Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 43:
Tây Lương Miêu
28/05/2023
"Vâng."
Lương Thần là một đứa bé nghe lời, nhưng Mao Mao thì không phải, quấn Vân Đoan kêu chi chi.
Vân Đoan không để ý đến nó: "Mày đã là một con khỉ trưởng thành, muốn ăn cái gì thì tự mình lên núi kiếm ăn, mày lợi hại như vậy, trên núi cái trái cây gì mà mày không biết chữ?"
Chi chi, nói nhảm, tôi còn có thể không biết sao? Trái cây mùa này còn chưa chín, ăn cái gì?
Vân Đoan không biết từ chỗ nào móc ra một quyển sách, đi dưới mái hiên ngồi xuống ghế, vỗ vị trí bên canh: "Lương Thần đến đây nào, chúng ta cùng nghe kể chuyện."
Sách là cô thuận tay lấy từ trong thư phòng tầng sáu, là Tây Du Ký một trong bốn tứ đại danh tác.
Câu chuyện thời gian sống động, Lương Thần tựa vào lòng mẹ, nghe rất vui vẻ, nghe đến chỗ gây cấn, Mao Mao còn kêu chi chi hươ tay múa chân trợ hứng, thật giống như nó cũng nghe hiểu vậy.
Ánh mặt trời từ trong sân, từ từ leo đến dưới mái hiện, Vân Đoan lấy tay che nửa mắt, né tránh ánh nắng mặt trời.
Loại cuộc sống nhàn nhã này, thật sự quá sung sướng.
Buổi trưa hai mẹ con ăn bún gạo, Mao Mao không ăn, sau khi chờ Lương Thần đi ngủ trưa, Vân Đoan đưa Mao Mao vào Đào Nghệ Quán, làm bò bít tết cho nó ăn.
"Mày từ từ ăn nhé, tao đi ra ngoài trước."
“Chi chi ~ "
Vân Đoan lấy ba con cá trong thùng nước của không gian, thả vào trong vại nước ở phòng bếp, đây chính là món chính đãi khách hôm nay.
Trở về phòng, ôm đứa bé, Vân Đoan cũng ngủ trưa một giấc.
Cơ thể của đứa bé rất nóng, ngủ trưa xong, trên trán cô đều là mồ hôi.
Vân Đoan ngồi dậy, ôm đứa trẻ đã thức dậy nhưng còn mơ màng. Nhìn ánh mắt trời đã bò đến bệ cửa sổ, Vân Đoan mơ màng nghĩ, Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi, thời tiết thật sự là quá nóng.
Buổi chiều Vân Đoan không để cho Lương Thần ở nhà chơi, chờ đến khi hơn bốn giờ, dắt cậu bé ra cửa, đi đến Cư Ủy hội tìm sư thẩm, nói với bà sau khi tan việc dẫn theo bọn trẻ đến nhà mình ăn cơm.
"Chờ sư thúc của con tan việc, chúng ta sẽ cùng đến.”
Đỗ Tiểu Lan bận rộn đến mức không có thời gian ngẩng đầu, hôm nây nhận được nhiệm vụ gấp phía trên phát xuống, trong vòng một tuần nhân viên trong Cư Ủy hội phải kiểm tra tất cả hộ khẩu của cư dân ở con đường này, có người không có hộ khẩu, có hộ khẩu đều phải sửa sang lại.
"Vâng, vậy sư thẩm bận rộn đi ạ, con dẫn Lương Thần đi dạo xung quanh một chút."
"Được."
Huyện Phượng Hoàng có bốn con phố chính, phố Bắc là dựa vào bên trong nhất, lượng người đi lại cũng tương đối ít. Bởi vì vào lúc trước, chuyện kinh doanh phần lớn đều mở ở phố Nam, phần lớn phố Bắc là nơi dân địa phương ở.
Sau 1960, phố Bắc có một trạm mua bán đồ phế thải mở ra, khi đó tất nhiên là thời kỳ tai họa, nhà nhà thiếu ăn, lập tức có rất nhiều người bán đồ mình không dùng trong nhà cho trạm thu mua phế thải, sau đó đồ tịch biên tài sản trong thời kỳ rối loạn, cũng chảy vào trạm phế thải.
Lương Thần là một đứa bé nghe lời, nhưng Mao Mao thì không phải, quấn Vân Đoan kêu chi chi.
Vân Đoan không để ý đến nó: "Mày đã là một con khỉ trưởng thành, muốn ăn cái gì thì tự mình lên núi kiếm ăn, mày lợi hại như vậy, trên núi cái trái cây gì mà mày không biết chữ?"
Chi chi, nói nhảm, tôi còn có thể không biết sao? Trái cây mùa này còn chưa chín, ăn cái gì?
Vân Đoan không biết từ chỗ nào móc ra một quyển sách, đi dưới mái hiên ngồi xuống ghế, vỗ vị trí bên canh: "Lương Thần đến đây nào, chúng ta cùng nghe kể chuyện."
Sách là cô thuận tay lấy từ trong thư phòng tầng sáu, là Tây Du Ký một trong bốn tứ đại danh tác.
Câu chuyện thời gian sống động, Lương Thần tựa vào lòng mẹ, nghe rất vui vẻ, nghe đến chỗ gây cấn, Mao Mao còn kêu chi chi hươ tay múa chân trợ hứng, thật giống như nó cũng nghe hiểu vậy.
Ánh mặt trời từ trong sân, từ từ leo đến dưới mái hiện, Vân Đoan lấy tay che nửa mắt, né tránh ánh nắng mặt trời.
Loại cuộc sống nhàn nhã này, thật sự quá sung sướng.
Buổi trưa hai mẹ con ăn bún gạo, Mao Mao không ăn, sau khi chờ Lương Thần đi ngủ trưa, Vân Đoan đưa Mao Mao vào Đào Nghệ Quán, làm bò bít tết cho nó ăn.
"Mày từ từ ăn nhé, tao đi ra ngoài trước."
“Chi chi ~ "
Vân Đoan lấy ba con cá trong thùng nước của không gian, thả vào trong vại nước ở phòng bếp, đây chính là món chính đãi khách hôm nay.
Trở về phòng, ôm đứa bé, Vân Đoan cũng ngủ trưa một giấc.
Cơ thể của đứa bé rất nóng, ngủ trưa xong, trên trán cô đều là mồ hôi.
Vân Đoan ngồi dậy, ôm đứa trẻ đã thức dậy nhưng còn mơ màng. Nhìn ánh mắt trời đã bò đến bệ cửa sổ, Vân Đoan mơ màng nghĩ, Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi, thời tiết thật sự là quá nóng.
Buổi chiều Vân Đoan không để cho Lương Thần ở nhà chơi, chờ đến khi hơn bốn giờ, dắt cậu bé ra cửa, đi đến Cư Ủy hội tìm sư thẩm, nói với bà sau khi tan việc dẫn theo bọn trẻ đến nhà mình ăn cơm.
"Chờ sư thúc của con tan việc, chúng ta sẽ cùng đến.”
Đỗ Tiểu Lan bận rộn đến mức không có thời gian ngẩng đầu, hôm nây nhận được nhiệm vụ gấp phía trên phát xuống, trong vòng một tuần nhân viên trong Cư Ủy hội phải kiểm tra tất cả hộ khẩu của cư dân ở con đường này, có người không có hộ khẩu, có hộ khẩu đều phải sửa sang lại.
"Vâng, vậy sư thẩm bận rộn đi ạ, con dẫn Lương Thần đi dạo xung quanh một chút."
"Được."
Huyện Phượng Hoàng có bốn con phố chính, phố Bắc là dựa vào bên trong nhất, lượng người đi lại cũng tương đối ít. Bởi vì vào lúc trước, chuyện kinh doanh phần lớn đều mở ở phố Nam, phần lớn phố Bắc là nơi dân địa phương ở.
Sau 1960, phố Bắc có một trạm mua bán đồ phế thải mở ra, khi đó tất nhiên là thời kỳ tai họa, nhà nhà thiếu ăn, lập tức có rất nhiều người bán đồ mình không dùng trong nhà cho trạm thu mua phế thải, sau đó đồ tịch biên tài sản trong thời kỳ rối loạn, cũng chảy vào trạm phế thải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.