Quyển 2 - Chương 61: Giải độc cho Hàn Ảnh Trọng.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
“Ta đùa với ngươi.” Trong ánh mắt linh động của Phong Luyến Vãn lóe lên giảo hoạt, thật vất vả mới nhịn cười, đột nhiên liếc thấy tử hồng sắc trong mắt hắn càng ngày càng đậm, nàng cho là độc tố trong cơ thể hắn đã ăn mòn sâu vào kinh mạch, trong lòng hơi kinh hãi, vội vàng từ trong túi trữ vật lấy ra giải độc đan đưa cho hắn, nghiêm mặt nói:”Ta vội tới giúp ngươi giải độc, mau ăn nó đi.”
Không ngờ Hàn Ảnh Trọng cũng không có nhận lấy mai đan dược kia, đem động tác điều chỉnh thành tư thế ngồi xuống, đưa lưng về phía Phong Luyến Vãn, bình tĩnh nói: “Sư muội nên trở về đi.”
Vẻ mặt Phong Luyến Vãn có chút cứng ngắc, hắn thế nhưng kêu nàng là “sư muội”. Ánh sáng trong hồng mâu tối sầm lại, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục rạng rỡ, chạy đến trước mặt hắn nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, vẫn duy trì động tác đem đan dược đưa cho hắn, chấp nhất cười đến vẻ mặt sáng lạn: “Ngươi mau ăn nó đi, tuy rằng linh khí trong Tàng Tú không thể giúp ngươi giải độc hoàn toàn, bất quá vẫn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này nếu có thể tìm được một nơi đầy đủ linh khí….”
“Sư muội nên trở về đi.” Hắn đánh gãy lời của nàng, lặp lại một lần nữa lời nói vừa rồi, ngữ khí bình thản giống như đang đối mặt với một người xa lạ: “Tâm tư của sư muội đối với Ảnh Trọng, Ảnh Trọng không nhận nổi.”
“Tâm tư của ta đối với ngươi?” Phong Luyến Vãn giật mình, bàn tay cầm đan dược lập tức siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại cũng không chịu buông ra, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn không khó nhìn ra tâm tình nàng hiện tại có chút xấu hổ não nề:”Ta đối với ngươi có thể có tâm tư gì? Hảo ý đến giúp ngươi giải độc mà thôi, ngươi không cần nghĩ lung tung.”
Hàn Ảnh Trọng nhắm lại hai mắt, tựa hồ đang hoài nghi nàng sẽ không có lòng tốt như vậy.
Hắn thành công chọc giận nàng .
Phong Luyến Vãn nâng khuôn mặt tái nhợt của hắn lên, bức bách hắn nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập tức giận của nàng, nở nụ cười châm chọc đáp lại hắn, nói: “Tình huống thân thể của ngươi chính ngươi rõ ràng nhất, kinh mạch hơn phân nửa đã hoàn toàn không thể khống chế linh khí.”
Hàn Ảnh Trọng kinh ngạc nhìn nàng, thử động đầu một chút, nhưng đôi tay nho nhỏ kia lại ẩn chứa lực lượng bá đạo không cho phép hắn phản kháng. Hắn tựa hồ cũng ý thức được mình ăn nói lỗ mãng đã tổn thương nàng, lại không muốn biện giải, vì che dấu hối hận trong nội tâm hắn chỉ đành hơi nhíu mi nói:”Ba ngày sau Táng Hồn Đảo chắc chắn dâng giải dược, sư muội không cần làm điều dư thừa.”
“Ba ngày sau?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Phong Luyến Vãn tràn ngập khinh thường cùng cười nhạo: “Âm mưu đơn giản như vậy cũng lừa gạt được ngươi? Trận tỷ thí kia chỉ vì muốn kéo dài thời gian, ba ngày sau ngươi đã sớm kinh mạch câu đoạn trở thành phế nhân! Lại nói, ngươi có biết người cùng Lục Quá kia tỷ thí là ai không?”
Như ý nguyện nhìn thấy ánh mắt kinh nghi bất động của hắn, Phong Luyến Vãn hừ lạnh một tiếng:”Là ta a, ta chính là đồ đệ của Mộc trưởng lão ở Dược Các. Ngươi lần này trúng độc trực tiếp khiến mặt mũi của ta trước mặt mọi người đều đem quét rác. Cho dù ta có chút tâm tư gì với ngươi, thì cũng là hận ngươi không nhanh đi tìm chết!”
Nàng hung tợn trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Hàn Ảnh Trọng ngươi nghe đây, những gì ta làm hết thảy đều vì Huyền Tịch Tông, vì sư phụ ta, mới không phải vì ngươi! Nếu ngươi còn hi vọng mình vẫn là thiên tài đệ tử của Huyền Tịch Tông, nếu ngươi còn không quên ước nguyện ban đầu khi bước vào tiên môn, vậy thì nhanh ăn mai đan dược này đi!” Nàng vươn tay cầm đan dược về phía trước, ý bảo hắn cầm.
Thấy hắn còn không có động tác gì, Phong Luyến Vãn trong lòng giận dữ, nàng đã nói đến thế hắn một câu cũng nghe không lọt sao? Nếu là đối với những người khác, nàng sớm đã không kiên nhẫn đạp cửa mà đi, cố tình người này là Hàn Ảnh Trọng có ân với nàng. Linh khí trong cơ thể lại bắt đầu không an phận thác loạn, nàng trong lòng âm thầm sốt ruột, trên mặt vẫn như cũ giữ dáng vẻ nghiêm túc thuyết giáo: “Chính mình nuốt vào hay muốn để ta nhét vào cho ngươi? Không nên ép ta giở thủ đoạn dùng sức mạnh bức bách.”
Không ngờ Hàn Ảnh Trọng cũng không có nhận lấy mai đan dược kia, đem động tác điều chỉnh thành tư thế ngồi xuống, đưa lưng về phía Phong Luyến Vãn, bình tĩnh nói: “Sư muội nên trở về đi.”
Vẻ mặt Phong Luyến Vãn có chút cứng ngắc, hắn thế nhưng kêu nàng là “sư muội”. Ánh sáng trong hồng mâu tối sầm lại, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục rạng rỡ, chạy đến trước mặt hắn nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, vẫn duy trì động tác đem đan dược đưa cho hắn, chấp nhất cười đến vẻ mặt sáng lạn: “Ngươi mau ăn nó đi, tuy rằng linh khí trong Tàng Tú không thể giúp ngươi giải độc hoàn toàn, bất quá vẫn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này nếu có thể tìm được một nơi đầy đủ linh khí….”
“Sư muội nên trở về đi.” Hắn đánh gãy lời của nàng, lặp lại một lần nữa lời nói vừa rồi, ngữ khí bình thản giống như đang đối mặt với một người xa lạ: “Tâm tư của sư muội đối với Ảnh Trọng, Ảnh Trọng không nhận nổi.”
“Tâm tư của ta đối với ngươi?” Phong Luyến Vãn giật mình, bàn tay cầm đan dược lập tức siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại cũng không chịu buông ra, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn không khó nhìn ra tâm tình nàng hiện tại có chút xấu hổ não nề:”Ta đối với ngươi có thể có tâm tư gì? Hảo ý đến giúp ngươi giải độc mà thôi, ngươi không cần nghĩ lung tung.”
Hàn Ảnh Trọng nhắm lại hai mắt, tựa hồ đang hoài nghi nàng sẽ không có lòng tốt như vậy.
Hắn thành công chọc giận nàng .
Phong Luyến Vãn nâng khuôn mặt tái nhợt của hắn lên, bức bách hắn nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập tức giận của nàng, nở nụ cười châm chọc đáp lại hắn, nói: “Tình huống thân thể của ngươi chính ngươi rõ ràng nhất, kinh mạch hơn phân nửa đã hoàn toàn không thể khống chế linh khí.”
Hàn Ảnh Trọng kinh ngạc nhìn nàng, thử động đầu một chút, nhưng đôi tay nho nhỏ kia lại ẩn chứa lực lượng bá đạo không cho phép hắn phản kháng. Hắn tựa hồ cũng ý thức được mình ăn nói lỗ mãng đã tổn thương nàng, lại không muốn biện giải, vì che dấu hối hận trong nội tâm hắn chỉ đành hơi nhíu mi nói:”Ba ngày sau Táng Hồn Đảo chắc chắn dâng giải dược, sư muội không cần làm điều dư thừa.”
“Ba ngày sau?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Phong Luyến Vãn tràn ngập khinh thường cùng cười nhạo: “Âm mưu đơn giản như vậy cũng lừa gạt được ngươi? Trận tỷ thí kia chỉ vì muốn kéo dài thời gian, ba ngày sau ngươi đã sớm kinh mạch câu đoạn trở thành phế nhân! Lại nói, ngươi có biết người cùng Lục Quá kia tỷ thí là ai không?”
Như ý nguyện nhìn thấy ánh mắt kinh nghi bất động của hắn, Phong Luyến Vãn hừ lạnh một tiếng:”Là ta a, ta chính là đồ đệ của Mộc trưởng lão ở Dược Các. Ngươi lần này trúng độc trực tiếp khiến mặt mũi của ta trước mặt mọi người đều đem quét rác. Cho dù ta có chút tâm tư gì với ngươi, thì cũng là hận ngươi không nhanh đi tìm chết!”
Nàng hung tợn trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Hàn Ảnh Trọng ngươi nghe đây, những gì ta làm hết thảy đều vì Huyền Tịch Tông, vì sư phụ ta, mới không phải vì ngươi! Nếu ngươi còn hi vọng mình vẫn là thiên tài đệ tử của Huyền Tịch Tông, nếu ngươi còn không quên ước nguyện ban đầu khi bước vào tiên môn, vậy thì nhanh ăn mai đan dược này đi!” Nàng vươn tay cầm đan dược về phía trước, ý bảo hắn cầm.
Thấy hắn còn không có động tác gì, Phong Luyến Vãn trong lòng giận dữ, nàng đã nói đến thế hắn một câu cũng nghe không lọt sao? Nếu là đối với những người khác, nàng sớm đã không kiên nhẫn đạp cửa mà đi, cố tình người này là Hàn Ảnh Trọng có ân với nàng. Linh khí trong cơ thể lại bắt đầu không an phận thác loạn, nàng trong lòng âm thầm sốt ruột, trên mặt vẫn như cũ giữ dáng vẻ nghiêm túc thuyết giáo: “Chính mình nuốt vào hay muốn để ta nhét vào cho ngươi? Không nên ép ta giở thủ đoạn dùng sức mạnh bức bách.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.