Quyển 2 - Chương 6: Đan phương Ẩn Tức Đan.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Đều không phải do hắn định lực không đủ, mà là đan phương này lực ảnh hưởng tuyệt đối cường đến trình độ nhất định —— đây chính là đan phương sớm đã thất truyền từ thời thượng cổ cùng với Liễm Tức Thuật phối hợp là có thể hoàn mỹ ẩn thân Ẩn Tức Đan a! Tinh thông dược lý như hắn cẩn thận suy đoán một phen liền biết đan phương này tuyệt đối là đồ thật, nếu truyền ra ngoài sẽ khiến cho toàn bộ Tu Chân thế giới nổi lên một hồi phong ba bão táp không thể vãn hồi.
Khiếp sợ qua đi, ánh mắt hắn thay thế bằng một mảnh nhu hòa cùng cảm động. Tuy rằng tò mò nàng làm sao có được đan phương này, nhưng cũng không trọng yếu, nàng không muốn nói hắn sẽ không hỏi. Chính là đan phương quý giá như vậy nàng thế nhưng lại dễ dàng liền giao cho hắn, nàng tín nhiệm hắn như thế sao?
Trong mắt của hắn không có một tia tham lam, vẫn giống như lúc mới gặp thuần khiết sạch sẽ, Phong Luyến Vãn đối với hắn lại thêm một phần hảo cảm, tâm tình rất tốt hỏi: “Khi nào thì có thể luyện chế xong?”
Áp chế trong lòng phân vui sướng kia, hắn đem đan phương thu vào tay áo, trả lời: “Chậm nhất buổi trưa ngày mai.”
Nàng gật gật đầu, dù sao nàng cũng không nóng nảy, hắn chậm rãi luyện hai ba ngày nàng cũng có thể chờ, hiện tại nên nói đến vấn đề chi phí. Ân… Tuy rằng bàn bạc thù lao có chút làm mất cảm tình, nhưng thỉnh cầu người ta giúp đỡ nếu không trả thù lao thực sự rất khó coi. Phong Luyến Vãn sờ sờ cằm trắng nõn, suy nghĩ có nên hay không đem một ít cực phẩm dược liệu cho hắn. Dù sao với cấp bậc hiện tại của nàng chúng cũng chỉ có thể ở trong túi đóng đầy bụi bặm, còn không bằng đưa cho hắn luyện chế thành đan dược.
Xem bộ dáng của nàng hắn liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm điểm cái trán của nàng, cười nói: “Một viên Ẩn Tức Đan, xem như là “bồi thường” đi.”
Phong Luyến Vãn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng chỉ đùa với hắn thôi a, không phải thật sự nghĩ muốn cái gì “bồi thường” a!
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lưu chuyển tràn đầy ôn nhu cùng nụ cười mê chết người không đền mạng của hắn, nàng cái gì cũng không nói được.
Quả nhiên là người đã sinh sống nhiều năm trong thế giới tối thượng này, nàng cũng là người thực tế a, nhưng so với vị thần tiên nam tử thanh tâm quả dục trước mắt, giống như một kẻ trên trời một kẻ dưới đất, chậc chậc, kém quá xa.
Thần tiên sao…
Nghĩ đến hình tượng so sánh này, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, trong nụ cười lộ ra một cỗ xấu xa giảo hoạt, nhân lúc hắn kinh ngạc xông tới ôm lấy hắn.
Cho dù ngươi là thần tiên, còn không phải vẫn bị ta tiểu nữ tử bình thường này cọ nhung mao sao, hừ ~
Buổi trưa ngày hôm sau, Phong Luyến Vãn lại đi đến Dược Các, lấy Ẩn Tức Đan đã luyện chế. Mộc trưởng lão cũng thực hết lòng tuân thủ hứa hẹn luyện xong, sớm đến trước tiểu viện chờ nàng. Nhìn sắc mặt hắn so với lần trước gặp có vẻ hơi tái nhợt, trong ánh mắt xinh đẹp cũng có một chút nhỏ vụn tơ máu, hắn tuy rằng không nói, nhưng Phong Luyến Vãn biết hắn nhất định không ngủ không nghỉ giúp nàng luyện chế đan dược, trong lòng cảm động không thôi. Tuy rằng Luyện Đan Sư như hắn không đến mức không ngủ một đêm liền biến thành bộ dáng này, nhưng lần đầu luyện chế Ẩn Tức Đan loại đan dược này cũng là thập phần hao phí chân khí.
Hiện tại Ẩn Tức Đan cùng Liễm Tức Thuật đều đã chuẩn bị tốt, vạn sự sẵn sàng, đêm nay nàng liền tính lẻn vào Kiếm Linh Phong thần không biết quỷ không hay hái vài cọng thảo dược.
Màn đêm tựa hồ biết rõ hành động của Phong Luyến Vãn mà rất nhanh buông xuống, thiên không hắc ám như mực, vạn dặm không mây, tinh tú ảm đạm vây quanh vầng trăng mờ mờ tỏa sáng, ánh trăng mềm như lụa mỏng. Huyền Tịch Tông nguy nga tú lệ tiên sơn tựa hồ được bao phủ một tầng sương mông lung, bóng cây càng thêm âm u, nước suối leng keng vang lên, giống như khung cảnh tốt đẹp trong giấc mộng.
Ánh trăng mỹ lệ như vậy, dùng để trộm cướp, thật sự là có điểm… không thích hợp. Phong Luyến Vãn hướng về phía bầu trời liếc mắt, thế này hành động thực sự bất tiện. Nói sao cũng nên là một đêm nguyệt hắc phong cao đi, chẳng lẽ lão thiên gia không muốn đóa hoa tương lai của tổ quốc bước lên con đường trở thành kẻ trộm vĩ đại? Đủ loại buồn bực, bất quá nàng vẫn là kiên trì nguyên kế hoạch đi tới Kiếm Linh Phong, nuốt vào Ẩn Tức Đan, vận khởi Liễm Tức Thuật, mở ra bản đồ, thi triển Trúc Cơ tầng một khinh công bộ pháp, thực nhẹ nhàng tránh né đệ tử canh gác ban đêm trong Kiếm Linh Phong, hoặc nên nói là “Quang minh chính đại’’ đi theo bọn họ.
Ban đêm như trước yên tĩnh, gió mát xen lẫn hương hoa thanh nhã tràn ngập trong không khí, đến cấm địa phía sau núi lại nháy mắt đông lại. Thật là đồ sộ vết nứt như huyệt động dẫn dắt người ta thám hiểm bí cảnh, băng lăng treo ở trên đầu cửa đá, chính giữa có khắc hai chữ nhìn không ra là lồi lên hay lõm xuống, đọc từ phải qua trái, đó là “Tàng Tú” .
Khiếp sợ qua đi, ánh mắt hắn thay thế bằng một mảnh nhu hòa cùng cảm động. Tuy rằng tò mò nàng làm sao có được đan phương này, nhưng cũng không trọng yếu, nàng không muốn nói hắn sẽ không hỏi. Chính là đan phương quý giá như vậy nàng thế nhưng lại dễ dàng liền giao cho hắn, nàng tín nhiệm hắn như thế sao?
Trong mắt của hắn không có một tia tham lam, vẫn giống như lúc mới gặp thuần khiết sạch sẽ, Phong Luyến Vãn đối với hắn lại thêm một phần hảo cảm, tâm tình rất tốt hỏi: “Khi nào thì có thể luyện chế xong?”
Áp chế trong lòng phân vui sướng kia, hắn đem đan phương thu vào tay áo, trả lời: “Chậm nhất buổi trưa ngày mai.”
Nàng gật gật đầu, dù sao nàng cũng không nóng nảy, hắn chậm rãi luyện hai ba ngày nàng cũng có thể chờ, hiện tại nên nói đến vấn đề chi phí. Ân… Tuy rằng bàn bạc thù lao có chút làm mất cảm tình, nhưng thỉnh cầu người ta giúp đỡ nếu không trả thù lao thực sự rất khó coi. Phong Luyến Vãn sờ sờ cằm trắng nõn, suy nghĩ có nên hay không đem một ít cực phẩm dược liệu cho hắn. Dù sao với cấp bậc hiện tại của nàng chúng cũng chỉ có thể ở trong túi đóng đầy bụi bặm, còn không bằng đưa cho hắn luyện chế thành đan dược.
Xem bộ dáng của nàng hắn liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm điểm cái trán của nàng, cười nói: “Một viên Ẩn Tức Đan, xem như là “bồi thường” đi.”
Phong Luyến Vãn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng chỉ đùa với hắn thôi a, không phải thật sự nghĩ muốn cái gì “bồi thường” a!
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lưu chuyển tràn đầy ôn nhu cùng nụ cười mê chết người không đền mạng của hắn, nàng cái gì cũng không nói được.
Quả nhiên là người đã sinh sống nhiều năm trong thế giới tối thượng này, nàng cũng là người thực tế a, nhưng so với vị thần tiên nam tử thanh tâm quả dục trước mắt, giống như một kẻ trên trời một kẻ dưới đất, chậc chậc, kém quá xa.
Thần tiên sao…
Nghĩ đến hình tượng so sánh này, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, trong nụ cười lộ ra một cỗ xấu xa giảo hoạt, nhân lúc hắn kinh ngạc xông tới ôm lấy hắn.
Cho dù ngươi là thần tiên, còn không phải vẫn bị ta tiểu nữ tử bình thường này cọ nhung mao sao, hừ ~
Buổi trưa ngày hôm sau, Phong Luyến Vãn lại đi đến Dược Các, lấy Ẩn Tức Đan đã luyện chế. Mộc trưởng lão cũng thực hết lòng tuân thủ hứa hẹn luyện xong, sớm đến trước tiểu viện chờ nàng. Nhìn sắc mặt hắn so với lần trước gặp có vẻ hơi tái nhợt, trong ánh mắt xinh đẹp cũng có một chút nhỏ vụn tơ máu, hắn tuy rằng không nói, nhưng Phong Luyến Vãn biết hắn nhất định không ngủ không nghỉ giúp nàng luyện chế đan dược, trong lòng cảm động không thôi. Tuy rằng Luyện Đan Sư như hắn không đến mức không ngủ một đêm liền biến thành bộ dáng này, nhưng lần đầu luyện chế Ẩn Tức Đan loại đan dược này cũng là thập phần hao phí chân khí.
Hiện tại Ẩn Tức Đan cùng Liễm Tức Thuật đều đã chuẩn bị tốt, vạn sự sẵn sàng, đêm nay nàng liền tính lẻn vào Kiếm Linh Phong thần không biết quỷ không hay hái vài cọng thảo dược.
Màn đêm tựa hồ biết rõ hành động của Phong Luyến Vãn mà rất nhanh buông xuống, thiên không hắc ám như mực, vạn dặm không mây, tinh tú ảm đạm vây quanh vầng trăng mờ mờ tỏa sáng, ánh trăng mềm như lụa mỏng. Huyền Tịch Tông nguy nga tú lệ tiên sơn tựa hồ được bao phủ một tầng sương mông lung, bóng cây càng thêm âm u, nước suối leng keng vang lên, giống như khung cảnh tốt đẹp trong giấc mộng.
Ánh trăng mỹ lệ như vậy, dùng để trộm cướp, thật sự là có điểm… không thích hợp. Phong Luyến Vãn hướng về phía bầu trời liếc mắt, thế này hành động thực sự bất tiện. Nói sao cũng nên là một đêm nguyệt hắc phong cao đi, chẳng lẽ lão thiên gia không muốn đóa hoa tương lai của tổ quốc bước lên con đường trở thành kẻ trộm vĩ đại? Đủ loại buồn bực, bất quá nàng vẫn là kiên trì nguyên kế hoạch đi tới Kiếm Linh Phong, nuốt vào Ẩn Tức Đan, vận khởi Liễm Tức Thuật, mở ra bản đồ, thi triển Trúc Cơ tầng một khinh công bộ pháp, thực nhẹ nhàng tránh né đệ tử canh gác ban đêm trong Kiếm Linh Phong, hoặc nên nói là “Quang minh chính đại’’ đi theo bọn họ.
Ban đêm như trước yên tĩnh, gió mát xen lẫn hương hoa thanh nhã tràn ngập trong không khí, đến cấm địa phía sau núi lại nháy mắt đông lại. Thật là đồ sộ vết nứt như huyệt động dẫn dắt người ta thám hiểm bí cảnh, băng lăng treo ở trên đầu cửa đá, chính giữa có khắc hai chữ nhìn không ra là lồi lên hay lõm xuống, đọc từ phải qua trái, đó là “Tàng Tú” .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.