Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 24:
Tây Lương Miêu
28/05/2023
Lúc này bà cụ mới nhìn thấy Lương Thần ở bên cạnh Vân Đoan: "Chao ôi, bộ dạng nhóc con thật đáng yêu trắng trẻo, con cái nhà ai vậy?"
Vân Đoan cúi đầu liếc nhìn Lương Thần ngoan ngoãn đứng bên cạnh: "Con nhà cháu ạ, thằng bé tên là Lương Thần, năm nay được năm tuổi. Thân thể của hai mẹ con cháu đều không được tốt, tháng trước cháu còn bệnh nặng một trận, cho nên muốn trở về quê quán một thời gian ngắn, tìm sư thúc điều dưỡng thân thể."
Bà cụ Lý nghe vậy thì sợ hết hồn, kéo tay Vân Đoan, cổ tay của cô vô cùng nhỏ, bóp một cái cũng không được mấy lạng thịt: "Vậy phải tịnh dưỡng thật tốt, trong nhà họ Vân chỉ còn lại có một mình cháu, không thể xảy ra chuyện gì được. Tiền tài công việc đều là vật ngoài thân, vẫn là sức khỏe thân thể quan trọng. Mấy năm không liên lạc, không nghĩ cháu đã kết hôn sinh con rồi, nếu ông nội cháu biết, khẳng định sẽ rất vui vẻ."
"Ông nội biết ạ."
Vân Đoan nói như vậy, Lý Tú Phân lập tức cho rằng, chồng của Vân Đoan, là ông cụ Vân khi còn sống giới thiệu. Lúc đó Vân Đoan đi bộ đội, cha của đứa bé này chắc cũng là người ăn cơm nhà nước.
Đáng tin nha! Vẫn là ông cụ Vân nhìn xa.
"Cha của đứa bé họ Lương? Cậu ta ủng hộ cháu trở về đây sao?"
"Vâng, anh ấy bận rộn công việc, không chăm sóc được bọn cháu, cho nên cũng ủng hộ mẹ con cháu về quê dưỡng bệnh."
Lương Thần ngửa đầu lên, chớp chớp mắt, anh ấy là đang nói đến ai vậy?
Bà cụ Lý là một người nhanh nhẹn, vào lúc này cũng không lột vỏ hành tây nữa, giúp Vân Đoan thu dọn nhà cửa.
Thật ra thì cũng không có gì phải dọn dẹp cả, trong nhà ngoài nhà đều sạch sẽ, chăn đệm gì đó, mấy ngày trước thời tiết tốt, bà cụ Lý mới dời ra phơi bên ngoài, phía trên vẫn còn mùi thơm của nắng.
Dọn xong hành lý, đi ngay đến phòng bếp nhìn thử. Phòng bếp nằm ở nhà phía Tây, căn phòng đầu tiên bên phải. Hôm nay ánh mặt trời tốt, mở một cửa sổ, trong phòng ngoài phòng đều rực rỡ ánh mặt trời.
Vào phòng bếp, bên trong cùng của phòng bếp theo thứ tự đặt vại gạo, bình dưa chua, tủ đựng đồ lộn xộn. Bên phải là để vại nước, bàn, trên bàn còn để thớt gỗ cắt thức ăn, chính là dao thái không biết đặt ở chỗ nào.
Bên phải phòng bếp là lò bếp, lò bếp đất một lớn một nhỏ, còn có thể dùng, chính là trong nhà không có củi, phải đi mua củi. Nếu như chăm chỉ một chút, tự mình đi núi Phượng Hoàng phía sau đốn củi cũng được. Bên phải lò bếp đặt một cái lò than đá, một lát nữa đi mua chút than đá tổ ong là có thể sử dụng.
Bây giờ trong phòng bếp trống trên, ngay cả bình dưa chua cũng trống trên, cái gì cũng cần phải chuẩn bị.
“Vân Đoan, cháu đừng vội, buổi trưa đến nhà bà ăn cơm, rồi lại từ từ thu dọn."
Vân Đoan nhìn phòng bếp: "Cháu không vội, cháu thu dọn mấy đồ gửi về, đoán chừng buổi chiều là đầy đủ.”
Vân Đoan cúi đầu liếc nhìn Lương Thần ngoan ngoãn đứng bên cạnh: "Con nhà cháu ạ, thằng bé tên là Lương Thần, năm nay được năm tuổi. Thân thể của hai mẹ con cháu đều không được tốt, tháng trước cháu còn bệnh nặng một trận, cho nên muốn trở về quê quán một thời gian ngắn, tìm sư thúc điều dưỡng thân thể."
Bà cụ Lý nghe vậy thì sợ hết hồn, kéo tay Vân Đoan, cổ tay của cô vô cùng nhỏ, bóp một cái cũng không được mấy lạng thịt: "Vậy phải tịnh dưỡng thật tốt, trong nhà họ Vân chỉ còn lại có một mình cháu, không thể xảy ra chuyện gì được. Tiền tài công việc đều là vật ngoài thân, vẫn là sức khỏe thân thể quan trọng. Mấy năm không liên lạc, không nghĩ cháu đã kết hôn sinh con rồi, nếu ông nội cháu biết, khẳng định sẽ rất vui vẻ."
"Ông nội biết ạ."
Vân Đoan nói như vậy, Lý Tú Phân lập tức cho rằng, chồng của Vân Đoan, là ông cụ Vân khi còn sống giới thiệu. Lúc đó Vân Đoan đi bộ đội, cha của đứa bé này chắc cũng là người ăn cơm nhà nước.
Đáng tin nha! Vẫn là ông cụ Vân nhìn xa.
"Cha của đứa bé họ Lương? Cậu ta ủng hộ cháu trở về đây sao?"
"Vâng, anh ấy bận rộn công việc, không chăm sóc được bọn cháu, cho nên cũng ủng hộ mẹ con cháu về quê dưỡng bệnh."
Lương Thần ngửa đầu lên, chớp chớp mắt, anh ấy là đang nói đến ai vậy?
Bà cụ Lý là một người nhanh nhẹn, vào lúc này cũng không lột vỏ hành tây nữa, giúp Vân Đoan thu dọn nhà cửa.
Thật ra thì cũng không có gì phải dọn dẹp cả, trong nhà ngoài nhà đều sạch sẽ, chăn đệm gì đó, mấy ngày trước thời tiết tốt, bà cụ Lý mới dời ra phơi bên ngoài, phía trên vẫn còn mùi thơm của nắng.
Dọn xong hành lý, đi ngay đến phòng bếp nhìn thử. Phòng bếp nằm ở nhà phía Tây, căn phòng đầu tiên bên phải. Hôm nay ánh mặt trời tốt, mở một cửa sổ, trong phòng ngoài phòng đều rực rỡ ánh mặt trời.
Vào phòng bếp, bên trong cùng của phòng bếp theo thứ tự đặt vại gạo, bình dưa chua, tủ đựng đồ lộn xộn. Bên phải là để vại nước, bàn, trên bàn còn để thớt gỗ cắt thức ăn, chính là dao thái không biết đặt ở chỗ nào.
Bên phải phòng bếp là lò bếp, lò bếp đất một lớn một nhỏ, còn có thể dùng, chính là trong nhà không có củi, phải đi mua củi. Nếu như chăm chỉ một chút, tự mình đi núi Phượng Hoàng phía sau đốn củi cũng được. Bên phải lò bếp đặt một cái lò than đá, một lát nữa đi mua chút than đá tổ ong là có thể sử dụng.
Bây giờ trong phòng bếp trống trên, ngay cả bình dưa chua cũng trống trên, cái gì cũng cần phải chuẩn bị.
“Vân Đoan, cháu đừng vội, buổi trưa đến nhà bà ăn cơm, rồi lại từ từ thu dọn."
Vân Đoan nhìn phòng bếp: "Cháu không vội, cháu thu dọn mấy đồ gửi về, đoán chừng buổi chiều là đầy đủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.