Thương Lam Đỉnh

Quyển 2 - Chương 88: Đoạn tử tuyệt tôn cước.

Lưu Ly Phỉ Nguyệt

27/12/2015

Người không biết sự tình đương nhiên sẽ vì đứa nhỏ này mà khóc rống chảy nước mắt oán trách ông trời bất công, người biết rõ ẩn tình bên trong chẳng hạn như Tông Chủ và Mộc liền có đủ các loại dở khóc dở cười. Nàng dùng tên giả “Nhan Phong” để tự xưng, một câu kia không có nửa chữ “Ta” tồn tại, rõ ràng đang ám chỉ ngầm rằng: Cho dù thắng cũng chỉ là trên danh nghĩa, bổn cô nương chính là không phục! Một câu ẩn giấu huyền cơ như vậy lại khiến cho mọi người có mặt ở đây đều đồng tình, đối với nàng càng tăng thêm hảo cảm. Tiểu nha đầu này sao lại đáng yêu như vậy?

Tông chủ ho nhẹ hai tiếng tuyên bố kết quả tỷ thí, Lục Nhâm Giáp thực tuân thủ hứa hẹn đem giải dược dâng lên tận tay, nụ cười trên môi kia rốt cuộc mang theo bao nhiêu âm hiểm cũng chỉ có hắn mới biết được. Bất quá không hiểu vì sao Phong Luyến Vãn cảm thấy có chút không được tự nhiên, tổng cảm thấy nụ cười âm trầm kia là hướng về nàng. Có nên lại đến Tàng Tú một chuyến căn dặn mặt quan tài trăm ngàn lần không được ăn viên đan dược kia không? Nghĩ nghĩ vẫn là không cần, nếu chỉ số thông minh của hắn không thành vấn đề hẳn sẽ không tự tìm đường chết.

Sau khi tỷ thí kết thúc đám đông nhanh chóng tan rã, nhiều người lưu luyến nhìn lại hai mỹ nhân ý vị khác nhau trên đấu đài, cẩn thận mỗi bước đi, tâm tình so với cô nương sắp xuất giá còn rối rắm hơn. Lục Quá thực hưởng thụ loại ánh mắt đắm đuối này, dựa vào tâm tình tốt xấu cấp cho vài nhân sĩ khác nhau một hai cái mị nhãn phong tình vạn chủng cùng hôn gió, giống như nữ ngôi sao trên sân khấu. Phong Luyến Vãn rũ mi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nụ cười trên mặt hoàn toàn được Mộc chân truyền, rất lễ phép giống như không nhìn thấy những ánh mắt lang sói kia.

Cho đến khi bàn đặt dược liệu được vài tên đệ tử dọn đi, Lục Quá lắc mình một cái nhảy xuống đấu đài, Lục Nhâm Giáp cũng đứng dậy định rời khỏi, Phong Luyến Vãn mới đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm không lớn lại đủ để cho Lục Nhâm Giáp nghe được: “Nhan Phong của Huyền Tịch Tông, thỉnh cầu khiêu chiến thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo Lục Nhâm Giáp!”

Vừa dứt lời, đệ tử đã quay đầu bước đi liền chấn động, đều cứng ngắc đứng tại chỗ đi không được ở lại cũng không xong. Tiểu nha đầu này sớm không nói muộn không nói cố tình đợi mọi người đã tản đi hết mới nói, rõ ràng không muốn bọn họ vây xem, nếu còn ở lại chẳng phải là không quá biết điều! Vài vị chân nhân cùng Tông Chủ cũng có chút sửng sốt, tiểu nha đầu này lại còn muốn nháo loạn cái gì, cảm thấy danh tiếng còn chưa đủ vang xa hay sao, lại dám công khai khiêu chiến thiếu chưởng môn?

Lại nhìn Lục Nhâm Giáp, nụ cười thường trực đã biến thành cực độ kinh ngạc. Nâng cằm nhìn thân ảnh nho nhỏ trên đấu đài kia, nhãn châu chuyển động liền cười dài nói: “Tiểu sư muội đã yêu cầu, Nhâm Giáp dĩ nhiên phải đáp ứng. Nhưng luyện đan cũng không phải sở trường của Nhâm Giáp, chúng ta hai người tỷ thí, Nhâm Giáp phải thua không thể nghi ngờ. Không phải là tiểu sư muội muốn đòi lại thể diện từ chỗ Nhâm Giáp đấy chứ?”

Phong Luyến Vãn cũng sờ sờ cằm lộ ra dáng vẻ ngạc nhiên, nói: “Chẳng lẽ Lục thiếu chưởng môn nghĩ rằng, Nhan Phong muốn cùng ngươi tỷ thí luyện đan?”

Lục Nhâm Giáp sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải?”

Phong Luyến Vãn cười đến giống như một tiểu hồ ly, trong đáng yêu lộ ra mười phần giảo hoạt: “Nhan Phong muốn cùng Lục thiếu chưởng môn luận bàn tu vi, không biết thiếu chưởng môn có nguyện ý chỉ giáo?”

Thanh âm huyên náo của những đệ tử còn lưu lại nhất thời im bặt, vài vị chân nhân cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Phong Luyến Vãn, cảm thấy nàng thực sự là muốn tìm đường chết. Không ai xem trọng Phong Luyến Vãn, ngay cả người đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi là Hàn Ảnh Trọng cũng phải thua ở trên tay hắn, nàng chỉ là một tiểu cô nương chuyên về luyện đan có thể chiếm được mấy phần cơ hội thắng? Tông Chủ trong mắt hiện lên một chút tia sáng kỳ dị, hắn nhưng thật ra muốn nhìn xem tu vi của nha đầu kia đã đạt đến trình độ nào, xem bộ dáng tràn đầy tự tin của nàng hẳn là có vài phần nắm chắc.

“Tiểu sư muội, ngươi xác định?” Người khác không xem trọng Phong Luyến Vãn, Lục Nhâm Giáp lại càng không xem Phong Luyến Vãn ra gì. Lần đầu tiên gặp mặt hắn không cảm giác được trong cơ thể nàng có bao nhiêu linh khí, phỏng chừng ngay cả Luyện Khí Kỳ tầng một cũng chưa đến, một chiêu bình thường của hắn cơ hồ có thể lấy mạng của nàng.

“Ta xác định.” Phong Luyến Vãn tươi cười có chút miễn cưỡng, nàng vốn tính tình không tốt nhưng khi đối mặt với kẻ thù lại phải tươi cười như cây đón gió xuân, thật sự là làm khó nàng .

“Vẫn là câu nói kia, tiểu sư muội đã yêu cầu, Nhâm Giáp dĩ nhiên phải đáp ứng.” Lục Nhậm Giáp nở nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc.

Phong Luyến Vãn nhíu mày, người này không ngờ đáp ứng rất nhanh. Nàng vốn tưởng, nếu Lục Nhâm Giáp không đồng ý nàng liền dựa vào cớ tỷ thí luyện đan thất bại một khóc hai nháo ba thắt cổ, chỉ cần hắn không đáp ứng lập tức sẽ biến thành chuột qua đường bị mỗi người của Huyền Tịch Tông đuổi đánh. Hiện tại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, trò vui đuổi bắt con chuột này phỏng chừng không thể thực hành.

Lại một vòng tỷ thí sắp bắt đầu, đây là do bọn họ hai người tại chỗ tự mình ước định tỷ thí, Tông Chủ cũng khó mà can thiệp, chỉ đành ngồi trở lại vị trí cũ nhận chức bảo an cùng tuyên tố thắng bại. Nếu Lục Nhâm Giáp dám hạ độc thủ đối với tiểu thiên tài của bọn họ, bọn họ cũng có thể lập tức ra tay cứu giúp.



Trước mắt bao người, Lục Nhâm Giáp vỗ mạnh lên bàn nương nhờ phản lực bay lên đấu đài, vững vàng tiếp đất, nụ cười thường trực nhìn thế nào cũng có vài phần khinh thị: “Nhâm Giáp xin nhường tiểu sư muội ba chiêu, để tránh người khác nói rằng Nhâm Giáp khi dễ tiểu sư muội.”

Nghe vậy, thần sắc Phong Luyến Vãn đột nhiên trở nên cổ quái, giống như sợ hắn sẽ lập tức đổi ý thật cẩn thận hỏi: “Ngươi xác định?”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Người nào đó cười đến vẻ mặt sáng lạn nói ra một câu danh ngôn mà Phong Luyến Vãn sớm đã nghe thuộc lòng.

Phong Luyến Vãn nhìn vào ánh mắt tràn ngập thương hại của hắn, ta một tu sĩ Trúc Cơ tầng bốn đánh với tu sĩ Trúc Cơ tầng ba như ngươi vốn chính là thắng chắc, ngươi không biết sống chết còn giả vờ quân tử nhường cho ta ba chiêu, ta không đánh ngươi bò lết trên đất có phải thực xin lỗi mọi người hay không? Trên khuôn mặt nàng xuất hiện một nụ cười hòa nhã: “Như vậy, Nhan Phong sẽ không khách khí .”

Kẻ nên đánh vẫn phải đánh, thân phận nên che dấu vẫn cần che dấu, linh khí có thể sử dụng chỉ có hai loại Hỏa hệ và Mộc hệ. Phong Luyến Vãn không hề nghĩ ngợi liền sử dụng Hỏa hệ, linh khó đỏ sẫm như lửa vây quanh bốn phía ngọc thủ, xa xa nhìn lại giống như bàn tay hóa thành hai luồng hỏa diễm rực cháy. Chân trước dẫm mạnh xuống đất lấy đà đánh tới, song chưởng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay biến ảo, thanh âm non nớt xé gió truyền vào trong tai mọi người:”Đây là chiêu thứ nhất!”

Phong Luyến Vãn trong nháy mắt bại lộ hơi thở của tu sĩ Trúc Cơ tầng một, lại đủ để mấy trăm người ở đây rớt mắt khỏi tròng.

“Nàng dĩ nhiên là Trúc Cơ tầng một? !”

“Hài tử nhỏ như vậy, không chỉ là Luyện Đan Sư cấp hai mà còn là Trúc Cơ tu sĩ, thực là yêu nghiệt!”

Các trưởng lão Dược Các cả người run run có điểm không thể tin được, đều siết chặt tay đối phương nghe được đối phương hét lên mới chính thức bừng tỉnh, vuốt râu khen ngợi Mộc trưởng lão đã thu được một hảo đồ đệ, Phong Luyến Vãn càng yêu nghiệt bọn họ càng cao hứng. Tông Chủ không có cảm tưởng gì, ngắn ngủi bảy tháng trở thành tu sĩ Trúc Cơ tầng một, đối với người khác mà nói tuyệt đối là thiên phú dị bẩm, nhưng đối với nha đầu kia mà nói tuyệt đối hợp tình hợp lý.

Lục Nhâm Giáp cũng không khỏi trừng to mắt, người khác chỉ chú trọng tu vi của Phong Luyến Vãn, hắn chú ý tới là chiêu thức của Phong Luyến Vãn, hai mắt hoa lên. Quang huy đỏ sẫm tựa như pháo hoa nở rộ đến cực điểm, mỗi một góc độ đều phong bế gắt gao không thể né tránh. Hỏa tinh sau khi tiếp xúc với thân thể hắn lại dung nhập thêm Mộc hệ linh khí, chui vào vạt áo dính trên da hắn, nhất thời những vết thương rất nhỏ trải rộng toàn thân, miệng vết thương truyền đến cảm giác đau ngứa khó nhịn khiến cho hắn trong nháy mắt biến sắc. Loại vết thương nho nhỏ cùng độc dược này Lục Nhâm Giáp cũng không xa lạ, trong lòng kinh hãi không tự chủ được hô to: “Ngươi cùng Túc Không Ly có quan hệ gì? !”

Trong hồng mâu hiện lên ánh sáng sắc nhọn, người này kể ra cũng không ngốc, biết nàng đang gậy ông đập lưng ông. Phong Luyến Vãn hảo tâm cười lạnh một tiếng hồi đáp: “Quan hệ giữa chủ nợ và con nợ.” Tám món bảo vật kia nàng vẫn còn chưa lấy đâu, sau khi quay về nhất định phải đánh cướp của tiểu tử kia.

Những người vây xem đều bị đoạn đối thoại này khiến cho mơ hồ, tỷ thí thì tỷ thí, có liên quan gì đến phản đồ Túc Không Ly kia?

“Lục thiếu chưởng môn, tiếp chiêu thứ hai của ta đi!” Mặc kệ những người khác đang suy nghĩ gì, trong mắt Phong Luyến Vãn lóe lên thị huyết lãnh diễm, vươn tay phải đem linh khí dung nhập vào Nghiệp Hỏa, lấy chưởng thành đao hướng hắn đâm tới. Lục Nhâm Giáp kinh nghi bất định (*), một kích này tốc độ nhanh như tia chớp, trong lúc ngây người trên vai phải hắn đã truyền đến đau đớn xâm nhập cốt tủy, da tróc thịt bong!

(*) kinh nghi bất định: vì quá kinh ngạc nên không có hành động gì.

Lục Nhâm Giáp ăn đau ngã xuống đất, hung tợn trừng mắt nhìn Phong Luyến Vãn ngón tay nhiễm đầy máu tươi. Tiểu cô nương mặt không chút thay đổi tựa như tu la địa ngục, hàng mi dài rợp bóng khiến hồng mâu tăng thêm phần lãnh khốc. Hắn nhớ rõ vị trí bị thương này, ba ngày trước hắn cũng như thế chém vào vai phải Hàn Ảnh Trọng.

Mọi người vì một màn công kích đầy huyết tinh của tiểu cô nương này mà cảm thấy khiếp sợ. Thực sự không thể tin được tiểu cô nương đáng yêu như tinh linh trong biển hoa vừa rồi khi đả thương người lại thị huyết đến như vậy. Bất quá càng khiếp sợ hơn là vì tu vi của nàng.



“Trúc Cơ tầng hai? Vừa rồi Trúc Cơ tầng một lại không phải là tu vi chân thật của nàng? !”

“Thật không hổ là tiểu yêu nữ a, thực là yêu nghiệt a!”

Mộc nhìn Phong Luyến Vãn đang chiếm thế thượng phong, trong lòng tựa như đánh ngã bình ngũ vị. Hy sinh vĩ đại nhất chính là nhẫn nhục, nàng chắc hẳn đã nhịn lâu lắm rồi, hôm nay cùng Lục Nhâm giáp tỷ thí một trận rốt cuộc khiến tài năng của nàng được bộc lộ giống như một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ, hắn tự đáy lòng cao hứng thay nàng. Nhưng vì sao hắn lại cảm giác nàng hiện tại trở nên xa lạ như vậy?

Trên đấu đài, linh khí Trúc Cơ tầng ba đột nhiên như cuồng phong bão táp vây quanh thân thể của nàng, đôi mi tinh tế hơi nhíu lại, ánh mắt lãnh lệ khiến đối thủ so phần khí thế đã thất bại thảm hại. Chiêu thứ nhất là vì Túc Không Ly, chiêu thứ hai là vì Hàn Ảnh Trọng, chiêu thứ ba là vì chính nàng! Dám đánh chủ ý lên người bổn cô nương, bổn cô nương sẽ chỉnh ngươi không thành hình người.

Phong Luyến Vãn đột nhiên nở nụ cười, cười đến giống như ánh mặt trời sáng lạn, nhưng lãnh ý trong mắt lại không hề thuyên giảm: “Chiêu thứ ba!”

Lục Nhâm Giáp đột nhiên có dự cảm rất xấu, muốn cách xa khỏi phạm vi thi triển chiêu thức của nàng, nhưng toàn thân tê dại cùng đau đớn trên bả vai khiến tốc độ của hắn chậm lại. Mắt thấy nàng xốc lên làn váy để lộ đôi chân nhỏ trắng nõn mang hài màu hồng phấn, sau đó rót vào một lượng linh khí lớn xuống chân rồi hung hăng đá một phát!

Mọi người mao cốt tủng nhiên phát hiện, mục tiêu của nàng lại là ——

Thứ giữa hai chân Lục Nhâm Giáp!

Chỉ thấy hai mắt che kín tơ máu của Lục Nhâm Giáp đột nhiên trợn ra như mắt cá vàng, toàn thân cứng ngắc giống như nhánh cây, một tiếng “Ngao ô ——”kia thét lên thê lương mà cực kỳ bi thảm, thanh âm biểu hiện ra chủ nhân của nó thống khổ đến cỡ nào, kia quả thực là thông thiên triệt địa thống khổ đến cực điểm ruột gan đứt từng khúc dục tiên dục tử…

Chiêu này tên là “Đoạn tử tuyệt tôn cước”, Phong Luyến Vãn sớm đã thực hành rất nhiều lần, chẳng hạn như khi tiểu học nhìn thấy một mỗ nam đồng học thật sự không vừa mắt đã tung ra một cước này. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên rót vào linh khí, chuẩn xác không có lầm chặt đứt kinh mạch xung quanh vật đó của Lục Nhâm Giáp, muốn khỏi hẳn chắc chắn không có khả năng.

Toàn bộ động vật giống đực ở đây bao gồm Tông Chủ cùng Mộc chỉ cảm thấy mỗ bộ vị nào đó trên thân một trận lạnh cả người, thiếu niên nhát gan hoảng hốt che lại bộ phận trọng yếu của mình, sợ rằng người kế tiếp bị bạo cúc hoa là hắn. Ánh mắt mọi người nhìn Phong Luyến Vãn đã không đơn thuần chỉ là nhìn thấy một vật đáng yêu, mà càng giống đang nhìn một thanh đao.

Thanh đao này, tên là đoạn tử tuyệt tôn.

Thực kinh hoàng… Thực bạo lực…

Không rét mà run, chính là loại cảm giác này, ngươi —— đáng giá có được.

P/s: Amen, lạy chúa, thực là tàn độc quá đi, thực không dám xem tiếp nữa. Nhưng thân là người edit, dù chết sống thế nào ta cũng phải cố bò dậy. Chương này edit khó với cực lắm đấy. Nên ủng hộ nhiệt liệt vào nhé, chia sẻ cảm tưởng cho ta nghe với.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Lam Đỉnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook