Quyển 2 - Chương 60: Gặp được thần côn (*).
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Ngay lúc Phong Luyến Vãn trong lòng đã bất ổn giống như bị mười lăm gáo nước tạt thẳng, Hàn Ảnh Trọng lại nhíu mi đánh giá nàng, nhưng chẳng qua chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ vừa nói xong một chữ “Ngươi” liền mím môi không nói thêm lời nào nữa. Phong Luyến Vãn phát hiện, trong đôi mắt màu xám lạnh lùng như bảo thạch của hắn xem lẫn một ít tơ máu tử hồng sắc, có vẻ có chút đáng sợ mà vô tình.
“Quan tài mặt?” Nàng thử thật cẩn thận gọi hắn một tiếng, cái dạng này của hắn dường như không được bình thường a. Ách, hình như cũng rất bình thường, cho dù là ai sau khi tỉnh dậy nhìn thấy một tiểu cô nương xa lạ đang ngồi ở trên người mình, không lập tức nhảy dựng lên đã xem như tố chất tâm lý tốt.
Nghe xưng hô độc đáo như thế, trong mắt Hàn Ảnh Trọng hiện lên một chút giật mình, lạnh lùng cũng rút đi đôi chút, nhưng vẫn như cũ lộ ra khuôn mặt khối băng vạn năm không thay đổi: “Ngươi sao lại biến thành cái dạng này?” Đây là dáng vẻ lúc nhỏ của nàng sao? Trong thanh âm của hắn che dấu không được mỏi mệt, tựa hồ còn có chút lười biếng khi vừa tỉnh dậy, nếu bị những nữ đệ tử mê luyến hắn nghe được nhất định sẽ kích động đến rơi nước mắt.
Phong Luyến Vãn cũng bị thanh âm mềm nhũn này khiến cho cả kinh ngẩn người, lập tức quay đầu đi, ngón tay ngoắc ngoắc hai má mất tự nhiên nói: “Bên ngoài Tàng Tú đã tấp nập người… Cho nên… Cái kia… Ngươi hiểu!” Tùy tiện hồ lộng vài câu cũng không quản hắn rốt cuộc nghe có hiểu hay không, dù sao nàng mới không nói nàng ăn nhầm dược. Hàn Ảnh Trọng hẳn là không có nghe hiểu, nửa trợn tròn mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt so với bánh bao còn giống bánh bao hơn của nàng, tựa hồ cảm thấy bộ dáng nàng hơi đỏ mặt có chút thú vị, thẳng đến khi nàng bị ánh mắt nặng nề này trừng đến nỗi thiếu chút nữa hít thở không được nghẹn chết, hắn mới làm như không có việc gì dời tầm mắt.
Nhất định phải nghĩ biện pháp giải độc cho hắn, ánh mắt quỷ dị kia rất khủng bố, vừa rồi hoàn toàn không dám nhúc nhích a! Phong Luyến Vãn gian nan nuốt nước bọt, kinh hách vỗ vỗ ngực. Lúc này, Hàn Ảnh Trọng đột nhiên giật giật thân thể, có lẽ là động tác mệt mỏi này khiến hắn thực không thoải mái. Phong Luyến Vãn ngồi trên bụng hắn chỉ cảm thấy thế giới đều rung rung, hai chân bị nàng dựa vào chậm rãi hạ xuống, theo quán tính nàng thiếu chút nữa nằm ở trên người hắn, để đứng thẳng dậy nàng trong lúc hoảng hốt không thể không tìm một vật gì đó chống đỡ, tay nhỏ bé không chịu khống chế duỗi về phía sau, nhưng lại chạm đến đùi hắn, xúc cảm cứng mềm vừa vừa phải khiến thân thể đang muốn đứng thẳng dậy của nàng lập tức buông tay.
Quả nhiên chỉ nghe hắn kêu đau một tiếng, đôi mi xinh đẹp lập tức nhăn lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Luyến Vãn nhất thời giống như bị nấu chín nóng đến sắp bốc hơi, ánh hồng vẫn kéo dài tới cổ, thẳng đến những nơi bị y phục che khuất không nhìn thấy được. Ông trời, nàng thực sự không phải cố ý. Nàng bây giờ mới nhớ ra thời gian dài như vậy nàng vẫn luôn ngồi trên bụng hắn, vội vàng nhảy dựng lên đứng trên khối băng hắn đang nằm. May mắn bộ dáng hiện tại của nàng là tiểu hài tử năm tuổi, nếu không… Nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch, phỏng chừng sẽ bị cho rằng nàng thừa dịp hắn té xỉu chiếm tiện nghi của hắn.
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Thần sắc mất tự nhiên kia ở trên mặt hắn chợt lóe rồi biến mất. Hắn sờ sờ mi tâm, nơi đó tựa hồ còn lưu lại linh khí của nàng.
Vấn đề vừa hỏi này rất hiệu quả khiến Phong Luyến Vãn tâm hoảng ý loạn dần bình tĩnh trở lại, nàng vuốt vuốt tóc che dấu thất thố, lập tức ho nhẹ một tiếng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Hàn Ảnh Trọng cấp nàng một ánh mắt uy hiếp.
Phong Luyến Vãn bị hàn khí không chút kiên nhẫn kia dọa sợ tới mức da đầu run lên, trong lòng cũng hơi khó chịu, nói thế nào bổn cô nương tới là để giải độc cho ngươi, đan dược quý giá của ta vì ngươi đã lãng phí mất ba bốn khỏa, hết Ẩn Tức Đan tới Dương Cam Lộ, còn mạc danh kỳ diệu bị biến thành một tiểu hài tử, thái độ hiện tại này của ngươi là muốn làm gì? Đối với tên kia có thể đánh liền đánh, cũng không khách khí giống như đối với ngươi. Nhãn châu chuyển động, Phong Luyến Vãn hai tay tạo thành chữ thập vươn khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần, cười đến giống như nữ ngôi sao trên đài quảng cáo:”Vị sư huynh này, nhìn ngươi ấn đường biến thành màu đen, trong ba ngày tất có tai ương huyết quang, chỉ cần ngươi thành tâm cầu khẩn, sư muội nhất định có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành!”
“…”
Loại cảm giác gặp được thần côn này là cái gì…
Ngay lúc Phong Luyến Vãn trong lòng đã bất ổn giống như bị mười lăm gáo nước tạt thẳng, Hàn Ảnh Trọng lại nhíu mi đánh giá nàng, nhưng chẳng qua chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ vừa nói xong một chữ “Ngươi” liền mím môi không nói thêm lời nào nữa. Phong Luyến Vãn phát hiện, trong đôi mắt màu xám lạnh lùng như bảo thạch của hắn xem lẫn một ít tơ máu tử hồng sắc, có vẻ có chút đáng sợ mà vô tình.
“Quan tài mặt?” Nàng thử thật cẩn thận gọi hắn một tiếng, cái dạng này của hắn dường như không được bình thường a. Ách, hình như cũng rất bình thường, cho dù là ai sau khi tỉnh dậy nhìn thấy một tiểu cô nương xa lạ đang ngồi ở trên người mình, không lập tức nhảy dựng lên đã xem như tố chất tâm lý tốt.
Nghe xưng hô độc đáo như thế, trong mắt Hàn Ảnh Trọng hiện lên một chút giật mình, lạnh lùng cũng rút đi đôi chút, nhưng vẫn như cũ lộ ra khuôn mặt khối băng vạn năm không thay đổi: “Ngươi sao lại biến thành cái dạng này?” Đây là dáng vẻ lúc nhỏ của nàng sao? Trong thanh âm của hắn che dấu không được mỏi mệt, tựa hồ còn có chút lười biếng khi vừa tỉnh dậy, nếu bị những nữ đệ tử mê luyến hắn nghe được nhất định sẽ kích động đến rơi nước mắt.
Phong Luyến Vãn cũng bị thanh âm mềm nhũn này khiến cho cả kinh ngẩn người, lập tức quay đầu đi, ngón tay ngoắc ngoắc hai má mất tự nhiên nói: “Bên ngoài Tàng Tú đã tấp nập người… Cho nên… Cái kia… Ngươi hiểu!” Tùy tiện hồ lộng vài câu cũng không quản hắn rốt cuộc nghe có hiểu hay không, dù sao nàng mới không nói nàng ăn nhầm dược. Hàn Ảnh Trọng hẳn là không có nghe hiểu, nửa trợn tròn mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt so với bánh bao còn giống bánh bao hơn của nàng, tựa hồ cảm thấy bộ dáng nàng hơi đỏ mặt có chút thú vị, thẳng đến khi nàng bị ánh mắt nặng nề này trừng đến nỗi thiếu chút nữa hít thở không được nghẹn chết, hắn mới làm như không có việc gì dời tầm mắt.
Nhất định phải nghĩ biện pháp giải độc cho hắn, ánh mắt quỷ dị kia rất khủng bố, vừa rồi hoàn toàn không dám nhúc nhích a! Phong Luyến Vãn gian nan nuốt nước bọt, kinh hách vỗ vỗ ngực. Lúc này, Hàn Ảnh Trọng đột nhiên giật giật thân thể, có lẽ là động tác mệt mỏi này khiến hắn thực không thoải mái. Phong Luyến Vãn ngồi trên bụng hắn chỉ cảm thấy thế giới đều rung rung, hai chân bị nàng dựa vào chậm rãi hạ xuống, theo quán tính nàng thiếu chút nữa nằm ở trên người hắn, để đứng thẳng dậy nàng trong lúc hoảng hốt không thể không tìm một vật gì đó chống đỡ, tay nhỏ bé không chịu khống chế duỗi về phía sau, nhưng lại chạm đến đùi hắn, xúc cảm cứng mềm vừa vừa phải khiến thân thể đang muốn đứng thẳng dậy của nàng lập tức buông tay.
Quả nhiên chỉ nghe hắn kêu đau một tiếng, đôi mi xinh đẹp lập tức nhăn lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Luyến Vãn nhất thời giống như bị nấu chín nóng đến sắp bốc hơi, ánh hồng vẫn kéo dài tới cổ, thẳng đến những nơi bị y phục che khuất không nhìn thấy được. Ông trời, nàng thực sự không phải cố ý. Nàng bây giờ mới nhớ ra thời gian dài như vậy nàng vẫn luôn ngồi trên bụng hắn, vội vàng nhảy dựng lên đứng trên khối băng hắn đang nằm. May mắn bộ dáng hiện tại của nàng là tiểu hài tử năm tuổi, nếu không… Nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch, phỏng chừng sẽ bị cho rằng nàng thừa dịp hắn té xỉu chiếm tiện nghi của hắn.
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Thần sắc mất tự nhiên kia ở trên mặt hắn chợt lóe rồi biến mất. Hắn sờ sờ mi tâm, nơi đó tựa hồ còn lưu lại linh khí của nàng.
Vấn đề vừa hỏi này rất hiệu quả khiến Phong Luyến Vãn tâm hoảng ý loạn dần bình tĩnh trở lại, nàng vuốt vuốt tóc che dấu thất thố, lập tức ho nhẹ một tiếng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Hàn Ảnh Trọng cấp nàng một ánh mắt uy hiếp.
Phong Luyến Vãn bị hàn khí không chút kiên nhẫn kia dọa sợ tới mức da đầu run lên, trong lòng cũng hơi khó chịu, nói thế nào bổn cô nương tới là để giải độc cho ngươi, đan dược quý giá của ta vì ngươi đã lãng phí mất ba bốn khỏa, hết Ẩn Tức Đan tới Dương Cam Lộ, còn mạc danh kỳ diệu bị biến thành một tiểu hài tử, thái độ hiện tại này của ngươi là muốn làm gì? Đối với tên kia có thể đánh liền đánh, cũng không khách khí giống như đối với ngươi. Nhãn châu chuyển động, Phong Luyến Vãn hai tay tạo thành chữ thập vươn khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần, cười đến giống như nữ ngôi sao trên đài quảng cáo:”Vị sư huynh này, nhìn ngươi ấn đường biến thành màu đen, trong ba ngày tất có tai ương huyết quang, chỉ cần ngươi thành tâm cầu khẩn, sư muội nhất định có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành!”
“…”
Loại cảm giác gặp được thần côn này là cái gì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.