Thương Lam Đỉnh

Quyển 2 - Chương 89: “Bí tịch” cười thật to.

Lưu Ly Phỉ Nguyệt

27/12/2015

Tuy rằng nói ngươi đáng giá có được, nhưng nếu muốn có người tán đồng ủng hộ không phải kẻ điên cũng là kẻ ngốc. Đương nhiên, những người ở đây vừa không phải kẻ điên cũng không phải kẻ ngốc. Toàn trường tĩnh mịch, mọi người che miệng không dám phát ra một chút âm thanh nào, giống đực sợ bị mỗ mãnh thú cực kỳ tàn ác kia phát hiện sau đó cho hắn một cú đoạn tử tuyệt tôn cước, giống cái phát ra ánh mắt kinh sợ tỏ vẻ sự việc này các nàng thiệt tình không làm được, tiểu yêu nữ này xem như đã khơi dòng đầu tiên.

Trước mắt ngoại trừ Lục Nhâm Giáp thì người kinh hãi nhất chính là thanh y lão giả, hắn lau cái trán trơn bóng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, thầm kêu may mắn. May mắn tiểu yêu nữ này niệm tình hắn là trưởng lão Dược Các chỉ đốt râu của hắn, so với Lục Nhâm Giáp như vậy vẫn còn tốt chán. Ngay sau đó, ánh mắt kinh sợ của mọi người thật cẩn thận dời đến trên người Mộc trưởng lão, bộ dáng tất cung tất kính kia chỉ còn kém không quỳ xuống cúng bái. Một con hung tàn ác thú như thế này, Mộc trưởng lão thế nhưng có thể ôm vào trong lòng, tiểu sinh bội phục sát đất. Chỉ là… Không biết chiêu này có phải do Mộc trưởng lão truyền thụ hay không? Mọi người thấy ánh mắt hắn biến đổi, Mộc trưởng lão tuy rằng nhìn qua ôn nhu nhã nhặn, kỳ thật cũng là một người thâm tàng bất lộ a.

Mà Mộc lại đủ các loại dở khóc dở cười tiếp nhận ánh mắt kính sợ của mọi người, nâng chung trà lên thổi thổi nước trà, trong lòng mặc thán: oan uổng a…

Vô địch thần công dù thái sơn có sụp đổ ngay trước mắt cũng không hề thay đổi sắc mặt của Tông Chủ rốt cuộc bị phá vỡ, đôi môi bên dưới chòm râu dường như hơi run rẩy một chút. Cái này chẳng khác nào đã trực tiếp kết thù với Táng Hồn Đảo. Nhưng không thể không thừa nhận, lão nhân gia hắn nhìn thấy tên Lục Nhâm Giáp lỗ mũi luôn hướng lên trời kia có bộ dáng thê thảm bậc này, trong lòng vẫn là thực thích. Nhìn tiểu cô nương thần thái tung bay trên đấu đài kia, tông chủ vuốt râu cười khổ một tiếng, có một tiểu nữ tử hữu thù tất báo lại nham hiểm đến cực điểm như vậy, thật sự là tông môn bất hạnh. Bất quá đây là thời điểm nên suy xét một chút về việc chọn thiếu tông chủ cho Huyền Tịch Tông.

Thật lâu sau, không biết là ai phát ra thanh âm nuốt nước miếng trước, các loại kiếp nạn qua đi, tiếng động bi phẫn cũng thật lâu không ngừng.

“Ta… Ta dựa vào! Nha đầu kia thật lợi hại a!”

“Vốn đang muốn véo mặt ôm ấp một chút, hiện tại… Ta vẫn không nên mơ tưởng tới.”

Kỳ Trữ chân nhân đã sớm xem không vừa mắt Lục Nhâm Giáp, nếu không phải Tông Chủ cùng mấy vị chân nhân khác ngăn cản hắn, hắn đã sớm cho Lục Nhâm Giáp vài quyền vào mặt để tiếp đón. Ba chiêu này của Phong Luyến Vãn thật sự là đại khoái nhân tâm, hắn nhịn không được vỗ bàn vui sướng hô to một tiếng: “Tiểu nha đầu này không tệ, ta muốn thu nàng làm nghĩa nữ!”

Kết quả đổi lấy một cái xem thường của Anh Trữ chân nhân: “Thôi đi, lão xử nam vạn năm như ngươi, có thể cho đứa nhỏ kia tình thương của mẹ sao? Muốn thu nghĩa nữ cũng phải là bản tiên tử thu!”

“Lão yêu bà, đồ đệ của ngươi so với đứa nhỏ kia cũng không hơn được mấy tuổi, còn muốn cùng ta tranh nghĩa nữ! Ngươi có thể cho đứa nhỏ kia tình thương của cha sao? !”

“Tình thương của cha có cũng được mà không có cũng không sao, tình thương của mẹ mới là tất không thể thiếu!”

“Ngươi nói bậy, tình thương của cha mới tất không thể thiếu!”

Một trận tranh cãi kịch liệt hai phe đập loạn, thanh âm ầm ĩ thật lâu không ngừng.

Mọi người khóe miệng run rẩy đầu đầy hắc tuyến, nếu muốn đứa nhỏ các ngài hai vị liền chạy nhanh sinh một đứa đi, sao lại muốn đến cướp đồ đệ của Mộc trưởng lão?

Lúc này Phổ Trữ chân nhân vuốt râu cười đến hết sức sáng lạn: “Nghĩa nữ này các ngươi đừng giành với ta…”



Kỳ Trữ cùng Anh Trữ đồng thời vung tay về phía hắn, lập tức lão nhân gia đáng thương liền giống như một ngôi sao băng bay ngược vút đến tây thiên xa xôi không thấy bóng dáng.

Hai vị chân nhân cùng kêu lên nói: “Một bó to tuổi còn muốn làm cha? Nằm mơ!”

Ở trong ảo cảnh bị Nhan đại thần đánh cho ôm đầu chạy tán loạn đã khiến nàng nghẹn khuất, Phong Luyến Vãn rốt cuộc từ trên người Lục Nhâm Giáp tìm được một chút cảm giác về sự ưu việt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm thầm than một tiếng hảo thích! Trên sàn đấu tỷ thí vẫn chưa kết thúc, nàng nửa điểm cũng không dám lơi lỏng, dù sao cũng chỉ mới ba chiêu, Lục Nhâm giáp có thể làm thiếu chưởng môn Táng hồn Đảo dĩ nhiên không phải quả hồng mềm dễ dàng bị nàng vo tròn bóp dẹp. Đã lâu không được cùng đối thủ tu vi không cách biệt lắm so chiêu, Phong Luyến Vãn cũng thật sự rất ngứa tay a.

Ở trước mắt nhiều người như vậy bị phế đi kiêu ngạo của nam nhân, Lục Nhâm Giáp vô cùng nhục nhã, sắc mặt biến tím giống như trái cà tím vừa hái trong vườn, hai mắt che kín tơ máu. Một tay ôm hạ thể tức giận mắng Phong Luyến Vãn một tiếng “Tiểu tiện nhân”, từ trong lòng lấy ra một khỏa đan dược tức khắc nuốt vào trong bụng, đau đớn giảm bớt không ít, lập tức từ tại chỗ nhảy dựng lên rút ra trường đao bên hông liền hướng về Phong Luyến Vãn chém tới.

Tay không đối chiến với tu sĩ cầm trong tay vũ khí lợi hại đang phẫn nộ đùng đùng, vẫn là câu nói kia, ông cụ thắt cổ —— chán sống, bất quá Phong Luyến Vãn cảm thấy nàng còn trẻ hẳn là có bó lớn thời gian để tiêu xài. Hỏa hệ linh khí bùng lên dữ dội, trong chớp mắt hóa thành liệt diễm trường thương ngăn cản tiến công mãnh liệt của Lục Nhâm Giáp.”Đinh đinh đinh ——” trước sau bất quá chỉ trong thời gian vài giây, vũ khí va chạm đã sớm không dưới mấy mươi lần.

Các tu sĩ kiến thức rộng từ lúc nhìn thấy liệt diễm trường thương trong tay Phong Luyến Vãn liền sợ ngây người, này này này không phải chỉ có Kết Đan tu sĩ mới có thể sử dụng linh khí hóa hình sao! Chẳng lẽ tiểu nha đầu này đã sớm đột phá Kết Đan cho tới bây giờ đều là phẫn trư ăn lão hổ?! Tông chủ cũng nhịn không được rung rung, Phong Luyến Vãn đột phá Kết Đan không hề nằm trong dự kiến của hắn, này quả thật không thể tưởng tượng nổi! Mở to hai mắt nhìn chằm chằm Phong Luyến Vãn mới phát hiện, nga, bộ dáng đứa nhỏ này nhiều lắm chỉ là Trúc Cơ tầng ba tầng bốn, có thể sử dụng linh khí hóa hình đại khái là cơ duyên xảo hợp. Lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, Tông Chủ phát hiện công phu dọa người của đứa nhỏ này đã muốn lô hỏa thuần thanh.

Trường đao trong tay Lục Nhâm Giáp chiêu thức biến ảo không ngừng, đây là điểm lợi của việc làm thiếu chưởng môn, chiêu thức trụ cột phong phú, kỹ năng công pháp một bó to. Phong Luyến Vãn không quá am hiểu cận chiến, nếu không phải đã đột phá Trúc Cơ tầng bốn chỉ sợ sẽ giống như dưa hấu bị hắn bổ làm nhiều mảnh. Đương nhiên, dưa hấu này không phải chỉ con gà lông xanh kia.

Lúc này thật sự là nguy cấp, hai tay giữ chặt trường thương ngăn cản Lục Nhâm Giáp điên cuồng liều mạng tấn công, thế nhưng có chút đứng không vững. Tỷ thí luyện đan ban nãy tổn thất không ít linh khí, nếu không phải Hỗn Độn Quyết trong nháy mắt có thể nạp linh khí bên ngoài để mình sử dụng thì đã nguy to, lại bị mỗ mặt nạ kia làm bị thương khiến Phong Luyến Vãn giống như nỏ mạnh hết đà, xem ra phải tốc chiến tốc thắng.

Dùng binh khí chiếm không được tiện nghi ta liền chơi đánh lén, Phong Luyến Vãn ánh mắt lạnh băng nhấc chân đá về phía bắp chân của Lục Nhâm Giáp. Đứa nhỏ hiểu chút tri thức cũng đều biết, cho dù là võ sĩ lợi hại đến đâu, bị đá vào xương ống chân cũng sẽ đau đến rơi lệ, càng miễn bàn Lục Nhâm Giáp tên cặn bã này. Nhưng trời không toại lòng người, Lục Nhâm Giáp vừa mới ăn khỏa đan dược kia tựa như thuốc giảm đau thượng đẳng, đau hay không đau không có nửa điểm quan hệ gì tới hắn, nên đánh liền đánh.

Phong Luyến Vãn phát hỏa, thua tỷ thí luyện đan đã khiến nàng hận không thể lấy cái chết tạ tội, nếu tỷ thí với tên cặn bã này mà thua tiếp vậy nàng có phải ngay cả luân hồi cũng không cần nữa? Phế đi vật quý của ngươi ngươi còn giống như châu chấu nhảy loạn không ngừng, lại phế đi gân cốt của ngươi ta xem ngươi có thể hóa thành tiểu cường (*) hay không?

(*) tiểu cường: là con gián, ý nói đánh mãi không chết.

Trường thương dựng đứng chém thẳng vào đao phong, hai tay cầm thương lấy tốc độ sét đánh đâm vào đầu gối bên phải của Lục Nhâm Giáp, chỉ nghe thấy tiếng binh khí đâm sâu vào da thịt xương cốt cùng tiếng người hét thê lương âm vang quanh quẩn khắp không gian tĩnh lặng. Những người có mặt ở đây đều bị thủ đoạn tàn nhẫn của nàng dọa cho cả kinh sửng sốt.

Vai phải cùng đầu gối đều bị đâm thủng, bất đồng duy nhất là, vết thương trên vai là bị lợi trảo của mỗ nữ trạc phá, vì muốn thay họ Hàn nào đó báo thù. Còn đầu gối bị mỗ nữ dùng trường thương giống như đâm bù nhìn mà đâm vào, là vì ân oán cá nhân.

Lục thiếu chưởng môn quang vinh bán thân bất toại .



Tông Chủ cũng nhìn không nổi cảnh tượng huyết tinh bậc này, thừa dịp Lục Nhâm Giáp vì vẫn giữ được nửa cái mạng mà may mắn rơi lệ đầy mặt, hắn nhanh chóng tuyên bố thắng bại tỷ thí, đề phòng mỗ nữ càng đánh càng hưng phấn đem thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo lăng trì tại chỗ. Đương nhiên, người thắng chính là mỗ sinh vật hung tàn.

Mỗ sinh vật hung tàn này họ Phong, tên Luyến Vãn, dùng tên giả Nhan Phong.

Cố tình mỗ sinh vật hung tàn này còn không muốn buông tha cho người ta, kéo cổ áo Lục Nhâm Giáp đang nằm ngã trên đất, dùng linh khí tìm tòi nửa ngày rốt cuộc tìm được quyển trục trước kia đã dặn Túc Không Ly tìm cách ném lại cho hắn. Trước mặt mọi người hô to một tiếng: “Đây là bí tịch đứng đầu Táng Hồn Đảo, các vị có muốn nhìn xem không?”

Bí tịch đứng đầu Táng Hồn Đảo? Tông chủ nhíu mày không phát biểu ý kiến gì, tuy rằng không được chủ nhân đồng ý đã dùng thủ đoạn bá đạo kiêu ngạo đoạt lấy, nhưng nếu có cơ hội bọn họ dĩ nhiên cũng muốn mở rộng kiến thức.

Phong Luyến Vãn lộ ra một nụ cười âm hiểm nhất trong cuộc đời này, cởi bỏ linh khí phong ấn do chính mình thiết hạ, trong ánh mắt bất khả tư nghị của Lục Nhâm Giáp mở ra quyển trục, đầu tiên là chăm chú nhìn, sau đó “hoàng sợ vô cùng” thì thầm: “Muốn luyện thần công, trước phải tự cung!”



Tiếng nói vừa dứt, vốn là không gian tĩnh lặng lại càng thêm tĩnh lặng đến cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, mọi người trợn mắt há hốc mồm giống như một cọc gỗ quay đầu mở to mắt nhìn Lục Nhâm Giáp đáng thương kia, hưng phấn nhất đương nhiên là những nhân sĩ Táng Hồn Đảo không biết sự tình, bí tịch này… yêu cầu quả thực rất phù hợp với thiếu chưởng môn bây giờ a, này có tính là nhân họa đắc phúc không? !

Biểu tình bi thống của Lục Nhâm Giáp rốt cuộc có một tia huyết sắc, hai mắt sáng rực bị nước mắt bao phủ.

Tiếp theo lại nghe thấy thanh âm lanh lảnh như đọc sách của mỗ nữ kia: “Cho dù tự cung, chưa chắc thành công!”



Mọi người hóa đá tốc độ càng nhanh hơn, Lục Nhâm Giáp cùng nhân sĩ Táng Hồn Đảo đã phong hóa tan thành bụi bay đến đại sa mạc. Bí tịch này quả thực muốn bẫy người a!

Thanh âm vô tâm vô phế của mỗ nữ có chút dồn dập vang lên: “Không cần tự cung, cũng có thể thành công!”



Ba câu “Bí tịch” niệm xong, tâm tình mọi người vô cùng phức tạp, thậm chí không để ý mặt mũi lão lệ tung hoành hoặc cười đến sắp tắt thở, bí tịch đứng đầu Táng Hồn Đảo thật sự là…quá mức âm ngoan nham hiểm a!

Trời mới biết Phong Luyến Vãn sau khi nghiêm túc đọc xong ba câu này đã nghẹn cười đến mức nội thương tăng thêm gấp đôi, ruột đều nhanh thắt lại, bất quá, ghê tởm ghê tởm Lục Nhâm giáp đám cặn bã kia, nội thương cũng đáng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Lam Đỉnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook