Chương 49:
Tatsu Bi
05/05/2023
"Tôi muốn cô tìm ra nó ngay."
Cố Minh gật đầu "Sẽ nhanh thôi. Thời tiết không phải hại anh mà là đang giúp anh đó Lagan." Cô ngồi xuống đưa tay chạm xuống đất.
"Giúp sao?" Đặng Ân không hiểu nhìn cô.
Cố Minh đứng dậy "Bình thường thời tiết ở đây vốn khô, đất vôi sẽ dễ bị cát che mờ mà trời mưa thì người ta lại không dám hành động." Cô đưa mắt nhìn "Mau chia nhau ra tìm đi, phải mò bằng tay mới tìm thấy được, cách khoảng đất này năm mươi mét."
"Tại sao lại là năm mươi mét?" Hàm Quang vừa nói vừa sắn tay áo lên.
"Người ta đã chọn con số mà mảnh đấy này sụp xuống xa nhất." Mạc Lăng nói sau đó cũng sắn tay áo lên.
Cố Minh gật đầu. Mạc Lăng đưa mắt nhìn "Nói đi, phải mò được thứ gì?"
"Một mặt phẳng bằng đá mài."
Đặng Ân cũng bắt đầu việc tìm kiếm với mọi người, cậu lùi ra khoảng năm mươi mét sau đó cúi xuống để mò. Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác mò dưới cát như vậy. Thật không ngờ một tay công nghệ tài ba sống trong xã hội hiện đại như cậu bây giờ lại phải quay về thời kỳ đơn sơ đi tìm cổ vật "Đúng là chỉ có thượng đế mới nghĩ ra được việc này."
Đột nhiên có một vật để sắc nhọn sượt qua đầu ngón tay của Đặng Ân, cậu cau mày "Sao lại có sắt ở đây?"
Nghe thấy vậy, Cố Minh liền chạy tới "Sắt sao?"
Đặng Ân đưa bàn tay về phía cô "Nhìn mấy đầu ngón tay của tôi xem."
Cố Minh rút bên hông ra con dao, cô cúi xuống mò theo, nụ cười bắt đầu lộ rõ "Lagan! Tìm thấy rồi."
Mạc Lăng đi tới.
Cố Minh ra hiệu cho mọi người lùi về phía xa. Cô đưa chân dẫm mạnh vài cái nhưng lại không có chút dịch chuyển nào. Cô đưa bàn tay xuống mò "Nếu là thời xưa thì cánh cửa này sẽ được mở từ dưới lên."
Cô mầm mò một lúc, cuối cùng cũng có thể tìm được một cái thanh nhỏ. Mạc Lăng liền đi tới, anh đưa tay kéo mạnh một cái nhưng nó cũng không di chuyển.
Cố Minh cau mày. Mạc Lăng lặng người một lúc, anh nhớ tới một thông số kì lạ trên bản đồ xuất hiện đầu tiên ở góc. Mạc Lăng bèn nhấn mạnh nó xuống ba lần sau đó kéo lên hai lần rồi nhấn xuống một lần.
"Tạch!" Một âm thanh vang lên kéo theo sau đó là gương mặt mừng thầm của mọi người.
Mạc Lăng ra hiệu cho mọi người tránh ra, anh dùng hết sức kéo thật mạnh nó lên, cánh cửa từ từ mở ra...
Một mùi hương của đất phảng lên. Bên dưới tối đen như mực và chỉ có một cái cầu thăng dọc. Mạc Lăng liền đi xuống trước. Hàm Quang đưa mắt nhìn đám đàn em "Ở trên này quan sát!" sau đó anh liền trèo xuống bên dưới.
Đặng Anh, Đặng Ân và Cố Minh cũng đi theo sau.
Mạc Lăng mở đèn pin lên soi về phía trước, đằng trước cũng chỉ là một khoảng không màu đen xa vút.
Đặng Ân đưa mắt ngước nhìn lên phía cửa "Từ đây nhìn lên chỗ này chắc phải sâu khoảng hai mươi mét cách mặt đất."
"Quả là nơi này đã được làm ngơ để xây dựng." Hàm Quang nói.
Mạc Lăng không nói gì chỉ men theo đường đào sẵn mà bước đi. Mọi người đi sâu vào khoảng một trăm mét thì bắt đầu bước tới một căn phòng lớn. Xung quanh được bao phủ bằng đá.
Cố Minh đưa mắt nhìn xung quanh sau đó tiền gần đến bức tường. Sau đó, cô đưa tay sờ nhẹ lên các khe tường "Tôi nghĩ mảnh ghép còn lại được dấu ở quanh đây thôi."
Đặng Ân cũng tiến gần hơn "Nơi này thật sự được bên dưới Kim Tự Tháp sao?"
"Đúng." Cố Minh thản nhiên trả lời. Cô đưa mắt nhìn cậu "Phải có Kim Tự Tháp bên trên chúng ta mới xây được căn hầm này."
"Bề mặt xung quanh chỉ là cát. Kim Tự Tháp không hề bị lún xuống đây. Tôi thật sự cần học lại về hiện tượng siêu nhiên này thôi."
"Vậy khi nào để tôi chỉ cho cậu." Hàm Quang xen vào.
"Lại đây." Mạc Lăng đưa mắt nhìn về hướng Cố Minh. Cô hơi bất ngờ nhưng vẫn tiến tới gần. Anh đưa tay chỉ về một vật trước mặt "Đây là gì?"
"Là nó. Mảnh ghép còn lại của bản đồ." Ánh mắt cô mừng rỡ.
Mạc Lăng đưa tay muốn lấy nó ra thì cô đột ngột lên tiếng "Khoan đã!" Cố Minh đảo mắt nhìn xung quanh "Tôi sợ khi anh rút ra nó sẽ sập xuống mất."
"Đợi một chút..." Cô nói rồi ngồi xuống, đưa tay mở balo ra. Cô lấy ra một pho tượng đồng "Sau khi anh rút nó ra tôi sẽ nhét nó vào luôn."
"Tại sao lại là pho tượng đó? Chúng tôi vất vả lắm mới lấy được." Đặng Ân cau mày.
"Bản đồ bên trong nó ta đã lấy ra rồi. Với lại, nó thuộc về nơi này." Cố Minh giơ đế của pho tượng lên "Nhìn xem, hoàn toàn phù hợp với chỗ trống đó."
Mạc Lăng gật đầu, anh tiến gần hơn về phía bức tường. Cố Minh cũng vội vàng đứng dậy, toàn bộ sự tập trung của cô đều dồn về phía đó. Mạc Lăng không ngần ngại đưa tay rút ra. Cả bức tường có chút rung chuyển, cát cũng rơi xuống. Anh rút mạnh một cái, chiếc hộp liền được kéo ra, Cố Minh liền nhét pho tượng vào.
"Ổn hơn rồi đó." Cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Mạc Lăng đưa tay mở ra. Vì đã để quá lâu nên nắp hộp đã hỏng.
"Để em mở cho." Đặng Ân rút từ trong túi ra một con dao sau đó đi tới cầm lấy cái hộp.
"Nếu bên trong thật sự là bản đồ thì sao có thể ở đây chứ?" Hàm Quang trầm tư.
"Tôi nghĩ là sau khi xây dựng được khu chứa vàng thì họ đã thuê kiến trúc vẽ lại. Căn hầm này là nơi cuối cùng của lăng thất này. Đề phòng bất chấp, họ đã nhét mảnh bản đồ trong căn hầm này vào hộp và để lên như một phần xây dựng lên nơi này." Cố Minh đưa mắt nhìn pho tượng "Họ còn cố ý đúc một pho tượng vừa với kích thước của nó."
"Vậy pho tượng còn lại chắc chắn cũng là một phần ở đây rồi."
Cố Minh gật đầu "Có thể như vậy. Không phải không muốn tìm ra, bởi vì một khi đã dấu chính là để tìm lại mà."
Mạc Lăng không nói gì, ánh mắt anh nặng trĩu. Laues đã vất vả cả đời chỉ để kiếm được một pho tượng này sao? Nếu ở đây giấu vàng, anh thật sự muốn biết chúng đáng giá được bao nhiêu mà lại mất công tổn phí mọi thứ như vậy. Chúng có xứng đáng không?
"Được rồi!" Đặng Ân vui vẻ nói. Cậu mở chiếc hộp ra, bên trong là một mảnh lụa trắng nay đã chuyển thành ngà.
Cố Minh đưa tay lấy xem, trên mảnh lụa là những đường khâu tay tạo thành các nét vẽ "Thật kì công!"
"Mất bao lâu để cô hiểu được nó?" Mạc Lăng lên tiếng hỏi.
Cố Minh cười "Sẽ nhanh thôi."
.
Lại một ngày nữa trôi qua rồi, anh ấy giờ này đang làm gì nhỉ? Tiêu Tuyết đưa tay vô thức cứ sờ lên mặt dây chuyền, ánh mắt lo lắng.
"Tiêu Tuyết!" Mẹ cô cất tiếng gọi.
Cô giật mình đứng dậy, cô đưa mắt nhìn bà "Sao vậy mẹ?"
"Có người gửi bưu kiện cho con đấy, con xuống xem nhé!"
"Vâng ạ." Cô vội vã đi xuống xem. Cô hơi bất ngờ, sao ai lại chuyển bưu kiện lớn như vậy cho cô chứ?
"Vui lòng kí xác nhận người nhận cho tôi với."
"Vâng ạ." Tiêu Tuyết bước tới với sự ngỡ ngàng, cô đưa tay kí nhận.
Tiêu Tuyết ôm lấy nó, cô hơi bất ngờ bên trong cũng nặng thật. Cô đặt xuống bàn sau đó từ từ mở ra xem.
Bên trong có một tập tài liệu lớn, một vài quyển sách ngôn ngữ và một hộp quà lớn "Cái này..." Cô hơi bất ngờ. Tiêu Tuyết đưa tay tìm xem. Quả nhiên có một bức thư. Cô vô cùng hồi hộp, Tiêu Tuyết đưa tay mở ra xem: Tiêu Tuyết, thời gian xa tôi vẫn phải học tập đấy nhé! - Mạc Lăng.
Đôi mắt cô long lanh. Sao anh ấy không gọi cho mình. Không nhắn tin cho mình chứ? Cô đưa tay lấy chiếc hộp bên trong ra "Đây là gì nhỉ?" Cô cẩn thận mở ra "Mr K?" Cô bất ngờ. Đây là con robot mini mà Đặng Ân đã tặng cho cô. Tiêu Tuyết đưa tay sờ nhẹ lên con robot, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cô nghẹn ngào "Tôi nhớ mọi người lắm." Cô ấn nhẹ vào phía sau gáy của Mr K. Đôi mắt của nó lập tức phát ra ánh sáng màu xanh.
"Tiêu Tuyết! Đừng khóc, có tôi đây."
Cô mỉm cười, đưa tay gạt nước mắt. Đặng Ân quả là biết cách khiến cô cười mỗi ngày cho dù không ở đây. Cô bình tĩnh lại tiếp tục xem những thứ đồ bên trong. Còn có một chiếc hộp đen nhỏ nữa. Cô đưa tay lấy xem "Đúng rồi, sao mình lại quên chứ?" Bên trong là chiếc đồng hồ mà Đặng Anh tặng cô. Ánh mắt cô có chút chán nản "Thật ra, em không nghĩ anh lại để em xa anh lâu như này... nên không nghĩ tới việc đem theo."
"Cô nhớ Mạc sao?" Mr K lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, rất nhớ!" Cô nhìn con robot nói.
"Vậy thì gọi cho anh ấy đi."
"Tôi gọi không được."
"Vậy anh ấy sẽ nhanh về thôi, anh ấy không thể xa cô quá lâu, tôi biết về tên đó mà!"
"Cậu giống Đặng Ân quá đấy Mr K!"
"Quá khen."
Cô đưa tay lấy tập tài liệu ra xem. Cô không mấy quan tâm đến giấy tờ nhưng đột nhiên ba chữ "Hàn Tiêu Tuyết" hiện lên khiến cô không thể không quan tâm. Cô kéo ra đọc, cô cau mày "Cái này là sao chứ? Giấy chuyển nhượng E.K?" Tiêu Tuyết không hiểu, rốt cuộc anh ấy làm gì vậy?
Tiêu Tuyết lấy điện thoại ra gọi nhưng không nhận được hồi đáp.
Cô kéo các giấy tờ khác ra xem "Công ty công nghệ E.K - Đặng Ân. Bất động sản E.K: Đặng Anh. Giám đốc điều hành E.K Joose Vincent. Phó chủ tịch E.K: Hàm Quang. Chủ tịch EK: Hàn Tiêu Tuyết." Tay cô run run "Anh ấy đang làm cái gì vậy?"
Tiêu Tuyết lo lắng, cô đứng dậy "Mr K, trông nhà nhé!"
"Con sao thế?" Mẹ cô đi từ trong bếp ra, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Cô cố gắng nín khóc "Mẹ hãy cất cẩn thận cho con nhé, con phải đi tìm Tiêu Thiện. Có chuyện quan trọng với con lắm ạ."
Mẹ cô gật đầu, Tiêu Tuyết vội vàng chạy đi.
Tiêu Thiện lúc này vừa trong phòng khám ra thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô "Tiêu Tuyết, có chuyện gì sao?"
"Anh biết gì phải không?" Cô đi tới trước mặt Tiêu Thiện, cô nghẹn ngào "Mạc Lăng đã sắp đặt tất cả phải không? Anh có thể nói cho tôi nghe chuyện mà anh biết không?"
"Em bình tĩnh trước đi." Tiêu Thiện cố gắng chấn tĩnh cô.
Tiêu Tuyết ngồi gục xuống mà khóc "Làm ơn... tôi thật sự rất lo lắng cho anh ấy lắm... Sao anh ấy đột ngột lại chuyển nhượng toàn bộ tài sản đi như thế?"
Tiêu Thiện ngồi xuống bên cạnh đưa tay an ủi cô "Được rồi, không sao đâu. Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
...
"Không phải vàng mà là kim cương." Cố Minh nói.
"Kim Cương?" Hàm Quang bất ngờ.
Cố Minh gật đầu "Sẽ nhanh thôi. Thời tiết không phải hại anh mà là đang giúp anh đó Lagan." Cô ngồi xuống đưa tay chạm xuống đất.
"Giúp sao?" Đặng Ân không hiểu nhìn cô.
Cố Minh đứng dậy "Bình thường thời tiết ở đây vốn khô, đất vôi sẽ dễ bị cát che mờ mà trời mưa thì người ta lại không dám hành động." Cô đưa mắt nhìn "Mau chia nhau ra tìm đi, phải mò bằng tay mới tìm thấy được, cách khoảng đất này năm mươi mét."
"Tại sao lại là năm mươi mét?" Hàm Quang vừa nói vừa sắn tay áo lên.
"Người ta đã chọn con số mà mảnh đấy này sụp xuống xa nhất." Mạc Lăng nói sau đó cũng sắn tay áo lên.
Cố Minh gật đầu. Mạc Lăng đưa mắt nhìn "Nói đi, phải mò được thứ gì?"
"Một mặt phẳng bằng đá mài."
Đặng Ân cũng bắt đầu việc tìm kiếm với mọi người, cậu lùi ra khoảng năm mươi mét sau đó cúi xuống để mò. Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác mò dưới cát như vậy. Thật không ngờ một tay công nghệ tài ba sống trong xã hội hiện đại như cậu bây giờ lại phải quay về thời kỳ đơn sơ đi tìm cổ vật "Đúng là chỉ có thượng đế mới nghĩ ra được việc này."
Đột nhiên có một vật để sắc nhọn sượt qua đầu ngón tay của Đặng Ân, cậu cau mày "Sao lại có sắt ở đây?"
Nghe thấy vậy, Cố Minh liền chạy tới "Sắt sao?"
Đặng Ân đưa bàn tay về phía cô "Nhìn mấy đầu ngón tay của tôi xem."
Cố Minh rút bên hông ra con dao, cô cúi xuống mò theo, nụ cười bắt đầu lộ rõ "Lagan! Tìm thấy rồi."
Mạc Lăng đi tới.
Cố Minh ra hiệu cho mọi người lùi về phía xa. Cô đưa chân dẫm mạnh vài cái nhưng lại không có chút dịch chuyển nào. Cô đưa bàn tay xuống mò "Nếu là thời xưa thì cánh cửa này sẽ được mở từ dưới lên."
Cô mầm mò một lúc, cuối cùng cũng có thể tìm được một cái thanh nhỏ. Mạc Lăng liền đi tới, anh đưa tay kéo mạnh một cái nhưng nó cũng không di chuyển.
Cố Minh cau mày. Mạc Lăng lặng người một lúc, anh nhớ tới một thông số kì lạ trên bản đồ xuất hiện đầu tiên ở góc. Mạc Lăng bèn nhấn mạnh nó xuống ba lần sau đó kéo lên hai lần rồi nhấn xuống một lần.
"Tạch!" Một âm thanh vang lên kéo theo sau đó là gương mặt mừng thầm của mọi người.
Mạc Lăng ra hiệu cho mọi người tránh ra, anh dùng hết sức kéo thật mạnh nó lên, cánh cửa từ từ mở ra...
Một mùi hương của đất phảng lên. Bên dưới tối đen như mực và chỉ có một cái cầu thăng dọc. Mạc Lăng liền đi xuống trước. Hàm Quang đưa mắt nhìn đám đàn em "Ở trên này quan sát!" sau đó anh liền trèo xuống bên dưới.
Đặng Anh, Đặng Ân và Cố Minh cũng đi theo sau.
Mạc Lăng mở đèn pin lên soi về phía trước, đằng trước cũng chỉ là một khoảng không màu đen xa vút.
Đặng Ân đưa mắt ngước nhìn lên phía cửa "Từ đây nhìn lên chỗ này chắc phải sâu khoảng hai mươi mét cách mặt đất."
"Quả là nơi này đã được làm ngơ để xây dựng." Hàm Quang nói.
Mạc Lăng không nói gì chỉ men theo đường đào sẵn mà bước đi. Mọi người đi sâu vào khoảng một trăm mét thì bắt đầu bước tới một căn phòng lớn. Xung quanh được bao phủ bằng đá.
Cố Minh đưa mắt nhìn xung quanh sau đó tiền gần đến bức tường. Sau đó, cô đưa tay sờ nhẹ lên các khe tường "Tôi nghĩ mảnh ghép còn lại được dấu ở quanh đây thôi."
Đặng Ân cũng tiến gần hơn "Nơi này thật sự được bên dưới Kim Tự Tháp sao?"
"Đúng." Cố Minh thản nhiên trả lời. Cô đưa mắt nhìn cậu "Phải có Kim Tự Tháp bên trên chúng ta mới xây được căn hầm này."
"Bề mặt xung quanh chỉ là cát. Kim Tự Tháp không hề bị lún xuống đây. Tôi thật sự cần học lại về hiện tượng siêu nhiên này thôi."
"Vậy khi nào để tôi chỉ cho cậu." Hàm Quang xen vào.
"Lại đây." Mạc Lăng đưa mắt nhìn về hướng Cố Minh. Cô hơi bất ngờ nhưng vẫn tiến tới gần. Anh đưa tay chỉ về một vật trước mặt "Đây là gì?"
"Là nó. Mảnh ghép còn lại của bản đồ." Ánh mắt cô mừng rỡ.
Mạc Lăng đưa tay muốn lấy nó ra thì cô đột ngột lên tiếng "Khoan đã!" Cố Minh đảo mắt nhìn xung quanh "Tôi sợ khi anh rút ra nó sẽ sập xuống mất."
"Đợi một chút..." Cô nói rồi ngồi xuống, đưa tay mở balo ra. Cô lấy ra một pho tượng đồng "Sau khi anh rút nó ra tôi sẽ nhét nó vào luôn."
"Tại sao lại là pho tượng đó? Chúng tôi vất vả lắm mới lấy được." Đặng Ân cau mày.
"Bản đồ bên trong nó ta đã lấy ra rồi. Với lại, nó thuộc về nơi này." Cố Minh giơ đế của pho tượng lên "Nhìn xem, hoàn toàn phù hợp với chỗ trống đó."
Mạc Lăng gật đầu, anh tiến gần hơn về phía bức tường. Cố Minh cũng vội vàng đứng dậy, toàn bộ sự tập trung của cô đều dồn về phía đó. Mạc Lăng không ngần ngại đưa tay rút ra. Cả bức tường có chút rung chuyển, cát cũng rơi xuống. Anh rút mạnh một cái, chiếc hộp liền được kéo ra, Cố Minh liền nhét pho tượng vào.
"Ổn hơn rồi đó." Cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Mạc Lăng đưa tay mở ra. Vì đã để quá lâu nên nắp hộp đã hỏng.
"Để em mở cho." Đặng Ân rút từ trong túi ra một con dao sau đó đi tới cầm lấy cái hộp.
"Nếu bên trong thật sự là bản đồ thì sao có thể ở đây chứ?" Hàm Quang trầm tư.
"Tôi nghĩ là sau khi xây dựng được khu chứa vàng thì họ đã thuê kiến trúc vẽ lại. Căn hầm này là nơi cuối cùng của lăng thất này. Đề phòng bất chấp, họ đã nhét mảnh bản đồ trong căn hầm này vào hộp và để lên như một phần xây dựng lên nơi này." Cố Minh đưa mắt nhìn pho tượng "Họ còn cố ý đúc một pho tượng vừa với kích thước của nó."
"Vậy pho tượng còn lại chắc chắn cũng là một phần ở đây rồi."
Cố Minh gật đầu "Có thể như vậy. Không phải không muốn tìm ra, bởi vì một khi đã dấu chính là để tìm lại mà."
Mạc Lăng không nói gì, ánh mắt anh nặng trĩu. Laues đã vất vả cả đời chỉ để kiếm được một pho tượng này sao? Nếu ở đây giấu vàng, anh thật sự muốn biết chúng đáng giá được bao nhiêu mà lại mất công tổn phí mọi thứ như vậy. Chúng có xứng đáng không?
"Được rồi!" Đặng Ân vui vẻ nói. Cậu mở chiếc hộp ra, bên trong là một mảnh lụa trắng nay đã chuyển thành ngà.
Cố Minh đưa tay lấy xem, trên mảnh lụa là những đường khâu tay tạo thành các nét vẽ "Thật kì công!"
"Mất bao lâu để cô hiểu được nó?" Mạc Lăng lên tiếng hỏi.
Cố Minh cười "Sẽ nhanh thôi."
.
Lại một ngày nữa trôi qua rồi, anh ấy giờ này đang làm gì nhỉ? Tiêu Tuyết đưa tay vô thức cứ sờ lên mặt dây chuyền, ánh mắt lo lắng.
"Tiêu Tuyết!" Mẹ cô cất tiếng gọi.
Cô giật mình đứng dậy, cô đưa mắt nhìn bà "Sao vậy mẹ?"
"Có người gửi bưu kiện cho con đấy, con xuống xem nhé!"
"Vâng ạ." Cô vội vã đi xuống xem. Cô hơi bất ngờ, sao ai lại chuyển bưu kiện lớn như vậy cho cô chứ?
"Vui lòng kí xác nhận người nhận cho tôi với."
"Vâng ạ." Tiêu Tuyết bước tới với sự ngỡ ngàng, cô đưa tay kí nhận.
Tiêu Tuyết ôm lấy nó, cô hơi bất ngờ bên trong cũng nặng thật. Cô đặt xuống bàn sau đó từ từ mở ra xem.
Bên trong có một tập tài liệu lớn, một vài quyển sách ngôn ngữ và một hộp quà lớn "Cái này..." Cô hơi bất ngờ. Tiêu Tuyết đưa tay tìm xem. Quả nhiên có một bức thư. Cô vô cùng hồi hộp, Tiêu Tuyết đưa tay mở ra xem: Tiêu Tuyết, thời gian xa tôi vẫn phải học tập đấy nhé! - Mạc Lăng.
Đôi mắt cô long lanh. Sao anh ấy không gọi cho mình. Không nhắn tin cho mình chứ? Cô đưa tay lấy chiếc hộp bên trong ra "Đây là gì nhỉ?" Cô cẩn thận mở ra "Mr K?" Cô bất ngờ. Đây là con robot mini mà Đặng Ân đã tặng cho cô. Tiêu Tuyết đưa tay sờ nhẹ lên con robot, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cô nghẹn ngào "Tôi nhớ mọi người lắm." Cô ấn nhẹ vào phía sau gáy của Mr K. Đôi mắt của nó lập tức phát ra ánh sáng màu xanh.
"Tiêu Tuyết! Đừng khóc, có tôi đây."
Cô mỉm cười, đưa tay gạt nước mắt. Đặng Ân quả là biết cách khiến cô cười mỗi ngày cho dù không ở đây. Cô bình tĩnh lại tiếp tục xem những thứ đồ bên trong. Còn có một chiếc hộp đen nhỏ nữa. Cô đưa tay lấy xem "Đúng rồi, sao mình lại quên chứ?" Bên trong là chiếc đồng hồ mà Đặng Anh tặng cô. Ánh mắt cô có chút chán nản "Thật ra, em không nghĩ anh lại để em xa anh lâu như này... nên không nghĩ tới việc đem theo."
"Cô nhớ Mạc sao?" Mr K lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, rất nhớ!" Cô nhìn con robot nói.
"Vậy thì gọi cho anh ấy đi."
"Tôi gọi không được."
"Vậy anh ấy sẽ nhanh về thôi, anh ấy không thể xa cô quá lâu, tôi biết về tên đó mà!"
"Cậu giống Đặng Ân quá đấy Mr K!"
"Quá khen."
Cô đưa tay lấy tập tài liệu ra xem. Cô không mấy quan tâm đến giấy tờ nhưng đột nhiên ba chữ "Hàn Tiêu Tuyết" hiện lên khiến cô không thể không quan tâm. Cô kéo ra đọc, cô cau mày "Cái này là sao chứ? Giấy chuyển nhượng E.K?" Tiêu Tuyết không hiểu, rốt cuộc anh ấy làm gì vậy?
Tiêu Tuyết lấy điện thoại ra gọi nhưng không nhận được hồi đáp.
Cô kéo các giấy tờ khác ra xem "Công ty công nghệ E.K - Đặng Ân. Bất động sản E.K: Đặng Anh. Giám đốc điều hành E.K Joose Vincent. Phó chủ tịch E.K: Hàm Quang. Chủ tịch EK: Hàn Tiêu Tuyết." Tay cô run run "Anh ấy đang làm cái gì vậy?"
Tiêu Tuyết lo lắng, cô đứng dậy "Mr K, trông nhà nhé!"
"Con sao thế?" Mẹ cô đi từ trong bếp ra, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Cô cố gắng nín khóc "Mẹ hãy cất cẩn thận cho con nhé, con phải đi tìm Tiêu Thiện. Có chuyện quan trọng với con lắm ạ."
Mẹ cô gật đầu, Tiêu Tuyết vội vàng chạy đi.
Tiêu Thiện lúc này vừa trong phòng khám ra thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô "Tiêu Tuyết, có chuyện gì sao?"
"Anh biết gì phải không?" Cô đi tới trước mặt Tiêu Thiện, cô nghẹn ngào "Mạc Lăng đã sắp đặt tất cả phải không? Anh có thể nói cho tôi nghe chuyện mà anh biết không?"
"Em bình tĩnh trước đi." Tiêu Thiện cố gắng chấn tĩnh cô.
Tiêu Tuyết ngồi gục xuống mà khóc "Làm ơn... tôi thật sự rất lo lắng cho anh ấy lắm... Sao anh ấy đột ngột lại chuyển nhượng toàn bộ tài sản đi như thế?"
Tiêu Thiện ngồi xuống bên cạnh đưa tay an ủi cô "Được rồi, không sao đâu. Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
...
"Không phải vàng mà là kim cương." Cố Minh nói.
"Kim Cương?" Hàm Quang bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.