Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 46:
Tây Lương Miêu
28/05/2023
Hơn nữa, làm cá hầm dưa chua, dầu ít sẽ không thơm.
Sau khi dầu sôi, cô bỏ đầu cá và xương cá vào chiên, sau khi chiên vàng hai mặt, bỏ dưa chua, gừng ngâm, ớt ngâm, xào ra mùi thơm chua cay, đổ vào một gáo nước sôi, một tiếng xèo vang lên, chờ nước canh trong nồi sôi ừng ực.
Nước canh trong nồi sôi rồi, Vân Đoan bắt đầu bỏ gia vị, bột hạt tiêu, hạt hoa tiêu, nước tương,... có gì bỏ đó, nấu đến khi nước canh trở nên trắng, lại bỏ mầm đậu và khoai tây cắt miếng vào, đảo đều.
Vân Đoan cầm ra hai cái tô sứ màu đỏ thật to, vết hết nguyên liệu bên trong nồi ra, trong nồi chỉ còn lại nước canh.
"Thải Linh, lửa nhỏ một chút.”
"Vâng vâng." Ánh mắt của Trương Thải Linh không có cách nào dời ra khỏi nồi, đồ ăn chị Vân làm thật là thơm.
Lửa đã nhỏ lại, Vân Đoan bỏ từng miếng cá vào bên trong, chờ thịt cá đã gần chín, lại nhẹ nhàng đảo quanh mấy vòng, để cho nước canh thấm vào thịt cá, chia ra bỏ vào hai cái tô sứ lớn, lại rắc một ít hành lá cắt nhỏ, đại công cáo thành!
Bạch Tân Di và Bạch Trầm Hương đứng ở cửa vây xem, la lên một tiếng, vội vàng chạy vào muốn bưng đồ ăn ra.
Vân Đoan vội vàng ngăn lại: "Tô cá này vừa nặng vừa nóng, cẩn thận bỏng đến mấy đứa, để người lớn bưng đi."
Lúc Vân Đoan nấu cơm, người hai nhà đã đến.
Hai người đàn ông Bạch Chỉ và Trương Hồng Minh đã dời bàn lớn từ trong nhà giữa ra, mấy người phụ nữ thì giúp dọn ghế. Người đến nhiều, ghế trong nhà không đủ để nhiều người như vậy ngồi.
Đỗ Tiểu Lan lập tức vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi, ghế không đủ có thể đứng ăn, còn có thể ăn nhiều một chút."
Trương Kiến Quân nhảy cẫn lên: "Con đứng ăn, con muốn ăn nhiều một chút."
Bạch Tân Di giơ tay lên: “Ha ha ha ha, con cũng đứng ăn."
Hai người mẹ cảm thấy thật mất mặt, sao con nhà bọn họ lại thèm ăn như vậy, nhìn đi, Lương Thần vô cùng ngoan ngoãn.
La Quế Phương chống nạnh dạy dỗ con trai: "Con xem con chính là con mắt to cái bụng nhỏ, một lát nữa nhìn con có thể ăn bao nhiêu."
"Dọn cơm rồi, dọn cơm rồi!"
Mọi người chia nhau cầm chén đũa, bưng đồ ăn lên, rất nhanh xung quanh bàn đã đủ rồi.
Sau khi bưng đồ ăn xong, không ai nói lời khách khí cả, vùi đầu chính là ăn.
Lý Tú Phân ăn một miếng cá, thật lòng khen ngợi Vân Đoan một câu, nấu đồ ăn rất ngon.
Vân Đoan cười một tiếng, tay nghề của cô rất bình thường, chỉ là chịu cho nhiều dầu gia vị mà thôi.
Vân Đoan gắp cho Lương Thần một miếng cá, để cho cậu bé cẩn thận xương.
Chẳng bao lâu, ba con cá, còn có mấy món ăn kèm đều bị mọi người tiêu diệt sạch sẻ. Nước canh của cá hầm dưa chua cũng bị mọi người trộn với cơm giải quyết.
Đỗ Tiểu Lan đụng vào tay của Vân Đoan: “Đi chỗ nào lấy cá vậy?"
"Trên núi ạ, ngày hôm qua con đi nhầm đường, gặp phải một cái đầm nước, con thấy bên trong có cá, sao có thể bỏ qua được chứ."
Sau khi dầu sôi, cô bỏ đầu cá và xương cá vào chiên, sau khi chiên vàng hai mặt, bỏ dưa chua, gừng ngâm, ớt ngâm, xào ra mùi thơm chua cay, đổ vào một gáo nước sôi, một tiếng xèo vang lên, chờ nước canh trong nồi sôi ừng ực.
Nước canh trong nồi sôi rồi, Vân Đoan bắt đầu bỏ gia vị, bột hạt tiêu, hạt hoa tiêu, nước tương,... có gì bỏ đó, nấu đến khi nước canh trở nên trắng, lại bỏ mầm đậu và khoai tây cắt miếng vào, đảo đều.
Vân Đoan cầm ra hai cái tô sứ màu đỏ thật to, vết hết nguyên liệu bên trong nồi ra, trong nồi chỉ còn lại nước canh.
"Thải Linh, lửa nhỏ một chút.”
"Vâng vâng." Ánh mắt của Trương Thải Linh không có cách nào dời ra khỏi nồi, đồ ăn chị Vân làm thật là thơm.
Lửa đã nhỏ lại, Vân Đoan bỏ từng miếng cá vào bên trong, chờ thịt cá đã gần chín, lại nhẹ nhàng đảo quanh mấy vòng, để cho nước canh thấm vào thịt cá, chia ra bỏ vào hai cái tô sứ lớn, lại rắc một ít hành lá cắt nhỏ, đại công cáo thành!
Bạch Tân Di và Bạch Trầm Hương đứng ở cửa vây xem, la lên một tiếng, vội vàng chạy vào muốn bưng đồ ăn ra.
Vân Đoan vội vàng ngăn lại: "Tô cá này vừa nặng vừa nóng, cẩn thận bỏng đến mấy đứa, để người lớn bưng đi."
Lúc Vân Đoan nấu cơm, người hai nhà đã đến.
Hai người đàn ông Bạch Chỉ và Trương Hồng Minh đã dời bàn lớn từ trong nhà giữa ra, mấy người phụ nữ thì giúp dọn ghế. Người đến nhiều, ghế trong nhà không đủ để nhiều người như vậy ngồi.
Đỗ Tiểu Lan lập tức vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi, ghế không đủ có thể đứng ăn, còn có thể ăn nhiều một chút."
Trương Kiến Quân nhảy cẫn lên: "Con đứng ăn, con muốn ăn nhiều một chút."
Bạch Tân Di giơ tay lên: “Ha ha ha ha, con cũng đứng ăn."
Hai người mẹ cảm thấy thật mất mặt, sao con nhà bọn họ lại thèm ăn như vậy, nhìn đi, Lương Thần vô cùng ngoan ngoãn.
La Quế Phương chống nạnh dạy dỗ con trai: "Con xem con chính là con mắt to cái bụng nhỏ, một lát nữa nhìn con có thể ăn bao nhiêu."
"Dọn cơm rồi, dọn cơm rồi!"
Mọi người chia nhau cầm chén đũa, bưng đồ ăn lên, rất nhanh xung quanh bàn đã đủ rồi.
Sau khi bưng đồ ăn xong, không ai nói lời khách khí cả, vùi đầu chính là ăn.
Lý Tú Phân ăn một miếng cá, thật lòng khen ngợi Vân Đoan một câu, nấu đồ ăn rất ngon.
Vân Đoan cười một tiếng, tay nghề của cô rất bình thường, chỉ là chịu cho nhiều dầu gia vị mà thôi.
Vân Đoan gắp cho Lương Thần một miếng cá, để cho cậu bé cẩn thận xương.
Chẳng bao lâu, ba con cá, còn có mấy món ăn kèm đều bị mọi người tiêu diệt sạch sẻ. Nước canh của cá hầm dưa chua cũng bị mọi người trộn với cơm giải quyết.
Đỗ Tiểu Lan đụng vào tay của Vân Đoan: “Đi chỗ nào lấy cá vậy?"
"Trên núi ạ, ngày hôm qua con đi nhầm đường, gặp phải một cái đầm nước, con thấy bên trong có cá, sao có thể bỏ qua được chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.