Quyển 2 - Chương 62: Linh khí lần nữa mất khống chế.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Ánh mắt Hàn Ảnh Trọng dừng trên khỏa đan dược kia, trong đầu nháy mắt trống rỗng, cảm xúc phức tạp chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.
Nàng thật sự chỉ là vì Huyền Tịch Tông thôi sao?
“Cầm a!” Phong Luyến Vãn không chú ý đến tâm tình phức tạp của hắn, chỉ cảm thấy linh khí trong thân thể bạo loạn khiến kinh mạch sắp nứt vỡ, nếu không nhanh giải quyết chuyện của hắn phỏng chừng nàng sẽ từng bước kinh mạch câu đoạn trước cả hắn. Biến thành phế vật chân chính không thú vị chút nào. Cố gắng bước vài bước lại gần hắn, trên trán đã có mồ hôi do nhẫn nhịn đau đớn chậm rãi thấm ra, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, may mắn tại đây băng thiên tuyết địa mới không dễ dàng bị hắn phát hiện.
Nhìn khuôn mặt non nớt lộ ra biểu tình nghiêm túc của nàng, tựa hồ còn đang lo lắng cái gì. Trong lòng hắn sinh nghi hoặc, lại không quá để ý. Chần chừ một lát mới hạ quyết tâm vươn tay ra lấy mai đan dược kia, nuốt xuống. Nhắm mắt điều tức một lát, dược hương cùng hiệu lực tản mác ra khiến linh khí tràn ngập toàn thân, tinh thần uể oải không phấn chấn dần dần khôi phục, tơ máu tử hồng sắc rút đi không ít, đôi con ngươi lại biến trở về máu xám xinh đẹp tựa như bảo thạch, miệng vết thương trên vai phải hơi ngứa lại có dấu hiệu khép lại.
Nhìn thấy biến hóa của hắn, Phong Luyến Vãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng hô hấp hơi rối loạn lại hấp dẫn lực chú ý của hắn.
“Ngươi làm sao vậy?” Sau khi năng lực cảm quan khôi phục hắn mới phát hiện sắc mặt của nàng không tốt lắm, không do dự gì điều động linh khí quy tụ đến đầu ngón tay, điểm nhẹ lên trán nàng, sắc mặt bỗng biến hóa, thanh âm cũng cất cao một chút:”Linh khí trong cơ thể ngươi rất loạn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện của ta ngươi đừng quản.” Phong Luyến Vãn vội vàng hất ngón tay hắn đang điểm trên trán nàng, xoay ngươi nhảy xuống khối băng muốn chạy đi.
Hàn Ảnh Trọng cúi người về phía trước một phen giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của nàng, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, trong lúc vô ý khẽ động vai chưa hoàn toàn khép lại miệng vết thương, đau đến hắn “Tê” một tiếng hút một ngụm lãnh khí. Nghe thanh âm thống khổ hít vào đó, Phong Luyến Vãn ngay cả tâm tư giãy dụa cũng bị đánh mất, chịu đựng kinh mạch trướng đau quay đầu nhắc nhở nói: “Chỉ là dùng đan dược không thể hoàn toàn khôi phục, nên tìm một nơi đầy đủ linh khí không ngừng hấp thu nó. Linh khí trong Tàng tú đã bị khói độc ô nhiễm không thể hấp thu.”
“Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?” Về chuyện của mình hắn nhưng lại một chữ cũng không nghe, ngoài ý muốn rất cố chấp, ánh mắt cùng ngữ khí ngưng trọng khiến Phong Luyến Vãn không dám đối mặt.
Hắn đang quan tâm nàng sao? Sẽ không, hắn cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là quan tâm. Nếu không, vì sao hắn không hiểu sự quan tâm của nàng, vì sao hắn không chấp nhận nàng quan tâm, vì sao hắn không biết nàng quan tâm cho tới bây giờ vẫn không phải là Huyền Tịch Tông? Nàng hiện tại giống như một đứa nhỏ bốc đồng, biết rõ nghĩ như vậy không đúng lại như trước cắn chặt răng không chịu nhận sai, đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác. Hảo ghét bỏ chính mình như vậy, hảo muốn chạy trốn khỏi nơi này, cho dù linh khí trong cơ thể bạo động khiến tu vi lui giảm cũng rất muốn chạy trốn khỏi đây. Chết tiệt, vì sao trong lòng loạn như vậy, là vì linh khí bạo động sao?
“Buông tay.” Nàng cắn môi đỏ mọng như bị rất nhiều ủy khuất, tận lực khiến mình giữ được dáng vẻ bình tĩnh. Trong lòng lại vạn phần thành thực nói: không cần tiếp tục làm chậm trễ thời gian của ta, nếu không ta liền thực sự chết cho ngươi xem!
Hắn rất bình tĩnh nhìn thẳng ánh mắt tràn ngập trốn tránh của nàng, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng càng thêm siết chặt.
P/s: những ai lần trước nói Hàn ca bị hố thì lần này đã rõ rồi nhé. Huynh ấy nói đúng sự thật, Vãn tỷ quan tâm luôn luôn không phải Huyền Tịch Tông mà là Hàn ca nhé. Cho dù linh khí bạo loạn phải chịu đựng thống khổ vẫn cắn răng nhịn xuống để chữa trị tốt cho huynh ấy trước. Wa ha ha ha!
Nàng thật sự chỉ là vì Huyền Tịch Tông thôi sao?
“Cầm a!” Phong Luyến Vãn không chú ý đến tâm tình phức tạp của hắn, chỉ cảm thấy linh khí trong thân thể bạo loạn khiến kinh mạch sắp nứt vỡ, nếu không nhanh giải quyết chuyện của hắn phỏng chừng nàng sẽ từng bước kinh mạch câu đoạn trước cả hắn. Biến thành phế vật chân chính không thú vị chút nào. Cố gắng bước vài bước lại gần hắn, trên trán đã có mồ hôi do nhẫn nhịn đau đớn chậm rãi thấm ra, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, may mắn tại đây băng thiên tuyết địa mới không dễ dàng bị hắn phát hiện.
Nhìn khuôn mặt non nớt lộ ra biểu tình nghiêm túc của nàng, tựa hồ còn đang lo lắng cái gì. Trong lòng hắn sinh nghi hoặc, lại không quá để ý. Chần chừ một lát mới hạ quyết tâm vươn tay ra lấy mai đan dược kia, nuốt xuống. Nhắm mắt điều tức một lát, dược hương cùng hiệu lực tản mác ra khiến linh khí tràn ngập toàn thân, tinh thần uể oải không phấn chấn dần dần khôi phục, tơ máu tử hồng sắc rút đi không ít, đôi con ngươi lại biến trở về máu xám xinh đẹp tựa như bảo thạch, miệng vết thương trên vai phải hơi ngứa lại có dấu hiệu khép lại.
Nhìn thấy biến hóa của hắn, Phong Luyến Vãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng hô hấp hơi rối loạn lại hấp dẫn lực chú ý của hắn.
“Ngươi làm sao vậy?” Sau khi năng lực cảm quan khôi phục hắn mới phát hiện sắc mặt của nàng không tốt lắm, không do dự gì điều động linh khí quy tụ đến đầu ngón tay, điểm nhẹ lên trán nàng, sắc mặt bỗng biến hóa, thanh âm cũng cất cao một chút:”Linh khí trong cơ thể ngươi rất loạn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện của ta ngươi đừng quản.” Phong Luyến Vãn vội vàng hất ngón tay hắn đang điểm trên trán nàng, xoay ngươi nhảy xuống khối băng muốn chạy đi.
Hàn Ảnh Trọng cúi người về phía trước một phen giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của nàng, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, trong lúc vô ý khẽ động vai chưa hoàn toàn khép lại miệng vết thương, đau đến hắn “Tê” một tiếng hút một ngụm lãnh khí. Nghe thanh âm thống khổ hít vào đó, Phong Luyến Vãn ngay cả tâm tư giãy dụa cũng bị đánh mất, chịu đựng kinh mạch trướng đau quay đầu nhắc nhở nói: “Chỉ là dùng đan dược không thể hoàn toàn khôi phục, nên tìm một nơi đầy đủ linh khí không ngừng hấp thu nó. Linh khí trong Tàng tú đã bị khói độc ô nhiễm không thể hấp thu.”
“Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?” Về chuyện của mình hắn nhưng lại một chữ cũng không nghe, ngoài ý muốn rất cố chấp, ánh mắt cùng ngữ khí ngưng trọng khiến Phong Luyến Vãn không dám đối mặt.
Hắn đang quan tâm nàng sao? Sẽ không, hắn cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là quan tâm. Nếu không, vì sao hắn không hiểu sự quan tâm của nàng, vì sao hắn không chấp nhận nàng quan tâm, vì sao hắn không biết nàng quan tâm cho tới bây giờ vẫn không phải là Huyền Tịch Tông? Nàng hiện tại giống như một đứa nhỏ bốc đồng, biết rõ nghĩ như vậy không đúng lại như trước cắn chặt răng không chịu nhận sai, đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác. Hảo ghét bỏ chính mình như vậy, hảo muốn chạy trốn khỏi nơi này, cho dù linh khí trong cơ thể bạo động khiến tu vi lui giảm cũng rất muốn chạy trốn khỏi đây. Chết tiệt, vì sao trong lòng loạn như vậy, là vì linh khí bạo động sao?
“Buông tay.” Nàng cắn môi đỏ mọng như bị rất nhiều ủy khuất, tận lực khiến mình giữ được dáng vẻ bình tĩnh. Trong lòng lại vạn phần thành thực nói: không cần tiếp tục làm chậm trễ thời gian của ta, nếu không ta liền thực sự chết cho ngươi xem!
Hắn rất bình tĩnh nhìn thẳng ánh mắt tràn ngập trốn tránh của nàng, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng càng thêm siết chặt.
P/s: những ai lần trước nói Hàn ca bị hố thì lần này đã rõ rồi nhé. Huynh ấy nói đúng sự thật, Vãn tỷ quan tâm luôn luôn không phải Huyền Tịch Tông mà là Hàn ca nhé. Cho dù linh khí bạo loạn phải chịu đựng thống khổ vẫn cắn răng nhịn xuống để chữa trị tốt cho huynh ấy trước. Wa ha ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.