Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 44:
Tây Lương Miêu
28/05/2023
Kích thước của trạm mua bán đồ phế thải huyện Phượng Hoàng không bằng huyện Vĩnh Bình, Vân Đoan mượn cớ mua chút bình bình lọ lọ cho trong nhà dùng, ở trong sân của trậm phế thải chọn hai cái vò không lớn không nhỏ.
Lương Thần từ trong một phòng khác chạy đến, cầm trong tay một bức vẽ: "Mẹ ơi, con ngựa này thật đẹp, con muốn."
Vân Đoan nhìn chỗ ký tên, Lang Thế Ninh, trái tim run lên, lạnh nhạt nói: "Thích thì mẹ mua về cho con chơi."
"Con còn muốn bức con cá này."
《 Ngư tảo đồ trục 》của Mâu Phụ thời Minh.
"Còn có hoa này nữa."
《 Bát hoa đồ quyển 》của Tiền Tuyển thời Nguyên.
"Còn có bức tranh đứa bé này."
《 Trăm tử hi xuân đồ trang 》 thời nhà Tống.
"Còn có cái này..." Lương Thần cong mông, nằm bò trên một cái rương, dùng hết sức tìm kiếm đồ bên trong.
Vân Đoan ngồi không yên nữa, bế Lương Thần ra chỗ khác, chính mình lên.
Giỏi lắm, đây là cái rương của nhà ai dời đến chỗ này vậy? Trong rương xám tro cũ nát không bắt mắt, đựng đều là tranh vẽ nổi tiếng của các thời đại, những thứ này cô đều muốn.
Vân Đoan nhỏ giọng nói với con trai: "Con có muốn mấy bức tranh con ngựa, bông hoa, con cá kia không?"
Lương Thần gật đầu, ánh mắt rất sáng: "Con muốn, mẹ ơi, con muốn."
"Nếu con muốn thì đi nói với người quản lý ở chỗ cửa, nói con muốn mua bức tranh, người ta không đồng ý mẹ sẽ không mua cho con."
"Vâng, con sẽ đi ngay bây giờ."
Vân Đoan vội vàng bỏ hết các bức tranh vào trong rương, còn bịt tai trộm chuông rải một ít giấy vụn và sách mốc.
"Ông ơi, cháu muốn bức tranh hoa hoa, con cá này, nhưng mẹ cháu không mua cho cháu, hu hu hu..."
Vân Đoan đi ra từ trong phòng, nhíu mày: "Mua cái gì mà mua. Mấy đồ đó không ăn được không uống được, mua về làm gì?"
"Không đâu, con muốn, con muốn mua."
Người quản lý bị Lương Thần ồn ào cũng không có cách nào, nói mấy câu giúp đứa bé: "Vị nữ đồng chí này, những thứ đồ này cũng không đắt, cũng không phải thứ đáng tiền gì, nếu không cũng sẽ không để lại đến bây giờ, đã sớm bị những người chiếm tiện nghi cầm đi rồi. Mấy tranh này còn không đắt bằng hai vò kia, cứ mua cho con trai đi."
Lương Thần làm nũng: "Con muốn mua mà."
Vân Đoan không nhịn được cong môi, lặng lẽ like một cái cho con trai tiện nghi, nhưng vẫn giả vờ khó chịu nói: "Vậy thì mua đì.
"Ya, mẹ thật tốt!"
Vân Đoan: Không không không, con tốt nhất!
---
Hai cái vò, còn có rương tranh mà Vân Đoan muốn, một mình Vân Đoan không thể cầm hết được, thêm một hào, nhờ nhân viên làm việc ở trạm mua bán đồ phế thảo giúp đỡ đưa đến nhà.
Đồ đưa đến rồi, Vân Đoan cảm ơn nhân viên làm việc, còn hung dữ nói với Lương Thần một cậu: "Nhìn con đi, bỏ tiền mua một đống đồ vô cụng."
Lương Thần cúi đầu, ngoan ngoãn tiễn chú đưa đồ ra ngoài.
Đợi cho người đi, đóng cửa lại, vẻ mặt Vân Đoan lập tức thay đổi, ôm Lương Thần hôn một cái thật mạnh: "Không hổ là con trai của mẹ, thật biết chọn đồ."
Lương Thần từ trong một phòng khác chạy đến, cầm trong tay một bức vẽ: "Mẹ ơi, con ngựa này thật đẹp, con muốn."
Vân Đoan nhìn chỗ ký tên, Lang Thế Ninh, trái tim run lên, lạnh nhạt nói: "Thích thì mẹ mua về cho con chơi."
"Con còn muốn bức con cá này."
《 Ngư tảo đồ trục 》của Mâu Phụ thời Minh.
"Còn có hoa này nữa."
《 Bát hoa đồ quyển 》của Tiền Tuyển thời Nguyên.
"Còn có bức tranh đứa bé này."
《 Trăm tử hi xuân đồ trang 》 thời nhà Tống.
"Còn có cái này..." Lương Thần cong mông, nằm bò trên một cái rương, dùng hết sức tìm kiếm đồ bên trong.
Vân Đoan ngồi không yên nữa, bế Lương Thần ra chỗ khác, chính mình lên.
Giỏi lắm, đây là cái rương của nhà ai dời đến chỗ này vậy? Trong rương xám tro cũ nát không bắt mắt, đựng đều là tranh vẽ nổi tiếng của các thời đại, những thứ này cô đều muốn.
Vân Đoan nhỏ giọng nói với con trai: "Con có muốn mấy bức tranh con ngựa, bông hoa, con cá kia không?"
Lương Thần gật đầu, ánh mắt rất sáng: "Con muốn, mẹ ơi, con muốn."
"Nếu con muốn thì đi nói với người quản lý ở chỗ cửa, nói con muốn mua bức tranh, người ta không đồng ý mẹ sẽ không mua cho con."
"Vâng, con sẽ đi ngay bây giờ."
Vân Đoan vội vàng bỏ hết các bức tranh vào trong rương, còn bịt tai trộm chuông rải một ít giấy vụn và sách mốc.
"Ông ơi, cháu muốn bức tranh hoa hoa, con cá này, nhưng mẹ cháu không mua cho cháu, hu hu hu..."
Vân Đoan đi ra từ trong phòng, nhíu mày: "Mua cái gì mà mua. Mấy đồ đó không ăn được không uống được, mua về làm gì?"
"Không đâu, con muốn, con muốn mua."
Người quản lý bị Lương Thần ồn ào cũng không có cách nào, nói mấy câu giúp đứa bé: "Vị nữ đồng chí này, những thứ đồ này cũng không đắt, cũng không phải thứ đáng tiền gì, nếu không cũng sẽ không để lại đến bây giờ, đã sớm bị những người chiếm tiện nghi cầm đi rồi. Mấy tranh này còn không đắt bằng hai vò kia, cứ mua cho con trai đi."
Lương Thần làm nũng: "Con muốn mua mà."
Vân Đoan không nhịn được cong môi, lặng lẽ like một cái cho con trai tiện nghi, nhưng vẫn giả vờ khó chịu nói: "Vậy thì mua đì.
"Ya, mẹ thật tốt!"
Vân Đoan: Không không không, con tốt nhất!
---
Hai cái vò, còn có rương tranh mà Vân Đoan muốn, một mình Vân Đoan không thể cầm hết được, thêm một hào, nhờ nhân viên làm việc ở trạm mua bán đồ phế thảo giúp đỡ đưa đến nhà.
Đồ đưa đến rồi, Vân Đoan cảm ơn nhân viên làm việc, còn hung dữ nói với Lương Thần một cậu: "Nhìn con đi, bỏ tiền mua một đống đồ vô cụng."
Lương Thần cúi đầu, ngoan ngoãn tiễn chú đưa đồ ra ngoài.
Đợi cho người đi, đóng cửa lại, vẻ mặt Vân Đoan lập tức thay đổi, ôm Lương Thần hôn một cái thật mạnh: "Không hổ là con trai của mẹ, thật biết chọn đồ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.