Thượng Hạ Kỳ Duyên

Chương 50:

Tatsu Bi

05/05/2023

Cố Minh như hiểu ra ẩn ý trên bản đồ bằng vải "Mọi người!"

Tất cả ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía cô.

"Thứ họ muốn có được không phải vàng mà làm kim cương."

"Kim cương?" Đặng Ân và Hàm Quang bất ngờ nhìn nhau.

Mạc Lăng không nói gì, anh dường như cũng đã biết rõ từ trước. Phải có một thứ gì đó giá trị to lớn đủ để thu hút bọn người Mafia chứ, nếu không sao phải mất công như thế.

"Tôi nghĩ nó còn nhiều bí mật hấp dẫn hơn ở cuối lăng thất đấy."

"Tôi bắt đầu thấy phấn khích với chuyến đi này đây." Đặng Ân vỗ vai Hàm Quang nói.

Cố Minh đưa tay buộc tóc "Đi thôi, đi tới lăng thất sâu gần năm mươi mét nào."

"Tôi không nghe nhầm chứ?"

Lần này cô là người dẫn đường cho họ. Đi thêm một đoạn vào phía trong, đột nhiên Cố Minh đứng lặng lại. Cô đưa đèn soi xuống bên dưới, bên dưới chân cô là các bậc thang dài vô tận.

Đặng Ân lại một lần nữa bị sự mới mẻ này làm cho choáng ngập. Họ bước xuống bên dưới. Xung quanh chỉ là một màu đen, Mạc Lăng soi đèn về phía trước, ở dưới này có tới ba cánh cửa lớn. Bên trái họ có một cái, bên phải có một cái và đằng trước cũng có một cái. Cố Minh mở tấm vải lụa ra xem sau đó đi về bên trái.

Mạc Lăng lặng người đứng nhìn cánh cửa trước mặt.

"Anh có muốn vào thử không?" Cố Minh nhìn Mạc Lăng thẳng thừng nói.

Anh không nói gì bỏ đi đằng trước.

Đặng Ân cũng bị tò mò "Trong mấy căn phòng đó có bẫy phóng ra tấn công chúng ta như trên phim không nhỉ?"

"Họ không rảnh như vậy đâu." Cố Minh lạnh lùng nói "Cánh cửa đó được xây lên với mục đích như một tấm gỗ trụ, kéo nó ra tương đương với việc mọi thứ đổ xuống. Ở đây tất cả các bẫy đều xây như vậy, nếu ta không cẩn thận mọi người sẽ bị chôn vùi."

Đặng Ân cũng không nói gì thêm nữa.

Cuối cùng cũng đến, lần này họ lại bước vào một căn phòng mới. Nơi này rộng gấp hai lần căn phòng đầu tiên họ bước vào. Cố Minh đưa đèn soi về phía bức tường. Căn phòng này được xây dựng một cách rất cẩn thận, giữa căn phòng là một cái bàn đá.

Thẳng cái bàn đá và cánh cửa họ bước vào là một cánh cửa lớn nữa.

"Tôi sẽ tìm ra đáp án mở cửa mọi người đừng chạm vào bất kì thứ gì nhé." Cố Minh lên tiếng, cô đưa mắt nhìn vào tấm bản đồ trên tay.

Mạc Lăng tiến gần về phía bàn đá rồi lại đưa mắt nhìn xuống chân mình, sau khi chắc chắn không có bất kì tác động lạ nào ra bên ngoài, anh lại đưa tay chạm lên chiếc bàn sờ qua một lượt. Cố Minh cũng tiến về phía anh "Tôi thấy tấm bản đồ này nói rằng nó là một phần của cánh cửa nhưng nó hoàn toàn chẳng có bất cứ thứ gì liên quan đến mật mã hay những tác động vật lý nào."

Anh đưa tay mở mặt bàn lên, Cố Minh bị hành động đó của anh làm bất ngờ "Này... nếu sai chúng ta sẽ..."

"Đây không phải là cửa sao?" Mạc Lăng thản nhiên nói sau đó đưa tay soi xuống bên dưới.

Cố Minh mừng rỡ sau đó mở đèn lên, cô đi xuống bên dưới trước, lần này xuống sâu hơn nữa. Mọi người bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Tầng hầm này tối đen như mực lại còn ít không khí, lối ra duy nhất chỉ có cánh cửa to bằng một cái mặt bàn mà thôi.

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước những gì mình nhìn thấy. Một chiếc hộp vuông hoàn toàn bằng vàng hiện ra trước mặt họ. Mạc Lăng đi tới gần hơn.

Cố Minh mở tấm bản đồ ra xem "Cái hộp đó đừng đụng vào."

Mạc Lăng gật đầu, anh ngồi xuống bên cạnh đưa tay chạm nhẹ vào mặt đất, nơi này đất ẩm hơn và có chút nhầy nhụa. Dưới một tầng sâu như này thì không thể có độ ẩm được, trừ khi phía bên dưới này. Mạc Lăng cau mày anh đã hiểu ra được bí mật của nơi đây, anh đứng dậy sau đó chĩa đèn về phía xa "Đi tiếp thôi."

Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì mà chỉ tiếp tục bước đi, đường đi càng ngày càng đi xuống bên dưới.

Cuối cùng cũng tới được tận cùng của nó, có một khoảng nước lớn ở giữa trung tâm. Mọi người đưa mắt quan sát xung quanh. Mạc Lăng ngồi xuống đưa tay chạm nhẹ vào xung quanh, đất ở đây cực kì tốt, mặt nước vẫn còn chút nóng.



Cố Minh cất bản đồ vào balo "Đây là nơi cuối cùng rồi, chẳng còn gì."

Mạc Lăng đưa tay cởi chiếc áo vest ra vứt xuống đất. Anh đưa tay cởi luôn chiếc cà vạt và cởi bỏ hai chiếc khuy đầu. Không nói gì với mọi người, anh trực tiếp đi xuống dưới nước.

Hàm Quang lo lắng đi tới "Sao cậu lại?"

Mạc Lăng cười sau đó đi về phía trước, anh cúi người xuống mò sau đó giơ lên, tất cả mọi người đều bị bất ngờ. Một thứ vàng lấp lánh và sáng trói nhưng có chút méo mó, Mạc Lăng vứt về phía Hàm Quang, cậu đưa tay nhanh chóng bắt lấy. Mạc Lăng lên tiếng "Vàng nguyên chất."

"Vàng nguyên chất sao?"

Mạc Lăng tiến sâu hơn về giữa, anh tiếp tục tìm kiếm sau đó liền thấy một thứ gì đó như viên đá, anh cầm lên. nó trong suốt và lấp lánh. Mọi ánh mắt như bị thứ đó thu hút.

"Kim Cương tự nhiên."

Mạc Lăng cười sau đó đưa tay ném về phía Đặng Anh. Đặng Ân vội vã chạy tới xem.

Mạc Lăng đi về phía bờ "Nếu như tiếp tục đào sâu chúng ta có thể tìm được khá nhiều đấy!"

Cố Minh đưa đến mép bờ, đưa tay chạm xuống mặt đất, đất ở đây quả thật rất xốp, cô cảm giác như có gì đó dưới đất bèn bới thử ra, hình dạng nó như một viên đá, cô liền đưa xuống nước rửa quả nhiên nó lập tức trở nên trong trẻo và sáng.

"Lấy đi, coi như công của cô. Mọi người muốn lấy bao nhiêu tuỳ ý. Sau đó chúng ta rời khỏi đây." Mạc Lăng lên tiếng.

"Không lấy hết đi sao?" Đặng Ân hỏi.

Mạc Lăng cười "Bí mật của Rentoku, chúng ta đã có trong tay rồi, những thứ này chẳng là gì cả. Sau này lấy cũng chưa muộn."

Hàm Quang đi xuống bên dưới tìm thêm "Vậy tôi sẽ lấy một ít. Dù sao cũng cần có gì đó đưa cho Vancazo chứ nhỉ?"

Cố Minh nghe tới Vancazo có chút phân tâm, cô bình tĩnh lại sau đó cúi người xuống mò.

Mạc Lăng vốn không định lấy nhưng đột nhiên anh nhớ tới một người, anh liền tiến tới tự mình tìm kiếm. Cố Minh bị hành động ấy của anh làm cho chú ý, rõ ràng vừa nãy anh ấy còn có vẻ không cần. Không nhẽ anh ấy sợ Vancazo tới vậy ư?

"E Hèm..." Hàm Quang lên tiếng muốn trêu đùa một chút.

Mạc Lăng đưa tay cất viên kim cương vào túi rồi đưa mắt nhìn về phía Hàm Quang "Cậu tính nói gì?"

"Người đó đến kim cương đen cũng đeo rồi, cậu còn muốn tặng thêm sao?"

Mạc Lăng cười "Đối với người đó, bao nhiêu cũng không xứng đáng." Anh vỗ vai Hàm Quang sau đó đi lên bờ.

"Trời cậu đúng là... liệu sau này cô ấy có trở nên như cậu không nhỉ?" Hàm Quang nói vọng theo.

"Yên tâm, sau này từ từ dạy." Mạc Lăng thản nhiên đáp.

"Cô ấy?" Cố Minh suy nghĩ. Mạc Lăng làm như vậy là vì muốn tặng cho người con gái khác sao. Cô đưa mắt nhìn về phía anh.

Đặng Ân vui vẻ đi tới "Mạc ca, có nên tặng thêm vàng cho cô ấy không nhỉ?" Cậu đưa tay về phía anh.

"Thế thì phải là vàng do cậu ta tự tìm ra đấy!" Hàm Quang đưa vàng vào tay Mạc Lăng.

Mạc Lăng cười sau đó nhìn Hàm Quang "Cái này, tôi tính tặng cho cậu."

"Tặng tôi?" Hàm Quang bất ngờ sau đó dựt lại "Vậy tôi phải giữ chứ? Tôi không cho cô ấy nữa. Khó khăn lắm mới được cậu tặng quà."

Mạc Lăng cười sau đó cũng đi xuống tìm kiếm. Đặng Ân chạy tới nhảy lên người anh "Anh cũng mau tìm rồi tặng em đi."

Anh cau mày nhìn cậu "Mau đi xuống!"

"Mạc ca, anh phải tặng quà cho em chứ?"



Mạc Lăng đưa tay kéo Đặng Ân xuống, hai người đẩy nhau ở giữa cái hồ.

Cố Minh vô tình bị cảnh này làm cho bật cười. Thì ra, người con trai có gương mặt lạnh lùng đó lại có những lúc như này sao?

...

"Mạc Lăng đã tới tìm tôi trước ngày mà em bay về nước." Tiêu Thiện nhìn Tiêu Tuyết nhẹ nhàng nói.

Gương mặt cô vô cùng buồn bã, đôi mắt cứ nặng trĩu xuống, cô đưa mắt nhìn Tiêu Thiện "Anh ấy đã nói những gì?"

"Chỉ là những việc liên quan đến tôi, người hại gia đình tôi."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Và nhờ tôi chăm sóc em." Tiêu Thiện ngập ngừng đáp.

"Tại sao chứ? Tại sao lại..."

Cô chưa nói xong Tiêu Thiện đã ngắt lời "Bây giờ cậu ấy đang phải bước vào một cuộc chiến cực kì khóc liệt, em từng bị thương rồi mà. Nếu anh là Mạc Lăng anh cũng không muốn em phải đau đớn thêm một lần nào nữa."

"Nhưng mà..." Cô đau lòng, nếu anh ấy sợ cô bị đau đớn thì cô cũng vậy mà. Nỗi đau mà anh ấy cảm nhận được thì cô cũng cảm nhận được. Sao anh ấy có thể bỏ cô lại để cô sống trong lo lắng như thế.

"Tiêu Tuyết, em bình tĩnh đi. Em phải có niềm tin ở cậu ta chứ?"

Cô gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hai tay cô đan chặt lấy nhau. Có lẽ, anh ấy cũng tự mình tính được điều xấu nhất xảy ra với bản thân nên mới chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho mọi người. Anh ấy sao có thể tự mình quyết định như thế chứ? Cô đưa tay gạt nước mắt. Đúng vậy, mình sẽ đợi anh ấy về và hỏi cho rõ ràng. Anh ấy không có quyền quyết định. Cô mới là người được quyết định lấy hay không chứ? Vậy nên anh nhất định phải về đấy.

Tiêu Thiện lặng lẽ quan sát cô mà trong lòng cũng nặng trĩu, nhìn người con gái mình yêu đau lòng như vậy mà anh cũng chẳng thể làm được gì cả.

Đột nhiên, điện thoại của cô kêu lên. Ánh mắt có chút mừng rỡ, cô vội đáp "Joose?"

"Có chuyện gì sao? Tôi thấy cô gọi khá nhiều có vẻ như cô đang cần tôi." Giọng nói vẫn kiêu ngạo như thế.

Tiêu Tuyết gật đầu "Tôi rất nhớ cô đấy."

Joose cười vô cùng kiêu ngạo "Chúng ta không thân như thế đâu."

Tiêu Tuyết bật cười, cô đưa tay gạt nước mắt "Joose này..."

Cô chưa kịp nói thì Joose đã lên tiếng "Cô ở đất nước như này sao? Tôi muốn gọi một chiếc taxi nhưng có vẻ không có cái nào vừa mắt."

Tiêu Tuyết bị câu nói của cô làm cho bất ngờ, cô đứng thẳng dậy "Cô tới đây thật sao?" Cô đưa tay kéo Tiêu Thiện "Tôi sẽ đón cô."

Joose mỉm cười "Cho cô mười lăm phút."

Mạc Lăng cùng mọi người rời khỏi lăng thất, Đặng Ân vươn vai cuối cùng cậu cũng có thể cảm nhận được bầu không khí mát mẻ này rồi. Trên này cũng đã tạnh mưa rồi. Bầu trời ban đêm ở đây thật tuyệt, cao lớn và nhiều sao.

"Trời, chúng ta ở trong đó cũng mất năm tiếng rồi sao?" Đặng Ân bất ngờ nhìn đồng hồ.

Bùm! Bùm! Bùm! Một loạt súng bất ngờ nổ lên. Đám đàn em của Mạc Lăng liền lập tức vào vị trí.

Từ phía xa, một người phụ nữ với nụ cười ranh mãnh quen thuộc.

"Misa, cô thính thật đó?" Đặng Ân cười rồi nói.

Misa cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra "Các người nghĩ mình có thể qua mặt được ngài Rentoku sao?"

"Không phải là nghĩ mà là chúng tôi đã nắm gọn bí mật đó trong tay rồi." Đặng Ân thản nhiên đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Hạ Kỳ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook