Chương 36:
Tatsu Bi
05/05/2023
“Ăn nói hồ đồ.”
Một cái tát dáng xuống mặt cô một cách bất ngờ. Tiêu Tuyết rưng rưng nước mắt. Cô thật sự đã sai sao? Thật sự đáng bị một cái tát như vậy ư?
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn người mà cô gọi là cha, một nỗi uất ức thật khó tả. Cô nghẹn ngào “Con đã nói gì sai?”
“Con có biết món nợ nhà ta ai giúp trả không? Chính là Hàn Trọng, tuy không ở cạnh nhau nhưng nó vẫn sẵn sàng giúp đỡ ta.”
“Cha cảm thấy thương Hàn Trọng, cảm thấy ăn năn vậy với con thì sao? Con đã làm gì sai? Trường học của con cuộc sống của con cha đã từng nghe con muốn gì chưa? Đã từng hỏi con thích gì chưa? Hay tất cả chỉ là phải làm theo cha?” cô nghẹn ngào nói lớn, nước mắt không ngừng rơi. Cái nỗi lòng tủi thân đến uất ức đã dâng trào trong lòng, cô không cầm nổi nữa mà cứ thế tuôn ra. Những giọt nước mắt cũng cứ xô nhau mà lăn xuống má. Tại sao lại phải khóc như này? Đã tự nhủ lòng mình sẽ không yếu đuối tới vậy nữa cơ mà.
Bình Nhi và Thành Đông nghe thấy tiếng nói của cô mà cũng đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Hình ảnh của cô bây giờ chỉ gây nhức nhối tới một người mà thôi. Anh cau mày “Con mèo ngốc này.”
“Cha có từng coi con là con gái không? Hay con chỉ là nơi để trút giận?”
“Ngậm miệng lại.” Hàn Tống cau mày ông chỉ thẳng tay vào mặt đứa con gái mà quát lớn.
“Món nợ của Hàn Trọng cả gốc lẫn lời con sẽ thanh toán, cha đừng có vì lí do nợ nần mà đèn ép mẹ nữa.”
Hàn Tống cau mày đưa tay định tát cô thêm một cái nữa thì Thành Đông đã vội can lại “Bác Hàn, bác bình tĩnh đã.”
“Phải đó bác ơi…” Bình Nhi cũng xen vào.
Tiêu Tuyết siết chặt bàn tay “Hai cậu đừng can thiệp vào. Chuyện nhà mình để mình giải quyết!”
Hàn Tống túm lấy tay Tiêu Tuyết “Theo ta về nhà, ta phải dạy lại con.”
“Nếu ông đưa Tiêu Tuyết rời khỏi đây, tôi không đảm bảo để yên cho Hàn gia đâu.” Mạc Lăng đột nhiên lên tiếng sau đó bình thản bước tới.
“Cậu nói vậy là ý gì?”
“Ông tát Tiêu Tuyết một cái, tôi trả gấp hai lại cho Hàn Trọng. Ông đưa cô ấy rời khỏi đây, tôi cũng đưa Hàn Trọng rời khỏi đất nước này luôn.”
“Cậu Mạc, đây là chuyện riêng nhà tôi cậu lôi công việc vào không liên quan lắm đâu.”
Mạc Lăng tiến tới kéo tay Tiêu Tuyết ra phía sau mình “Nhưng ảnh hưởng tới Tiêu Tuyết, tôi sẽ không để yên.”
Cô đưa mắt nhìn nhìn anh lặng lẽ từ phía sau. Đúng vậy, nỗi khổ đau mà cô phải chịu bây giờ đã có người xua tan đi rồi. Ân huệ mà ông trời đã ban cho cô.
“Mạc Lăng cậu nói vậy là có ý gì?” Hàn Tống bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Ý của tôi là…” Mạc Lăng tiến gần hơn “Không ai được phép động vào người phụ nữ của tôi. Kể cả ông.”
“…” Thành Đông siết chặt tay. Hắn dám tuyên bố như vậy sao?
Hàn Tống lặng người, ông đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết rồi lại nhìn Mạc Lăng “Đây là con gái tôi.”
“Ngây thơ thật.” Mạc Lăng nhấc miệng cười.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì ngơ ngác nhìn anh.
“Mạc Lăng, đề nghị cậu nói chuyện nghiêm túc.”
“Con gái ông đã bị người ta đem bán lại cho tôi rồi.”
“…”
“Nhưng đừng lo lắng, cô ấy không phải người hầu mà tôi mua cô ấy về để kết hôn.”
“!!!” Tiêu Tuyết bất ngờ. Không chỉ có cô mà mọi người đều hoảng hốt khi nghe xong.
Hàn Tống cau mày “Tiêu Tuyết, mau giải thích!”
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn cha “Đúng vậy, dì Hân đã bán con cho Mạc Lăng.”
“Con nói dì Hân bán con sao?”
“Có lẽ, ông hãy tự mình tìm câu trả lời.” Nói xong Mạc Lăng đưa tay rút từ trong túi ra một tấm thẻ card “Mọi người cứ tự nhiên sử dụng, chuyến đi Anh lần này tôi lo hết!” anh nói rồi đi tới để chiếc thẻ xuống bàn.
Hàn Tống đưa mắt nhìn cái thẻ trên bàn. Cảm giác anh đang chạm tới lòng tự tôn của bản thân khiến ông trở nên tức giận “Cậu lấy lại cái thẻ đi, chúng tôi không cần.”
Mạc Lăng quay người nhìn ông “Cứ tự nhiên, chúng ta cũng là người một nhà mà, cha vợ.”
Hàn Tống lặng im không nói lời nào. Người tự cao như anh mà có thể nhận hai từ ‘con rể’ sao.
“Nếu cha vợ cầm lấy có khi con sẽ suy nghĩ lại chuyện công ty của Hàn Trọng.”
Nghe tới đây ông có chút lung lay. Mạc Lăng không nói thêm gì bỏ vào trong nhà.
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn cha “Cha cứ giữ lấy cái thẻ đi coi như…”
“Ta không có đứa con như cô.”
Lời lẽ nhẫn tâm được nói ra không một chút do dự, ông đi thẳng về phía cổng. Hai tay vẫn chấp sau lưng.
Tiêu Tuyết như chết lặng cô đưa mắt nhìn người cha đang bước đi, giọt nước mắt lăn xuống.
Tại sao chứ? Người bị đem bán cũng là tôi, vất vả cũng là tôi và bị từ mặt cũng là tôi. Tôi đã làm gì sai chứ?
Bình Nhi đi tới ôm lấy Tiêu Tuyết từ phía sau cũng không kìm nổi nước mắt “Tiêu Tuyết… sao cậu không nói cho tớ nghe…”
Thành Đông đưa mắt nhìn cô không nói một lời nào. Vừa bức rức vừa lo lắng. Cảm xúc thật khó tả. Cậu quay người chạy về phía Hàn Tống “Bác Hàn, xin hãy bình tĩnh, bác đừng giận giữ như thế.”
Hàn Tống đưa mắt nhìn Thành Đông “Ta sẽ tự mình giải quyết chuyện của ta.” nói rồi ông đẩy cửa bước đi.
Tiêu Tuyết nghẹn ngào không thốt lên lời. Thấy bạn thân mình đau khổ như vậy trong lòng Bình Nhi cũng đau xót cô đưa tay lau mắt cho Tiêu Tuyết nhẹ nhàng an ủi “Được rồi… không sao đâu.”
Tiêu Tuyết cố gắng nói “Các cậu… theo ông ấy giúp mình… có được không?”
Bình Nhi mỉm cười “Được rồi không sao đâu…” nói xong cô chạy về phía Thành Đông “Đi thôi.”
Thành Đông đưa mắt nhìn cô luyến tiếc, cậu cũng chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết nên làm gì.
Trong lòng Tiêu Tuyết nặng trĩu. Tại sao vậy? Nước mắt không ngừng rơi… vừa ấm ức vừa bực tức. Cô sai ở đâu hay là việc sinh ra cô đã là một sai lầm. Mạc Lăng đi tới bên cạnh cô đưa bàn tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đó. Cô như đứa trẻ còn khóc to hơn, Mạc Lăng không hề thay đổi sắc mặt anh vòng tay ôm cô vào lòng. Tiêu Tuyết gục đầu xuống bờ vai anh mà khóc nức nở.
“Không cần phải ấm ức hay oan uổng, hãy nhớ lí do em ở đây là vì tôi.”
Tiêu Tuyết ôm chặt anh hơn.
“Là anh xuất hiện cứu vớt cuộc đời em mới đúng.”
…
“Hàm Quang, giờ ta phải làm gì?” Đặng Anh lo lắng đứng ngồi không yên.
Hàm Quang vẫn giữ ánh mắt nghiêm nghị “Cậu đừng đi lại nữa tôi chóng mặt lắm!”
“Gọi cho Mạc thì không được…”
“Đừng gọi cậu ấy..” Hàm Quang ngắt lời, anh đưa mắt nhìn xuống chiếc điện thoại đang nằm trên bàn đăm đăm suy nghĩ “Chúng ta sẽ tự lo liệu.”
…
“Hai đứa theo ta làm gì?” Hàn Tống cau mày.
Thành Đông vội nói “Chúng cháu phải theo bác chứ? Giờ bác muốn đi đâu?”
“Phải đó bác Hàn à, chúng cháu sao có thể mặc kệ bác.” Bình Nhi cũng nói thêm.
“Vậy mà đứa con gái đó còn mặc kệ ta.” Ông cau mày nói.
Từ đằng xa một chiếc ô tô đi tới. Cả ba người quay đầu nhìn lại. Từ trên xe một cậu thanh niên bước xuống, gương mặt có chút lai tây, làn da rám nắng. Anh cởi chiếc kính râm đưa mắt nhìn Hàn Tống nở nụ cười “Bác Hàn, cháu biết bác sẽ ở đây mà”
Cả ba người ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cháu là Thái Vương, con trai của dì Hân.”
“Hân Hân?” Ông Hàn nhận ra vội đi tới “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Thái Vương nhếch miệng cười “Chuyện này rất đơn giản.”
Bình Nhi vội chạy tới bên cạnh ông “Bác Hàn à, đây là ai?”
Thái Vương đưa tay chào cô “Hi cô gái, người quen cả thôi.”
“Tôi cũng có chuyện muốn tìm mẹ con cậu đây.” Hàn Tống nghiêm nghị.
Thái Vương gật đầu sau đó đi tới thẳng thừng nói “Đúng, cháu đã đem Tiêu Tuyết ra để kiếm ít tiền.”
Thành Đông lao tới túm cổ Thái Vương “Khốn nạn.”
“Thành Đông bình tĩnh đã…” Bình Nhi vội can ngăn.
“Giờ cháu muốn chuộc lỗi, bác cho cháu một cơ hội đi.”
“Chuộc lỗi cái gì?!!” Thành Đông tức giận siết tay đấm Thái Vương một cái.
“Mạc Lăng không phải người bình thường đâu, tính mạng của Tiêu Tuyết có khi đang bị đe doạ.”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Ông có vẻ lo lắng đi tới.
“Theo cháu rồi tất cả nói chuyện một cách bình thường.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau sau đó lại nhìn Thái Vương.
“Được, tôi theo cậu.” Hàn Tống lên tiếng.
…
Tiêu Tuyết ngồi trên ghế đầu tựa lên vai Mạc Lăng, đôi mắt rưng rưng lệ cô nhìn ra xa xôi “Mạc Lăng, tại sao anh lại chọn em vậy? Thế giới có hơn bảy tỉ người sao có thể là em được vậy?”
“Vì em là người đầu tiên tôi biết.”
Cô không hiểu ý anh. Trước giờ vẫn khó để hiểu “Anh nói rõ hơn đi.”
Mạc Lăng nắm lấy tay của Tiêu Tuyết “Không phải ba lần. Tôi đã gặp em trước đó.”
…
Dưới bóng cây, một cậu bé đang ngồi trên ghế đưa mắt nhìn cảnh vật xa xa, gió thoảng và mùi cỏ ngọt phản phất xung quanh. Ánh nắng soi rọi xuống mặt hồ khiến nó lấp lánh.
“Tiểu Lăng qua đây.”
Người phụ nữ hiền dịu nở nụ cười trìu mến nhìn cậu. Cậu bé vui vẻ chạy tới “Mẹ đã về rồi sao?”
Người mẹ cúi xuống khẽ xoa đầu cậu “Chúng ta mau đi chợ thôi.”
Hai mẹ con dắt tay nhau đi dạo trên phố. Từ đằng xa một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi dưới đất lủi thủi buồn bã.
“Tiêu Tuyết, cháu sao vậy?” Người mẹ cất tiếng hỏi.
Cô gái nghẹn ngào khóc “Các bạn không thích cháu.”
Tiêu Lăng đưa tay kéo lấy áo mẹ “Đây là ai vậy ạ?”
Mẹ cậu nở nụ cười hiền dịu “Đây là Tiêu Tuyết ở bên cạnh nhà mình, em ấy nhỏ hơn con bốn tuổi đó.”
Tiêu Tuyết lau nước mắt mếu máo nhìn Tiểu Lăng. Trước mặt cậu là một cô nhóc bé nhỏ, nước mắt thì tèm nhem quần áo thì xộc xệch.
“Cô Mạc, đây là ai?”
Cô Mạc mỉm cười “Đây là Tiểu Lăng, sau này cháu có thể chơi cùng Tiểu Lăng.”
“Ai muốn chơi với em ý chứ?” Cậu vội nói.
“Tiêu Tuyết, cháu có muốn đi chợ với cô không?”
Cô bé lặng im không nói gì chỉ lắc đầu.
“Vậy cháu mau về nhà đi.”
Tiêu Tuyết gật đầu từng bước về nhà.
“Sao em ấy lại bị người ta bắt nạt vậy?” Tiểu Lăng đưa mắt nhìn mẹ hỏi.
Cô Mạc nhẹ nhàng xoa đầu cậu “Tiêu Tuyết là một cô bé rất nhút nhát nhưng rất đáng yêu, mẹ của em ấy hay giúp đỡ mẹ rất là nhiều. Sau này con phải giúp đỡ em ấy đấy nhé!”
Tiểu Lăng gật đầu.
“Thôi đi chợ mẹ nấu canh cá mà con rất thích.”
Tiểu Lăng mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng ngày đó rồi cũng tới.
“Tiểu Lăng, dậy đi con.”
“Sao vậy mẹ?” Câu đưa tay dịu mắt uể oải nhìn mẹ vì bị đánh thức nên vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Mẹ bị đau bụng, con có thể đi mua thuốc cho mẹ được không?”
Tiểu Lăng lo lắng “Mẹ đau bụng sao? Để con chạy đi mua.”
“Được, mua giúp mẹ nhé!”
Tiểu Lăng vội vã mặc quần áo.
“À khoan đã.”
Tiểu Lăng ngơ ngác nhìn mẹ. Mẹ cậu vẫn nở nụ cười hiền dịu như thế bà đưa cho cậu một chiếc vòng “Con phải giữ kĩ vật này nhé!”
Tiểu Lăng cười “Chỉ đi mua thuốc thôi mà sao phải đem vòng đi ạ.”
“Bây giờ cũng hơn mười giờ rồi, nhà thuốc cũng xa con đem vật này bên mình để được bình an.”
Tiểu Lăng gật đầu nhanh chóng rời đi.
Nhưng cũng chẳng bao giờ cậu có thể tưởng tượng được đó chỉ là cái cớ để mẹ đưa cậu ra khỏi nhà.
"Mẹ..!!!”
Tiếng hét của cậu bé tám tuổi thốt lên. Cậu chạy tới nhưng một thanh gỗ rơi xuống chắn ngang đường cậu khiến cậu giật mình ngã ra sau. Cả căn phòng chìm trong biển lửa.
Lửa ở khắp nơi... mọi thứ cứ thể mà bị huỷ hoại.
"Không... mẹ ơi..." Cậu đã bị kẹt lại ở đây, cũng chẳng thể chết bên cạnh vòng tay của mẹ. Khói ở khắp nơi. Con nên làm gì bây giờ?
Mẹ cậu đưa mắt nhìn cậu từ trong căn phòng ấy, máu đã chảy trên gương mặt bà nhưng bà vẫn mỉm cười "Mạc, con phải sống thật tốt nhé!”
Câu nói vừa dứt thì ở bên ngoài đám người xông vào. Họ nhanh chóng chạy tới kéo cậu ra. Mặc kệ cậu đang vùng vẫy muốn lao vào trong như thế nào.
Hãy để con theo mẹ đi…
Mọi người định xông vào nhưng lửa cháy càng ngày càng lớn, các thanh gỗ cứ thế mà rơi xuống. Khói đen mù mịt.
Tiểu Lăng vùng vẫy “Bỏ tôi ra!” cậu vừa khóc vừa gào lớn.
Từ đằng xa một vòng tay ôm lấy cậu mà khóc nức nở “Anh đừng sợ…”
Cô bé vừa khóc cũng vừa gào lên “Mẹ anh không muốn anh… bị thương đâu… huhu…”
Hai đứa trẻ cứ gào khóc không ngừng.
Tiểu Lăng khóc đến mức hai mắt đỏ lên. Ánh nắng bình minh len lỏi. Khói mù mịt cả khoảng trời.
“Cô ấy đã qua đời…” Mấy người lính cứu hoả nhìn nhau.
Gương mặt Tiểu Lăng không một cảm xúc.
Cậu cứ ngồi đó.
Đám người nhìn nhau mà bàn tán “Tội nghiệp đứa nhỏ quá phải làm sao đây?”
Một người đàn ông cao lớn bước tới trước mặt của Tiểu Lăng “Cháu là Mạc Lăng?”
Một cái tát dáng xuống mặt cô một cách bất ngờ. Tiêu Tuyết rưng rưng nước mắt. Cô thật sự đã sai sao? Thật sự đáng bị một cái tát như vậy ư?
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn người mà cô gọi là cha, một nỗi uất ức thật khó tả. Cô nghẹn ngào “Con đã nói gì sai?”
“Con có biết món nợ nhà ta ai giúp trả không? Chính là Hàn Trọng, tuy không ở cạnh nhau nhưng nó vẫn sẵn sàng giúp đỡ ta.”
“Cha cảm thấy thương Hàn Trọng, cảm thấy ăn năn vậy với con thì sao? Con đã làm gì sai? Trường học của con cuộc sống của con cha đã từng nghe con muốn gì chưa? Đã từng hỏi con thích gì chưa? Hay tất cả chỉ là phải làm theo cha?” cô nghẹn ngào nói lớn, nước mắt không ngừng rơi. Cái nỗi lòng tủi thân đến uất ức đã dâng trào trong lòng, cô không cầm nổi nữa mà cứ thế tuôn ra. Những giọt nước mắt cũng cứ xô nhau mà lăn xuống má. Tại sao lại phải khóc như này? Đã tự nhủ lòng mình sẽ không yếu đuối tới vậy nữa cơ mà.
Bình Nhi và Thành Đông nghe thấy tiếng nói của cô mà cũng đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Hình ảnh của cô bây giờ chỉ gây nhức nhối tới một người mà thôi. Anh cau mày “Con mèo ngốc này.”
“Cha có từng coi con là con gái không? Hay con chỉ là nơi để trút giận?”
“Ngậm miệng lại.” Hàn Tống cau mày ông chỉ thẳng tay vào mặt đứa con gái mà quát lớn.
“Món nợ của Hàn Trọng cả gốc lẫn lời con sẽ thanh toán, cha đừng có vì lí do nợ nần mà đèn ép mẹ nữa.”
Hàn Tống cau mày đưa tay định tát cô thêm một cái nữa thì Thành Đông đã vội can lại “Bác Hàn, bác bình tĩnh đã.”
“Phải đó bác ơi…” Bình Nhi cũng xen vào.
Tiêu Tuyết siết chặt bàn tay “Hai cậu đừng can thiệp vào. Chuyện nhà mình để mình giải quyết!”
Hàn Tống túm lấy tay Tiêu Tuyết “Theo ta về nhà, ta phải dạy lại con.”
“Nếu ông đưa Tiêu Tuyết rời khỏi đây, tôi không đảm bảo để yên cho Hàn gia đâu.” Mạc Lăng đột nhiên lên tiếng sau đó bình thản bước tới.
“Cậu nói vậy là ý gì?”
“Ông tát Tiêu Tuyết một cái, tôi trả gấp hai lại cho Hàn Trọng. Ông đưa cô ấy rời khỏi đây, tôi cũng đưa Hàn Trọng rời khỏi đất nước này luôn.”
“Cậu Mạc, đây là chuyện riêng nhà tôi cậu lôi công việc vào không liên quan lắm đâu.”
Mạc Lăng tiến tới kéo tay Tiêu Tuyết ra phía sau mình “Nhưng ảnh hưởng tới Tiêu Tuyết, tôi sẽ không để yên.”
Cô đưa mắt nhìn nhìn anh lặng lẽ từ phía sau. Đúng vậy, nỗi khổ đau mà cô phải chịu bây giờ đã có người xua tan đi rồi. Ân huệ mà ông trời đã ban cho cô.
“Mạc Lăng cậu nói vậy là có ý gì?” Hàn Tống bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Ý của tôi là…” Mạc Lăng tiến gần hơn “Không ai được phép động vào người phụ nữ của tôi. Kể cả ông.”
“…” Thành Đông siết chặt tay. Hắn dám tuyên bố như vậy sao?
Hàn Tống lặng người, ông đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết rồi lại nhìn Mạc Lăng “Đây là con gái tôi.”
“Ngây thơ thật.” Mạc Lăng nhấc miệng cười.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì ngơ ngác nhìn anh.
“Mạc Lăng, đề nghị cậu nói chuyện nghiêm túc.”
“Con gái ông đã bị người ta đem bán lại cho tôi rồi.”
“…”
“Nhưng đừng lo lắng, cô ấy không phải người hầu mà tôi mua cô ấy về để kết hôn.”
“!!!” Tiêu Tuyết bất ngờ. Không chỉ có cô mà mọi người đều hoảng hốt khi nghe xong.
Hàn Tống cau mày “Tiêu Tuyết, mau giải thích!”
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn cha “Đúng vậy, dì Hân đã bán con cho Mạc Lăng.”
“Con nói dì Hân bán con sao?”
“Có lẽ, ông hãy tự mình tìm câu trả lời.” Nói xong Mạc Lăng đưa tay rút từ trong túi ra một tấm thẻ card “Mọi người cứ tự nhiên sử dụng, chuyến đi Anh lần này tôi lo hết!” anh nói rồi đi tới để chiếc thẻ xuống bàn.
Hàn Tống đưa mắt nhìn cái thẻ trên bàn. Cảm giác anh đang chạm tới lòng tự tôn của bản thân khiến ông trở nên tức giận “Cậu lấy lại cái thẻ đi, chúng tôi không cần.”
Mạc Lăng quay người nhìn ông “Cứ tự nhiên, chúng ta cũng là người một nhà mà, cha vợ.”
Hàn Tống lặng im không nói lời nào. Người tự cao như anh mà có thể nhận hai từ ‘con rể’ sao.
“Nếu cha vợ cầm lấy có khi con sẽ suy nghĩ lại chuyện công ty của Hàn Trọng.”
Nghe tới đây ông có chút lung lay. Mạc Lăng không nói thêm gì bỏ vào trong nhà.
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn cha “Cha cứ giữ lấy cái thẻ đi coi như…”
“Ta không có đứa con như cô.”
Lời lẽ nhẫn tâm được nói ra không một chút do dự, ông đi thẳng về phía cổng. Hai tay vẫn chấp sau lưng.
Tiêu Tuyết như chết lặng cô đưa mắt nhìn người cha đang bước đi, giọt nước mắt lăn xuống.
Tại sao chứ? Người bị đem bán cũng là tôi, vất vả cũng là tôi và bị từ mặt cũng là tôi. Tôi đã làm gì sai chứ?
Bình Nhi đi tới ôm lấy Tiêu Tuyết từ phía sau cũng không kìm nổi nước mắt “Tiêu Tuyết… sao cậu không nói cho tớ nghe…”
Thành Đông đưa mắt nhìn cô không nói một lời nào. Vừa bức rức vừa lo lắng. Cảm xúc thật khó tả. Cậu quay người chạy về phía Hàn Tống “Bác Hàn, xin hãy bình tĩnh, bác đừng giận giữ như thế.”
Hàn Tống đưa mắt nhìn Thành Đông “Ta sẽ tự mình giải quyết chuyện của ta.” nói rồi ông đẩy cửa bước đi.
Tiêu Tuyết nghẹn ngào không thốt lên lời. Thấy bạn thân mình đau khổ như vậy trong lòng Bình Nhi cũng đau xót cô đưa tay lau mắt cho Tiêu Tuyết nhẹ nhàng an ủi “Được rồi… không sao đâu.”
Tiêu Tuyết cố gắng nói “Các cậu… theo ông ấy giúp mình… có được không?”
Bình Nhi mỉm cười “Được rồi không sao đâu…” nói xong cô chạy về phía Thành Đông “Đi thôi.”
Thành Đông đưa mắt nhìn cô luyến tiếc, cậu cũng chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết nên làm gì.
Trong lòng Tiêu Tuyết nặng trĩu. Tại sao vậy? Nước mắt không ngừng rơi… vừa ấm ức vừa bực tức. Cô sai ở đâu hay là việc sinh ra cô đã là một sai lầm. Mạc Lăng đi tới bên cạnh cô đưa bàn tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đó. Cô như đứa trẻ còn khóc to hơn, Mạc Lăng không hề thay đổi sắc mặt anh vòng tay ôm cô vào lòng. Tiêu Tuyết gục đầu xuống bờ vai anh mà khóc nức nở.
“Không cần phải ấm ức hay oan uổng, hãy nhớ lí do em ở đây là vì tôi.”
Tiêu Tuyết ôm chặt anh hơn.
“Là anh xuất hiện cứu vớt cuộc đời em mới đúng.”
…
“Hàm Quang, giờ ta phải làm gì?” Đặng Anh lo lắng đứng ngồi không yên.
Hàm Quang vẫn giữ ánh mắt nghiêm nghị “Cậu đừng đi lại nữa tôi chóng mặt lắm!”
“Gọi cho Mạc thì không được…”
“Đừng gọi cậu ấy..” Hàm Quang ngắt lời, anh đưa mắt nhìn xuống chiếc điện thoại đang nằm trên bàn đăm đăm suy nghĩ “Chúng ta sẽ tự lo liệu.”
…
“Hai đứa theo ta làm gì?” Hàn Tống cau mày.
Thành Đông vội nói “Chúng cháu phải theo bác chứ? Giờ bác muốn đi đâu?”
“Phải đó bác Hàn à, chúng cháu sao có thể mặc kệ bác.” Bình Nhi cũng nói thêm.
“Vậy mà đứa con gái đó còn mặc kệ ta.” Ông cau mày nói.
Từ đằng xa một chiếc ô tô đi tới. Cả ba người quay đầu nhìn lại. Từ trên xe một cậu thanh niên bước xuống, gương mặt có chút lai tây, làn da rám nắng. Anh cởi chiếc kính râm đưa mắt nhìn Hàn Tống nở nụ cười “Bác Hàn, cháu biết bác sẽ ở đây mà”
Cả ba người ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cháu là Thái Vương, con trai của dì Hân.”
“Hân Hân?” Ông Hàn nhận ra vội đi tới “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Thái Vương nhếch miệng cười “Chuyện này rất đơn giản.”
Bình Nhi vội chạy tới bên cạnh ông “Bác Hàn à, đây là ai?”
Thái Vương đưa tay chào cô “Hi cô gái, người quen cả thôi.”
“Tôi cũng có chuyện muốn tìm mẹ con cậu đây.” Hàn Tống nghiêm nghị.
Thái Vương gật đầu sau đó đi tới thẳng thừng nói “Đúng, cháu đã đem Tiêu Tuyết ra để kiếm ít tiền.”
Thành Đông lao tới túm cổ Thái Vương “Khốn nạn.”
“Thành Đông bình tĩnh đã…” Bình Nhi vội can ngăn.
“Giờ cháu muốn chuộc lỗi, bác cho cháu một cơ hội đi.”
“Chuộc lỗi cái gì?!!” Thành Đông tức giận siết tay đấm Thái Vương một cái.
“Mạc Lăng không phải người bình thường đâu, tính mạng của Tiêu Tuyết có khi đang bị đe doạ.”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Ông có vẻ lo lắng đi tới.
“Theo cháu rồi tất cả nói chuyện một cách bình thường.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau sau đó lại nhìn Thái Vương.
“Được, tôi theo cậu.” Hàn Tống lên tiếng.
…
Tiêu Tuyết ngồi trên ghế đầu tựa lên vai Mạc Lăng, đôi mắt rưng rưng lệ cô nhìn ra xa xôi “Mạc Lăng, tại sao anh lại chọn em vậy? Thế giới có hơn bảy tỉ người sao có thể là em được vậy?”
“Vì em là người đầu tiên tôi biết.”
Cô không hiểu ý anh. Trước giờ vẫn khó để hiểu “Anh nói rõ hơn đi.”
Mạc Lăng nắm lấy tay của Tiêu Tuyết “Không phải ba lần. Tôi đã gặp em trước đó.”
…
Dưới bóng cây, một cậu bé đang ngồi trên ghế đưa mắt nhìn cảnh vật xa xa, gió thoảng và mùi cỏ ngọt phản phất xung quanh. Ánh nắng soi rọi xuống mặt hồ khiến nó lấp lánh.
“Tiểu Lăng qua đây.”
Người phụ nữ hiền dịu nở nụ cười trìu mến nhìn cậu. Cậu bé vui vẻ chạy tới “Mẹ đã về rồi sao?”
Người mẹ cúi xuống khẽ xoa đầu cậu “Chúng ta mau đi chợ thôi.”
Hai mẹ con dắt tay nhau đi dạo trên phố. Từ đằng xa một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi dưới đất lủi thủi buồn bã.
“Tiêu Tuyết, cháu sao vậy?” Người mẹ cất tiếng hỏi.
Cô gái nghẹn ngào khóc “Các bạn không thích cháu.”
Tiêu Lăng đưa tay kéo lấy áo mẹ “Đây là ai vậy ạ?”
Mẹ cậu nở nụ cười hiền dịu “Đây là Tiêu Tuyết ở bên cạnh nhà mình, em ấy nhỏ hơn con bốn tuổi đó.”
Tiêu Tuyết lau nước mắt mếu máo nhìn Tiểu Lăng. Trước mặt cậu là một cô nhóc bé nhỏ, nước mắt thì tèm nhem quần áo thì xộc xệch.
“Cô Mạc, đây là ai?”
Cô Mạc mỉm cười “Đây là Tiểu Lăng, sau này cháu có thể chơi cùng Tiểu Lăng.”
“Ai muốn chơi với em ý chứ?” Cậu vội nói.
“Tiêu Tuyết, cháu có muốn đi chợ với cô không?”
Cô bé lặng im không nói gì chỉ lắc đầu.
“Vậy cháu mau về nhà đi.”
Tiêu Tuyết gật đầu từng bước về nhà.
“Sao em ấy lại bị người ta bắt nạt vậy?” Tiểu Lăng đưa mắt nhìn mẹ hỏi.
Cô Mạc nhẹ nhàng xoa đầu cậu “Tiêu Tuyết là một cô bé rất nhút nhát nhưng rất đáng yêu, mẹ của em ấy hay giúp đỡ mẹ rất là nhiều. Sau này con phải giúp đỡ em ấy đấy nhé!”
Tiểu Lăng gật đầu.
“Thôi đi chợ mẹ nấu canh cá mà con rất thích.”
Tiểu Lăng mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng ngày đó rồi cũng tới.
“Tiểu Lăng, dậy đi con.”
“Sao vậy mẹ?” Câu đưa tay dịu mắt uể oải nhìn mẹ vì bị đánh thức nên vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Mẹ bị đau bụng, con có thể đi mua thuốc cho mẹ được không?”
Tiểu Lăng lo lắng “Mẹ đau bụng sao? Để con chạy đi mua.”
“Được, mua giúp mẹ nhé!”
Tiểu Lăng vội vã mặc quần áo.
“À khoan đã.”
Tiểu Lăng ngơ ngác nhìn mẹ. Mẹ cậu vẫn nở nụ cười hiền dịu như thế bà đưa cho cậu một chiếc vòng “Con phải giữ kĩ vật này nhé!”
Tiểu Lăng cười “Chỉ đi mua thuốc thôi mà sao phải đem vòng đi ạ.”
“Bây giờ cũng hơn mười giờ rồi, nhà thuốc cũng xa con đem vật này bên mình để được bình an.”
Tiểu Lăng gật đầu nhanh chóng rời đi.
Nhưng cũng chẳng bao giờ cậu có thể tưởng tượng được đó chỉ là cái cớ để mẹ đưa cậu ra khỏi nhà.
"Mẹ..!!!”
Tiếng hét của cậu bé tám tuổi thốt lên. Cậu chạy tới nhưng một thanh gỗ rơi xuống chắn ngang đường cậu khiến cậu giật mình ngã ra sau. Cả căn phòng chìm trong biển lửa.
Lửa ở khắp nơi... mọi thứ cứ thể mà bị huỷ hoại.
"Không... mẹ ơi..." Cậu đã bị kẹt lại ở đây, cũng chẳng thể chết bên cạnh vòng tay của mẹ. Khói ở khắp nơi. Con nên làm gì bây giờ?
Mẹ cậu đưa mắt nhìn cậu từ trong căn phòng ấy, máu đã chảy trên gương mặt bà nhưng bà vẫn mỉm cười "Mạc, con phải sống thật tốt nhé!”
Câu nói vừa dứt thì ở bên ngoài đám người xông vào. Họ nhanh chóng chạy tới kéo cậu ra. Mặc kệ cậu đang vùng vẫy muốn lao vào trong như thế nào.
Hãy để con theo mẹ đi…
Mọi người định xông vào nhưng lửa cháy càng ngày càng lớn, các thanh gỗ cứ thế mà rơi xuống. Khói đen mù mịt.
Tiểu Lăng vùng vẫy “Bỏ tôi ra!” cậu vừa khóc vừa gào lớn.
Từ đằng xa một vòng tay ôm lấy cậu mà khóc nức nở “Anh đừng sợ…”
Cô bé vừa khóc cũng vừa gào lên “Mẹ anh không muốn anh… bị thương đâu… huhu…”
Hai đứa trẻ cứ gào khóc không ngừng.
Tiểu Lăng khóc đến mức hai mắt đỏ lên. Ánh nắng bình minh len lỏi. Khói mù mịt cả khoảng trời.
“Cô ấy đã qua đời…” Mấy người lính cứu hoả nhìn nhau.
Gương mặt Tiểu Lăng không một cảm xúc.
Cậu cứ ngồi đó.
Đám người nhìn nhau mà bàn tán “Tội nghiệp đứa nhỏ quá phải làm sao đây?”
Một người đàn ông cao lớn bước tới trước mặt của Tiểu Lăng “Cháu là Mạc Lăng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.