Chương 35:
Tatsu Bi
05/05/2023
“Chỉ cần anh ấy yêu tôi, dù anh ấy có là ai tôi cũng sẵn sàng ở bên cạnh.”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô tuy chẳng nói gì nhưng trong lòng lại rất vừa ý. Con mèo này hôm nay cũng biết cách làm người khác bất ngờ đấy chứ. Tiêu Tuyết đưa mắt lén nhìn Mạc Lăng, cô mỉm cười gượng gạo sau đó nhanh chóng bước về phía xe.
Tiêu Thiện nhìn bóng lưng rời đi của cô như thế mà không bằng lòng. Tại sao cô vẫn chọn ở bên cạnh hắn? Hai người không thể... nghĩ tới đây, anh bước về phía trước định đi tới chỗ cô nhưng Thái Vương đã ngăn lại, anh ta hơi cau mày đưa mắt nhìn Tiêu Thiện "Giờ chưa phải lúc."
Tiêu Thiện cau mày nhìn Thái Vương, chuyện Tiêu Tuyết vừa nói về anh ta cũng làm cho Tiêu Thiện không mấy thiện cảm, anh hất tay Thái Vương ra, muốn chất vấn hắn chuyện đó nhưng nghĩ lại bản thân mình cũng chẳng làm đúng nên anh lại thôi.
Điều duy nhất anh có thể là đưa mắt nhìn bóng lưng họ, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Mạc Lăng, chúng ta vẫn còn một món nợ chưa giải quyết...
“Có chuyện gì vậy?” Hàm Quang bước xuống xe nói.
“Không có gì, cậu đi trước đi.” Mạc Lăng nói.
Tiêu Tuyết đưa tay mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào trong. Sao lại phải ngại chứ, mình chỉ nói sự thật thôi mà. Cô đưa tay lên trước ngực. Mạc Lăng mở cửa xe bước vào, cô lập tức bỏ tay xuống đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ vờ như không có chuyện gì.
Anh đưa mắt nhìn cô khẽ cười sau đó cất giọng nói “Không sợ Mafia thật sao?”
Tiêu Tuyết nhìn anh vội đáp lại “Có gì đáng sợ?”
Mạc Lăng không nói thêm gì anh tiến tới gần hơn, Tiêu Tuyết lúng túng quay người nhìn về phía trước “Nhanh đi thôi nào, em khá đói rồi...”
Mạc Lăng khẽ cười sau đó quay người lái xe.
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài…
Đúng vậy, dù anh là gì em cũng không còn sợ nữa. Trước đây, em thường rất hay thắc mắc và nghi ngờ... Giờ thì em đã hiểu, bản thân cũng chẳng thấy lạ lẫm hay sợ hãi, bời vì sau khi nhớ ra mọi chuyện, bản thân em đã xác định sẽ bên cạnh anh.
Hình ảnh Mạc Lăng ôm lấy cô vào lòng đỡ lấy nhát chém đó. Khung cảnh màu đỏ cô chưa bao giờ quên và cả cuộc đời của cô cũng không bao giờ muốn quên.
Cuộc đời cô gặp được anh đúng là ý trời, dù là duyên hay nợ cô cũng sẵn sàng chấp nhận.
.
Tiêu Tuyết tỉnh dậy bên chiếc giường, Mạc Lăng đã rời đi từ sớm. Hương hoa oải hương phản phất nhẹ nhàng. Cô bước xuống đi tới bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài. Cuộc sống giá mà cứ bình yên như thế này thì thật là tốt biết bao.
Cô đã rời bỏ quê hương tới Châu Âu được bao lâu rồi? Hôm nay chắc là ngày đầu tiên có thể thảnh thơi ngắm nhìn nó một cách thanh thản. Thời gian trôi qua cũng thật là nhanh. Mới ngày nào còn khóc lóc, còn tuyệt vọng... Tiêu Tuyết bước xuống tầng, cô lặng im đứng nhìn Mạc Lăng đang ngồi trên ghế đọc sách. Có nằm mơ cũng không thể ngờ người yêu của cô lại có dung mạo tuấn tú đến như vậy. Càng ngày cô càng bị anh làm cho mê mệt rồi.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô nhếch miệng khẽ cười. Tiêu Tuyết vội vã thu lại vẻ mặt đó đi tới bên cạnh anh.
“Sao vậy?” Anh cất giọng hỏi rồi nắm lấy tay cô.
Tiêu Tuyết cầm cốc nước cam mà anh đã để sẵn trên bàn lên uống, cô nhìn anh lắc đầu. Điều mà em muốn biết chính là quá khứ của anh thôi? Nhưng điều đó không quan trọng. Em chỉ cần anh ở hiện tại là đủ rồi.
Điện thoại trên tay cô đột nhiên kêu lên khiến cô giật bắn mình.
Là số lạ gọi tới. Cô phân vân không biết nghe hay không bèn tắt tiếng đi.
“Sao vậy? Sao em không nghe?" Mạc Lăng nhìn cô tò mò hỏi.
“Là số lạ gọi thôi, chẳng biết ai cả...” Cô chưa nói xong Mạc Lăng đã lấy điện thoại của cô.
Anh cất giọng trả lời.
Nghe thấy giọng Mạc Lăng đầu dây bên kia có chút lo lắng “Đây là số điện thoại của Tiêu Tuyết mà sao anh lại nghe máy? Anh là ai?”
Mạc Lăng khẽ mỉm cười đưa mắt nhìn cô.
Ánh mắt này là sao nhỉ? Tiêu Tuyết không hiểu.
Cô định hỏi chuyện gì thì Mạc Lăng đã lên tiếng đáp lại “Đây là máy của vợ tôi tất nhiên tôi có quyền nghe rồi.”
“Vợ… vợ ư???” Tiêu Tuyết ngơ ngác nhìn anh. Đầu dây bên kia cũng hoang mang hỏi không khác gì cô.
Mình là vợ của anh ấy từ bao giờ vậy?
Mạc Lăng đưa máy cho cô. Tiêu Tuyết không hiểu gì đưa tay cầm lấy điện thoại “Tôi là Tiêu Tuyết đây...”
“Tiêu Tuyết, tớ đây...”
Giọng nói này… “Thành Đông?!!”
“Tớ và Bình Nhi cùng cha cậu đã tới London. Giờ cậu ở đâu? Bọn tớ đến đó.”
“London á? Bây giờ ư?” Cô hoang mang nhìn Mạc Lăng.
“Phải, bọn tớ vừa xuống sân bay này.”
“Sao không ai báo gì thế? Bây giờ á?" Cô lúng túng.
“Không phải cha cậu đã nói chuyện với cậu hôm qua rồi sao?”
Ông ấy đến thật sao. Cô lo lắng đưa mắt nhìn Mạc Lăng nhưng đối với anh đây chẳng phải vấn đề lớn lao gì.
“Được rồi, cậu gửi địa chỉ đi tớ qua đón mọi người...” Tiêu Tuyết bình tĩnh đáp.
“Được bọn tớ đợi cậu ở quán cafe gần đây nhé!”
Tiêu Tuyết đặt điện thoại xuống bàn. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Mạc Lăng đã đứng dậy đưa tay lấy chiếc áo vest để bên cạnh khoác lên người, mỉm cười đáp “Đi thôi, đi đón cha vợ.”
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn anh phì cười “Ai làm vợ của anh chứ? Không thấy em đang căng thẳng sao?”
Mạc Lăng ghé xuống bên cạnh cô khẽ nói “Ở với tôi, ngủ với tôi không là vợ thì là gì?”
“Em tưởng lúc trước anh nói là vật làm ấm giường.” Cô nhìn Mạc Lăng kiêu ngạo nói.
Mạc Lăng khẽ cười “Phu nhân bây giờ đáo để thật.” anh tiến sát hơn tới cô, hai gương mặt gần nhau thế này thật khiến cô bối rối, hai má cô bắt đầu ửng đỏ, cô đưa tay đẩy anh ra “Anh không đi sao?”
Mạc Lăng nhìn bóng lưng cô mỉm cười.
Hai bàn tay Tiêu Tuyết đan chặt vào nhau. Gặp lại cha sao mình lại hồi hộp như vậy chứ? Ông ấy là cha của mình cơ mà…
Mạc Lăng một tay lái xe một tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô vỗ về an ủi “Không sao đâu có tôi ở cạnh em mà.”
Tiêu Tuyết hơi cúi người “Cái ngày em rời đi, em vì ông ấy đã buồn biết bao. Ông ấy chưa một lần hỏi thăm, bây giờ gặp mặt cũng chỉ vì gia đình nhà Diệu Nhi, ông ấy có bao giờ nghĩ tới cảm giác của em không? Hay ông ấy cũng không coi em là…” bàn tay cô siết chặt.
“Em chỉ được khóc vì tôi thôi.” Mạc Lăng cất giọng.
Tiêu Tuyết lắc đầu “Em sẽ không khóc, tại sao phải khóc chứ?”
Mạc Lăng nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cuối cùng cũng tới quán cafe. Từ trong chiếc xe Tiêu Tuyết bước xuống. Không còn là cô của trước kia nữa, cô gái ngày xưa chỉ mặc chiếc áo sơ mi kèm với quần jean mà bây giờ là cô đã ra dáng một tiểu thư thật sự. Cô mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, cùng thêm đôi bông tai nhỏ hình sao lấp lánh, mái tóc đen dài xoã ngang lưng. Chiếc cổ đeo chiếc vòng được thiết kế riêng cho mình càng khiến cô trở nên đặc biệt hơn.
Người bạn thân Bình Nhi của cô nheo mắt nhìn về phía trước. Thật khó có thể tin vào mắt mình, người đang bước tới, vóc dáng đó thân quen đó.
“Tiêu Tuyết!” Bình Nhi chạy tới vẫy tay chào cô.
Tiêu Tuyết mỉm cười bước tới “Tớ đây.”
Bình Nhi nắm tay cô ngắm tới ngắm lui “Thật không thể tin được!”
Cô mỉm cười nhưng nụ cười cũng nhanh tắt khi biết được cha của cô đang nhìn cô từ phía xa. Ánh mắt ông sao cứ như vậy? Chưa từng bất ngờ hay kì vọng gì ở cô sao?
Thành Đông bước tới “Tiêu Tuyết, cậu khoẻ chứ?”
Bình Nhi cười “Tất nhiên là khoẻ thì mới trở nên xinh đẹp như này.”
Màn chào hỏi chưa xong thì cha cô đã bước tới “Con đang sống ở đâu? Ta gọi thì dì Hân đã nói con dọn ra ngoài ở rồi.”
Dì ấy dám nói sao? Dì sẵn sàng đem bán mình cho Mạc Lăng để trả nợ. Cô tự nhủ.
“Con ở cùng bạn thôi.”
Bình Nhi đưa mắt nhìn về phía Mạc tổng đang tiến tới “Hai người ở chung sao?”
Mạc Lăng tiến về phía mọi người, anh vẫn bình thản “Chào ông Hàn, tôi là Mạc Lăng.”
Cha cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thân hình cao lớn, lại thêm dung mạo hơn người thật sự khiến ông hơi bất ngờ nhưng chắc cũng chỉ là dạng công tử sống dựa vào gia thế. Ông mỉm cười “Chào cậu.”
“Rất vui khi ông tới London. Tôi sẽ đưa mọi người về nhà để nghỉ ngơi.”
“Tiêu Tuyết, cậu ở cùng với hắn sao?” Thành Đông kéo tay cô hỏi.
Ông Hàn đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết. Cô vội dựt tay ra “Đó là chuyện của tớ.”
“Thôi anh ấy đã có ý thì chúng ta mau đi thôi, không lẽ đứng ở đây nói chuyện mãi sao?” Bình Nhi nói xen vào.
Về tới dinh thự, ai cũng bất ngờ trước sự to lớn của nó. Vị quản gia từ trong nhà vội vàng bước tới “Để tôi xách hành lí cho mọi người.”
Mọi người cùng nhau bước vào.
“Căn nhà này lớn quá đi…” Bình Nhi bất ngờ thốt lên.
Tiêu Tuyết đi tới gần Mạc Lăng nói nhỏ “Anh đưa họ về nhà sao? Không phải anh không thích người lạ tới đây à?”
Mạc Lăng đặt tay lên vai cô khẽ nói “Người lạ sao? Đây là cha vợ.”
Tiêu Tuyết cười, cô đẩy anh ra “Đồ trẻ con.”
Nhìn cử chỉ thất thiết của hai người họ mà trong lòng Thành Đông có chút khó chịu.
Ông Hàn đi thăm quan một vòng sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết. Cô thấy ánh mắt đó là chỉ muốn né đi ngay. Ông tiến tới chỗ cô “Theo ta ra ngoài nói chuyện riêng một lúc.”
“Vâng.” Tiêu Tuyết lặng người bước theo sau.
Mạc Lăng ngồi xuống ghế mở cuốn sách trên bàn ra tiếp tục đọc.
Thành Đông nhìn bộ dạng bình thản của anh ta mà ngứa mắt. Bình Nhi nhanh chóng kéo tay Thành Đông để đi tham quan ngôi nhà.
“Căn nhà quả thật rất rộng lại nhiều đồ quý nữa chứ. Phải chụp một tấm ảnh.” Bình Nhi nói sau đó rút điện thoại ra.
“Nhà rộng thì sao chứ?” Thành Đông lên tiếng.
“Cậu làm sao vậy?”
“Tôi không muốn ở đây.”
Bình Nhi cau mày “Tiêu Tuyết và cha đang nói chuyện, Mạc tổng lại ở bên ngoài cậu muốn chúng ta ra ngoài đó sao?”
“…”
“Con nói đi, chuyện của công ty Hàn Trọng là như thế nào?”
“Sao cha lại hỏi con như vậy?”
“Con đừng có mà hỏi ngược lại ta. Diệu Nhi nói rằng con vì sự hiếu thắng của bản thân mà dựa vào quen biết nhờ Mạc tổng rút vốn khỏi công ty, còn muốn tự mình lên làm cổ đông chính thức. Chuyện đó là thật à?”
“Diệu Nhi là ai vậy cha?” Cô đưa mắt nhìn ông thẳng thừng nói.
“Tiêu Tuyết, dù gì thì…” ông chưa nói xong cô đã ngắt lời.
“Dù gì cũng đã chẳng còn quan hệ theo như lời cha nói vậy cha cần gì phải quan tâm?”
“Con không thể nói như vậy được!”
“Tại sao con không thể nói như thế chứ? Là do cha đã nói cha và họ đã không còn gì rồi mà. Nếu cha lo cho con của cha con không cấm nhưng việc này không liên quan đến con!” Cô thẳng thừng nhìn ông nói.
“Không liên quan? Dù gì cũng là anh chị của con đấy!”
“Ngoài Tiêu Phong là em trai ra, con chưa từng có anh em nào khác.”
Chát!
“Ăn nói hồ đồ.”
…
Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô tuy chẳng nói gì nhưng trong lòng lại rất vừa ý. Con mèo này hôm nay cũng biết cách làm người khác bất ngờ đấy chứ. Tiêu Tuyết đưa mắt lén nhìn Mạc Lăng, cô mỉm cười gượng gạo sau đó nhanh chóng bước về phía xe.
Tiêu Thiện nhìn bóng lưng rời đi của cô như thế mà không bằng lòng. Tại sao cô vẫn chọn ở bên cạnh hắn? Hai người không thể... nghĩ tới đây, anh bước về phía trước định đi tới chỗ cô nhưng Thái Vương đã ngăn lại, anh ta hơi cau mày đưa mắt nhìn Tiêu Thiện "Giờ chưa phải lúc."
Tiêu Thiện cau mày nhìn Thái Vương, chuyện Tiêu Tuyết vừa nói về anh ta cũng làm cho Tiêu Thiện không mấy thiện cảm, anh hất tay Thái Vương ra, muốn chất vấn hắn chuyện đó nhưng nghĩ lại bản thân mình cũng chẳng làm đúng nên anh lại thôi.
Điều duy nhất anh có thể là đưa mắt nhìn bóng lưng họ, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Mạc Lăng, chúng ta vẫn còn một món nợ chưa giải quyết...
“Có chuyện gì vậy?” Hàm Quang bước xuống xe nói.
“Không có gì, cậu đi trước đi.” Mạc Lăng nói.
Tiêu Tuyết đưa tay mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào trong. Sao lại phải ngại chứ, mình chỉ nói sự thật thôi mà. Cô đưa tay lên trước ngực. Mạc Lăng mở cửa xe bước vào, cô lập tức bỏ tay xuống đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ vờ như không có chuyện gì.
Anh đưa mắt nhìn cô khẽ cười sau đó cất giọng nói “Không sợ Mafia thật sao?”
Tiêu Tuyết nhìn anh vội đáp lại “Có gì đáng sợ?”
Mạc Lăng không nói thêm gì anh tiến tới gần hơn, Tiêu Tuyết lúng túng quay người nhìn về phía trước “Nhanh đi thôi nào, em khá đói rồi...”
Mạc Lăng khẽ cười sau đó quay người lái xe.
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài…
Đúng vậy, dù anh là gì em cũng không còn sợ nữa. Trước đây, em thường rất hay thắc mắc và nghi ngờ... Giờ thì em đã hiểu, bản thân cũng chẳng thấy lạ lẫm hay sợ hãi, bời vì sau khi nhớ ra mọi chuyện, bản thân em đã xác định sẽ bên cạnh anh.
Hình ảnh Mạc Lăng ôm lấy cô vào lòng đỡ lấy nhát chém đó. Khung cảnh màu đỏ cô chưa bao giờ quên và cả cuộc đời của cô cũng không bao giờ muốn quên.
Cuộc đời cô gặp được anh đúng là ý trời, dù là duyên hay nợ cô cũng sẵn sàng chấp nhận.
.
Tiêu Tuyết tỉnh dậy bên chiếc giường, Mạc Lăng đã rời đi từ sớm. Hương hoa oải hương phản phất nhẹ nhàng. Cô bước xuống đi tới bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài. Cuộc sống giá mà cứ bình yên như thế này thì thật là tốt biết bao.
Cô đã rời bỏ quê hương tới Châu Âu được bao lâu rồi? Hôm nay chắc là ngày đầu tiên có thể thảnh thơi ngắm nhìn nó một cách thanh thản. Thời gian trôi qua cũng thật là nhanh. Mới ngày nào còn khóc lóc, còn tuyệt vọng... Tiêu Tuyết bước xuống tầng, cô lặng im đứng nhìn Mạc Lăng đang ngồi trên ghế đọc sách. Có nằm mơ cũng không thể ngờ người yêu của cô lại có dung mạo tuấn tú đến như vậy. Càng ngày cô càng bị anh làm cho mê mệt rồi.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô nhếch miệng khẽ cười. Tiêu Tuyết vội vã thu lại vẻ mặt đó đi tới bên cạnh anh.
“Sao vậy?” Anh cất giọng hỏi rồi nắm lấy tay cô.
Tiêu Tuyết cầm cốc nước cam mà anh đã để sẵn trên bàn lên uống, cô nhìn anh lắc đầu. Điều mà em muốn biết chính là quá khứ của anh thôi? Nhưng điều đó không quan trọng. Em chỉ cần anh ở hiện tại là đủ rồi.
Điện thoại trên tay cô đột nhiên kêu lên khiến cô giật bắn mình.
Là số lạ gọi tới. Cô phân vân không biết nghe hay không bèn tắt tiếng đi.
“Sao vậy? Sao em không nghe?" Mạc Lăng nhìn cô tò mò hỏi.
“Là số lạ gọi thôi, chẳng biết ai cả...” Cô chưa nói xong Mạc Lăng đã lấy điện thoại của cô.
Anh cất giọng trả lời.
Nghe thấy giọng Mạc Lăng đầu dây bên kia có chút lo lắng “Đây là số điện thoại của Tiêu Tuyết mà sao anh lại nghe máy? Anh là ai?”
Mạc Lăng khẽ mỉm cười đưa mắt nhìn cô.
Ánh mắt này là sao nhỉ? Tiêu Tuyết không hiểu.
Cô định hỏi chuyện gì thì Mạc Lăng đã lên tiếng đáp lại “Đây là máy của vợ tôi tất nhiên tôi có quyền nghe rồi.”
“Vợ… vợ ư???” Tiêu Tuyết ngơ ngác nhìn anh. Đầu dây bên kia cũng hoang mang hỏi không khác gì cô.
Mình là vợ của anh ấy từ bao giờ vậy?
Mạc Lăng đưa máy cho cô. Tiêu Tuyết không hiểu gì đưa tay cầm lấy điện thoại “Tôi là Tiêu Tuyết đây...”
“Tiêu Tuyết, tớ đây...”
Giọng nói này… “Thành Đông?!!”
“Tớ và Bình Nhi cùng cha cậu đã tới London. Giờ cậu ở đâu? Bọn tớ đến đó.”
“London á? Bây giờ ư?” Cô hoang mang nhìn Mạc Lăng.
“Phải, bọn tớ vừa xuống sân bay này.”
“Sao không ai báo gì thế? Bây giờ á?" Cô lúng túng.
“Không phải cha cậu đã nói chuyện với cậu hôm qua rồi sao?”
Ông ấy đến thật sao. Cô lo lắng đưa mắt nhìn Mạc Lăng nhưng đối với anh đây chẳng phải vấn đề lớn lao gì.
“Được rồi, cậu gửi địa chỉ đi tớ qua đón mọi người...” Tiêu Tuyết bình tĩnh đáp.
“Được bọn tớ đợi cậu ở quán cafe gần đây nhé!”
Tiêu Tuyết đặt điện thoại xuống bàn. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Mạc Lăng đã đứng dậy đưa tay lấy chiếc áo vest để bên cạnh khoác lên người, mỉm cười đáp “Đi thôi, đi đón cha vợ.”
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn anh phì cười “Ai làm vợ của anh chứ? Không thấy em đang căng thẳng sao?”
Mạc Lăng ghé xuống bên cạnh cô khẽ nói “Ở với tôi, ngủ với tôi không là vợ thì là gì?”
“Em tưởng lúc trước anh nói là vật làm ấm giường.” Cô nhìn Mạc Lăng kiêu ngạo nói.
Mạc Lăng khẽ cười “Phu nhân bây giờ đáo để thật.” anh tiến sát hơn tới cô, hai gương mặt gần nhau thế này thật khiến cô bối rối, hai má cô bắt đầu ửng đỏ, cô đưa tay đẩy anh ra “Anh không đi sao?”
Mạc Lăng nhìn bóng lưng cô mỉm cười.
Hai bàn tay Tiêu Tuyết đan chặt vào nhau. Gặp lại cha sao mình lại hồi hộp như vậy chứ? Ông ấy là cha của mình cơ mà…
Mạc Lăng một tay lái xe một tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô vỗ về an ủi “Không sao đâu có tôi ở cạnh em mà.”
Tiêu Tuyết hơi cúi người “Cái ngày em rời đi, em vì ông ấy đã buồn biết bao. Ông ấy chưa một lần hỏi thăm, bây giờ gặp mặt cũng chỉ vì gia đình nhà Diệu Nhi, ông ấy có bao giờ nghĩ tới cảm giác của em không? Hay ông ấy cũng không coi em là…” bàn tay cô siết chặt.
“Em chỉ được khóc vì tôi thôi.” Mạc Lăng cất giọng.
Tiêu Tuyết lắc đầu “Em sẽ không khóc, tại sao phải khóc chứ?”
Mạc Lăng nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cuối cùng cũng tới quán cafe. Từ trong chiếc xe Tiêu Tuyết bước xuống. Không còn là cô của trước kia nữa, cô gái ngày xưa chỉ mặc chiếc áo sơ mi kèm với quần jean mà bây giờ là cô đã ra dáng một tiểu thư thật sự. Cô mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, cùng thêm đôi bông tai nhỏ hình sao lấp lánh, mái tóc đen dài xoã ngang lưng. Chiếc cổ đeo chiếc vòng được thiết kế riêng cho mình càng khiến cô trở nên đặc biệt hơn.
Người bạn thân Bình Nhi của cô nheo mắt nhìn về phía trước. Thật khó có thể tin vào mắt mình, người đang bước tới, vóc dáng đó thân quen đó.
“Tiêu Tuyết!” Bình Nhi chạy tới vẫy tay chào cô.
Tiêu Tuyết mỉm cười bước tới “Tớ đây.”
Bình Nhi nắm tay cô ngắm tới ngắm lui “Thật không thể tin được!”
Cô mỉm cười nhưng nụ cười cũng nhanh tắt khi biết được cha của cô đang nhìn cô từ phía xa. Ánh mắt ông sao cứ như vậy? Chưa từng bất ngờ hay kì vọng gì ở cô sao?
Thành Đông bước tới “Tiêu Tuyết, cậu khoẻ chứ?”
Bình Nhi cười “Tất nhiên là khoẻ thì mới trở nên xinh đẹp như này.”
Màn chào hỏi chưa xong thì cha cô đã bước tới “Con đang sống ở đâu? Ta gọi thì dì Hân đã nói con dọn ra ngoài ở rồi.”
Dì ấy dám nói sao? Dì sẵn sàng đem bán mình cho Mạc Lăng để trả nợ. Cô tự nhủ.
“Con ở cùng bạn thôi.”
Bình Nhi đưa mắt nhìn về phía Mạc tổng đang tiến tới “Hai người ở chung sao?”
Mạc Lăng tiến về phía mọi người, anh vẫn bình thản “Chào ông Hàn, tôi là Mạc Lăng.”
Cha cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thân hình cao lớn, lại thêm dung mạo hơn người thật sự khiến ông hơi bất ngờ nhưng chắc cũng chỉ là dạng công tử sống dựa vào gia thế. Ông mỉm cười “Chào cậu.”
“Rất vui khi ông tới London. Tôi sẽ đưa mọi người về nhà để nghỉ ngơi.”
“Tiêu Tuyết, cậu ở cùng với hắn sao?” Thành Đông kéo tay cô hỏi.
Ông Hàn đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết. Cô vội dựt tay ra “Đó là chuyện của tớ.”
“Thôi anh ấy đã có ý thì chúng ta mau đi thôi, không lẽ đứng ở đây nói chuyện mãi sao?” Bình Nhi nói xen vào.
Về tới dinh thự, ai cũng bất ngờ trước sự to lớn của nó. Vị quản gia từ trong nhà vội vàng bước tới “Để tôi xách hành lí cho mọi người.”
Mọi người cùng nhau bước vào.
“Căn nhà này lớn quá đi…” Bình Nhi bất ngờ thốt lên.
Tiêu Tuyết đi tới gần Mạc Lăng nói nhỏ “Anh đưa họ về nhà sao? Không phải anh không thích người lạ tới đây à?”
Mạc Lăng đặt tay lên vai cô khẽ nói “Người lạ sao? Đây là cha vợ.”
Tiêu Tuyết cười, cô đẩy anh ra “Đồ trẻ con.”
Nhìn cử chỉ thất thiết của hai người họ mà trong lòng Thành Đông có chút khó chịu.
Ông Hàn đi thăm quan một vòng sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết. Cô thấy ánh mắt đó là chỉ muốn né đi ngay. Ông tiến tới chỗ cô “Theo ta ra ngoài nói chuyện riêng một lúc.”
“Vâng.” Tiêu Tuyết lặng người bước theo sau.
Mạc Lăng ngồi xuống ghế mở cuốn sách trên bàn ra tiếp tục đọc.
Thành Đông nhìn bộ dạng bình thản của anh ta mà ngứa mắt. Bình Nhi nhanh chóng kéo tay Thành Đông để đi tham quan ngôi nhà.
“Căn nhà quả thật rất rộng lại nhiều đồ quý nữa chứ. Phải chụp một tấm ảnh.” Bình Nhi nói sau đó rút điện thoại ra.
“Nhà rộng thì sao chứ?” Thành Đông lên tiếng.
“Cậu làm sao vậy?”
“Tôi không muốn ở đây.”
Bình Nhi cau mày “Tiêu Tuyết và cha đang nói chuyện, Mạc tổng lại ở bên ngoài cậu muốn chúng ta ra ngoài đó sao?”
“…”
“Con nói đi, chuyện của công ty Hàn Trọng là như thế nào?”
“Sao cha lại hỏi con như vậy?”
“Con đừng có mà hỏi ngược lại ta. Diệu Nhi nói rằng con vì sự hiếu thắng của bản thân mà dựa vào quen biết nhờ Mạc tổng rút vốn khỏi công ty, còn muốn tự mình lên làm cổ đông chính thức. Chuyện đó là thật à?”
“Diệu Nhi là ai vậy cha?” Cô đưa mắt nhìn ông thẳng thừng nói.
“Tiêu Tuyết, dù gì thì…” ông chưa nói xong cô đã ngắt lời.
“Dù gì cũng đã chẳng còn quan hệ theo như lời cha nói vậy cha cần gì phải quan tâm?”
“Con không thể nói như vậy được!”
“Tại sao con không thể nói như thế chứ? Là do cha đã nói cha và họ đã không còn gì rồi mà. Nếu cha lo cho con của cha con không cấm nhưng việc này không liên quan đến con!” Cô thẳng thừng nhìn ông nói.
“Không liên quan? Dù gì cũng là anh chị của con đấy!”
“Ngoài Tiêu Phong là em trai ra, con chưa từng có anh em nào khác.”
Chát!
“Ăn nói hồ đồ.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.