còn ở trong đó, tôi phải vào trong cậu ấy ra.
- Chúng tôi sẽ dập bớt lửa và đưa cậu ấy ra ngoài, xin anh bình tĩnh đã.
- Làm sao tôi bình tĩnh được nữa....
- Thiếu gia...tôi không sao rồi...
Lâm Dương ở đó, giọng nói thều thào đang cố gắng lết chiếc chân bị thường của mình với sự giúp đỡ của những nhân viên cứu hoả. Anh đã tự mình thoát ra khỏi đám lửa ấy chỉ để chắc chắn rằng thiếu gia không vì mình mà quay lại lần 2 vào nơi nguy hiểm này.
- Cậu làm tốt lắm....
Hạo Thiên vỗ vai người anh em của mình. Lâm Dương chưa bao giờ làm anh thất vọng cả.
Lâm Dương được nhanh chóng đưa lên xe cấp cứu. Anh sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Cũng cùng lúc ấy, đàn em của Lâm Dương và Hạo Thiên đang lùng sục khắp nơi để tìm Hạ Vy. Theo như lời khai của 2 tên lái xe miêu tả, Hạo Thiên đoán chắc người chủ mưu trong chuyện này là Hạ Vy và Tố Như. Lần này anh sẽ không dễ dàng gì bỏ qua.
Trong phòng cấp cứu
Vì Quỳnh An bị ngộp khói quá lâu nên khói đã tràn vào phổi, không thể tự hô hấp nên phải sử dụng máy thở. Còn Lâm Dương, vết thương ở chân của anh khá nặng, các bác sĩ phải tiến hành phẫu thuật.
Hạo Thiên bên ngoài lòng đầy lo lắng, 2 người quan trọng đối với anh đều đang bị thương nhưng anh chẳng thể làm gì được.
Thời gian cấp cứu của 2 người kết thúc sau 3 tiếng. Tình hình của cả 2 đã khả quan hơn, cuối cùng Hạo Thiên cũng đã được thở phào nhẹ nhõm.
Cả đêm hôm đó Quỳnh An vẫn chưa tỉnh lại, Hạo Thiên ở bên cô 24/24 vì lo lắng. Khoảnh khắc nhìn thấy cô nằm trong biển lửa, tim anh như thắt lại, giá như anh có thể nằm ở đó thay cô thì tốt biết mấy. Từ khi quen anh cô đã phải chịu rất nhiều nguy hiểm rồi. Nhưng người con gái của anh lại mạnh mẽ đến lạ thường, mỗi lần vượt qua được một khó khăn cả 2 lại cảm thấy yêu nhau nhiều hơn. Anh sẽ coi những khó khăn này là phép thử cho tình yêu của cả 2, khiến nó bền chặt hơn không có gì có thể chia lìa được anh và cô.
Những ánh sáng ban mai của buổi sớm len lỏi qua lớp kính cửa sổ, rọi qua chiếc rèm che màu trắng toát để đùa nghịch trên gương mặt xanh xao của cô. Một ngày nữa lại bắt đầu, mọi thứ thật bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quỳnh An từ từ mở đôi mắt 2 mí của mình ra, cô cảm thấy mí mắt của mình vẫn hơi nặng, có lẽ cô đang còn rất mệt. Hơi ấm từ bàn tay cô truyền đến, đôi tay bé nhỏ của cô đang được nắm lấy bởi đôi bàn tay khác thật ấm áp, mỗi khi được bàn tay ấy nắm lấy cô có cho mình cảm giác an toàn đến kì lạ. Giống như dù ngoài kia có khó khăn thế nào thì chỉ cần bàn tay ấy không buông ra là cô đã có đủ tự tin để bước tiếp.
Mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi làm cho cô dễ dàng nhận ra đây là bệnh viện. Quỳnh An nhìn xuống, mỉm cười khi thấy Hạo Thiên đang ngủ trên tay mình. Có vẻ như đêm qua bằng cách nào đó cô đã được cứu ra khỏi đám lửa. Cô ở đây, được nhìn thấy Hạo Thiên thế này thật cảm ơn ông trời vì đã để cô được sống tiếp. Hay nói đúng hơn cô phải cảm ơn người con trai này đã giành giật mạng sống cho cô thêm lần nữa. Nhìn thấy Hạo Thiên ở đây cô mới có thể chắc chắn rằng tiếng gọi tối qua lúc cô nửa tỉnh nửa mê là thật.
Vẫn luôn luôn là anh. Mỗi khi cô gặp nguy hiểm hoặc khó khăn đều là anh xuất hiện và bảo vệ cô.
Hạo Thiên cảm giác như có ai đó nhìn mình, anh cựa mình tỉnh giấc. Ngước lên nhìn, anh như vỡ oà khi thấy Quỳnh An đang mỉm cười nhìn mình.
- Em tỉnh rồi. Có đau ở đâu không. Anh sẽ đi gọi bác sĩ.
Hạo Thiên hỏi liên tục không để cô kịp trả lời. Anh còn định chạy đi gọi bác sĩ thì Quỳnh An líu tay lại.
- Em không sao. Không đau ở đâu hết.
- May quá. Thật may là em đã tỉnh lại. - Hạo Thiên như đã giải toả được áp lực trong lồng ngực, khuôn mặt anh giãn ra 8 phần.
- Sao em có thể không tỉnh lại được. Em còn phải gặp người đàn ông của em mà. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em.
- Nếu không có em bên cạnh thì anh cũng không còn là một Hạo Thiên hoàn hảo nữa.
Một buổi sáng tràn ngập tình yêu và thật bình yên. Tình yêu là thế, chỉ cần chúng ta luôn bên nhau những lúc đối phương cần nhất, cùng chia sẻ, cùng đồng cảm, giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn thì đó sẽ là một tình yêu rất bền chặt.
Những chiếc xe của đàn em Lâm Dương cũng đến theo sau đó.
- Gọi cứu hoả đi. Mau lên.
Hạo Thiên hét lên, anh đang rất lo lắng.
Hạo Thiên chạy đến cửa nhà kho, dùng chân đạp mạnh vào cửa, anh muốn phá cửa.
- Thiếu gia, người làm gì vậy. Nguy hiểm lắm.
- Tránh ra, tôi phải vào trong đó.
- Thiếu gia, xe cứu hoả sẽ tới ngay thôi, thiêu gia bình tĩnh đã.
- Sao tôi có thể bình tĩnh được, người con gái tôi hết lòng yêu thương đang ở một mình trong biển lửa cậu bảo tôi sao có thể bình tĩnh đây.
- Thiếu gia...
Lâm Dương không ngăn cản nữa, nhưng để thiếu gia một mình vào đó anh thật không thể yên tâm.
- Được, tôi sẽ cùng vào với thiếu gia. - Dứt lời Lâm Dương cũng dùng sức đạp cánh cửa.
- Nguy hiểm lắm, cậu ở ngoài chờ xe cứu hoả là được rồi.
- Thiếu gia cũng rất quan trọng, tôi không thể để thiếu gia gặp nguy hiểm được.
- Cảm ơn cậu.
Cả 2 dùng sức phá cửa, cách cửa cuối cùng cũng bị bật tung ra. Hạo Thiên và Lâm Dương phải lùi lại phía sau vì cánh cửa vừa bật ra hơi nóng từ trong tràn ra ngoài, ngọn lửa bên trong đang cháy rất lớn, làm cho anh càng lo lắng cho cô hơn.
- Quỳnh An....Quỳnh An...
Hạo Thiên cởi áo khoác che mũi, chạy vào trong đám lửa tìm cô, theo sau anh là Lâm Dương.
Lửa bên trong thực sự rất lớn, anh không thể nhìn thấy gì ngoài lửa cả. Anh vẫn không ngừng gọi tên cô.
- Quỳnh An...em ở đâu. Nghe thấy anh nói không.
Hạo Thiên men theo thành tường đi vào bên trong, đến chỗ gần cửa sổ, anh nhìn xuống dưới đất, hình như có ai đang nằm dưới đó. Hạo Thiên vội chạy đến.
- Quỳnh An...Quỳnh An/...em nghe thấy tiếng anh không. Anh đến rồi đây!
Hạo Thiên nâng Quỳnh An lên, liên tục lay người gọi cô nhưng vẫn không thấy sự hồi đáp của cô.
- Thiếu gia, mau mang tiểu thư ra ngoài, trong này sắp không trụ được nữa rồi.
Hạo Thiên khoác áo khoác vào người Quỳnh An, nhấc bổng cô lên bế ra ngoài.
Rầm...
Một cây cột nhà rơi xuống ngay trước mặt 3 người. Thật may Hạo Thiên phản xạ nhanh đã lùi ra phía sau.
- Mau ra ngoài thôi. - Hạo Thiên quay ra nói với Lâm Dương đang phía sau.
Đường ra ngoài càng lúc càng khó khăn, những cây cột nhà rơi xuống càng lúc càng nhiều, chắn cả lối đi.
- Cẩn thận....
Hạo Thiên chỉ kịp nghe thấy tiếng Lâm Dương hét lên và anh ngã nhào lên phía trước. Mất một giây để định hình lại, nhìn sang bên mình, Lâm Dương đang nằm dưới đất và bị một cây gỗ đè lên chân.
- Lâm Dương, cậu không sao chứ.
- Thiếu gia, tôi không sao, mau đưa tiểu thư ra ngoài. Trong này sắp không ổn rồi.
- Không được, chúng ta phải cùng ra ngoài. Tôi giúp cậu.
- Thiếu ra, cậu cứ ra ngoài trước, tôi sẽ theo ra ngay. Đừng lo cho tôi. Xin thiếu gia đấy.
Hạo Thiên nhìn Lâm Dương rồi quay sang nhìn Quỳnh An. Anh đắn đo suy nghĩ một lát.
- Cậu chờ tôi, đưa được Quỳnh An ra ngoài tôi sẽ quay vào ngay cứu cậu.
- Thiếu gia, không cần phải thế, tôi có thể tự ra ngoài được. - Lâm Dương cố nén cơn đau từ chân truyền tới, nói với Hạo Thiên bằng giọng nói chắc nịch để anh yên tâm mà ra ngoài.
- Quyết định vậy đi.Chờ tôi.
Hạo Thiên nói rồi nhanh chóng bế Quỳnh An lên tìm đường ra ngoài.
Lâm Dương mỉm cười nhìn thiếu gia, anh biết chắc rằng dù mình có nói gì đi nữa thì thiếu gia cũng sẽ quay trở lại vào.
Lâm Dương cố gắng lật người đẩy cây gỗ đang đè lên chân anh ra, nhưng chuyện này rất khó khăn vì con đau cứ liên tiếp kéo đến.
Phải mất khá lâu Hạo Thiên mới đưa được Quỳnh An ra ngoài vì lối đi đã bị vây kín bởi ngọn lửa. Anh vừa ra ngoài thì cũng vừa lúc xe cứu hoả và xe cứu thương đến.
Nhân viên y tế nhanh chóng đỡ Quỳnh An trên tay để tiến hành kiểm tra và sơ cứu. Hạo Thiên vội vã trở lại nhà kho để cứu Lâm Dương ra ngoài nhưng bị nhân viên cứu hoả căn ngăn.
- Anh khong thể vào đó được, nguy hiểm lắm.
- Người của tôi vẫn đang còn ở trong đó, tôi phải vào trong cậu ấy ra.
- Chúng tôi sẽ dập bớt lửa và đưa cậu ấy ra ngoài, xin anh bình tĩnh đã.
- Làm sao tôi bình tĩnh được nữa....
- Thiếu gia...tôi không sao rồi...
Lâm Dương ở đó, giọng nói thều thào đang cố gắng lết chiếc chân bị thường của mình với sự giúp đỡ của những nhân viên cứu hoả. Anh đã tự mình thoát ra khỏi đám lửa ấy chỉ để chắc chắn rằng thiếu gia không vì mình mà quay lại lần 2 vào nơi nguy hiểm này.
- Cậu làm tốt lắm....
Hạo Thiên vỗ vai người anh em của mình. Lâm Dương chưa bao giờ làm anh thất vọng cả.
Lâm Dương được nhanh chóng đưa lên xe cấp cứu. Anh sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Cũng cùng lúc ấy, đàn em của Lâm Dương và Hạo Thiên đang lùng sục khắp nơi để tìm Hạ Vy. Theo như lời khai của 2 tên lái xe miêu tả, Hạo Thiên đoán chắc người chủ mưu trong chuyện này là Hạ Vy và Tố Như. Lần này anh sẽ không dễ dàng gì bỏ qua.
Trong phòng cấp cứu
Vì Quỳnh An bị ngộp khói quá lâu nên khói đã tràn vào phổi, không thể tự hô hấp nên phải sử dụng máy thở. Còn Lâm Dương, vết thương ở chân của anh khá nặng, các bác sĩ phải tiến hành phẫu thuật.
Hạo Thiên bên ngoài lòng đầy lo lắng, 2 người quan trọng đối với anh đều đang bị thương nhưng anh chẳng thể làm gì được.
Thời gian cấp cứu của 2 người kết thúc sau 3 tiếng. Tình hình của cả 2 đã khả quan hơn, cuối cùng Hạo Thiên cũng đã được thở phào nhẹ nhõm.
Cả đêm hôm đó Quỳnh An vẫn chưa tỉnh lại, Hạo Thiên ở bên cô 24/24 vì lo lắng. Khoảnh khắc nhìn thấy cô nằm trong biển lửa, tim anh như thắt lại, giá như anh có thể nằm ở đó thay cô thì tốt biết mấy. Từ khi quen anh cô đã phải chịu rất nhiều nguy hiểm rồi. Nhưng người con gái của anh lại mạnh mẽ đến lạ thường, mỗi lần vượt qua được một khó khăn cả 2 lại cảm thấy yêu nhau nhiều hơn. Anh sẽ coi những khó khăn này là phép thử cho tình yêu của cả 2, khiến nó bền chặt hơn không có gì có thể chia lìa được anh và cô.
Những ánh sáng ban mai của buổi sớm len lỏi qua lớp kính cửa sổ, rọi qua chiếc rèm che màu trắng toát để đùa nghịch trên gương mặt xanh xao của cô. Một ngày nữa lại bắt đầu, mọi thứ thật bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quỳnh An từ từ mở đôi mắt 2 mí của mình ra, cô cảm thấy mí mắt của mình vẫn hơi nặng, có lẽ cô đang còn rất mệt. Hơi ấm từ bàn tay cô truyền đến, đôi tay bé nhỏ của cô đang được nắm lấy bởi đôi bàn tay khác thật ấm áp, mỗi khi được bàn tay ấy nắm lấy cô có cho mình cảm giác an toàn đến kì lạ. Giống như dù ngoài kia có khó khăn thế nào thì chỉ cần bàn tay ấy không buông ra là cô đã có đủ tự tin để bước tiếp.
Mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi làm cho cô dễ dàng nhận ra đây là bệnh viện. Quỳnh An nhìn xuống, mỉm cười khi thấy Hạo Thiên đang ngủ trên tay mình. Có vẻ như đêm qua bằng cách nào đó cô đã được cứu ra khỏi đám lửa. Cô ở đây, được nhìn thấy Hạo Thiên thế này thật cảm ơn ông trời vì đã để cô được sống tiếp. Hay nói đúng hơn cô phải cảm ơn người con trai này đã giành giật mạng sống cho cô thêm lần nữa. Nhìn thấy Hạo Thiên ở đây cô mới có thể chắc chắn rằng tiếng gọi tối qua lúc cô nửa tỉnh nửa mê là thật.
Vẫn luôn luôn là anh. Mỗi khi cô gặp nguy hiểm hoặc khó khăn đều là anh xuất hiện và bảo vệ cô.
Hạo Thiên cảm giác như có ai đó nhìn mình, anh cựa mình tỉnh giấc. Ngước lên nhìn, anh như vỡ oà khi thấy Quỳnh An đang mỉm cười nhìn mình.
- Em tỉnh rồi. Có đau ở đâu không. Anh sẽ đi gọi bác sĩ.
Hạo Thiên hỏi liên tục không để cô kịp trả lời. Anh còn định chạy đi gọi bác sĩ thì Quỳnh An líu tay lại.
- Em không sao. Không đau ở đâu hết.
- May quá. Thật may là em đã tỉnh lại. - Hạo Thiên như đã giải toả được áp lực trong lồng ngực, khuôn mặt anh giãn ra 8 phần.
- Sao em có thể không tỉnh lại được. Em còn phải gặp người đàn ông của em mà. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em.
- Nếu không có em bên cạnh thì anh cũng không còn là một Hạo Thiên hoàn hảo nữa.
Một buổi sáng tràn ngập tình yêu và thật bình yên. Tình yêu là thế, chỉ cần chúng ta luôn bên nhau những lúc đối phương cần nhất, cùng chia sẻ, cùng đồng cảm, giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn thì đó sẽ là một tình yêu rất bền chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.