Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 23:
Tây Lương Miêu
28/05/2023
Lương Thần cầm tay mẹ, gan có chút lớn, không dám đối mắt với người ta, nhưng vẫn len lén quan sát một chút.
"Đây là...Vân Đoan đi?"
Lý Tú Phân cầm theo một cái ghế nhỏ ngồi ở mép phố lột vỏ củ hành tây, ki hốt rác bên cạnh đã có một nửa vỏ hành tây rồi, củ hành tây được lột vỏ vừa non vừa thơm.
Thấy người quen, Vân Đoan dừng bước lại cười chào hỏi: "Bà Lý, cháu đã về rồi!"
Bà Lý vui vẻ đứng lên: "Chao ôi, thật đúng là cháu. Năm năm không gặp rồi đi, cháu thật là càng lớn càng xinh đẹp. Cháu chờ một chút, bà đi lấy chìa khóa cho cháu.”
Bà cụ gầy nhom nhỏ con cao hơn 1m5 nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Bà cụ Lý và nhà họ Vân là hàng xóm, trước kia nhà họ Vân mở tiệm thuốc Đông y, nhà bà cụ Lý mở tiệm rượu, hai nhà đều là người hòa khí, quan hệ rất tốt. Thậm chí hai con trai của bà cụ Lý, còn học chữ với ông nội của Vân Đoan.
Chồng của bà cụ Lý vào năm 1960 thì mất, mấy năm sau ông nội của Vân Đoan cũng đi, sau đó Vân Đoan đến huyện Vĩnh Bình, chìa khóa nhà giao cho bà cụ Lý giữ giúp.
Nhà của nhà họ Vân đều giống như tất cả nhà trên con đường phía Đông này, đều là trước tiệm sau nhà ở, cửa thì hướng về phía đường.
Mở cửa đi vào, bên trong là tủ thuốc chỉnh tề dựa vào tường, trước tủ thuốc chính là một cái quần hàng.
Ánh sáng từ cửa mở chiếu vào, chiếu sáng căn phòng mờ tối, hình như Vân Đoan thấy được hình ảnh ông nội ở sau quầy thuốc hốt thuốc.
Vân Đoan thở dài một hơi.
Bên phải tiệm có một cánh cửa, đẩy cánh cửa này ra, phía sau chính là một đại viện có hình chữ nhật, nhà trái và nhà phải có ba căn phòng lớn, nhà giữa thì có bốn căn phòng.
Đây đều là nhà gỗ lớp ngói, chính là gia sản mà tổ tiên nhà họ Vân để lại.
Vân Đoan không nhìn căn nhà nữa, cười híp mắt cầm tay bà cụ Lý: "Cảm ơn bà mấy năm nay trông nhà giúp cháu."
Lý Tú Phân cười híp mắt: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, quan hệ hai nhà chúng ta, nói những lời khách sáo này làm gì."
"Đoan Đoan à, cháu không biết đâu, mấy năm trước, có một vài người xấu, nhìn nhà cháu trống không không ai ở, không biết xấu hổ muốn chiếm nhà của cháu. Bà thấy được, lập tức để cho chú Trương của cháu chạy đi đến bệnh viện tìm Bạch sư thúc của cháu, sư thúc của cháu cũng làm việc nhanh nhẹn, dẫn đội bảo vệ chạy đến, đánh đám người kia một trận, sau đó không ai dám muốn cướp nhà của cháu nữa."
"Sau khi cháu thu dọn ổn thoả sẽ đi một chuyến đến nhà sư thúc, chỉ là cũng phải cảm ơn bà. Nhìn căn nhà được giữ gìn tốt như vậy, bà cũng vất vả không ít!"
Lý Tú Phân cười như hoa: "Dù sao bà rảnh rỗi ở nhà không có chuyện gì làm, có rảnh sẽ đến xem một chút. Đến mùa mưa, đổi mảnh ngói cho nhà cháu thì bà không làm được, đều là chú Trương của cháu làm."
"Đây là...Vân Đoan đi?"
Lý Tú Phân cầm theo một cái ghế nhỏ ngồi ở mép phố lột vỏ củ hành tây, ki hốt rác bên cạnh đã có một nửa vỏ hành tây rồi, củ hành tây được lột vỏ vừa non vừa thơm.
Thấy người quen, Vân Đoan dừng bước lại cười chào hỏi: "Bà Lý, cháu đã về rồi!"
Bà Lý vui vẻ đứng lên: "Chao ôi, thật đúng là cháu. Năm năm không gặp rồi đi, cháu thật là càng lớn càng xinh đẹp. Cháu chờ một chút, bà đi lấy chìa khóa cho cháu.”
Bà cụ gầy nhom nhỏ con cao hơn 1m5 nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Bà cụ Lý và nhà họ Vân là hàng xóm, trước kia nhà họ Vân mở tiệm thuốc Đông y, nhà bà cụ Lý mở tiệm rượu, hai nhà đều là người hòa khí, quan hệ rất tốt. Thậm chí hai con trai của bà cụ Lý, còn học chữ với ông nội của Vân Đoan.
Chồng của bà cụ Lý vào năm 1960 thì mất, mấy năm sau ông nội của Vân Đoan cũng đi, sau đó Vân Đoan đến huyện Vĩnh Bình, chìa khóa nhà giao cho bà cụ Lý giữ giúp.
Nhà của nhà họ Vân đều giống như tất cả nhà trên con đường phía Đông này, đều là trước tiệm sau nhà ở, cửa thì hướng về phía đường.
Mở cửa đi vào, bên trong là tủ thuốc chỉnh tề dựa vào tường, trước tủ thuốc chính là một cái quần hàng.
Ánh sáng từ cửa mở chiếu vào, chiếu sáng căn phòng mờ tối, hình như Vân Đoan thấy được hình ảnh ông nội ở sau quầy thuốc hốt thuốc.
Vân Đoan thở dài một hơi.
Bên phải tiệm có một cánh cửa, đẩy cánh cửa này ra, phía sau chính là một đại viện có hình chữ nhật, nhà trái và nhà phải có ba căn phòng lớn, nhà giữa thì có bốn căn phòng.
Đây đều là nhà gỗ lớp ngói, chính là gia sản mà tổ tiên nhà họ Vân để lại.
Vân Đoan không nhìn căn nhà nữa, cười híp mắt cầm tay bà cụ Lý: "Cảm ơn bà mấy năm nay trông nhà giúp cháu."
Lý Tú Phân cười híp mắt: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, quan hệ hai nhà chúng ta, nói những lời khách sáo này làm gì."
"Đoan Đoan à, cháu không biết đâu, mấy năm trước, có một vài người xấu, nhìn nhà cháu trống không không ai ở, không biết xấu hổ muốn chiếm nhà của cháu. Bà thấy được, lập tức để cho chú Trương của cháu chạy đi đến bệnh viện tìm Bạch sư thúc của cháu, sư thúc của cháu cũng làm việc nhanh nhẹn, dẫn đội bảo vệ chạy đến, đánh đám người kia một trận, sau đó không ai dám muốn cướp nhà của cháu nữa."
"Sau khi cháu thu dọn ổn thoả sẽ đi một chuyến đến nhà sư thúc, chỉ là cũng phải cảm ơn bà. Nhìn căn nhà được giữ gìn tốt như vậy, bà cũng vất vả không ít!"
Lý Tú Phân cười như hoa: "Dù sao bà rảnh rỗi ở nhà không có chuyện gì làm, có rảnh sẽ đến xem một chút. Đến mùa mưa, đổi mảnh ngói cho nhà cháu thì bà không làm được, đều là chú Trương của cháu làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.