Quyển 2 - Chương 5: Thu ta làm đồ đệ? !
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Nhìn vẻ mặt hắn không có chút ý tứ đừa giỡn nào, Phong Luyến Vãn kinh ngạc, huynh đệ… Không, tiền bối, ngài ngay cả tên của ta cũng không biết đã muốn thu ta làm đồ đệ? Ngài nếu biết ta chính là phế vật thất linh căn ngàn năm hiếm có—— được rồi, bằng tính tình của hắn hẳn là không có phản ứng đặc thù gì. Nhưng kinh nghiệm luyện đan của ta so với ngươi hơn rất nhiều nhiều lắm, ta làm sư tổ của ngươi đều dư dả nha —— đương nhiên lời này hiển nhiên không thể nói.
Không đợi nàng suy nghĩ ra lý do thoái thác, hắn lại nói thêm một câu thiếu chút nữa khiến nàng chết khiếp: “Ta vừa rồi đã kiểm tra linh căn của ngươi, thiên phú của ngươi rất tốt, nếu trở thành Luyện Đan Sư, qua một thời gian nhất định sẽ đạt được thành tựu rất lớn.”
Chung quanh bỗng dưng im lặng , ngay cả tiếng gió thổi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thiên phú rất tốt —— nàng này ngàn năm khó gặp nghịch thiên phế vật thất linh căn?
Thật là một quan điểm hảo khủng khiếp hảo hung dữ hảo kinh hách! Huynh đệ ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy!
Phong Luyến Vãn mở to hai mắt rưng rưng. Soái ca a, câu này của ngài thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Nhưng ngài ở trước mặt ta nói cũng không sao, trăm ngàn lần đừng nói với người khác a. Nếu không khiến người ta cười rớt răng bể bụng ta cũng không thể chịu trách nhiệm đâu.
Thấy khuôn mặt nàng che kín hắc tuyến, hắn còn tưởng rằng nàng đang bất mãn chuyện hắn tự tiện kiểm tra linh căn của nàng, lập tức xin lỗi nói: “Là ta thất lễ, không nên tự tiện kiểm tra linh căn của ngươi.”
“Không, không phải.” Phong Luyến Vãn dùng ánh mắt thực hoài nghi thực bất khả tư nghị nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, nghĩ nghĩ, vẫn là không nên nói với hắn thiên phú tu luyện thực sự của mình, chờ nàng tu luyện thành Luyện Đan Sư cao hơn cấp ba rồi hẵng nói với hắn, khiến hắn nghĩ rằng nàng là thiên tài luyện đan, nếu không chỉ sợ hắn không thừa nhận nổi tốc độ tu luyện kinh khủng của nàng.
“Cái kia, thực xin lỗi, ta bây giờ còn không nghĩ bái sư.” Nàng nhăn nhó nửa ngày mới thốt ra một câu như vậy, người ta hảo ý muốn bồi dưỡng nàng trở thành một Luyện Đan Sư vĩ đại, nhưng nàng lại cự tuyệt, thật sự là có điểm ngượng ngùng.
Phải nói rằng sau khi bị nàng cự tuyệt không cảm thấy kỳ quái là không có khả năng, người khác nghĩ muốn nát óc sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để có thể trở thành đồ đệ của hắn, hắn tự mình mời thế nhưng bị cự tuyệt, nếu nói ra phỏng chừng cũng không có người tin tưởng. Bất quá hắn tôn trọng lựa chọn của nàng. Chính là có thiên phú tốt như vậy lại không học tập luyện đan, thật sự thập phần đáng tiếc a. Nhìn nàng ánh mắt đảo loạn bộ dáng đáng thương, hắn lại cảm thấy đều là lỗi của mình, sao có thể khiến nàng khó xử như vậy đâu?
Sờ sờ đầu nàng, hắn tựa hồ đã yêu thích động tác này, đương nhiên chỉ giới hạn đối với nàng.
“Không quan hệ, chờ ngươi muốn học, lại tới tìm ta đi.” Hắn nheo lại ánh mắt, cười đến giống như ánh mặt trời ôn hòa ấm áp.
Phong Luyến Vãn cúi đầu có chút cảm giác tội lỗi, kỳ thật nàng hiện tại muốn nói nhất là: soái ca, ngươi nếu có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi ta đi. Nàng vốn là đệ nhất y sư kinh tài tuyệt diễm, tại Lam Uyên đại lục này, Luyện Đan Sư có kinh nghiệm như nàng còn chưa có sinh ra đâu.
“Ngươi muốn ta giúp ngươi luyện chế đan dược gì?” Nàng cúi đầu không nói, hắn liền xảo diệu dời đi đề tài. Phong Luyến Vãn cảm thấy cảm động, hắn thật là người tốt, có lẽ hắn cũng sẽ là một sư phụ rất tốt. Đáng tiếc hắn không thể dạy nàng cái gì.
Phong Luyến Vãn cũng không tiếp tục che giấu, thực sảng khoái xuất ra Ẩn Tức Đan đan phương cùng dược liệu sớm đã chuẩn bị tốt đưa cho hắn: “Chính là cái này.”
Hắn mỉm cười tiếp nhận, bàn tay trắng nõn vừa lật, dược liệu to lớn nặng trịch liền đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Phong Luyến Vãn biết, phỏng chừng là bị hắn thu vào trong túi trữ vật, cho nên không có cảm thấy kinh ngạc. Hắn lấy đan phương mở ra nhìn vài lần, nguyên bản có chút không để ý lắm, vài giây sau giống như Phong Luyến Vãn đã đoán, hắn đáy mắt liền toát ra thật lớn khiếp sợ, tay cầm đan phương thoáng run nhè nhẹ, đối với người phong đạm vân khinh như hắn thực sự thập phần khó có được.
Không đợi nàng suy nghĩ ra lý do thoái thác, hắn lại nói thêm một câu thiếu chút nữa khiến nàng chết khiếp: “Ta vừa rồi đã kiểm tra linh căn của ngươi, thiên phú của ngươi rất tốt, nếu trở thành Luyện Đan Sư, qua một thời gian nhất định sẽ đạt được thành tựu rất lớn.”
Chung quanh bỗng dưng im lặng , ngay cả tiếng gió thổi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thiên phú rất tốt —— nàng này ngàn năm khó gặp nghịch thiên phế vật thất linh căn?
Thật là một quan điểm hảo khủng khiếp hảo hung dữ hảo kinh hách! Huynh đệ ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy!
Phong Luyến Vãn mở to hai mắt rưng rưng. Soái ca a, câu này của ngài thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Nhưng ngài ở trước mặt ta nói cũng không sao, trăm ngàn lần đừng nói với người khác a. Nếu không khiến người ta cười rớt răng bể bụng ta cũng không thể chịu trách nhiệm đâu.
Thấy khuôn mặt nàng che kín hắc tuyến, hắn còn tưởng rằng nàng đang bất mãn chuyện hắn tự tiện kiểm tra linh căn của nàng, lập tức xin lỗi nói: “Là ta thất lễ, không nên tự tiện kiểm tra linh căn của ngươi.”
“Không, không phải.” Phong Luyến Vãn dùng ánh mắt thực hoài nghi thực bất khả tư nghị nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, nghĩ nghĩ, vẫn là không nên nói với hắn thiên phú tu luyện thực sự của mình, chờ nàng tu luyện thành Luyện Đan Sư cao hơn cấp ba rồi hẵng nói với hắn, khiến hắn nghĩ rằng nàng là thiên tài luyện đan, nếu không chỉ sợ hắn không thừa nhận nổi tốc độ tu luyện kinh khủng của nàng.
“Cái kia, thực xin lỗi, ta bây giờ còn không nghĩ bái sư.” Nàng nhăn nhó nửa ngày mới thốt ra một câu như vậy, người ta hảo ý muốn bồi dưỡng nàng trở thành một Luyện Đan Sư vĩ đại, nhưng nàng lại cự tuyệt, thật sự là có điểm ngượng ngùng.
Phải nói rằng sau khi bị nàng cự tuyệt không cảm thấy kỳ quái là không có khả năng, người khác nghĩ muốn nát óc sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để có thể trở thành đồ đệ của hắn, hắn tự mình mời thế nhưng bị cự tuyệt, nếu nói ra phỏng chừng cũng không có người tin tưởng. Bất quá hắn tôn trọng lựa chọn của nàng. Chính là có thiên phú tốt như vậy lại không học tập luyện đan, thật sự thập phần đáng tiếc a. Nhìn nàng ánh mắt đảo loạn bộ dáng đáng thương, hắn lại cảm thấy đều là lỗi của mình, sao có thể khiến nàng khó xử như vậy đâu?
Sờ sờ đầu nàng, hắn tựa hồ đã yêu thích động tác này, đương nhiên chỉ giới hạn đối với nàng.
“Không quan hệ, chờ ngươi muốn học, lại tới tìm ta đi.” Hắn nheo lại ánh mắt, cười đến giống như ánh mặt trời ôn hòa ấm áp.
Phong Luyến Vãn cúi đầu có chút cảm giác tội lỗi, kỳ thật nàng hiện tại muốn nói nhất là: soái ca, ngươi nếu có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi ta đi. Nàng vốn là đệ nhất y sư kinh tài tuyệt diễm, tại Lam Uyên đại lục này, Luyện Đan Sư có kinh nghiệm như nàng còn chưa có sinh ra đâu.
“Ngươi muốn ta giúp ngươi luyện chế đan dược gì?” Nàng cúi đầu không nói, hắn liền xảo diệu dời đi đề tài. Phong Luyến Vãn cảm thấy cảm động, hắn thật là người tốt, có lẽ hắn cũng sẽ là một sư phụ rất tốt. Đáng tiếc hắn không thể dạy nàng cái gì.
Phong Luyến Vãn cũng không tiếp tục che giấu, thực sảng khoái xuất ra Ẩn Tức Đan đan phương cùng dược liệu sớm đã chuẩn bị tốt đưa cho hắn: “Chính là cái này.”
Hắn mỉm cười tiếp nhận, bàn tay trắng nõn vừa lật, dược liệu to lớn nặng trịch liền đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Phong Luyến Vãn biết, phỏng chừng là bị hắn thu vào trong túi trữ vật, cho nên không có cảm thấy kinh ngạc. Hắn lấy đan phương mở ra nhìn vài lần, nguyên bản có chút không để ý lắm, vài giây sau giống như Phong Luyến Vãn đã đoán, hắn đáy mắt liền toát ra thật lớn khiếp sợ, tay cầm đan phương thoáng run nhè nhẹ, đối với người phong đạm vân khinh như hắn thực sự thập phần khó có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.