Chương 99
mimino
25/08/2020
Hôm nay đã là ngày thứ 2 tìm kiếm Quỳnh An nhưng vẫn không có một chút tin tức nào. Anh dã lùng sục khắp cả thành phố, đến rất nhiều hang ổ của bọn trộm cắp để tìm kiếm chiếc xe đã đưa Quỳnh An đi nhưng sự đáp lại vẫn là con số không tròn trĩnh. Hạo Thiên mệt mỏi ngồi tựa vào ghế, anh lo cho cô đang gặp nguy hiểm, anh lo đến phát điên lên mất. 2 ngày qua số giờ anh ngủ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Thiếu gia...
Lâm Dương từ ngoài vội vã chạy vào, vẻ mặt khẩn trương.
- Có chuyện gì.
- Đã tìm thấy chiếc xe đưa tiểu thư đi. Những kẻ lái chiếc xe cũng đã khai được một cô gái nào đó thuê làm việc đó.
- Địa điểm. - Hạo Thiên đứng bật dậy, khuôn mặt đã giãn ra đôi chút. Cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi.
- Là một nhà kho ở ngoại thành.
- Xuất phát thôi.
Dứt lời, Hạo Thiên lấy vội chiếc áo khoác rồi nhanh chóng cùng Lâm Dương đến địa điểm đã điều tra được.
Trên xe, Hạo Thiên không quên gọi điện thoại cho đàn em xử lý những tên đã đưa Quỳnh An đi. Đối với anh, những kẻ dám chạm vào nữ thần của anh đều đáng tội chết.
- Các người định làm gì tôi.
Quỳnh An sợ hãi khi thấy Tố như đổ một loại nước gì đó xung quanh người cô. Mùi từ nước đó bốc lên khiến cô nhận biết rằng đó chính là xăng.
- Tao muốn kết thúc chuyện này ở đây. Mày sống trên đời khiến tao rất chướng mắt. Có 2 lựa chọn cho việc này. Một là mày biến mất, 2 là tao. Nhưng tao còn rất yêu đời nên tao đã quyết định thay mày. Mày biến mất cuộc đời tao chắc sẽ vui vẻ hơn nhiều.
- Cô điên rồi, cô điên thật rồi. Đây là giết người đó, cô sẽ phải chịu tội.
- Tội?? Cuộc đời tao đã mất hết rồi thêm một cái tội chẳng phải sẽ rất thú vị sao.
- Chị đừng nhiều lời với nó nữa, xử lý nhanh chúng ta còn rời khỏi nơi này.
Tố Như có vẻ sốt ruột.
- Mày nói phải.
Tố Như và Hạ Vy tiếp tục đổ những can xăng còn lại lên vách tường của nhà kho. Lần này Quỳnh An thực sự lo sợ, đầu óc cô ta đã không còn bình thường rồi, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
- Đến lúc phải kết thúc rồi. Xem ra mày vẫn đang chờ bạch mã hoàng tử của mày đến. Nhưng biết làm sao được, lần này tao làm việc rất gọn gàng, anh ta có muốn tìm cũng không tìm được. Haha...
Quỳnh An không nói gì, nhưng thật sự trong lòng cô rất sợ nhưng không mong anh sẽ đến, vì rất nguy hiểm. Một mình cô chịu là được rồi.
Nói xong Hạ Vy đi ra phía cửa nhà kho với nụ cười ghê sợ.
Tố Như thì vẫn đứng lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
- Xem ra chị đang không muốn Hạo Thiên sẽ đến.
Quỳnh An bất giác giật mình, sao Tố Như có thể biết được lòng cô đang nghĩ gì.
- Hình như tôi đoán đúng rồi. Và chị đang thắc mắc vì sao tôi lại biết được, đúng không?
Tố Như dừng lại, nhìn cô mỉm cười rồi nói tiếp.
- Vì chị luôn luôn nghĩ đến người khác mà quên mất bản thân mình. Chị quá lương thiện, lương thiện đến nỗi đã có những lúc tôi đã muốn dừng lại để có một người chị thật sự. Thời gian ở bên chị, được chị chăm sóc tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng mỗi lúc tôi muốn dừng lại thì đã quá muộn rồi, tôi đã dấn quá sâu vào tội lỗi này. Điều cuối cùng bây giờ tôi có thể làm cho chị chỉ có thể là điều này thôi, coi như lời cảm ơn của tôi gửi đến chị vì đã yêu thương tôi suốt thời gian qua.
Dứt lời, Tố Như rút ra trong túi áo một một con dao nhỏ, cúi xuống cắt dây trói tay của cô ra.
- Mày còn làm gì thế, mau ra ngoài. - Tiếng Hạ Vy bên ngoài vọng vào.
- Em ra ngay đây.
Tố Như trả lời rồi định chạy ra ngay.
- Không có gì là quá muộn cả.
Bước chân của Tố Như khựng lại, lời nói ấy như kéo chân cô lại không thể bước tiếp được nữa.
- Chị biết em không phải là một người xấu, chỉ vì cuộc đời này đã quá khắc nghiệt với em nên em mới trở thành con người như thế. Ngày hôm nay chị không mong em sẽ cứu chị, vì Hạ Vy có thể sẽ làm khó cho em. Nhưng chị chỉ hy vọng một điều, nếu sau này có cơ hội làm lại cuộc đời thì hãy sống thật với bản thân mình, hãy sống là một Tố Như vì thấy Quỳnh An gặp khó khăn mà cắt dây trói tay cho cô ấy. Hãy sống là một Tố Như tốt bụng như bây giờ nhé.
Quỳnh An mỉm cười. Cô biết vốn dĩ Tố Như không phải là một người xấu, cuộc đời này đã quá tàn nhẫn với nó và cách mà nó lựa chọn là tàn nhẫn lại với cuộc đời này.
- Nếu có gặp lại, chị vẫn sẽ là chị của em chứ.
- Ừm...chắc chắn rồi. - Quỳnh An mỉm cười.
- Cảm ơn chị!
Tố Như lau vội dòng nước mắt trên má rồi chạy ra ngoài. Cánh cửa nhà kho đang dần dần khép lại. Ánh mắt Tố Như dành cho cô rất phức tạp. Đó là sự biết ơn, hối hận và rất nhiều lời xin lỗi.
Ánh sáng cuối cùng từ cánh cửa nhà kho khép lại Quỳnh An mới giật mình cúi xuống gỡ dây trói chân ra. Vì đây là nhà kho nên khá kín, cô nhìn xung quanh chỉ có một cửa sổ, nó đủ rộng để người cô có thể chui qua. Nhưng cũng đã bị đóng kín lại. Cô phải tìm cái gì đó để phá cửa sổ này ra.
- Aaaaa
Quỳnh An hoảng sợ vì ngọn lửa từ cửa nhà kho lan vào rất nhanh, khói bắt đầu bốc lên nghi ngút, ngọn lửa đã nhanh chóng bao quanh cả căn phòng và đến gần chỗ cô.
Nóng quá, thực sự rất nóng.
Quỳnh An hoảng sợ, chân tay run cầm cập ngồi sụp xuống đất. Trong đầu cô chợt nghĩ đến anh, có lẽ nghĩ đến anh sẽ làm cô bình tĩnh hơn.
Cô vực lại tinh thần, đứng lên nhìn xung quanh xem có gì có thể phá cửa được không. Thật may, có một chiếc gậy sắt ở đây, Quỳnh An vội lấy chiếc gậy sắt và đập tới tấp vào cửa sổ.
Nhưng thật không may, vì tay của cô bị trói quá lâu nên khi cô dùng lực tác động vào nó rất đau. Ngọn lửa mỗi lúc một lớn và lan nhanh đến chỗ cô. Quỳnh An đã bắt đầu cảm thấy khó thở, đầu cô choáng váng không thể làm chủ được hành động của mình nữa. Chiếc gậy sắt trên tay rơi xuống, cô ngã quỵ xuống sàn. Bây giờ cô cảm thấy nhớ anh da diết, cô biết mình chẳng thể thoát khỏi nơi này nữa rồi.
Mí mắt của cô nặng trịch, cô muốn đi ngủ một chút. Dù ý chí muốn thoát khỏi đây có lớn đến đâu thì cũng không được nữa rồi. Bây giờ cô thật sự rất muốn ngủ.
Đôi mắt của cô khép lại, hơi thở yếu ớt. Trong cơn mơ màng, cô đã nghe thấy tiếng la hét bên ngoài. Có cả tiếng của Hạo Thiên nữa, anh đang gọi tên cô.
"Chắc là em đã quá nhớ anh rồi, em còn nghe thấy tiếng anh gọi tên em nữa"
Ý thức của cô đã mất hẳn, Quỳnh An ngất đi, ngọn lửa vẫn đang cháy rất gần chỗ cô.
- Thiếu gia...
Lâm Dương từ ngoài vội vã chạy vào, vẻ mặt khẩn trương.
- Có chuyện gì.
- Đã tìm thấy chiếc xe đưa tiểu thư đi. Những kẻ lái chiếc xe cũng đã khai được một cô gái nào đó thuê làm việc đó.
- Địa điểm. - Hạo Thiên đứng bật dậy, khuôn mặt đã giãn ra đôi chút. Cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi.
- Là một nhà kho ở ngoại thành.
- Xuất phát thôi.
Dứt lời, Hạo Thiên lấy vội chiếc áo khoác rồi nhanh chóng cùng Lâm Dương đến địa điểm đã điều tra được.
Trên xe, Hạo Thiên không quên gọi điện thoại cho đàn em xử lý những tên đã đưa Quỳnh An đi. Đối với anh, những kẻ dám chạm vào nữ thần của anh đều đáng tội chết.
- Các người định làm gì tôi.
Quỳnh An sợ hãi khi thấy Tố như đổ một loại nước gì đó xung quanh người cô. Mùi từ nước đó bốc lên khiến cô nhận biết rằng đó chính là xăng.
- Tao muốn kết thúc chuyện này ở đây. Mày sống trên đời khiến tao rất chướng mắt. Có 2 lựa chọn cho việc này. Một là mày biến mất, 2 là tao. Nhưng tao còn rất yêu đời nên tao đã quyết định thay mày. Mày biến mất cuộc đời tao chắc sẽ vui vẻ hơn nhiều.
- Cô điên rồi, cô điên thật rồi. Đây là giết người đó, cô sẽ phải chịu tội.
- Tội?? Cuộc đời tao đã mất hết rồi thêm một cái tội chẳng phải sẽ rất thú vị sao.
- Chị đừng nhiều lời với nó nữa, xử lý nhanh chúng ta còn rời khỏi nơi này.
Tố Như có vẻ sốt ruột.
- Mày nói phải.
Tố Như và Hạ Vy tiếp tục đổ những can xăng còn lại lên vách tường của nhà kho. Lần này Quỳnh An thực sự lo sợ, đầu óc cô ta đã không còn bình thường rồi, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
- Đến lúc phải kết thúc rồi. Xem ra mày vẫn đang chờ bạch mã hoàng tử của mày đến. Nhưng biết làm sao được, lần này tao làm việc rất gọn gàng, anh ta có muốn tìm cũng không tìm được. Haha...
Quỳnh An không nói gì, nhưng thật sự trong lòng cô rất sợ nhưng không mong anh sẽ đến, vì rất nguy hiểm. Một mình cô chịu là được rồi.
Nói xong Hạ Vy đi ra phía cửa nhà kho với nụ cười ghê sợ.
Tố Như thì vẫn đứng lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
- Xem ra chị đang không muốn Hạo Thiên sẽ đến.
Quỳnh An bất giác giật mình, sao Tố Như có thể biết được lòng cô đang nghĩ gì.
- Hình như tôi đoán đúng rồi. Và chị đang thắc mắc vì sao tôi lại biết được, đúng không?
Tố Như dừng lại, nhìn cô mỉm cười rồi nói tiếp.
- Vì chị luôn luôn nghĩ đến người khác mà quên mất bản thân mình. Chị quá lương thiện, lương thiện đến nỗi đã có những lúc tôi đã muốn dừng lại để có một người chị thật sự. Thời gian ở bên chị, được chị chăm sóc tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng mỗi lúc tôi muốn dừng lại thì đã quá muộn rồi, tôi đã dấn quá sâu vào tội lỗi này. Điều cuối cùng bây giờ tôi có thể làm cho chị chỉ có thể là điều này thôi, coi như lời cảm ơn của tôi gửi đến chị vì đã yêu thương tôi suốt thời gian qua.
Dứt lời, Tố Như rút ra trong túi áo một một con dao nhỏ, cúi xuống cắt dây trói tay của cô ra.
- Mày còn làm gì thế, mau ra ngoài. - Tiếng Hạ Vy bên ngoài vọng vào.
- Em ra ngay đây.
Tố Như trả lời rồi định chạy ra ngay.
- Không có gì là quá muộn cả.
Bước chân của Tố Như khựng lại, lời nói ấy như kéo chân cô lại không thể bước tiếp được nữa.
- Chị biết em không phải là một người xấu, chỉ vì cuộc đời này đã quá khắc nghiệt với em nên em mới trở thành con người như thế. Ngày hôm nay chị không mong em sẽ cứu chị, vì Hạ Vy có thể sẽ làm khó cho em. Nhưng chị chỉ hy vọng một điều, nếu sau này có cơ hội làm lại cuộc đời thì hãy sống thật với bản thân mình, hãy sống là một Tố Như vì thấy Quỳnh An gặp khó khăn mà cắt dây trói tay cho cô ấy. Hãy sống là một Tố Như tốt bụng như bây giờ nhé.
Quỳnh An mỉm cười. Cô biết vốn dĩ Tố Như không phải là một người xấu, cuộc đời này đã quá tàn nhẫn với nó và cách mà nó lựa chọn là tàn nhẫn lại với cuộc đời này.
- Nếu có gặp lại, chị vẫn sẽ là chị của em chứ.
- Ừm...chắc chắn rồi. - Quỳnh An mỉm cười.
- Cảm ơn chị!
Tố Như lau vội dòng nước mắt trên má rồi chạy ra ngoài. Cánh cửa nhà kho đang dần dần khép lại. Ánh mắt Tố Như dành cho cô rất phức tạp. Đó là sự biết ơn, hối hận và rất nhiều lời xin lỗi.
Ánh sáng cuối cùng từ cánh cửa nhà kho khép lại Quỳnh An mới giật mình cúi xuống gỡ dây trói chân ra. Vì đây là nhà kho nên khá kín, cô nhìn xung quanh chỉ có một cửa sổ, nó đủ rộng để người cô có thể chui qua. Nhưng cũng đã bị đóng kín lại. Cô phải tìm cái gì đó để phá cửa sổ này ra.
- Aaaaa
Quỳnh An hoảng sợ vì ngọn lửa từ cửa nhà kho lan vào rất nhanh, khói bắt đầu bốc lên nghi ngút, ngọn lửa đã nhanh chóng bao quanh cả căn phòng và đến gần chỗ cô.
Nóng quá, thực sự rất nóng.
Quỳnh An hoảng sợ, chân tay run cầm cập ngồi sụp xuống đất. Trong đầu cô chợt nghĩ đến anh, có lẽ nghĩ đến anh sẽ làm cô bình tĩnh hơn.
Cô vực lại tinh thần, đứng lên nhìn xung quanh xem có gì có thể phá cửa được không. Thật may, có một chiếc gậy sắt ở đây, Quỳnh An vội lấy chiếc gậy sắt và đập tới tấp vào cửa sổ.
Nhưng thật không may, vì tay của cô bị trói quá lâu nên khi cô dùng lực tác động vào nó rất đau. Ngọn lửa mỗi lúc một lớn và lan nhanh đến chỗ cô. Quỳnh An đã bắt đầu cảm thấy khó thở, đầu cô choáng váng không thể làm chủ được hành động của mình nữa. Chiếc gậy sắt trên tay rơi xuống, cô ngã quỵ xuống sàn. Bây giờ cô cảm thấy nhớ anh da diết, cô biết mình chẳng thể thoát khỏi nơi này nữa rồi.
Mí mắt của cô nặng trịch, cô muốn đi ngủ một chút. Dù ý chí muốn thoát khỏi đây có lớn đến đâu thì cũng không được nữa rồi. Bây giờ cô thật sự rất muốn ngủ.
Đôi mắt của cô khép lại, hơi thở yếu ớt. Trong cơn mơ màng, cô đã nghe thấy tiếng la hét bên ngoài. Có cả tiếng của Hạo Thiên nữa, anh đang gọi tên cô.
"Chắc là em đã quá nhớ anh rồi, em còn nghe thấy tiếng anh gọi tên em nữa"
Ý thức của cô đã mất hẳn, Quỳnh An ngất đi, ngọn lửa vẫn đang cháy rất gần chỗ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.